Lê Thải Nhi nhìn bóng lưng Long Phụng Ngọc không chớp mắt, nước mắt rơi xuống. Trong lòng của nàng tràn đầy uất ức và lo lắng. Nàng rất sợ hãi Ngọc vương phủ xa lạ này. Cảnh tượng huyết tinh này làm cho nàng cảm thấy buồn nôn. Quan hệ phức tạp này cũng làm cho nàng cảm thấy lúng túng.
Nàng chỉ nói nàng là một nữ nhân hạnh phúc. Nàng có một trượng phu yêu nàng, có một thân phận tôn quý địa vị. Nàng và hắn có thể giống như Thần Tiên Quyến Lữ d`dlq-d, cuộc sống hạnh phúc. Nhưng mà lại có vài nữ nhân lần lượt xuất hiện, làm cho ngọn lửa hi vọng dấy lên trong lòng nàng dần dần dập tắt.
Hắn rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân? Cuối cùng giữa những nữ nhân này có quan hệ như thế nào? Tại sao phải đấu đến lúc ngươi chết ta sống?
Làm cho Lê Thải Nhi đau lòng nhất là lúc người nam nhân kia ôm Âu Dương Phi đi, lại không liếc nhìn nàng một cái! Chỉ đem an nguy của nàng giao cho một người thị vệ, cứ đi như vậy chẳng thèm ngó tới! Trong lòng của nàng không nhịn được dâng lên một tia ghen tức.
Tiểu thư, chúng ta trở về thôi! Yến nhi kéo ống tay áo của Lê Thải Nhi, kéo Lê Thải Nhi từ trong mạch suy nghĩ trở về.
Vương phi, mời trở về! Vu Thừa Phong nhìn thấu thương cảm trong lòng Lê Thải Nhi nhưng không biết khuyên nhủ nàng thế nào, hắn chỉ có thể d`dlq-d cùng Yến nhi thúc giục nàng đi về nghỉ.
Đi thôi! Lê Thải Nhi cúi đầu, được Yến nhi nâng đỡ đi trở về biệt viện.
Lê Thải Nhi đi vào cửa chính chủ phòng, ngồi ở trên ghế ngẩn người. Yến nhi chuẩn bị xong thùng nước tắm và nước nóng, nhắc Lê Thải Nhi tắm rửa thay quần áo: Tiểu thư, dính mưa nửa ngày, cả người cũng đã bị bẩn, tắm nước nóng, đổi quần áo sạch sẽ đi! Bằng không, nhất định sẽ bị bệnh.
Lê Thải Nhi không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Yến nhi giúp nàng cởi y phục trên người, dìu nàng đi thùng nước tắm vào tràn đầy cánh hoa. Nàng vùi vào trong nước nóng, nghĩ kiểu gì thì vẫn không hiểu rõ được: Yến nhi, ta rất muốn biết trước kia đã chuyện
/123
|