Bóng đèn rực rỡ trong bệnh viện khiến mảng bầm tím lớn trên ngực không thể che giấu. Nghiêm Khiếu vén áo lên, nhíu mày, hốc mắt tối sầm.
Bác sĩ đeo găng tay, ấn vào vết thương, thỉnh thoảng hỏi: “Có đau không?“.
“Ừ. “Anh gật đầu, môi mỏng mím thành một đường kẻ mảnh.
“Lúc hít thở có cảm giác đau không?” Bác sĩ hỏi xong, im lặng vài giây không nghe thấy trả lời, mới ngẩng đầu lên.
Nghiêm Khiếu đang thất thần nhìn một điểm trên sàn nhà, tâm trí lơ đễnh, hoàn toàn không nghe thấy.
“Hỏi mày đấy.” Thẩm Tầm nhẹ đẩy anh vai, “Đừng phân tâm.”
Anh thu hồi ánh mắt, vô thức ưỡn thẳng lưng, “Cái gì?”
Sắc mặt bác sĩ tối sầm, hơi bực mình hất tay, quay người gõ lia lịa trên máy tính. Máy in mini bên cạnh phát ra tiếng “xoàn xoạt“. Chẳng mấy chốc, một loạt tờ đơn từ máy in tuôn ra.
“Đi chụp X-quang trước đi.” Bác sĩ xé tờ danh sách xuống, không đợi Nghiêm Khiếu nhận lấy liền bấm chuông thông báo cho người tiếp theo.
Nghiêm Khiếu trong lòng bực bội, Thẩm Tầm nhanh tay lấy tờ giấy, mỉm cười với bác sĩ, nắm lấy cánh tay anh đi ra khỏi phòng khám.
“Đã nói là tao không sao.” Hàng người xếp hàng dài nộp phí khiến Nghiêm Khiếu càng thêm bực bội, anh ta vuốt tóc hai lần, “Không chụp nữa.”
“Con mẹ nó mày đụng thành thế này rồi còn không đi chụp phim X-quang?” Thẩm Tầm không cho anh đi. “Vừa nãy bác sĩ hỏi mày thở có đau không sao mày không nói? Hắt hơi một cái mà mặt mày trắng bệch, vậy mà còn gọi là không có chuyện gì?”
Nghiêm Khiếu như muốn chứng minh rằng hít thở không đau vậy, hít một hơi thật mạnh, giây tiếp theo liền nhíu mày, mồ hôi chảy ròng ròng, “hít...”
“Đệt! “Thẩm Tầm quát: “Mày bệnh à?!”
Nghiêm Khiếu lắc đầu, giọng trầm khàn, có chút ủ rũ, “Con mẹ nó tao có bệnh.”
“Mày...” Thẩm Tầm hận không thể cho anh một quyền nhưng cố nhịn xuống, chỉ nói: “X-quang nhất định phải chụp, mày còn như vậy tao lập tức gọi điện thoại cho Sách ca. Vừa lúc anh ấy còn chưa đi, tao quản không được mày, anh ấy còn quản không được?”
Sắc mặt Nghiêm Khiếu càng thêm khó coi, hai tay đút vào túi quần, ngực hơi ưỡn lên một cách cứng nhắc, không nói thêm lời nào.
So với hàng dài người xếp hàng chờ thanh toán, người đi chụp X-quang không nhiều lắm, Nghiêm Khiếu chỉ mất vài phút đã ra ngoài. cầm phim lên, soi ra ánh sáng xem, bị anh kéo lại, “Giả bộ khỉ gì, cũng không phải người trong nghề, mày xem hiểu à?”
“Xương gãy hay không thì nhìn là biết.”
“Xương gãy rồi thì giờ tao còn đứng đây nói chuyện với mày?” Nghiêm Khiếu đi nhanh về phía phòng khám, “Cùng lắm là nứt xương.”
“ Vậy cũng rất nghiêm trọng. “Thẩm Tầm nói: “Chiêu Phàm một đạp kia...”
Nghe vậy, ngón tay Nghiêm Khiếu siết chặt, tấm phim bị nhàu nát, “Là lỗi của tao, anh đừng trách em ấy.”
Thẩm Tầm thở dài, “Đương nhiên là vấn đề của mày. Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, mau đưa phim cho bác sĩ xem đi.”
“Xương không sao cả.” Bác sĩ nhìn lướt qua, vừa kê đơn thuốc lưu thông máu bầm vừa nói: “Nhưng tổn thương mô mềm khá nghiêm trọng, Trong thời gian ngắn, khi thở, ho hoặc cúi người, anh sẽ cảm thấy đau rõ rệt. Hãy chú ý không vận động mạnh và tránh bị cảm lạnh...”
Bước ra khỏi bệnh viện, Thẩm Tầm thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may không có việc gì lớn.”
Nửa đêm Nghiêm Khiếu trở về, một mình thất hồn lạc phách đứng trên ban công, tay cầm một gói thuốc lá nhưng không hút. Hắn không biết người này lại phát điên gì, tay không biết nặng nhẹ, túm lấy vai người ta mà kéo.
Nghiêm Khiếu đau đến mức ngũ quan đều vặn vẹo, môi cắn đến trắng bệch, nhưng không rên một tiếng.
Lần trước nhìn thấy Nghiêm Khiếu như vậy, là lúc còn học trung học, cùng nhau đánh nhau bị thương đến gãy xương.
Vì trong ký túc xá không tiện nói chuyện, nên Nghiêm Khiếu mới đi ra ban công phơi đồ ở cuối hành lang để thú thật với hắn.
—— Chiêu Phàm biết được sự thật, tức giận đến mức không thể kiềm chế được.
Thẩm Tầm là người ngoài cuộc, hắn hiểu rõ Chiêu Phàm sớm muộn gì cũng sẽ biết, cũng hiểu rõ tính cách của Chiêu Phàm, việc cậu ấy tức giận là điều hiển nhiên, đá một phát còn xem như nhẹ, đấm một phát vào mặt cũng không quá đáng.
Nhưng anh không ngờ Nghiêm Khiếu lại lộ tẩy theo cách này.
Dĩ nhiên sau khi nhận ra sự bất thường, đêm hôm khuya khoắt đến phòng máy, “Bắt tại trận.”
Trên ban công ánh đèn lờ mờ, nhưng dù vậy, vẫn có thể nhìn ra ngực Nghiêm Khiếu thực sự bị thương. Lúc này, trời sắp sáng, hắn quyết định đi bệnh viện ngay lập tức.
“Tao phải xin lỗi Chiêu Phàm.” Nghiêm Khiếu nói
“Bây giờ mà xin lỗi cái gì?” Thẩm Tầm chỉ lên lầu, “Nửa đêm nửa hôm, mày đi xin lỗi một người đang tức giận? Người ta có nghe lọt tai không? Tao nói cho mày biết, mày mà đi tìm nó lúc này, nó có khi còn đá mày thêm một phát nữa ấy chứ? Mà nói đi, mày đã tỉnh táo chưa? Nghĩ ra cách giải thích chưa?”
Ánh mắt Nghiêm Khiếu âm u, muốn hít thở, nhưng lại đau nhức đến mức cánh mũi nhăn lại.
“Nghe lời tao, đi khám bác sĩ trước đã.” Thẩm Tầm nói: là người tính tình thẳng thắn, coi mày như anh em tốt, mày lừa nó, nó chắc chắn sẽ tức giận với mày. Nhưng người như nó vốn không hay thù dai, giận dữ đến nhanh cũng đi nhanh, mày cho nó chút thời gian, cũng cho bản thân mày chút thời gian, đợi nó hết giận, mày cũng bình tĩnh lại rồi thì mới nói lời xin lỗi với nó. Tính nó thế nào mày còn không biết à, nó còn có thể không tha thứ cho mày sao?”
Trên đường đến bệnh viện, Nghiêm Khiếu dựa vào ghế sau taxi, không nói một lời, hai mắt mở to nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong lòng đầy hoang mang và u tối.
Khi đến bệnh viện, bầu trời mới hửng sáng, giờ rời khỏi bệnh viện đã là 11 giờ trưa, Nghiêm Khiếu yếu ớt cách lớp vải xoa ngực, sắc mặt u ám hơn cả nửa đêm.
“Nghĩ ra cách nói chuyện với Chiêu Phàm chưa? “Thẩm Tầm hỏi.
Ban ngày đi taxi không dễ như ban đêm, những chiếc xe vội vã lướt qua đều chở đầy người. Hai người đứng bên đường, bị ánh nắng mặt trời ngày càng gay gắt thiêu đốt đến toát mồ hôi.
“Có nhớ lần trước chúng ta thảo luận chuyện này không, tao nói tao chỉ sợ nhất Chiêu Phàm không có phản ứng gì.” Nghiêm Khiếu khàn giọng nói, hai mắt vô hồn nhìn dòng xe cộ.
“Nhớ kỹ, mày nói không sợ cậu ấy tức giận, chỉ sợ cậu ấy không có phản ứng.” Thẩm Tầm nói: “Cậu ấy phản ứng kịch liệt như vậy, mày yên tâm chưa?”
Nghiêm Khiếu lắc đầu, quai hàm căng cứng rồi lại thả lỏng, muốn nói lại thôi.
Thẩm Tầm nghiêng mặt, “Trong lòng mày rốt cuộc nghĩ như thế nào?”
“Mày biết em ấy vì sao tức giận như vậy không? “Nghiêm Khiếu giọng điệu có chút uể oải, “Lúc đó tao hoàn toàn ngơ ngác, giờ mới sắp xếp lại mọi chuyện. Em ấy chỉ tức giận vì tao không nói cho em ấy biết sớm hơn, chỉ vậy thôi.”
Lời này nói không rõ ràng, Thẩm Tầm hỏi: “Có ý gì?”
“Tao muốn 'phản ứng' nhưng không phải như vậy. “Nghiêm Khiếu nhỏ giọng thở dài, “Không chỉ như vậy.”
Thẩm Tầm bị ánh nắng mặt trời làm cho bực bội, “Mày rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Tao cho rằng cậu ấy sẽ nhận ra tình cảm của tao đối với cậu ấy. “Nghiêm Khiếu nói: “Dù chỉ một chút cũng tốt. Nhưng em ấy hoàn toàn không có, cậu ấy tức giận chỉ vì tao không nói cho em ấy biết tao chính là Cuồng Nhất Khiếu, tức giận tao không coi em ấy là anh em.”
Thẩm Tầm trong lòng trầm ngâm một lát, đại khái cũng hiểu rõ ý của Nghiêm Khiếu nói:“ Mày hy vọng nó thấy mày là người đặc biệt à?”
Nghiêm Khiếu ngẩng đầu lên một nửa, nheo mắt nhìn ánh nắng chói chang, cười khổ, “Em ấy hoàn toàn không nghĩ tới khía cạnh đó. Đối với em ấy mà nói, tao chỉ là một người 'anh em', như mày và Lỗ Tiểu Xuyên, còn có những 'anh em' khác trong tiệm không có gì khác nhau.”
“Đó là bởi vì nó vốn thẳng thắn, nó không nghĩ tới khía cạnh đó.” Thẩm Tầm cảm thấy anh em nhà mình có chút già mồm cãi láo, còn có chút không nói đạo lý, “Cũng may nó không nghĩ như vậy, nếu không đêm nay mày sẽ không chỉ bị một đạp này.”
“Tao tình nguyện bị cậu ấy đánh một trận. “Nghiêm Khiếu nói.
Thẩm Tầm nhịn không được nói, “Mày đúng là có bệnh.”
Lúc này, rốt cục cũng có một chiếc xe trống tới, Thẩm Tầm ngăn lại, mở cửa xe nói: “Được rồi, mày đừng suy nghĩ lung tung, mày còn ủ rũ vì Chiêu Phàm không đánh mày à? Chúng ta trở về vừa vặn đến giờ cơm, tao đoán cơn tức giận của nó đã giảm một nửa, tao giúp mày hẹn cậu ấy ra, mày hãy xin lỗi anh ấy đàng hoàng.”
“Cậu ấy ở tiệm.” Nghiêm Khiếu buồn bực nói: “Hôm nay cậu ấy phải đi làm.”
Thẩm Tầm quên mất chuyện làm thêm, “Vậy còn mày? Buổi chiều có đến tiệm thú cưng không?”
Nghiêm Khiếu cúi đầu nhìn tay, xe đã chạy qua hai con phố mới nói: “Tao đến tìm cậu ấy.”
“Vậy mày phải ổn định tâm tình của mình đã, chuyện gì nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói.” Thẩm Tầm dặn dò: “Chiêu Phàm là người tốt, cũng hiểu đạo lý, mày nói rõ với cậu ấy thì cậu ấy rất nhanh sẽ tha thứ cho mày thôi. Cách thời điểm về trường học lại không còn xa, nếu không trực tiếp gặp mặt nói rõ, chỉ e càng kéo dài lâu càng rắc rối hơn...”
Đạo lý này đương nhiên Nghiêm Khiếu hiểu nhưng khoảng cách đến tiệm thú cưng càng gần tim đập càng nhanh.
Lý do thoái thác ở trong đầu lặp đi lặp lại hàng ngàn, hàng vạn lần nhưng khi thật sự nói ra bản thân vẫn sẽ thấp thỏm không yên.
Nhưng đến khi đi vào trong tiệm, anh mới phát hiện ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
“Nghiêm Khiếu đến rồi à?” Thạch cao trên tay Lý Giác đã tháo ra, đang muốn đi vào phòng tắm, “Tôi tưởng anh cũng xin nghỉ rồi!”
“Cũng?” Ánh mắt Nghiêm Khiếu tối sầm lại.
“Chiêu Phàm xin nghỉ rồi, anh không biết à?”
Nghiêm Khiếu nhìn về phía phòng tắm, bên tai vang lên tiếng nổ trống rỗng “Cậu ấy xin nghỉ? Không đến?”
Ngực vốn đã đau nhức, lại như bị ai đấm mạnh một cái, Nghiêm Khiếu nhẫn nhịn sự khó chịu, hỏi lại: “Cậu ấy không nói lý do nghỉ?”
“Nói rồi, nhà cậu ấy có việc, về nhà thôi.” Lý Giác dắt một con chó Golden, “ Sáng nay đi rồi. Ầy, cậu ấy vừa đi đã thiếu ng798wf, Nghiêm Khiếu anh tới...”
Lời còn chưa dứt, trong tiệm đã không còn bóng dáng Nghiêm Khiếu.
Giữa trưa nắng gắt như lửa, trên con đường không dài không ngắn từ tiệm làm đẹp thú cưng đến viện cảnh sát, lại chẳng có chỗ nào che bóng râm. Nghiêm Khiếu một đường chạy như điên, tiếng thở ngày càng dồn dập khiến vết thương ở ngực co kéo, cơn đau lan tỏa ra xung quanh như sóng chấn động.
Chiếc điện thoại trong tay anh liên tục vang lên giọng nói máy móc lạnh lùng —— Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy
Nghiêm Khiếu nghiến răng, dừng ở cách cổng cảnh sát không đến mười mét xa, cong người, mãnh liệt thở dốc.
Mồ hôi không ngừng rơi xuống nền xi măng, tạo thành những vòng tròn dần dần nhạt dần và bay hơi.
Chiêu Phàm không thể vì chuyện tối qua mà không từ mà biệt, càng không thể vì từ chối cuộc gọi của anh mà tắt máy.
Chiêu Phàm căn bản không phải là loại người như thế!
Lý Giác nói “trong nhà cậu ấy có việc”, đây mới là nguyên nhân thực sự.
Nghiêm Khiếu ôm ngực, nơi đó đau nhức dữ dội, nhưng dường như không phải xuất phát từ phần mềm mại bị va đập.
Anh nhớ rất rõ, bộ dáng Chiêu Phàm tối hôm đó khi nhận điện thoại của “Hạo ca” bên ngoài nhà thi đấu.
Chiêu Phàm nói, “Hạo ca” là cảnh sát, vừa nhận nhiệm vụ rất nguy hiểm.
Chiêu Phàm còn nói, hy vọng “Hạo ca” bình an trở về.
Bác sĩ đeo găng tay, ấn vào vết thương, thỉnh thoảng hỏi: “Có đau không?“.
“Ừ. “Anh gật đầu, môi mỏng mím thành một đường kẻ mảnh.
“Lúc hít thở có cảm giác đau không?” Bác sĩ hỏi xong, im lặng vài giây không nghe thấy trả lời, mới ngẩng đầu lên.
Nghiêm Khiếu đang thất thần nhìn một điểm trên sàn nhà, tâm trí lơ đễnh, hoàn toàn không nghe thấy.
“Hỏi mày đấy.” Thẩm Tầm nhẹ đẩy anh vai, “Đừng phân tâm.”
Anh thu hồi ánh mắt, vô thức ưỡn thẳng lưng, “Cái gì?”
Sắc mặt bác sĩ tối sầm, hơi bực mình hất tay, quay người gõ lia lịa trên máy tính. Máy in mini bên cạnh phát ra tiếng “xoàn xoạt“. Chẳng mấy chốc, một loạt tờ đơn từ máy in tuôn ra.
“Đi chụp X-quang trước đi.” Bác sĩ xé tờ danh sách xuống, không đợi Nghiêm Khiếu nhận lấy liền bấm chuông thông báo cho người tiếp theo.
Nghiêm Khiếu trong lòng bực bội, Thẩm Tầm nhanh tay lấy tờ giấy, mỉm cười với bác sĩ, nắm lấy cánh tay anh đi ra khỏi phòng khám.
“Đã nói là tao không sao.” Hàng người xếp hàng dài nộp phí khiến Nghiêm Khiếu càng thêm bực bội, anh ta vuốt tóc hai lần, “Không chụp nữa.”
“Con mẹ nó mày đụng thành thế này rồi còn không đi chụp phim X-quang?” Thẩm Tầm không cho anh đi. “Vừa nãy bác sĩ hỏi mày thở có đau không sao mày không nói? Hắt hơi một cái mà mặt mày trắng bệch, vậy mà còn gọi là không có chuyện gì?”
Nghiêm Khiếu như muốn chứng minh rằng hít thở không đau vậy, hít một hơi thật mạnh, giây tiếp theo liền nhíu mày, mồ hôi chảy ròng ròng, “hít...”
“Đệt! “Thẩm Tầm quát: “Mày bệnh à?!”
Nghiêm Khiếu lắc đầu, giọng trầm khàn, có chút ủ rũ, “Con mẹ nó tao có bệnh.”
“Mày...” Thẩm Tầm hận không thể cho anh một quyền nhưng cố nhịn xuống, chỉ nói: “X-quang nhất định phải chụp, mày còn như vậy tao lập tức gọi điện thoại cho Sách ca. Vừa lúc anh ấy còn chưa đi, tao quản không được mày, anh ấy còn quản không được?”
Sắc mặt Nghiêm Khiếu càng thêm khó coi, hai tay đút vào túi quần, ngực hơi ưỡn lên một cách cứng nhắc, không nói thêm lời nào.
So với hàng dài người xếp hàng chờ thanh toán, người đi chụp X-quang không nhiều lắm, Nghiêm Khiếu chỉ mất vài phút đã ra ngoài. cầm phim lên, soi ra ánh sáng xem, bị anh kéo lại, “Giả bộ khỉ gì, cũng không phải người trong nghề, mày xem hiểu à?”
“Xương gãy hay không thì nhìn là biết.”
“Xương gãy rồi thì giờ tao còn đứng đây nói chuyện với mày?” Nghiêm Khiếu đi nhanh về phía phòng khám, “Cùng lắm là nứt xương.”
“ Vậy cũng rất nghiêm trọng. “Thẩm Tầm nói: “Chiêu Phàm một đạp kia...”
Nghe vậy, ngón tay Nghiêm Khiếu siết chặt, tấm phim bị nhàu nát, “Là lỗi của tao, anh đừng trách em ấy.”
Thẩm Tầm thở dài, “Đương nhiên là vấn đề của mày. Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, mau đưa phim cho bác sĩ xem đi.”
“Xương không sao cả.” Bác sĩ nhìn lướt qua, vừa kê đơn thuốc lưu thông máu bầm vừa nói: “Nhưng tổn thương mô mềm khá nghiêm trọng, Trong thời gian ngắn, khi thở, ho hoặc cúi người, anh sẽ cảm thấy đau rõ rệt. Hãy chú ý không vận động mạnh và tránh bị cảm lạnh...”
Bước ra khỏi bệnh viện, Thẩm Tầm thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may không có việc gì lớn.”
Nửa đêm Nghiêm Khiếu trở về, một mình thất hồn lạc phách đứng trên ban công, tay cầm một gói thuốc lá nhưng không hút. Hắn không biết người này lại phát điên gì, tay không biết nặng nhẹ, túm lấy vai người ta mà kéo.
Nghiêm Khiếu đau đến mức ngũ quan đều vặn vẹo, môi cắn đến trắng bệch, nhưng không rên một tiếng.
Lần trước nhìn thấy Nghiêm Khiếu như vậy, là lúc còn học trung học, cùng nhau đánh nhau bị thương đến gãy xương.
Vì trong ký túc xá không tiện nói chuyện, nên Nghiêm Khiếu mới đi ra ban công phơi đồ ở cuối hành lang để thú thật với hắn.
—— Chiêu Phàm biết được sự thật, tức giận đến mức không thể kiềm chế được.
Thẩm Tầm là người ngoài cuộc, hắn hiểu rõ Chiêu Phàm sớm muộn gì cũng sẽ biết, cũng hiểu rõ tính cách của Chiêu Phàm, việc cậu ấy tức giận là điều hiển nhiên, đá một phát còn xem như nhẹ, đấm một phát vào mặt cũng không quá đáng.
Nhưng anh không ngờ Nghiêm Khiếu lại lộ tẩy theo cách này.
Dĩ nhiên sau khi nhận ra sự bất thường, đêm hôm khuya khoắt đến phòng máy, “Bắt tại trận.”
Trên ban công ánh đèn lờ mờ, nhưng dù vậy, vẫn có thể nhìn ra ngực Nghiêm Khiếu thực sự bị thương. Lúc này, trời sắp sáng, hắn quyết định đi bệnh viện ngay lập tức.
“Tao phải xin lỗi Chiêu Phàm.” Nghiêm Khiếu nói
“Bây giờ mà xin lỗi cái gì?” Thẩm Tầm chỉ lên lầu, “Nửa đêm nửa hôm, mày đi xin lỗi một người đang tức giận? Người ta có nghe lọt tai không? Tao nói cho mày biết, mày mà đi tìm nó lúc này, nó có khi còn đá mày thêm một phát nữa ấy chứ? Mà nói đi, mày đã tỉnh táo chưa? Nghĩ ra cách giải thích chưa?”
Ánh mắt Nghiêm Khiếu âm u, muốn hít thở, nhưng lại đau nhức đến mức cánh mũi nhăn lại.
“Nghe lời tao, đi khám bác sĩ trước đã.” Thẩm Tầm nói: là người tính tình thẳng thắn, coi mày như anh em tốt, mày lừa nó, nó chắc chắn sẽ tức giận với mày. Nhưng người như nó vốn không hay thù dai, giận dữ đến nhanh cũng đi nhanh, mày cho nó chút thời gian, cũng cho bản thân mày chút thời gian, đợi nó hết giận, mày cũng bình tĩnh lại rồi thì mới nói lời xin lỗi với nó. Tính nó thế nào mày còn không biết à, nó còn có thể không tha thứ cho mày sao?”
Trên đường đến bệnh viện, Nghiêm Khiếu dựa vào ghế sau taxi, không nói một lời, hai mắt mở to nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong lòng đầy hoang mang và u tối.
Khi đến bệnh viện, bầu trời mới hửng sáng, giờ rời khỏi bệnh viện đã là 11 giờ trưa, Nghiêm Khiếu yếu ớt cách lớp vải xoa ngực, sắc mặt u ám hơn cả nửa đêm.
“Nghĩ ra cách nói chuyện với Chiêu Phàm chưa? “Thẩm Tầm hỏi.
Ban ngày đi taxi không dễ như ban đêm, những chiếc xe vội vã lướt qua đều chở đầy người. Hai người đứng bên đường, bị ánh nắng mặt trời ngày càng gay gắt thiêu đốt đến toát mồ hôi.
“Có nhớ lần trước chúng ta thảo luận chuyện này không, tao nói tao chỉ sợ nhất Chiêu Phàm không có phản ứng gì.” Nghiêm Khiếu khàn giọng nói, hai mắt vô hồn nhìn dòng xe cộ.
“Nhớ kỹ, mày nói không sợ cậu ấy tức giận, chỉ sợ cậu ấy không có phản ứng.” Thẩm Tầm nói: “Cậu ấy phản ứng kịch liệt như vậy, mày yên tâm chưa?”
Nghiêm Khiếu lắc đầu, quai hàm căng cứng rồi lại thả lỏng, muốn nói lại thôi.
Thẩm Tầm nghiêng mặt, “Trong lòng mày rốt cuộc nghĩ như thế nào?”
“Mày biết em ấy vì sao tức giận như vậy không? “Nghiêm Khiếu giọng điệu có chút uể oải, “Lúc đó tao hoàn toàn ngơ ngác, giờ mới sắp xếp lại mọi chuyện. Em ấy chỉ tức giận vì tao không nói cho em ấy biết sớm hơn, chỉ vậy thôi.”
Lời này nói không rõ ràng, Thẩm Tầm hỏi: “Có ý gì?”
“Tao muốn 'phản ứng' nhưng không phải như vậy. “Nghiêm Khiếu nhỏ giọng thở dài, “Không chỉ như vậy.”
Thẩm Tầm bị ánh nắng mặt trời làm cho bực bội, “Mày rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Tao cho rằng cậu ấy sẽ nhận ra tình cảm của tao đối với cậu ấy. “Nghiêm Khiếu nói: “Dù chỉ một chút cũng tốt. Nhưng em ấy hoàn toàn không có, cậu ấy tức giận chỉ vì tao không nói cho em ấy biết tao chính là Cuồng Nhất Khiếu, tức giận tao không coi em ấy là anh em.”
Thẩm Tầm trong lòng trầm ngâm một lát, đại khái cũng hiểu rõ ý của Nghiêm Khiếu nói:“ Mày hy vọng nó thấy mày là người đặc biệt à?”
Nghiêm Khiếu ngẩng đầu lên một nửa, nheo mắt nhìn ánh nắng chói chang, cười khổ, “Em ấy hoàn toàn không nghĩ tới khía cạnh đó. Đối với em ấy mà nói, tao chỉ là một người 'anh em', như mày và Lỗ Tiểu Xuyên, còn có những 'anh em' khác trong tiệm không có gì khác nhau.”
“Đó là bởi vì nó vốn thẳng thắn, nó không nghĩ tới khía cạnh đó.” Thẩm Tầm cảm thấy anh em nhà mình có chút già mồm cãi láo, còn có chút không nói đạo lý, “Cũng may nó không nghĩ như vậy, nếu không đêm nay mày sẽ không chỉ bị một đạp này.”
“Tao tình nguyện bị cậu ấy đánh một trận. “Nghiêm Khiếu nói.
Thẩm Tầm nhịn không được nói, “Mày đúng là có bệnh.”
Lúc này, rốt cục cũng có một chiếc xe trống tới, Thẩm Tầm ngăn lại, mở cửa xe nói: “Được rồi, mày đừng suy nghĩ lung tung, mày còn ủ rũ vì Chiêu Phàm không đánh mày à? Chúng ta trở về vừa vặn đến giờ cơm, tao đoán cơn tức giận của nó đã giảm một nửa, tao giúp mày hẹn cậu ấy ra, mày hãy xin lỗi anh ấy đàng hoàng.”
“Cậu ấy ở tiệm.” Nghiêm Khiếu buồn bực nói: “Hôm nay cậu ấy phải đi làm.”
Thẩm Tầm quên mất chuyện làm thêm, “Vậy còn mày? Buổi chiều có đến tiệm thú cưng không?”
Nghiêm Khiếu cúi đầu nhìn tay, xe đã chạy qua hai con phố mới nói: “Tao đến tìm cậu ấy.”
“Vậy mày phải ổn định tâm tình của mình đã, chuyện gì nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói.” Thẩm Tầm dặn dò: “Chiêu Phàm là người tốt, cũng hiểu đạo lý, mày nói rõ với cậu ấy thì cậu ấy rất nhanh sẽ tha thứ cho mày thôi. Cách thời điểm về trường học lại không còn xa, nếu không trực tiếp gặp mặt nói rõ, chỉ e càng kéo dài lâu càng rắc rối hơn...”
Đạo lý này đương nhiên Nghiêm Khiếu hiểu nhưng khoảng cách đến tiệm thú cưng càng gần tim đập càng nhanh.
Lý do thoái thác ở trong đầu lặp đi lặp lại hàng ngàn, hàng vạn lần nhưng khi thật sự nói ra bản thân vẫn sẽ thấp thỏm không yên.
Nhưng đến khi đi vào trong tiệm, anh mới phát hiện ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
“Nghiêm Khiếu đến rồi à?” Thạch cao trên tay Lý Giác đã tháo ra, đang muốn đi vào phòng tắm, “Tôi tưởng anh cũng xin nghỉ rồi!”
“Cũng?” Ánh mắt Nghiêm Khiếu tối sầm lại.
“Chiêu Phàm xin nghỉ rồi, anh không biết à?”
Nghiêm Khiếu nhìn về phía phòng tắm, bên tai vang lên tiếng nổ trống rỗng “Cậu ấy xin nghỉ? Không đến?”
Ngực vốn đã đau nhức, lại như bị ai đấm mạnh một cái, Nghiêm Khiếu nhẫn nhịn sự khó chịu, hỏi lại: “Cậu ấy không nói lý do nghỉ?”
“Nói rồi, nhà cậu ấy có việc, về nhà thôi.” Lý Giác dắt một con chó Golden, “ Sáng nay đi rồi. Ầy, cậu ấy vừa đi đã thiếu ng798wf, Nghiêm Khiếu anh tới...”
Lời còn chưa dứt, trong tiệm đã không còn bóng dáng Nghiêm Khiếu.
Giữa trưa nắng gắt như lửa, trên con đường không dài không ngắn từ tiệm làm đẹp thú cưng đến viện cảnh sát, lại chẳng có chỗ nào che bóng râm. Nghiêm Khiếu một đường chạy như điên, tiếng thở ngày càng dồn dập khiến vết thương ở ngực co kéo, cơn đau lan tỏa ra xung quanh như sóng chấn động.
Chiếc điện thoại trong tay anh liên tục vang lên giọng nói máy móc lạnh lùng —— Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy
Nghiêm Khiếu nghiến răng, dừng ở cách cổng cảnh sát không đến mười mét xa, cong người, mãnh liệt thở dốc.
Mồ hôi không ngừng rơi xuống nền xi măng, tạo thành những vòng tròn dần dần nhạt dần và bay hơi.
Chiêu Phàm không thể vì chuyện tối qua mà không từ mà biệt, càng không thể vì từ chối cuộc gọi của anh mà tắt máy.
Chiêu Phàm căn bản không phải là loại người như thế!
Lý Giác nói “trong nhà cậu ấy có việc”, đây mới là nguyên nhân thực sự.
Nghiêm Khiếu ôm ngực, nơi đó đau nhức dữ dội, nhưng dường như không phải xuất phát từ phần mềm mại bị va đập.
Anh nhớ rất rõ, bộ dáng Chiêu Phàm tối hôm đó khi nhận điện thoại của “Hạo ca” bên ngoài nhà thi đấu.
Chiêu Phàm nói, “Hạo ca” là cảnh sát, vừa nhận nhiệm vụ rất nguy hiểm.
Chiêu Phàm còn nói, hy vọng “Hạo ca” bình an trở về.
/51
|