Quân đóng giữ tại An Đông vốn không nhiều bởi vì phía Đông Bắc đã có quân đội Bắc Cương áp chế. Binh sĩ Bắc cương rất đông nên triều đình không bố trí lực lượng nhiều ở đây làm gì bởi vì dù có tăng cường cho An Đông bao nhiêu binh mã cũng không thể chống nổi quân Bắc cương. Thế nên thay vì đặt binh lực ở nơi không có gì hiểm yếu như ở An Đông chi bằng thu binh lực đặt tại nơi có thể không chế và phòng ngừa quân Bắc cương Nam hạ.
Binh mã hai trấn thế như chẻ tre tiến vào An Đông, thực ra cũng không thể nói được là thế như chẻ tre vì khi bọn chúng đến thì thành đã gần như trống trơn. Trong thành chỉ còn lại dân chúng không hiểu chuyện gì còn quan phủ và quân đồn trú đều chạy trước từ lâu, trước khi đi họ không quên đốt sạch những gì trong kho tàng, kho lương thực không đem đi theo được.
Dù Yến Vương chưa dựng cờ tạo phản nhưng ai cũng hiểu thế cục thế là coi như tuyên chiến rồi.
Sở đế đoán không sai, binh mã hai trấn cũng vô dụng với Tần Phi. Bởi vì hắn đã leo lên hạm đội của Nhâm Bình Sinh, trên mặt biển Nhâm Bình Sinh nhận là đệ nhị thì ai dám nhận là đệ nhất. Thiết kỵ Bắc cương dám lên thuyền thì Nhâm Bình Sinh có ngàn biện pháp cho bọn chúng vào bụng cá. Có lẽ cũng không cần Nhâm Bình Sinh động thủ mà những gã phương bắc này có thể chịu được sóng biển hay không đã không thể nói trước được rồi. Có lẽ chỉ cần một cơn sóng trờ tới cũng làm cho mấy trăm người ôm mép thuyền nôn thốc nôn tháo.
Tốc độ quân Bắc cương rất nhanh, sau khi nhận được tin khẩn cấp là sd bỏ mình thì lập tức có ba nghìn kỵ binh tiền trạm lao thẳng đến An Châu. Bọn chúng mang theo lương khô đủ cho bảy ngày với quân lệnh là trước khi Tần Phi đào tẩu phải tóm hết được quan lại An Châu. Những đội quân xong việc sẽ thừa thế gió thổi mà khống chế toàn bộ tỉnh An Đông.
Phải mất thời gian bảy ngày, Tần Phi mới có thể chuyển hồ sơ và tài vật của phân sở, sắp xếp cho quan binh thủ hạ an toàn được, lại còn một số người đi theo thái tử không thể không đưa đi cùng. Nếu như không lường trước được khi quân đội tiền tiêu ập đến mà Tần Phi còn chưa đi thì đúng là khỏi nói. Khi đội tiên phong đến An Châu thì nơi đây đã biến thành cái thành rỗng rồi. Tướng lĩnh chỉ huy hoả tốc chạy tới La Quang thì khi đến bờ biển vừa kịp nhìn thấy Tần Phi đứng phơi nắng ở đầu thuyền. Việc này làm bọn chúng hết sức tiu nghỉu.
tiểu Ngọc Nhi đứng bên cạnh Tần Phi, miệng nở nụ cười như tắm gió xuân. Bỗng nhiên khuôn mặt thiếu nữ này chợt lạnh lẽo, nụ cười đã biến đi đâu mất.
Đội quân tiên phong của Bắc cương rối rít tản ra thì thấy hơn mười người đẩy một sàng nỗ công thành. Chiếc nỗ này được dỡ từ trên tường thành La Quang xuống. Mũi tên của nó là cái trường mâu dài cỡ một trượng, đường kính cỡ khoảng cái bát ăn cơm.
Nhâm Bình Sinh cau mày nói:"Dùng sàng nỗ đánh chiến hạm hả? Có phải bọn nó điên quá rồi hay không?"
"Không điên đâu!" Tần Phi không nói lời thứ hai liền vọt vào khoang thuyền, lúc đi ra thì tay cầm một cái trường cung, bên hông có treo một túi tên lớn.
Sàng nỗ khổng lồ đã được căng lên, một người trong đám binh sĩ Bắc cương quát lớn:"Phóng!"
Vô số bánh răng chuyển động kéo theo nhau, máy móc đưa đến một lực cực kỳ to lớn không tưởng nổi làm cái trường mâu dài hơn một trượng phóng ra tựa tia chớp.
Trong khoảnh khắc cự tiễn rời sàng nỗ, người ra hiệu lệnh hợp hai tay lại ôm lấy cự tiễn. Thân hình nhất thời bay thẳng đến soái hạm Đại tướng quân vô địch.
Cả hạm đội đều lên tiếng kinh hô, rất nhiều người đến giờ mới thấy tận mắt hành động của cao thủ, họ có thể lợi dụng sàng nỗ, cứng rắn ôm cự tiễn để bay lên chiến hạm. Điểm quan trọng là người bay đến kia không phải là tên ngu ngốc đần độn, y thế nào cũng rõ là trên chiến hạm có vài trăm người. Khi y vừa chạm chân xuống boong tàu thì chờ y chỉ có đao quang kiếm ảnh. Trừ phi y tin rằng có thể giết hết tất cả mọi người trên thuyền.
Hai mắt Tần Phi nhắm nghiền, cự tiễn xé gió rít lên. Chỉ chốc lát đã bay đến điểm cao nhất. Trong ý hải, linh quang hiện ra, ý hải với tốc độc cực nhanh đã xác định được tia sáng như lưu tinh kia. Các ngón tay hắn kéo dây cung bắn lên trên không, chân khí toàn thân được rót vào một kích cực đại này, mũi tên bay thẳng tắp đối đầu với cự tiễn.
Lần này, đến phiên quân Bắc cương trên bờ biển kinh hô, lấy mũi tên đối đầu với cự tiễn, lấy chân khí chọi lại sàng nỗ. Tên Tần Phi này từ lúc nào trở nên lợi hại thế? Chỉ có cao thủ cấp tông sư mới có thể lấy sức mạnh của mình đối kháng với sàng nỗ mới không thua được. Phải biết rằng khi Tần Phi ở trên đường vì bảo hộ Đại Nhi phải đánh một trận thì mới bước vào cảnh giới thiên tiên, lúc này hắn phải nghĩ mọi biện pháp, phải vận hết khí lực đến mức không còn sức mà bú mẹ cũng chỉ miễn cưỡng chống lại cái sàng nỗ còn chưa cường đại như cái này. Khi đó nếu sàng nỗ có thể tăng lực xoắn hoặc tăng sức mạnh lên một chút nữa thì hắn phải chết ngay tại chỗ.
Vậy mà bây giờ hắn lại có thể dùng cung tên đối kháng với nỗ không chút sợ hãi.
Mũi tên đụng vào cự tiễn phát ra ánh lửa chói mắt toả bốn bề. Dù là người ở trên cự tiễn hay là quan binh trên bờ biển cũng không rõ dụng ý của phát tên này, chẳng lẽ tổng trấn muốn dùng mũi tên bắt thủng cự tiễn sao? Thế chẳng phải là đáng cười chê lắm sao?
Tần Phi muốn trì hoãn chốc lát mà thôi. Hắn thò tay vào ống tên lấy ra ba mũi tên rồi nhanh chóng kéo dây cung. Trong khoảnh khắc cung như trăng đầy tháng.
Ba mũi tên xạ vào không trung. Một mũi tên nhằm vào đầu tên kia, một mũi nhằm vào bụng dưới, mũi cuối cùng bắn giữa người.
Mũi tên sắc bén ẩn chứa chân khí cường đại, tiếng kêu chói tai tựa xé rách không khí. Hải âu hoảng sợ bay tán loạn, cá dưới biển nhảy lên xem có chuyện gì làm bắn tứ tung những giọt nước.
Người trên cự tiễn thân thủ cao đến bực nào? Chưởng lực y bắn ra một mũi tên hoá thành tro bay. Mũi tên nhắm vào bụng dưới gần đến nơi thì như khựng lại, nó bị cạnh bàn tay chém thành hai đoạn. Tiếc rằng y ở trên không nên không thể làm động tác tiêu sái tự nhiên. Đầu mũi tên kia không bắn về phía y nên ý cũng chẳng quan tâm nữa.
Đầu mũi tên bị bắn đến thân mâu, làm thân mâu bị gãy thành hai đoạn.
Thân mâu chợt gãy lìa nên không thể bay tiếp về phía trước nữa mà rơi xuống dưới biển. Lúc này nó chỉ cách chiến hạn một đoạn ngắn nữa thôi.
Người kia tài cao gan lớn, lấy tay bắt nửa đoạn mâu, vừa phát lực ra đã gãy thành vài đoạn rồi ném xuống biển. Y đợi cho mấy cột nước bắn lên thì thân hình mới rơi xuống. Mũi chân đứng trên thân mâu, cả thân hình luớt nhẹ khuôn mặt ngạo nghễ khiêu khích nhìn về phía Tần Phi.
Hai mắt Tần Phi vẫn nhắm nghiền, lại thò tay rút ra bốn mũi tên dài nữa!
Binh mã hai trấn thế như chẻ tre tiến vào An Đông, thực ra cũng không thể nói được là thế như chẻ tre vì khi bọn chúng đến thì thành đã gần như trống trơn. Trong thành chỉ còn lại dân chúng không hiểu chuyện gì còn quan phủ và quân đồn trú đều chạy trước từ lâu, trước khi đi họ không quên đốt sạch những gì trong kho tàng, kho lương thực không đem đi theo được.
Dù Yến Vương chưa dựng cờ tạo phản nhưng ai cũng hiểu thế cục thế là coi như tuyên chiến rồi.
Sở đế đoán không sai, binh mã hai trấn cũng vô dụng với Tần Phi. Bởi vì hắn đã leo lên hạm đội của Nhâm Bình Sinh, trên mặt biển Nhâm Bình Sinh nhận là đệ nhị thì ai dám nhận là đệ nhất. Thiết kỵ Bắc cương dám lên thuyền thì Nhâm Bình Sinh có ngàn biện pháp cho bọn chúng vào bụng cá. Có lẽ cũng không cần Nhâm Bình Sinh động thủ mà những gã phương bắc này có thể chịu được sóng biển hay không đã không thể nói trước được rồi. Có lẽ chỉ cần một cơn sóng trờ tới cũng làm cho mấy trăm người ôm mép thuyền nôn thốc nôn tháo.
Tốc độ quân Bắc cương rất nhanh, sau khi nhận được tin khẩn cấp là sd bỏ mình thì lập tức có ba nghìn kỵ binh tiền trạm lao thẳng đến An Châu. Bọn chúng mang theo lương khô đủ cho bảy ngày với quân lệnh là trước khi Tần Phi đào tẩu phải tóm hết được quan lại An Châu. Những đội quân xong việc sẽ thừa thế gió thổi mà khống chế toàn bộ tỉnh An Đông.
Phải mất thời gian bảy ngày, Tần Phi mới có thể chuyển hồ sơ và tài vật của phân sở, sắp xếp cho quan binh thủ hạ an toàn được, lại còn một số người đi theo thái tử không thể không đưa đi cùng. Nếu như không lường trước được khi quân đội tiền tiêu ập đến mà Tần Phi còn chưa đi thì đúng là khỏi nói. Khi đội tiên phong đến An Châu thì nơi đây đã biến thành cái thành rỗng rồi. Tướng lĩnh chỉ huy hoả tốc chạy tới La Quang thì khi đến bờ biển vừa kịp nhìn thấy Tần Phi đứng phơi nắng ở đầu thuyền. Việc này làm bọn chúng hết sức tiu nghỉu.
tiểu Ngọc Nhi đứng bên cạnh Tần Phi, miệng nở nụ cười như tắm gió xuân. Bỗng nhiên khuôn mặt thiếu nữ này chợt lạnh lẽo, nụ cười đã biến đi đâu mất.
Đội quân tiên phong của Bắc cương rối rít tản ra thì thấy hơn mười người đẩy một sàng nỗ công thành. Chiếc nỗ này được dỡ từ trên tường thành La Quang xuống. Mũi tên của nó là cái trường mâu dài cỡ một trượng, đường kính cỡ khoảng cái bát ăn cơm.
Nhâm Bình Sinh cau mày nói:"Dùng sàng nỗ đánh chiến hạm hả? Có phải bọn nó điên quá rồi hay không?"
"Không điên đâu!" Tần Phi không nói lời thứ hai liền vọt vào khoang thuyền, lúc đi ra thì tay cầm một cái trường cung, bên hông có treo một túi tên lớn.
Sàng nỗ khổng lồ đã được căng lên, một người trong đám binh sĩ Bắc cương quát lớn:"Phóng!"
Vô số bánh răng chuyển động kéo theo nhau, máy móc đưa đến một lực cực kỳ to lớn không tưởng nổi làm cái trường mâu dài hơn một trượng phóng ra tựa tia chớp.
Trong khoảnh khắc cự tiễn rời sàng nỗ, người ra hiệu lệnh hợp hai tay lại ôm lấy cự tiễn. Thân hình nhất thời bay thẳng đến soái hạm Đại tướng quân vô địch.
Cả hạm đội đều lên tiếng kinh hô, rất nhiều người đến giờ mới thấy tận mắt hành động của cao thủ, họ có thể lợi dụng sàng nỗ, cứng rắn ôm cự tiễn để bay lên chiến hạm. Điểm quan trọng là người bay đến kia không phải là tên ngu ngốc đần độn, y thế nào cũng rõ là trên chiến hạm có vài trăm người. Khi y vừa chạm chân xuống boong tàu thì chờ y chỉ có đao quang kiếm ảnh. Trừ phi y tin rằng có thể giết hết tất cả mọi người trên thuyền.
Hai mắt Tần Phi nhắm nghiền, cự tiễn xé gió rít lên. Chỉ chốc lát đã bay đến điểm cao nhất. Trong ý hải, linh quang hiện ra, ý hải với tốc độc cực nhanh đã xác định được tia sáng như lưu tinh kia. Các ngón tay hắn kéo dây cung bắn lên trên không, chân khí toàn thân được rót vào một kích cực đại này, mũi tên bay thẳng tắp đối đầu với cự tiễn.
Lần này, đến phiên quân Bắc cương trên bờ biển kinh hô, lấy mũi tên đối đầu với cự tiễn, lấy chân khí chọi lại sàng nỗ. Tên Tần Phi này từ lúc nào trở nên lợi hại thế? Chỉ có cao thủ cấp tông sư mới có thể lấy sức mạnh của mình đối kháng với sàng nỗ mới không thua được. Phải biết rằng khi Tần Phi ở trên đường vì bảo hộ Đại Nhi phải đánh một trận thì mới bước vào cảnh giới thiên tiên, lúc này hắn phải nghĩ mọi biện pháp, phải vận hết khí lực đến mức không còn sức mà bú mẹ cũng chỉ miễn cưỡng chống lại cái sàng nỗ còn chưa cường đại như cái này. Khi đó nếu sàng nỗ có thể tăng lực xoắn hoặc tăng sức mạnh lên một chút nữa thì hắn phải chết ngay tại chỗ.
Vậy mà bây giờ hắn lại có thể dùng cung tên đối kháng với nỗ không chút sợ hãi.
Mũi tên đụng vào cự tiễn phát ra ánh lửa chói mắt toả bốn bề. Dù là người ở trên cự tiễn hay là quan binh trên bờ biển cũng không rõ dụng ý của phát tên này, chẳng lẽ tổng trấn muốn dùng mũi tên bắt thủng cự tiễn sao? Thế chẳng phải là đáng cười chê lắm sao?
Tần Phi muốn trì hoãn chốc lát mà thôi. Hắn thò tay vào ống tên lấy ra ba mũi tên rồi nhanh chóng kéo dây cung. Trong khoảnh khắc cung như trăng đầy tháng.
Ba mũi tên xạ vào không trung. Một mũi tên nhằm vào đầu tên kia, một mũi nhằm vào bụng dưới, mũi cuối cùng bắn giữa người.
Mũi tên sắc bén ẩn chứa chân khí cường đại, tiếng kêu chói tai tựa xé rách không khí. Hải âu hoảng sợ bay tán loạn, cá dưới biển nhảy lên xem có chuyện gì làm bắn tứ tung những giọt nước.
Người trên cự tiễn thân thủ cao đến bực nào? Chưởng lực y bắn ra một mũi tên hoá thành tro bay. Mũi tên nhắm vào bụng dưới gần đến nơi thì như khựng lại, nó bị cạnh bàn tay chém thành hai đoạn. Tiếc rằng y ở trên không nên không thể làm động tác tiêu sái tự nhiên. Đầu mũi tên kia không bắn về phía y nên ý cũng chẳng quan tâm nữa.
Đầu mũi tên bị bắn đến thân mâu, làm thân mâu bị gãy thành hai đoạn.
Thân mâu chợt gãy lìa nên không thể bay tiếp về phía trước nữa mà rơi xuống dưới biển. Lúc này nó chỉ cách chiến hạn một đoạn ngắn nữa thôi.
Người kia tài cao gan lớn, lấy tay bắt nửa đoạn mâu, vừa phát lực ra đã gãy thành vài đoạn rồi ném xuống biển. Y đợi cho mấy cột nước bắn lên thì thân hình mới rơi xuống. Mũi chân đứng trên thân mâu, cả thân hình luớt nhẹ khuôn mặt ngạo nghễ khiêu khích nhìn về phía Tần Phi.
Hai mắt Tần Phi vẫn nhắm nghiền, lại thò tay rút ra bốn mũi tên dài nữa!
/336
|