Nếu như đứng ở góc độ của tiểu Ngọc Nhi và cly thì giết chết Sở Dương căn bản không phải là chuyện mà đơn giản chỉ là bức bách Yến vương tạo phản mà thôi! Nhưng ở góc độ Tần Phi thì chuyện này không phải là chuyện đơn giản. Hiện giờ dù gì Yến Vương vẫn chưa tạo phản, Sở Dương vẫn là thế tử vương gia. Theo luật nước Sở, nếu Vương thế tử có ý đồ với một thị nữ vượt quá lễ giáo thì chưa phải là vấn đề. Thị nữ căn bản không có quyền phản kháng, cho dù là tự vệ cũng không được.
Vấn đề thực sự rất phức tạp, nếu hành động của Sở Dương được giới quý tộc coi là chuyện nhỏ nhạt thì hành động của tiểu Ngọc Nhi chính là trọng tội, tội thiến Vương thế tử. Trường hợp này trừ phi bảo tiểu Ngọc Nhi cao chạy xa bay, nếu không thì không có cách nào thích hợp để giải quyết tội danh của nàng.
Nếu như Sở Dương bị chết thì tình huống lại càng khó khăn, Yến vương có thể mượn chuyện nhi tử bị chết mà gây hấn, triều đình cũng không thể bảo là bởi vị con ngươi chết mà ta chuẩn bị đánh ngươi được?
Trong lòng vẫn mông lung với những suy nghĩ, Tần Phi đến đứng trước mặt Sở Dương. Gã đau đến toát mồ hôi nhưng vẫn còn giữ được ý thức. Máu tươi đã tạm ngừng chảy nhưng đại phu không dám làm bước khám chữa bệnh kế tiếp. Thậm chí người đại phu trông rất trung thực cả đời chưa bước chân ra khỏi An Châu đã có ý định mang theo gia đình trốn đi. Chữa bệnh cho Vương tử có phải là dễ mà sống được đây?
Bọn thị vệ của Sở Dương đang đứng ngoài cửa không ai dám xuất hiện trước mặt hắn cả. Tần Phi dùng thân pháp quỷ mị tiến vào bên trong để không ai phát giác ra, người duy nhất có khả năng nhìn thấy Tần Phi là đại phu thì đang vội vàng chuẩn bị đồ tế nhuyễn để bỏ trốn. Lão đang vội vã thì thấy mắt hoa lên, còn chưa kịp hiểu có chuyện gì thì đã ngã xuống.
Tần Phi lẳng lặng đứng cạnh Sở Dương. Hắn thương hại nhìn gã Vương tử xui xẻo này. Gã có phụ thân lòng đầy dã tâm nhưng bá phụ hắn còn có bản lãnh và dã tâm lớn hơn rất nhiều. Gã yêu thích cô nương như cô nương đó từ bé đến lớn không ưa gã tý nào. Gã có đầy hoài bão muốn giúp đỡ chia sẻ với phụ thân để một ngày kia phụ thân leo được lên ngôi báu, gã sẽ là người thừa kế đế quốc tương lai ...
Ai hồi trẻ cũng có rất nhiều ước mơ, Sở Dương cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng lúc này gã đã mất đi dấu hiệu đàn ông lại thành một người đáng thương hại mất rồi.
Sở Dương mặc dù đau sắp ngất nhưng gã biết tiếng kêu của mình chưa kịp lên môi có lẽ đã bị Tần Phi bóp chặt ở cổ họng. Gã chỉ thều thào đứt quãng hỏi:"Ngươi tới giết ta sao?"
"Không sai" Tần Phi gật đầu.
"Giết ta thì thế cục phía bắc sẽ loạn hoàn toàn." Mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán Sở Dương lăn xuống, ánh mắt dường như có vẻ hoang mang nhìn Tần Phi. Gã kiêu ngạo với huyết thống hoàng tộc nên không muốn đau khổ cầu xin đối phương chừa cho mình một con đường sống, gã chỉ nói cho hắn biết cái chết của gã sẽ gây ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Tần Phi gật đầu một cái thong thả đáp lại:"Trên đường đi ta đã suy nghĩ vấn đề này, Lúc đầu ta cũng cảm thấy nhức đầu lắm nhưng sau lại đã đại triệt đại ngộ rồi."
"Giang sơn này không phải của ta, dù cho Yến Vương mang quân Bắc cương hay cả phương bắc biến thành một nồi thịt xáo thì cũng chẳng liên quan gì tới ta. Bệ hạ với mấy vị đại thần mới là người nhức đầu. Ta chỉ là một viên Tổng trấn hàm ngũ phẩm thì cần gì phải suy nghĩ nhiều thế cục phương Bắc, bang giao Ngô Sở. Ta mà nghĩ nhiều thế chẳng phải là sẽ phát điên mất sao? Chẳng phải là Hoàng đế không vội mà thái giám nhanh nhảu à. Đại sự của giang sơn xã tắc thì cứ để những vị sang giàu quan tâm đi. Ta làm gì cũng là để ân cừu cho thật hả thôi!"
"Vậy thì hai ta cũng làm gì mà thù hận sâu ..." Sở Dương trở nên mềm mỏng. Như lời của Tần Phi thì gã cảm thấy có chuyện rồi. Gã nam nhân này căn bản chẳng coi ai vào đâu, chẳng úy kỵ thế lực nào. Nếu nói chuyện triều đình, nói chuyện thanh cao thì chẳng bằng lẫn vào người Phố chợ uống rượu tán dóc. Bởi thế nên khi thái tử muốn mượn hơi hắn thì như dẫm phải đống phân, mà Đoan Vương cư xử với hắn như bằng hữu thì lại tự nhiên có một đồng minh cực kỳ hữu ích.
Tần Phi nói không sai, giang sơn không phải của riêng ta, tại sao ta phải vì người khác mà lo lắng vậy? Nhưng đây là bạn của ta, đụng vào hắn chính là coi rẻ ta. Đạo lý rất đơn giản nhưng rất thực dụng.
"Xoẹt!" Đoạn Ca xuất thủ, ánh sáng bạc bắn ra, kiếm mang mạnh mẽ sắc bén nhanh như chớp cắt đứt cổ họng Sở Dương.
"Ta cho ngươi toàn thây trở về Bắc cương." Tần Phi thu Đoạn Ca lại thản nhiên nói.
...
Sở Dương chết chẳng khác gì ném một tảng đá khổng lồ vào nhà xí, việc này sẽ kích động vô số biến cố.
Bắc cương đệ nhất trấn, đệ tứ trấn, đệ bát trấn sau hai ngày nữa sẽ nhận được tin tức, thế nào chúng cũng bất ngờ cùng làm phản, giam quan lại địa phương, phong tỏa kho lương, tước vũ khí toàn bộ lực lượng không phải là quân Bắc cương rồi sẽ sung vào nhóm lao dịch. Đệ nhị trấn và đệ lục trấn sẽ chia hai đường thẳng tiến An Đông, mục tiêu trực chỉ An Châu.
Cùng lúc đó, Yến Vương tự mình viết một phong gia thư chứ không phải tấu chương gửi đến Sở đế ở Đông Đô. Trong đó sẽ nói một cách đơn giản là nhi tử của ta cũng là chất nhi của ngươi. Nó đã chết, những tướng lĩnh có quan hệ tốt với nó rất tức giận nên bất ngờ làm phản. Chuyện này không liên quan đến ta. Ta là Yến vương là dòng dõi hoàng tộc, là lãnh đạo Bắc cương, cũng là đệ đệ của ngươi. Ta ủng hộ ngươi phái quân tiễu trừ bọn phản loạn. Nhưng mà gần như tất cả bộ hạ của ta đều bất ngờ làm phản nên ta không có cách nào đối phó với bọn chúng. Nếu như ngươi không có nhiều việc khẩn cấp, có thể phái ra du binh tán dũng thì ngươi mau dẹp bọn chúng đi.
Mặc dù Yến Vương không ban bố lệnh truy sát giống như giang hồ thường hay làm nhưng ai ở Bắc cương cũng đều biết có một giải thưởng cực lớn đủ làm người ta động tâm là ai lấy được đầu Tần Phi thưởng mười vạn lượng hoàng kim.
Bởi thế bây giờ ngay những tên tiểu lưu manh hạ đẳng nhất cũng thủ sẵn trong túi một viên gạch lớn. Nhỡ đâu trời thương, vạn nhất những vị cao thủ vì giải thưởng đuổi giết Tần trấn đốc làm hắn bị thương đầy mình gặp phải đường cùng chỉ còn một hơi thở thì có phải tương cho cục gạch là có thể một bước lên tiên không.
Bọn côn đồ cũng rõ mình không thể có bản lĩnh để tìm Tần Phi của Sát Sự Thính, nhưng cứ chuẩn bị mỗi người cục gạch. Biết đâu ...
Triều đình không có loan báo tin tức - Yến Vương giương cờ tạo phản, mà chỉ bảo là đám thuộc hạ liên kết với nhau tạo binh biến. Triều đình xuất binh chỉ có thể lấy cớ là đánh binh sĩ tạo phản mà không thể nào thảo phạt Yến Vương. Nhưng dù không đánh thì những binh sĩ làm phản kia cũng đã không chế hoàn toàn Bắc Cương. Hơn nữa còn binh lực của hai trấn đi bắt Tần Phi báo thù cho thế tử cũng chuẩn bị nuốt nốt An Đông.
An Đông nguy rồi! Tần Phi nguy rồi!
"Hắn chẳng có gì nguy cả!" Sở đế thờ ơ bảo:" Tiểu tử kia đã chọc ra phiền toái hẳn đã nghĩ ra đường lui. Đừng nói là binh mã có hai trấn, kể cả động viên toàn thể quân Bắc cương hay đại quân triều đình phối hợp với Yến Vương cũng không làm gì được nó."
Vấn đề thực sự rất phức tạp, nếu hành động của Sở Dương được giới quý tộc coi là chuyện nhỏ nhạt thì hành động của tiểu Ngọc Nhi chính là trọng tội, tội thiến Vương thế tử. Trường hợp này trừ phi bảo tiểu Ngọc Nhi cao chạy xa bay, nếu không thì không có cách nào thích hợp để giải quyết tội danh của nàng.
Nếu như Sở Dương bị chết thì tình huống lại càng khó khăn, Yến vương có thể mượn chuyện nhi tử bị chết mà gây hấn, triều đình cũng không thể bảo là bởi vị con ngươi chết mà ta chuẩn bị đánh ngươi được?
Trong lòng vẫn mông lung với những suy nghĩ, Tần Phi đến đứng trước mặt Sở Dương. Gã đau đến toát mồ hôi nhưng vẫn còn giữ được ý thức. Máu tươi đã tạm ngừng chảy nhưng đại phu không dám làm bước khám chữa bệnh kế tiếp. Thậm chí người đại phu trông rất trung thực cả đời chưa bước chân ra khỏi An Châu đã có ý định mang theo gia đình trốn đi. Chữa bệnh cho Vương tử có phải là dễ mà sống được đây?
Bọn thị vệ của Sở Dương đang đứng ngoài cửa không ai dám xuất hiện trước mặt hắn cả. Tần Phi dùng thân pháp quỷ mị tiến vào bên trong để không ai phát giác ra, người duy nhất có khả năng nhìn thấy Tần Phi là đại phu thì đang vội vàng chuẩn bị đồ tế nhuyễn để bỏ trốn. Lão đang vội vã thì thấy mắt hoa lên, còn chưa kịp hiểu có chuyện gì thì đã ngã xuống.
Tần Phi lẳng lặng đứng cạnh Sở Dương. Hắn thương hại nhìn gã Vương tử xui xẻo này. Gã có phụ thân lòng đầy dã tâm nhưng bá phụ hắn còn có bản lãnh và dã tâm lớn hơn rất nhiều. Gã yêu thích cô nương như cô nương đó từ bé đến lớn không ưa gã tý nào. Gã có đầy hoài bão muốn giúp đỡ chia sẻ với phụ thân để một ngày kia phụ thân leo được lên ngôi báu, gã sẽ là người thừa kế đế quốc tương lai ...
Ai hồi trẻ cũng có rất nhiều ước mơ, Sở Dương cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng lúc này gã đã mất đi dấu hiệu đàn ông lại thành một người đáng thương hại mất rồi.
Sở Dương mặc dù đau sắp ngất nhưng gã biết tiếng kêu của mình chưa kịp lên môi có lẽ đã bị Tần Phi bóp chặt ở cổ họng. Gã chỉ thều thào đứt quãng hỏi:"Ngươi tới giết ta sao?"
"Không sai" Tần Phi gật đầu.
"Giết ta thì thế cục phía bắc sẽ loạn hoàn toàn." Mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán Sở Dương lăn xuống, ánh mắt dường như có vẻ hoang mang nhìn Tần Phi. Gã kiêu ngạo với huyết thống hoàng tộc nên không muốn đau khổ cầu xin đối phương chừa cho mình một con đường sống, gã chỉ nói cho hắn biết cái chết của gã sẽ gây ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Tần Phi gật đầu một cái thong thả đáp lại:"Trên đường đi ta đã suy nghĩ vấn đề này, Lúc đầu ta cũng cảm thấy nhức đầu lắm nhưng sau lại đã đại triệt đại ngộ rồi."
"Giang sơn này không phải của ta, dù cho Yến Vương mang quân Bắc cương hay cả phương bắc biến thành một nồi thịt xáo thì cũng chẳng liên quan gì tới ta. Bệ hạ với mấy vị đại thần mới là người nhức đầu. Ta chỉ là một viên Tổng trấn hàm ngũ phẩm thì cần gì phải suy nghĩ nhiều thế cục phương Bắc, bang giao Ngô Sở. Ta mà nghĩ nhiều thế chẳng phải là sẽ phát điên mất sao? Chẳng phải là Hoàng đế không vội mà thái giám nhanh nhảu à. Đại sự của giang sơn xã tắc thì cứ để những vị sang giàu quan tâm đi. Ta làm gì cũng là để ân cừu cho thật hả thôi!"
"Vậy thì hai ta cũng làm gì mà thù hận sâu ..." Sở Dương trở nên mềm mỏng. Như lời của Tần Phi thì gã cảm thấy có chuyện rồi. Gã nam nhân này căn bản chẳng coi ai vào đâu, chẳng úy kỵ thế lực nào. Nếu nói chuyện triều đình, nói chuyện thanh cao thì chẳng bằng lẫn vào người Phố chợ uống rượu tán dóc. Bởi thế nên khi thái tử muốn mượn hơi hắn thì như dẫm phải đống phân, mà Đoan Vương cư xử với hắn như bằng hữu thì lại tự nhiên có một đồng minh cực kỳ hữu ích.
Tần Phi nói không sai, giang sơn không phải của riêng ta, tại sao ta phải vì người khác mà lo lắng vậy? Nhưng đây là bạn của ta, đụng vào hắn chính là coi rẻ ta. Đạo lý rất đơn giản nhưng rất thực dụng.
"Xoẹt!" Đoạn Ca xuất thủ, ánh sáng bạc bắn ra, kiếm mang mạnh mẽ sắc bén nhanh như chớp cắt đứt cổ họng Sở Dương.
"Ta cho ngươi toàn thây trở về Bắc cương." Tần Phi thu Đoạn Ca lại thản nhiên nói.
...
Sở Dương chết chẳng khác gì ném một tảng đá khổng lồ vào nhà xí, việc này sẽ kích động vô số biến cố.
Bắc cương đệ nhất trấn, đệ tứ trấn, đệ bát trấn sau hai ngày nữa sẽ nhận được tin tức, thế nào chúng cũng bất ngờ cùng làm phản, giam quan lại địa phương, phong tỏa kho lương, tước vũ khí toàn bộ lực lượng không phải là quân Bắc cương rồi sẽ sung vào nhóm lao dịch. Đệ nhị trấn và đệ lục trấn sẽ chia hai đường thẳng tiến An Đông, mục tiêu trực chỉ An Châu.
Cùng lúc đó, Yến Vương tự mình viết một phong gia thư chứ không phải tấu chương gửi đến Sở đế ở Đông Đô. Trong đó sẽ nói một cách đơn giản là nhi tử của ta cũng là chất nhi của ngươi. Nó đã chết, những tướng lĩnh có quan hệ tốt với nó rất tức giận nên bất ngờ làm phản. Chuyện này không liên quan đến ta. Ta là Yến vương là dòng dõi hoàng tộc, là lãnh đạo Bắc cương, cũng là đệ đệ của ngươi. Ta ủng hộ ngươi phái quân tiễu trừ bọn phản loạn. Nhưng mà gần như tất cả bộ hạ của ta đều bất ngờ làm phản nên ta không có cách nào đối phó với bọn chúng. Nếu như ngươi không có nhiều việc khẩn cấp, có thể phái ra du binh tán dũng thì ngươi mau dẹp bọn chúng đi.
Mặc dù Yến Vương không ban bố lệnh truy sát giống như giang hồ thường hay làm nhưng ai ở Bắc cương cũng đều biết có một giải thưởng cực lớn đủ làm người ta động tâm là ai lấy được đầu Tần Phi thưởng mười vạn lượng hoàng kim.
Bởi thế bây giờ ngay những tên tiểu lưu manh hạ đẳng nhất cũng thủ sẵn trong túi một viên gạch lớn. Nhỡ đâu trời thương, vạn nhất những vị cao thủ vì giải thưởng đuổi giết Tần trấn đốc làm hắn bị thương đầy mình gặp phải đường cùng chỉ còn một hơi thở thì có phải tương cho cục gạch là có thể một bước lên tiên không.
Bọn côn đồ cũng rõ mình không thể có bản lĩnh để tìm Tần Phi của Sát Sự Thính, nhưng cứ chuẩn bị mỗi người cục gạch. Biết đâu ...
Triều đình không có loan báo tin tức - Yến Vương giương cờ tạo phản, mà chỉ bảo là đám thuộc hạ liên kết với nhau tạo binh biến. Triều đình xuất binh chỉ có thể lấy cớ là đánh binh sĩ tạo phản mà không thể nào thảo phạt Yến Vương. Nhưng dù không đánh thì những binh sĩ làm phản kia cũng đã không chế hoàn toàn Bắc Cương. Hơn nữa còn binh lực của hai trấn đi bắt Tần Phi báo thù cho thế tử cũng chuẩn bị nuốt nốt An Đông.
An Đông nguy rồi! Tần Phi nguy rồi!
"Hắn chẳng có gì nguy cả!" Sở đế thờ ơ bảo:" Tiểu tử kia đã chọc ra phiền toái hẳn đã nghĩ ra đường lui. Đừng nói là binh mã có hai trấn, kể cả động viên toàn thể quân Bắc cương hay đại quân triều đình phối hợp với Yến Vương cũng không làm gì được nó."
/336
|