“Cứu… cứu… cứu… cứu em!” Hương Hương sắp sụp đổ, kêu to chạy vào trong đám người.
Kẻ điên ở phía sau rảo chân, dang tay, điên điên khùng khùng hô: “Sắp chết người rồi! Sắp chết người rồi! Sắp chết người rồi!” Trên mặt cô ấy có một dòng máu tươi đang chảy ròng ròng, mà trong tay Hương Hương cầm cục đá dính đầy máu. Hai người, anh đuổi tôi chạy, cuốn lên một đám bụi đất.
Nghiêm Mục ra tay, bóp chặt sau cổ kẻ điên giống như xách theo một con chó điên, kẻ điên không thể nhúc nhích ở trong tay anh. Trên tay Nghiêm Mục dần tăng thêm sức lực ngầm cảnh cáo. Nếu kẻ điên càng tiến thêm một bước thì anh sẽ vặn gãy cổ anh ta mà không mất tí sức nào.
Trong miệng kẻ điên còn ậm ừ: “Sắp chết người! Sắp chết người! Thôn này đều sẽ chết!”
Mạnh Kiều hoài nghi quan sát kẻ điên đột nhiên chạy ra này. Trên làn da anh ta toàn là vết sẹo cả to lẫn nhỏ, cổ tay còn có dấu vết cũ bị người ta trói chặt. Tóc lộn xộn dường như còn có con rận nhảy tới nhảy lui, trên người cũng toàn mùi hôi thối. Kẻ điên vẫn lẩm bẩm, lải nhải lặp lại câu này.
Hương Hương thấp thỏm đứng bên cạnh Mạnh Kiều: “Làm em sợ muốn chết! Em vốn định đi sang bên kia xem một chút, kết quả anh ta lao đến.” Kẻ điên như chó hoang nhà ai không buộc, há rộng miệng muốn điên cuồng cắn người. Nhưng đối mặt với Nghiêm Mục, cho dù anh ta có sức lớn thế nào đều bất lực.
Lúc này từ nhà trệt nhỏ cách đó không xa có một bà cụ đi ra. Bà ta bước nhanh đến: “Ối dồi ôi, đã chạy đến đây rồi!” Bà cụ véo lỗ tai kẻ điên, nói xin lỗi với đám Nghiêm Mục: “Xin lỗi, xin lỗi nhé. Con nhà tôi từng chịu kích thích nên điên rồi. Tôi dẫn nó về nhà. Thật sự xin lỗi.”
Bà cụ thoạt nhìn là người bình thường, mà kẻ điên ở trong tay bà ta cũng trở nên yên tĩnh. Mạnh Kiều gọi bà ta lại: “Này, bà ơi?”
“Cô bé muốn hỏi gì?” Bà cụ quay đầu lại, trên nếp nhăn ngang dọc ở mặt là một loại hờ hững lạnh lùng. Mắt bà ta vẩn đục, khóe miệng cũng trễ xuống.
“Vừa rồi anh ta nói...” Mạnh Kiều hỏi.
Bà cụ vẫn giữ nét mặt đó, dứt khoát cắt đứt câu hỏi của Mạnh Kiều: “Nói bừa thôi, đừng coi là thật. Trưởng thôn sẽ giải quyết.” Bà ta nói xong, chân cẳng nhanh nhẹn lôi kéo kẻ điên biến mất ở cuối đường nhỏ.
Trưởng thôn.
Đúng rồi, trưởng thôn đâu?
“Không phải nói sắp ăn tiệc mừng à? Sao tôi cảm thấy kỳ lạ thế nhỉ? Theo lý thuyết NPC sẽ không nói dối, nhưng đã như vậy còn ăn tiệc mừng gì nữa?” Mạnh Kiều hỏi.
Hương Hương lắc đầu: “Không biết, dọa chết người ta.” Cô ấy bị kẻ điên vừa rồi làm cho sợ quá sức, lông tơ trên người dựng đứng, bộp một tiếng ném cục đá trong tay xuống. Cô ấy nơm nớp lo sợ hỏi: “Em đập anh ta bị thương, không tính là phạm pháp chứ?”
“Không tính, không có việc gì.” Mạnh Kiều an ủi cô ấy. Dường như từ sau khi cô ở bên Nghiêm Mục, con người cũng trở nên bình thản dịu dàng hơn, trước mắt vậy mà còn an ủi người khác.
Nghiêm Mục đứng ở bên cạnh hai người, ánh mắt thoáng nhìn ba người đang hùng hổ tìm kiếm từng nhà: “Đi, qua xem.” Mạnh Kiều nhìn sang theo ánh mắt anh, vải bố trắng bay bay giống như một đám người giấy treo ở dưới nhà, có ba thôn dân cao lớn vạm vỡ xốc vải bố trắng lên đi thẳng vào nhà trệt mà không chào hỏi. Tiếng nói chuyện của bọn họ rất lớn, dường như đang giận dữ và cãi nhau.
Thôn làng yên tĩnh có thêm chút cảm xúc người sống, làm mọi người cảm thấy như đã về nhân gian.
Hương Hương hơi do dự, nhưng cô ấy tin tưởng đi theo cạnh Mạnh Kiều vẫn tốt hơn một mình trốn trong phòng.
Ngày hôm qua mọi người đều cho rằng đây là một thôn hoang vắng, không ngờ hôm nay gặp được càng ngày càng nhiều thôn dân.
Nghiêm Mục đi qua, vừa hay đối mặt với ba người nổi giận đùng đùng từ trong phòng đi ra. Trong đó một người mập mạp da ngăm đen trừng mắt nói: “Sao không tìm thấy? Kỳ lạ! Đến nhà tiếp theo xem!”
Một người đàn ông trung niên đeo kính khác hút một điếu thuốc giá rẻ cũng đuổi kịp bước chân người đen mập: “Nếu không tìm được sớm sẽ gặp tai họa, cả thôn đều sẽ bị tai họa. Con mẹ nó quá quỷ quái!”
Người béo giật điếu thuốc trong tay người đeo kính, ném thẳng xuống đất giẫm mấy cái: “Con mẹ nó, đừng hút nữa, nhanh làm việc đi! Lát nữa còn phải về nhà trưởng thôn đấy. Nếu thật sự có chuyện đó, mày đến âm tào địa phủ hút thuốc đi, tao sẽ đốt cho mày hai bao.”
“Đừng nói nữa, mẹ nó!” Người đeo kính mắng.
Người đen mập liếc mắt nhìn Nghiêm Mục đối diện với mình, chau mày: “Các cô cậu đến từ thành phố à? Nhanh về đi, đừng ngây ra đây! Người đến góp vui cũng phải chết!”
Nghiêm Mục liếc nhìn kỹ ông ta một cái là biết, người này thoạt nhìn tức giận tận trời, thật ra đang che giấu nôn nóng và sợ hãi của mình. Bọn họ đang sợ hãi cái gì?
Trong thôn sợ sẽ chết người à?
Đi theo phía sau người đàn ông đeo mắt kính là một người trẻ tuổi có làn da màu lúa mạch. Anh ta từ trong phòng đi ra, run giọng hỏi: “Anh cả, không phải không có người chết chứ? Không có người chết thì chúng ta đều sẽ chết.”
“Câm miệng!” Người đen mập rống giận một câu.
“Kẻ điên ở phía tây thôn nói phải chết người, nói đều sẽ chết!” Người trẻ tuổi khó nén cảm xúc của mình, lại nhìn về phía người đeo kính: “Anh hai, anh nói đi? Em còn trẻ, em không muốn chết!”
“Con mẹ nó, đừng nói mấy lời đen đủi! Còn có hai nhà! Hai chúng mày đi nhà Trương Thẩm, tao đi nhà Tam Cẩu Tử. Nhanh lên!” Người đen mập nhỏ giọng giận mắng, quay đầu đi đến một căn nhà trệt nhỏ càng rách nát ở phía xa.
Mạnh Kiều nhìn bóng dáng ông ta hỏi: “Tình hình thế nào? Bọn họ đang tìm gì?”
“Tìm người chết.” Nghiêm Mục nói nhỏ: “Đuổi theo.”
Không giống nhà trệt khác trát gạch men sứ, nhà trệt này trên mái ngói còn lợp bằng cỏ dại, nhà nhỏ chỉ có một gian, nhìn từ xa như túp lều nuôi lợn. Cửa được ghép từ những mảnh gỗ chẻ ra, rách tung toé có vẻ không thể che mưa chắn gió.
Ba người còn chưa đến gần đã ngửi thấy một mùi thối tanh tưởi.
Ba người đi đến cửa nhà trệt thì nghe thấy tiếng gào rống của một người đàn ông truyền đến: “Không chết người, nhà tao không chết người! Cút mẹ mày đi, đừng đến nhà tao!” Giây tiếp theo, mọi người thấy người đen mập lùi ra, mà một người trung niên gầy như que củi lao tới, trong tay ông ta nắm chặt dao phay, vung vẩy chém lung tung về phía người đen mập: “Đừng cho là tao sẽ sợ mày! Con mẹ nó, nếu mày còn dám đụng đến vợ tao thì tao sẽ chơi chết mày!”
Người đen mập trừng to đôi mắt vừa tròn vừa lớn, khí thế của ông ta rất dữ tợn nhưng động tác vẫn vào tư thế phòng vệ, có thể nhìn ra ông ta khá sợ hãi. Ông ta thì thầm trong miệng: “Nhà các ông cũng không có người chết... Nhà ai cũng không có người chết... Sao có thể... Chẳng lẽ thôn sắp gặp tai ương?”
“Có đi không? Mày có đi không?” Người đàn ông trung niên giơ dao phay chém lại đây. Tóc ông ta rơi một khoảng lớn, ánh mắt mơ hồ, khóe miệng còn chảy nước dãi, môi cũng không ngừng run run, có vẻ tinh thần không quá bình thường. Ông ta bắt đầu la hét như kẻ điên kia: “Không ai chết, không ai chết! Đều phải chết! Đều phải chết ha ha ha ha ha!”
Người đàn ông trung niên cười lớn, vết sẹo ở khóe miệng và khóe mắt càng thêm dữ tợn. Ông ta đột nhiên ném dao phay xuống, ngồi xổm ở cửa cười hì hì nhìn người đen mập: “Chúng ta đều sẽ chết, chúng mày đều sẽ chết ha ha ha!”
Hiện tại Mạnh Kiều cảm thấy nghi ngờ có phải trong thôn kết hôn họ hàng gần không, sao toàn kẻ điên với người ngốc thế?
Người đen mập thấy người đàn ông trung niên ngốc ném dao phay, vì thế bỗng nhiên đá ông ta một cái. Ông ta không phản kháng, lảo đảo một cái quỳ rạp trên mặt đất, vừa khóc vừa cười bò dậy. Ông ta đột nhiên xé rách vải bố trắng treo ở cửa rồi bỗng nhào lên người đen mập.
Chữ ‘Thọ” màu đen to tướng trên vải bố trắng, quái đản và bắt mắt.
Người đen mập run run một cái, hất về phía sau, lại ném người đàn ông trung niên ngốc xuống đất: “Thằng ngu còn điên rồi, trong thôn không giữ mày lại được!”
Lúc này hai người bên cạnh người đeo kính cũng từ nhà trệt đi ra, sắc mặt ưu sầu, có vẻ không tìm được kết quả mà bọn họ muốn. Người đen mập nhỏ giọng nói thầm một câu: “Sao lại không có người chết?”
“Nguyền rủa! Anh cả, thôn lại bị nguyền rủa!” Người trẻ tuổi đầy hoảng sợ: “Em muốn nói cho trưởng thôn! Nhanh đi nói cho trưởng thôn!”
Người đen mập không màng ba người Mạnh Kiều vẫn luôn đi theo bọn họ, chạy thẳng về nhà trưởng thôn. Sáng sớm bọn họ không thấy trưởng thôn, hóa ra trưởng thôn vẫn luôn ở nhà con gái mình. Nhà này vào ban ngày không dọa người như ban đêm, ở cửa bày bình phong gạch men sứ đón khách. Tổng cộng có sáu gian phòng, rộng rãi lại thoáng mát. Hiện tại trong nhà cô con gái chen đầy thôn dân, mỗi người mặt đầy ưu sầu và kinh hoảng, mà trưởng thôn ngồi ở trong sân rút một điếu thuốc lá từ bao thuốc Hồng Tháp Sơn(*).
(*) Hồng Tháp Sơn là một thương hiệu thuốc lá của Trung Quốc, thuộc sở hữu và sản xuất của Tập đoàn Hongta, tiền thân là Nhà máy Thuốc lá Yuxi.
“Trưởng thôn, mọi người đều còn sống!” Người đen mập nhỏ giọng nói.
Lời này vừa nói ra, tiếng bàn tán trong sân đột nhiên im bặt. Trên mặt mọi người lộ ra biểu cảm dữ tợn lại hoảng sợ.
“Làm sao bây giờ?” Người đen mập nhíu mày ngồi xổm trên mặt đất, hy vọng trưởng thôn cho ông ta một phương hướng. Nhưng trưởng thôn rất lâu cũng không mở lời. Ông ta tiều tụy hơn tối qua rất nhiều, gần như trong một đêm tóc bạc trắng.
Mạnh Kiều chú ý đến góc tường còn có rất nhiều vụn kim tuyến màu sắc rực rỡ, là loại mà người ta thường dùng để chúc mừng sinh nhật. Cô kéo góc áo Nghiêm Mục: “Quá kỳ lạ. Người nhà này vừa kết hôn à?”
Nghiêm Mục kéo Mạnh Kiều đứng ở góc tường: “Có chuyện lớn sắp xảy ra.”
Quả nhiên.
Qua năm phút, trong viện yên tĩnh đột nhiên nhảy ra một giọng nói: “Trưởng thôn, xem lại đi! Nếu không có người chết, chúng ta chỉ có thể lại lấp chỗ trống! Còn có thể làm sao bây giờ? Chết một người còn hơn là tất cả đều chết!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Còn có thể làm sao bây giờ đây!” Có người phụ họa: “Nhưng nhà ai bằng lòng đưa vợ con mình ra chứ?”
Giọng nói này khiến lo âu kéo tới.
“Đứa nhà tôi không được, vừa mới được làm bố. Mấy người phải tìm người khác!”
“Mụ vợ nhà tôi cũng không được. Tôi đã đưa hẳn 50 ngàn tệ lễ hỏi, trong nhà đã hết tiền, chỉ trông chờ sinh con trai đấy! Mấy người làm như này là chết người ta rồi!”
“Hiện tại thần linh đổ, thôn không được che chở, sẽ xảy ra chuyện! Trưởng thôn, nhanh quyết định đi! Mau một chút đi!”
“Bố tôi qua đời sớm, trong nhà có tôi với mẹ sống nương tựa lẫn nhau! Mẹ tôi không thể chết được!”
Mặt Mạnh Kiều đầy câu hỏi, sao nhỉ? Đây là đang chọn nhà ai chết người à?
Hương Hương bĩu môi, nhỏ giọng oán giận: “Tình hình là sao?”
Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục: “Sao em cảm thấy hôm nay bọn họ cần có một người chết. Cho nên không phải là giết người lung tung chứ? Sẽ không chọn chúng ta chứ?”
Nghiêm Mục lại rất bình tĩnh: “Sẽ không chọn chúng ta.”
Vào lúc mọi người nghị luận sôi nổi, không trung u ám cuộn lên càng nhiều mây đen. Nháy mắt mây đen như từng con rắn dài xoay quanh trên bầu trời của thôn.
___
Tác giả có chuyện nói:
Mạnh Kiều: Hu hu hu, rất sợ hãi.
Nghiêm Mục:...
Nghiêm Mục: Vậy ôm một cái nhé?
Kẻ điên ở phía sau rảo chân, dang tay, điên điên khùng khùng hô: “Sắp chết người rồi! Sắp chết người rồi! Sắp chết người rồi!” Trên mặt cô ấy có một dòng máu tươi đang chảy ròng ròng, mà trong tay Hương Hương cầm cục đá dính đầy máu. Hai người, anh đuổi tôi chạy, cuốn lên một đám bụi đất.
Nghiêm Mục ra tay, bóp chặt sau cổ kẻ điên giống như xách theo một con chó điên, kẻ điên không thể nhúc nhích ở trong tay anh. Trên tay Nghiêm Mục dần tăng thêm sức lực ngầm cảnh cáo. Nếu kẻ điên càng tiến thêm một bước thì anh sẽ vặn gãy cổ anh ta mà không mất tí sức nào.
Trong miệng kẻ điên còn ậm ừ: “Sắp chết người! Sắp chết người! Thôn này đều sẽ chết!”
Mạnh Kiều hoài nghi quan sát kẻ điên đột nhiên chạy ra này. Trên làn da anh ta toàn là vết sẹo cả to lẫn nhỏ, cổ tay còn có dấu vết cũ bị người ta trói chặt. Tóc lộn xộn dường như còn có con rận nhảy tới nhảy lui, trên người cũng toàn mùi hôi thối. Kẻ điên vẫn lẩm bẩm, lải nhải lặp lại câu này.
Hương Hương thấp thỏm đứng bên cạnh Mạnh Kiều: “Làm em sợ muốn chết! Em vốn định đi sang bên kia xem một chút, kết quả anh ta lao đến.” Kẻ điên như chó hoang nhà ai không buộc, há rộng miệng muốn điên cuồng cắn người. Nhưng đối mặt với Nghiêm Mục, cho dù anh ta có sức lớn thế nào đều bất lực.
Lúc này từ nhà trệt nhỏ cách đó không xa có một bà cụ đi ra. Bà ta bước nhanh đến: “Ối dồi ôi, đã chạy đến đây rồi!” Bà cụ véo lỗ tai kẻ điên, nói xin lỗi với đám Nghiêm Mục: “Xin lỗi, xin lỗi nhé. Con nhà tôi từng chịu kích thích nên điên rồi. Tôi dẫn nó về nhà. Thật sự xin lỗi.”
Bà cụ thoạt nhìn là người bình thường, mà kẻ điên ở trong tay bà ta cũng trở nên yên tĩnh. Mạnh Kiều gọi bà ta lại: “Này, bà ơi?”
“Cô bé muốn hỏi gì?” Bà cụ quay đầu lại, trên nếp nhăn ngang dọc ở mặt là một loại hờ hững lạnh lùng. Mắt bà ta vẩn đục, khóe miệng cũng trễ xuống.
“Vừa rồi anh ta nói...” Mạnh Kiều hỏi.
Bà cụ vẫn giữ nét mặt đó, dứt khoát cắt đứt câu hỏi của Mạnh Kiều: “Nói bừa thôi, đừng coi là thật. Trưởng thôn sẽ giải quyết.” Bà ta nói xong, chân cẳng nhanh nhẹn lôi kéo kẻ điên biến mất ở cuối đường nhỏ.
Trưởng thôn.
Đúng rồi, trưởng thôn đâu?
“Không phải nói sắp ăn tiệc mừng à? Sao tôi cảm thấy kỳ lạ thế nhỉ? Theo lý thuyết NPC sẽ không nói dối, nhưng đã như vậy còn ăn tiệc mừng gì nữa?” Mạnh Kiều hỏi.
Hương Hương lắc đầu: “Không biết, dọa chết người ta.” Cô ấy bị kẻ điên vừa rồi làm cho sợ quá sức, lông tơ trên người dựng đứng, bộp một tiếng ném cục đá trong tay xuống. Cô ấy nơm nớp lo sợ hỏi: “Em đập anh ta bị thương, không tính là phạm pháp chứ?”
“Không tính, không có việc gì.” Mạnh Kiều an ủi cô ấy. Dường như từ sau khi cô ở bên Nghiêm Mục, con người cũng trở nên bình thản dịu dàng hơn, trước mắt vậy mà còn an ủi người khác.
Nghiêm Mục đứng ở bên cạnh hai người, ánh mắt thoáng nhìn ba người đang hùng hổ tìm kiếm từng nhà: “Đi, qua xem.” Mạnh Kiều nhìn sang theo ánh mắt anh, vải bố trắng bay bay giống như một đám người giấy treo ở dưới nhà, có ba thôn dân cao lớn vạm vỡ xốc vải bố trắng lên đi thẳng vào nhà trệt mà không chào hỏi. Tiếng nói chuyện của bọn họ rất lớn, dường như đang giận dữ và cãi nhau.
Thôn làng yên tĩnh có thêm chút cảm xúc người sống, làm mọi người cảm thấy như đã về nhân gian.
Hương Hương hơi do dự, nhưng cô ấy tin tưởng đi theo cạnh Mạnh Kiều vẫn tốt hơn một mình trốn trong phòng.
Ngày hôm qua mọi người đều cho rằng đây là một thôn hoang vắng, không ngờ hôm nay gặp được càng ngày càng nhiều thôn dân.
Nghiêm Mục đi qua, vừa hay đối mặt với ba người nổi giận đùng đùng từ trong phòng đi ra. Trong đó một người mập mạp da ngăm đen trừng mắt nói: “Sao không tìm thấy? Kỳ lạ! Đến nhà tiếp theo xem!”
Một người đàn ông trung niên đeo kính khác hút một điếu thuốc giá rẻ cũng đuổi kịp bước chân người đen mập: “Nếu không tìm được sớm sẽ gặp tai họa, cả thôn đều sẽ bị tai họa. Con mẹ nó quá quỷ quái!”
Người béo giật điếu thuốc trong tay người đeo kính, ném thẳng xuống đất giẫm mấy cái: “Con mẹ nó, đừng hút nữa, nhanh làm việc đi! Lát nữa còn phải về nhà trưởng thôn đấy. Nếu thật sự có chuyện đó, mày đến âm tào địa phủ hút thuốc đi, tao sẽ đốt cho mày hai bao.”
“Đừng nói nữa, mẹ nó!” Người đeo kính mắng.
Người đen mập liếc mắt nhìn Nghiêm Mục đối diện với mình, chau mày: “Các cô cậu đến từ thành phố à? Nhanh về đi, đừng ngây ra đây! Người đến góp vui cũng phải chết!”
Nghiêm Mục liếc nhìn kỹ ông ta một cái là biết, người này thoạt nhìn tức giận tận trời, thật ra đang che giấu nôn nóng và sợ hãi của mình. Bọn họ đang sợ hãi cái gì?
Trong thôn sợ sẽ chết người à?
Đi theo phía sau người đàn ông đeo mắt kính là một người trẻ tuổi có làn da màu lúa mạch. Anh ta từ trong phòng đi ra, run giọng hỏi: “Anh cả, không phải không có người chết chứ? Không có người chết thì chúng ta đều sẽ chết.”
“Câm miệng!” Người đen mập rống giận một câu.
“Kẻ điên ở phía tây thôn nói phải chết người, nói đều sẽ chết!” Người trẻ tuổi khó nén cảm xúc của mình, lại nhìn về phía người đeo kính: “Anh hai, anh nói đi? Em còn trẻ, em không muốn chết!”
“Con mẹ nó, đừng nói mấy lời đen đủi! Còn có hai nhà! Hai chúng mày đi nhà Trương Thẩm, tao đi nhà Tam Cẩu Tử. Nhanh lên!” Người đen mập nhỏ giọng giận mắng, quay đầu đi đến một căn nhà trệt nhỏ càng rách nát ở phía xa.
Mạnh Kiều nhìn bóng dáng ông ta hỏi: “Tình hình thế nào? Bọn họ đang tìm gì?”
“Tìm người chết.” Nghiêm Mục nói nhỏ: “Đuổi theo.”
Không giống nhà trệt khác trát gạch men sứ, nhà trệt này trên mái ngói còn lợp bằng cỏ dại, nhà nhỏ chỉ có một gian, nhìn từ xa như túp lều nuôi lợn. Cửa được ghép từ những mảnh gỗ chẻ ra, rách tung toé có vẻ không thể che mưa chắn gió.
Ba người còn chưa đến gần đã ngửi thấy một mùi thối tanh tưởi.
Ba người đi đến cửa nhà trệt thì nghe thấy tiếng gào rống của một người đàn ông truyền đến: “Không chết người, nhà tao không chết người! Cút mẹ mày đi, đừng đến nhà tao!” Giây tiếp theo, mọi người thấy người đen mập lùi ra, mà một người trung niên gầy như que củi lao tới, trong tay ông ta nắm chặt dao phay, vung vẩy chém lung tung về phía người đen mập: “Đừng cho là tao sẽ sợ mày! Con mẹ nó, nếu mày còn dám đụng đến vợ tao thì tao sẽ chơi chết mày!”
Người đen mập trừng to đôi mắt vừa tròn vừa lớn, khí thế của ông ta rất dữ tợn nhưng động tác vẫn vào tư thế phòng vệ, có thể nhìn ra ông ta khá sợ hãi. Ông ta thì thầm trong miệng: “Nhà các ông cũng không có người chết... Nhà ai cũng không có người chết... Sao có thể... Chẳng lẽ thôn sắp gặp tai ương?”
“Có đi không? Mày có đi không?” Người đàn ông trung niên giơ dao phay chém lại đây. Tóc ông ta rơi một khoảng lớn, ánh mắt mơ hồ, khóe miệng còn chảy nước dãi, môi cũng không ngừng run run, có vẻ tinh thần không quá bình thường. Ông ta bắt đầu la hét như kẻ điên kia: “Không ai chết, không ai chết! Đều phải chết! Đều phải chết ha ha ha ha ha!”
Người đàn ông trung niên cười lớn, vết sẹo ở khóe miệng và khóe mắt càng thêm dữ tợn. Ông ta đột nhiên ném dao phay xuống, ngồi xổm ở cửa cười hì hì nhìn người đen mập: “Chúng ta đều sẽ chết, chúng mày đều sẽ chết ha ha ha!”
Hiện tại Mạnh Kiều cảm thấy nghi ngờ có phải trong thôn kết hôn họ hàng gần không, sao toàn kẻ điên với người ngốc thế?
Người đen mập thấy người đàn ông trung niên ngốc ném dao phay, vì thế bỗng nhiên đá ông ta một cái. Ông ta không phản kháng, lảo đảo một cái quỳ rạp trên mặt đất, vừa khóc vừa cười bò dậy. Ông ta đột nhiên xé rách vải bố trắng treo ở cửa rồi bỗng nhào lên người đen mập.
Chữ ‘Thọ” màu đen to tướng trên vải bố trắng, quái đản và bắt mắt.
Người đen mập run run một cái, hất về phía sau, lại ném người đàn ông trung niên ngốc xuống đất: “Thằng ngu còn điên rồi, trong thôn không giữ mày lại được!”
Lúc này hai người bên cạnh người đeo kính cũng từ nhà trệt đi ra, sắc mặt ưu sầu, có vẻ không tìm được kết quả mà bọn họ muốn. Người đen mập nhỏ giọng nói thầm một câu: “Sao lại không có người chết?”
“Nguyền rủa! Anh cả, thôn lại bị nguyền rủa!” Người trẻ tuổi đầy hoảng sợ: “Em muốn nói cho trưởng thôn! Nhanh đi nói cho trưởng thôn!”
Người đen mập không màng ba người Mạnh Kiều vẫn luôn đi theo bọn họ, chạy thẳng về nhà trưởng thôn. Sáng sớm bọn họ không thấy trưởng thôn, hóa ra trưởng thôn vẫn luôn ở nhà con gái mình. Nhà này vào ban ngày không dọa người như ban đêm, ở cửa bày bình phong gạch men sứ đón khách. Tổng cộng có sáu gian phòng, rộng rãi lại thoáng mát. Hiện tại trong nhà cô con gái chen đầy thôn dân, mỗi người mặt đầy ưu sầu và kinh hoảng, mà trưởng thôn ngồi ở trong sân rút một điếu thuốc lá từ bao thuốc Hồng Tháp Sơn(*).
(*) Hồng Tháp Sơn là một thương hiệu thuốc lá của Trung Quốc, thuộc sở hữu và sản xuất của Tập đoàn Hongta, tiền thân là Nhà máy Thuốc lá Yuxi.
“Trưởng thôn, mọi người đều còn sống!” Người đen mập nhỏ giọng nói.
Lời này vừa nói ra, tiếng bàn tán trong sân đột nhiên im bặt. Trên mặt mọi người lộ ra biểu cảm dữ tợn lại hoảng sợ.
“Làm sao bây giờ?” Người đen mập nhíu mày ngồi xổm trên mặt đất, hy vọng trưởng thôn cho ông ta một phương hướng. Nhưng trưởng thôn rất lâu cũng không mở lời. Ông ta tiều tụy hơn tối qua rất nhiều, gần như trong một đêm tóc bạc trắng.
Mạnh Kiều chú ý đến góc tường còn có rất nhiều vụn kim tuyến màu sắc rực rỡ, là loại mà người ta thường dùng để chúc mừng sinh nhật. Cô kéo góc áo Nghiêm Mục: “Quá kỳ lạ. Người nhà này vừa kết hôn à?”
Nghiêm Mục kéo Mạnh Kiều đứng ở góc tường: “Có chuyện lớn sắp xảy ra.”
Quả nhiên.
Qua năm phút, trong viện yên tĩnh đột nhiên nhảy ra một giọng nói: “Trưởng thôn, xem lại đi! Nếu không có người chết, chúng ta chỉ có thể lại lấp chỗ trống! Còn có thể làm sao bây giờ? Chết một người còn hơn là tất cả đều chết!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Còn có thể làm sao bây giờ đây!” Có người phụ họa: “Nhưng nhà ai bằng lòng đưa vợ con mình ra chứ?”
Giọng nói này khiến lo âu kéo tới.
“Đứa nhà tôi không được, vừa mới được làm bố. Mấy người phải tìm người khác!”
“Mụ vợ nhà tôi cũng không được. Tôi đã đưa hẳn 50 ngàn tệ lễ hỏi, trong nhà đã hết tiền, chỉ trông chờ sinh con trai đấy! Mấy người làm như này là chết người ta rồi!”
“Hiện tại thần linh đổ, thôn không được che chở, sẽ xảy ra chuyện! Trưởng thôn, nhanh quyết định đi! Mau một chút đi!”
“Bố tôi qua đời sớm, trong nhà có tôi với mẹ sống nương tựa lẫn nhau! Mẹ tôi không thể chết được!”
Mặt Mạnh Kiều đầy câu hỏi, sao nhỉ? Đây là đang chọn nhà ai chết người à?
Hương Hương bĩu môi, nhỏ giọng oán giận: “Tình hình là sao?”
Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục: “Sao em cảm thấy hôm nay bọn họ cần có một người chết. Cho nên không phải là giết người lung tung chứ? Sẽ không chọn chúng ta chứ?”
Nghiêm Mục lại rất bình tĩnh: “Sẽ không chọn chúng ta.”
Vào lúc mọi người nghị luận sôi nổi, không trung u ám cuộn lên càng nhiều mây đen. Nháy mắt mây đen như từng con rắn dài xoay quanh trên bầu trời của thôn.
___
Tác giả có chuyện nói:
Mạnh Kiều: Hu hu hu, rất sợ hãi.
Nghiêm Mục:...
Nghiêm Mục: Vậy ôm một cái nhé?
/156
|