Mây đen, lạnh lẽo.
Tiếng gió vù vù thê lương, làm Mạnh Kiều không kiềm nổi chui vào ngực Nghiêm Mục, oán giận: “Quá lạnh.”
Nghiêm Mục ôm Mạnh Kiều.
Cuối cùng trưởng thôn không tiếp tục hút thuốc nữa. Ông ta ngẩng đầu nhìn màu đen dày đặc trên không trung, thở dài một hơi: “Tại sao lại như vậy?”
Trong đôi mắt vẩn đục của ông ta cũng tràn ngập sợ hãi giống thôn dân. Trưởng thôn dùng tay vỗ vỗ bả vai người đen mập: “Cậu chắc chắn không có người chết?”
“Không có! Nhà nào có người chết thì sẽ tháo vải bố trắng xuống đặt trên quan tài! Nhưng mà không có ai cả!” Trong ánh mắt người đen mập cũng đều là kinh hoàng: “Làm sao bây giờ?”
“Vẫn theo cách cũ đi.” Trưởng thôn chắp tay, không ngừng xoa bóp ngón tay giữa: “Mọi người bỏ phiếu đi.”
Sau khi ném xuống một câu, ông ta đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo được người đen mập đỡ vào trong nhà, để lại thôn dân phía sau ồ lên. Có người ngẩng đầu nhìn mây đen trên đỉnh đầu: “Âm khí quá nặng! Chuyện này cần phải giải quyết! Rất cần!”
“Mẹ nó, nếu sinh ra thai chết thì tốt rồi! Giờ hay rồi, có người sinh, không ai chết, mọi người đều sẽ chôn cùng!” Cũng có người khác nói thầm: “Thứ gì thế không biết!”
“Anh bớt tranh cãi đi! Nếu như bị trưởng thôn nghe thấy, lần sau người chết là anh đấy!” Có người cản người vừa oán giận: “Giải tán, giải tán đi! Buổi tối lại đến nhà trưởng thôn!”
Sự sợ hãi cái chết và phiền chán tràn ngập trong thôn dân.
Bây giờ Mạnh Kiều đã hiểu rõ, bởi vì nguyên nhân nào đó, nếu thôn làng này có một người sinh ra thì hẳn sẽ chết một người. Nếu không có ai chết thì thôn làng sẽ bị báo ứng. Cô dụi vào ngực Nghiêm Mục: “Tiếp tục như này có lẽ bọn họ sẽ chọn ra một người để giết chết. Chúng ta có cần ngăn cản không?”
“Không thể ngăn cản. Nhiệm vụ nhắc nhở phải tôn trọng phong tục địa phương. Đây hẳn là phong tục của nơi này. Nhiệm vụ là nhiệm vụ, không phải là chỗ cho em thể hiện anh hùng, trò Mạnh.” Tay anh khoác trên vai Mạnh Kiều, ngón tay vô thức xoa tóc mái cô gái.
Mạnh Kiều đứng dậy: “Đi, đi hỏi trưởng thôn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hương Hương đầy nghi hoặc: “Hả? Ông ta sẽ nói cho chị à?”
Nhưng mà hai người đã đứng lên đi tới trước cửa. Anh gõ cửa, người mở cửa là một cô gái trẻ mang khuôn mặt tiều tụy, làn da trắng nõn, khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ. Nếu không phải vẻ mặt cô tái nhợt, Mạnh Kiều nhận thấy đây nhất định là một cô gái đẹp. Cô gái hẳn đã khóc suốt một đêm, hai mí mắt gần như sưng húp thành một mí. Giọng cô ấy khàn khàn nghẹn ngào: “Xin hỏi có chuyện gì?”
Giọng vừa cất lên, Mạnh Kiều đã biết đây là chủ nhân của âm thanh cồn cào ruột gan nửa đêm hôm qua. Cô đánh giá cô gái trước mắt từ trên xuống dưới một lượt rồi lấy ra thẻ phóng viên của mình: “Xin chào! Chúng tôi là đoàn phim đến sưu tầm phong tục, đã có hẹn với trưởng thôn.”
Cô gái nhìn gương mặt phúc hậu và vô hại của Mạnh Kiều, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, chỉ có mỏi mệt không chịu nổi: “Bố tôi hơi mệt, đã nghỉ ngơi. Các anh chị rời khỏi nơi này đi, ở đây không an toàn.”
Cô ấy nói xong thì đóng cửa lại.
Cô ấy hẳn là con gái trưởng thôn.
Mạnh Kiều chứa đầy nghi vấn. Vừa rồi bụng cô gái kia phồng lên như đang mang thai, nhưng hoàn toàn không có khí sắc mượt mà của người mang thai được tẩm bổ. Rõ ràng ngày hôm qua trưởng thôn nói phải hầm canh gà cho con gái. Một điểm quan trọng khác là ngày hôm qua cô gái vẫn luôn gọi khàn cả giọng ‘con của tôi’. Chẳng lẽ đã sinh rồi?
Hay đứa trẻ là thai chết từ trong bụng.
Mạnh Kiều càng ngày càng không hiểu ra sao!
“Cuối cùng là sinh chưa?” Mạnh Kiều nhỏ giọng nói thầm.
“Hẳn là đã sinh rồi.” Nghiêm Mục đi ra ngoài, phân tích: “Sinh một - chết một là quy luật phong tục ở nơi này. Bởi vì không có chết, cho nên đứa trẻ mới chào đời mới dư ra. Cho nên cần phải có người chết. Vừa rồi không phải có người nói thai chết à? Em nên lắng tai nghe giảng.”
Hương Hương hoàn toàn không hiểu ra sao. Cô ấy cảm thấy mình như đang học lớp toán khi còn bé. Rõ ràng cô ấy đều nghiêm túc nghe mỗi một bước giải bài, nhưng đến lúc làm bài lại phát hiện mình không biết gì cả. Hiện tại cô ấy giống như xem hai học sinh giỏi làm bài, dứt khoát chỉ có vẻ mặt ngu ngốc.
Mạnh Kiều tự hỏi: “Hay là chúng ta nên nói bóng nói gió hỏi xem.”
Nghiêm Mục dường như không sốt ruột, đột nhiên hỏi: “Em không đói à?”
“Hả?”
“Chưa ăn bữa sáng, em không đói bụng à?” Nghiêm Mục nói: “Đừng nghĩ nữa. Ăn cơm quan trọng.”
Hương Hương:?? Không phải hai người đang nói chuyện manh mối à? Sao bắt đầu bàn về ăn cơm rồi?
Nghiêm Mục hỏi: “Muốn ăn gì?”
Mạnh Kiều nghe được có cơm ăn, trên mặt thay đổi biểu cảm, hân hoan nhảy nhót trở về: “Cơm chiên trứng! Không có cơm thì ăn hành tây xào trứng gà!”
Còn chưa đến cửa, trong sân đã truyền đến mùi thơm của đồ ăn.
Hạ Linh dọn một cái bàn trong sân, phía trên là nồi mỳ nóng hầm hập bốc khói thơm phức và một đĩa ớt xanh xào thịt. Hạ Linh hớn hở, đôi mắt giống như một hạt châu đen sáng lấp lánh. Nhìn thấy ba người Mạnh Kiều đã về, cậu ấy vẫy tay, cười đùa: “Nhanh, nhanh, nhanh! Chồng tôi nấu cơm! Mà đây là của hai chúng tôi, tôi không cho các anh chị ăn đâu!”
Mạnh Kiều ngồi xuống rót cho mình cốc nước ấm: “Không cho ăn còn khoe.”
Hạ Linh hi hi ha ha vui sướng: “Bảo chồng chị làm đi, cơm của chồng tôi nấu là cho tôi ăn. Nhưng mà có thể cho chị nếm một miếng!” Cậu ấy mới dứt lời, Cốc Thu đã bưng một đĩa thịt xào ra: “Bé cưng, còn muốn ăn gì?”
“Chồng mau ăn đi, nguội mất!” Hạ Linh quan tâm, trong mắt chỉ có Cốc Thu. Cậu ấy nhích đến trước mặt Cốc Thu cười hì hì nói: “Em ở nhà chưa được ăn mấy bữa cơm anh nấu. Khi nào về, anh phải nấu cho em ăn mỗi ngày, được không.”
“Ừm.” Cốc Thu ngầm đồng ý hành vi thân mật của bé người yêu: “Mau ăn đi, nguội mất.”
Mạnh Kiều giương mắt nhìn Nghiêm Mục.
Anh có thể đi vào nấu cơm không?
Cốc Thu khơi dậy lửa giận hơn thua của Mạnh Kiều. Trong ánh mắt cô tràn ngập ba chữ ‘Em muốn thắng’. Nghiêm Mục nấu cơm cũng ngon, hơn nữa anh cũng biết làm thịt xào!
Nghiêm Mục không nói nhiều, chỉ xoa vành tai hơi lạnh của Mạnh Kiều, cười đi vào phòng bếp.
Mùi thơm từ cửa sổ phòng bếp bay ra. Tuy rằng Mạnh Kiều không biết là gì nhưng cõi lòng cô đầy chờ mong. Mùi khói lửa làm mọi người trong phó bản trở lại nhân gian.
Hương Hương tò mò hỏi: “Bạn trai chị tốt thật đó, hai ngươi ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Chưa lâu lắm.” Mạnh Kiều nói.
“Ánh mắt anh ấy nhìn chị thật dịu dàng làm người FA từ trong bụng mẹ như em cực hâm mộ. Hai anh chị quen nhau trong nhiệm vụ à?” Hương Hương mở to đôi mắt tò mò nhìn Mạnh Kiều như mẹ nhìn con.
“Ừm, xem như vậy.” Mạnh Kiều uống một ngụm nước.
“Có phải tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân không?” Mắt Hương Hương lấp lánh hỏi.
Hạ Linh cũng say sưa nghe Mạnh Kiều nói, ánh mắt nhắm thẳng sang bên này.
Mạnh Kiều nghe thấy vấn đề này thì hơi sửng sốt. Có tính là anh hùng cứu mỹ nhân không nhỉ? Lúc đó Nghiêm Mục cho cô di ảnh kia. Nhưng lúc ấy cô cho rằng anh là NPC trùm cuối vai ác, còn dứt khoát cất bước nhảy lầu ở trước mặt anh, dọa sợ gần chết. Sắc mặt cô gái trong giây lát thay đổi khá phong phú. Cô nghẹn thật lâu cuối cùng phun ra một câu: “Ừm, tôi cảm thấy xem như vậy.”
Hạ Linh cười nói: “Thoạt nhìn không giống nha. Nói nhanh lên hai ngươi quen nhau thế nào? Có phải là kiểu kết duyên vì hiểu lầm trong phim hay chiếu không?”
Mấy người tán gẫu, Nghiêm Mục bưng đĩa từ phòng bếp đi ra.
“Ăn cơm.”
Bánh trứng vị hành, thịt gà thái hạt lựu xào ớt xanh, bánh canh cà chua và một nồi khoai tây cắt lát. Anh lại cầm ba cái bát, đưa cho Hương Hương một cái: “Ăn cùng luôn. Không đủ thì trong phòng còn cơm.”
Hương Hương kích động đến rơi nước mắt: “Tốt quá, tốt quá. Em cũng có cơm ăn.”
Cốc Thu và Nghiêm Mục như “hiền thê lương mẫu”. Hai người làm một bàn đồ ăn khiến ngày mùa thu vốn se lạnh lập tức trở nên ấm áp. Sau khi nói chuyện trời đất, việc nhà, Mạnh Kiều hỏi Hạ Linh: “Sáng sớm hai người đi về phía tây có phát hiện gì không? Đã đến giờ trao đổi tình báo.”
Hạ Linh: “Hả? Chị đều bắt đầu nghiêm túc trao đổi tin như này à? Tôi cho rằng chị sẽ quanh co lòng vòng cơ.”
Cậu ấy thấy rất lạ vậy mà cho đến nay cô gái nhỏ còn chưa bị người đâm sau lưng, vui vẻ trực tiếp nói ra tin tức trao đổi. Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục, cô không xác định có phải mình nói sai gì rồi không. Nghiêm Mục nói: “Lần này vẫn không có nhắc nhở nhiệm vụ thất bại, muốn sống sót thì cần hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tôi biết, nhưng anh chị chưa gặp được kiểu người đẩy bạn ra để thí nghiệm điều kiện chết à? Chính là kiểu người rõ ràng tìm được manh mối rồi nhưng lại cất giấu lấy người khác làm thí nghiệm ấy.” Hạ Linh hỏi.
Mạnh Kiều sửng sốt.
Có à?
Có loại người này à?
Hình như cô vẫn luôn được Nghiêm Mục bảo vệ rất tốt.
Cô suy nghĩ rất lâu rồi nói: “Không có. Hai người gặp rồi?”
Hạ Linh lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi: “Thật không có á? Loại người này nhiều lắm đó! Lần trước tôi thiếu chút nữa đã chết, chỉ có tí xíu nữa thôi! Nếu không phải chồng tôi che gương trong phòng tôi lại thì con quỷ kia chắc chắn đã bóp chết tôi lúc nửa đêm rồi.”
Mạnh Kiều lại sửng sốt... Cô vẫn luôn cho rằng chỗ ngủ là nơi an toàn nhất trong nhiệm vụ...
Nghiêm Mục: “Ừm! Đêm đó Bạch Giác Quán cũng có tiếng đập cửa, anh không đánh thức em.”
Mạnh Kiều:???
“Em đã quên Vạn Niếp Niếp chết thế nào ở trung học Hạnh Nhạc rồi à?”
“Còn bệnh viện tâm thần, lúc ông chủ nhỏ đi theo em bị Tiểu Kiều chặn đường.”
Mạnh Kiều muộn màng nhận ra, cô bình tĩnh trong chốc lát mới xua tay: “Nói chuyện tử tế nào. Thôn này hẳn là có người sinh ra thì sẽ có người tử vong. Mà con gái trưởng thôn hẳn đã thuận lợi sinh con, nhưng trong thôn lại không ai chết.”
Hạ Linh không nói gì, đang chờ Cốc Thu.
Cốc Thu uống một ngụm nước ấm rồi nói: “Hiện tại thôn tổng cộng 45 người. Chúng tôi đã hỏi thôn dân, bọn họ nói thôn cần duy trì quy luật một người sống, một người chết. Nếu cân bằng này bị phá vỡ thì sẽ bùng nổ sự kiện tử vong đáng sợ.”
Việc này giống với Nghiêm Mục điều tra, cho nên thôn dân muốn chọn ra một người phải chết.
Lúc này, trưởng thôn vội vàng về nhà đi vào trong phòng lấy ít trứng gà và sữa bò. Ông ta nhìn thấy mọi người ngồi vây quanh trước bàn, cố gắng muốn nhếch môi chào hỏi một cái, nhưng sợ hãi và mỏi mệt làm nụ cười của ông ta càng thêm quỷ dị khó coi.
Cốc Thu đột nhiên gọi ông ta: “Trưởng thôn, khi nào chúng tôi ăn tiệc mừng?”
Trưởng thôn dừng bước chân sửng sốt hai giây sau đó giận dữ nói: “Tiệc mừng! Tiệc mừng gì? Không có tiệc mừng! Các cô cậu hoàn thành công việc thì đi luôn đi, đừng động đến chúng tôi!” Ông ta cực kỳ tức giận, nói xong lập tức đẩy cửa hầm hừ đi ra ngoài.
Không có tiệc mừng.
Đứa bé sinh ra rồi, nhưng không có tiệc mừng.
Tiếng gió vù vù thê lương, làm Mạnh Kiều không kiềm nổi chui vào ngực Nghiêm Mục, oán giận: “Quá lạnh.”
Nghiêm Mục ôm Mạnh Kiều.
Cuối cùng trưởng thôn không tiếp tục hút thuốc nữa. Ông ta ngẩng đầu nhìn màu đen dày đặc trên không trung, thở dài một hơi: “Tại sao lại như vậy?”
Trong đôi mắt vẩn đục của ông ta cũng tràn ngập sợ hãi giống thôn dân. Trưởng thôn dùng tay vỗ vỗ bả vai người đen mập: “Cậu chắc chắn không có người chết?”
“Không có! Nhà nào có người chết thì sẽ tháo vải bố trắng xuống đặt trên quan tài! Nhưng mà không có ai cả!” Trong ánh mắt người đen mập cũng đều là kinh hoàng: “Làm sao bây giờ?”
“Vẫn theo cách cũ đi.” Trưởng thôn chắp tay, không ngừng xoa bóp ngón tay giữa: “Mọi người bỏ phiếu đi.”
Sau khi ném xuống một câu, ông ta đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo được người đen mập đỡ vào trong nhà, để lại thôn dân phía sau ồ lên. Có người ngẩng đầu nhìn mây đen trên đỉnh đầu: “Âm khí quá nặng! Chuyện này cần phải giải quyết! Rất cần!”
“Mẹ nó, nếu sinh ra thai chết thì tốt rồi! Giờ hay rồi, có người sinh, không ai chết, mọi người đều sẽ chôn cùng!” Cũng có người khác nói thầm: “Thứ gì thế không biết!”
“Anh bớt tranh cãi đi! Nếu như bị trưởng thôn nghe thấy, lần sau người chết là anh đấy!” Có người cản người vừa oán giận: “Giải tán, giải tán đi! Buổi tối lại đến nhà trưởng thôn!”
Sự sợ hãi cái chết và phiền chán tràn ngập trong thôn dân.
Bây giờ Mạnh Kiều đã hiểu rõ, bởi vì nguyên nhân nào đó, nếu thôn làng này có một người sinh ra thì hẳn sẽ chết một người. Nếu không có ai chết thì thôn làng sẽ bị báo ứng. Cô dụi vào ngực Nghiêm Mục: “Tiếp tục như này có lẽ bọn họ sẽ chọn ra một người để giết chết. Chúng ta có cần ngăn cản không?”
“Không thể ngăn cản. Nhiệm vụ nhắc nhở phải tôn trọng phong tục địa phương. Đây hẳn là phong tục của nơi này. Nhiệm vụ là nhiệm vụ, không phải là chỗ cho em thể hiện anh hùng, trò Mạnh.” Tay anh khoác trên vai Mạnh Kiều, ngón tay vô thức xoa tóc mái cô gái.
Mạnh Kiều đứng dậy: “Đi, đi hỏi trưởng thôn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hương Hương đầy nghi hoặc: “Hả? Ông ta sẽ nói cho chị à?”
Nhưng mà hai người đã đứng lên đi tới trước cửa. Anh gõ cửa, người mở cửa là một cô gái trẻ mang khuôn mặt tiều tụy, làn da trắng nõn, khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ. Nếu không phải vẻ mặt cô tái nhợt, Mạnh Kiều nhận thấy đây nhất định là một cô gái đẹp. Cô gái hẳn đã khóc suốt một đêm, hai mí mắt gần như sưng húp thành một mí. Giọng cô ấy khàn khàn nghẹn ngào: “Xin hỏi có chuyện gì?”
Giọng vừa cất lên, Mạnh Kiều đã biết đây là chủ nhân của âm thanh cồn cào ruột gan nửa đêm hôm qua. Cô đánh giá cô gái trước mắt từ trên xuống dưới một lượt rồi lấy ra thẻ phóng viên của mình: “Xin chào! Chúng tôi là đoàn phim đến sưu tầm phong tục, đã có hẹn với trưởng thôn.”
Cô gái nhìn gương mặt phúc hậu và vô hại của Mạnh Kiều, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, chỉ có mỏi mệt không chịu nổi: “Bố tôi hơi mệt, đã nghỉ ngơi. Các anh chị rời khỏi nơi này đi, ở đây không an toàn.”
Cô ấy nói xong thì đóng cửa lại.
Cô ấy hẳn là con gái trưởng thôn.
Mạnh Kiều chứa đầy nghi vấn. Vừa rồi bụng cô gái kia phồng lên như đang mang thai, nhưng hoàn toàn không có khí sắc mượt mà của người mang thai được tẩm bổ. Rõ ràng ngày hôm qua trưởng thôn nói phải hầm canh gà cho con gái. Một điểm quan trọng khác là ngày hôm qua cô gái vẫn luôn gọi khàn cả giọng ‘con của tôi’. Chẳng lẽ đã sinh rồi?
Hay đứa trẻ là thai chết từ trong bụng.
Mạnh Kiều càng ngày càng không hiểu ra sao!
“Cuối cùng là sinh chưa?” Mạnh Kiều nhỏ giọng nói thầm.
“Hẳn là đã sinh rồi.” Nghiêm Mục đi ra ngoài, phân tích: “Sinh một - chết một là quy luật phong tục ở nơi này. Bởi vì không có chết, cho nên đứa trẻ mới chào đời mới dư ra. Cho nên cần phải có người chết. Vừa rồi không phải có người nói thai chết à? Em nên lắng tai nghe giảng.”
Hương Hương hoàn toàn không hiểu ra sao. Cô ấy cảm thấy mình như đang học lớp toán khi còn bé. Rõ ràng cô ấy đều nghiêm túc nghe mỗi một bước giải bài, nhưng đến lúc làm bài lại phát hiện mình không biết gì cả. Hiện tại cô ấy giống như xem hai học sinh giỏi làm bài, dứt khoát chỉ có vẻ mặt ngu ngốc.
Mạnh Kiều tự hỏi: “Hay là chúng ta nên nói bóng nói gió hỏi xem.”
Nghiêm Mục dường như không sốt ruột, đột nhiên hỏi: “Em không đói à?”
“Hả?”
“Chưa ăn bữa sáng, em không đói bụng à?” Nghiêm Mục nói: “Đừng nghĩ nữa. Ăn cơm quan trọng.”
Hương Hương:?? Không phải hai người đang nói chuyện manh mối à? Sao bắt đầu bàn về ăn cơm rồi?
Nghiêm Mục hỏi: “Muốn ăn gì?”
Mạnh Kiều nghe được có cơm ăn, trên mặt thay đổi biểu cảm, hân hoan nhảy nhót trở về: “Cơm chiên trứng! Không có cơm thì ăn hành tây xào trứng gà!”
Còn chưa đến cửa, trong sân đã truyền đến mùi thơm của đồ ăn.
Hạ Linh dọn một cái bàn trong sân, phía trên là nồi mỳ nóng hầm hập bốc khói thơm phức và một đĩa ớt xanh xào thịt. Hạ Linh hớn hở, đôi mắt giống như một hạt châu đen sáng lấp lánh. Nhìn thấy ba người Mạnh Kiều đã về, cậu ấy vẫy tay, cười đùa: “Nhanh, nhanh, nhanh! Chồng tôi nấu cơm! Mà đây là của hai chúng tôi, tôi không cho các anh chị ăn đâu!”
Mạnh Kiều ngồi xuống rót cho mình cốc nước ấm: “Không cho ăn còn khoe.”
Hạ Linh hi hi ha ha vui sướng: “Bảo chồng chị làm đi, cơm của chồng tôi nấu là cho tôi ăn. Nhưng mà có thể cho chị nếm một miếng!” Cậu ấy mới dứt lời, Cốc Thu đã bưng một đĩa thịt xào ra: “Bé cưng, còn muốn ăn gì?”
“Chồng mau ăn đi, nguội mất!” Hạ Linh quan tâm, trong mắt chỉ có Cốc Thu. Cậu ấy nhích đến trước mặt Cốc Thu cười hì hì nói: “Em ở nhà chưa được ăn mấy bữa cơm anh nấu. Khi nào về, anh phải nấu cho em ăn mỗi ngày, được không.”
“Ừm.” Cốc Thu ngầm đồng ý hành vi thân mật của bé người yêu: “Mau ăn đi, nguội mất.”
Mạnh Kiều giương mắt nhìn Nghiêm Mục.
Anh có thể đi vào nấu cơm không?
Cốc Thu khơi dậy lửa giận hơn thua của Mạnh Kiều. Trong ánh mắt cô tràn ngập ba chữ ‘Em muốn thắng’. Nghiêm Mục nấu cơm cũng ngon, hơn nữa anh cũng biết làm thịt xào!
Nghiêm Mục không nói nhiều, chỉ xoa vành tai hơi lạnh của Mạnh Kiều, cười đi vào phòng bếp.
Mùi thơm từ cửa sổ phòng bếp bay ra. Tuy rằng Mạnh Kiều không biết là gì nhưng cõi lòng cô đầy chờ mong. Mùi khói lửa làm mọi người trong phó bản trở lại nhân gian.
Hương Hương tò mò hỏi: “Bạn trai chị tốt thật đó, hai ngươi ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Chưa lâu lắm.” Mạnh Kiều nói.
“Ánh mắt anh ấy nhìn chị thật dịu dàng làm người FA từ trong bụng mẹ như em cực hâm mộ. Hai anh chị quen nhau trong nhiệm vụ à?” Hương Hương mở to đôi mắt tò mò nhìn Mạnh Kiều như mẹ nhìn con.
“Ừm, xem như vậy.” Mạnh Kiều uống một ngụm nước.
“Có phải tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân không?” Mắt Hương Hương lấp lánh hỏi.
Hạ Linh cũng say sưa nghe Mạnh Kiều nói, ánh mắt nhắm thẳng sang bên này.
Mạnh Kiều nghe thấy vấn đề này thì hơi sửng sốt. Có tính là anh hùng cứu mỹ nhân không nhỉ? Lúc đó Nghiêm Mục cho cô di ảnh kia. Nhưng lúc ấy cô cho rằng anh là NPC trùm cuối vai ác, còn dứt khoát cất bước nhảy lầu ở trước mặt anh, dọa sợ gần chết. Sắc mặt cô gái trong giây lát thay đổi khá phong phú. Cô nghẹn thật lâu cuối cùng phun ra một câu: “Ừm, tôi cảm thấy xem như vậy.”
Hạ Linh cười nói: “Thoạt nhìn không giống nha. Nói nhanh lên hai ngươi quen nhau thế nào? Có phải là kiểu kết duyên vì hiểu lầm trong phim hay chiếu không?”
Mấy người tán gẫu, Nghiêm Mục bưng đĩa từ phòng bếp đi ra.
“Ăn cơm.”
Bánh trứng vị hành, thịt gà thái hạt lựu xào ớt xanh, bánh canh cà chua và một nồi khoai tây cắt lát. Anh lại cầm ba cái bát, đưa cho Hương Hương một cái: “Ăn cùng luôn. Không đủ thì trong phòng còn cơm.”
Hương Hương kích động đến rơi nước mắt: “Tốt quá, tốt quá. Em cũng có cơm ăn.”
Cốc Thu và Nghiêm Mục như “hiền thê lương mẫu”. Hai người làm một bàn đồ ăn khiến ngày mùa thu vốn se lạnh lập tức trở nên ấm áp. Sau khi nói chuyện trời đất, việc nhà, Mạnh Kiều hỏi Hạ Linh: “Sáng sớm hai người đi về phía tây có phát hiện gì không? Đã đến giờ trao đổi tình báo.”
Hạ Linh: “Hả? Chị đều bắt đầu nghiêm túc trao đổi tin như này à? Tôi cho rằng chị sẽ quanh co lòng vòng cơ.”
Cậu ấy thấy rất lạ vậy mà cho đến nay cô gái nhỏ còn chưa bị người đâm sau lưng, vui vẻ trực tiếp nói ra tin tức trao đổi. Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục, cô không xác định có phải mình nói sai gì rồi không. Nghiêm Mục nói: “Lần này vẫn không có nhắc nhở nhiệm vụ thất bại, muốn sống sót thì cần hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tôi biết, nhưng anh chị chưa gặp được kiểu người đẩy bạn ra để thí nghiệm điều kiện chết à? Chính là kiểu người rõ ràng tìm được manh mối rồi nhưng lại cất giấu lấy người khác làm thí nghiệm ấy.” Hạ Linh hỏi.
Mạnh Kiều sửng sốt.
Có à?
Có loại người này à?
Hình như cô vẫn luôn được Nghiêm Mục bảo vệ rất tốt.
Cô suy nghĩ rất lâu rồi nói: “Không có. Hai người gặp rồi?”
Hạ Linh lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi: “Thật không có á? Loại người này nhiều lắm đó! Lần trước tôi thiếu chút nữa đã chết, chỉ có tí xíu nữa thôi! Nếu không phải chồng tôi che gương trong phòng tôi lại thì con quỷ kia chắc chắn đã bóp chết tôi lúc nửa đêm rồi.”
Mạnh Kiều lại sửng sốt... Cô vẫn luôn cho rằng chỗ ngủ là nơi an toàn nhất trong nhiệm vụ...
Nghiêm Mục: “Ừm! Đêm đó Bạch Giác Quán cũng có tiếng đập cửa, anh không đánh thức em.”
Mạnh Kiều:???
“Em đã quên Vạn Niếp Niếp chết thế nào ở trung học Hạnh Nhạc rồi à?”
“Còn bệnh viện tâm thần, lúc ông chủ nhỏ đi theo em bị Tiểu Kiều chặn đường.”
Mạnh Kiều muộn màng nhận ra, cô bình tĩnh trong chốc lát mới xua tay: “Nói chuyện tử tế nào. Thôn này hẳn là có người sinh ra thì sẽ có người tử vong. Mà con gái trưởng thôn hẳn đã thuận lợi sinh con, nhưng trong thôn lại không ai chết.”
Hạ Linh không nói gì, đang chờ Cốc Thu.
Cốc Thu uống một ngụm nước ấm rồi nói: “Hiện tại thôn tổng cộng 45 người. Chúng tôi đã hỏi thôn dân, bọn họ nói thôn cần duy trì quy luật một người sống, một người chết. Nếu cân bằng này bị phá vỡ thì sẽ bùng nổ sự kiện tử vong đáng sợ.”
Việc này giống với Nghiêm Mục điều tra, cho nên thôn dân muốn chọn ra một người phải chết.
Lúc này, trưởng thôn vội vàng về nhà đi vào trong phòng lấy ít trứng gà và sữa bò. Ông ta nhìn thấy mọi người ngồi vây quanh trước bàn, cố gắng muốn nhếch môi chào hỏi một cái, nhưng sợ hãi và mỏi mệt làm nụ cười của ông ta càng thêm quỷ dị khó coi.
Cốc Thu đột nhiên gọi ông ta: “Trưởng thôn, khi nào chúng tôi ăn tiệc mừng?”
Trưởng thôn dừng bước chân sửng sốt hai giây sau đó giận dữ nói: “Tiệc mừng! Tiệc mừng gì? Không có tiệc mừng! Các cô cậu hoàn thành công việc thì đi luôn đi, đừng động đến chúng tôi!” Ông ta cực kỳ tức giận, nói xong lập tức đẩy cửa hầm hừ đi ra ngoài.
Không có tiệc mừng.
Đứa bé sinh ra rồi, nhưng không có tiệc mừng.
/156
|