Hạ Thiên Tinh hỏi anh: “Rốt cuộc anh đã tính toàn chuyện này từ khi nào vậy?”
Tất cả mọi chuyện anh đều sắp xếp rất cản thận, nhưng vẫn duy trì được sự bình tĩnh, một tiếng cũng không ho ra.
“Mỗi ngày đều tính toán muốn kết hôn với em, từ năm trước tới năm sau.”
Hạ Thiên Tinh nghe anh trả lời liền nở nụ cười, cho tay vào túi anh.
“Cười cái gì?” Anh hỏi vì nụ cười của cô làm cho anh không hiểu được.
“Trước kia em còn không phát hiện Bạch tiên sinh thật sự rất biết nói lời ngon tiếng ngọt đấy.”
“...” Bạch Dạ Kình không nói gì, gương mặt không tự nhiên nhéo tay cô: “Đến đây chụp ảnh.”
Hạ Thiên Tinh càng cười tươi hơn, quá không tự nhiên rồi, bộ dạng này của Bạch tiên sinh ngược lại rất đáng yêu.
Hai người chụp ảnh.
Bạch Dạ Kình không thích cười.
Nhiếp ảnh gia lại không dám chọc cho anh cười nhưng mà ảnh chụp quá mức nghiêm túc sẽ không đẹp.
Nhiếp ảnh gia chỉ còn cách dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hạ Thiên Tinh.
Hạ Thiên Tinh vỗ vỗ đùi anh: “Bạch tiên sinh, cười một cái đi, nhiếp ảnh gia bị anh dọa cả người vã mồ hôi rồi kìa.”
Làm gì có chụp ảnh cưới mà còn nghiêm túc như vậy?
Bạch Dạ Kình thử nhếch môi lên.
Nhíp ảnh gia điển hình thuộc cung Xử Nữ nên có chút xoi mói: “Tổng thống đại nhân à, như vậy quá cứng nhắc rồi.”
Bạch Dạ Kình không có kiên nhẫn liền nhíu mày.
Nơi này không phải studio chụp ảnh, cũng chỉ chụp với phông đỏ mà thôi, ấn một cái là xong, sao còn lắm điều kiện như vậy, anh tháy hiện tại mấy cái nơi cục dân chính này quá không có tính người, phải chỉnh đốn một phen mới được.
Hạ Thiên Tinh vừa nhìn thấy anh như vậy là thấy anh mất hứng rồi, nhanh chóng cầm tay anh trấn an.
Bạch Dạ Kình nghiêm mặt nhìn cô: “Biết làm cách nào để cho anh cười được không?”
Cô lắc đầu.
Bạch Dạ Kình dùng một tay giữ đầu cô, đột nhiên hôn cô.
Hả?
Hạ Thiên Tinh sững sờ, đột nhiên đỏ mặt.
Có người ngoài ở đây mà anh còn không chỉ hôn thoáng quá mà còn hôn sâu hơn, hôn triền miên, cực kì làm càn.
Cô cảm thấy xấu hổ muốn bốc cháy rồi.
Không phải cô không cho anh cười, lại nói cô cảm thấy anh không cười cũng được thôi. Bộ dạng Bạch tiên sinh cười rộ lên quả thật rất đẹp mắt nhưng mà bộ dạng nghiêm túc cũng cực kì ngầu, cực kì có mùi vị đàn ông.
Mà bên cạnh Nhiếp ảnh gia bị tình cảnh hai người ân ái chọc mù mắt suýt không mở ra được rồi. Anh ta phản ứng kịp, ấn ấn chụp luôn mấy tâm bọn họ hôn môi.
Đây là hàng trân quý đấy.
Nếu bán ra cho tạp chí giải trí thì tuần san nhất định có thể bán với giá trên trời.
Vừa hôn xong, quả nhiên tâm tình Bach tiên sinh đã tốt hơn nhiều, chụp hình cũng cực kì thuận lợi. Đợi chụp xong tấm cuối, gương mặt anh vẫn còn nụ cười nhè nhẹ.
Hạ Thiên Tinh vừa thấy, cảm thấy bộ dạng lúc anh cười lên quá mức xuân tình, cảm thấy hấp dẫn không chịu được, có thể làm cho người ta say mê.
Cái gọi là hồng nhan họa thủy, cô cảm thấy cô không thể làm nhưng mà Bạch tiên sinh thì nhất định có thể.
Bạch Dạ Kình cầm tấm hình rời đi, như nhớ tới gì đó quay đầu nói: “Mấy tấm hình lúc nãy đều rửa ra đi, một lát tôi sẽ qua đây lấy.”
“Hình chụp gì cơ?” Nhiếp ảnh gia giả bộ không hiểu.
Bạch Dạ Kình nhíu mày, lãnh đạm nói: “Anh nói xem?”
Mấy tấm hình kia bị Tổng thống đại nhân lấy mất, vốn còn cho rằng có thể bán được giá trên trời cuối cùng lại bị Tổng thống dùng mấy chục khối mua mất với giá bình thường.
Tâm nhiếp ảnh gia quả thật muốn nổ.
Hiện tại giấy chứng nhận kết hôn đã lấy, tốc chiến tốc thắng, trên đường cũng không có ai quấy rầy.
Cầm tờ giấy màu đỏ ra ngoài, Hạ Thiên Tinh vẫn cảm thấy có chút thảng thốt. Nhìn hai người dựa sát vào nhau, gương mặt còn có thể thấy được nụ cười hạnh phúc chiếu sáng.
Tất cả đều không có chút chân thật.
Hiện tại cô cực kì cảm thấy mình vừa nói với Vị ương là sai rồi.
Kết hôn không phải không tốt gì mà là cực kì tốt.
Hai người ngồi lên xe, Hạ Thiên Tinh vừa thắt dây an toàn thì Bạch Dạ Kình đưa hai tấm hình qua.
“Đây là gì thế?”
“Đặt ở trong ví tiền.”
Hạ Thiên Tinh vừa lật xen, quả thật là hình hai người bọn họ hôn nhau.
“Là tấm bị nhiếp ảnh gia chụp lại hả?”
“Ừ.”
Cô cười, cẩn thận nhìn: “Chụp không tệ lắm.”
Bạch Dạ Kình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khóe môi không tự giác nhếch lên, vừa nổ xe vừa ném ví tiền của mình cho cô. Hạ Thiên Tinh hiểu ý anh, trong lòng càng ngọt ngào, đặt tấm hình của bọn họ ngay ngắn vào trong ví của anh, một cái khác lại đặt vào ví của cô.
Thấy như thế nào cũng thấy nhìn rất đẹp.
Thật giống như dân chúng nói, hai người bọn họ lấy nhau, càng ngày càng có tướng vợ chồng.
“Kết hôn với anh mà tâm trạng tốt như vậy sao?” Bạch Dạ Kình nhìn cô.
Hạ Thiên Tinh bĩu môi không nói gì, đáp án đương nhiên không cần nói cũng biết. tâm tình Bạch Dạ Kình rất tốt, rất lâu sau mới nói: “Anh cũng thế.”
“Hả, anh vừa nói gì cơ?” Cô làm bộ nghe không rõ, quay sang hỏi lại.
Bạch Dạ Kình không vui: “Tự mình hưởng thụ đi.”
Ý cười trên mặt cô càng sâu hơn.
Hiển nhiên thật ra thì ba chữ kia cô nghe cực kì rõ.
Bạch Dạ Kình cảm thấy cô gái nhỏ này càng ngày càng to gan. Anh đưa tay trừng phạt một chút, nhéo nhéo tai cô. Cô bắt lấy tay anh, chỉ nghe anh nói: “Có lạnh hay không? Phía sau có chăn lông, cầm qua đây.”
“Không lạnh, nhiệt độ trong xe rất vừa.”
“Nhưng mà anh lạnh.”
Hạ Thiên Tinh đang chuẩn bị cởi áo khoác của mình ra che cho anh thì anh nhíu mày: “Lấy chăn lông đằng sau đi.”
Cái người này, không biết bướng bỉnh cái gì nữa.
Nhưng mà anh luôn là người nói cái gì thì là cái đó, Hạ Thiên Tinh dừng động tác cởi áo khoác, khó khăn xoay người. Cô sờ sờ hồi lâu cũng không sợ đến cái chăn lông nào cả.
“Có phải anh nhớ sai rồi không hả?” Hạ Thiên Tinh quỳ sấp xuống ở ghế phụ, vô tội nhìn anh: “Không thấy chăn lông chỉ có một cái hộp hình vuông.”
“Lấy ra đi.”
“Chăn ở trong hộp ấy.”
“Ừ.”
“Á...”
Hạ Thiên Tinh cầm cái hộp đặt lên chân mình.
Lấy xong mà cả người đầy mồ hôi.
Cô không chút nghĩ ngợi mở hộp giấy ra, còn tường là một tấm chăn, nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.
Vậy mà lại là một bó hoa.
Lại còn là hoa hồng nhiều màu nữa.
Hơn nữa bên trong còn đủ các loại kẹo mút nhiều hình dáng đáng yêu, phía dưới là hai con búp bê, là đôi búp bê kết hôn.
Cực kì đáng yêu.
Không có cô gái nào kháng cự được điều này.
Hạ Thiên Tinh nhìn thoáng qua, hiểu ý liền cười lên. Nhìn lần nữa, hốc mắt lại đỏ lên, nóng lên, cô cảm thấy cả lồng ngực ấm áp. [Thêm "gác sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Ánh mắt Bạch Dạ Kình nhìn qua, vốn còn tưởng rằng cô sẽ thích, nhưng nhìn thấy trong mắt cô đều là nước mắt, gương mặt anh liền không thoải mái rồi.
Tất cả mọi chuyện anh đều sắp xếp rất cản thận, nhưng vẫn duy trì được sự bình tĩnh, một tiếng cũng không ho ra.
“Mỗi ngày đều tính toán muốn kết hôn với em, từ năm trước tới năm sau.”
Hạ Thiên Tinh nghe anh trả lời liền nở nụ cười, cho tay vào túi anh.
“Cười cái gì?” Anh hỏi vì nụ cười của cô làm cho anh không hiểu được.
“Trước kia em còn không phát hiện Bạch tiên sinh thật sự rất biết nói lời ngon tiếng ngọt đấy.”
“...” Bạch Dạ Kình không nói gì, gương mặt không tự nhiên nhéo tay cô: “Đến đây chụp ảnh.”
Hạ Thiên Tinh càng cười tươi hơn, quá không tự nhiên rồi, bộ dạng này của Bạch tiên sinh ngược lại rất đáng yêu.
Hai người chụp ảnh.
Bạch Dạ Kình không thích cười.
Nhiếp ảnh gia lại không dám chọc cho anh cười nhưng mà ảnh chụp quá mức nghiêm túc sẽ không đẹp.
Nhiếp ảnh gia chỉ còn cách dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hạ Thiên Tinh.
Hạ Thiên Tinh vỗ vỗ đùi anh: “Bạch tiên sinh, cười một cái đi, nhiếp ảnh gia bị anh dọa cả người vã mồ hôi rồi kìa.”
Làm gì có chụp ảnh cưới mà còn nghiêm túc như vậy?
Bạch Dạ Kình thử nhếch môi lên.
Nhíp ảnh gia điển hình thuộc cung Xử Nữ nên có chút xoi mói: “Tổng thống đại nhân à, như vậy quá cứng nhắc rồi.”
Bạch Dạ Kình không có kiên nhẫn liền nhíu mày.
Nơi này không phải studio chụp ảnh, cũng chỉ chụp với phông đỏ mà thôi, ấn một cái là xong, sao còn lắm điều kiện như vậy, anh tháy hiện tại mấy cái nơi cục dân chính này quá không có tính người, phải chỉnh đốn một phen mới được.
Hạ Thiên Tinh vừa nhìn thấy anh như vậy là thấy anh mất hứng rồi, nhanh chóng cầm tay anh trấn an.
Bạch Dạ Kình nghiêm mặt nhìn cô: “Biết làm cách nào để cho anh cười được không?”
Cô lắc đầu.
Bạch Dạ Kình dùng một tay giữ đầu cô, đột nhiên hôn cô.
Hả?
Hạ Thiên Tinh sững sờ, đột nhiên đỏ mặt.
Có người ngoài ở đây mà anh còn không chỉ hôn thoáng quá mà còn hôn sâu hơn, hôn triền miên, cực kì làm càn.
Cô cảm thấy xấu hổ muốn bốc cháy rồi.
Không phải cô không cho anh cười, lại nói cô cảm thấy anh không cười cũng được thôi. Bộ dạng Bạch tiên sinh cười rộ lên quả thật rất đẹp mắt nhưng mà bộ dạng nghiêm túc cũng cực kì ngầu, cực kì có mùi vị đàn ông.
Mà bên cạnh Nhiếp ảnh gia bị tình cảnh hai người ân ái chọc mù mắt suýt không mở ra được rồi. Anh ta phản ứng kịp, ấn ấn chụp luôn mấy tâm bọn họ hôn môi.
Đây là hàng trân quý đấy.
Nếu bán ra cho tạp chí giải trí thì tuần san nhất định có thể bán với giá trên trời.
Vừa hôn xong, quả nhiên tâm tình Bach tiên sinh đã tốt hơn nhiều, chụp hình cũng cực kì thuận lợi. Đợi chụp xong tấm cuối, gương mặt anh vẫn còn nụ cười nhè nhẹ.
Hạ Thiên Tinh vừa thấy, cảm thấy bộ dạng lúc anh cười lên quá mức xuân tình, cảm thấy hấp dẫn không chịu được, có thể làm cho người ta say mê.
Cái gọi là hồng nhan họa thủy, cô cảm thấy cô không thể làm nhưng mà Bạch tiên sinh thì nhất định có thể.
Bạch Dạ Kình cầm tấm hình rời đi, như nhớ tới gì đó quay đầu nói: “Mấy tấm hình lúc nãy đều rửa ra đi, một lát tôi sẽ qua đây lấy.”
“Hình chụp gì cơ?” Nhiếp ảnh gia giả bộ không hiểu.
Bạch Dạ Kình nhíu mày, lãnh đạm nói: “Anh nói xem?”
Mấy tấm hình kia bị Tổng thống đại nhân lấy mất, vốn còn cho rằng có thể bán được giá trên trời cuối cùng lại bị Tổng thống dùng mấy chục khối mua mất với giá bình thường.
Tâm nhiếp ảnh gia quả thật muốn nổ.
Hiện tại giấy chứng nhận kết hôn đã lấy, tốc chiến tốc thắng, trên đường cũng không có ai quấy rầy.
Cầm tờ giấy màu đỏ ra ngoài, Hạ Thiên Tinh vẫn cảm thấy có chút thảng thốt. Nhìn hai người dựa sát vào nhau, gương mặt còn có thể thấy được nụ cười hạnh phúc chiếu sáng.
Tất cả đều không có chút chân thật.
Hiện tại cô cực kì cảm thấy mình vừa nói với Vị ương là sai rồi.
Kết hôn không phải không tốt gì mà là cực kì tốt.
Hai người ngồi lên xe, Hạ Thiên Tinh vừa thắt dây an toàn thì Bạch Dạ Kình đưa hai tấm hình qua.
“Đây là gì thế?”
“Đặt ở trong ví tiền.”
Hạ Thiên Tinh vừa lật xen, quả thật là hình hai người bọn họ hôn nhau.
“Là tấm bị nhiếp ảnh gia chụp lại hả?”
“Ừ.”
Cô cười, cẩn thận nhìn: “Chụp không tệ lắm.”
Bạch Dạ Kình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khóe môi không tự giác nhếch lên, vừa nổ xe vừa ném ví tiền của mình cho cô. Hạ Thiên Tinh hiểu ý anh, trong lòng càng ngọt ngào, đặt tấm hình của bọn họ ngay ngắn vào trong ví của anh, một cái khác lại đặt vào ví của cô.
Thấy như thế nào cũng thấy nhìn rất đẹp.
Thật giống như dân chúng nói, hai người bọn họ lấy nhau, càng ngày càng có tướng vợ chồng.
“Kết hôn với anh mà tâm trạng tốt như vậy sao?” Bạch Dạ Kình nhìn cô.
Hạ Thiên Tinh bĩu môi không nói gì, đáp án đương nhiên không cần nói cũng biết. tâm tình Bạch Dạ Kình rất tốt, rất lâu sau mới nói: “Anh cũng thế.”
“Hả, anh vừa nói gì cơ?” Cô làm bộ nghe không rõ, quay sang hỏi lại.
Bạch Dạ Kình không vui: “Tự mình hưởng thụ đi.”
Ý cười trên mặt cô càng sâu hơn.
Hiển nhiên thật ra thì ba chữ kia cô nghe cực kì rõ.
Bạch Dạ Kình cảm thấy cô gái nhỏ này càng ngày càng to gan. Anh đưa tay trừng phạt một chút, nhéo nhéo tai cô. Cô bắt lấy tay anh, chỉ nghe anh nói: “Có lạnh hay không? Phía sau có chăn lông, cầm qua đây.”
“Không lạnh, nhiệt độ trong xe rất vừa.”
“Nhưng mà anh lạnh.”
Hạ Thiên Tinh đang chuẩn bị cởi áo khoác của mình ra che cho anh thì anh nhíu mày: “Lấy chăn lông đằng sau đi.”
Cái người này, không biết bướng bỉnh cái gì nữa.
Nhưng mà anh luôn là người nói cái gì thì là cái đó, Hạ Thiên Tinh dừng động tác cởi áo khoác, khó khăn xoay người. Cô sờ sờ hồi lâu cũng không sợ đến cái chăn lông nào cả.
“Có phải anh nhớ sai rồi không hả?” Hạ Thiên Tinh quỳ sấp xuống ở ghế phụ, vô tội nhìn anh: “Không thấy chăn lông chỉ có một cái hộp hình vuông.”
“Lấy ra đi.”
“Chăn ở trong hộp ấy.”
“Ừ.”
“Á...”
Hạ Thiên Tinh cầm cái hộp đặt lên chân mình.
Lấy xong mà cả người đầy mồ hôi.
Cô không chút nghĩ ngợi mở hộp giấy ra, còn tường là một tấm chăn, nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.
Vậy mà lại là một bó hoa.
Lại còn là hoa hồng nhiều màu nữa.
Hơn nữa bên trong còn đủ các loại kẹo mút nhiều hình dáng đáng yêu, phía dưới là hai con búp bê, là đôi búp bê kết hôn.
Cực kì đáng yêu.
Không có cô gái nào kháng cự được điều này.
Hạ Thiên Tinh nhìn thoáng qua, hiểu ý liền cười lên. Nhìn lần nữa, hốc mắt lại đỏ lên, nóng lên, cô cảm thấy cả lồng ngực ấm áp. [Thêm "gác sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Ánh mắt Bạch Dạ Kình nhìn qua, vốn còn tưởng rằng cô sẽ thích, nhưng nhìn thấy trong mắt cô đều là nước mắt, gương mặt anh liền không thoải mái rồi.
/562
|