Có lẽ tất cả linh phó thần sử đều cùng một bệnh chung, nghe nói được đi theo bên cạnh Diệp Dương Thành nghe sai bảo là Viên Đình Đình vui mừng như được thần ban ơn.
Viên Đình Đình bản năng quỳ xuống, vẻ mặt vui sướng lớn tiếng đồng ý:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Diệp Dương Thành không thể hiểu tại sao Viên Đình Đình, đám người Triệu Dung Dung chú trọng được về bên cạnh hắn nghe lệnh như thế. Diệp Dương Thành thấy rõ biểu tình Viên Đình Đình vui sướng, đối với cô nương khi còn sống gặp nhiều đau khổ này hắn thương hương tiếc ngọc.
Diệp Dương Thành nói:
- Nàng đi xem xét mảnh đất cửu âm đó trước đi.
Lời hứa của Diệp Dương Thành làm Viên Đình Đình rất vui sướng, nàng không chút do dự đồng ý ngay:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Viên Đình Đình đứng dậy, vèo một tiếng biến mất trong bóng đêm bao la, hướng tới mảnh đất cửu âm Thiệu Hoa thị.
Sau khi Viên Đình Đình rời đi, Diệp Dương Thành bắt đầu 'cảm hóa' đám lệ quỷ bị trấn áp, nhốt lại. Cộng con lệ quỷ ban đầu hù Diệp Dương Thành giật mình bị nhốt lại, tất cả gồm một trăm hai mươi ba lệ quỷ cần hắn thu phục. Nhưng trước đó Diệp Dương Thành kêu mười hai linh sử người da đen đến.
Diệp Dương Thành nhìn mười hai linh sử người da đen xếp hàng ngang trước mặt mình, nhấc tay hải lên.
- Há mồm ra.
Diệp Dương Thành nói với các linh sử người da đen:
- Há to chút, to nữa.
- A . . .
Vù vù vù vù vù!
Linh châu như súng máy ngưng kết trong lòng bàn tay Diệp Dương Thành rồi bay vào miệng mười hai linh sử người da đen. Diệp Dương Thành tiêu hao khoảng hơn mười vạn điểm linh lực, mười hai linh sử người da đen lục tục chìm xuống đáy hồ, bắt đầu tiến hóa.
Có lẽ vì túi tiền phồng nên Diệp Dương Thành khá rộng rãi với một trăm hai mươi ba lệ quỷ, linh lực không cần tiền tiêu hao ồ ạt. Khoảng một tiếng sau, Diệp Dương Thành thấy các lệ quỷ sắp manh nha tiến hóa nhưng vẫn không ngừng tay, tiếp tục rót linh châu ra.
Rất nhanh Diệp Dương Thành dùng hơn một trăm điểm thần nguyên trong ba vạn thần nguyên của mình, chuyển hóa ra hơn một ngàn năm trăm vạn điểm linh lực, cộng với bốn trăm tám mươi vạn điểm linh lực lưu trữ. Diệp Dương Thành tiêu hao tổng cộng một ngàn bảy trăm vạn điểm linh lực, tiêu hao lớn, đem lại ích lợi cho Diệp Dương Thành là có một trăm ba mươi lăm thần sử nhát giai.
Tham khảo lúc đám người Hình Tuấn Phi chuyển hóa thành thần sử nhất giai, thực lực chưa qua kiểm chứng thì một thần sử nhất giai tương đương với hai mươi dị nhân S giai. Đây không phải tổng hợp thực lực hai mươi dị nhân S giai mà là một thần sử nhất giai có thể giết ít nhất hai mươi dị nhân S giai.
Cứ tính theo tiêu chuẩn này, không nói đám người Triệu Dung Dung thần sử nhất giai, Diệp Dương Thành có đám thuộc hạ thực lực tác chiến tương đương với ít nhất hai ngàn bảy trăm dị nhân S giai.
Một dị nhân S giai có thể làm nhiều chính phủ các nước nhức đầu, còn hai ngàn bảy trăm dị nhân thì sao? Đó là khái niệm gì?
Một trăm ba mươi lăm thần sử nhất giai kết hợp với nhau, đây là siêu vũ lực đủ để hủy diệt bất cứ đất nước nào trên trái đất.
Tiêu hao hơn một ngàn bảy trăm vạn điểm linh lực đối với Diệp Dương Thành bây giờ đúng là rất lớn, nhưng dùng những Đình Đình nay đổi lại tăng cao thực lực khiến hắn cảm thấy đáng giá rất nhiều. Đặc biệt sau khi nghe một trăm trăm ba mươi lăm thần sử nhất giai quỳ chào.
- Thần sử nhất giai Lỗ Bản Ba Khắc (Hà Thánh An, Dương Sâm Kiến, Lâm Hải Đông, Dương Tương Vũ, Á Lịch Khắc Tư, Bố Lạp Đức, Ai Tác Tát Tạp, A Khố Lạp Mã . . .) kính chào chủ nhân, thỉnh an chủ nhân.
Một trăm ba mươi lăm thần sử nhất giai đồng thanh kêu to, thanh âm vang dội làm Diệp Dương Thành đứng trước mặt bọn họ cảm nhận khí phách trên trời dưới đất duy ngã độc tôn. Những sinh vật cường hóa không thể cho Diệp Dương Thành loại cảm giác này được, hắn rất hưởng tụ.
Diệp Dương Thành dứng bên bờ đập nước Cửu Long, nhẹ giơ tay phải lên như hoàng đế cổ đại chầu triều khiến văn võ bá quan bình thân.
Diệp Dương Thành không vội không chậm, không ôn không nóng, mức độ vừa đúng:
- Đứng lên hết đi.
Thanh âm ôn hòa lọt vào tai đám thần sử nhất giai, tất cả thần sử nhất giai quỳ giữa không trung dập đầu ba cái hướng Diệp Dương Thành, đồng thanh kêu lên:
- Tạ chủ nhân!
Một trăm ba mươi lăm thần sử nhất giai đứng trong không trung, nếu không phải cách ăn mặc khác biệt thì người không biết chuyện sẽ nghĩ bọn họ là thiên binh thần tướng trong truyền thuyết. Ngược lại Diệp Dương Thành đứng ven hồ không phải ngọc đế mà là yêu nghiệt chờ bị bắt.
Diệp Dương Thành không mấy chú ý đến vấn đề này, đám thần sử nhất giai cũng sẽ không nảy ra ý nghĩa phạm thượng đó. Các thần sử nhất giai đứng trong không trung chờ Diệp Dương Thành sai bảo.
Ánh mắt Diệp Dương Thành chậm rãi quét qua một trăm ba mươi lăm thần sử nhất giai, chợt kêu tên một người:
- A Khố Lạp Mã!
Nghe Diệp Dương Thành kêu, A Khố Lạp Mã đứng trong đám người lắc mình xuất hiện trước mặt hắn.
A Khố Lạp Mã khom lưng, cung kính nói:
- Có tiểu phó.
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, mỉm cười nói:
- Ngươi mang bọn họ đi tìm thư ký huyện ủy Ôn Nhạc huyện Trầm Vũ Phàm, tức là Dương Đằng Phi thần sử nhị giai, chờ hắn và các thần sử nhị giai khác nghiên cứu xong sắp xếp cụ thể.
Diệp Dương Thành phất tay, bình tĩnh nói:
- Đi đi, trên đường nhớ ẩn khuất đừng để người bình thường nhìn thấy.
A Khố Lạp Mã cung kính nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
A Khố Lạp Mã lĩnh mệnh xoay người, cao giọng nói với một trăm ba mươi bốn thần sử nhất giai:
- Chủ nhân có lệnh, toàn thể đi theo ta!
Một trăm ba mươi bốn thần sử nhất giai đứng trong không trung đồng thanh kêu lên:
- Vâng!
Các thần sử nhất giai thi triển thủ đoạn ẩn núp, biến thành các luồng khói mông lung đi theo A Khố Lạp Mã bay nhanh hướng Ôn Nhạc huyện. Trong Ôn Nhạc huyện, các thần sử nhất giai sẽ được đám người Dương Đằng Phi nghiên cứu, thảo luận sẽ sắp xếp.
Trong đó mười thần sử nhất giai sẽ chiếm thể xác thay cho đám người Dương Đằng Phi, còn lại một trăm hai mươi lăm người hơn một nửa sẽ bị sắp đặt vào quan trường trong khu vực cai quản làm thuộc hạ hạng hai, ba. Bọn họ sẽ phủ lên toàn bộ khu vực Diệp Dương Thành quản lý, chờ khi các thần sử nhất giai được thăng chức, hai tỉnh Giang Chiết, Kinh Hải thị bị kẹp ở giữa sẽ thoáng như thùng sắt, lời Diệp Dương Thành nói mới là mệnh lệnh có hiệu quả nhất.
Diệp Dương Thành nhìn một trăm ba mươi lăm thần sử nhất giai biến mất trong tầm mắt, hắn giải quyết xong mọi điểm đáng lo trong khu vực quản lý của mình. Diệp Dương Thành mỉm cười, đưa mắt nhìn hướng quần đảo Lưu Cầu.
Diệp Dương Thành nhỏ giọng nói:
- Nên đi làm việc chính.
Trước khi kết hôn Vương Tuệ Tuệ đã đi cửa tiệm của Diệp Dương Thành xin được nghỉ sinh. Vương Tuệ Tuệ về nhà mẹ đẻ vừa dưỡng thai vừa chờ kết hôn. Vương Tuệ Tuệ khó khăn lắm mới được gả đến nhà chồng, chợt phát hiện hôn nhân không hạnh phúc như nàng tưởng tượng. Lúc trước nhường nhịn nhưng không được hiệu quả như Vương Tuệ Tuệ mong đợi.
Ngay đêm kết hôn, khi thân bằng bạn tốt đi hết, người chồng hiện tại của Vương Tuệ Tuệ một mình đi nhà trọ ngủ. Lý do rất hoàn chỉnh, nói là Vương Tuệ Tuệ có bầu, gã thì uống rượu, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không kịp hối hận.
Nhà chồng Vương Tuệ Tuệ có mấy gian phòng trống, bên trong đầy đủ giường chăn. Nếu chỉ vì không muốn quấy rầy Vương Tuệ Tuệ nghỉ ngơi có cần đi nhà trọ ngủ không?
Vương Tuệ Tuệ biết rõ chồng mình đi đâu, nhưng dù gì mới kết hôn, nàng không muốn nói gì thêm. Hôm sau chồng trở về nhà, Vương Tuệ Tuệ hỏi một câu, nói trên lầu còn phòng trống. Nhưng chồng nàng không lĩnh tình, cứ lấy cái cớ sứt sẹo này như cũ dăm ba ngày không thấy mặt người.
Trước khi kết hôn gã ngọt ngào dụ dỗ, hứa hẹn thề thốt đã biến mất hết vào đêm tân hôn. Tựa như những người từng nói lời ngọt ngào với Vương Tuệ Tuệ không phải là gã mà là người lạ khác.
Mang tiếng là vợ chồng nhưng thật ra không bằn người xa lạ, nhưng vì đứa con trong bụng, vì khao khát có gia đình, Vương Tuệ Tuệ luôn nhẫn nhịn cho đến một ngày . . .
Vương Tuệ Tuệ ưỡn bụng to đi tới cửa nhà mình, vừa lúc thấy chồng suốt đêm không về vừa lái xe trở về nhà.
- Vệ Quân, tối hôm qua ngươi đi đâu?
Vương Tuệ Tuệ bước xuống bậc thang, hỏi:
- Đêm hôm qua ta gọi ngươi mười mấy cuộc Điện thoại nhưng tại sao không bắt máy?
Nghe Vương Tuệ Tuệ gặn hỏi, Chu Vệ Quân trợn trừng mắt:
- Nữ nhân này cứ bép xép mãi không thấy phiền sao?
Chu Vệ Quân gắt giọng:
- Đã bảo nhiều lần là ta có chuyện, nàng đừng nhiều lời!
- Nhưng ta là vợ của ngươi!
Nghe Chu Vệ Quân trả lời gắt gỏng làm Vương Tuệ Tuệ tích lũy uất ức bao lâu nay như nước lũ tràn ra.
Mắt Vương Tuệ Tuệ đỏ lên, lớn tiếng nói:
- Là người vợ được Chu Vệ Quân ngươi cưới hỏi đàng hoàng!
Vương Tuệ Tuệ hét to làm Chu Vệ Quân biến sắc mặt nói:
- Tổ cha nó, có biết mất mặt không?
Chu Vệ Quân vung tay phải uy hiếp:
- Cút về nhà đi, nếu không ta đánh bây giờ!
Vương Tuệ Tuệ không lùi ngược lại tiến lên một bước:
- Ngươi đánh đi!
Hốc mắt Vương Tuệ Tuệ ửng đỏ rơi lệ, hét to:
- Ngươi đánh chết ta đi, Chu Vệ Quân! Coi như ta đã nhìn thấu ngươi!
- Tía nó, cứng cổ với ta sao?
Người Chu Vệ Quân đầy mùi rượu, từ khi Vương Tuệ Tuệ mang theo chiếc xe gả về cho gã thì Chu Vệ Quân không đi làm nữa, suốt ngày lái xe lấy cớ kiếm khách nhưng thật ra là chơi bời với đám hồ bằng cẩu hữu.
Đêm hôm qua Chu Vệ Quân ôm gái gọi ngủ trong nhà trọ, sáng sớm uống mấy hớp rượu, bị thiếu tiền nên gã quay về nhà tính lấy thêm. Chu Vệ Quân không ngờ bị Vương Tuệ Tuệ chặn trước cửa, cãi cọ vài câu làm gã thấy rất mất mặt, lại xem nàng trợn tròn mắt.
Bốp!
Một tiếng vang rõ to, Vương Tuệ Tuệ ngã ngồi dưới dất, gò má phải nhanh chóng sưng phù.
Vương Tuệ Tuệ ngồi thẫn thờ tại chỗ nhìn người chồng trên danh nghĩa, nàng bỗng hiểu ra nhiều điều.
Chu Vệ Quân không thèm nhìn Vương Tuệ Tuệ, gã đi vòng qua nàng, bước lên bậc thang. Khi sắp đến ngưỡng cửa, Chu Vệ Quân dừng bước, quay đầu lại.
Chu Vệ Quân cười khẩy nói:
- Nữ nhân ngốc, nàng cho rằng ta thích nàng sao? Không biết lấy gương goi bộ dạng của mình thế nào. Cảnh cáo nàng, sau này đừng xía vào chuyện của ta, nếu không . . . Hừ hừ.
Chu Vệ Quân để lại tiếng hừ lạnh đầy uy hiếp, gã nhẹ nhàng đi vào phòng.
Vùng biển cách quần đảo Okinawa ba trăm dặm hướng đông nam vốn không có hòn đảo gì, biển cả mênh mông vô bờ, sóng vỗ từng cơn. Trong bóng đêm tối tăm xòe tay không thấy ngón, biển cả đặc biệt lạnh lẽo.
Vầng trăng sáng trên bầu trời bị mây đen dày nặng che đậy, tiếng gió thổi vù vù qua mặt biển trống trải.
Trong thời tiết tùy thời đổ mưa to này ít có thuyền nào rời khỏi cảng, huống chi là ban đêm tối tăm?
Nhưng trong vùng biển này chẳng những có thuyền, không phải tàu hàng cỡ lớn mà chỉ là một số thuyền máy dập dềnh theo sóng biển như tùy thời sẽ bị lật úp, cực kỳ mạo hiểm.
Người đứng trên thuyền máy như không sợ chết, dùng chiếc thuền lắc lư, bàn chân như cắm rễ đứng vững vàng.
Đếm sơ có năm mươi mấy chiếc thuyền máy trong vùng biển này. Nhiều thì một chiếc thuyền có ba, bốn người đứng, ít thì một người. Hơn một trăm nam nữ đứng thẳng trên thuyền máy, mắt cùng nhìn về một hướng.
Trên bầu trời cách mặt biển ba mươi thước, nhìn từ xa như có một hạt châu đen lơ lửng. Quả cầu to cỡ nắm tay người lớn, không có thứ gì cố định, nó lơ lửng trong không trung.
Thời gian trôi qua từng phút giây, bề mặt hạt châu đen chậm rãi lóe ánh sáng xanh yêu dị. Đột nhiên có tám bóng đen xuất hiện giữa không trung, đúng là tám cái bóng, không có mặt, không có mắt, không có miệng . . .
Tám cái bóng hư vô đứng ở tám hướng khác nhau, chúng nó như khắc cùng một khuôn mẫu, không chỉ bề ngoài giống y như đúc mà tay cầm hồ lô cũng giống nhau.
Nhìn thấy tám cái bóng xuất hiện, những nam nữ đứng trên thuyền máy cùng quỳ xuống, đồng thanh kêu lên:
- Cung nghênh thánh chủ, thánh mẫu laị đến nhân gian!
Tám cái bóng cùng bật nắm hồ lô, miệng hồ lô nhắm vào hạt châu màu đen.
Vù vù vù vù vù!
Hơi thở lạnh lẽo thấu xương tràn ngập bên trên vùng biển, tám khí thể mông lung liên tục bay ra khỏi hồ lô tụ tập vào hạt châu màu đen. Ánh sáng xanh mặt ngoài hạt châu màu đen bỗng rực rỡ lên.
Trên bầu trời vốn là hạt châu màu đen biến thành màu xanh yêu dị, sau đó phủ một tầng sáng xanh làm người ta rét run. Khí thể màu xám trong hồ lô không ngừng rót vào hạt châu, ánh sáng xanh ngày càng rực rỡh ơn, gần như chiếu sáng nguyên vùng biển.
Hơn một trăm nam nữ quỳ trên thuyền máy tắm trong ánh sáng xanh, biểu tình càng thành kính hơn. Theo thời gian trôi qua, khí thể màu xám trong hồ lô bị tiêu hao hết sạch. Chút khí thể xám cuối cùng bay ra ngoài, hồ lô chứa khí thể bỗng chốc biến mất. Tám bóng đen cầm hồ lô biến thành ánh sáng đen chui vào hạt châu rực rỡ chói lòa.
Răng rắc!
Hạt châu màu đen ban đầu chợt phát ra tiếng nứt vỡ khe khẽ, không có vụ nổ kinh thiên động địa, không có cảnh tượng ma sa gió giật. Hạt châu màu đen vỡ ra, trên bầu trời chợt lộ ra một cái lỗ đen như mực. Ánh sáng xanh vụt tắt, cái lỗ đen lặng lẽ mở rộng.
Khi cái lỗ khuếch trương đủ cho một trái bóng xuyên qua thi gió lẹnh rít gào bay ra khỏi cái lỗ. Trong phút chốc lấy cái lỗ làm trung tâm, gần 1 km vùng biển tĩnh lặng lại, nước biển cuồn cuộn bỗng chốc bị đóng băng.
Khối băng to hoàn toàn ngưng kết, giây sau hơn một trăm nam nữ lại đồng thanh kêu lên:
- Cung nghênh thánh chủ, thánh mẫu lại đến nhân gian. Chúc thánh chủ, thánh mẫu nhật nguyệt đồng huy, vạn thọ vô cương!
Biểu tình hơn một trăm nam nữ thành kính, tiếng reo hò sục sôi tựa như tín đồ đang nghênh đón tín ngưỡng của mình giáng xuống.
Cùng với tiếng hô của hơn một trăm nam nữ, giọng nam nhân hơi ẻo lả truyền ra khỏi lỗ đen, tiếng cười to tràn ngập tự kiêu, ngông cuồng:
- Ha ha ha ha ha ha! Thần thì sao? Cũng không nhốt ta được!
Viên Đình Đình bản năng quỳ xuống, vẻ mặt vui sướng lớn tiếng đồng ý:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Diệp Dương Thành không thể hiểu tại sao Viên Đình Đình, đám người Triệu Dung Dung chú trọng được về bên cạnh hắn nghe lệnh như thế. Diệp Dương Thành thấy rõ biểu tình Viên Đình Đình vui sướng, đối với cô nương khi còn sống gặp nhiều đau khổ này hắn thương hương tiếc ngọc.
Diệp Dương Thành nói:
- Nàng đi xem xét mảnh đất cửu âm đó trước đi.
Lời hứa của Diệp Dương Thành làm Viên Đình Đình rất vui sướng, nàng không chút do dự đồng ý ngay:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Viên Đình Đình đứng dậy, vèo một tiếng biến mất trong bóng đêm bao la, hướng tới mảnh đất cửu âm Thiệu Hoa thị.
Sau khi Viên Đình Đình rời đi, Diệp Dương Thành bắt đầu 'cảm hóa' đám lệ quỷ bị trấn áp, nhốt lại. Cộng con lệ quỷ ban đầu hù Diệp Dương Thành giật mình bị nhốt lại, tất cả gồm một trăm hai mươi ba lệ quỷ cần hắn thu phục. Nhưng trước đó Diệp Dương Thành kêu mười hai linh sử người da đen đến.
Diệp Dương Thành nhìn mười hai linh sử người da đen xếp hàng ngang trước mặt mình, nhấc tay hải lên.
- Há mồm ra.
Diệp Dương Thành nói với các linh sử người da đen:
- Há to chút, to nữa.
- A . . .
Vù vù vù vù vù!
Linh châu như súng máy ngưng kết trong lòng bàn tay Diệp Dương Thành rồi bay vào miệng mười hai linh sử người da đen. Diệp Dương Thành tiêu hao khoảng hơn mười vạn điểm linh lực, mười hai linh sử người da đen lục tục chìm xuống đáy hồ, bắt đầu tiến hóa.
Có lẽ vì túi tiền phồng nên Diệp Dương Thành khá rộng rãi với một trăm hai mươi ba lệ quỷ, linh lực không cần tiền tiêu hao ồ ạt. Khoảng một tiếng sau, Diệp Dương Thành thấy các lệ quỷ sắp manh nha tiến hóa nhưng vẫn không ngừng tay, tiếp tục rót linh châu ra.
Rất nhanh Diệp Dương Thành dùng hơn một trăm điểm thần nguyên trong ba vạn thần nguyên của mình, chuyển hóa ra hơn một ngàn năm trăm vạn điểm linh lực, cộng với bốn trăm tám mươi vạn điểm linh lực lưu trữ. Diệp Dương Thành tiêu hao tổng cộng một ngàn bảy trăm vạn điểm linh lực, tiêu hao lớn, đem lại ích lợi cho Diệp Dương Thành là có một trăm ba mươi lăm thần sử nhát giai.
Tham khảo lúc đám người Hình Tuấn Phi chuyển hóa thành thần sử nhất giai, thực lực chưa qua kiểm chứng thì một thần sử nhất giai tương đương với hai mươi dị nhân S giai. Đây không phải tổng hợp thực lực hai mươi dị nhân S giai mà là một thần sử nhất giai có thể giết ít nhất hai mươi dị nhân S giai.
Cứ tính theo tiêu chuẩn này, không nói đám người Triệu Dung Dung thần sử nhất giai, Diệp Dương Thành có đám thuộc hạ thực lực tác chiến tương đương với ít nhất hai ngàn bảy trăm dị nhân S giai.
Một dị nhân S giai có thể làm nhiều chính phủ các nước nhức đầu, còn hai ngàn bảy trăm dị nhân thì sao? Đó là khái niệm gì?
Một trăm ba mươi lăm thần sử nhất giai kết hợp với nhau, đây là siêu vũ lực đủ để hủy diệt bất cứ đất nước nào trên trái đất.
Tiêu hao hơn một ngàn bảy trăm vạn điểm linh lực đối với Diệp Dương Thành bây giờ đúng là rất lớn, nhưng dùng những Đình Đình nay đổi lại tăng cao thực lực khiến hắn cảm thấy đáng giá rất nhiều. Đặc biệt sau khi nghe một trăm trăm ba mươi lăm thần sử nhất giai quỳ chào.
- Thần sử nhất giai Lỗ Bản Ba Khắc (Hà Thánh An, Dương Sâm Kiến, Lâm Hải Đông, Dương Tương Vũ, Á Lịch Khắc Tư, Bố Lạp Đức, Ai Tác Tát Tạp, A Khố Lạp Mã . . .) kính chào chủ nhân, thỉnh an chủ nhân.
Một trăm ba mươi lăm thần sử nhất giai đồng thanh kêu to, thanh âm vang dội làm Diệp Dương Thành đứng trước mặt bọn họ cảm nhận khí phách trên trời dưới đất duy ngã độc tôn. Những sinh vật cường hóa không thể cho Diệp Dương Thành loại cảm giác này được, hắn rất hưởng tụ.
Diệp Dương Thành dứng bên bờ đập nước Cửu Long, nhẹ giơ tay phải lên như hoàng đế cổ đại chầu triều khiến văn võ bá quan bình thân.
Diệp Dương Thành không vội không chậm, không ôn không nóng, mức độ vừa đúng:
- Đứng lên hết đi.
Thanh âm ôn hòa lọt vào tai đám thần sử nhất giai, tất cả thần sử nhất giai quỳ giữa không trung dập đầu ba cái hướng Diệp Dương Thành, đồng thanh kêu lên:
- Tạ chủ nhân!
Một trăm ba mươi lăm thần sử nhất giai đứng trong không trung, nếu không phải cách ăn mặc khác biệt thì người không biết chuyện sẽ nghĩ bọn họ là thiên binh thần tướng trong truyền thuyết. Ngược lại Diệp Dương Thành đứng ven hồ không phải ngọc đế mà là yêu nghiệt chờ bị bắt.
Diệp Dương Thành không mấy chú ý đến vấn đề này, đám thần sử nhất giai cũng sẽ không nảy ra ý nghĩa phạm thượng đó. Các thần sử nhất giai đứng trong không trung chờ Diệp Dương Thành sai bảo.
Ánh mắt Diệp Dương Thành chậm rãi quét qua một trăm ba mươi lăm thần sử nhất giai, chợt kêu tên một người:
- A Khố Lạp Mã!
Nghe Diệp Dương Thành kêu, A Khố Lạp Mã đứng trong đám người lắc mình xuất hiện trước mặt hắn.
A Khố Lạp Mã khom lưng, cung kính nói:
- Có tiểu phó.
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, mỉm cười nói:
- Ngươi mang bọn họ đi tìm thư ký huyện ủy Ôn Nhạc huyện Trầm Vũ Phàm, tức là Dương Đằng Phi thần sử nhị giai, chờ hắn và các thần sử nhị giai khác nghiên cứu xong sắp xếp cụ thể.
Diệp Dương Thành phất tay, bình tĩnh nói:
- Đi đi, trên đường nhớ ẩn khuất đừng để người bình thường nhìn thấy.
A Khố Lạp Mã cung kính nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
A Khố Lạp Mã lĩnh mệnh xoay người, cao giọng nói với một trăm ba mươi bốn thần sử nhất giai:
- Chủ nhân có lệnh, toàn thể đi theo ta!
Một trăm ba mươi bốn thần sử nhất giai đứng trong không trung đồng thanh kêu lên:
- Vâng!
Các thần sử nhất giai thi triển thủ đoạn ẩn núp, biến thành các luồng khói mông lung đi theo A Khố Lạp Mã bay nhanh hướng Ôn Nhạc huyện. Trong Ôn Nhạc huyện, các thần sử nhất giai sẽ được đám người Dương Đằng Phi nghiên cứu, thảo luận sẽ sắp xếp.
Trong đó mười thần sử nhất giai sẽ chiếm thể xác thay cho đám người Dương Đằng Phi, còn lại một trăm hai mươi lăm người hơn một nửa sẽ bị sắp đặt vào quan trường trong khu vực cai quản làm thuộc hạ hạng hai, ba. Bọn họ sẽ phủ lên toàn bộ khu vực Diệp Dương Thành quản lý, chờ khi các thần sử nhất giai được thăng chức, hai tỉnh Giang Chiết, Kinh Hải thị bị kẹp ở giữa sẽ thoáng như thùng sắt, lời Diệp Dương Thành nói mới là mệnh lệnh có hiệu quả nhất.
Diệp Dương Thành nhìn một trăm ba mươi lăm thần sử nhất giai biến mất trong tầm mắt, hắn giải quyết xong mọi điểm đáng lo trong khu vực quản lý của mình. Diệp Dương Thành mỉm cười, đưa mắt nhìn hướng quần đảo Lưu Cầu.
Diệp Dương Thành nhỏ giọng nói:
- Nên đi làm việc chính.
Trước khi kết hôn Vương Tuệ Tuệ đã đi cửa tiệm của Diệp Dương Thành xin được nghỉ sinh. Vương Tuệ Tuệ về nhà mẹ đẻ vừa dưỡng thai vừa chờ kết hôn. Vương Tuệ Tuệ khó khăn lắm mới được gả đến nhà chồng, chợt phát hiện hôn nhân không hạnh phúc như nàng tưởng tượng. Lúc trước nhường nhịn nhưng không được hiệu quả như Vương Tuệ Tuệ mong đợi.
Ngay đêm kết hôn, khi thân bằng bạn tốt đi hết, người chồng hiện tại của Vương Tuệ Tuệ một mình đi nhà trọ ngủ. Lý do rất hoàn chỉnh, nói là Vương Tuệ Tuệ có bầu, gã thì uống rượu, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không kịp hối hận.
Nhà chồng Vương Tuệ Tuệ có mấy gian phòng trống, bên trong đầy đủ giường chăn. Nếu chỉ vì không muốn quấy rầy Vương Tuệ Tuệ nghỉ ngơi có cần đi nhà trọ ngủ không?
Vương Tuệ Tuệ biết rõ chồng mình đi đâu, nhưng dù gì mới kết hôn, nàng không muốn nói gì thêm. Hôm sau chồng trở về nhà, Vương Tuệ Tuệ hỏi một câu, nói trên lầu còn phòng trống. Nhưng chồng nàng không lĩnh tình, cứ lấy cái cớ sứt sẹo này như cũ dăm ba ngày không thấy mặt người.
Trước khi kết hôn gã ngọt ngào dụ dỗ, hứa hẹn thề thốt đã biến mất hết vào đêm tân hôn. Tựa như những người từng nói lời ngọt ngào với Vương Tuệ Tuệ không phải là gã mà là người lạ khác.
Mang tiếng là vợ chồng nhưng thật ra không bằn người xa lạ, nhưng vì đứa con trong bụng, vì khao khát có gia đình, Vương Tuệ Tuệ luôn nhẫn nhịn cho đến một ngày . . .
Vương Tuệ Tuệ ưỡn bụng to đi tới cửa nhà mình, vừa lúc thấy chồng suốt đêm không về vừa lái xe trở về nhà.
- Vệ Quân, tối hôm qua ngươi đi đâu?
Vương Tuệ Tuệ bước xuống bậc thang, hỏi:
- Đêm hôm qua ta gọi ngươi mười mấy cuộc Điện thoại nhưng tại sao không bắt máy?
Nghe Vương Tuệ Tuệ gặn hỏi, Chu Vệ Quân trợn trừng mắt:
- Nữ nhân này cứ bép xép mãi không thấy phiền sao?
Chu Vệ Quân gắt giọng:
- Đã bảo nhiều lần là ta có chuyện, nàng đừng nhiều lời!
- Nhưng ta là vợ của ngươi!
Nghe Chu Vệ Quân trả lời gắt gỏng làm Vương Tuệ Tuệ tích lũy uất ức bao lâu nay như nước lũ tràn ra.
Mắt Vương Tuệ Tuệ đỏ lên, lớn tiếng nói:
- Là người vợ được Chu Vệ Quân ngươi cưới hỏi đàng hoàng!
Vương Tuệ Tuệ hét to làm Chu Vệ Quân biến sắc mặt nói:
- Tổ cha nó, có biết mất mặt không?
Chu Vệ Quân vung tay phải uy hiếp:
- Cút về nhà đi, nếu không ta đánh bây giờ!
Vương Tuệ Tuệ không lùi ngược lại tiến lên một bước:
- Ngươi đánh đi!
Hốc mắt Vương Tuệ Tuệ ửng đỏ rơi lệ, hét to:
- Ngươi đánh chết ta đi, Chu Vệ Quân! Coi như ta đã nhìn thấu ngươi!
- Tía nó, cứng cổ với ta sao?
Người Chu Vệ Quân đầy mùi rượu, từ khi Vương Tuệ Tuệ mang theo chiếc xe gả về cho gã thì Chu Vệ Quân không đi làm nữa, suốt ngày lái xe lấy cớ kiếm khách nhưng thật ra là chơi bời với đám hồ bằng cẩu hữu.
Đêm hôm qua Chu Vệ Quân ôm gái gọi ngủ trong nhà trọ, sáng sớm uống mấy hớp rượu, bị thiếu tiền nên gã quay về nhà tính lấy thêm. Chu Vệ Quân không ngờ bị Vương Tuệ Tuệ chặn trước cửa, cãi cọ vài câu làm gã thấy rất mất mặt, lại xem nàng trợn tròn mắt.
Bốp!
Một tiếng vang rõ to, Vương Tuệ Tuệ ngã ngồi dưới dất, gò má phải nhanh chóng sưng phù.
Vương Tuệ Tuệ ngồi thẫn thờ tại chỗ nhìn người chồng trên danh nghĩa, nàng bỗng hiểu ra nhiều điều.
Chu Vệ Quân không thèm nhìn Vương Tuệ Tuệ, gã đi vòng qua nàng, bước lên bậc thang. Khi sắp đến ngưỡng cửa, Chu Vệ Quân dừng bước, quay đầu lại.
Chu Vệ Quân cười khẩy nói:
- Nữ nhân ngốc, nàng cho rằng ta thích nàng sao? Không biết lấy gương goi bộ dạng của mình thế nào. Cảnh cáo nàng, sau này đừng xía vào chuyện của ta, nếu không . . . Hừ hừ.
Chu Vệ Quân để lại tiếng hừ lạnh đầy uy hiếp, gã nhẹ nhàng đi vào phòng.
Vùng biển cách quần đảo Okinawa ba trăm dặm hướng đông nam vốn không có hòn đảo gì, biển cả mênh mông vô bờ, sóng vỗ từng cơn. Trong bóng đêm tối tăm xòe tay không thấy ngón, biển cả đặc biệt lạnh lẽo.
Vầng trăng sáng trên bầu trời bị mây đen dày nặng che đậy, tiếng gió thổi vù vù qua mặt biển trống trải.
Trong thời tiết tùy thời đổ mưa to này ít có thuyền nào rời khỏi cảng, huống chi là ban đêm tối tăm?
Nhưng trong vùng biển này chẳng những có thuyền, không phải tàu hàng cỡ lớn mà chỉ là một số thuyền máy dập dềnh theo sóng biển như tùy thời sẽ bị lật úp, cực kỳ mạo hiểm.
Người đứng trên thuyền máy như không sợ chết, dùng chiếc thuền lắc lư, bàn chân như cắm rễ đứng vững vàng.
Đếm sơ có năm mươi mấy chiếc thuyền máy trong vùng biển này. Nhiều thì một chiếc thuyền có ba, bốn người đứng, ít thì một người. Hơn một trăm nam nữ đứng thẳng trên thuyền máy, mắt cùng nhìn về một hướng.
Trên bầu trời cách mặt biển ba mươi thước, nhìn từ xa như có một hạt châu đen lơ lửng. Quả cầu to cỡ nắm tay người lớn, không có thứ gì cố định, nó lơ lửng trong không trung.
Thời gian trôi qua từng phút giây, bề mặt hạt châu đen chậm rãi lóe ánh sáng xanh yêu dị. Đột nhiên có tám bóng đen xuất hiện giữa không trung, đúng là tám cái bóng, không có mặt, không có mắt, không có miệng . . .
Tám cái bóng hư vô đứng ở tám hướng khác nhau, chúng nó như khắc cùng một khuôn mẫu, không chỉ bề ngoài giống y như đúc mà tay cầm hồ lô cũng giống nhau.
Nhìn thấy tám cái bóng xuất hiện, những nam nữ đứng trên thuyền máy cùng quỳ xuống, đồng thanh kêu lên:
- Cung nghênh thánh chủ, thánh mẫu laị đến nhân gian!
Tám cái bóng cùng bật nắm hồ lô, miệng hồ lô nhắm vào hạt châu màu đen.
Vù vù vù vù vù!
Hơi thở lạnh lẽo thấu xương tràn ngập bên trên vùng biển, tám khí thể mông lung liên tục bay ra khỏi hồ lô tụ tập vào hạt châu màu đen. Ánh sáng xanh mặt ngoài hạt châu màu đen bỗng rực rỡ lên.
Trên bầu trời vốn là hạt châu màu đen biến thành màu xanh yêu dị, sau đó phủ một tầng sáng xanh làm người ta rét run. Khí thể màu xám trong hồ lô không ngừng rót vào hạt châu, ánh sáng xanh ngày càng rực rỡh ơn, gần như chiếu sáng nguyên vùng biển.
Hơn một trăm nam nữ quỳ trên thuyền máy tắm trong ánh sáng xanh, biểu tình càng thành kính hơn. Theo thời gian trôi qua, khí thể màu xám trong hồ lô bị tiêu hao hết sạch. Chút khí thể xám cuối cùng bay ra ngoài, hồ lô chứa khí thể bỗng chốc biến mất. Tám bóng đen cầm hồ lô biến thành ánh sáng đen chui vào hạt châu rực rỡ chói lòa.
Răng rắc!
Hạt châu màu đen ban đầu chợt phát ra tiếng nứt vỡ khe khẽ, không có vụ nổ kinh thiên động địa, không có cảnh tượng ma sa gió giật. Hạt châu màu đen vỡ ra, trên bầu trời chợt lộ ra một cái lỗ đen như mực. Ánh sáng xanh vụt tắt, cái lỗ đen lặng lẽ mở rộng.
Khi cái lỗ khuếch trương đủ cho một trái bóng xuyên qua thi gió lẹnh rít gào bay ra khỏi cái lỗ. Trong phút chốc lấy cái lỗ làm trung tâm, gần 1 km vùng biển tĩnh lặng lại, nước biển cuồn cuộn bỗng chốc bị đóng băng.
Khối băng to hoàn toàn ngưng kết, giây sau hơn một trăm nam nữ lại đồng thanh kêu lên:
- Cung nghênh thánh chủ, thánh mẫu lại đến nhân gian. Chúc thánh chủ, thánh mẫu nhật nguyệt đồng huy, vạn thọ vô cương!
Biểu tình hơn một trăm nam nữ thành kính, tiếng reo hò sục sôi tựa như tín đồ đang nghênh đón tín ngưỡng của mình giáng xuống.
Cùng với tiếng hô của hơn một trăm nam nữ, giọng nam nhân hơi ẻo lả truyền ra khỏi lỗ đen, tiếng cười to tràn ngập tự kiêu, ngông cuồng:
- Ha ha ha ha ha ha! Thần thì sao? Cũng không nhốt ta được!
/626
|