Thời gian nhanh như cát trôi, chuyện đời thay đổi không ngừng.
Trên thế giới gần như không có hai chữ công bằng, có lẽ hai từ này chỉ tồn tại trong thời gian. Không cần biết bạn là ai, giàu hay nghèo, đẹp hay xấu… thời gian cho mỗi người đều như nhau.
Thành phố A vẫn được coi như là một đô thị lớn trên thế giới, vẫn đi lên theo quỹ đạo vốn có. Và sẽ không dừng lại vì một người nào đó, sự vật công việc thay đổi theo tự nhiên, mang tới cảm xúc vui buồn giận hờn cho mỗi người…
Chớp mắt mà đã qua một tháng kể từ ngày mưa liên miên đó, một tháng này thành phố A cũng bắt đầu bước vào thời tiết cuối thu đầu đông. Thỉnh thoảng nhiệt độ cũng hạ xuống, làm cho nhiều người phải mặc thêm vào lớp áo quần.
Đối với người thường một tháng này trải qua cũng như mọi ngày, nhưng đối với người khác mà nói những chuyện đã xảy ra có thể sẽ không bao giờ xóa mờ được.
Dưới bầu trời xanh ở thành phố A có những sự kiện lớn xảy ra.
Tập đoàn Thiên Lân ở thành phố A trong một tháng này liên tục bị đế quốc Sun chèn ép vào góc chết, rất nhiều hạng mục bị chết non, mỗi ngày phiên giao dịch bắt đầu giá cổ phiếu đều giảm xuống.
Vì tập đoàn Thiên Lân có nhiều biến cố xảy ra nên dẫn tới một loạt hiệu ứng hồ điệp, các xí nghiệp ăn theo tập đoàn thiên lân đều gặp khủng hoảng. Các nhân viên mỗi ngày đều đi làm với tâm trạng thấp thỏm.
Đương nhiên những chuyện này có người rầu rĩ nhưng lại có những người đang ngồi chờ xem cuộc vui, đồng thời có những người đang trong tâm trạng chờ báo thù.
Bệnh viên Tư Khang.
Mộ Thiên Thanh mua một ít đồ đi tới bệnh viện, giữa đường cũng nghe được tin tức sáng sớm đang phát trên TV, cô chi mím môi nhìn cuối cùng vẫn bước đi thẳng tới thang máy mà không dừng lại…
[Tháng trước tập đoàn Thiên Lân và đế quốc Sun bắt đầu đối đầu với nhau, tác phong làm việc sắc bén ngày xưa của tập đoàn Thiên Lân giờ đã thay đổi, không còn mạnh mẽ như xưa, thâm chí tổng giám đốc đương nhiệm còn được gọi là “Lãnh thiếu” Lãnh Tĩnh Hàn cũng không thủ đoạn như xưa. Đối với chuyện này có nhiều người trong giới đang đưa ra những kết luận riêng, đây chẳng qua là Lãnh thiếu đang lấy lùi làm tiến... Theo chuyên gia kinh tế và tài chính phân tích, với nền móng của tập đoàn Thiên Lân thì đế quốc Sun không thể làm lay động được, chuyên gia này còn đưa ra phân tích về việc người chơi cổ phiếu đang bị ảnh hưởng…]
Âm thanh đứt quãng rơi vào tai của Mộ Thiên Thanh, cô cắn môi đi tiếp không dừng lại, lúc nghe tới cái tên Lãnh Tĩnh Hàn tim cô vẫn đau nhói.
Một tháng này ngoại trừ đi làm và tới bệnh viện, lúc trước cô đã quyết định anh ta và Tiêu Thần chỉ là những người đi ngang qua cuộc đời cô, cuối cùng người còn lại chỉ có Thượng Quan Mộc.
Ra khỏi thang máy, môi Mộ Thiên Thanh vẫn còn giật, sau khi chào hỏi với y tá cô đi về phía phòng bệnh của Thượng Quan Mộc. Đã qua một tháng sức khỏe của Thượng Quan Mộc gần như đã hồi phục, đợi ngày mai kiểm tra một lần cuối nếu không còn gì nữa thì có thể xuất viện.
Mộ Thiên Thanh tới giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác thế nào là giày vò trong một tháng qua. Tuy rằng sau khi phẫu thuật tình hình của Thượng Quan Mộc cũng khá ổn định, nhưng chỉ cần chậm một chút nữa là anh sẽ không ở cạnh họ nữa rồi...
Đêm hôm đó, lúc cô nhìn thấy anh năm trên bàn phẫu thuật, cô chỉ bình tĩnh nhìn bác sĩ phẫu thuật cho anh, nhìn ánh mắt phẫn nộ của Trì Uyển Như... Thậm chí, cô còn có thời gian suy nghĩ Trì Uyển Như có thể tới tát mình một cái hay không?
Mộ Thiên Thanh cười tự giễu chính mình. Thật ra hôm đó cô không phải không sợ, mà là quên luôn cảm giác sợ là thế nào?
Cô chỉ đứng nhìn bác sĩ dùng các loại dụng cụ cứu chữa cho Thượng Quan Mộc, cô còn nhớ rõ cảm giác khi khẽ nói vào tai anh: “Nếu anh đi, anh sẽ mất em hoàn toàn…”
Ừm! Lúc đó cô cũng không biết tại sao mình nói vậy, nhưng giờ nghĩ lại nếu Trì Uyển Như nghe thấy câu cô cam đoan với anh không biết có tát cô tiếp một cái nữa không?
Đẩy nhẹ cửa đi vào, Mộ Thiên Thanh liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh. Thượng Quan Mộc vẻ mặt bình tĩnh, đang nhắm mắt lại, gương mặt đẹp trai bởi vị bị thương mà trở nên ốm đi, nhưng lại không mang vẻ chán nản, thậm chí còn phủ thêm một phần tang thương.
Trời cao luôn bất công, có vài người ngã bệnh thì giống như là nửa sống nửa chết, có vài người… ví dụ như Thượng Quan Mộc thì lại lộ ra một vẻ mặt khác.
“A!”
Mộ Thiên Thanh hoảng hồn la lên, cánh tay đã bị người níu lại thuận thế ngã vào một vòng tay ấm áp.
Thượng Quan Mộc vẫn nhắm mắt, nhưng lại lộ ra một vẻ quyến rũ mờ ám, anh thấy Mộ Thiên Thanh đang giãy giụa muốn đứng dậy, nên hai tay càng ghì chặt lại hơn.
Chào buổi sáng! Giọng nói trầm lắng mang theo chúng giọng điệu mới thức dậy, trên mặt Thượng Quan Mộc đều lộ ra ý cười.
Anh đã tỉnh còn giả bộ ngủ? ! Mộ Thiên Thanh nhíu mày hỏi.
Thượng Quan Mộc cười càng sâu, ôm Mộ Thiên Thanh càng chặt hơn.
Này, anh đang bị thương đó! Mộ Thiên Thanh thẹn thùng gầm nhẹ.
Không sao... tốt hơn rồi. Thượng Quan Mộc nặng nề nói, anh hơi tham lam hít thở, trong mũi bỗng chốc toàn là mùi dầu gội đầu của Mộ Thiên Thanh, Nếu anh biết em quan tâm anh vậy thì anh đã sớm lãnh mấy phát súng rồi.
Mộ Thiên Thanh vừa nghe, lập tức trừng mắt nhìn anh tức giận mắng: Bệnh tâm thần!
“Anh đúng là có bệnh…” Thượng Quan Mộc chống cầm lên đỉnh đầu của Mộ Thiên Thanh, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, “… nên mới yêu em đó.”
Mộ Thiên Thanh im lặng, không giãy giụa nữa, không biết là bởi vì lời nói của Thượng Quan Mộc quá mức mờ ám hay là chạm vào chỗ nào đó trong tim cô.
Thượng Quan Mộc cảm nhận được Mộ Thiên Thanh đột nhiên yên lặng không giãy giụa nữa nên mới thả cô ra, nụ cười tràn ngập trên mặt anh khi cô từ từ ngồi dậy lấy đồ ăn sáng ra cho mình.
Mấy ngày này trước khi đi làm Mộ Thiên Thanh đều tới đây ăn sáng với anh, sau khi tan ca… cũng sẽ tới đây.
Cuộc sống như vậy, có đôi khi anh tham lam nghĩ, nếu như cứ như vậy cả đời thì tốt biết bao. Mọi thứ đều dừng lại vào lúc này, anh không cần hạnh phúc sâu chỉ cần ngọt ngào thế là đủ.
Mau dậy rửa mặt! Mộ Thiên Thanh ra lệnh.
Yes, madam!
Mộ Thiên Thanh khẽ liếc nhìn Thượng Quan Mộc, nhìn hắn vẻ mặt đầy ý cười, mới hung hăng trợn mắt nói: Xin sếp Mộc duy trì hình tượng.
Thượng Quan Mộc lật chăn đứng dậy, ôm lấy eo của Mộ Thiên Thanh từ sau cô, đem cái cằm nhẹ nhàng đặt ở trên vai Mộ Thiên Thanh, chóp mũi cọ xát lấy tai mềm mại của cô, quyến rũ nói: Bên ngoài anh là sếp của em, nhưng ở đây em là madam của anh!
Hơi thở nóng phả lên tai cô làm Mộ Thiên Thanh cảm thấy tê dại, cả người đột nhiên cứng đờ, cô có chút cứng ngắc nói: Mau đi rửa mặt ăn sáng, em muốn đi làm...
Thượng Quan Mộc ánh mắt lờ đờ nhìn Mộ Thiên Thanh thật sâu, sau đó hôn lên mắt cô rồi nhanh chân đi rửa mặt…
Mộ Thiên Thanh cầm thìa trong tay, nhìn bóng lưng Thượng Quan Mộc mà mím môi, chẳng qua chỉ đụng chạm một chút mà cô lại muốn trốn tránh theo bản năng, thông minh như anh chắc nhìn ra được tâm tư của cô rồi.
Mộ Thiên Thanh khẽ rũ mắt, môi mím càng chặt, trong lòng lại tràn đầy cảm giác đau đớn… cô cười tự giễu, xoay người tiếp tục múc cháo trong bình giữ nhiệt. Nhìn đóng cháo sền sệt, cô cảm thấy giống y như lòng mình, rất hỗn loạn không biết rốt cuộc mình đang muốn gì.
*****
Tập đoàn Thiên Lân.
Trong phòng họp vô cùng yên tĩnh, mọi người đều rất yên lặng tới mức thở cũng nghe được.
Toàn nhân viên cấp cao của tập đoàn Thiên Lân đều đến, mỗi người đều đang ngồi nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cả một đám thở mạnh cũng không đám, đến mắt cũng không dám nháy.
Ngón tay suông dài của Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng lật qua lại tư liệu mà Hình Thiên vừa mới giao cho anh. Gương mặt anh vẫn lạnh lùng như tạc tượng, mắt ưng bình tĩnh như không chút dao động, môi mỏng nhẹ đóng lại... Bất kỳ ai cũng không biết được giờ đây anh đang nghĩ gì.
Lời đồn ngày càng điên khùng, giá cổ phiếu cũng càng ngày càng giảm, hôm nay người đàn ông máu lạnh tới đây thị sát, trong một tháng này sức chịu đựng càng lợi hại hơn trước.
Lãnh Tĩnh Hàn vẫn nhìn tư liệu, đây toàn là những đơn hàng một tháng nay bị đế quốc Sun dành mất, tổng tổn thất hơn mười triệu…
Tổng giám đốc! Hình Thiên bỗng nhiên lên tiếng, mắt Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi ngước lên, đẩy laptop tới trước mặt anh.
Mắt ưng của Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nhìn màn hình, phía trên đang thể hiện bản vẽ của thị trường giao dịch chứng khoán, anh chỉ là lặng im nhìn, giá cổ phiếu của Thiên Lân không ngừng tụt trong khi phiên giao dịch mới bắt đầu có nữa tiếng...
Môi mỏng hơi cong lên, Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nheo mắt, đáy mắt tối tăm xen lẫn hung ác nham.
Hình Thiên liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, hai người nhìn nhau đồng thời ngầm hiểu lẫn nhau.
Toàn bộ đám nhân viên cấp cao đang nhìn trân trối, giây phút này thấy Lãnh Tĩnh Hàn và Hình Thiên như thế, cả đám tim đều giọt lên tới cổ, không biết có chuyện gì xảy ra.
Mảnh đất ở khu Nam Sơn, tôi mặc kệ mấy người dùng biện pháp gì tập đoàn Thiên Lân nhất định phải dành được.” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng nói, sau đó đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người chung quanh một vòng trong sau khi rời đi.
Hình Thiên vội vàng thu dọn đồ, mang theo laptop rời đi, nhưng lúc đi tới cửa anh lại đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn cả đám nhân viên cấp cao đang trơ người ra: Tổng giám đốc muốn phản kích, cần mọi người phối hợp... Ừm, chính là như vậy.
Hình Thiên khẽ gật đầu, sau đó vẻ mặt vô tội nhún vai rời khỏi phòng họp, để lại một đám người vừa mừng vừa sợ hãi.
Sợ là lời của Hình Thiên, vui chính là Lãnh Tĩnh Hàn cuối cùng không nhượng bộ, mà sợ hãi chính là... Lần này giọng điệu của tổng giám đốc là nhất định phải tìm được cách giành mảnh đất ở khu Nam Sơn kia, nếu lại bị đoạt chắc chắn chén cơm của bọn họ đều bị đập hết.
Cả một đám đều đau khổ nhìn nhau, một tháng này đế quốc Sun đoạt đi nhiều hạng mục của tập đoàn Thiên Lân, không phải là Thiên Lân nhượng bộ, mà là đối phương quỷ kế đa đoan, dùng thực lực cướp đi, cái gọi là thương trường như chiến trường, binh bất yếm trá, bọn họ cũng không thể oán người khác.
Sợ rằng, lần tranh đoạt này hiện trường sẽ rất tàn nhẫn.
Hình Thiên ôm laptop đuổi theo Lãnh Tĩnh Hàn, anh đứng sau lưng Lãnh Tĩnh Hàn cùng nhau lên tầng cao nhất, nhìn bóng lưng Lãnh Tĩnh Hàn, anh mấy lần có chút muốn nói lại thôi.
Đinh một tiếng thang máy lên tầng cao nhất, Lãnh Tĩnh Hàn ra khỏi thang máy Hình Thiên cũng vội vàng đi theo ra ngoài...
Bỗng chốc, Lãnh Tĩnh Hàn dừng bước, Hình Thiên vẫn đang rối rắm, suýt nữa đụng vào anh. Hình Thiên âm thầm bĩu môi đẩy kính.
Lãnh Tĩnh Hàn hai tay đút trong túi quần xoay người, nhìn Hình Thiên, hỏi: Có gì muốn nói à?
Hi hi... Hình Thiên cười cười, ngập ngừng nói: Buổi tối muốn mời đại ca đi ăn cơm.
À? Lãnh Tĩnh Hàn trả lời lại, ánh mắt biến thành thâm thúy, Nguyên nhân?
Có chút chuyện muốn nói với anh...
Trên thế giới gần như không có hai chữ công bằng, có lẽ hai từ này chỉ tồn tại trong thời gian. Không cần biết bạn là ai, giàu hay nghèo, đẹp hay xấu… thời gian cho mỗi người đều như nhau.
Thành phố A vẫn được coi như là một đô thị lớn trên thế giới, vẫn đi lên theo quỹ đạo vốn có. Và sẽ không dừng lại vì một người nào đó, sự vật công việc thay đổi theo tự nhiên, mang tới cảm xúc vui buồn giận hờn cho mỗi người…
Chớp mắt mà đã qua một tháng kể từ ngày mưa liên miên đó, một tháng này thành phố A cũng bắt đầu bước vào thời tiết cuối thu đầu đông. Thỉnh thoảng nhiệt độ cũng hạ xuống, làm cho nhiều người phải mặc thêm vào lớp áo quần.
Đối với người thường một tháng này trải qua cũng như mọi ngày, nhưng đối với người khác mà nói những chuyện đã xảy ra có thể sẽ không bao giờ xóa mờ được.
Dưới bầu trời xanh ở thành phố A có những sự kiện lớn xảy ra.
Tập đoàn Thiên Lân ở thành phố A trong một tháng này liên tục bị đế quốc Sun chèn ép vào góc chết, rất nhiều hạng mục bị chết non, mỗi ngày phiên giao dịch bắt đầu giá cổ phiếu đều giảm xuống.
Vì tập đoàn Thiên Lân có nhiều biến cố xảy ra nên dẫn tới một loạt hiệu ứng hồ điệp, các xí nghiệp ăn theo tập đoàn thiên lân đều gặp khủng hoảng. Các nhân viên mỗi ngày đều đi làm với tâm trạng thấp thỏm.
Đương nhiên những chuyện này có người rầu rĩ nhưng lại có những người đang ngồi chờ xem cuộc vui, đồng thời có những người đang trong tâm trạng chờ báo thù.
Bệnh viên Tư Khang.
Mộ Thiên Thanh mua một ít đồ đi tới bệnh viện, giữa đường cũng nghe được tin tức sáng sớm đang phát trên TV, cô chi mím môi nhìn cuối cùng vẫn bước đi thẳng tới thang máy mà không dừng lại…
[Tháng trước tập đoàn Thiên Lân và đế quốc Sun bắt đầu đối đầu với nhau, tác phong làm việc sắc bén ngày xưa của tập đoàn Thiên Lân giờ đã thay đổi, không còn mạnh mẽ như xưa, thâm chí tổng giám đốc đương nhiệm còn được gọi là “Lãnh thiếu” Lãnh Tĩnh Hàn cũng không thủ đoạn như xưa. Đối với chuyện này có nhiều người trong giới đang đưa ra những kết luận riêng, đây chẳng qua là Lãnh thiếu đang lấy lùi làm tiến... Theo chuyên gia kinh tế và tài chính phân tích, với nền móng của tập đoàn Thiên Lân thì đế quốc Sun không thể làm lay động được, chuyên gia này còn đưa ra phân tích về việc người chơi cổ phiếu đang bị ảnh hưởng…]
Âm thanh đứt quãng rơi vào tai của Mộ Thiên Thanh, cô cắn môi đi tiếp không dừng lại, lúc nghe tới cái tên Lãnh Tĩnh Hàn tim cô vẫn đau nhói.
Một tháng này ngoại trừ đi làm và tới bệnh viện, lúc trước cô đã quyết định anh ta và Tiêu Thần chỉ là những người đi ngang qua cuộc đời cô, cuối cùng người còn lại chỉ có Thượng Quan Mộc.
Ra khỏi thang máy, môi Mộ Thiên Thanh vẫn còn giật, sau khi chào hỏi với y tá cô đi về phía phòng bệnh của Thượng Quan Mộc. Đã qua một tháng sức khỏe của Thượng Quan Mộc gần như đã hồi phục, đợi ngày mai kiểm tra một lần cuối nếu không còn gì nữa thì có thể xuất viện.
Mộ Thiên Thanh tới giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác thế nào là giày vò trong một tháng qua. Tuy rằng sau khi phẫu thuật tình hình của Thượng Quan Mộc cũng khá ổn định, nhưng chỉ cần chậm một chút nữa là anh sẽ không ở cạnh họ nữa rồi...
Đêm hôm đó, lúc cô nhìn thấy anh năm trên bàn phẫu thuật, cô chỉ bình tĩnh nhìn bác sĩ phẫu thuật cho anh, nhìn ánh mắt phẫn nộ của Trì Uyển Như... Thậm chí, cô còn có thời gian suy nghĩ Trì Uyển Như có thể tới tát mình một cái hay không?
Mộ Thiên Thanh cười tự giễu chính mình. Thật ra hôm đó cô không phải không sợ, mà là quên luôn cảm giác sợ là thế nào?
Cô chỉ đứng nhìn bác sĩ dùng các loại dụng cụ cứu chữa cho Thượng Quan Mộc, cô còn nhớ rõ cảm giác khi khẽ nói vào tai anh: “Nếu anh đi, anh sẽ mất em hoàn toàn…”
Ừm! Lúc đó cô cũng không biết tại sao mình nói vậy, nhưng giờ nghĩ lại nếu Trì Uyển Như nghe thấy câu cô cam đoan với anh không biết có tát cô tiếp một cái nữa không?
Đẩy nhẹ cửa đi vào, Mộ Thiên Thanh liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh. Thượng Quan Mộc vẻ mặt bình tĩnh, đang nhắm mắt lại, gương mặt đẹp trai bởi vị bị thương mà trở nên ốm đi, nhưng lại không mang vẻ chán nản, thậm chí còn phủ thêm một phần tang thương.
Trời cao luôn bất công, có vài người ngã bệnh thì giống như là nửa sống nửa chết, có vài người… ví dụ như Thượng Quan Mộc thì lại lộ ra một vẻ mặt khác.
“A!”
Mộ Thiên Thanh hoảng hồn la lên, cánh tay đã bị người níu lại thuận thế ngã vào một vòng tay ấm áp.
Thượng Quan Mộc vẫn nhắm mắt, nhưng lại lộ ra một vẻ quyến rũ mờ ám, anh thấy Mộ Thiên Thanh đang giãy giụa muốn đứng dậy, nên hai tay càng ghì chặt lại hơn.
Chào buổi sáng! Giọng nói trầm lắng mang theo chúng giọng điệu mới thức dậy, trên mặt Thượng Quan Mộc đều lộ ra ý cười.
Anh đã tỉnh còn giả bộ ngủ? ! Mộ Thiên Thanh nhíu mày hỏi.
Thượng Quan Mộc cười càng sâu, ôm Mộ Thiên Thanh càng chặt hơn.
Này, anh đang bị thương đó! Mộ Thiên Thanh thẹn thùng gầm nhẹ.
Không sao... tốt hơn rồi. Thượng Quan Mộc nặng nề nói, anh hơi tham lam hít thở, trong mũi bỗng chốc toàn là mùi dầu gội đầu của Mộ Thiên Thanh, Nếu anh biết em quan tâm anh vậy thì anh đã sớm lãnh mấy phát súng rồi.
Mộ Thiên Thanh vừa nghe, lập tức trừng mắt nhìn anh tức giận mắng: Bệnh tâm thần!
“Anh đúng là có bệnh…” Thượng Quan Mộc chống cầm lên đỉnh đầu của Mộ Thiên Thanh, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, “… nên mới yêu em đó.”
Mộ Thiên Thanh im lặng, không giãy giụa nữa, không biết là bởi vì lời nói của Thượng Quan Mộc quá mức mờ ám hay là chạm vào chỗ nào đó trong tim cô.
Thượng Quan Mộc cảm nhận được Mộ Thiên Thanh đột nhiên yên lặng không giãy giụa nữa nên mới thả cô ra, nụ cười tràn ngập trên mặt anh khi cô từ từ ngồi dậy lấy đồ ăn sáng ra cho mình.
Mấy ngày này trước khi đi làm Mộ Thiên Thanh đều tới đây ăn sáng với anh, sau khi tan ca… cũng sẽ tới đây.
Cuộc sống như vậy, có đôi khi anh tham lam nghĩ, nếu như cứ như vậy cả đời thì tốt biết bao. Mọi thứ đều dừng lại vào lúc này, anh không cần hạnh phúc sâu chỉ cần ngọt ngào thế là đủ.
Mau dậy rửa mặt! Mộ Thiên Thanh ra lệnh.
Yes, madam!
Mộ Thiên Thanh khẽ liếc nhìn Thượng Quan Mộc, nhìn hắn vẻ mặt đầy ý cười, mới hung hăng trợn mắt nói: Xin sếp Mộc duy trì hình tượng.
Thượng Quan Mộc lật chăn đứng dậy, ôm lấy eo của Mộ Thiên Thanh từ sau cô, đem cái cằm nhẹ nhàng đặt ở trên vai Mộ Thiên Thanh, chóp mũi cọ xát lấy tai mềm mại của cô, quyến rũ nói: Bên ngoài anh là sếp của em, nhưng ở đây em là madam của anh!
Hơi thở nóng phả lên tai cô làm Mộ Thiên Thanh cảm thấy tê dại, cả người đột nhiên cứng đờ, cô có chút cứng ngắc nói: Mau đi rửa mặt ăn sáng, em muốn đi làm...
Thượng Quan Mộc ánh mắt lờ đờ nhìn Mộ Thiên Thanh thật sâu, sau đó hôn lên mắt cô rồi nhanh chân đi rửa mặt…
Mộ Thiên Thanh cầm thìa trong tay, nhìn bóng lưng Thượng Quan Mộc mà mím môi, chẳng qua chỉ đụng chạm một chút mà cô lại muốn trốn tránh theo bản năng, thông minh như anh chắc nhìn ra được tâm tư của cô rồi.
Mộ Thiên Thanh khẽ rũ mắt, môi mím càng chặt, trong lòng lại tràn đầy cảm giác đau đớn… cô cười tự giễu, xoay người tiếp tục múc cháo trong bình giữ nhiệt. Nhìn đóng cháo sền sệt, cô cảm thấy giống y như lòng mình, rất hỗn loạn không biết rốt cuộc mình đang muốn gì.
*****
Tập đoàn Thiên Lân.
Trong phòng họp vô cùng yên tĩnh, mọi người đều rất yên lặng tới mức thở cũng nghe được.
Toàn nhân viên cấp cao của tập đoàn Thiên Lân đều đến, mỗi người đều đang ngồi nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cả một đám thở mạnh cũng không đám, đến mắt cũng không dám nháy.
Ngón tay suông dài của Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng lật qua lại tư liệu mà Hình Thiên vừa mới giao cho anh. Gương mặt anh vẫn lạnh lùng như tạc tượng, mắt ưng bình tĩnh như không chút dao động, môi mỏng nhẹ đóng lại... Bất kỳ ai cũng không biết được giờ đây anh đang nghĩ gì.
Lời đồn ngày càng điên khùng, giá cổ phiếu cũng càng ngày càng giảm, hôm nay người đàn ông máu lạnh tới đây thị sát, trong một tháng này sức chịu đựng càng lợi hại hơn trước.
Lãnh Tĩnh Hàn vẫn nhìn tư liệu, đây toàn là những đơn hàng một tháng nay bị đế quốc Sun dành mất, tổng tổn thất hơn mười triệu…
Tổng giám đốc! Hình Thiên bỗng nhiên lên tiếng, mắt Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi ngước lên, đẩy laptop tới trước mặt anh.
Mắt ưng của Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nhìn màn hình, phía trên đang thể hiện bản vẽ của thị trường giao dịch chứng khoán, anh chỉ là lặng im nhìn, giá cổ phiếu của Thiên Lân không ngừng tụt trong khi phiên giao dịch mới bắt đầu có nữa tiếng...
Môi mỏng hơi cong lên, Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nheo mắt, đáy mắt tối tăm xen lẫn hung ác nham.
Hình Thiên liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, hai người nhìn nhau đồng thời ngầm hiểu lẫn nhau.
Toàn bộ đám nhân viên cấp cao đang nhìn trân trối, giây phút này thấy Lãnh Tĩnh Hàn và Hình Thiên như thế, cả đám tim đều giọt lên tới cổ, không biết có chuyện gì xảy ra.
Mảnh đất ở khu Nam Sơn, tôi mặc kệ mấy người dùng biện pháp gì tập đoàn Thiên Lân nhất định phải dành được.” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng nói, sau đó đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người chung quanh một vòng trong sau khi rời đi.
Hình Thiên vội vàng thu dọn đồ, mang theo laptop rời đi, nhưng lúc đi tới cửa anh lại đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn cả đám nhân viên cấp cao đang trơ người ra: Tổng giám đốc muốn phản kích, cần mọi người phối hợp... Ừm, chính là như vậy.
Hình Thiên khẽ gật đầu, sau đó vẻ mặt vô tội nhún vai rời khỏi phòng họp, để lại một đám người vừa mừng vừa sợ hãi.
Sợ là lời của Hình Thiên, vui chính là Lãnh Tĩnh Hàn cuối cùng không nhượng bộ, mà sợ hãi chính là... Lần này giọng điệu của tổng giám đốc là nhất định phải tìm được cách giành mảnh đất ở khu Nam Sơn kia, nếu lại bị đoạt chắc chắn chén cơm của bọn họ đều bị đập hết.
Cả một đám đều đau khổ nhìn nhau, một tháng này đế quốc Sun đoạt đi nhiều hạng mục của tập đoàn Thiên Lân, không phải là Thiên Lân nhượng bộ, mà là đối phương quỷ kế đa đoan, dùng thực lực cướp đi, cái gọi là thương trường như chiến trường, binh bất yếm trá, bọn họ cũng không thể oán người khác.
Sợ rằng, lần tranh đoạt này hiện trường sẽ rất tàn nhẫn.
Hình Thiên ôm laptop đuổi theo Lãnh Tĩnh Hàn, anh đứng sau lưng Lãnh Tĩnh Hàn cùng nhau lên tầng cao nhất, nhìn bóng lưng Lãnh Tĩnh Hàn, anh mấy lần có chút muốn nói lại thôi.
Đinh một tiếng thang máy lên tầng cao nhất, Lãnh Tĩnh Hàn ra khỏi thang máy Hình Thiên cũng vội vàng đi theo ra ngoài...
Bỗng chốc, Lãnh Tĩnh Hàn dừng bước, Hình Thiên vẫn đang rối rắm, suýt nữa đụng vào anh. Hình Thiên âm thầm bĩu môi đẩy kính.
Lãnh Tĩnh Hàn hai tay đút trong túi quần xoay người, nhìn Hình Thiên, hỏi: Có gì muốn nói à?
Hi hi... Hình Thiên cười cười, ngập ngừng nói: Buổi tối muốn mời đại ca đi ăn cơm.
À? Lãnh Tĩnh Hàn trả lời lại, ánh mắt biến thành thâm thúy, Nguyên nhân?
Có chút chuyện muốn nói với anh...
/156
|