Theo như ngày Đại soái phủ đã công bố, hôn lễ sẽ diễn ra vào bảy ngày sau.
Kỳ thật trong Đại soái phủ đã sớm bận rộn. Đây là chuyện vui của vị thiếu gia cuối cùng, cũng là đại hôn của Thiếu soái tương lai, cho nên mặc kệ Đàm Thiếu Hiên có cường điệu thế nào về cuộc chiến sắp tới không cần phải làm lớn chuyện, Đại soái phủ vẫn huy động toàn nhân lực.
Đối ngoại thì tuyên bố thời cuộc vẫn chưa ổn định, lại là hôn lễ kiểu mới, cho nên mọi người không cần phải câu nệ, cũng không cần phải tặng lễ vật,..v..v.. Đối nội cũng chỉ viết vài tấm thiệp mời cho bạn bè thân thiết. Nhưng dù sao Đại soái phủ danh tiếng vang dội, một số người ngày thường muốn tìm cơ hội tặng lễ tìm khắp không đến được cửa miếu, giờ có lí do như vậy sao có thể bỏ qua? Bởi vậy, náo động toàn thành, lễ vật nối liền không dứt trải dài trên phố.
Ngay cả một vài người bạn cũ ở xa xôi như Thượng Hải và những nơi khác, cũng đều phái người hoặc ngồi xe lửa hoặc ngồi tàu thủy tới Lăng Châu, một vài người bạn người nước ngoài có thế lực có quan hệ chặt chẽ với Đại soái phủ, cũng từ Bắc Bình ngồi chuyên cơ tới tham dự hôn lễ được khen là oanh động nhất Trung Quốc này, ngồi cùng chuyên cơ còn có viên chức của quân Chính phủ Phương Bắc, Ngụy Thế Quang, thay mặt cho Thứ trưởng Nội Các và Thủ tướng Chính phủ đến thương lượng việc quốc sự.
Không chỉ có Đại soái phủ náo nhiệt phi thường, những bạn bè cùng làm ăn từ lâu, những đại gia tộc kết thân trăm năm với Lạc gia cũng tấp nập người đến người đi, đương nhiên cũng không ít những công chức các giới quân chính cũng lợi dụng sơ hở vịn vào giao tình, thành một đoàn ồn ào huyên náo.
Chỉ là tất cả khách khứa tới, bất kể là nam hay nữ, đều cảm thấy có chút kỳ quái, lại nói mấy ngày nay chưa ai được thấy qua tân nương Tứ tiểu thư, chẳng lẽ Tứ tiểu thư không có trong phủ?
Lạc Vũ Sam xác thực không ở trong phủ.
Từ ngày chấp nhận hôn sự, Lạc Vũ Sam liền xin phụ thân đưa đến biệt thự của Lạc gia ở Thành Đông núi Bạch Vân ở mấy ngày. Lạc Thế Chương thương tiếc con gái, tất nhiên là đáp ứng ngay, cũng để Tam di nương cùng Nhạc Thanh đi cùng, Lạc Vũ Sam lại nhẹ nhàng từ chối, dẫn theo Á Ngọc một mình ở tại Nhụy Viên. Lạc Thế Chương rất lo lắng, bất đắc dĩ mời Lạc Vũ Phong đến đi cùng.
Ngày kế Nhị phu nhân và Tứ phu nhân Đại soái phủ lại xuất mã, trao đổi tình hình cụ thể về hôn lễ, hỏi mới biết Tứ tiểu thư không ở trong nhà, trở về nói lại, Đàm Thiếu Hiên rất lo lắng, lập tức phái binh lính tâm phúc âm thầm bảo vệ Nhụy Viên chặt như nêm cối.
Bởi vì tin vui của Đại soái phủ, trước mắt Lăng Châu lắm thầy nhiều ma, quân nhân, chính khách, người nước ngoài, thậm chí các thế lực gián điệp muôn hình muôn vẻ không chỗ nào không có. Mà tiền tuyến Ninh —— Tào thế cục vô cùng khẩn trương, mặc dù quân Chính phủ Phương Bắc phái Ngụy Thế Quang tới, nhưng chẳng qua chỉ là hành động dò xét thử, xem song phương có thể không cần dùng đến xung đột vũ trang không, dù là ai nói cũng không chính xác. Cho nên Đàm Thiếu Hiên cũng không bởi vì hôn sự tới gần mà lơ là công việc, ngược lại càng thêm bận rộn, quân lính dưới trướng mặc thường phục có mặt khắp nơi, ẩn núp trong các góc.
Lợi dụng các quân cảnh mặc thường phục đang kìm chế phóng viên và đội chó săn bao vây quanh Đại soái phủ, Đàm Vĩnh Ninh ngồi ô tô đi vòng ra cửa Đông, lại bố trí vài viên đạn khói đằng sau một đường đi thẳng đến núi Bạch Vân.
Nhụy Viên được xây dựng sâu trong núi Bạch Vân, là một toàn viện hết sức yên tĩnh, trong viện hoa cỏ cây cối rực rỡ, tiểu kiều lưu thủy (cầu nhỏ nước chảy) cùng một vài đình đài thấp thoáng nơi non xanh nước biếc, trong viện có hai tiểu lâu màu trắng lợp ngói đỏ theo phong cách Phương Tây, trên bãi cỏ có bốn cây ngọc lan cao lớn, cành lá to rộng xanh tươi um tùm, che được phân nửa ánh nắng trong viện, bóng râm lướt qua lan can sắt to lớn vươn ra ngoài viện, một mảnh tĩnh lặng
Binh lính mai phục mặc thường phục đi ra cúi chào rồi kiểm tra giấy chứng nhận sau đó cho xe đi, xe dừng lại trước cổng lớn bằng sắt của Nhụy Viên. Một thợ làm vườn đang cắt tỉa cây cối đi tới, Đàm Vĩnh Ninh báo danh tính, nói muốn tìm Tứ tiểu thư, người thợ dùng điện thoại nội tuyến xác nhận qua, sau đó mở cửa bên ra.
Đàm Vĩnh Ninh ra hiệu cho xe đi trước, chính mình đi theo thợ làm vườn dọc đường mòn đi vào.
Vừa đến trước tiểu lâu màu trắng theo phong cách Phương Tây, từ trong lâu một cô nương nghênh diện ra đón, một bộ váy dài kiểu Tây màu vàng nhạt, kiểu tóc đúng tiêu chuẩn của một nữ sinh, mắt to sáng hoạt bát, ánh lên vẻ tinh ranh. Đàm Vĩnh Ninh sửng sốt, đây là người Nhị ca nhìn trúng? Trẻ như vậy?
“Cô…… Cô là Tứ tiểu thư?” Đàm Vĩnh Ninh có chút chần chừ lên tiếng hỏi.
Cô gái cười:“Còn chị là Tam tiểu thư? Em là Lạc Vũ Phong, Lạc Vũ Sam là chị họ của em.” Lạc Vũ Phong rất tự nhiên giải thích hiểu lầm.
Thì ra là vị Lạc gia Lục tiểu thư ở Đại học Phương Nam, Đàm Vĩnh Ninh cũng không khỏi phì cười, đã từng nghe nói tới, nhưng vì không cùng khoa, nên chưa từng gặp.
Lạc Vũ Phong nói tiếp:“Tứ tỷ đang ở hậu viên vẽ tranh…… Vừa vặn có khách tới thăm……” Lạc Vũ Phong có chút chần chừ nói, liếc mắt nhìn Đàm Vĩnh Ninh một cái.
“Lần đầu đến Nhụy Viên, chúng ta đi dạo một chút, không cần quấy rầy Tứ tiểu thư tiếp đãi khách nhân.” Đàm Vĩnh Ninh cười nói. Trong lòng có chút tò mò, nhà mình cũng có một danh họa, không thể tưởng tượng được vị Nhị tẩu này cũng biết vẽ tranh? Thật đúng là muốn nhìn thử xem một chút.
Lạc Vũ Phong gật đầu, hai người dọc theo đường mòn đi về phía hậu viên.
Nhụy Viên đúng là danh bất hư truyền, nơi nơi hoa cỏ tranh nhau đua nở, không hổ là danh viên (hoa viên nổi danh) của Lăng Châu. Đi dạo một vòng, từ hậu viện đến chân núi, Lạc Vũ Phong đánh giá thời gian cũng không còn nhiều lắm, liền dẫn Đàm Vĩnh Ninh đến tòa tiểu lâu đằng sau.
Nơi đó có một hoa viên nho nhỏ, một hồ nước nhỏ thấp thoáng sau những cành lá hoa cỏ sum suê, vào đúng mùa hoa sen nở rộ, cho nên Lạc Vũ Sam kêu Á Ngọc trải giấy Tuyên Thành ra để vẽ tranh.
Hai người chậm rãi vòng qua cây cảnh hoa lá, lúc đi vào nghe được một nam tử đang nói tiếng Anh, thanh âm dồn dập mang theo chút oán giận:“…… Đây không phải là hành vi cường đạo hay sao? Không được, Tứ tiểu thư, tại hạ có qua lại với bên Dinh Công sứ, nguyện ý hộ tống tiểu thư trở về Luân Đôn…… Không không, tiểu thư không cần khách khí, đây là hành vi xâm phạm nhân quyền, ở quốc gia của tôi là đã bị người ta phỉ nhổ và tố cáo rồi……”
Đàm Vĩnh Ninh dùng tiếng Anh rất tốt, tất nhiên là từng câu từng chữ nghe đều hiểu được. Thì ra là có người nước ngoài đang cổ động Nhị tẩu tương lai của mình đào hôn đây.
Ai mà có lá gan lớn như vậy?
Kỳ thật trong Đại soái phủ đã sớm bận rộn. Đây là chuyện vui của vị thiếu gia cuối cùng, cũng là đại hôn của Thiếu soái tương lai, cho nên mặc kệ Đàm Thiếu Hiên có cường điệu thế nào về cuộc chiến sắp tới không cần phải làm lớn chuyện, Đại soái phủ vẫn huy động toàn nhân lực.
Đối ngoại thì tuyên bố thời cuộc vẫn chưa ổn định, lại là hôn lễ kiểu mới, cho nên mọi người không cần phải câu nệ, cũng không cần phải tặng lễ vật,..v..v.. Đối nội cũng chỉ viết vài tấm thiệp mời cho bạn bè thân thiết. Nhưng dù sao Đại soái phủ danh tiếng vang dội, một số người ngày thường muốn tìm cơ hội tặng lễ tìm khắp không đến được cửa miếu, giờ có lí do như vậy sao có thể bỏ qua? Bởi vậy, náo động toàn thành, lễ vật nối liền không dứt trải dài trên phố.
Ngay cả một vài người bạn cũ ở xa xôi như Thượng Hải và những nơi khác, cũng đều phái người hoặc ngồi xe lửa hoặc ngồi tàu thủy tới Lăng Châu, một vài người bạn người nước ngoài có thế lực có quan hệ chặt chẽ với Đại soái phủ, cũng từ Bắc Bình ngồi chuyên cơ tới tham dự hôn lễ được khen là oanh động nhất Trung Quốc này, ngồi cùng chuyên cơ còn có viên chức của quân Chính phủ Phương Bắc, Ngụy Thế Quang, thay mặt cho Thứ trưởng Nội Các và Thủ tướng Chính phủ đến thương lượng việc quốc sự.
Không chỉ có Đại soái phủ náo nhiệt phi thường, những bạn bè cùng làm ăn từ lâu, những đại gia tộc kết thân trăm năm với Lạc gia cũng tấp nập người đến người đi, đương nhiên cũng không ít những công chức các giới quân chính cũng lợi dụng sơ hở vịn vào giao tình, thành một đoàn ồn ào huyên náo.
Chỉ là tất cả khách khứa tới, bất kể là nam hay nữ, đều cảm thấy có chút kỳ quái, lại nói mấy ngày nay chưa ai được thấy qua tân nương Tứ tiểu thư, chẳng lẽ Tứ tiểu thư không có trong phủ?
Lạc Vũ Sam xác thực không ở trong phủ.
Từ ngày chấp nhận hôn sự, Lạc Vũ Sam liền xin phụ thân đưa đến biệt thự của Lạc gia ở Thành Đông núi Bạch Vân ở mấy ngày. Lạc Thế Chương thương tiếc con gái, tất nhiên là đáp ứng ngay, cũng để Tam di nương cùng Nhạc Thanh đi cùng, Lạc Vũ Sam lại nhẹ nhàng từ chối, dẫn theo Á Ngọc một mình ở tại Nhụy Viên. Lạc Thế Chương rất lo lắng, bất đắc dĩ mời Lạc Vũ Phong đến đi cùng.
Ngày kế Nhị phu nhân và Tứ phu nhân Đại soái phủ lại xuất mã, trao đổi tình hình cụ thể về hôn lễ, hỏi mới biết Tứ tiểu thư không ở trong nhà, trở về nói lại, Đàm Thiếu Hiên rất lo lắng, lập tức phái binh lính tâm phúc âm thầm bảo vệ Nhụy Viên chặt như nêm cối.
Bởi vì tin vui của Đại soái phủ, trước mắt Lăng Châu lắm thầy nhiều ma, quân nhân, chính khách, người nước ngoài, thậm chí các thế lực gián điệp muôn hình muôn vẻ không chỗ nào không có. Mà tiền tuyến Ninh —— Tào thế cục vô cùng khẩn trương, mặc dù quân Chính phủ Phương Bắc phái Ngụy Thế Quang tới, nhưng chẳng qua chỉ là hành động dò xét thử, xem song phương có thể không cần dùng đến xung đột vũ trang không, dù là ai nói cũng không chính xác. Cho nên Đàm Thiếu Hiên cũng không bởi vì hôn sự tới gần mà lơ là công việc, ngược lại càng thêm bận rộn, quân lính dưới trướng mặc thường phục có mặt khắp nơi, ẩn núp trong các góc.
Lợi dụng các quân cảnh mặc thường phục đang kìm chế phóng viên và đội chó săn bao vây quanh Đại soái phủ, Đàm Vĩnh Ninh ngồi ô tô đi vòng ra cửa Đông, lại bố trí vài viên đạn khói đằng sau một đường đi thẳng đến núi Bạch Vân.
Nhụy Viên được xây dựng sâu trong núi Bạch Vân, là một toàn viện hết sức yên tĩnh, trong viện hoa cỏ cây cối rực rỡ, tiểu kiều lưu thủy (cầu nhỏ nước chảy) cùng một vài đình đài thấp thoáng nơi non xanh nước biếc, trong viện có hai tiểu lâu màu trắng lợp ngói đỏ theo phong cách Phương Tây, trên bãi cỏ có bốn cây ngọc lan cao lớn, cành lá to rộng xanh tươi um tùm, che được phân nửa ánh nắng trong viện, bóng râm lướt qua lan can sắt to lớn vươn ra ngoài viện, một mảnh tĩnh lặng
Binh lính mai phục mặc thường phục đi ra cúi chào rồi kiểm tra giấy chứng nhận sau đó cho xe đi, xe dừng lại trước cổng lớn bằng sắt của Nhụy Viên. Một thợ làm vườn đang cắt tỉa cây cối đi tới, Đàm Vĩnh Ninh báo danh tính, nói muốn tìm Tứ tiểu thư, người thợ dùng điện thoại nội tuyến xác nhận qua, sau đó mở cửa bên ra.
Đàm Vĩnh Ninh ra hiệu cho xe đi trước, chính mình đi theo thợ làm vườn dọc đường mòn đi vào.
Vừa đến trước tiểu lâu màu trắng theo phong cách Phương Tây, từ trong lâu một cô nương nghênh diện ra đón, một bộ váy dài kiểu Tây màu vàng nhạt, kiểu tóc đúng tiêu chuẩn của một nữ sinh, mắt to sáng hoạt bát, ánh lên vẻ tinh ranh. Đàm Vĩnh Ninh sửng sốt, đây là người Nhị ca nhìn trúng? Trẻ như vậy?
“Cô…… Cô là Tứ tiểu thư?” Đàm Vĩnh Ninh có chút chần chừ lên tiếng hỏi.
Cô gái cười:“Còn chị là Tam tiểu thư? Em là Lạc Vũ Phong, Lạc Vũ Sam là chị họ của em.” Lạc Vũ Phong rất tự nhiên giải thích hiểu lầm.
Thì ra là vị Lạc gia Lục tiểu thư ở Đại học Phương Nam, Đàm Vĩnh Ninh cũng không khỏi phì cười, đã từng nghe nói tới, nhưng vì không cùng khoa, nên chưa từng gặp.
Lạc Vũ Phong nói tiếp:“Tứ tỷ đang ở hậu viên vẽ tranh…… Vừa vặn có khách tới thăm……” Lạc Vũ Phong có chút chần chừ nói, liếc mắt nhìn Đàm Vĩnh Ninh một cái.
“Lần đầu đến Nhụy Viên, chúng ta đi dạo một chút, không cần quấy rầy Tứ tiểu thư tiếp đãi khách nhân.” Đàm Vĩnh Ninh cười nói. Trong lòng có chút tò mò, nhà mình cũng có một danh họa, không thể tưởng tượng được vị Nhị tẩu này cũng biết vẽ tranh? Thật đúng là muốn nhìn thử xem một chút.
Lạc Vũ Phong gật đầu, hai người dọc theo đường mòn đi về phía hậu viên.
Nhụy Viên đúng là danh bất hư truyền, nơi nơi hoa cỏ tranh nhau đua nở, không hổ là danh viên (hoa viên nổi danh) của Lăng Châu. Đi dạo một vòng, từ hậu viện đến chân núi, Lạc Vũ Phong đánh giá thời gian cũng không còn nhiều lắm, liền dẫn Đàm Vĩnh Ninh đến tòa tiểu lâu đằng sau.
Nơi đó có một hoa viên nho nhỏ, một hồ nước nhỏ thấp thoáng sau những cành lá hoa cỏ sum suê, vào đúng mùa hoa sen nở rộ, cho nên Lạc Vũ Sam kêu Á Ngọc trải giấy Tuyên Thành ra để vẽ tranh.
Hai người chậm rãi vòng qua cây cảnh hoa lá, lúc đi vào nghe được một nam tử đang nói tiếng Anh, thanh âm dồn dập mang theo chút oán giận:“…… Đây không phải là hành vi cường đạo hay sao? Không được, Tứ tiểu thư, tại hạ có qua lại với bên Dinh Công sứ, nguyện ý hộ tống tiểu thư trở về Luân Đôn…… Không không, tiểu thư không cần khách khí, đây là hành vi xâm phạm nhân quyền, ở quốc gia của tôi là đã bị người ta phỉ nhổ và tố cáo rồi……”
Đàm Vĩnh Ninh dùng tiếng Anh rất tốt, tất nhiên là từng câu từng chữ nghe đều hiểu được. Thì ra là có người nước ngoài đang cổ động Nhị tẩu tương lai của mình đào hôn đây.
Ai mà có lá gan lớn như vậy?
/33
|