Ngoài phủ đệ của Mạc Thị Lang người xem náo nhiệt đứng đầy cửa, các thiếu gia bưng trà, cắn hạt dưa, hào hứng suy đoán trong phủ xảy ra chuyện gì.
Một đội quân tinh nhuệ của Sát Sự Thính đem bốn phía của phủ đệ phong tỏa giới nghiêm, lại có mấy vị quan quân của Kim Thạch Ty mang mặt nạ (khẩu trang ^ ^) màu trắng, xách hòm thuốc đi vào Mạc phủ. Không lâu sau đó, bọn họ bê một người được bao bọc gắt gao đưa ra ngoài phủ.
Người cuối cùng đi ra khỏi Mạc phủ chính là Tần Phi, ánh mắt hắn cô tịch mà buồn bã, ánh mắt cô đơn ấy mang theo nét tang thương vô tận nhìn vào cánh cửa màu đỏ thẫm, mệt mỏi phất phất tay. Hai bên trái phải ngay lập tức có hai gã quan quân tháo vát đóng cửa đại môn lại rồi dán giấy niêm phong.
Tin tức nhanh chóng lan truyền, dường như chỉ trong vòng một ngày, tất cả các quan viên Đông Đô đều nghe được cái tin tức làm người người khiếp sợ: Mạc Thị Lang lây bệnh dịch, đang ở Kim Thạch Ty của Sát Sự Thính nhận trị liệu nghiêm ngặt nhất, nếu như chữa trị không được, sẽ đem đem Mạc Ương giết rồi chôn ngay, kiên quyết không để cho bệnh dịch lan rộng ra cho dân chúng Đông Đô.
Dịch bệnh, như đám mây u ám khủng bố, bao phủ cả bầu trời Đông Đô, mỗi một kẻ từng cùng Mạc Ương ăn cơm, nghe hát, chơi gái, đều lén lén lút lút tìm tới đại phu mình quen biết, khám từ móng chân đến đầu sợi tóc. Mặc dù những đại phu kia đã tận tình khuyên bảo, hết nước hết cái nói cho bọn họ biết bọn họ rất khỏe mạnh, nhưng bọn họ vẫn không yên lòng, vẫn kéo tay áo các đại phu mà than thở, khóc lóc bảo: “Ta cảm thấy nhức đầu, trán sốt, chân tay không còn chút sức lực nào…”
Vốn tưởng nơi có thể xuất hiện ôn dịch nhất là khu dân nghèo, không ai ngờ đến chốn gác tía lầu son (nguyên văn: “chu môn”) lại có một người mắc bệnh dịch đầu tiên. Tin tức khẩn cấp như thế được báo lên ngay cho Thái Y viện, đám thái y lại cũng không dám chậm trễ, lập tức dâng tấu Sở đế.
Xem xét tỉ mỉ phần tấu chương này xong, khóe miệng Sở Đế lộ ra một tia cười lạnh, tiện tay đem tấu chương ném sang một bên. Bên cạnh tấu chương vừa rồi cũng đã có hai công văn, một đóng dấu Sát Sự Thính, phần còn lại là Tuẩn kiểm Tổng thự Đông Đô báo cáo lên.
Tiểu Sơ Tử thức thời dâng trà nóng, đứng phía sau Sở Đế xoa bóp bả vai.
Sở Đế lim dim mắt, thản nhiên nói: “Tiểu Sơ Tử, ngươi ở bên cạnh Trẫm nhiều năm như vậy, từ một tiểu thái giám tạp dịch nho nhỏ, cho tới bây giờ đã thành Tổng quản thái giám đứng đầu trong cung, tâm tư trong lòng Trẫm, ngươi cũng có thể đoán được vài phần phải không?”
Tiểu Sơ Tử nào dám thuận miệng cho có lệ, lão suy tư một lát rồi cẩn thận đáp: “Bệ hạ bày mưu tính kế, anh minh thần võ, Tiểu Sơ Tử chỉ là phế nhân, nào dám phỏng đoán tâm tư Bệ Hạ?”
Sở Đế khẽ mỉm cười: “Thật ra, lời này của ngươi đã bán đứng ngươi. Trẫm hỏi là ngươi có thể đoán được ý hay không? Mà ngươi đáp lại là không dám đoán!”
Tiểu Sơ Tử sợ quá, liền quỳ rạp xuống đất, luôn miệng nói: “Xin bệ hạ thứ tội.”
“Ngươi không có tội, đứng lên đi. Chẳng qua là Trẫm thấy buồn cười!”
Sở Đế liếc qua ba tờ công văn một cái, trào phúng nói: “Trong công văn Tuần kiểm Tổng thự có nói, ghi chép về ôn dịch ở Đông Đô gần đây nhất, chỉ có một kỹ nữ trong cái tiểu viện ở Tế Liễu Nhai kia, nghe nói chết bởi dịch bệnh, mà thi thể đã bị người trong viện hỏa táng.”
Tiếp theo Mạc Ương đã bị Kim Thạch Ty của Sát Sự Thính mang đi, nói là lây nhiễm dịch bệnh, mà Mạc Ương cũng thừa nhận, mấy ngày trước, hắn cũng đã đến cái tiểu viện kia uống rượu.”
“Cuối cùng chính là Tần Phi, hắn tấu lên Trẫm, xét thấy hình hình dịch bệnh nghiêm trọng, nếu không nhanh chóng khống chế, rất có thể tạo thành hậu quả không lường trước được ở Đông Đô. Cho nên, hắn thỉnh cầu Trẫm cho hắn quyền hạn được điều tra đến cùng. Hắn muốn tìm ra tất cả những người từng đến cái tiểu viện kia.”
Sở Đế khẽ hừ một tiếng: “Cho là Trẫm ngày ngày ở trong cung nên cái gì cũng không biết rồi hả? Đám tiểu tử này chơi trò gì, ngươi đã nhìn ra chưa?”
Tiểu Sơ Tử vẫn đang quỳ trên mặt đất, không dám đứng dậy, dù nghe thấy câu hỏi, cũng không biết nên trả lời hay không. Lão ngẩng mắt lên nhìn, muốn từ sắc mặt Sở Đế mà tìm kiếm đáp án.
“Trẫm muốn ngươi nói, ngươi đã nhìn ra cái gì.”
Tiểu Sơ tử cả gan nói: “ Nghe nói cái viện ở Tế Liễu Nhai kia là Trung Thừa Lệnh lén mở, rất nhiều quan viên cũng thích tới đó chơi. Nơi đó cũng chính là nơi Trung Thừa Lệnh cùng các quan viên khác đi lại, trao đổi, tạo quan hệ.. với nhau, hắn đối với nơi này rất coi trọng. Không nói những cô nương ở đây đều được chọn lựa kĩ càng, còn có bố trí rất nhiều đại phu chuyên môn. Muốn cô nương ở nơi đó mắc bệnh dịch, còn có thể lây bệnh cho Mạc Thị Lang, có đánh chết tiểu nhân, tiểu nhân cũng không tin.”
Sở Đế vỗ tay cười lớn: “Xem chừng, ngươi đã từng đến đó rồi sao?”
Tiểu Sơ Tử vội vàng giải thích: “Tiểu nhân chẳng qua là một phế nhân, đi chỗ kia cũng chẳng có lạc thú gì…”
Hắn đúng là vẫn không nói thật, tiểu viện ở Tế Liễu Nhai, Tiểu Sơ Tử là đại hồng nhân (chỉ người được sủng ái) trong cung, làm sao có thể chưa từng đến? Để khoản đãi vị khách nhân không đồng dạng với bình thường này, Trung Thừa Lệnh đã suy tính rất nhiều. Những tiểu cô nương thiên kiều bá mị, những thứ đồ chơi tò mò kì quái, mặc dù Tiểu Sơ Tử không thể có cảm thụ chân thực, nhưng cũng cảm nhận được một thứ vui vẻ, khoái hoạt khác. Dĩ nhiên, khi ở trong cung, thời điểm nhắc tới Trung Thừa Lệnh, tự nhiên sẽ nói tốt cho hắn vài lời.
Nhớ tới làn da trắng mịn, nõn nà, cặp chân dài, bộ ngực đầy đặn… Tiểu Sơ Tử đột nhiên cảm giác được cổ họng hơi khô, trong lòng không khỏi ý nghĩ vẩn vơ…
Sở Đế nhìn lão một cái đầy thâm ý, trầm giọng nói: “Nói tiếp đi.”
Tiểu Sơ Tử giơ tay lên, dùng ống tay áo lau mồ hôi trán, run run giọng nói: “Chẳng lẽ Tần Phi cùng với Trung Thừa Lệnh có xung đột gì? Muốn mượn cơ hội này kéo Trung Thừa Lệnh xuống bùn chăng?”
“Không, không phải là Trung Thừa Lệnh!” Ánh mắt Sở Đế hiện lên một tia tàn khốc.
“ Vậy, tiểu nhân cũng không biết.” Tiểu Sơ Tử nơm nớp lo sợ nói.
Sở Đế nếu đã cho phép Ngụy Bính Dần xây dựng tổ chức Đại nội Mật thám, dĩ nhiên cũng có bố trí cơ sở ngầm, con của mình làm cái gì mà cũng không biết, còn làm Hoàng Đế làm gì? Cái tiểu viện kia, Ngụy Bính Dần chắc chắn đã đến. Thân là Hoàng Đế, hắn nhìn ra được, quyền hạn mà Tần Phi muốn. Thật ra chiêu này ngắm đến là Ngụy Bính Dần. Như vậy cho, hay không cho cũng đều trở thành một vấn đề rắc rối.
“Hoàng Thượng sẽ đáp ứng.” Dịch Tổng Đốc hiện giờ giống như một lão nông dân, ống quần dính đầy bùn đất, trong tay cầm một cái xẻng dài. Lão cẩn thận xới đất trong vườn hoa. Bây giờ đang là mùa đông, trong vườn ngoài mấy đóa hàn mai thì không còn loại khác. Nhưng lão tựa như không có việc gì, kiên trì xới đất…
Dịch Tiểu Uyển một tay tựa má, uể oải dựa vào bàn đá bên cạnh, nói lầm bầm: “Kia cũng là con của hắn nha!”
“Con? Sai lầm rồi, đối với đế vương mà nói thì khi sinh nhiều con như vậy, mục đích chỉ có một, chính là chọn một kẻ có thể thừa kế hắn, còn lại chỉ là phù vân.”
Dịch lão đầu bỏ xẻng trong tay, vỗ bùn đất trên tay, bước ra khỏi vườn hoa.
“Con của bệ hạ mặc dù rất nhiều, nhưng có tư cách thừa kế đế vị lại chỉ có vài người thôi. Ngụy Bính Dần có thể được xem là một người, lòng dạ nó độc ác lại vô cùng kiên nhẫn. Nó dám giấu diếm thân phận, bỏ vinh hoa phú quý trà trộn vào đám Ngụy Hoàng tử trước đây nhiều năm như vậy, chính là vì quyền thế ngày hôm nay. Nhưng, bệ hạ sẽ không dễ dàng coi nó là người kế vị. Nó vẫn cần khảo nghiệm.”
“Tần Phi là một khối đá đặt chân rất tốt, tảng đá kia trơn trượt đến tuột tay, rất nhiều người thử đi lên trên tảng đá kia, cuối cùng cũng khiến mình té vỡ đầu chảy máu. Đoan Vương là một ngoại lệ, hắn từ lúc vừa bắt đầu đã không nghĩ đến đi giẫm vào tảng đá, mà đến làm bạn với tảng đá này, cho nên mọi việc thuận lợi (phong sinh thủy khởi)
Ngụy Bính Dần vốn là cũng có chủ ý này, hắn muốn cùng Tần Phi buông mọi ân oán. Theo ta thấy, hắn không hề làm sai, thân là Hoàng tử Sở quốc, thiết kế giết được một người trước là Đại Tông Sư Ngụy quốc, là thiên đại công lao, bất kì người Sở quốc nào đều hẳn là hoan hô hắn nhiệt liệt!”
“Nhưng Tần Phi lại không giống như vậy, Thủy Tình Không đối với Tần Phi mà nói thì là thầy. Gã Tần Phi này, tình cảm đối với quốc gia của hắn rất đạm bạc, hắn chỉ coi trọng người bên cạnh, tất cả những người đối tốt với hắn, mà không quản thân phận của người kia. Cách làm như thế cũng giống như đứng tại bên vách núi, chỉ cần không cẩn thận liền ngã xuống. Thế nhưng người như vậy rất thích hợp đi quản lí Sát Sự Thính.”
Dịch lão đầu ngồi xuống nâng tách trà nóng hầm hập lên, thư thái nhấp một ngụm, nói tiếp: “Ngụy Bính Dần nếu không cùng Tần Phi làm bạn, cũng chỉ có thể làm kẻ thù. Phần thắng của nó quá nhỏ, nhất là sau khi Liễu Khinh Dương gia nhập Sát Sự Thính. Mặc dù điều này không thể hoàn toàn lấp đầy chỗ trống sau khi ta rời đi, nhưng dù sao Đại Nội mật thám cũng không có cao thủ đủ lực để áp trận. Vạn bất đắc dĩ, nó cũng có thể cầu cứu Bàng Chân, chẳng lẽ Tần Phi sẽ không tìm ta? Hơn nữa, so về bản lãnh trong việc tìm Đại Tông Sư ra tay giúp đỡ, Tần Phi so với nó lợi hại hơn.”
Dịch Tiểu Uyển gập ngón tay tính: “Ngay từ đầu đã có thể tìm được ba người.”
“Hơn nữa, điều ta lo lắng nhất, chính là, nữ nhân của Giải gia kia, phải hay không đã biết chuyện này!”
Dịch Lão đầu thở dài, ngầng đầu nhìn những đám mây trôi trên bầu trời, áng mây u ám sà xuống.
Dịch Tiểu Uyển cười nói: “Nữ Đại Tông Sư duy nhất trong thiên hạ, xông thẳng đến Đông Đô, trực tiếp đến chỗ Đại nội Mật thám đánh chết Tứ Hoàng Tử Sở quốc. Chuyện này nếu mà thành sự thực, so sánh với cái chết của Ngũ Hoàng tử nhỏ nhoi không đáng nói của Ngô quốc rõ ràng gây chấn động hơn nhiều lắm.”
“Ngươi sai rồi.”
Dịch lão đầu nghiêm túc nói: “Nếu nàng ta làm thế thật, đó là một con đường chết. Hoàng tộc suốt bao đời, ngàn năm không tuyệt, tự nhiên là có đạo lý của nó, nếu như Ngụy Bính Dần dễ giết như vậy, căn bản không cần nàng ta động thủ, tự Tần Phi sẽ xách đao xông vào giết.”
“Nhưng Ngụy Bính Dần nhìn qua không có thực lực gì nha?”
Dịch Tiểu Uyển hỏi ngược lại.
“Sau lưng của nó đến cùng luôn luôn là Sở Đế, đế vương một đời như hắn, sao có thể lật tất cả các con bài tẩy của mình cho người ta thấy?” Dịch lão đầu cười lạnh nói: “Vĩnh viễn không nên coi thường người khác, lại càng không được đánh giá cao bản thân mình!”
“Vậy ý tứ của bệ hạ chính là muốn nhìn Tần Phi chỉnh Ngụy Bính Dân, nếu như Ngụy Bính Dần có trong tay quyền giám sát Sát Sự Thính, vẫn không thể áp chế lại Tần Phi. Vậy thì giang sơn này không thể nào giao cho Ngụy Bính Dần.”
Dịch Tiểu Uyển đã hiểu ý tứ của gia gia, nhẹ giọng nói: “Dùng Tần Phi để mài đao, tâm tư bệ hạ quả nhiên không tầm thường!”
“Chỉ có một quân chủ cường đại mới có khả năng không chế bộ hạ thiên tài, Đường Ẩn, Bàng Chân… Có rất nhiều người ở Đại Sở, qua bao năm tháng họ đều có tư cách xưng bá một phương, nhưng lại ở dưới trướng của bệ hạ. Ai cũng tận tâm, thành thực cống hiến. Nếu như con của bệ hạ không đủ cường đại, thì tương lai cũng sẽ chỉ biết chôn vùi giang sơn này. Thái Tử, Tề Vương cũng đã thua, Ngụy Bính Dần nếu như thua nữa, vậy thì Đoan Vương đã thực sự sẵn sàng.”
Dịch Tiểu Uyển suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: “Đao mài xong, đá mài dao phải làm sao bây giờ?”
Dịch lão đầu im lặng không nói, nước trong tay đang lạnh dần bỗng nhiên sôi trào lên…
Một đội quân tinh nhuệ của Sát Sự Thính đem bốn phía của phủ đệ phong tỏa giới nghiêm, lại có mấy vị quan quân của Kim Thạch Ty mang mặt nạ (khẩu trang ^ ^) màu trắng, xách hòm thuốc đi vào Mạc phủ. Không lâu sau đó, bọn họ bê một người được bao bọc gắt gao đưa ra ngoài phủ.
Người cuối cùng đi ra khỏi Mạc phủ chính là Tần Phi, ánh mắt hắn cô tịch mà buồn bã, ánh mắt cô đơn ấy mang theo nét tang thương vô tận nhìn vào cánh cửa màu đỏ thẫm, mệt mỏi phất phất tay. Hai bên trái phải ngay lập tức có hai gã quan quân tháo vát đóng cửa đại môn lại rồi dán giấy niêm phong.
Tin tức nhanh chóng lan truyền, dường như chỉ trong vòng một ngày, tất cả các quan viên Đông Đô đều nghe được cái tin tức làm người người khiếp sợ: Mạc Thị Lang lây bệnh dịch, đang ở Kim Thạch Ty của Sát Sự Thính nhận trị liệu nghiêm ngặt nhất, nếu như chữa trị không được, sẽ đem đem Mạc Ương giết rồi chôn ngay, kiên quyết không để cho bệnh dịch lan rộng ra cho dân chúng Đông Đô.
Dịch bệnh, như đám mây u ám khủng bố, bao phủ cả bầu trời Đông Đô, mỗi một kẻ từng cùng Mạc Ương ăn cơm, nghe hát, chơi gái, đều lén lén lút lút tìm tới đại phu mình quen biết, khám từ móng chân đến đầu sợi tóc. Mặc dù những đại phu kia đã tận tình khuyên bảo, hết nước hết cái nói cho bọn họ biết bọn họ rất khỏe mạnh, nhưng bọn họ vẫn không yên lòng, vẫn kéo tay áo các đại phu mà than thở, khóc lóc bảo: “Ta cảm thấy nhức đầu, trán sốt, chân tay không còn chút sức lực nào…”
Vốn tưởng nơi có thể xuất hiện ôn dịch nhất là khu dân nghèo, không ai ngờ đến chốn gác tía lầu son (nguyên văn: “chu môn”) lại có một người mắc bệnh dịch đầu tiên. Tin tức khẩn cấp như thế được báo lên ngay cho Thái Y viện, đám thái y lại cũng không dám chậm trễ, lập tức dâng tấu Sở đế.
Xem xét tỉ mỉ phần tấu chương này xong, khóe miệng Sở Đế lộ ra một tia cười lạnh, tiện tay đem tấu chương ném sang một bên. Bên cạnh tấu chương vừa rồi cũng đã có hai công văn, một đóng dấu Sát Sự Thính, phần còn lại là Tuẩn kiểm Tổng thự Đông Đô báo cáo lên.
Tiểu Sơ Tử thức thời dâng trà nóng, đứng phía sau Sở Đế xoa bóp bả vai.
Sở Đế lim dim mắt, thản nhiên nói: “Tiểu Sơ Tử, ngươi ở bên cạnh Trẫm nhiều năm như vậy, từ một tiểu thái giám tạp dịch nho nhỏ, cho tới bây giờ đã thành Tổng quản thái giám đứng đầu trong cung, tâm tư trong lòng Trẫm, ngươi cũng có thể đoán được vài phần phải không?”
Tiểu Sơ Tử nào dám thuận miệng cho có lệ, lão suy tư một lát rồi cẩn thận đáp: “Bệ hạ bày mưu tính kế, anh minh thần võ, Tiểu Sơ Tử chỉ là phế nhân, nào dám phỏng đoán tâm tư Bệ Hạ?”
Sở Đế khẽ mỉm cười: “Thật ra, lời này của ngươi đã bán đứng ngươi. Trẫm hỏi là ngươi có thể đoán được ý hay không? Mà ngươi đáp lại là không dám đoán!”
Tiểu Sơ Tử sợ quá, liền quỳ rạp xuống đất, luôn miệng nói: “Xin bệ hạ thứ tội.”
“Ngươi không có tội, đứng lên đi. Chẳng qua là Trẫm thấy buồn cười!”
Sở Đế liếc qua ba tờ công văn một cái, trào phúng nói: “Trong công văn Tuần kiểm Tổng thự có nói, ghi chép về ôn dịch ở Đông Đô gần đây nhất, chỉ có một kỹ nữ trong cái tiểu viện ở Tế Liễu Nhai kia, nghe nói chết bởi dịch bệnh, mà thi thể đã bị người trong viện hỏa táng.”
Tiếp theo Mạc Ương đã bị Kim Thạch Ty của Sát Sự Thính mang đi, nói là lây nhiễm dịch bệnh, mà Mạc Ương cũng thừa nhận, mấy ngày trước, hắn cũng đã đến cái tiểu viện kia uống rượu.”
“Cuối cùng chính là Tần Phi, hắn tấu lên Trẫm, xét thấy hình hình dịch bệnh nghiêm trọng, nếu không nhanh chóng khống chế, rất có thể tạo thành hậu quả không lường trước được ở Đông Đô. Cho nên, hắn thỉnh cầu Trẫm cho hắn quyền hạn được điều tra đến cùng. Hắn muốn tìm ra tất cả những người từng đến cái tiểu viện kia.”
Sở Đế khẽ hừ một tiếng: “Cho là Trẫm ngày ngày ở trong cung nên cái gì cũng không biết rồi hả? Đám tiểu tử này chơi trò gì, ngươi đã nhìn ra chưa?”
Tiểu Sơ Tử vẫn đang quỳ trên mặt đất, không dám đứng dậy, dù nghe thấy câu hỏi, cũng không biết nên trả lời hay không. Lão ngẩng mắt lên nhìn, muốn từ sắc mặt Sở Đế mà tìm kiếm đáp án.
“Trẫm muốn ngươi nói, ngươi đã nhìn ra cái gì.”
Tiểu Sơ tử cả gan nói: “ Nghe nói cái viện ở Tế Liễu Nhai kia là Trung Thừa Lệnh lén mở, rất nhiều quan viên cũng thích tới đó chơi. Nơi đó cũng chính là nơi Trung Thừa Lệnh cùng các quan viên khác đi lại, trao đổi, tạo quan hệ.. với nhau, hắn đối với nơi này rất coi trọng. Không nói những cô nương ở đây đều được chọn lựa kĩ càng, còn có bố trí rất nhiều đại phu chuyên môn. Muốn cô nương ở nơi đó mắc bệnh dịch, còn có thể lây bệnh cho Mạc Thị Lang, có đánh chết tiểu nhân, tiểu nhân cũng không tin.”
Sở Đế vỗ tay cười lớn: “Xem chừng, ngươi đã từng đến đó rồi sao?”
Tiểu Sơ Tử vội vàng giải thích: “Tiểu nhân chẳng qua là một phế nhân, đi chỗ kia cũng chẳng có lạc thú gì…”
Hắn đúng là vẫn không nói thật, tiểu viện ở Tế Liễu Nhai, Tiểu Sơ Tử là đại hồng nhân (chỉ người được sủng ái) trong cung, làm sao có thể chưa từng đến? Để khoản đãi vị khách nhân không đồng dạng với bình thường này, Trung Thừa Lệnh đã suy tính rất nhiều. Những tiểu cô nương thiên kiều bá mị, những thứ đồ chơi tò mò kì quái, mặc dù Tiểu Sơ Tử không thể có cảm thụ chân thực, nhưng cũng cảm nhận được một thứ vui vẻ, khoái hoạt khác. Dĩ nhiên, khi ở trong cung, thời điểm nhắc tới Trung Thừa Lệnh, tự nhiên sẽ nói tốt cho hắn vài lời.
Nhớ tới làn da trắng mịn, nõn nà, cặp chân dài, bộ ngực đầy đặn… Tiểu Sơ Tử đột nhiên cảm giác được cổ họng hơi khô, trong lòng không khỏi ý nghĩ vẩn vơ…
Sở Đế nhìn lão một cái đầy thâm ý, trầm giọng nói: “Nói tiếp đi.”
Tiểu Sơ Tử giơ tay lên, dùng ống tay áo lau mồ hôi trán, run run giọng nói: “Chẳng lẽ Tần Phi cùng với Trung Thừa Lệnh có xung đột gì? Muốn mượn cơ hội này kéo Trung Thừa Lệnh xuống bùn chăng?”
“Không, không phải là Trung Thừa Lệnh!” Ánh mắt Sở Đế hiện lên một tia tàn khốc.
“ Vậy, tiểu nhân cũng không biết.” Tiểu Sơ Tử nơm nớp lo sợ nói.
Sở Đế nếu đã cho phép Ngụy Bính Dần xây dựng tổ chức Đại nội Mật thám, dĩ nhiên cũng có bố trí cơ sở ngầm, con của mình làm cái gì mà cũng không biết, còn làm Hoàng Đế làm gì? Cái tiểu viện kia, Ngụy Bính Dần chắc chắn đã đến. Thân là Hoàng Đế, hắn nhìn ra được, quyền hạn mà Tần Phi muốn. Thật ra chiêu này ngắm đến là Ngụy Bính Dần. Như vậy cho, hay không cho cũng đều trở thành một vấn đề rắc rối.
“Hoàng Thượng sẽ đáp ứng.” Dịch Tổng Đốc hiện giờ giống như một lão nông dân, ống quần dính đầy bùn đất, trong tay cầm một cái xẻng dài. Lão cẩn thận xới đất trong vườn hoa. Bây giờ đang là mùa đông, trong vườn ngoài mấy đóa hàn mai thì không còn loại khác. Nhưng lão tựa như không có việc gì, kiên trì xới đất…
Dịch Tiểu Uyển một tay tựa má, uể oải dựa vào bàn đá bên cạnh, nói lầm bầm: “Kia cũng là con của hắn nha!”
“Con? Sai lầm rồi, đối với đế vương mà nói thì khi sinh nhiều con như vậy, mục đích chỉ có một, chính là chọn một kẻ có thể thừa kế hắn, còn lại chỉ là phù vân.”
Dịch lão đầu bỏ xẻng trong tay, vỗ bùn đất trên tay, bước ra khỏi vườn hoa.
“Con của bệ hạ mặc dù rất nhiều, nhưng có tư cách thừa kế đế vị lại chỉ có vài người thôi. Ngụy Bính Dần có thể được xem là một người, lòng dạ nó độc ác lại vô cùng kiên nhẫn. Nó dám giấu diếm thân phận, bỏ vinh hoa phú quý trà trộn vào đám Ngụy Hoàng tử trước đây nhiều năm như vậy, chính là vì quyền thế ngày hôm nay. Nhưng, bệ hạ sẽ không dễ dàng coi nó là người kế vị. Nó vẫn cần khảo nghiệm.”
“Tần Phi là một khối đá đặt chân rất tốt, tảng đá kia trơn trượt đến tuột tay, rất nhiều người thử đi lên trên tảng đá kia, cuối cùng cũng khiến mình té vỡ đầu chảy máu. Đoan Vương là một ngoại lệ, hắn từ lúc vừa bắt đầu đã không nghĩ đến đi giẫm vào tảng đá, mà đến làm bạn với tảng đá này, cho nên mọi việc thuận lợi (phong sinh thủy khởi)
Ngụy Bính Dần vốn là cũng có chủ ý này, hắn muốn cùng Tần Phi buông mọi ân oán. Theo ta thấy, hắn không hề làm sai, thân là Hoàng tử Sở quốc, thiết kế giết được một người trước là Đại Tông Sư Ngụy quốc, là thiên đại công lao, bất kì người Sở quốc nào đều hẳn là hoan hô hắn nhiệt liệt!”
“Nhưng Tần Phi lại không giống như vậy, Thủy Tình Không đối với Tần Phi mà nói thì là thầy. Gã Tần Phi này, tình cảm đối với quốc gia của hắn rất đạm bạc, hắn chỉ coi trọng người bên cạnh, tất cả những người đối tốt với hắn, mà không quản thân phận của người kia. Cách làm như thế cũng giống như đứng tại bên vách núi, chỉ cần không cẩn thận liền ngã xuống. Thế nhưng người như vậy rất thích hợp đi quản lí Sát Sự Thính.”
Dịch lão đầu ngồi xuống nâng tách trà nóng hầm hập lên, thư thái nhấp một ngụm, nói tiếp: “Ngụy Bính Dần nếu không cùng Tần Phi làm bạn, cũng chỉ có thể làm kẻ thù. Phần thắng của nó quá nhỏ, nhất là sau khi Liễu Khinh Dương gia nhập Sát Sự Thính. Mặc dù điều này không thể hoàn toàn lấp đầy chỗ trống sau khi ta rời đi, nhưng dù sao Đại Nội mật thám cũng không có cao thủ đủ lực để áp trận. Vạn bất đắc dĩ, nó cũng có thể cầu cứu Bàng Chân, chẳng lẽ Tần Phi sẽ không tìm ta? Hơn nữa, so về bản lãnh trong việc tìm Đại Tông Sư ra tay giúp đỡ, Tần Phi so với nó lợi hại hơn.”
Dịch Tiểu Uyển gập ngón tay tính: “Ngay từ đầu đã có thể tìm được ba người.”
“Hơn nữa, điều ta lo lắng nhất, chính là, nữ nhân của Giải gia kia, phải hay không đã biết chuyện này!”
Dịch Lão đầu thở dài, ngầng đầu nhìn những đám mây trôi trên bầu trời, áng mây u ám sà xuống.
Dịch Tiểu Uyển cười nói: “Nữ Đại Tông Sư duy nhất trong thiên hạ, xông thẳng đến Đông Đô, trực tiếp đến chỗ Đại nội Mật thám đánh chết Tứ Hoàng Tử Sở quốc. Chuyện này nếu mà thành sự thực, so sánh với cái chết của Ngũ Hoàng tử nhỏ nhoi không đáng nói của Ngô quốc rõ ràng gây chấn động hơn nhiều lắm.”
“Ngươi sai rồi.”
Dịch lão đầu nghiêm túc nói: “Nếu nàng ta làm thế thật, đó là một con đường chết. Hoàng tộc suốt bao đời, ngàn năm không tuyệt, tự nhiên là có đạo lý của nó, nếu như Ngụy Bính Dần dễ giết như vậy, căn bản không cần nàng ta động thủ, tự Tần Phi sẽ xách đao xông vào giết.”
“Nhưng Ngụy Bính Dần nhìn qua không có thực lực gì nha?”
Dịch Tiểu Uyển hỏi ngược lại.
“Sau lưng của nó đến cùng luôn luôn là Sở Đế, đế vương một đời như hắn, sao có thể lật tất cả các con bài tẩy của mình cho người ta thấy?” Dịch lão đầu cười lạnh nói: “Vĩnh viễn không nên coi thường người khác, lại càng không được đánh giá cao bản thân mình!”
“Vậy ý tứ của bệ hạ chính là muốn nhìn Tần Phi chỉnh Ngụy Bính Dân, nếu như Ngụy Bính Dần có trong tay quyền giám sát Sát Sự Thính, vẫn không thể áp chế lại Tần Phi. Vậy thì giang sơn này không thể nào giao cho Ngụy Bính Dần.”
Dịch Tiểu Uyển đã hiểu ý tứ của gia gia, nhẹ giọng nói: “Dùng Tần Phi để mài đao, tâm tư bệ hạ quả nhiên không tầm thường!”
“Chỉ có một quân chủ cường đại mới có khả năng không chế bộ hạ thiên tài, Đường Ẩn, Bàng Chân… Có rất nhiều người ở Đại Sở, qua bao năm tháng họ đều có tư cách xưng bá một phương, nhưng lại ở dưới trướng của bệ hạ. Ai cũng tận tâm, thành thực cống hiến. Nếu như con của bệ hạ không đủ cường đại, thì tương lai cũng sẽ chỉ biết chôn vùi giang sơn này. Thái Tử, Tề Vương cũng đã thua, Ngụy Bính Dần nếu như thua nữa, vậy thì Đoan Vương đã thực sự sẵn sàng.”
Dịch Tiểu Uyển suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: “Đao mài xong, đá mài dao phải làm sao bây giờ?”
Dịch lão đầu im lặng không nói, nước trong tay đang lạnh dần bỗng nhiên sôi trào lên…
/336
|