Mộ Thiên thanh đi tới cửa chung cư thì bỗng dừng bước, đầu tiên cô bình ổn cảm xúc rồi mới đi ra ngoài. Sau đó cô đi thẳng tới bên chiếc xe Benz đang đậu ven đường.
Sau khi cô lên xe, xe liền khởi động rời đi. Từ đầu đến cuối bọn họ đều không phát hiện bóng dáng cao lớn đang ẩn nấp ở chỗ bí mật.
Người đàn ông nhìn cho đến khi chiếc xe đi mất hút mới lấy điện thoại ra gọi một dãy số quen thuộc. Sau khi đợi điện thoại nối máy, giọng điệu hơi trầm mà từ tốn: “Cô ta và lth đi rồi!”
Không biết người ở đầu dây nói gì, ngay sau đó người đàn ông lên tiếng: “Được!”
Người đàn ông cúp điện thoại rồi xoay người rời đi, giống như từ trước tới giờ không hề xuất hiện ở đây.
Chiến trường dã chiến ngoại ô phía Nam thành phố A.
Thượng Quan Mộc một mặc trang phục rằn ri bó sát, trên mặt có mấy nét vẽ xanh đỏ làm cho khuôn mặt trở nên vô cùng quỷ quái. Anh đang cúi nhìn điện thoại di động cầm trong tay.
Buổi dã chiến hôm nay Cục trưởng Trương cũng có mặt, vốn dĩ anh muốn gọi Thiên Thanh cùng đi, nhân cơ hội để cấp trên nhận ra năng lực của cô. Nhưng cô…
Thượng Quan, chuẩn bị... Tiếng gọi từ nơi xa truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ của Thượng Quan Mộc, mặt cũng vẽ mấy nét xanh đỏ, Cậu đã gọi điện thoại xong chưa?
Thượng Quan Mộc ngước nhìn, cất điện thoại di động vào trong túi, cầm một túi màu bắn súng dùng cho dã chiến, nhướng đầu mày, khóe miệng cong lên. Lúc một đội đứng lại trước mình, ra vẻ kiêu ngạo đối với đội đối phương: “Sếp Lý, đội các anh phí sức rồi!”
Sếp Lý cười ha ha , giả bộ tức giận nói: Tên tiểu tử thối này, ra ngoài một chuyến lại càng ngông cuồng hơn rồi. Đội các cậu thiếu một người, để xem bọn tôi ngược các cậu như thế nào!”
Thượng Quan Mộc cười khẽ, mặt vô cùng tự tin, chế giễu: Miệng lưỡi trơn tru cũng không phải là tác phong của sếp Lý!”
Thượng quan mộc vừa dứt lời mấy cảnh quan cấp bậc cao đã chú ý. Kỹ thuật bắn súng với bản lĩnh của thượng quan mộc không chỉ đứng đầu thành phố A, mà còn vô địch cuộc thi đội cảnh sát châu Á. Muốn vượt trội hơn anh quả thật không dễ dàng.
Bớt nói nhảm đi... Cục trưởng Trương cười mắng, Nhanh bắt đầu!
Thượng Quan Mộc cùng Sếp Lý nhìn nhau cười, sau đó mang theo đội mình đi vào trận doanh.
Bên này tràn ngập không khí vui vẻ mà căng thẳng, mà trên xe Lãnh Tĩnh Hàn, trong không gian nhỏ hẹp, bầu không khí làm người ta cảm thấy ngột ngạt.
Mộ Thiên thanh yên lặng ngồi trên xe, sau khi chào hỏi lên xe cũng đã nửa tiếng trôi qua, nhưng Lãnh Tĩnh Hàn không nói một câu, cô cũng không biết nói gì.
Kể từ khi cô biết anh chính là mặt trời đó, cộng thêm một số chuyện xảy ra trước đó cô luôn không thể dùng tâm trạng bình tĩnh đối mặt với anh.
Ục ục ục...
Lúc này, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, tiếng réo trở nên hoàn toàn rõ ràng.
Mộ Thiên thanh vội ôm lấy bụng, trong nháy mắt gương mặt đỏ bừng. Cô trộm ghé mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, thấy anh vẫn yên lặng lái xe như cũ, mặt vẫn lạnh lùng như cũ cô mới ổn định tâm tình.
Lãnh Tĩnh Hàn chăm chú lái xe, mấy phút sau đỗ xe ven đường, nhìn quán ăn phía sau rồi mới nói: “Nếu không ngại có thể đi theo tôi?”
Nói xong, Mộ Thiên thanh còn chưa kịp phản ứng thì người đã xuống xe.
Mộ Thiên thanh miệng khẽ mỉm cười, sau đó cô ra khỏi xe đi theo sau Lãnh Tĩnh Hàn, nhìn bóng lưng anh lạnh lùng cao ngạo cô cảm thấy chút tình cảm ấm áp…
Quán ăn khá đẹp mắt, bởi vì vừa qua giờ ăn sáng nên người đến ăn cơm cũng không quá nhiều.
Nhân viên phục vụ dẫn Lãnh Tĩnh Hàn với Mộ Thiên thanh đế vị trí cao cấp rồi mới đưa thực đơn đưa cho hai người, sau đó hỏi: Xin hỏi hai vị muốn gọi gì?
Một ly sữa tươi, một bánh sừng bò (Croissant – bánh mỳ nổi tiếng ở Pháp)! Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững nói: Thêm một ly Blue Moutain!
Vâng, xin chờ một chút! Nhân viên phục vụ cười mỉm, cất thực đơn rồi xoay người đi.
Anh còn nhớ rõ thói quen của em à? Mộ Thiên thanh cười hỏi, lòng càng ấm áp. Cho dù bây giờ anh trở nên lạnh lùng như một khối băng nhưng anh vẫn luôn là mặt trời như khi còn bé.”
Sao không ăn sáng? Lãnh Tĩnh Hàn không trả lời vấn đề của cô mà chỉ hờ hững hỏi.
Ngày nào cũng ăn, chẳng qua... Mộ Thiên thanh bỗng nghĩ đến sáng sớm hôm nay lúc mình thức dậy, vì quá căng thẳng nên không ăn gì, mặt đỏ lên, chột dạ nói lảng sang chuyện khác: “Uống cà phê đen vào buổi sáng không tốt cho dạ dày.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn sắc mặt Mộ Thiên thanh biến hóa liên tục, khóe miệng như có như không mỉm cười, vòng vo đổi đề tài: Làm cảnh sát mệt không?
Em ở tổ hành động, nói không mệt là nói dối!
Không nghĩ đến chuyện đổi nghề khác, hoặc là chuyển tới văn phòng sao? Lãnh Tĩnh Hàn tiếp tục hỏi.
Nhắc tới công việc, mắt Mộ Thiên thanh sáng lên, chỉ nghe cô hưng phấn nói: Em không cần. Mặc dù mệt nhưng cảm giác lúc tận tay bắt được những tên bại hoại kia, loại công việc khác hay làm ở văn phòng không thể nào có được…!”
Trước đây ước mơ của cô là trở thành nhà thiết kế trang sức, tại sao lại làm cảnh sát?” Lãnh Tĩnh Hàn hỏi với vẻ không hề để ý, tài liệu Hình Thiên điều tra được chỉ có một chiều. Ưng đã từng nói qua, cô rất có thiên phú trong phương diện này.
Nói đến đây, Mộ Thiên thanh rối rắm, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, giống như có người mạnh mẽ xé rách vết thương trong trí nhớ. Cô âm thầm nuốt xuống, che giấu nỗi đau đớn trong lòng, kéo kéo khóe miệng, nhún nhún vai ra vẻ không sao cả nói: Chỉ là đột nhiên muốn làm cảnh sát... Hơn nữa, tất cả mọi người đều cảm thấy trời sinh em là cảnh sát.
Thật sao? Giọng nhẹ bẫng, rõ ràng rất nhẹ lại làm cho Mộ Thiên thanh chột dạ. Lãnh Tĩnh Hàn hỏi ngược lại: Chính cô cũng cảm thấy như vậy sao?
Mặc kệ ban đầu là vì nguyên nhân gì... Ánh mắt Mộ Thiên thanh sáng quắc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, nghiêm túc nói: Nhưng hiện tại em thật thích công việc này, bắt những người phạm tội là động lực trong công việc và cuộc sống của em bây giờ.”
Nếu như người phạm tội là tôi? Lãnh Tĩnh Hàn không biết vì sao lại hỏi như vậy, chẳng qua khi Mộ Thiên thanh nói xong anh chưa suy nghĩ đã bật thốt lên.
... Mộ Thiên thanh đột nhiên mơ hồ không biết muốn nói gì, một lúc lâu mới nhìn Lãnh Tĩnh Hàn với ánh mắt kiên định: Chỉ cần là tội phạm, em đều sẽ bắt!
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên thanh chăm chú, khóe miệng nhẹ nâng lên, hai mắt sâu hoắm, không biết đang suy nghĩ điều g.
Mộ Thiên thanh hơi nhếch môi, nhàn nhã hỏi: Nhưng anh như vậy sao?
Cô cảm thấy sao? Lãnh Tĩnh Hàn lơ đãng hỏi, sắc mặt anh vẫn thản nhiên như cũ.
Mộ Thiên thanh nở nụ cười, không hề suy nghĩ nói: Anh nhất định sẽ không!Trước tiên không nói đến địa vị anh bây giờ không có cần thiết, hơn nữa, mặt trời là sáng ngời, sao có thể ở trong bóng tối?
Bản năng lời nói thốt ra trong tiềm thức.
Bởi vì là Mặt trời , cho nên mới không phạm tội sao?
Mắt Lãnh Tĩnh Hàn dần trở nên sâu hút, nhưng giờ phút này tâm trạng trở nên tốt hơn, Mộ Thiên thanh cũng không phát hiện.
Sau khi ăn sáng xong, Lãnh Tĩnh Hàn với Mộ Thiên thanh lên xe. So sánh không khí trong xe trước và sau khi ăn sáng, giờ phút này có vẻ nhẹ nhõm hơn.
Hôm nay... rốt cuộc chúng ta đi đâu? Mộ Thiên thanh quay đầu hỏi.
Lãnh Tĩnh Hàn nghiêng đầu nhìn cô, khẽ mở miệng nói: Đến rồi cô sẽ biết!
Có cần thiết phải thần bí như vậy không? Mộ Thiên thanh bĩu môi, có chút hờn dỗi ngồi thẳng người, nhìn ra Lãnh Tĩnh Hàn cũng không muốn nói nên cũng không hỏi.
Lãnh Tĩnh Hàn liếc thấy dáng vẻ Mộ Thiên thanh, khóe miệng cong lên. Đột nhiên sắc mặt khẽ biến thành vẻ lạnh lùng không thể nhận, mắt nhìn gương chiếu hậu...
Mộ Thiên thanh làm cảnh sát có độ bén nhạy nên cũng cảm thấy điều bất thường. Cô nhìn gương chiếu hậu, thấy chiếc xe đi sau nghi ngờ hỏi: Chiếc xe này... hình như là đang hướng về phía chúng ta?
Nói xong, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn.
Lãnh Tĩnh Hàn sắc mặt bình tĩnh, anh vẫn thản nhiên lái xe, chỉ là ánh mắt dần u ám. Anh chậm rãi nói: Không phải đi theo chúng ta!
Mộ Thiên thanh cau mày, quay người nhìn về phía sau. Lúc xe bọn họ đến đường giao nhau thì chiếc xe kia rẽ phải…
Sao anh lại chắc chắn như vậy? Mộ Thiên thanh nhìn lướt qua chiếc xe kia, vừa nhìn về phía bên trái xe, chần chờ nói: Thủ pháp đổi xe ở giao lộ như vậy rất giống thủ pháp của cảnh sát!”
Thật sao? Lãnh Tĩnh Hàn khẽ lên tiếng, đáy mắt ẩn hiện nét cười.
Mộ Thiên thanh nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, gật đầu Ừ nhỏ.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn gương chiếu hậu, chiếc xe sau lưng là theo chân anh nhưng chỉ là một chiêu thức che mắt nhỏ. Nếu như mục đích của đối phương thật sự là Mộ Thiên thanh… như vậy cũng nên biết năng lực của cô, không thể nào nhanh bị lộ dấu vết vậy được.
Nếu như mục đích của đối phương là anh…
Mắt Lãnh Tĩnh Hàn dần trở nên lạnh, ngay cả khóe miệng cũng trở nên tàn bạo.
Coi như trong lòng đã âm thầm tính toán, Lãnh Tĩnh Hàn vẫn bình tĩnh vô cùng, dường như không hề suy nghĩ gì. Anh thản nhiên lái xe, rẽ trái ở ngã tư …
Bọn họ không đi theo! Mộ Thiên thanh nhìn xe phía sau.
Phía trước con đường này chỉ có một nơi! Lãnh Tĩnh Hàn nói xong nhìn gương chiếu hậu,
Hả? Mộ Thiên nhẹ thốt lên, xe đã dừng lại. Cô nhìn bảng hiệu trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Đồng hoa?
Ừm! Lãnh Tĩnh Hàn đáp rồi xuống xe.
Mộ Thiên thanh xuống xe, gió nhẹ phất, đưa hương hoa tới, làm cho người ta nhanh thấy thoải mái rất nhiều. Cô nhìn lãnh tĩnh hàn hỏi: Tại sao dẫn em tới nơi này?
Lúc hỏi những điều này cô ấp ủ niềm mong đợi nho nhỏ, giống như thời gian đang lùi lại, cảnh tượng đã từng thoáng qua trước mắt…
Lãnh tĩnh hàn nhìn Mộ Thiên thanh, nhìn ánh mắt trong suốt đang chờ mong của cô, không hiểu sao bản thân mình cũng có chút chờ mong. Nhưng nghĩ lại, chút chờ mong chỉ là vì đây là những việc xảy ra giữa cô và Ưng, trong lòng hơi chút mất mát. Thế nhưng suy nghĩ thoáng qua ngay cả chính anh cũng không phát hiện.
Đã từng đồng ý với cô! Lãnh Tĩnh Hàn chỉ nói ngắn gọn rồi đi trước dẫn đầu về phía vườn hoa.
Mộ Thiên thanh cười vui, khi đi theo bước chân Lãnh Tĩnh Hàn thấy hàng rào hoa tường vi bao quanh hoa hướng dương thì cô đã không cách nào hình dung cảm xúc của mình.
Nếu như lúc nãy là phỏng đoán, như vậy, cảm xúc của giờ khắc này chính là phức tạp, có vui vẻ, có buồn thương, có kỷ niệm, có đắng cay... Hơn nữa, khiến cô không thể nào mở miệng.
Có lẽ, bây giờ khoảng cách giữa anh và cô khá xa, giống như khoảng cách trước đây của cô và anh…
Mộ Thiên thanh cay cay mũi, hốc mắt đỏ dần. Cô nhìn Lãnh Tĩnh Hàn đang thờ ơ đứng bên, có chút nghẹn ngào nói: Nếu như không có ý muốn thu hẹp khoảng cách giữa anh và em, cũng đừng dẫn em tới đây để nhớ lại quá khứ…”
Sau khi cô lên xe, xe liền khởi động rời đi. Từ đầu đến cuối bọn họ đều không phát hiện bóng dáng cao lớn đang ẩn nấp ở chỗ bí mật.
Người đàn ông nhìn cho đến khi chiếc xe đi mất hút mới lấy điện thoại ra gọi một dãy số quen thuộc. Sau khi đợi điện thoại nối máy, giọng điệu hơi trầm mà từ tốn: “Cô ta và lth đi rồi!”
Không biết người ở đầu dây nói gì, ngay sau đó người đàn ông lên tiếng: “Được!”
Người đàn ông cúp điện thoại rồi xoay người rời đi, giống như từ trước tới giờ không hề xuất hiện ở đây.
Chiến trường dã chiến ngoại ô phía Nam thành phố A.
Thượng Quan Mộc một mặc trang phục rằn ri bó sát, trên mặt có mấy nét vẽ xanh đỏ làm cho khuôn mặt trở nên vô cùng quỷ quái. Anh đang cúi nhìn điện thoại di động cầm trong tay.
Buổi dã chiến hôm nay Cục trưởng Trương cũng có mặt, vốn dĩ anh muốn gọi Thiên Thanh cùng đi, nhân cơ hội để cấp trên nhận ra năng lực của cô. Nhưng cô…
Thượng Quan, chuẩn bị... Tiếng gọi từ nơi xa truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ của Thượng Quan Mộc, mặt cũng vẽ mấy nét xanh đỏ, Cậu đã gọi điện thoại xong chưa?
Thượng Quan Mộc ngước nhìn, cất điện thoại di động vào trong túi, cầm một túi màu bắn súng dùng cho dã chiến, nhướng đầu mày, khóe miệng cong lên. Lúc một đội đứng lại trước mình, ra vẻ kiêu ngạo đối với đội đối phương: “Sếp Lý, đội các anh phí sức rồi!”
Sếp Lý cười ha ha , giả bộ tức giận nói: Tên tiểu tử thối này, ra ngoài một chuyến lại càng ngông cuồng hơn rồi. Đội các cậu thiếu một người, để xem bọn tôi ngược các cậu như thế nào!”
Thượng Quan Mộc cười khẽ, mặt vô cùng tự tin, chế giễu: Miệng lưỡi trơn tru cũng không phải là tác phong của sếp Lý!”
Thượng quan mộc vừa dứt lời mấy cảnh quan cấp bậc cao đã chú ý. Kỹ thuật bắn súng với bản lĩnh của thượng quan mộc không chỉ đứng đầu thành phố A, mà còn vô địch cuộc thi đội cảnh sát châu Á. Muốn vượt trội hơn anh quả thật không dễ dàng.
Bớt nói nhảm đi... Cục trưởng Trương cười mắng, Nhanh bắt đầu!
Thượng Quan Mộc cùng Sếp Lý nhìn nhau cười, sau đó mang theo đội mình đi vào trận doanh.
Bên này tràn ngập không khí vui vẻ mà căng thẳng, mà trên xe Lãnh Tĩnh Hàn, trong không gian nhỏ hẹp, bầu không khí làm người ta cảm thấy ngột ngạt.
Mộ Thiên thanh yên lặng ngồi trên xe, sau khi chào hỏi lên xe cũng đã nửa tiếng trôi qua, nhưng Lãnh Tĩnh Hàn không nói một câu, cô cũng không biết nói gì.
Kể từ khi cô biết anh chính là mặt trời đó, cộng thêm một số chuyện xảy ra trước đó cô luôn không thể dùng tâm trạng bình tĩnh đối mặt với anh.
Ục ục ục...
Lúc này, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, tiếng réo trở nên hoàn toàn rõ ràng.
Mộ Thiên thanh vội ôm lấy bụng, trong nháy mắt gương mặt đỏ bừng. Cô trộm ghé mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, thấy anh vẫn yên lặng lái xe như cũ, mặt vẫn lạnh lùng như cũ cô mới ổn định tâm tình.
Lãnh Tĩnh Hàn chăm chú lái xe, mấy phút sau đỗ xe ven đường, nhìn quán ăn phía sau rồi mới nói: “Nếu không ngại có thể đi theo tôi?”
Nói xong, Mộ Thiên thanh còn chưa kịp phản ứng thì người đã xuống xe.
Mộ Thiên thanh miệng khẽ mỉm cười, sau đó cô ra khỏi xe đi theo sau Lãnh Tĩnh Hàn, nhìn bóng lưng anh lạnh lùng cao ngạo cô cảm thấy chút tình cảm ấm áp…
Quán ăn khá đẹp mắt, bởi vì vừa qua giờ ăn sáng nên người đến ăn cơm cũng không quá nhiều.
Nhân viên phục vụ dẫn Lãnh Tĩnh Hàn với Mộ Thiên thanh đế vị trí cao cấp rồi mới đưa thực đơn đưa cho hai người, sau đó hỏi: Xin hỏi hai vị muốn gọi gì?
Một ly sữa tươi, một bánh sừng bò (Croissant – bánh mỳ nổi tiếng ở Pháp)! Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững nói: Thêm một ly Blue Moutain!
Vâng, xin chờ một chút! Nhân viên phục vụ cười mỉm, cất thực đơn rồi xoay người đi.
Anh còn nhớ rõ thói quen của em à? Mộ Thiên thanh cười hỏi, lòng càng ấm áp. Cho dù bây giờ anh trở nên lạnh lùng như một khối băng nhưng anh vẫn luôn là mặt trời như khi còn bé.”
Sao không ăn sáng? Lãnh Tĩnh Hàn không trả lời vấn đề của cô mà chỉ hờ hững hỏi.
Ngày nào cũng ăn, chẳng qua... Mộ Thiên thanh bỗng nghĩ đến sáng sớm hôm nay lúc mình thức dậy, vì quá căng thẳng nên không ăn gì, mặt đỏ lên, chột dạ nói lảng sang chuyện khác: “Uống cà phê đen vào buổi sáng không tốt cho dạ dày.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn sắc mặt Mộ Thiên thanh biến hóa liên tục, khóe miệng như có như không mỉm cười, vòng vo đổi đề tài: Làm cảnh sát mệt không?
Em ở tổ hành động, nói không mệt là nói dối!
Không nghĩ đến chuyện đổi nghề khác, hoặc là chuyển tới văn phòng sao? Lãnh Tĩnh Hàn tiếp tục hỏi.
Nhắc tới công việc, mắt Mộ Thiên thanh sáng lên, chỉ nghe cô hưng phấn nói: Em không cần. Mặc dù mệt nhưng cảm giác lúc tận tay bắt được những tên bại hoại kia, loại công việc khác hay làm ở văn phòng không thể nào có được…!”
Trước đây ước mơ của cô là trở thành nhà thiết kế trang sức, tại sao lại làm cảnh sát?” Lãnh Tĩnh Hàn hỏi với vẻ không hề để ý, tài liệu Hình Thiên điều tra được chỉ có một chiều. Ưng đã từng nói qua, cô rất có thiên phú trong phương diện này.
Nói đến đây, Mộ Thiên thanh rối rắm, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, giống như có người mạnh mẽ xé rách vết thương trong trí nhớ. Cô âm thầm nuốt xuống, che giấu nỗi đau đớn trong lòng, kéo kéo khóe miệng, nhún nhún vai ra vẻ không sao cả nói: Chỉ là đột nhiên muốn làm cảnh sát... Hơn nữa, tất cả mọi người đều cảm thấy trời sinh em là cảnh sát.
Thật sao? Giọng nhẹ bẫng, rõ ràng rất nhẹ lại làm cho Mộ Thiên thanh chột dạ. Lãnh Tĩnh Hàn hỏi ngược lại: Chính cô cũng cảm thấy như vậy sao?
Mặc kệ ban đầu là vì nguyên nhân gì... Ánh mắt Mộ Thiên thanh sáng quắc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, nghiêm túc nói: Nhưng hiện tại em thật thích công việc này, bắt những người phạm tội là động lực trong công việc và cuộc sống của em bây giờ.”
Nếu như người phạm tội là tôi? Lãnh Tĩnh Hàn không biết vì sao lại hỏi như vậy, chẳng qua khi Mộ Thiên thanh nói xong anh chưa suy nghĩ đã bật thốt lên.
... Mộ Thiên thanh đột nhiên mơ hồ không biết muốn nói gì, một lúc lâu mới nhìn Lãnh Tĩnh Hàn với ánh mắt kiên định: Chỉ cần là tội phạm, em đều sẽ bắt!
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên thanh chăm chú, khóe miệng nhẹ nâng lên, hai mắt sâu hoắm, không biết đang suy nghĩ điều g.
Mộ Thiên thanh hơi nhếch môi, nhàn nhã hỏi: Nhưng anh như vậy sao?
Cô cảm thấy sao? Lãnh Tĩnh Hàn lơ đãng hỏi, sắc mặt anh vẫn thản nhiên như cũ.
Mộ Thiên thanh nở nụ cười, không hề suy nghĩ nói: Anh nhất định sẽ không!Trước tiên không nói đến địa vị anh bây giờ không có cần thiết, hơn nữa, mặt trời là sáng ngời, sao có thể ở trong bóng tối?
Bản năng lời nói thốt ra trong tiềm thức.
Bởi vì là Mặt trời , cho nên mới không phạm tội sao?
Mắt Lãnh Tĩnh Hàn dần trở nên sâu hút, nhưng giờ phút này tâm trạng trở nên tốt hơn, Mộ Thiên thanh cũng không phát hiện.
Sau khi ăn sáng xong, Lãnh Tĩnh Hàn với Mộ Thiên thanh lên xe. So sánh không khí trong xe trước và sau khi ăn sáng, giờ phút này có vẻ nhẹ nhõm hơn.
Hôm nay... rốt cuộc chúng ta đi đâu? Mộ Thiên thanh quay đầu hỏi.
Lãnh Tĩnh Hàn nghiêng đầu nhìn cô, khẽ mở miệng nói: Đến rồi cô sẽ biết!
Có cần thiết phải thần bí như vậy không? Mộ Thiên thanh bĩu môi, có chút hờn dỗi ngồi thẳng người, nhìn ra Lãnh Tĩnh Hàn cũng không muốn nói nên cũng không hỏi.
Lãnh Tĩnh Hàn liếc thấy dáng vẻ Mộ Thiên thanh, khóe miệng cong lên. Đột nhiên sắc mặt khẽ biến thành vẻ lạnh lùng không thể nhận, mắt nhìn gương chiếu hậu...
Mộ Thiên thanh làm cảnh sát có độ bén nhạy nên cũng cảm thấy điều bất thường. Cô nhìn gương chiếu hậu, thấy chiếc xe đi sau nghi ngờ hỏi: Chiếc xe này... hình như là đang hướng về phía chúng ta?
Nói xong, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn.
Lãnh Tĩnh Hàn sắc mặt bình tĩnh, anh vẫn thản nhiên lái xe, chỉ là ánh mắt dần u ám. Anh chậm rãi nói: Không phải đi theo chúng ta!
Mộ Thiên thanh cau mày, quay người nhìn về phía sau. Lúc xe bọn họ đến đường giao nhau thì chiếc xe kia rẽ phải…
Sao anh lại chắc chắn như vậy? Mộ Thiên thanh nhìn lướt qua chiếc xe kia, vừa nhìn về phía bên trái xe, chần chờ nói: Thủ pháp đổi xe ở giao lộ như vậy rất giống thủ pháp của cảnh sát!”
Thật sao? Lãnh Tĩnh Hàn khẽ lên tiếng, đáy mắt ẩn hiện nét cười.
Mộ Thiên thanh nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, gật đầu Ừ nhỏ.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn gương chiếu hậu, chiếc xe sau lưng là theo chân anh nhưng chỉ là một chiêu thức che mắt nhỏ. Nếu như mục đích của đối phương thật sự là Mộ Thiên thanh… như vậy cũng nên biết năng lực của cô, không thể nào nhanh bị lộ dấu vết vậy được.
Nếu như mục đích của đối phương là anh…
Mắt Lãnh Tĩnh Hàn dần trở nên lạnh, ngay cả khóe miệng cũng trở nên tàn bạo.
Coi như trong lòng đã âm thầm tính toán, Lãnh Tĩnh Hàn vẫn bình tĩnh vô cùng, dường như không hề suy nghĩ gì. Anh thản nhiên lái xe, rẽ trái ở ngã tư …
Bọn họ không đi theo! Mộ Thiên thanh nhìn xe phía sau.
Phía trước con đường này chỉ có một nơi! Lãnh Tĩnh Hàn nói xong nhìn gương chiếu hậu,
Hả? Mộ Thiên nhẹ thốt lên, xe đã dừng lại. Cô nhìn bảng hiệu trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Đồng hoa?
Ừm! Lãnh Tĩnh Hàn đáp rồi xuống xe.
Mộ Thiên thanh xuống xe, gió nhẹ phất, đưa hương hoa tới, làm cho người ta nhanh thấy thoải mái rất nhiều. Cô nhìn lãnh tĩnh hàn hỏi: Tại sao dẫn em tới nơi này?
Lúc hỏi những điều này cô ấp ủ niềm mong đợi nho nhỏ, giống như thời gian đang lùi lại, cảnh tượng đã từng thoáng qua trước mắt…
Lãnh tĩnh hàn nhìn Mộ Thiên thanh, nhìn ánh mắt trong suốt đang chờ mong của cô, không hiểu sao bản thân mình cũng có chút chờ mong. Nhưng nghĩ lại, chút chờ mong chỉ là vì đây là những việc xảy ra giữa cô và Ưng, trong lòng hơi chút mất mát. Thế nhưng suy nghĩ thoáng qua ngay cả chính anh cũng không phát hiện.
Đã từng đồng ý với cô! Lãnh Tĩnh Hàn chỉ nói ngắn gọn rồi đi trước dẫn đầu về phía vườn hoa.
Mộ Thiên thanh cười vui, khi đi theo bước chân Lãnh Tĩnh Hàn thấy hàng rào hoa tường vi bao quanh hoa hướng dương thì cô đã không cách nào hình dung cảm xúc của mình.
Nếu như lúc nãy là phỏng đoán, như vậy, cảm xúc của giờ khắc này chính là phức tạp, có vui vẻ, có buồn thương, có kỷ niệm, có đắng cay... Hơn nữa, khiến cô không thể nào mở miệng.
Có lẽ, bây giờ khoảng cách giữa anh và cô khá xa, giống như khoảng cách trước đây của cô và anh…
Mộ Thiên thanh cay cay mũi, hốc mắt đỏ dần. Cô nhìn Lãnh Tĩnh Hàn đang thờ ơ đứng bên, có chút nghẹn ngào nói: Nếu như không có ý muốn thu hẹp khoảng cách giữa anh và em, cũng đừng dẫn em tới đây để nhớ lại quá khứ…”
/156
|