Cô gái trên giường khẽ chép chép miệng, vì bỗng xuất hiện ánh sáng chói mắt mới khiến cô ngủ không yên, lật qua lật lại, miệng phát ra tiếng ừm ừm.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn cái chăn mỏng rơi vì lật người lộ ra đôi chân trắng nõn, mắt trở nên u ám, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lẽo. Anh bước đến, nhìn từ cao xuống. Cô gái trên giường hoàn toàn không phát hiện hơi thở nguy hiểm. Không khí trong phòng dần loãng đi, làm cho người ta hít thở không thông.
Cô gái nằm trên giường dù đang ngủ cũng cảm thấy không khí đè nén, cô cau mày mở mắt, vốn dĩ mắt đang lờ mờ vì miễn cưỡng tỉnh lại, khi tiếp xúc với ánh mắt nguy hiểm của Lãnh Tĩnh Hàn thì lập tức tỉnh táo.
Sao cô lại ở đây? Giọng Lãnh Tĩnh Hàn còn lạnh hơn cả máy điều hòa.
Nhưng người trên giường giống như không cảm giác được điều đó, chỉ hơi chu mỏ, hờn dỗi: Anh trai, chúng ta đã không gặp nhau tròn một năm, em quay về mà anh còn làm mặt lạnh với em!
Nói xong, còn vô tội chớp mắt, vẻ mặt uất ức.
Mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở lại bình thường, hờ hững lướt qua đôi chân trần, lạnh lùng nói: Là cô tự mình về, hay tôi gọi người tới đưa đi!
Lãnh Dao vừa nghe, nắm lấy chăn không buông, bờ vai trắng nõn lộ ra nhưng cô không để ý, Anh, em....
Lãnh Tĩnh Hàn xoay người, căn bản không định nghe điều Lãnh Dao muốn nói, chỉ lấy điện thoại di động ra bấm mã số. Sau khi điện thoại thông anh lạnh lùng phân phó: Cho một giường lớn với đồ dùng trên giường đến biệt thự!
Hình Thiên đang ngủ mơ màng: Lão đại, ai dùng à?
Tôi! Một chữ lạnh lùng thoát ra khỏi môi mỏng, Lãnh Tĩnh Hàn trực tiếp cúp điện thoại, quyết tuyệt bước rời khỏi phòng.
Lãnh Dao tức giận nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên vặn vẹo vì tức giận, thuận tay cầm lấy gối ném về phía cửa, rống to: Lãnh Tĩnh Hàn, anh là đồ khốn kiếp!
Lãnh Tĩnh Hàn đi xuống lầu, ngồi trên ghế ở quầy bar đốt một điếu thuốc, cánh tay nhẹ nhàng chống đỡ trên quầy bar, ánh mắt xa xăm nhìn xuyên thấu qua cửa sổ sát đất hướng ra phía ngoài.
Trong đêm tối, mặt trăng bị mây che giấu, chỉ có vài chiếc đèn trên sân cỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nửa tiếng sau, Lãnh Dao mới vừa mặc quần áo tử tế đi xuống lầu, T shirt họa tiết trái tim bó sát người, quần short jean, 1 đôi dép, cả người toát lên vẻ trẻ trung năng động mà cũng không kém phần trong sáng.
Lãnh Dao đứng ở cầu thang nhìn Lãnh Tĩnh Hàn đang không thèm quay đầu nhìn một chút, thở phì phò trừng mắt liếc anh rồi cầm túi xách đi ra ngoài…
Nếu có lần sau tôi sẽ trực tiếp quẳng cô ra khỏi cửa!
Lãnh Dao vừa bước chân tới cửa, liền nghe thấy giọng nói lạnh như băng không chút tình cảm của Lãnh Tĩnh Hàn.
Lãnh Dao xoay người nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói: Em là em gái anh, anh có cần phải đối xử lạnh lùng với em như vậy không? Anh đối xử với tên Hình Thiên còn tốt hơn với em!”
Em gái…. Cô sao? Lãnh Tĩnh Hàn quay mặt sang, ánh mắt cợt nhã, thản nhiên hỏi: Cô thật sự coi tôi là anh trai sao?
Là anh không xem em là em gái! Lãnh Dao bị nói trúng chuyện, vội vàng giải thích, tố cáo: Em ngủ trên giường anh, anh lại cho người đổi giường….”
Mặt Lãnh Tĩnh Hàn như không biến sắc, vẫn vô cùng bình tĩnh, phong ba bão táp đang ngầm trỗi dậy, chỉ nghe anh lạnh lùng nói: Phụ nữ... đều không được phép vào phòng của tôi!
Phụ nữ... đều không được phép vào phòng của tôi!
Giọng điệu lạnh đến mức Lãnh Dao không khỏi rùng mình, cô ta rất muốn đáp lại mấy câu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn thì lời nói đến cổ họng bị kinh phải cố gắng nuốt xuống trở về.
Lúc này, đèn xe chiếu vào, ánh sáng chói mắt xuyên qua thủy tinh, ngay sau đó Hình Thiên đi vào, anh ta hòa nhã chào hỏi Lãnh Dao, Đại tiểu thư!
Hừ! Lãnh Dao tức không nói nên lời, hừ hừ, đi lướt qua Hình Thiên, lúc đi ngang qua còn cố tình va chạm mạnh.
Hình Thiên ngấm ngầm bĩu môi, lão đại chọc người, sao anh ta lại bị liên lụy?
Lãnh Dao ra cửa, quay đầu lại nhìn Hình Thiên, vẻ mặt nghi ngờ. Cô ta đảo mắt đến cái giường mới, vừa đi vừa thầm nghĩ: bên ngoài có người truyền Lãnh Tĩnh Hàn là GAY, lúc nào cũng như hình với bóng với Hình Thiên…. Chẳng lẽ là thật? Nếu không, sao anh lại ghét phụ nữ vào phòng anh như vậy? Hơn nữa, thế mà anh không hề có chút hứng thú nào với cô….
Trong biệt thự, Hình Thiên chỉ huy người đổi giường cho Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó rót cho mình một ly rượu, uống một hớp rồi mới nói: Cái đó… Hàng năm đại tiểu thư trở lại đều muốn thử một lần.... Thật là cố chấp!
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, chỉ là nhàn nhạt nói: Tra một chút gần đây Mộ Thiên Thanh chọc tới người nào!
Hả? Hình Thiên nuốt ngụm rượu trong miệng, đẩy mắt kính hỏi: Những ngày qua động tác bọn họ quá lớn, lại chọc tới phiền toái?
Chưa chắc chắn! Lãnh Tĩnh Hàn nhớ tới bóng người lúc tối, anh cũng không chắc chắn rốt cuộc là hướng về anh hay là Mộ Thiên Thanh. Nhưng trực giác nói cho anh biết, người kia nhắm tới cô.
Lão đại.... Hình Thiên thu hồi bông đùa ngày thường, chăm chú nhìn Lãnh Tĩnh Hàn hỏi: Anh là đang nghiêm túc với Mộ Thiên Thanh sao?
Phụ nữ của lão đại không nhiều lắm, căn bản cũng chỉ vì nhu cầu phát tiết. Nếu như lão đại thực sự động lòng với một người phụ nữ nào đó bọn họ cũng vui vẻ. Nhưng nếu như là Mộ Thiên Thanh.... Dù sao cô ấy cũng là một cảnh sát.
Lãnh Tĩnh Hàn trầm mặc không nói , bộ mặt lạnh lùng ngàn năm, một lúc sau mới chậm rãi nói: Cô ấy là người phụ nữ của Ưng!”
Hả? ! Hình Thiên đột nhiên trợn to hai mắt, có chút không tin nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, Cô ấy là cô bé trong bức ảnh của anh Thần sao?”
Ừm! Lãnh Tĩnh Hàn đáp.
Hình Thiên há miệng, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng uống rượu.
Người khác không biết tình cảm của Lão đại và Ưng nhưng anh ta biết, nếu như có loại quan hệ này....
Hình Thiên cụp mắt, âm thầm cau mày, tâm trạng trở nên nặng nề. Không biết vì sao anh ta luôn có loại cảm giác xấu, có lẽ bọn họ là Tặc , trời sinh đã có bài xích đối với cảnh sát!
Nếu như là vậy.... giọng Hình Thiên khá trầm trọng: Sau này thật sự sẽ gặp phiền toái!
Mộ Thiên Thanh rất cố chấp muốn bắt được chuôi của Dạ Ưng, mà người kiacăn bản cũng không có cách nào giải quyết được chuyện tình cảm, bây giờ còn cộng thêm một Thượng Quan Mộc... Mặc kệ lão đại chăm sóc cô ấy vì tình cảm gì, tóm lại cũng không hề tốt.
Lãnh Tĩnh Hàn nghe Hình Thiên nói, nheo mắt, khóe môi bạc cong lên, vô cùng ngạo nghễ nói: Chỉ cần tôi không muốn... Ai có thể gây khó dễ được tôi?
Hình Thiên nhếch môi nở nụ cười, khẽ nhún vai, cảm giác mình thật sự suy nghĩ nhiều, Mặc kệ như thế nào, quyết định của lão đại là quyết định của em!
Lãnh Tĩnh Hàn liếc mắt nhìn Hình Thiên, cũng không nói gì, chỉ thản nhiên nhét tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc. Chỉ là đột nhiên, trong đầu thoáng qua hình ảnh Mộ Thiên Thanh nước mắt đầy mặt tối nay, anh nhẹ cau mày, hơi bực mình vì loại cảm xúc này….
*
Sáng sớm Mộ Thiên Thanh đã thức dậy, cô lục tung tủ tìm quần áo, bỗng cô phát hiện, trong nhà không có bộ quần áo nào có thể mặc ra ngoài. Bởi vì bình thường ra ngoài quần áo của cô chủ yếu là đồ dễ dàng vận động, mà cái duy nhất được xem là mốt….
Mộ Thiên Thanh cầm áo ngực chiffon với cái quần short, nhớ tới lần đầu gặp Lãnh Tĩnh Hàn mặt bỗng đỏ lên.
Thiên Thanh, mình muốn đi.... Thẩm Duyệt Nhiên mở cửa phòng Mộ Thiên Thanh, còn chưa dứt lời, kinh ngạc nhìn đống đồ “bữa bãi” trên giường đến mức quên mất lời tiếp theo. Cô quét một vòng, cuối cùng tầm mắt hướng về trên người Mộ Thiên Thanh, nghi ngờ hỏi: Cậu… đi hẹn hò?!
Ai nói mình đi hẹn hò? Mộ Thiên Thanh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra dọn dẹp đống quần áo bừa bãi trên giường.
Là cùng Lãnh Tĩnh Hàn hay Thượng Quan Mộc vậy? Thẩm Duyệt Nhiên còn nhớ rõ hai cú điện thoại tối qua. Hơn nữa, hơn nửa đêm cô ấy đột nhiên đi ra ngoài, không phải là cô không biết.
Mộ Thiên Thanh nhếch khóe miệng giả cười, sau đó nghiêm túc nói: Nếu cậu có hứng thú thì cứ từ từ mà đoán!
Hai tay Thẩm Duyệt Nhiên ôm ngực tựa vào tủ treo quần áo bên cạnh, nhìn qua mắt kính đang phát ra tia sáng khác thường của Mộ Thiên Thanh, âm thầm nghĩ, tò mò hỏi: Là Lãnh Tĩnh Hàn hả?
Không phải! Mộ Thiên Thanh gấp gáp quay đầu.
Vậy là Thượng Quan Mộc à? Hai mắt Thẩm Duyệt Nhiên bỗng sáng rực, Chẳng lẽ cậu đã tiếp nhận lời tỏ tình của anh ấy?
Mộ Thiên Thanh âm thầm đảo mắt, đổi đề tài, Hôm nay cậu không cần đến tiệm hoa sao?”
A! Thẩm Duyệt Nhiên đột nhiên đứng lên, cáu mắng: Là mình muốn tới nói cho cậu biết hôm nay phải đi trang trí cho một hội trường lớn, tối nay sẽ về khá muốn….”
Nói xong, Thẩm Duyệt Nhiên liền đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay đầu lại nói: Đúng rồi, nếu buổi tối cậu không về cũng không cần báo với mình, cậu phải lấy sắc đẹp vốn có của người cảnh sát áp đảo người đàn ông mà cậu hẹn hò….”
Ầm!” Tiếng cửa đập vào tường, vốn Thẩm Duyệt Nhiên đang ở cửa ra vào đã mang theo tiếng cười sang sảng rời đi. Chẳng qua trong phòng khách truyền đến tiếng cô ấy, Nhớ phải ăn sạch sành sanh rồi mới về nhé!
Mộ Thiên Thanh đen mặt, nghe tiếng cửa đóng lại, bất đắc dĩ thở dài nhìn mấy bộ quần áo trên giường, vẫn còn đang do dự không biết mặc gì thì điện thoại di động reo.
Mộ Thiên Thanh hơi căng thẳng cầm điện thoại lên, nhấn nút trả lời đồng thời bỏ bên tai luôn, “Alo?”
Anh hẹn mấy người đi đánh dã chiến, em có muốn đi cùng không? Trong điện thoại truyền đến giọng nói êm ái mà ấm áp của Thượng Quan Mộc.
Mộ Thiên Thanh thoáng cảm thấy mất mát, Em.... Hôm nay em có chút việc, mọi người cứ đi đi!”
Trong điện thoại, đầu tiên là im lặng, lúc sau Thượng Quan Mộc mới nói: Ừm! Vậy ngày mai gặp!
Ừ, bái bai!
Mộ Thiên Thanh đặt điện thoại xuống, ngay sau đó điện thoại lại vang lên. Cô nhìn màn hình chỉ hiển thị số điện thoại, vội vàng bắt máy, Alo?
Tôi đang ở trước cửa chung cư! Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt không chút cảm xúc của Lãnh Tĩnh Hàn.
Ừm! Sau khi Mộ Thiên Thanh trả lời điện thoại lập tức bị ngắt. Cô nhìn điện thoại đang phát ra tiếng “Tút tút”, nhíu mày, cảm giác mất mát lại tràn ngập trong lòng.
Cô cũng không muốn phải như thế nào đó, chỉ là.... gặp nhau sau hơn mười năm, thật sự nhạt nhẽo như vậy sao?
Mộ Thiên Thanh khẽ mấp môi, tùy tiện mặc một áo sơ mi ngắn tay cùng quần jean rồi đi xuống tầng đi về phía cửa chung cư. Trong suy nghĩ của cô, cô không muốn anh phải chờ!
Trong khu rừng nhỏ của khu chung cư, một người cao lớn đặt tay trong túi quần nhìn bóng dáng vội vã của Mộ Thiên Thanh, ánh mắt dần trở nên yên tĩnh mà heo hút…
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn cái chăn mỏng rơi vì lật người lộ ra đôi chân trắng nõn, mắt trở nên u ám, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lẽo. Anh bước đến, nhìn từ cao xuống. Cô gái trên giường hoàn toàn không phát hiện hơi thở nguy hiểm. Không khí trong phòng dần loãng đi, làm cho người ta hít thở không thông.
Cô gái nằm trên giường dù đang ngủ cũng cảm thấy không khí đè nén, cô cau mày mở mắt, vốn dĩ mắt đang lờ mờ vì miễn cưỡng tỉnh lại, khi tiếp xúc với ánh mắt nguy hiểm của Lãnh Tĩnh Hàn thì lập tức tỉnh táo.
Sao cô lại ở đây? Giọng Lãnh Tĩnh Hàn còn lạnh hơn cả máy điều hòa.
Nhưng người trên giường giống như không cảm giác được điều đó, chỉ hơi chu mỏ, hờn dỗi: Anh trai, chúng ta đã không gặp nhau tròn một năm, em quay về mà anh còn làm mặt lạnh với em!
Nói xong, còn vô tội chớp mắt, vẻ mặt uất ức.
Mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở lại bình thường, hờ hững lướt qua đôi chân trần, lạnh lùng nói: Là cô tự mình về, hay tôi gọi người tới đưa đi!
Lãnh Dao vừa nghe, nắm lấy chăn không buông, bờ vai trắng nõn lộ ra nhưng cô không để ý, Anh, em....
Lãnh Tĩnh Hàn xoay người, căn bản không định nghe điều Lãnh Dao muốn nói, chỉ lấy điện thoại di động ra bấm mã số. Sau khi điện thoại thông anh lạnh lùng phân phó: Cho một giường lớn với đồ dùng trên giường đến biệt thự!
Hình Thiên đang ngủ mơ màng: Lão đại, ai dùng à?
Tôi! Một chữ lạnh lùng thoát ra khỏi môi mỏng, Lãnh Tĩnh Hàn trực tiếp cúp điện thoại, quyết tuyệt bước rời khỏi phòng.
Lãnh Dao tức giận nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên vặn vẹo vì tức giận, thuận tay cầm lấy gối ném về phía cửa, rống to: Lãnh Tĩnh Hàn, anh là đồ khốn kiếp!
Lãnh Tĩnh Hàn đi xuống lầu, ngồi trên ghế ở quầy bar đốt một điếu thuốc, cánh tay nhẹ nhàng chống đỡ trên quầy bar, ánh mắt xa xăm nhìn xuyên thấu qua cửa sổ sát đất hướng ra phía ngoài.
Trong đêm tối, mặt trăng bị mây che giấu, chỉ có vài chiếc đèn trên sân cỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nửa tiếng sau, Lãnh Dao mới vừa mặc quần áo tử tế đi xuống lầu, T shirt họa tiết trái tim bó sát người, quần short jean, 1 đôi dép, cả người toát lên vẻ trẻ trung năng động mà cũng không kém phần trong sáng.
Lãnh Dao đứng ở cầu thang nhìn Lãnh Tĩnh Hàn đang không thèm quay đầu nhìn một chút, thở phì phò trừng mắt liếc anh rồi cầm túi xách đi ra ngoài…
Nếu có lần sau tôi sẽ trực tiếp quẳng cô ra khỏi cửa!
Lãnh Dao vừa bước chân tới cửa, liền nghe thấy giọng nói lạnh như băng không chút tình cảm của Lãnh Tĩnh Hàn.
Lãnh Dao xoay người nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói: Em là em gái anh, anh có cần phải đối xử lạnh lùng với em như vậy không? Anh đối xử với tên Hình Thiên còn tốt hơn với em!”
Em gái…. Cô sao? Lãnh Tĩnh Hàn quay mặt sang, ánh mắt cợt nhã, thản nhiên hỏi: Cô thật sự coi tôi là anh trai sao?
Là anh không xem em là em gái! Lãnh Dao bị nói trúng chuyện, vội vàng giải thích, tố cáo: Em ngủ trên giường anh, anh lại cho người đổi giường….”
Mặt Lãnh Tĩnh Hàn như không biến sắc, vẫn vô cùng bình tĩnh, phong ba bão táp đang ngầm trỗi dậy, chỉ nghe anh lạnh lùng nói: Phụ nữ... đều không được phép vào phòng của tôi!
Phụ nữ... đều không được phép vào phòng của tôi!
Giọng điệu lạnh đến mức Lãnh Dao không khỏi rùng mình, cô ta rất muốn đáp lại mấy câu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn thì lời nói đến cổ họng bị kinh phải cố gắng nuốt xuống trở về.
Lúc này, đèn xe chiếu vào, ánh sáng chói mắt xuyên qua thủy tinh, ngay sau đó Hình Thiên đi vào, anh ta hòa nhã chào hỏi Lãnh Dao, Đại tiểu thư!
Hừ! Lãnh Dao tức không nói nên lời, hừ hừ, đi lướt qua Hình Thiên, lúc đi ngang qua còn cố tình va chạm mạnh.
Hình Thiên ngấm ngầm bĩu môi, lão đại chọc người, sao anh ta lại bị liên lụy?
Lãnh Dao ra cửa, quay đầu lại nhìn Hình Thiên, vẻ mặt nghi ngờ. Cô ta đảo mắt đến cái giường mới, vừa đi vừa thầm nghĩ: bên ngoài có người truyền Lãnh Tĩnh Hàn là GAY, lúc nào cũng như hình với bóng với Hình Thiên…. Chẳng lẽ là thật? Nếu không, sao anh lại ghét phụ nữ vào phòng anh như vậy? Hơn nữa, thế mà anh không hề có chút hứng thú nào với cô….
Trong biệt thự, Hình Thiên chỉ huy người đổi giường cho Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó rót cho mình một ly rượu, uống một hớp rồi mới nói: Cái đó… Hàng năm đại tiểu thư trở lại đều muốn thử một lần.... Thật là cố chấp!
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, chỉ là nhàn nhạt nói: Tra một chút gần đây Mộ Thiên Thanh chọc tới người nào!
Hả? Hình Thiên nuốt ngụm rượu trong miệng, đẩy mắt kính hỏi: Những ngày qua động tác bọn họ quá lớn, lại chọc tới phiền toái?
Chưa chắc chắn! Lãnh Tĩnh Hàn nhớ tới bóng người lúc tối, anh cũng không chắc chắn rốt cuộc là hướng về anh hay là Mộ Thiên Thanh. Nhưng trực giác nói cho anh biết, người kia nhắm tới cô.
Lão đại.... Hình Thiên thu hồi bông đùa ngày thường, chăm chú nhìn Lãnh Tĩnh Hàn hỏi: Anh là đang nghiêm túc với Mộ Thiên Thanh sao?
Phụ nữ của lão đại không nhiều lắm, căn bản cũng chỉ vì nhu cầu phát tiết. Nếu như lão đại thực sự động lòng với một người phụ nữ nào đó bọn họ cũng vui vẻ. Nhưng nếu như là Mộ Thiên Thanh.... Dù sao cô ấy cũng là một cảnh sát.
Lãnh Tĩnh Hàn trầm mặc không nói , bộ mặt lạnh lùng ngàn năm, một lúc sau mới chậm rãi nói: Cô ấy là người phụ nữ của Ưng!”
Hả? ! Hình Thiên đột nhiên trợn to hai mắt, có chút không tin nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, Cô ấy là cô bé trong bức ảnh của anh Thần sao?”
Ừm! Lãnh Tĩnh Hàn đáp.
Hình Thiên há miệng, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng uống rượu.
Người khác không biết tình cảm của Lão đại và Ưng nhưng anh ta biết, nếu như có loại quan hệ này....
Hình Thiên cụp mắt, âm thầm cau mày, tâm trạng trở nên nặng nề. Không biết vì sao anh ta luôn có loại cảm giác xấu, có lẽ bọn họ là Tặc , trời sinh đã có bài xích đối với cảnh sát!
Nếu như là vậy.... giọng Hình Thiên khá trầm trọng: Sau này thật sự sẽ gặp phiền toái!
Mộ Thiên Thanh rất cố chấp muốn bắt được chuôi của Dạ Ưng, mà người kiacăn bản cũng không có cách nào giải quyết được chuyện tình cảm, bây giờ còn cộng thêm một Thượng Quan Mộc... Mặc kệ lão đại chăm sóc cô ấy vì tình cảm gì, tóm lại cũng không hề tốt.
Lãnh Tĩnh Hàn nghe Hình Thiên nói, nheo mắt, khóe môi bạc cong lên, vô cùng ngạo nghễ nói: Chỉ cần tôi không muốn... Ai có thể gây khó dễ được tôi?
Hình Thiên nhếch môi nở nụ cười, khẽ nhún vai, cảm giác mình thật sự suy nghĩ nhiều, Mặc kệ như thế nào, quyết định của lão đại là quyết định của em!
Lãnh Tĩnh Hàn liếc mắt nhìn Hình Thiên, cũng không nói gì, chỉ thản nhiên nhét tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc. Chỉ là đột nhiên, trong đầu thoáng qua hình ảnh Mộ Thiên Thanh nước mắt đầy mặt tối nay, anh nhẹ cau mày, hơi bực mình vì loại cảm xúc này….
*
Sáng sớm Mộ Thiên Thanh đã thức dậy, cô lục tung tủ tìm quần áo, bỗng cô phát hiện, trong nhà không có bộ quần áo nào có thể mặc ra ngoài. Bởi vì bình thường ra ngoài quần áo của cô chủ yếu là đồ dễ dàng vận động, mà cái duy nhất được xem là mốt….
Mộ Thiên Thanh cầm áo ngực chiffon với cái quần short, nhớ tới lần đầu gặp Lãnh Tĩnh Hàn mặt bỗng đỏ lên.
Thiên Thanh, mình muốn đi.... Thẩm Duyệt Nhiên mở cửa phòng Mộ Thiên Thanh, còn chưa dứt lời, kinh ngạc nhìn đống đồ “bữa bãi” trên giường đến mức quên mất lời tiếp theo. Cô quét một vòng, cuối cùng tầm mắt hướng về trên người Mộ Thiên Thanh, nghi ngờ hỏi: Cậu… đi hẹn hò?!
Ai nói mình đi hẹn hò? Mộ Thiên Thanh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra dọn dẹp đống quần áo bừa bãi trên giường.
Là cùng Lãnh Tĩnh Hàn hay Thượng Quan Mộc vậy? Thẩm Duyệt Nhiên còn nhớ rõ hai cú điện thoại tối qua. Hơn nữa, hơn nửa đêm cô ấy đột nhiên đi ra ngoài, không phải là cô không biết.
Mộ Thiên Thanh nhếch khóe miệng giả cười, sau đó nghiêm túc nói: Nếu cậu có hứng thú thì cứ từ từ mà đoán!
Hai tay Thẩm Duyệt Nhiên ôm ngực tựa vào tủ treo quần áo bên cạnh, nhìn qua mắt kính đang phát ra tia sáng khác thường của Mộ Thiên Thanh, âm thầm nghĩ, tò mò hỏi: Là Lãnh Tĩnh Hàn hả?
Không phải! Mộ Thiên Thanh gấp gáp quay đầu.
Vậy là Thượng Quan Mộc à? Hai mắt Thẩm Duyệt Nhiên bỗng sáng rực, Chẳng lẽ cậu đã tiếp nhận lời tỏ tình của anh ấy?
Mộ Thiên Thanh âm thầm đảo mắt, đổi đề tài, Hôm nay cậu không cần đến tiệm hoa sao?”
A! Thẩm Duyệt Nhiên đột nhiên đứng lên, cáu mắng: Là mình muốn tới nói cho cậu biết hôm nay phải đi trang trí cho một hội trường lớn, tối nay sẽ về khá muốn….”
Nói xong, Thẩm Duyệt Nhiên liền đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay đầu lại nói: Đúng rồi, nếu buổi tối cậu không về cũng không cần báo với mình, cậu phải lấy sắc đẹp vốn có của người cảnh sát áp đảo người đàn ông mà cậu hẹn hò….”
Ầm!” Tiếng cửa đập vào tường, vốn Thẩm Duyệt Nhiên đang ở cửa ra vào đã mang theo tiếng cười sang sảng rời đi. Chẳng qua trong phòng khách truyền đến tiếng cô ấy, Nhớ phải ăn sạch sành sanh rồi mới về nhé!
Mộ Thiên Thanh đen mặt, nghe tiếng cửa đóng lại, bất đắc dĩ thở dài nhìn mấy bộ quần áo trên giường, vẫn còn đang do dự không biết mặc gì thì điện thoại di động reo.
Mộ Thiên Thanh hơi căng thẳng cầm điện thoại lên, nhấn nút trả lời đồng thời bỏ bên tai luôn, “Alo?”
Anh hẹn mấy người đi đánh dã chiến, em có muốn đi cùng không? Trong điện thoại truyền đến giọng nói êm ái mà ấm áp của Thượng Quan Mộc.
Mộ Thiên Thanh thoáng cảm thấy mất mát, Em.... Hôm nay em có chút việc, mọi người cứ đi đi!”
Trong điện thoại, đầu tiên là im lặng, lúc sau Thượng Quan Mộc mới nói: Ừm! Vậy ngày mai gặp!
Ừ, bái bai!
Mộ Thiên Thanh đặt điện thoại xuống, ngay sau đó điện thoại lại vang lên. Cô nhìn màn hình chỉ hiển thị số điện thoại, vội vàng bắt máy, Alo?
Tôi đang ở trước cửa chung cư! Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt không chút cảm xúc của Lãnh Tĩnh Hàn.
Ừm! Sau khi Mộ Thiên Thanh trả lời điện thoại lập tức bị ngắt. Cô nhìn điện thoại đang phát ra tiếng “Tút tút”, nhíu mày, cảm giác mất mát lại tràn ngập trong lòng.
Cô cũng không muốn phải như thế nào đó, chỉ là.... gặp nhau sau hơn mười năm, thật sự nhạt nhẽo như vậy sao?
Mộ Thiên Thanh khẽ mấp môi, tùy tiện mặc một áo sơ mi ngắn tay cùng quần jean rồi đi xuống tầng đi về phía cửa chung cư. Trong suy nghĩ của cô, cô không muốn anh phải chờ!
Trong khu rừng nhỏ của khu chung cư, một người cao lớn đặt tay trong túi quần nhìn bóng dáng vội vã của Mộ Thiên Thanh, ánh mắt dần trở nên yên tĩnh mà heo hút…
/156
|