Editor: Sn ( Truyện chỉ được đăng tại wattpad @pod1803 và wordpress Paradise of Danmei)
Từ Học viện Cảnh sát Lâm Giang ở Túc Thành về lại quê nhà Chu Thành, ngồi tàu lửa thông thường cũng phải chạy tám tiếng đồng hồ, chưa kể trên đường qua hầm xuyên núi, tín hiệu chập chờn. Không có là không có, thỉnh thoảng hiển thị hai vạch nhưng cũng chỉ là giả.
Chiêu Phàm đêm đến cãi nhau một trận với Nghiêm Khiếu, lửa giận cháy hừng hực, sau khi rời phòng máy ôm một bụng tức giận, bị gió đêm mát lạnh thổi qua, đầu óc nửa lạnh nửa nóng, như được lắp một cái máy trộn công suất cao, bị lưỡi dao xoay tròn đánh cho đầu óc choáng váng.
Một phát đạp vào ghế của Nghiêm Khiếu chẳng hết giận, cơn giận của cậu như những cành củi khô, đốt lên những tiếng tanh tách và nổ vang. Cậu nghẹn một cỗ sức lực, chạy như điên trong sân trường trống rỗng, mãi đến khi dừng trước cửa ký túc xá, mới phát hiện điện thoại di động đặt trong túi quần đang reo lên.
Cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm túi quần rung lên, tưởng Nghiêm Khiếu gọi tới, cau mày rút điện thoại ra, không thèm nhìn cũng nghe máy, lớn tiếng nói: “Bây giờ tôi không muốn nghe anh giải thích.”
Bên kia im bặt một lúc, trong tai nghe vang lên một mớ âm thanh hỗn tạp, nghe khác hẳn tiếng ồn ào trong phòng máy.
Lúc này cậu mới lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình, khi nhìn rõ tên người gọi, hai mắt cậu bỗng trợn to.
“Hạo ca!”
“Giải thích cái gì?” Lâm Hạo Thành vẫn giữ giọng trầm khàn pha khói thuốc, không cố ý che giấu sự mệt mỏi, nhưng trong giọng điệu lại mang theo vài phần ý cười, “Đã hơn ba giờ sáng rồi, sao con vẫn còn hăng hái thế? Cãi nhau với ai à?”
“Ba về rồi à?” Tim Chiêu Phàm đập nhanh, đồng tử sáng như sao, “Ba ở đâu? Có bị thương không?”
“Ừ, đã về rồi, ở trong cục.” Lâm Hạo Thành chào hỏi đồng nghiệp đi ngang qua, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, “Biết con lo lắng, vừa về đã báo bình an cho con trước. Còn lo sẽ làm phiền con ngủ, ai ngờ con lại không ngủ.”
Chiêu Phàm cũng không giải thích, chỉ nói “Vậy ngày mai con ta trở về!”
“Đừng nói là...” Lâm Hạo Thành nói một nửa rồi ngừng lại, dường như thở dài, “Vậy thì về đi, vé tàu khó mua, hay là ba...”
“Dễ mua!” Những bực bội trong lòng Chiêu Phàm tan biến hoàn toàn, “Con đi xếp hàng ngay bây giờ, có chuyến tàu lúc 6 giờ sáng, nếu không bị trễ thì chiều 2 giờ con có thể đến. Ba à, con muốn ăn thịt bò hầm.”
Linh Hạo Thành cười khẽ, “Chỉ khi thèm ăn, con mới chịu gọi ba.”
“Tùy cơ ứng biến chứ!” Chiêu Phàm vừa nói vừa đi về ký túc xá, “Tí nữa con về ký túc xá dọn đồ, bọn họ đang ngủ, con không tiện nói chuyện, cúp máy đây.”
“Được rồi, mua được vé xe thì báo cho babiết một tiếng.”
“Còn muốn ăn đậu Hà Lan xào sườn, còn muốn ăn...”
“Được rồi được rồi, thu dọn đồ đạc của con đi, con muốn ăn cái gì ba biết hết.”
Chiêu Phàm ccúp máy, nắm chặt tay, thở dài.
Lâm Hạo Thành bình an trở về đối với cậu như tảng đá lớn trong lòng đã được trút bỏ.
Không còn tin tức nào tốt hơn thế nữa.
Nhanh chóng thu dọn hành lý trong ký túc xá, trước khi đi, cậu khẽ đánh thức Lỗ Tiểu Xuyên, dặn dò vài câu rồi khoác ba lô lên vai chạy đi, lòng tràn đầy niềm vui sắp được về nhà, mọi chuyện tồi tệ xảy ra trong đêm nay đều bị cậu vứt ra sau lưng.
Mãi đến khi mua được vé tàu, lên tàu, gọi điện xin nghỉ phép với Lý Giác, tâm trạng mới dần dần bình tĩnh lại.
Vội vàng đi, điện thoại sắp hết pin. Nghĩ đến việc dọc đường hầu như không có sóng, đến ga còn phải gọi điện thoại cho Lâm Hạo Thành, cậu bèn tắt điện thoại để tiết kiệm pin, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh vật lúc sáng lúc tối.
Cơn phấn khích qua đi, cuối cùng mới lại nhớ đến Nghiêm Khiếu.
Khoảng thời gian lửa giận bùng cháy mãnh liệt nhất đã qua, Lâm Hạo Thành đột nhiên gọi đến như nhắc nhở cậu, cậu lại nhớ tới chính mình bị lừa, có tức giận, cũng không nên tức đến mức động thủ đánh người.
Tuy nhiên, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, trong đầu luôn có một giọng nói vang lên—— lão tử coi anh là anh em, anh con mẹ nó coi lão tử như khỉ đùa giỡn!
Tàu hỏa liên tục đi đi lại lại, nhường đường cho các phương tiện khác, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn sẽ bị trễ.
Cậu nóng lòng muốn về nhà, ngồi không yên trên ghế, đi đến khu vực hút thuốc để vận động, tiện thể mở điện thoại, định nhắn cho Lâm Hạo Thành rằng sẽ trễ.
Nhưng trước khi tắt máy, ít nhất còn có hai vạch sóng giả, giờ đây ngay cả sóng giả cũng không còn, cột sóng hiển thị một dấu chéo.
“ĐM!” Cậu dựa vào vách toa xe, vừa thấy lượng pin chỉ còn 15%, vội tắt máy lần nữa, chán nản hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, ước gì có thể bay ra khỏi cửa sổ, đẩy xe lửa về phía trước.
Lúc này, một cặp vợ chồng mười tuổi đi từ toa xe giường nằm đến, vừa đi vừa cãi nhau, bé gái khóc, bé trai cũng khóc, khiến các hành khách xung quanh đều bật cười.
Lúc này, hai đứa nhóc chừng mười tuổi đi từ toa xe giường nằm đến, vừa đi vừa cãi nhau, bé gái khóc, bé trai cũng khóc, khiến các hành khách xung quanh đều bật cười.
Cậu vốn cho rằng những người lớn này hơi quá đáng, thấy trẻ con khóc, không những không dỗ dành mà còn đứng bên cạnh cười hả hê.
Chiêu Phàm không phải là người như vậy.
Dù sao cũng đang nhàn rỗi nhàm chán, cậu đi tới hai túi khóc nhỏ kia, đang muốn phát huy một chút bản lĩnh dỗ trẻ con, lập tức nghe rõ hai đứa này đang cãi nhau về chuyện gì,
Bé trai đã lén giấu tiền mua cho bé gái một chiếc nơ buộc tóc. Bé gái tức giận với nhóc vì sao không nói sớm, bảo nhóc đó là kẻ nói dối.
Chuyện chỉ là một việc nhỏ xíu, nhưng lại trở thành ngòi nổ khơi dậy hàng loạt mâu thuẫn cũ kỹ. Hai nhóc con càng cãi nhau càng hăng, ai cũng cảm thấy mình bị oan ức. Bé gái khóc nức nở, hét lên: “Tại sao anh lại lừa em?“. Bé trai nghe tiếng khóc của cô gái, càng gào khóc to hơn.
Chiêu Phàm đang khom người bỗng đứng dậy, yên lặng quay người đi.
Hai đứa trẻ này khiến anh nghĩ tới mình và Nghiêm Khiếu lúc nửa đêm.
Chuyện Nghiêm Khiếu lừa cậu là sai 100% và không hề có nghĩa khí. Nhưng khi đó bản thân anh ta khi nóng giận mà đá người cũng là hơi quá đáng.
Ngực của Nghiêm Khiếu như va phải mép bàn, không biết có nghiêm trọng không.
Nhớ lại biểu cảm của Nghiêm Khiếu lúc đó, hẳn là đã choáng váng, không nói được câu nào ra hồn.
Nghiêm Khiếu hẳn cũng muốn giải thích., nhưng cậu không cho Nghiêm Khiếu đủ thời gian, thái độ lại hung ác, như côn đồ.
Bây giờ thực ra vẫn còn khá tức giận, nhưng ít nhất không phải trạng thái giận quá mất khôn. Cậu gãi gãi tóc, đột nhiên nhớ tới đầu đinh của Nghiêm Khiếu do mình cắt.
Nghiêm Khiếu người này... vẫn rất hợp với mình.
Cậu liếm đôi môi khô khốc, nhìn chiếc điện thoại đã tắt nguồn, cảm thấy nên nghe lời giải thích của Nghiêm Khiếu.
Liệu Nghiêm Tiếu có gọi điện thoại đến không?
Có lẽ đã gọi rồi nhỉ?
Ngón tay cái lướt trên nút nguồn,cậu do dự một hồi, cuối cùng lại nhét điện thoại vào túi quần.
Tàu hỏa lại chui vào đường hầm, bật máy cũng vô ích, dù sao cũng không có sóng, mà nói gì thì nói, giải thích qua điện thoại cũng không rõ ràng.
•
Mặt trời ban trưa quá độc, lúc Nghiêm Khiếu chạy về ký túc xá đã ẩn ẩn có dấu hiệu bị cảm nắng.
Mấy ngày nay anh liên tục thức khuya, ngực lại bị thương, cộng thêm lo lắng quá độ, tinh thần vô cùng tồi tệ, quần áo trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, nói chuyện không thành tiếng.
Thẩm Tầm về ký túc xá trước, định lên lầu hỏi Lỗ Tiểu Xuyên về tình hình của Triệu Phàm trước khi ra khỏi nhà sáng nay, nhưng lại biết được Triệu Phàm đã về nhà đoàn tụ với ba.
“Về nhà?” Thẩm Tầm rất kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Lỗ Tiểu Xuyên rất vui cho Triệu Phàm, “Cậu ấy vốn dĩ đã lên kế hoạch về nhà vào kỳ nghỉ hè, nhưng bố cậu ấy bận rộn, suốt ngày không ở nhà. Tối qua đột nhiên gọi điện báo bình an cho cậu ấy, cậu ấy xúc động đến mức thu dọn hành lý ngay lập tức và bắt chuyến tàu sớm nhất về nhà. Ôi, thằng bé nhà chúng ta cũng vất vả lắm......”
“Đúng vậy.” Lỗ Tiểu Xuyên rất vui vẻ cho Chiêu Phàm, “Vốn dĩ nó đã lên kế hoạch về nhà, nhưng ba nó bận quá, cả ngày chẳng ở nhà. Đêm qua đột nhiên gọi báo bình an, nó kích động đến mức lập tức thu dọn đồ để bắt kịp chuyến tàu sớm nhất. Aiz, chúng ta Phàm nhi cũng thật không dễ dàng...”
Thẩm Tầm cảm thấy có chút thương cảm, cảm thấy chuyện này thật là trùng hợp, cũng không biết Nghiêm Khiếu nghĩ như thế nào.
Về đến ký túc xá, mới thấy Nghiêm Khiếu đã về, đang thở hổn hển, mặt đỏ bừng bất thường.
Hắn vội đưa quạt tay cho Nghiêm Khiếu, “Khó chịu chỗ nào?”
“Trong nhà Chiêu Phàm đã xảy ra chuyện. “Giọng Nghiêm Khiếu khàn khàn, lồng ngực không ngừng phập phồng, “Mày giúp tao tra xem nhà em ấy ở đâu, tao lập tức sang đó.”
“Nó không sao hết.” Thẩm Tầm vội vàng nói cho Nghiêm Khiếu biết những gì anh nghe được “Nhưng m có phải mày bị say nắng không? Đau đầu không? Ngực thì sao?”
Nghiêm Tiếu nhìn đờ đẫn, nghe xong chỉ run rẩy khóe môi hỏi: “Thật ạ?”
“Thật mà, nhà cậu ấy thật không có việc gì.” Thẩm Tầm càng cảm thấy không ổn, tiến lên muốn sờ trán Nghiêm Tiếu, nào ngờ tay vừa chạm vào, người đang ngồi trên mép giường liền ngã thẳng sang một bên.
Thẩm Tầm ngẩn ra, hét lên: “Đjt mẹ! Khiếu ca? Nghiêm Khiếu!”
Nghiêm Khiếu tỉnh dậy trên giường hành quân trong bệnh viện trường, áo sơ mi đã bị cởi ra, vết thương ở ngực còn kinh hoàng hơn cả lúc chụp X-quang sáng nay, cả người nồng nặc mùi cồn.
“Tao bôi cho mày đấy.” Thẩm Tầm nói: “Mày bị cảm nắng, bôi chút cồn có tác dụng.”
Tâm trí Nghiêm Khiếu không được tỉnh táo cho lắm, huyệt thái dương đau nhức dữ dội, toàn thân mềm nhũn vô lực, cơn đau như mũi khoan điện đâm vào khe xương, chỗ nào cũng khó chịu.
“Tao không báo cho Sách ca.”ưa qua một chén chè đậu xanh đá bào do bác quản lý ký túc xá nấu, “Mày mau khỏe lại đi, anh ấy hai ngày nữa sẽ đi, hôm nay và ngày mai chắc chắn có thể gọi mày đến.”
Nghiêm Khiếu nhận lấy bát, rùng mình một cái, “Trong nhà Chiêu Phàm...”
Thẩm Tầm thở dài, “Không phải đã nói với mày rồi sao, ba Chiêu Phàm về rồi, cậu ấy về nhà tụ họp trước khi khai giảng.”
Nghiêm Khiếu cúi đầu, một tay chống trán, nhớ lại trước khi ngất đi hình như đã nghe qua lời nói tương tự.
úc đó, đầu anh đau như búa bổ, mồ hôi vã ra như tắm từ từng lỗ chân lông, cơ thể không thể cử động, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, tiếng ù ù trong tai, cả người như bị treo lơ lửng, sau khi nghe Thẩm Tầm nói trong nhà Chiêu Phàm không sao, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tao đã gọi điện thoại cho cậu ấy.” Thẩm Tầm nói: “Cậu ấy vừa tới trạm, điện thoại hết pin, nói vài câu đã cúp máy.”
Mi mắt Nghiêm Khiếu rũ xuống uể oải, “Em ấy nói gì?”
“Tao còn chưa kịp nói chuyện của mày với cậu ấy. Hai ngày nữa trạng thái của mày tốt hơn thì lại liên lạc lại với cậu ấy.” Thẩm Tầm nói: “Nghe giọng, hẳn là không còn giận nữa.”
“Thật sao?” Nghiêm Khiếu xoa xoa hốc mắt nhức nhối, mãi một lúc sau mới rầu rĩ nói: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.....”
•
Chiêu Phàm khởi động máy đã nhận được điện thoại của Thẩm Tầm, vốn định hỏi tình huống của Nghiêm Khiếu một chút, nhưng lượng pin đã cảnh báo. Cân nhắc đến trước mắt phải tìm được Lâm Hạo Thành, cậu vội vàng cúp máy, gọi cho Lâm Hạo Thành, trong nháy mắt báo vị trí xong, điện thoại đã tự động tắt nguồn.
Lâm Hạo Thành đón cậu ở địa điểm đã hẹn. Hai cha con gặp nhau, bình thường là cha sẽ quan tâm con trai cao lên hay béo lên, nhưng đến lượt họ lại là con trai quan tâm cha có bị thương không.
Lâm Hạo Thành cao lớn vạm vỡ, dù không mặc cảnh phục cũng toát lên vẻ chính trực phi thường, tuỳ ý để cậu đi vòng quanh xem xét hai vòng rồi đẩy cậu vào ghế phụ lái: “Đừng nhìn nữa, về nhà ăn cơm, toàn là món con thích.”
Cả đêm không ngủ, tinh thần căng thẳng, Chiêu Phàm vừa lên xe đã bắt đầu ngủ gật, nhưng vẫn liếc thấy Lâm Hạo Thành liếc nhìn mình nhiều lần.
“Hạo ca” Cậu ngồi dậy, “Ba nhìn lén con làm gì?”
Lâm Hạo Thành nắm chặt vô lăng, muốn nói lại thôi.
“Có gì thì nói đi.” Chiêu Phàm nghiêng người sang, “Con chỉ về được vài ngày, anh trân trọng con đi.”
Lâm Hạo Thành nở nụ cười, lái xe vào dòng xe cộ,“ Chuyến tàu lửa kia của con trễ, ba vừa chờ vừa suy nghĩ một chút.”
“Suy nghĩ cái gì?”
“Suy nghĩ xem thằng con trai hư hỏng nhà mình có đang yêu đương không.”
Chiêu Phàm như bị nghẹn, chỉ ngón trỏ vào mình: “Con á? Có bạn gái?”
“Đừng bất ngờ vậy, ba cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của con.” Lâm Hạo Thành nói rồi vỗ vỗ vai cậu.
“Không phải!” Cậu gạt tay Lâm Hạo Thành ra “Ba không có việc gì liền suy nghĩ lung tung cái gì?”
“Suy nghĩ lung tung?” Lâm Hạo Thành nhướng mày, “Ba suy nghĩ đều có căn cứ cả.”
“Mẹ nó, đã bao lâu rồi ba không gặp con? Lấy đâu ra manh mối?”
“Đương nhiên là từ cuộc điện thoại tối hôm qua.” Lâm Hạo Thành liếc nhìn sang một bên, “Con không muốn nghe ai giải thích?”
Từ Học viện Cảnh sát Lâm Giang ở Túc Thành về lại quê nhà Chu Thành, ngồi tàu lửa thông thường cũng phải chạy tám tiếng đồng hồ, chưa kể trên đường qua hầm xuyên núi, tín hiệu chập chờn. Không có là không có, thỉnh thoảng hiển thị hai vạch nhưng cũng chỉ là giả.
Chiêu Phàm đêm đến cãi nhau một trận với Nghiêm Khiếu, lửa giận cháy hừng hực, sau khi rời phòng máy ôm một bụng tức giận, bị gió đêm mát lạnh thổi qua, đầu óc nửa lạnh nửa nóng, như được lắp một cái máy trộn công suất cao, bị lưỡi dao xoay tròn đánh cho đầu óc choáng váng.
Một phát đạp vào ghế của Nghiêm Khiếu chẳng hết giận, cơn giận của cậu như những cành củi khô, đốt lên những tiếng tanh tách và nổ vang. Cậu nghẹn một cỗ sức lực, chạy như điên trong sân trường trống rỗng, mãi đến khi dừng trước cửa ký túc xá, mới phát hiện điện thoại di động đặt trong túi quần đang reo lên.
Cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm túi quần rung lên, tưởng Nghiêm Khiếu gọi tới, cau mày rút điện thoại ra, không thèm nhìn cũng nghe máy, lớn tiếng nói: “Bây giờ tôi không muốn nghe anh giải thích.”
Bên kia im bặt một lúc, trong tai nghe vang lên một mớ âm thanh hỗn tạp, nghe khác hẳn tiếng ồn ào trong phòng máy.
Lúc này cậu mới lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình, khi nhìn rõ tên người gọi, hai mắt cậu bỗng trợn to.
“Hạo ca!”
“Giải thích cái gì?” Lâm Hạo Thành vẫn giữ giọng trầm khàn pha khói thuốc, không cố ý che giấu sự mệt mỏi, nhưng trong giọng điệu lại mang theo vài phần ý cười, “Đã hơn ba giờ sáng rồi, sao con vẫn còn hăng hái thế? Cãi nhau với ai à?”
“Ba về rồi à?” Tim Chiêu Phàm đập nhanh, đồng tử sáng như sao, “Ba ở đâu? Có bị thương không?”
“Ừ, đã về rồi, ở trong cục.” Lâm Hạo Thành chào hỏi đồng nghiệp đi ngang qua, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, “Biết con lo lắng, vừa về đã báo bình an cho con trước. Còn lo sẽ làm phiền con ngủ, ai ngờ con lại không ngủ.”
Chiêu Phàm cũng không giải thích, chỉ nói “Vậy ngày mai con ta trở về!”
“Đừng nói là...” Lâm Hạo Thành nói một nửa rồi ngừng lại, dường như thở dài, “Vậy thì về đi, vé tàu khó mua, hay là ba...”
“Dễ mua!” Những bực bội trong lòng Chiêu Phàm tan biến hoàn toàn, “Con đi xếp hàng ngay bây giờ, có chuyến tàu lúc 6 giờ sáng, nếu không bị trễ thì chiều 2 giờ con có thể đến. Ba à, con muốn ăn thịt bò hầm.”
Linh Hạo Thành cười khẽ, “Chỉ khi thèm ăn, con mới chịu gọi ba.”
“Tùy cơ ứng biến chứ!” Chiêu Phàm vừa nói vừa đi về ký túc xá, “Tí nữa con về ký túc xá dọn đồ, bọn họ đang ngủ, con không tiện nói chuyện, cúp máy đây.”
“Được rồi, mua được vé xe thì báo cho babiết một tiếng.”
“Còn muốn ăn đậu Hà Lan xào sườn, còn muốn ăn...”
“Được rồi được rồi, thu dọn đồ đạc của con đi, con muốn ăn cái gì ba biết hết.”
Chiêu Phàm ccúp máy, nắm chặt tay, thở dài.
Lâm Hạo Thành bình an trở về đối với cậu như tảng đá lớn trong lòng đã được trút bỏ.
Không còn tin tức nào tốt hơn thế nữa.
Nhanh chóng thu dọn hành lý trong ký túc xá, trước khi đi, cậu khẽ đánh thức Lỗ Tiểu Xuyên, dặn dò vài câu rồi khoác ba lô lên vai chạy đi, lòng tràn đầy niềm vui sắp được về nhà, mọi chuyện tồi tệ xảy ra trong đêm nay đều bị cậu vứt ra sau lưng.
Mãi đến khi mua được vé tàu, lên tàu, gọi điện xin nghỉ phép với Lý Giác, tâm trạng mới dần dần bình tĩnh lại.
Vội vàng đi, điện thoại sắp hết pin. Nghĩ đến việc dọc đường hầu như không có sóng, đến ga còn phải gọi điện thoại cho Lâm Hạo Thành, cậu bèn tắt điện thoại để tiết kiệm pin, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh vật lúc sáng lúc tối.
Cơn phấn khích qua đi, cuối cùng mới lại nhớ đến Nghiêm Khiếu.
Khoảng thời gian lửa giận bùng cháy mãnh liệt nhất đã qua, Lâm Hạo Thành đột nhiên gọi đến như nhắc nhở cậu, cậu lại nhớ tới chính mình bị lừa, có tức giận, cũng không nên tức đến mức động thủ đánh người.
Tuy nhiên, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, trong đầu luôn có một giọng nói vang lên—— lão tử coi anh là anh em, anh con mẹ nó coi lão tử như khỉ đùa giỡn!
Tàu hỏa liên tục đi đi lại lại, nhường đường cho các phương tiện khác, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn sẽ bị trễ.
Cậu nóng lòng muốn về nhà, ngồi không yên trên ghế, đi đến khu vực hút thuốc để vận động, tiện thể mở điện thoại, định nhắn cho Lâm Hạo Thành rằng sẽ trễ.
Nhưng trước khi tắt máy, ít nhất còn có hai vạch sóng giả, giờ đây ngay cả sóng giả cũng không còn, cột sóng hiển thị một dấu chéo.
“ĐM!” Cậu dựa vào vách toa xe, vừa thấy lượng pin chỉ còn 15%, vội tắt máy lần nữa, chán nản hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, ước gì có thể bay ra khỏi cửa sổ, đẩy xe lửa về phía trước.
Lúc này, một cặp vợ chồng mười tuổi đi từ toa xe giường nằm đến, vừa đi vừa cãi nhau, bé gái khóc, bé trai cũng khóc, khiến các hành khách xung quanh đều bật cười.
Lúc này, hai đứa nhóc chừng mười tuổi đi từ toa xe giường nằm đến, vừa đi vừa cãi nhau, bé gái khóc, bé trai cũng khóc, khiến các hành khách xung quanh đều bật cười.
Cậu vốn cho rằng những người lớn này hơi quá đáng, thấy trẻ con khóc, không những không dỗ dành mà còn đứng bên cạnh cười hả hê.
Chiêu Phàm không phải là người như vậy.
Dù sao cũng đang nhàn rỗi nhàm chán, cậu đi tới hai túi khóc nhỏ kia, đang muốn phát huy một chút bản lĩnh dỗ trẻ con, lập tức nghe rõ hai đứa này đang cãi nhau về chuyện gì,
Bé trai đã lén giấu tiền mua cho bé gái một chiếc nơ buộc tóc. Bé gái tức giận với nhóc vì sao không nói sớm, bảo nhóc đó là kẻ nói dối.
Chuyện chỉ là một việc nhỏ xíu, nhưng lại trở thành ngòi nổ khơi dậy hàng loạt mâu thuẫn cũ kỹ. Hai nhóc con càng cãi nhau càng hăng, ai cũng cảm thấy mình bị oan ức. Bé gái khóc nức nở, hét lên: “Tại sao anh lại lừa em?“. Bé trai nghe tiếng khóc của cô gái, càng gào khóc to hơn.
Chiêu Phàm đang khom người bỗng đứng dậy, yên lặng quay người đi.
Hai đứa trẻ này khiến anh nghĩ tới mình và Nghiêm Khiếu lúc nửa đêm.
Chuyện Nghiêm Khiếu lừa cậu là sai 100% và không hề có nghĩa khí. Nhưng khi đó bản thân anh ta khi nóng giận mà đá người cũng là hơi quá đáng.
Ngực của Nghiêm Khiếu như va phải mép bàn, không biết có nghiêm trọng không.
Nhớ lại biểu cảm của Nghiêm Khiếu lúc đó, hẳn là đã choáng váng, không nói được câu nào ra hồn.
Nghiêm Khiếu hẳn cũng muốn giải thích., nhưng cậu không cho Nghiêm Khiếu đủ thời gian, thái độ lại hung ác, như côn đồ.
Bây giờ thực ra vẫn còn khá tức giận, nhưng ít nhất không phải trạng thái giận quá mất khôn. Cậu gãi gãi tóc, đột nhiên nhớ tới đầu đinh của Nghiêm Khiếu do mình cắt.
Nghiêm Khiếu người này... vẫn rất hợp với mình.
Cậu liếm đôi môi khô khốc, nhìn chiếc điện thoại đã tắt nguồn, cảm thấy nên nghe lời giải thích của Nghiêm Khiếu.
Liệu Nghiêm Tiếu có gọi điện thoại đến không?
Có lẽ đã gọi rồi nhỉ?
Ngón tay cái lướt trên nút nguồn,cậu do dự một hồi, cuối cùng lại nhét điện thoại vào túi quần.
Tàu hỏa lại chui vào đường hầm, bật máy cũng vô ích, dù sao cũng không có sóng, mà nói gì thì nói, giải thích qua điện thoại cũng không rõ ràng.
•
Mặt trời ban trưa quá độc, lúc Nghiêm Khiếu chạy về ký túc xá đã ẩn ẩn có dấu hiệu bị cảm nắng.
Mấy ngày nay anh liên tục thức khuya, ngực lại bị thương, cộng thêm lo lắng quá độ, tinh thần vô cùng tồi tệ, quần áo trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, nói chuyện không thành tiếng.
Thẩm Tầm về ký túc xá trước, định lên lầu hỏi Lỗ Tiểu Xuyên về tình hình của Triệu Phàm trước khi ra khỏi nhà sáng nay, nhưng lại biết được Triệu Phàm đã về nhà đoàn tụ với ba.
“Về nhà?” Thẩm Tầm rất kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Lỗ Tiểu Xuyên rất vui cho Triệu Phàm, “Cậu ấy vốn dĩ đã lên kế hoạch về nhà vào kỳ nghỉ hè, nhưng bố cậu ấy bận rộn, suốt ngày không ở nhà. Tối qua đột nhiên gọi điện báo bình an cho cậu ấy, cậu ấy xúc động đến mức thu dọn hành lý ngay lập tức và bắt chuyến tàu sớm nhất về nhà. Ôi, thằng bé nhà chúng ta cũng vất vả lắm......”
“Đúng vậy.” Lỗ Tiểu Xuyên rất vui vẻ cho Chiêu Phàm, “Vốn dĩ nó đã lên kế hoạch về nhà, nhưng ba nó bận quá, cả ngày chẳng ở nhà. Đêm qua đột nhiên gọi báo bình an, nó kích động đến mức lập tức thu dọn đồ để bắt kịp chuyến tàu sớm nhất. Aiz, chúng ta Phàm nhi cũng thật không dễ dàng...”
Thẩm Tầm cảm thấy có chút thương cảm, cảm thấy chuyện này thật là trùng hợp, cũng không biết Nghiêm Khiếu nghĩ như thế nào.
Về đến ký túc xá, mới thấy Nghiêm Khiếu đã về, đang thở hổn hển, mặt đỏ bừng bất thường.
Hắn vội đưa quạt tay cho Nghiêm Khiếu, “Khó chịu chỗ nào?”
“Trong nhà Chiêu Phàm đã xảy ra chuyện. “Giọng Nghiêm Khiếu khàn khàn, lồng ngực không ngừng phập phồng, “Mày giúp tao tra xem nhà em ấy ở đâu, tao lập tức sang đó.”
“Nó không sao hết.” Thẩm Tầm vội vàng nói cho Nghiêm Khiếu biết những gì anh nghe được “Nhưng m có phải mày bị say nắng không? Đau đầu không? Ngực thì sao?”
Nghiêm Tiếu nhìn đờ đẫn, nghe xong chỉ run rẩy khóe môi hỏi: “Thật ạ?”
“Thật mà, nhà cậu ấy thật không có việc gì.” Thẩm Tầm càng cảm thấy không ổn, tiến lên muốn sờ trán Nghiêm Tiếu, nào ngờ tay vừa chạm vào, người đang ngồi trên mép giường liền ngã thẳng sang một bên.
Thẩm Tầm ngẩn ra, hét lên: “Đjt mẹ! Khiếu ca? Nghiêm Khiếu!”
Nghiêm Khiếu tỉnh dậy trên giường hành quân trong bệnh viện trường, áo sơ mi đã bị cởi ra, vết thương ở ngực còn kinh hoàng hơn cả lúc chụp X-quang sáng nay, cả người nồng nặc mùi cồn.
“Tao bôi cho mày đấy.” Thẩm Tầm nói: “Mày bị cảm nắng, bôi chút cồn có tác dụng.”
Tâm trí Nghiêm Khiếu không được tỉnh táo cho lắm, huyệt thái dương đau nhức dữ dội, toàn thân mềm nhũn vô lực, cơn đau như mũi khoan điện đâm vào khe xương, chỗ nào cũng khó chịu.
“Tao không báo cho Sách ca.”ưa qua một chén chè đậu xanh đá bào do bác quản lý ký túc xá nấu, “Mày mau khỏe lại đi, anh ấy hai ngày nữa sẽ đi, hôm nay và ngày mai chắc chắn có thể gọi mày đến.”
Nghiêm Khiếu nhận lấy bát, rùng mình một cái, “Trong nhà Chiêu Phàm...”
Thẩm Tầm thở dài, “Không phải đã nói với mày rồi sao, ba Chiêu Phàm về rồi, cậu ấy về nhà tụ họp trước khi khai giảng.”
Nghiêm Khiếu cúi đầu, một tay chống trán, nhớ lại trước khi ngất đi hình như đã nghe qua lời nói tương tự.
úc đó, đầu anh đau như búa bổ, mồ hôi vã ra như tắm từ từng lỗ chân lông, cơ thể không thể cử động, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, tiếng ù ù trong tai, cả người như bị treo lơ lửng, sau khi nghe Thẩm Tầm nói trong nhà Chiêu Phàm không sao, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tao đã gọi điện thoại cho cậu ấy.” Thẩm Tầm nói: “Cậu ấy vừa tới trạm, điện thoại hết pin, nói vài câu đã cúp máy.”
Mi mắt Nghiêm Khiếu rũ xuống uể oải, “Em ấy nói gì?”
“Tao còn chưa kịp nói chuyện của mày với cậu ấy. Hai ngày nữa trạng thái của mày tốt hơn thì lại liên lạc lại với cậu ấy.” Thẩm Tầm nói: “Nghe giọng, hẳn là không còn giận nữa.”
“Thật sao?” Nghiêm Khiếu xoa xoa hốc mắt nhức nhối, mãi một lúc sau mới rầu rĩ nói: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.....”
•
Chiêu Phàm khởi động máy đã nhận được điện thoại của Thẩm Tầm, vốn định hỏi tình huống của Nghiêm Khiếu một chút, nhưng lượng pin đã cảnh báo. Cân nhắc đến trước mắt phải tìm được Lâm Hạo Thành, cậu vội vàng cúp máy, gọi cho Lâm Hạo Thành, trong nháy mắt báo vị trí xong, điện thoại đã tự động tắt nguồn.
Lâm Hạo Thành đón cậu ở địa điểm đã hẹn. Hai cha con gặp nhau, bình thường là cha sẽ quan tâm con trai cao lên hay béo lên, nhưng đến lượt họ lại là con trai quan tâm cha có bị thương không.
Lâm Hạo Thành cao lớn vạm vỡ, dù không mặc cảnh phục cũng toát lên vẻ chính trực phi thường, tuỳ ý để cậu đi vòng quanh xem xét hai vòng rồi đẩy cậu vào ghế phụ lái: “Đừng nhìn nữa, về nhà ăn cơm, toàn là món con thích.”
Cả đêm không ngủ, tinh thần căng thẳng, Chiêu Phàm vừa lên xe đã bắt đầu ngủ gật, nhưng vẫn liếc thấy Lâm Hạo Thành liếc nhìn mình nhiều lần.
“Hạo ca” Cậu ngồi dậy, “Ba nhìn lén con làm gì?”
Lâm Hạo Thành nắm chặt vô lăng, muốn nói lại thôi.
“Có gì thì nói đi.” Chiêu Phàm nghiêng người sang, “Con chỉ về được vài ngày, anh trân trọng con đi.”
Lâm Hạo Thành nở nụ cười, lái xe vào dòng xe cộ,“ Chuyến tàu lửa kia của con trễ, ba vừa chờ vừa suy nghĩ một chút.”
“Suy nghĩ cái gì?”
“Suy nghĩ xem thằng con trai hư hỏng nhà mình có đang yêu đương không.”
Chiêu Phàm như bị nghẹn, chỉ ngón trỏ vào mình: “Con á? Có bạn gái?”
“Đừng bất ngờ vậy, ba cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của con.” Lâm Hạo Thành nói rồi vỗ vỗ vai cậu.
“Không phải!” Cậu gạt tay Lâm Hạo Thành ra “Ba không có việc gì liền suy nghĩ lung tung cái gì?”
“Suy nghĩ lung tung?” Lâm Hạo Thành nhướng mày, “Ba suy nghĩ đều có căn cứ cả.”
“Mẹ nó, đã bao lâu rồi ba không gặp con? Lấy đâu ra manh mối?”
“Đương nhiên là từ cuộc điện thoại tối hôm qua.” Lâm Hạo Thành liếc nhìn sang một bên, “Con không muốn nghe ai giải thích?”
/51
|