Vù vù vù vù vù!
Một luồng sáng xanh bay ra khỏi cái lỗ, quay vài vòng giữa không trung. Ánh sáng xanh biến mất, một nam nhân toàn thân trong vải đen bao bọc đứng giữa không trung, hai tay chắp sau lưng, cằm hếch lên. Mấy chục khói đen lượn lờ quanh người nam nhân.
Nam nhân giơ tay vén vải đen trên mặt mình lên. Có mũi, có mắt, nhìn khuôn mặt thì giống nhân loại bình thường. Nhưng làn da màu xanh, tròng mắt đỏ như máu, nhìn trái nhìn phải khó thể công nhận gã là người bình thường. Đa số người nhìn nam nhân, phản ứng đầu tiên là liên tưởng đến hai chữ: Ác ma.
Đôi mắt lạnh băng không chứa chút tình cảm quét qua hơn một trăm nam nữ quỳ trên mặt băng.
Nam nhân nhíu mày, lạnh băng hừ mũi:
- Một đám phế vật.
Nghe nam nhân hừ lạnh, hơn một trăm nam nữ quỳ trên mặt băng đánh rùng mình, dập đầu bùm bùm, run cầm cập van xin:
- Xin thánh chủ thứ tội!
Đám người biết tại sao nam nhân tức giận, vì bọn họ không lấy được thánh kinh mà gã muốn. Giá trị tồn tại duy nhất của bọn họ là cướp thánh kinh cho gã. Bây giờ nam nhân đã trốn khỏi không gian thần cấm, nhưng hơn một trăm nam nữ này không cách nào cướp lại thánh kinh.
Vù vù vù vù vù!
Trong khi nam nhân nhíu mày, lòng bàn tay phải lóe ánh sáng xanh thì một luồng sáng xanh khác chui ra khỏi cái lỗ đen sau lưng gã.
Giọng nữ thô kệch như sấm rền vang lên giữa không trung:
- Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, bọn họ còn có ích.
Thanh âm cuồn cuộn như sâm vang vọng trong không trung. Bên cạnh thần tù giả nam lúc trước đi ra trước xuất hiện một thần tù giả toàn thân trùm trong vải đen. Thần tù giả vén vải đen lộ ra khuôn mặt xanh, đôi mắt đỏ máu.
Thần tù giả nữ nhìn Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, nói:
- Đừng giết bọn họ.
- Ta nghe lời nàng, Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư.
Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ nhìn Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư đứng cạnh mình, nặn ra nụ cười gượng:
- Nhưng bây giờ có lẽ nàng nên mang ta rời khỏi đây trước, ta cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư nhìn Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, lộ biểu tình dâm dục:
- Phá mở thứ nguyên không gian tổn thương rất lớn cho ngươi, đơn thuần nghỉ ngơi không thể giúp ngươi nhanh chóng phục hồi.
Không thấy Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư làm gì nhưng vải đen bao phủ người nàng biến mất.
Toàn thân Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư Không mảnh vải, nàng chẳng hề ngại ngùng lắc mông to đứng trước mặt Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, cởi áo giùm gã.
Vù vù vù vù vù!
Cùng lúc đó, trong lỗ đen đột nhiên tuyền ra tiếng xé gió dày đặc, một luồng sáng xanh dẫn đầu, hơn mười luồng sáng xám theo sát. Giây lát sau trên bầu trời xuất hiện một nữ nhân ẩn mình trong vải đen, mười sáo tàn hồn gần như hoàn mỹ ẩn hiện.
Thấy nữ nhân áo đen xuất hiện trong không trung, Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư ngừng hành động cởi đồ Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, cười quái dị.
Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư vẫy tay với nữ nhân áo đen:
- Nữ nhi qua đây, ngậm cho phụ thân ngươi . . .
Nữ nhân áo đen khom lưng, thanh âm mềm mại vang trong không trung:
- Vâng thưa mẫu thân.
Nữ nhân áo đen cởi trường sam trên người xuống lộ thân hình trắng nõn, vóc dáng thon thả nóng bỏng trong không khí.
Nữ nhân lắc eo bước tới trước mặt Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, ngồi xổm xuống, hé mở môi anh đào ngậm vật xấu xí vào.
Một nam hai nữ đại chiến trong không trung, chẳng hề xấu hổ. Hai thân hình màu xanh, một màu trắng quấn quýt lấy nhau, tuy hai mà một.
Hơi thở mục nát lan tỏa trong không khí. Nhìn cảnh tượng diễn ra trong không trung cách mình mấy trăm thước, Diệp Dương Thành thi triển tự nhiên chi đạo, Hành không thuật lơ lửng giữa không trung trố mắt líu lưỡi.
Diệp Dương Thành trợn mắt há hốc mồm:
- Dâm quá vậy?
Diệp Dương Thành xoa trán, mắt nhìn chằm chằm thân thể lõa lồ, lòng thầm thắc mắc.
- Lạ lùng, Lưu Tuyết Doanh đi đâu?
Cơ thể trắng nõn rất đẹp, nàng là mỹ nữ nhưng Diệp Dương Thành nhìn cả buổi, vóc dáng, khuôn mặt, thanh âm đều không phải là Lưu Tuyết Doanh.
Vấn đề là hai thần tù giả chỉ có một thánh nữ, nếu nữ nhân này không phải là Lưu Tuyết Doanh thì nàng đi đâu?
Tình hình vượt sức tưởng tượng của Diệp Dương Thành, hành đành kiềm chế không ra tay ngay, tiếp tục quan sát.
Không phải Diệp Dương Thành định gặp Lưu Tuyết Doanh rồi đưa nàng đi. Trước kia hai người không có tình cảm tốt đẹp gì, Diệp Dương Thành chỉ muốn biết bây giờ Lưu Tuyết Doanh đã biến thành bộ dạng gì, đó là phản ứng rất bình thường. Dù gì Diệp Dương Thành và Lưu Tuyết Doanh có chút quan hệ, dù rằng quan hệ rất bình thường.
- Ưm . . . A . . . Á . . .
Từng tiếng rên rỉ làm người nhũn xương vang vọng trên bầu trời, tiếng kêu dâm dục quanh quẩn bên tai Diệp Dương Thành. Nữ nhân được Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư gọi là nữ nhi dường như đã hoàn toàn chìm trong điên cuồng, nghênh đón Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ trùng kích.
Rất nhanh Diệp Dương Thành phát hiện không thích hợp, nói đúng hơn là hắn nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn. Nữ nhân thanh tú xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng thon thả giao hợp với Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ hai phút sau bỗng phát hiện tiếng hét chói tai cao vút.
- A!!!
Đau cũng khoái, Diệp Dương Thành nhìn thấy biểu tình trên mặt nữ nhân là sự giải thoát.
Làn da trắng nõn nhanh chóng héo rút, tóc dài đen nhánh sáng bóng biến trắng, khô ráo. Khi nữ nhân phát ra tiếng hét chói tai, năm giây sau nàng thành cái xác khô rớt xuống, đập vào khối băng, vỡ vụn.
- Ui!
Thay đổi đột ngột làm Diệp Dương Thành hút ngụm khí lạnh. Diệp Dương Thành biết sức sống, tinh huyết, tinh khí của nữ nhân đều bị Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ cướp mất.
Tất cả xảy ra ngay trước mắt Diệp Dương Thành.
Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư Không thèm nhìn xác nữ nhân đã thành bộ phấn, nàng yêu kiều ngồi lên người Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, nhẹ nhàng lắc lư lên xuống.
- Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, ngươi có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?
Nghe Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư hỏi, Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ gật đầu, nói:
- Phục hồi chút ít.
Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ tiếc nuối thở dài:
- Nhưng nữ nhân trái đất này không đến trạng thái tốt nhất, nếu nàng tu luyện thêm hai năm trái đất thì ta ít nhất phục hồi năm phần lực lượng.
Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư nhấc lên lại ngã xuống, hai tay xoe ngực, rên rỉ hỏi:
- Vậy thì . . . A, Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, bây giờ ngươi phục hồi được bao nhiêu? A . . .
Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ trả lời:
- Chỉ có ba phần.
Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ nhướng mày nói:
- Nữ nhân ngốc kia còn núp ở bên trong làm gì?
Khóe mắt Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư chứa ý cười:
- Có lẽ nàng ta muốn ở trong đó mãi mãi.
Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư bắn luồng sáng xanh hướng lỗ hổng đang dần thu nhỏ, cơ thể vẫn lắc lư.
Vù vù vù vù vù!
Ánh sáng bay vào trong không gian thần cấm, ngay sau đó có luồng sáng xanh chui ra. Lần này vẫn là một nữ nhân toàn thân trùm vải đen.
Nữ nhân vén vải đen lên, biểu tình đau đớn quỳ trong không trung, mặt trắng bệch.
Nữ nhân áo đen cắn môi, run giọng nói:
- Cầu . . . Cầu thánh mẫu tha cho ta . . .
Lần này thì Diệp Dương Thành thấy rõ ràng
Một luồng sáng xanh bay ra khỏi cái lỗ, quay vài vòng giữa không trung. Ánh sáng xanh biến mất, một nam nhân toàn thân trong vải đen bao bọc đứng giữa không trung, hai tay chắp sau lưng, cằm hếch lên. Mấy chục khói đen lượn lờ quanh người nam nhân.
Nam nhân giơ tay vén vải đen trên mặt mình lên. Có mũi, có mắt, nhìn khuôn mặt thì giống nhân loại bình thường. Nhưng làn da màu xanh, tròng mắt đỏ như máu, nhìn trái nhìn phải khó thể công nhận gã là người bình thường. Đa số người nhìn nam nhân, phản ứng đầu tiên là liên tưởng đến hai chữ: Ác ma.
Đôi mắt lạnh băng không chứa chút tình cảm quét qua hơn một trăm nam nữ quỳ trên mặt băng.
Nam nhân nhíu mày, lạnh băng hừ mũi:
- Một đám phế vật.
Nghe nam nhân hừ lạnh, hơn một trăm nam nữ quỳ trên mặt băng đánh rùng mình, dập đầu bùm bùm, run cầm cập van xin:
- Xin thánh chủ thứ tội!
Đám người biết tại sao nam nhân tức giận, vì bọn họ không lấy được thánh kinh mà gã muốn. Giá trị tồn tại duy nhất của bọn họ là cướp thánh kinh cho gã. Bây giờ nam nhân đã trốn khỏi không gian thần cấm, nhưng hơn một trăm nam nữ này không cách nào cướp lại thánh kinh.
Vù vù vù vù vù!
Trong khi nam nhân nhíu mày, lòng bàn tay phải lóe ánh sáng xanh thì một luồng sáng xanh khác chui ra khỏi cái lỗ đen sau lưng gã.
Giọng nữ thô kệch như sấm rền vang lên giữa không trung:
- Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, bọn họ còn có ích.
Thanh âm cuồn cuộn như sâm vang vọng trong không trung. Bên cạnh thần tù giả nam lúc trước đi ra trước xuất hiện một thần tù giả toàn thân trùm trong vải đen. Thần tù giả vén vải đen lộ ra khuôn mặt xanh, đôi mắt đỏ máu.
Thần tù giả nữ nhìn Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, nói:
- Đừng giết bọn họ.
- Ta nghe lời nàng, Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư.
Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ nhìn Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư đứng cạnh mình, nặn ra nụ cười gượng:
- Nhưng bây giờ có lẽ nàng nên mang ta rời khỏi đây trước, ta cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư nhìn Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, lộ biểu tình dâm dục:
- Phá mở thứ nguyên không gian tổn thương rất lớn cho ngươi, đơn thuần nghỉ ngơi không thể giúp ngươi nhanh chóng phục hồi.
Không thấy Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư làm gì nhưng vải đen bao phủ người nàng biến mất.
Toàn thân Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư Không mảnh vải, nàng chẳng hề ngại ngùng lắc mông to đứng trước mặt Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, cởi áo giùm gã.
Vù vù vù vù vù!
Cùng lúc đó, trong lỗ đen đột nhiên tuyền ra tiếng xé gió dày đặc, một luồng sáng xanh dẫn đầu, hơn mười luồng sáng xám theo sát. Giây lát sau trên bầu trời xuất hiện một nữ nhân ẩn mình trong vải đen, mười sáo tàn hồn gần như hoàn mỹ ẩn hiện.
Thấy nữ nhân áo đen xuất hiện trong không trung, Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư ngừng hành động cởi đồ Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, cười quái dị.
Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư vẫy tay với nữ nhân áo đen:
- Nữ nhi qua đây, ngậm cho phụ thân ngươi . . .
Nữ nhân áo đen khom lưng, thanh âm mềm mại vang trong không trung:
- Vâng thưa mẫu thân.
Nữ nhân áo đen cởi trường sam trên người xuống lộ thân hình trắng nõn, vóc dáng thon thả nóng bỏng trong không khí.
Nữ nhân lắc eo bước tới trước mặt Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, ngồi xổm xuống, hé mở môi anh đào ngậm vật xấu xí vào.
Một nam hai nữ đại chiến trong không trung, chẳng hề xấu hổ. Hai thân hình màu xanh, một màu trắng quấn quýt lấy nhau, tuy hai mà một.
Hơi thở mục nát lan tỏa trong không khí. Nhìn cảnh tượng diễn ra trong không trung cách mình mấy trăm thước, Diệp Dương Thành thi triển tự nhiên chi đạo, Hành không thuật lơ lửng giữa không trung trố mắt líu lưỡi.
Diệp Dương Thành trợn mắt há hốc mồm:
- Dâm quá vậy?
Diệp Dương Thành xoa trán, mắt nhìn chằm chằm thân thể lõa lồ, lòng thầm thắc mắc.
- Lạ lùng, Lưu Tuyết Doanh đi đâu?
Cơ thể trắng nõn rất đẹp, nàng là mỹ nữ nhưng Diệp Dương Thành nhìn cả buổi, vóc dáng, khuôn mặt, thanh âm đều không phải là Lưu Tuyết Doanh.
Vấn đề là hai thần tù giả chỉ có một thánh nữ, nếu nữ nhân này không phải là Lưu Tuyết Doanh thì nàng đi đâu?
Tình hình vượt sức tưởng tượng của Diệp Dương Thành, hành đành kiềm chế không ra tay ngay, tiếp tục quan sát.
Không phải Diệp Dương Thành định gặp Lưu Tuyết Doanh rồi đưa nàng đi. Trước kia hai người không có tình cảm tốt đẹp gì, Diệp Dương Thành chỉ muốn biết bây giờ Lưu Tuyết Doanh đã biến thành bộ dạng gì, đó là phản ứng rất bình thường. Dù gì Diệp Dương Thành và Lưu Tuyết Doanh có chút quan hệ, dù rằng quan hệ rất bình thường.
- Ưm . . . A . . . Á . . .
Từng tiếng rên rỉ làm người nhũn xương vang vọng trên bầu trời, tiếng kêu dâm dục quanh quẩn bên tai Diệp Dương Thành. Nữ nhân được Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư gọi là nữ nhi dường như đã hoàn toàn chìm trong điên cuồng, nghênh đón Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ trùng kích.
Rất nhanh Diệp Dương Thành phát hiện không thích hợp, nói đúng hơn là hắn nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn. Nữ nhân thanh tú xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng thon thả giao hợp với Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ hai phút sau bỗng phát hiện tiếng hét chói tai cao vút.
- A!!!
Đau cũng khoái, Diệp Dương Thành nhìn thấy biểu tình trên mặt nữ nhân là sự giải thoát.
Làn da trắng nõn nhanh chóng héo rút, tóc dài đen nhánh sáng bóng biến trắng, khô ráo. Khi nữ nhân phát ra tiếng hét chói tai, năm giây sau nàng thành cái xác khô rớt xuống, đập vào khối băng, vỡ vụn.
- Ui!
Thay đổi đột ngột làm Diệp Dương Thành hút ngụm khí lạnh. Diệp Dương Thành biết sức sống, tinh huyết, tinh khí của nữ nhân đều bị Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ cướp mất.
Tất cả xảy ra ngay trước mắt Diệp Dương Thành.
Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư Không thèm nhìn xác nữ nhân đã thành bộ phấn, nàng yêu kiều ngồi lên người Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, nhẹ nhàng lắc lư lên xuống.
- Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, ngươi có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?
Nghe Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư hỏi, Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ gật đầu, nói:
- Phục hồi chút ít.
Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ tiếc nuối thở dài:
- Nhưng nữ nhân trái đất này không đến trạng thái tốt nhất, nếu nàng tu luyện thêm hai năm trái đất thì ta ít nhất phục hồi năm phần lực lượng.
Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư nhấc lên lại ngã xuống, hai tay xoe ngực, rên rỉ hỏi:
- Vậy thì . . . A, Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, bây giờ ngươi phục hồi được bao nhiêu? A . . .
Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ trả lời:
- Chỉ có ba phần.
Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ nhướng mày nói:
- Nữ nhân ngốc kia còn núp ở bên trong làm gì?
Khóe mắt Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư chứa ý cười:
- Có lẽ nàng ta muốn ở trong đó mãi mãi.
Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư bắn luồng sáng xanh hướng lỗ hổng đang dần thu nhỏ, cơ thể vẫn lắc lư.
Vù vù vù vù vù!
Ánh sáng bay vào trong không gian thần cấm, ngay sau đó có luồng sáng xanh chui ra. Lần này vẫn là một nữ nhân toàn thân trùm vải đen.
Nữ nhân vén vải đen lên, biểu tình đau đớn quỳ trong không trung, mặt trắng bệch.
Nữ nhân áo đen cắn môi, run giọng nói:
- Cầu . . . Cầu thánh mẫu tha cho ta . . .
Lần này thì Diệp Dương Thành thấy rõ ràng
/626
|