Chiếu thư trong cung ban ra làm cả triều văn võ ứng phó không kịp, rất nhiều người không ngờ rằng, Sở đế lại thực sự cho Tần Phi quyền hạn – đặc chỉ thanh tra dịch án của Đông Đô.
Sở Đế dùng một phương thức cực kì rõ ràng để tỏ rõ sự ủng hộ của mình, nói đơn giản, cả Đông Đô, trừ Hoàng Đế lão nhân gia là Tần Phi không thể tra ra, những người còn lại được tùy y, tất nhiên bao gồm Ngụy Bính Dần.
Một buổi sớm mùa đông, đám mây dày che mất ánh mặt trời, gió sớm mang theo hơi lạnh như băng, xông qua khoang mũi vào tận phổi. Khí trời như vậy, uống một ngụm nước lạnh tuyệt đối sẽ làm cả hàm răng đông lạnh lại, rớt xuống.
Tiếng bước chân dồn dập đạp nát sự yên lặng của con phố, đám thủ vệ của Đại nội mật thám thức suốt một đêm nên ánh mắt hồng hồng, ai cũng ước gì sớm được thay ca mà tìm được ổ chăn ấm mà đánh một giấc. Thế nhưng, nhịp bước chân tràn đầy cảm giác áp bách này lại làm cho đám thủ vệ phải lấy lại tinh thần.
Quan quân của Sát Sự Thính bước nhanh đến trước cửa của Đại nội mật thám, lạnh lùng đưa ra đặc chỉ của bệ hạ, ngay sau đó cao ngạo quát lên: “Mở cửa!”
Thủ vệ ngoài cửa vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ mở ra đại môn thì nhìn thấy có một đám quan quân vây quanh Tần Phi xông vào đại viện.
Ngụy Bính Dần mới vừa khoác áo đứng dậy, đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy khuôn mặt làm gã chán ghét. Y nheo mắt lại, hơi thở hôi hám, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Sáng sớm đã đến chỗ ta ra oai phủ đầu rồi sao?”
“Không!” Tần Phi giơ tay lên trước mũi phẩy phẩy, cười nói: “Công bộ Thị Lang Mạc Ương đã chứng thực mấy ngày trước, Tứ Hoàng Tử đã từng đi qua tiểu viện ở Tế Liễu Nhai kia. Vì phòng ngừa vạn nhất, ta phụng đặc chỉ của bệ hạ, mang Tứ Hoàng tử đi Kim Thạch Ty kiểm tra thân thể, nếu như không may lây nhiễm dịch bệnh, Kim Thạch Ty có đầy đủ phương pháp để điều trị cho Tứ Hoàng Tử đến nơi đến chốn.”
Ngụy Bính Dần hừ lạnh một tiếng, chỉ có kẻ ngu mới đồng ý đi theo Tần Phi. Người vốn không có bệnh, đến Kim Thạch Ty tuyệt đối sẽ bị Tần Phi hành hạ thành một thân bệnh tật. Y có thể cảm giác thấy được, vì chuyện của Thủy Tình Không mà Tần Phi đối với y có hận ý. Lúc này, nếu mà đi đến Kim Thạch Ty, Tần Phi nếu không lấy việc công trả thù riêng thì thật là chuyện kì quái.
“Nếu như ta không đi thì sao?” Ngụy Bính Dần hỏi ngược lại.
Tần Phi nhún vai: “Ta cũng không thể làm gì khác hơn là dùng một cách không được khách khí lắm để mời Tứ Hoàng Tử qua đó.”
“Chỉ là một tên Mạc Ương nói ở trong tiểu viện nhìn thấy ta, là có thể làm chứng cớ?” Ngụy Bính Dần day day cái đầu còn có chút mơ màng phản bác lại: “Ta chưa từng đến tiểu viện ở Tế Liễu Nhai, tự nhiên không thể nào lây bệnh dịch. Tâm ý tốt của Tần Tổng đốc ta liền tâm lĩnh, thế nhưng, ta còn muốn ngủ tiếp, nếu không còn việc gì, mời ngươi trở về đi.”
“Lời Mạc Ương chính là chứng cớ.” Tần Phi lơ đễnh, thản nhiên nói.
Ngụy Bính Dần giận tím mặt: :Chỉ e là Mạc Ương đã thông đồng xong xuôi với ngươi? Hắn nói thấy ta, ngươi sẽ tin. Ta nói ta ở với mẹ của Mạc Ương, ngươi có tin hay không?
“Ta tin!” Tần Phi nghiêm túc gật đầu, xoay người nói với Cao Thần của Hình Ngục Ty ở bên cạnh: “Ghi lại, giờ Thìn ngày hai mươi ba tháng Mười Một, Tứ Hoàng Tử chủ động thừa nhận mình từng có hành vi dâm lọan, bỉ ổi đối với mẫu thân của mệnh quan triều đình Mạc Ương. Tại hiện trường có bốn mươi hai người của Sát Sự Thính có thể làm chứng.”
Tần Phi quay đầu lại, nhìn Ngụy Bính Dần thở dài: “Hiện tại cũng không phải vấn đề dịch bệnh, thân là Hoàng tử, lại vũ nhục mẫu thân của mệnh quan tam phẩm của triều đình. Ngươi phải biết rằng, Mạc Ương mặc dù chỉ là Thị Lang, nhưng mẫu thân hắn là Nhất Phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân, là hàng thật giá thật được Tiên đế đích thân phong. Chỉ sợ Đại Sở khai quốc ba trăm năm qua, đây là kẻ khả nghi của vụ án cưỡng gian nghiêm trọng nhất, ta phải mời đến Hình Ngục Ty của Sát Sự Thính để điều tra.”
“Tần! Phi!”
Ngụy Bính Dần nghiến răng nghiến lợi quát lên.
“Không cần gọi tên của ta, ta biết, ở trong lòng, ngươi đã đem mười tám đời tổ tông ta ra mà mắng, nhưng, ta khuyên ngươi không nên mắng ra miệng. Trong lúc phẫn nộ, chỉ có thể nói mấy câu thô tục vậy thôi, nhưng ngươi nói ra một câu, ta sẽ lại mở hai cái hồ sơ. Đến lúc đó, sẽ không đơn giản là kẻ khả nghi cưỡng gian Nhất Phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân như vậy.”
Hai mắt Ngụy Bính Dần tựa hồ muốn phun ra lửa. Hai bàn tay nắm chặt, khớp xương còn như đang rung động. Khuôn mặt trông có chút thanh tú kia đã trở nên hết sức dữ tợn. Hai nắm đấm chậm rãi giơ lên, theo động tác của hắn, hai bên tường của sân bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người. Mỗi người trong tay đều mang cơ nỏ quân dụng, những mũi tên bén nhọn kia, có thể bắn xuyên tường đất trong khoảng cách một trắm bước, nếu như Ngụy Bính Dần ra lệnh một tiếng, quan quân Sát Sự Thính trong viện tất nhiên sẽ bị thương vong vô cùng nghiêm trọng!
Tần Phi cúi đầu, mũi chân chậm rãi vẽ vài vòng trên mặt đất, nhìn bụi đất dưới chân xếp thành một vòng, bỗng nhiên ngẩng đầu cười cười: “Ngươi nghĩ rằng ta không điều tra cái gì, liền nghênh ngang xông tới sao?”
Hai mươi tên quan quân của Sát Sự Thính ở bên ngoài đột nhiên lật trường bào lên, lấy ra một thủ nỏ tinh xảo. (thủ nỏ: loại tên nỏ cầm tay)
Cầm đầu là một quan quân dung mạo xinh đẹp, da trắng nõn, mái tóc rất dài theo chiếc mũ quan màu đen mà tung bay, làm người khác hai mắt sáng lên. Nàng phát hiệu lệnh bằng một giọng nói thanh thúy, hai mươi thanh nỏ ngắn chia ra hướng về phía đám quân cầm cung nỏ của Đại nội mật thám trên hai bên tường.
“Quên mất chưa giới thiệu, vị này là Tổng Trấn Đồng Tri của Kim Thạch Ty – Phồn Đóa Nhi, cũng là một trong những người phát minh ra thủ nỏ!”
Tần Phi mỉm cười nói: “Xin Tổng Trấn Đồng Tri Phồn Đóa Nhi giới thiệu về uy lực của thủ nỏ đi.”
Phồn Đóa Nhi tiến lên một bước, đối mặt với Ngụy Bính Dần đã sửng sốt tại chỗ, giọng nói trong trẻo vang lên: “Đại nội mật thám chọn dùng cơ nỏ, do Giám sát quân khí chế tạo năm Chính Xương thứ mười lăm, vốn là dùng cho quân bộ tác chiến, tầm bắn khá xa, uy lực cường đại, thiếu sót ở chỗ tốc độ mũi tên khá chậm, hơn nữa, thể tích hơi lớn, sức nặng vượt quá sức tải của một binh lính thông thường, chính vì thế mà không được phổ biến trong quân. Tuy nhiên, xét thấy ưu điểm của nó, ở trong phạm vi nhỏ có thể tiêu diệt một phần địch nhân cũng hết sức hữu hiệu.”
“Rất đáng tiếc, thiên địch của nó, chính là thủ nỏ mà Tứ Hoàng Tử đang nhìn thấy ở đây. Thủ nỏ nạp tên nhanh, một lần nạp nhiều, sức xuyên mạnh hơn. Một vị là Hậu Đốc Sát, cao thủ cấp chín mặc khôi giáp tiêu chuẩn ba mươi sáu cân (tương đương với 18 kg hiện nay), trong vòng một trăm bước bị trúng một mũi tên, dẫn đến vỡ nội tạng, thiếu chút nữa đã không cứu được.”
Tứ Hoàng Tử, thủ hạ của ngài từ lúc nạp tên đến lúc bắn ra cần 4 giây (nguyên văn là hơi thở). Mà thủ nỏ của ta, chỉ cần một giấy!” Phồn Đóa Nhi tự hào nói: “Nói đơn giản, sau khi thủ hạ của ta bắn trúng thủ hạ của ngài, bọn họ vì bị thương, cơ nỏ trong tay sẽ mất đi tính chính xác, bắn loạn một trận, phát bắn như vậy đối với chúng ta cơ hồ là không có uy hiếp, tin là ngài không thể thu được bất kì chiến quả nào.”
Phồn Đóa Nhi Kim Thạch Ty? Cái tên này Ngụy Bính Dần cũng từng nghe nói qua, thiếu nữ thiên tài trong hàng ngũ quân của Sát Sư Thính, nàng đánh giá hai loại cơ nỏ vô cùng chuẩn xác, gãi đúng chỗ ngứa, trong nháy mắt đã làm dao động lòng tin của Ngụy Bính Dần.
“Thật ra thì, Tứ Hoàng tử cũng có thể thử một chút.”
Phồn Đóa Nhi cười khanh khách nói: “Vừa rồi, hết thảy những gì ta nói đều là đoán, hiệu quả thực chiến còn chưa có. Nếu như Tứ Hoàng Tử nguyện ý chủ động phát động tiến công, ta liền có thể ghi chép lại hiệu quả khi hai loại này đối chiến, đối với việc cải tiến cùng chế tạo tân nỏ của Kim Thạch Ty sẽ có cống hiến rất vĩ đại!”
Kẻ ngu mới bắn tên… Ngụy Bính Dần thầm mắng trong lòng, nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu nha đầu kia, nhất định là có tính toán trước. Mình nếu hạ lệnh bắn tên, chẳng phải là tự rước lấy nhục?
Nắm tay giơ lên của Ngụy Bính Dần, chậm rãi buông ra, nhưng ngay sau đó liền vẫy vẫy.
Nỏ thủ hai bên tường lập tức tung mình xuống sau tường, biến mất vô ảnh vô tung, dường như chưa từng xuất hiện.
“Ta sẽ không đi Sát Sự Thính.” Ngụy Bính Dần lắc đầu: “Tần Phi, nơi này đều là người của ngươi, chúng ta không ngại nói trắng ra. Một mình ngươi là không thể động thủ, trừ phi ta động thủ. Nhưng ngươi lại không động thủ, trông cậy vào những thủ hạ này của ngươi thì không thể nào bắt ta đi.”
Tần Phi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Dù sao Ngụy Bính Dần cũng có thân phận Hoàng tử, Tần Phi có thể cầm đặc chỉ đến bắt hắn đi, nhưng nếu Tần Phi tự mình ra tay, ý nghĩa sẽ khác đi, Sở Đế mặc dù hi vọng dùng phiến đá mài dao này tới dùi mài nhi tử, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không cho phép xuất hiện tình cảnh một vị cao thủ cấp Tông Sư đến khi dễ Hoàng Tử cấp Tiên Thiên.¬ Đây là một loại ăn ý ngầm, bất thành văn.
Trong quy tắc trò chơi của Sở Đế, ngươi có thể dựa theo quy tắc ta cho các ngươi mà đi chơi, bên thắng được phần thưởng, bên thua xuống địa ngục. Nhưng các ngươi bằng thực lực của bản thân tới phá vỡ quy tắc của trò chơi, vậy thì xin lỗi. Dù sao, làm hoàng đế cũng không phải là nhất đinh phải võ công xuất chúng, nếu không, Bàng Chân đã nhất thống thiên hạ từ sớm rồi.
“Thủ hạ của ta… Vẫn có năng lực bắt ngươi.” Tần Phi thản nhiên nói.
“Hộc Luật Phương!” Ngụy Bính Dần đột nhiên quát một tiếng.
Cái tên Hộc Luật Phương này ở Đông Đô cũng không hiển hách, có rất nhiều người chưa từng nghe qua, nhưng tuyệt đối không bao gồm người Sát Sự Thính, lí do là bởi vì mọi người có cùng xuất xứ. Mười năm trước, Hộc Luật Phương là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Giáo Tập Ty Sát Sự Thính, danh tiếng có một không hai, thậm chí lúc đấy có người đoán, sau khi Quân Sơn Thủy thăng chức, Hộc Luật Phương chính là ứng viên số một cho chức Đề Đốc Giáo Tập Ty.
Tuy nhiên, chuyện hay ở chỗ, trong một lần hành động, Hộc Luật Phương vô tình gặp được Bàng Chân. Hắn khi đó cũng không thể coi như là cao thủ đứng đầu, nhưng đối với ý đồ của Bàng Chân cũng ngầm hiểu, lấy thực lực võ công của bản thân còn chưa đủ, phối hợp thành công với hành động của thiên hạ đệ nhất cao thủ. Cho nên, Bàng Chân dùng ba bức họa trân quý, giá trị liên thành cùng với bộ tửu cụ (có thể hiểu như một bộ đồ dùng chuyên dụng trong uống rượu như chén, bình, ấm giữ nhiệt…) truyền thừa trăm năm, cộng thêm đối với Dịch lão đầu lúc mềm lúc rắn suốt nửa tháng, cuối cùng đem Hộc Luật Phương đưa vào đội thị vệ đại nội.
Bàng Chân cũng coi như là một nửa sư phụ của Hộc Luật Phương, cũng là ân nhân của hắn. Có Bàng Chân chiếu cố, Hộc Luật Phương trong đội thị vệ đại nội lên như diều gặp gió, ngày nay đã là một trong số các Phó tổng quản. Hắn rất ít khi ra tay, người ngoài ít người biết khả năng của hắn sâu cạn thế nào, nhưng Bàng Chân đối với hắn đánh giá rất cao, còn đắc ý khoe ra, rằng khi mình không có ở đây, Hộc Luật Phương trấn giữ hoàng cung, còn chưa từng để xảy ra bất cứ vấn đề gì…
Các quan quân của Sát Sự Thính nghe thấy tên của người quen cũ này, nhất thời, sắc mặt có chút khó coi.
Hộc Luật Phương thực lực như vậy, nếu như Sở Đế thực sự đem người này cử tới bên người Ngụy Bính Dần, hôm này, trừ khi Tần Phi tự mình ra tay, nếu không, thật đúng là không dễ dàng bắt Ngụy Bính Dần đi.
“Hộc Luật Phương? Là hắn?” Ngoài viện bỗng nhiên truyền tới một giọng nói bình tĩnh.
Sở Đế dùng một phương thức cực kì rõ ràng để tỏ rõ sự ủng hộ của mình, nói đơn giản, cả Đông Đô, trừ Hoàng Đế lão nhân gia là Tần Phi không thể tra ra, những người còn lại được tùy y, tất nhiên bao gồm Ngụy Bính Dần.
Một buổi sớm mùa đông, đám mây dày che mất ánh mặt trời, gió sớm mang theo hơi lạnh như băng, xông qua khoang mũi vào tận phổi. Khí trời như vậy, uống một ngụm nước lạnh tuyệt đối sẽ làm cả hàm răng đông lạnh lại, rớt xuống.
Tiếng bước chân dồn dập đạp nát sự yên lặng của con phố, đám thủ vệ của Đại nội mật thám thức suốt một đêm nên ánh mắt hồng hồng, ai cũng ước gì sớm được thay ca mà tìm được ổ chăn ấm mà đánh một giấc. Thế nhưng, nhịp bước chân tràn đầy cảm giác áp bách này lại làm cho đám thủ vệ phải lấy lại tinh thần.
Quan quân của Sát Sự Thính bước nhanh đến trước cửa của Đại nội mật thám, lạnh lùng đưa ra đặc chỉ của bệ hạ, ngay sau đó cao ngạo quát lên: “Mở cửa!”
Thủ vệ ngoài cửa vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ mở ra đại môn thì nhìn thấy có một đám quan quân vây quanh Tần Phi xông vào đại viện.
Ngụy Bính Dần mới vừa khoác áo đứng dậy, đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy khuôn mặt làm gã chán ghét. Y nheo mắt lại, hơi thở hôi hám, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Sáng sớm đã đến chỗ ta ra oai phủ đầu rồi sao?”
“Không!” Tần Phi giơ tay lên trước mũi phẩy phẩy, cười nói: “Công bộ Thị Lang Mạc Ương đã chứng thực mấy ngày trước, Tứ Hoàng Tử đã từng đi qua tiểu viện ở Tế Liễu Nhai kia. Vì phòng ngừa vạn nhất, ta phụng đặc chỉ của bệ hạ, mang Tứ Hoàng tử đi Kim Thạch Ty kiểm tra thân thể, nếu như không may lây nhiễm dịch bệnh, Kim Thạch Ty có đầy đủ phương pháp để điều trị cho Tứ Hoàng Tử đến nơi đến chốn.”
Ngụy Bính Dần hừ lạnh một tiếng, chỉ có kẻ ngu mới đồng ý đi theo Tần Phi. Người vốn không có bệnh, đến Kim Thạch Ty tuyệt đối sẽ bị Tần Phi hành hạ thành một thân bệnh tật. Y có thể cảm giác thấy được, vì chuyện của Thủy Tình Không mà Tần Phi đối với y có hận ý. Lúc này, nếu mà đi đến Kim Thạch Ty, Tần Phi nếu không lấy việc công trả thù riêng thì thật là chuyện kì quái.
“Nếu như ta không đi thì sao?” Ngụy Bính Dần hỏi ngược lại.
Tần Phi nhún vai: “Ta cũng không thể làm gì khác hơn là dùng một cách không được khách khí lắm để mời Tứ Hoàng Tử qua đó.”
“Chỉ là một tên Mạc Ương nói ở trong tiểu viện nhìn thấy ta, là có thể làm chứng cớ?” Ngụy Bính Dần day day cái đầu còn có chút mơ màng phản bác lại: “Ta chưa từng đến tiểu viện ở Tế Liễu Nhai, tự nhiên không thể nào lây bệnh dịch. Tâm ý tốt của Tần Tổng đốc ta liền tâm lĩnh, thế nhưng, ta còn muốn ngủ tiếp, nếu không còn việc gì, mời ngươi trở về đi.”
“Lời Mạc Ương chính là chứng cớ.” Tần Phi lơ đễnh, thản nhiên nói.
Ngụy Bính Dần giận tím mặt: :Chỉ e là Mạc Ương đã thông đồng xong xuôi với ngươi? Hắn nói thấy ta, ngươi sẽ tin. Ta nói ta ở với mẹ của Mạc Ương, ngươi có tin hay không?
“Ta tin!” Tần Phi nghiêm túc gật đầu, xoay người nói với Cao Thần của Hình Ngục Ty ở bên cạnh: “Ghi lại, giờ Thìn ngày hai mươi ba tháng Mười Một, Tứ Hoàng Tử chủ động thừa nhận mình từng có hành vi dâm lọan, bỉ ổi đối với mẫu thân của mệnh quan triều đình Mạc Ương. Tại hiện trường có bốn mươi hai người của Sát Sự Thính có thể làm chứng.”
Tần Phi quay đầu lại, nhìn Ngụy Bính Dần thở dài: “Hiện tại cũng không phải vấn đề dịch bệnh, thân là Hoàng tử, lại vũ nhục mẫu thân của mệnh quan tam phẩm của triều đình. Ngươi phải biết rằng, Mạc Ương mặc dù chỉ là Thị Lang, nhưng mẫu thân hắn là Nhất Phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân, là hàng thật giá thật được Tiên đế đích thân phong. Chỉ sợ Đại Sở khai quốc ba trăm năm qua, đây là kẻ khả nghi của vụ án cưỡng gian nghiêm trọng nhất, ta phải mời đến Hình Ngục Ty của Sát Sự Thính để điều tra.”
“Tần! Phi!”
Ngụy Bính Dần nghiến răng nghiến lợi quát lên.
“Không cần gọi tên của ta, ta biết, ở trong lòng, ngươi đã đem mười tám đời tổ tông ta ra mà mắng, nhưng, ta khuyên ngươi không nên mắng ra miệng. Trong lúc phẫn nộ, chỉ có thể nói mấy câu thô tục vậy thôi, nhưng ngươi nói ra một câu, ta sẽ lại mở hai cái hồ sơ. Đến lúc đó, sẽ không đơn giản là kẻ khả nghi cưỡng gian Nhất Phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân như vậy.”
Hai mắt Ngụy Bính Dần tựa hồ muốn phun ra lửa. Hai bàn tay nắm chặt, khớp xương còn như đang rung động. Khuôn mặt trông có chút thanh tú kia đã trở nên hết sức dữ tợn. Hai nắm đấm chậm rãi giơ lên, theo động tác của hắn, hai bên tường của sân bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người. Mỗi người trong tay đều mang cơ nỏ quân dụng, những mũi tên bén nhọn kia, có thể bắn xuyên tường đất trong khoảng cách một trắm bước, nếu như Ngụy Bính Dần ra lệnh một tiếng, quan quân Sát Sự Thính trong viện tất nhiên sẽ bị thương vong vô cùng nghiêm trọng!
Tần Phi cúi đầu, mũi chân chậm rãi vẽ vài vòng trên mặt đất, nhìn bụi đất dưới chân xếp thành một vòng, bỗng nhiên ngẩng đầu cười cười: “Ngươi nghĩ rằng ta không điều tra cái gì, liền nghênh ngang xông tới sao?”
Hai mươi tên quan quân của Sát Sự Thính ở bên ngoài đột nhiên lật trường bào lên, lấy ra một thủ nỏ tinh xảo. (thủ nỏ: loại tên nỏ cầm tay)
Cầm đầu là một quan quân dung mạo xinh đẹp, da trắng nõn, mái tóc rất dài theo chiếc mũ quan màu đen mà tung bay, làm người khác hai mắt sáng lên. Nàng phát hiệu lệnh bằng một giọng nói thanh thúy, hai mươi thanh nỏ ngắn chia ra hướng về phía đám quân cầm cung nỏ của Đại nội mật thám trên hai bên tường.
“Quên mất chưa giới thiệu, vị này là Tổng Trấn Đồng Tri của Kim Thạch Ty – Phồn Đóa Nhi, cũng là một trong những người phát minh ra thủ nỏ!”
Tần Phi mỉm cười nói: “Xin Tổng Trấn Đồng Tri Phồn Đóa Nhi giới thiệu về uy lực của thủ nỏ đi.”
Phồn Đóa Nhi tiến lên một bước, đối mặt với Ngụy Bính Dần đã sửng sốt tại chỗ, giọng nói trong trẻo vang lên: “Đại nội mật thám chọn dùng cơ nỏ, do Giám sát quân khí chế tạo năm Chính Xương thứ mười lăm, vốn là dùng cho quân bộ tác chiến, tầm bắn khá xa, uy lực cường đại, thiếu sót ở chỗ tốc độ mũi tên khá chậm, hơn nữa, thể tích hơi lớn, sức nặng vượt quá sức tải của một binh lính thông thường, chính vì thế mà không được phổ biến trong quân. Tuy nhiên, xét thấy ưu điểm của nó, ở trong phạm vi nhỏ có thể tiêu diệt một phần địch nhân cũng hết sức hữu hiệu.”
“Rất đáng tiếc, thiên địch của nó, chính là thủ nỏ mà Tứ Hoàng Tử đang nhìn thấy ở đây. Thủ nỏ nạp tên nhanh, một lần nạp nhiều, sức xuyên mạnh hơn. Một vị là Hậu Đốc Sát, cao thủ cấp chín mặc khôi giáp tiêu chuẩn ba mươi sáu cân (tương đương với 18 kg hiện nay), trong vòng một trăm bước bị trúng một mũi tên, dẫn đến vỡ nội tạng, thiếu chút nữa đã không cứu được.”
Tứ Hoàng Tử, thủ hạ của ngài từ lúc nạp tên đến lúc bắn ra cần 4 giây (nguyên văn là hơi thở). Mà thủ nỏ của ta, chỉ cần một giấy!” Phồn Đóa Nhi tự hào nói: “Nói đơn giản, sau khi thủ hạ của ta bắn trúng thủ hạ của ngài, bọn họ vì bị thương, cơ nỏ trong tay sẽ mất đi tính chính xác, bắn loạn một trận, phát bắn như vậy đối với chúng ta cơ hồ là không có uy hiếp, tin là ngài không thể thu được bất kì chiến quả nào.”
Phồn Đóa Nhi Kim Thạch Ty? Cái tên này Ngụy Bính Dần cũng từng nghe nói qua, thiếu nữ thiên tài trong hàng ngũ quân của Sát Sư Thính, nàng đánh giá hai loại cơ nỏ vô cùng chuẩn xác, gãi đúng chỗ ngứa, trong nháy mắt đã làm dao động lòng tin của Ngụy Bính Dần.
“Thật ra thì, Tứ Hoàng tử cũng có thể thử một chút.”
Phồn Đóa Nhi cười khanh khách nói: “Vừa rồi, hết thảy những gì ta nói đều là đoán, hiệu quả thực chiến còn chưa có. Nếu như Tứ Hoàng Tử nguyện ý chủ động phát động tiến công, ta liền có thể ghi chép lại hiệu quả khi hai loại này đối chiến, đối với việc cải tiến cùng chế tạo tân nỏ của Kim Thạch Ty sẽ có cống hiến rất vĩ đại!”
Kẻ ngu mới bắn tên… Ngụy Bính Dần thầm mắng trong lòng, nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu nha đầu kia, nhất định là có tính toán trước. Mình nếu hạ lệnh bắn tên, chẳng phải là tự rước lấy nhục?
Nắm tay giơ lên của Ngụy Bính Dần, chậm rãi buông ra, nhưng ngay sau đó liền vẫy vẫy.
Nỏ thủ hai bên tường lập tức tung mình xuống sau tường, biến mất vô ảnh vô tung, dường như chưa từng xuất hiện.
“Ta sẽ không đi Sát Sự Thính.” Ngụy Bính Dần lắc đầu: “Tần Phi, nơi này đều là người của ngươi, chúng ta không ngại nói trắng ra. Một mình ngươi là không thể động thủ, trừ phi ta động thủ. Nhưng ngươi lại không động thủ, trông cậy vào những thủ hạ này của ngươi thì không thể nào bắt ta đi.”
Tần Phi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Dù sao Ngụy Bính Dần cũng có thân phận Hoàng tử, Tần Phi có thể cầm đặc chỉ đến bắt hắn đi, nhưng nếu Tần Phi tự mình ra tay, ý nghĩa sẽ khác đi, Sở Đế mặc dù hi vọng dùng phiến đá mài dao này tới dùi mài nhi tử, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không cho phép xuất hiện tình cảnh một vị cao thủ cấp Tông Sư đến khi dễ Hoàng Tử cấp Tiên Thiên.¬ Đây là một loại ăn ý ngầm, bất thành văn.
Trong quy tắc trò chơi của Sở Đế, ngươi có thể dựa theo quy tắc ta cho các ngươi mà đi chơi, bên thắng được phần thưởng, bên thua xuống địa ngục. Nhưng các ngươi bằng thực lực của bản thân tới phá vỡ quy tắc của trò chơi, vậy thì xin lỗi. Dù sao, làm hoàng đế cũng không phải là nhất đinh phải võ công xuất chúng, nếu không, Bàng Chân đã nhất thống thiên hạ từ sớm rồi.
“Thủ hạ của ta… Vẫn có năng lực bắt ngươi.” Tần Phi thản nhiên nói.
“Hộc Luật Phương!” Ngụy Bính Dần đột nhiên quát một tiếng.
Cái tên Hộc Luật Phương này ở Đông Đô cũng không hiển hách, có rất nhiều người chưa từng nghe qua, nhưng tuyệt đối không bao gồm người Sát Sự Thính, lí do là bởi vì mọi người có cùng xuất xứ. Mười năm trước, Hộc Luật Phương là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Giáo Tập Ty Sát Sự Thính, danh tiếng có một không hai, thậm chí lúc đấy có người đoán, sau khi Quân Sơn Thủy thăng chức, Hộc Luật Phương chính là ứng viên số một cho chức Đề Đốc Giáo Tập Ty.
Tuy nhiên, chuyện hay ở chỗ, trong một lần hành động, Hộc Luật Phương vô tình gặp được Bàng Chân. Hắn khi đó cũng không thể coi như là cao thủ đứng đầu, nhưng đối với ý đồ của Bàng Chân cũng ngầm hiểu, lấy thực lực võ công của bản thân còn chưa đủ, phối hợp thành công với hành động của thiên hạ đệ nhất cao thủ. Cho nên, Bàng Chân dùng ba bức họa trân quý, giá trị liên thành cùng với bộ tửu cụ (có thể hiểu như một bộ đồ dùng chuyên dụng trong uống rượu như chén, bình, ấm giữ nhiệt…) truyền thừa trăm năm, cộng thêm đối với Dịch lão đầu lúc mềm lúc rắn suốt nửa tháng, cuối cùng đem Hộc Luật Phương đưa vào đội thị vệ đại nội.
Bàng Chân cũng coi như là một nửa sư phụ của Hộc Luật Phương, cũng là ân nhân của hắn. Có Bàng Chân chiếu cố, Hộc Luật Phương trong đội thị vệ đại nội lên như diều gặp gió, ngày nay đã là một trong số các Phó tổng quản. Hắn rất ít khi ra tay, người ngoài ít người biết khả năng của hắn sâu cạn thế nào, nhưng Bàng Chân đối với hắn đánh giá rất cao, còn đắc ý khoe ra, rằng khi mình không có ở đây, Hộc Luật Phương trấn giữ hoàng cung, còn chưa từng để xảy ra bất cứ vấn đề gì…
Các quan quân của Sát Sự Thính nghe thấy tên của người quen cũ này, nhất thời, sắc mặt có chút khó coi.
Hộc Luật Phương thực lực như vậy, nếu như Sở Đế thực sự đem người này cử tới bên người Ngụy Bính Dần, hôm này, trừ khi Tần Phi tự mình ra tay, nếu không, thật đúng là không dễ dàng bắt Ngụy Bính Dần đi.
“Hộc Luật Phương? Là hắn?” Ngoài viện bỗng nhiên truyền tới một giọng nói bình tĩnh.
/336
|