Hình Thiên rút ngắn quảng đường từ nữa tiếng còn mười phút, anh chạy như bay tới bệnh viện Tư Khang, lúc anh tới nơi thì thấy Thẩm Duyệt Nhiên đang ôm lấy người mình cả người lạnh run đứng bên ngoài dáo dác nhìn xung quanh. Trên mặt hiện lên vẻ tức giận.
Xe dừng lại trước mắt Thẩm Duyệt Nhiên, đầu tiên cô cảm thấy hơi khó hiểu sau đó cửa xe được kéo xuống cô liền cười rồi bước lên xe..
Vừa lên xe đã thấy sắc mặt của Hình Thiên không được tốt cho lắm, Thẩm Duyệt Nhiên rất tự giác lơ đi, tự mình nói: “Hihi, tôi biết ngay là anh chưa ngủ mà.”
“Không phải em nói chờ ở bên trong sao?” Hình Thiên liếc cô, rất muốn nổi giận với cô nhưng lại không làm được. Anh không biết yêu là gì? Cũng không ngờ bản thân lại đi thích Thẩm Duyệt Nhiên, chỉ là mỗi lần đi đặt hoa thấy cô nghiêm túc ngồi gói hoa. Anh nhìn… lại cảm thấy vô cùng hợp mắt.
Có lẽ ngay từ cái lần đầu tiên nhìn thấy cô giương nanh múa vuốt khi bị Tống Mạn Ni và Vương Chí Huy bắt nạt trên đường thì anh đã chú ý tới cô rồi, hoặc là anh luôn thấy cô không hề che giấu cảm xúc của mình, có nhiêu cứ hiện hết lên mặt. Tóm lại nhiều lần gặp anh đã để ý người phụ nữ này.
“Không phải anh muốn để tôi đợi tới đông cứng sao?” Thẩm Duyệt Nhiên bĩu môi nói xong thì lại bày ra dáng vẻ rất nghe lời.
Mặt của Hình Thiên càng đen hơn trước, nặng nề đạp ga chạy về khu nhà ở của Thẩm Duyệt Nhiên, “Sao em ở lại trễ vậy?”
“Thiên Thanh khó chịu, tôi ở lại tán gẫu với cậu ấy. Vốn muốn ở lại với cậu ấy luôn nhưng cô ấy lại không chịu, cứ im lặng mãi.” Thẩm Duyệt Nhiên nói tới Mộ Thiên Thanh là nổi giận, không có ai trút giận cô đành trút giận lên ghế xe. “Nhìn cậu ấy như vậy tôi thấy khó chịu, từ đó giờ hễ có chuyện gì lớn cậu ấy đều cắn răng chịu đựng. Nguyên nhân là trong lòng cậu ấy luôn có một tia hy vọng, nhưng giờ thì…”
Thẩm Duyệt Nhiên nói xong thì trừng mắt nhìn Hình Thiên, Hình Thiên trưng ra vẻ mặt vô tội nói: “Sao lại trừng mắt nhìn tôi?”
“Hừ, đám đàn ông mấy người không có ai là tốt cả. Chỉ suy nghĩ theo ý mình!” Thẩm Duyệt Nhiên tức giận hừ nhẹ.
Hình Thiên bất đắc dĩ dời ánh mắt đi chỗ khác, từ chối cho ý kiến, chỉ bĩu môi nói: “Đàn ông không giống như phụ nữ, có nhiều chuyện rất bất lực, đôi khi cũng không có cách nào giải quyết được.”
Nói tới đây thì lòng anh cảm thấy nặng nề, đại ca làm như vậy chẳng qua chỉ muốn giảm tổn thương thấp nhất cho Mộ Thiên Thanh mà thôi. Bây giờ mọi người thấy Mộ Thiên Thanh đau khổ còn hơn là vết thương cứ ầm ĩ kéo dài tới già.
“Đều viện cớ thôi!” Thẩm Duyệt Nhiên tức giận, “Đàn ông mấy người bất lực, muốn hy sinh phụ nữ? Cả đám đều nói vì Thiên Thanh, đều yêu Thiên Thanh, nhưng cái nào cũng tổn thương cô ấy hết!”
“…” Hình Thiên không ngờ cô lại nói như vậy, vẻ mặt anh ngạc nhiên nhìn cô.
“Thượng Quan Mộc chờ đợi Thiên Thanh bao nhiêu năm qua, tôi cũng cho rằng cậu ấy sẽ quên đi mặt trời nhỏ. Thượng Quan Mộc là người thích hợp với cậu ấy nhất, bây giờ anh ta bị thương...” Thẩm Duyệt Nhiên dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Đừng nói tôi máu lạnh, thật ra tôi cảm thấy đây là đang ép buộc Thiên Thanh. Còn sếp của anh nữa, mặc dù hai người là anh em với nhau, muốn làm sao thì làm à? Làm cho Thiên Thanh hiểu lầm, được rồi đúng là Thiên Thanh có ý với anh ta, còn anh ta thì thật oách nhỉ phủi sạch sẽ mọi quan hệ! Hừ, còn tên Tiêu Thần kia mới là kẻ ghê tởm nhất…”
Hình Thiên chỉ im lặng lái xe không nói gì, Thượng Quan Mộc anh từ chối cho ý kiến, nhưng đại ca thì không đơn giản như vậy, đến cuối cùng chuyện này có kết cục thế nào thì chưa ai biết được?
Mà quan hệ giữa đại ca và anh Tiêu bọn họ không ai nói gì được, nhưng có một Mộ Thiên Thanh xen giữa họ muốn cô ấy không bị tổn thương thì đều duy nhất đại ca có thể làm chỉ có thể giảm mức tổn thương xuống thấp nhất. Nếu anh Tiêu còn muốn hy sinh cô ấy chỉ vì bọn họ thì ai có thể ngăn cản đây?
Thẩm Duyệt Nhiên vẫn không ngừng lải nhải trong xe, Hình Thiên chỉ có thể nghe khi thấy cô gầm thét thì ứng phó một hai câu, anh không cảm thấy ghét khi cô chửi rủa như vậy, ngược lại anh rất thích Thẩm Duyệt Nhiên không có tâm cơ thích gì đều nói ra hết, không vui sẽ khóc, vui vẻ sẽ cười, bực bội thì sẽ mắng to. Sau đó sẽ nghỉ một vài chiêu thông minh “đòi hỏi” một chút quan tâm với mình.
“Này, anh có đang nghe tui nói không?”
“Có…” Hình Thiên kéo dài âm điệu của mình, “ Chỉ sợ em nổi giận lên người anh cho nên không dám tiếp lời!
“Hừ!” Thẩm Duyệt Nhiên hừ nhẹ, “Con người của tôi rất công bằng, anh là anh, ông chủ anh là ông chủ anh. Tôi sẽ không gộp hai người lại với nhau.”
Hình Thiên bất đắc dĩ cười cười, “Này... Chẳng lẽ tôi phải cảm ơn em sao?”
“Đúng, phải như vậy chứ!” Thẩm Duyệt Nhiên hất mặt lên, dáng vẻ kiêu ngạo và đắc ý, còn nhếch môi cười.
Hình Thiên nhìn dáng vẻ linh hoạt của cô xong thì đột ngột rẽ tay láy sang ngang, rồi đạp ga thắng gấp, đồng thời ánh mắt nhìn cô đột nhiên trở nên nóng rực.
Hành động đột ngột của anh làm cả người Thẩm Duyệt Nhiên ngã về phía trước theo quán tính, cô tức giận xoay người nhìn Hình Thiên nhưng lại thấy đôi mắt nóng bỏng của anh thì cả người lập tức trở nên cứng nhắc, vốn muốn tức giận nhưng lại ngờ người ra.
Hình Thiên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Duyệt Nhiên, ánh mắt của anh càng ngày càng nóng bỏng. Chuyện mấy ngày nay chồng chất liên tiếp nhau, giờ đây đều hóa thành một ánh mắt nóng bỏng nguyên thủy.
Thẩm Duyệt Nhiên bị anh nhìn mà trong lòng trở nên xôn xao, nhưng lại có cảm giác căng thẳng. Sau đó tim cô bắt đầu đập nhanh lên…
“Sao… sao vậy?” Thẩm Duyệt Nhiên mím môi ậm ừ hỏi.
Hình Thiên không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô. Rõ ràng không có dấu hiệu gì cả, nhưng hành động hơi nhướn mày của cô làm cho anh giống như là sắp quên hết đi...
Cô bị Hình Thiên trừng mắt nhìn như vậy làm cô có cảm xúc rất lạ, nhưng lại không dám nghĩ nhiều, sau đó cả mặt lại đỏ ửng lên một cách khó hiểu.
Lúc này Hình Thiên làm sau chịu được dáng vẻ thẹn thùng của cô, anh nghiêng người tới gần cô, mặt của Thẩm Duyệt Nhiên càng đỏ hơn trước, nhìn theo dáng vẻ tiếp cận của anh mà cả trái tim cô gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Anh… tôi…”
Nụ hôn êm ái rơi thẳng vào môi của cô, cả người Thẩm Duyệt Nhiên trở nên cứng ngắc. Cô không biết phải phản ứng thế nào, trở trợn to mắt nhìn gương mặt đang phóng to của anh.
Môi của Hình Thiên rơi vào môi cô, anh vốn chỉ muốn hơi dò xét nhưng sự đụng chạm nhẹ nhàng này lại không thể áp chết được cục lửa đang bốc hỏa trong lòng anh, mà càng cháy mãnh liệt hơn.
Hầu kết nhấp nhô một cách khó khăn, Hình Thiên phải có ý chính mạnh mẽ lắm mới rời khỏi môi của Thẩm Duyệt Nhiên được. Nhưng anh nhích ra không xa, ít nhất cả hai đều có thể nghe thấy hô hấp của nhau, hơi thở dồn dập biểu hiện nỗi căng thẳng của hai bên, gương mặt của hai người cũng trở nên dại ra.
Mặt của Thẩm Duyệt Nhiên càng đỏ hơn trước, dù trong bóng đêm nhưng Hình Thiên cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ của cô. Lửa nóng vốn đã muốn dằn xuống giờ lại đột ngột bùng cháy lên, anh hít thở khàn giọng nói: “Tôi ra ngoài hít thở không khí!”
Dứt lời anh lập tức tắt máy, bước xuống xe.
Nhưng vừa mới bước xuống thì ống tay áo của anh bị cô níu lại, sau đó có một giọng nói dịu dàng sau lưng anh vang lên: “Tôi… không trách anh đâu…”
Cả người Hình Thiên cứng đơ, anh là người đàn ông bình thường, giữ mình trong sạch không có nghĩa anh không có nhu cầu. Chỉ là anh không thích đám phụ nữ ầm ĩ đó, nhưng lúc này anh đối mặt với người phụ nữ lần đầu mình thích tát cả phòng bị và tự chủ căn bản đều không tồn tại.
Thẩm Duyệt Nhiên nói xong cả mặt cũng ửng đỏ lên, cô muốn tìm cái lỗ để chui xuống, cảm giác đó cô không ngại còn muốn hãm sâu vào…
Thẩm Duyệt Nhiên rũ mắt âm thầm tự phỉ nhổ mình, gương mặt cô giờ đây còn đỏ hơn cả con tôm bị luộc chính.
Hình Thiên xoay người nhìn dáng vẻ của Thẩm Duyệt Nhiên cuối cùng mấy thứ anh sợ đều quăng hết ra sau đầu, vốn anh sợ họ tiến triễn nhanh quá sẽ làm cô sợ nhưng giờ đây... Anh thò tay ra kéo cả người cô về phía mình, sau đó môi lưỡi liền hung hăng áp lên đôi môi mềm mãi của cô.
Lần này không giống như sự đụng chạm nhẹ nhàng lần trước mà cực kỳ mạnh bạo, đầu óc của Thẩm Duyệt Nhiên trở nên trống rỗng, miệng lưỡi của cô giờ đây đều bị Hình Thiên xâm chiếm.
“Ưm” Thẩm Duyệt Nhiên phát ra tiếng rên, cô sắp hít thở không thông rồi, tim của cô càng lúc đập càng nhanh, nhanh tới bản thân cô cũng không cảm nhận được rung động của mình.
Trước kia lúc cô ở bên Vương Chí Huy cũng từng hôn nhau, nhưng cảm giác không giống như vậy. Nụ hôn của Hình Thiên không dịu dàng giống như vẻ bề ngoài của anh ta, anh lộ ra dáng vẻ bá đạo và chiếm đoạt mà cô chưa từng thấy, anh giống như một người xa lạ. Cho tới giờ cũng chưa từng biểu hiện ra.
Hình Thiên hung hăng hôn Thẩm Duyệt Nhiên anh biết rõ càng đụng vào cô bản thân càng sụp đổ, nhưng lúc này trong màn đêm lạnh lẽo anh không có cách nào dập tắt được cảm xúc của mình, cảm giác đã bị anh áp chế lâu nay giờ hoàn toàn bùng cháy dữ dội.
Lưỡi của Hình Thiên không ngừng thăm dò trong khoang miệng của cô, anh tự tung tự tác khuấy đảo lưỡi của Thẩm Duyệt Nhiên, liếm mút thỏa thích.
Thẩm Duyệt Nhiên bị anh gợi lên cảm giác, cô luôn là người dám yêu dám hận, chưa bao giờ lèng èng trong tình cảm. Tuy cô không là người phóng khoáng, nhưng lúc này lại bị Hình Thiên làm cho đầu óc trở nên mờ hồ không nghĩ được gì nữa mà chỉ có thể đáp ứng lại hành động của anh…
Hai tay cô nhẹ nhàng vòng qua cổ Hình Thiên, Thẩm Duyệt Nhiên lúc bắt đầu trong thế bị động giờ đây cô cũng từ từ đáp lại anh, mà hành động của cô không còn nghi ngờ gì nữa nó làm cho Hình Thiên phát điên lên.
Hai người hôn nhau hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề, hơi thở của đối phương bị hai người quấn lấy nhau, dần dần nụ hôn này không thể thỏa mãn được anh, anh muốn thăm dò nhiều hơn…
Tiếng vang vọng lên giữa màn đêm tăm tối.
Bóng cây lắc lư được ánh trăng chiếu rọi lên xe, trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi vị hoan ái đan xen giữ con giận và nỗi thỏa mãn, trở thành một bức tranh hài hòa, tấu lên một chương nhạc nguyên thủy nhất.
Mà lúc này Hình Thiên và Thẩm Duyệt Nhiên không ngờ, thời gian họ vui vẻ lại ngắn tới vậy, ngắn tới múc có thể giống như chưa bao giờ phát sinh quan hệ, ít tới mức có thể quên hết đi…
Xe dừng lại trước mắt Thẩm Duyệt Nhiên, đầu tiên cô cảm thấy hơi khó hiểu sau đó cửa xe được kéo xuống cô liền cười rồi bước lên xe..
Vừa lên xe đã thấy sắc mặt của Hình Thiên không được tốt cho lắm, Thẩm Duyệt Nhiên rất tự giác lơ đi, tự mình nói: “Hihi, tôi biết ngay là anh chưa ngủ mà.”
“Không phải em nói chờ ở bên trong sao?” Hình Thiên liếc cô, rất muốn nổi giận với cô nhưng lại không làm được. Anh không biết yêu là gì? Cũng không ngờ bản thân lại đi thích Thẩm Duyệt Nhiên, chỉ là mỗi lần đi đặt hoa thấy cô nghiêm túc ngồi gói hoa. Anh nhìn… lại cảm thấy vô cùng hợp mắt.
Có lẽ ngay từ cái lần đầu tiên nhìn thấy cô giương nanh múa vuốt khi bị Tống Mạn Ni và Vương Chí Huy bắt nạt trên đường thì anh đã chú ý tới cô rồi, hoặc là anh luôn thấy cô không hề che giấu cảm xúc của mình, có nhiêu cứ hiện hết lên mặt. Tóm lại nhiều lần gặp anh đã để ý người phụ nữ này.
“Không phải anh muốn để tôi đợi tới đông cứng sao?” Thẩm Duyệt Nhiên bĩu môi nói xong thì lại bày ra dáng vẻ rất nghe lời.
Mặt của Hình Thiên càng đen hơn trước, nặng nề đạp ga chạy về khu nhà ở của Thẩm Duyệt Nhiên, “Sao em ở lại trễ vậy?”
“Thiên Thanh khó chịu, tôi ở lại tán gẫu với cậu ấy. Vốn muốn ở lại với cậu ấy luôn nhưng cô ấy lại không chịu, cứ im lặng mãi.” Thẩm Duyệt Nhiên nói tới Mộ Thiên Thanh là nổi giận, không có ai trút giận cô đành trút giận lên ghế xe. “Nhìn cậu ấy như vậy tôi thấy khó chịu, từ đó giờ hễ có chuyện gì lớn cậu ấy đều cắn răng chịu đựng. Nguyên nhân là trong lòng cậu ấy luôn có một tia hy vọng, nhưng giờ thì…”
Thẩm Duyệt Nhiên nói xong thì trừng mắt nhìn Hình Thiên, Hình Thiên trưng ra vẻ mặt vô tội nói: “Sao lại trừng mắt nhìn tôi?”
“Hừ, đám đàn ông mấy người không có ai là tốt cả. Chỉ suy nghĩ theo ý mình!” Thẩm Duyệt Nhiên tức giận hừ nhẹ.
Hình Thiên bất đắc dĩ dời ánh mắt đi chỗ khác, từ chối cho ý kiến, chỉ bĩu môi nói: “Đàn ông không giống như phụ nữ, có nhiều chuyện rất bất lực, đôi khi cũng không có cách nào giải quyết được.”
Nói tới đây thì lòng anh cảm thấy nặng nề, đại ca làm như vậy chẳng qua chỉ muốn giảm tổn thương thấp nhất cho Mộ Thiên Thanh mà thôi. Bây giờ mọi người thấy Mộ Thiên Thanh đau khổ còn hơn là vết thương cứ ầm ĩ kéo dài tới già.
“Đều viện cớ thôi!” Thẩm Duyệt Nhiên tức giận, “Đàn ông mấy người bất lực, muốn hy sinh phụ nữ? Cả đám đều nói vì Thiên Thanh, đều yêu Thiên Thanh, nhưng cái nào cũng tổn thương cô ấy hết!”
“…” Hình Thiên không ngờ cô lại nói như vậy, vẻ mặt anh ngạc nhiên nhìn cô.
“Thượng Quan Mộc chờ đợi Thiên Thanh bao nhiêu năm qua, tôi cũng cho rằng cậu ấy sẽ quên đi mặt trời nhỏ. Thượng Quan Mộc là người thích hợp với cậu ấy nhất, bây giờ anh ta bị thương...” Thẩm Duyệt Nhiên dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Đừng nói tôi máu lạnh, thật ra tôi cảm thấy đây là đang ép buộc Thiên Thanh. Còn sếp của anh nữa, mặc dù hai người là anh em với nhau, muốn làm sao thì làm à? Làm cho Thiên Thanh hiểu lầm, được rồi đúng là Thiên Thanh có ý với anh ta, còn anh ta thì thật oách nhỉ phủi sạch sẽ mọi quan hệ! Hừ, còn tên Tiêu Thần kia mới là kẻ ghê tởm nhất…”
Hình Thiên chỉ im lặng lái xe không nói gì, Thượng Quan Mộc anh từ chối cho ý kiến, nhưng đại ca thì không đơn giản như vậy, đến cuối cùng chuyện này có kết cục thế nào thì chưa ai biết được?
Mà quan hệ giữa đại ca và anh Tiêu bọn họ không ai nói gì được, nhưng có một Mộ Thiên Thanh xen giữa họ muốn cô ấy không bị tổn thương thì đều duy nhất đại ca có thể làm chỉ có thể giảm mức tổn thương xuống thấp nhất. Nếu anh Tiêu còn muốn hy sinh cô ấy chỉ vì bọn họ thì ai có thể ngăn cản đây?
Thẩm Duyệt Nhiên vẫn không ngừng lải nhải trong xe, Hình Thiên chỉ có thể nghe khi thấy cô gầm thét thì ứng phó một hai câu, anh không cảm thấy ghét khi cô chửi rủa như vậy, ngược lại anh rất thích Thẩm Duyệt Nhiên không có tâm cơ thích gì đều nói ra hết, không vui sẽ khóc, vui vẻ sẽ cười, bực bội thì sẽ mắng to. Sau đó sẽ nghỉ một vài chiêu thông minh “đòi hỏi” một chút quan tâm với mình.
“Này, anh có đang nghe tui nói không?”
“Có…” Hình Thiên kéo dài âm điệu của mình, “ Chỉ sợ em nổi giận lên người anh cho nên không dám tiếp lời!
“Hừ!” Thẩm Duyệt Nhiên hừ nhẹ, “Con người của tôi rất công bằng, anh là anh, ông chủ anh là ông chủ anh. Tôi sẽ không gộp hai người lại với nhau.”
Hình Thiên bất đắc dĩ cười cười, “Này... Chẳng lẽ tôi phải cảm ơn em sao?”
“Đúng, phải như vậy chứ!” Thẩm Duyệt Nhiên hất mặt lên, dáng vẻ kiêu ngạo và đắc ý, còn nhếch môi cười.
Hình Thiên nhìn dáng vẻ linh hoạt của cô xong thì đột ngột rẽ tay láy sang ngang, rồi đạp ga thắng gấp, đồng thời ánh mắt nhìn cô đột nhiên trở nên nóng rực.
Hành động đột ngột của anh làm cả người Thẩm Duyệt Nhiên ngã về phía trước theo quán tính, cô tức giận xoay người nhìn Hình Thiên nhưng lại thấy đôi mắt nóng bỏng của anh thì cả người lập tức trở nên cứng nhắc, vốn muốn tức giận nhưng lại ngờ người ra.
Hình Thiên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Duyệt Nhiên, ánh mắt của anh càng ngày càng nóng bỏng. Chuyện mấy ngày nay chồng chất liên tiếp nhau, giờ đây đều hóa thành một ánh mắt nóng bỏng nguyên thủy.
Thẩm Duyệt Nhiên bị anh nhìn mà trong lòng trở nên xôn xao, nhưng lại có cảm giác căng thẳng. Sau đó tim cô bắt đầu đập nhanh lên…
“Sao… sao vậy?” Thẩm Duyệt Nhiên mím môi ậm ừ hỏi.
Hình Thiên không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô. Rõ ràng không có dấu hiệu gì cả, nhưng hành động hơi nhướn mày của cô làm cho anh giống như là sắp quên hết đi...
Cô bị Hình Thiên trừng mắt nhìn như vậy làm cô có cảm xúc rất lạ, nhưng lại không dám nghĩ nhiều, sau đó cả mặt lại đỏ ửng lên một cách khó hiểu.
Lúc này Hình Thiên làm sau chịu được dáng vẻ thẹn thùng của cô, anh nghiêng người tới gần cô, mặt của Thẩm Duyệt Nhiên càng đỏ hơn trước, nhìn theo dáng vẻ tiếp cận của anh mà cả trái tim cô gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Anh… tôi…”
Nụ hôn êm ái rơi thẳng vào môi của cô, cả người Thẩm Duyệt Nhiên trở nên cứng ngắc. Cô không biết phải phản ứng thế nào, trở trợn to mắt nhìn gương mặt đang phóng to của anh.
Môi của Hình Thiên rơi vào môi cô, anh vốn chỉ muốn hơi dò xét nhưng sự đụng chạm nhẹ nhàng này lại không thể áp chết được cục lửa đang bốc hỏa trong lòng anh, mà càng cháy mãnh liệt hơn.
Hầu kết nhấp nhô một cách khó khăn, Hình Thiên phải có ý chính mạnh mẽ lắm mới rời khỏi môi của Thẩm Duyệt Nhiên được. Nhưng anh nhích ra không xa, ít nhất cả hai đều có thể nghe thấy hô hấp của nhau, hơi thở dồn dập biểu hiện nỗi căng thẳng của hai bên, gương mặt của hai người cũng trở nên dại ra.
Mặt của Thẩm Duyệt Nhiên càng đỏ hơn trước, dù trong bóng đêm nhưng Hình Thiên cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ của cô. Lửa nóng vốn đã muốn dằn xuống giờ lại đột ngột bùng cháy lên, anh hít thở khàn giọng nói: “Tôi ra ngoài hít thở không khí!”
Dứt lời anh lập tức tắt máy, bước xuống xe.
Nhưng vừa mới bước xuống thì ống tay áo của anh bị cô níu lại, sau đó có một giọng nói dịu dàng sau lưng anh vang lên: “Tôi… không trách anh đâu…”
Cả người Hình Thiên cứng đơ, anh là người đàn ông bình thường, giữ mình trong sạch không có nghĩa anh không có nhu cầu. Chỉ là anh không thích đám phụ nữ ầm ĩ đó, nhưng lúc này anh đối mặt với người phụ nữ lần đầu mình thích tát cả phòng bị và tự chủ căn bản đều không tồn tại.
Thẩm Duyệt Nhiên nói xong cả mặt cũng ửng đỏ lên, cô muốn tìm cái lỗ để chui xuống, cảm giác đó cô không ngại còn muốn hãm sâu vào…
Thẩm Duyệt Nhiên rũ mắt âm thầm tự phỉ nhổ mình, gương mặt cô giờ đây còn đỏ hơn cả con tôm bị luộc chính.
Hình Thiên xoay người nhìn dáng vẻ của Thẩm Duyệt Nhiên cuối cùng mấy thứ anh sợ đều quăng hết ra sau đầu, vốn anh sợ họ tiến triễn nhanh quá sẽ làm cô sợ nhưng giờ đây... Anh thò tay ra kéo cả người cô về phía mình, sau đó môi lưỡi liền hung hăng áp lên đôi môi mềm mãi của cô.
Lần này không giống như sự đụng chạm nhẹ nhàng lần trước mà cực kỳ mạnh bạo, đầu óc của Thẩm Duyệt Nhiên trở nên trống rỗng, miệng lưỡi của cô giờ đây đều bị Hình Thiên xâm chiếm.
“Ưm” Thẩm Duyệt Nhiên phát ra tiếng rên, cô sắp hít thở không thông rồi, tim của cô càng lúc đập càng nhanh, nhanh tới bản thân cô cũng không cảm nhận được rung động của mình.
Trước kia lúc cô ở bên Vương Chí Huy cũng từng hôn nhau, nhưng cảm giác không giống như vậy. Nụ hôn của Hình Thiên không dịu dàng giống như vẻ bề ngoài của anh ta, anh lộ ra dáng vẻ bá đạo và chiếm đoạt mà cô chưa từng thấy, anh giống như một người xa lạ. Cho tới giờ cũng chưa từng biểu hiện ra.
Hình Thiên hung hăng hôn Thẩm Duyệt Nhiên anh biết rõ càng đụng vào cô bản thân càng sụp đổ, nhưng lúc này trong màn đêm lạnh lẽo anh không có cách nào dập tắt được cảm xúc của mình, cảm giác đã bị anh áp chế lâu nay giờ hoàn toàn bùng cháy dữ dội.
Lưỡi của Hình Thiên không ngừng thăm dò trong khoang miệng của cô, anh tự tung tự tác khuấy đảo lưỡi của Thẩm Duyệt Nhiên, liếm mút thỏa thích.
Thẩm Duyệt Nhiên bị anh gợi lên cảm giác, cô luôn là người dám yêu dám hận, chưa bao giờ lèng èng trong tình cảm. Tuy cô không là người phóng khoáng, nhưng lúc này lại bị Hình Thiên làm cho đầu óc trở nên mờ hồ không nghĩ được gì nữa mà chỉ có thể đáp ứng lại hành động của anh…
Hai tay cô nhẹ nhàng vòng qua cổ Hình Thiên, Thẩm Duyệt Nhiên lúc bắt đầu trong thế bị động giờ đây cô cũng từ từ đáp lại anh, mà hành động của cô không còn nghi ngờ gì nữa nó làm cho Hình Thiên phát điên lên.
Hai người hôn nhau hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề, hơi thở của đối phương bị hai người quấn lấy nhau, dần dần nụ hôn này không thể thỏa mãn được anh, anh muốn thăm dò nhiều hơn…
Tiếng vang vọng lên giữa màn đêm tăm tối.
Bóng cây lắc lư được ánh trăng chiếu rọi lên xe, trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi vị hoan ái đan xen giữ con giận và nỗi thỏa mãn, trở thành một bức tranh hài hòa, tấu lên một chương nhạc nguyên thủy nhất.
Mà lúc này Hình Thiên và Thẩm Duyệt Nhiên không ngờ, thời gian họ vui vẻ lại ngắn tới vậy, ngắn tới múc có thể giống như chưa bao giờ phát sinh quan hệ, ít tới mức có thể quên hết đi…
/156
|