“Mình đây còn thoải mái hơn cậu, hai bà mẹ của mình không nhắc tới chuyện này.”
“Vậy định khi nào thì kết hôn đây?”
“Chúng mình sao?” lúc Hạ Thiên Tinh hỏi vấn đề này theo bản năng ghé mắt nhìn Bạch Dạ Kình. Bạch Dạ Kình là người thông minh đương nhiên biết hai cô gái này đang nói gì, nhưng không hề lên tiếng. Cô nói: “Thật ra mình không rõ lắm, hiện tại bọn mình không đề cập tới vấn đề này.”
“Trước không phải đã nói hết năm liền kết hôn sao? Hiện tại cục dân chính cũng đi làm một tuần rồi.”
“Ừ nhưng mà không cần gấp quá, đều giống nhau thôi.” Hạ Thiên Tinh nghĩ có lẽ Bạch Dạ Kình bận rộn quá, có lẽ tạm thời gác lại chuyện này. Cô không nóng vội mà nói: “Chúng mình chờ hai người mà, mình cảm thấy thật ra thì không kết hôn cũng không có gì tốt mà kết hôn cũng không có gì hay.”
Hiện tại một nhà ba người đều ở cùng một chỗ, hai người bọn họ tuy không chân chính kết hôn nhưng mà ngẫu nhiên vẫn sẽ gọi là Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân, hiện tại trước mặt truyền thông anh đều gọi cô là phu nhân, đám người Lãnh Phi cũng sẽ gọi là Tổng Thống phu nhân, cô không hề cảm thấy không tự nhiên, ngược lại tiếp nhận cực kì thản nhiên.
Cho nên hai người ở cùng một chỗ chỉ cần có tình cảm thật ra một tờ giấy chứng nhận kết hôn cũng không quan trọng.
Nhưng mà trong lòng cô nghĩ như vậy, Bạch tiên sinh ở bên cạnh lại không biết. Chỉ cảm thấy câu cuối cùng không kết hôn cũng không có gì không tốt cực kì không dễ nghe.
Cho nên Hạ Thiên Tinh tắt máy, vừa nhìn liền phát hiện gương mặt Bạch tiên sinh cực kì xấu.
“Làm sao vậy?” cô không hiểu gì.
“Không có gì.” Anh rất khó chịu, chỉ cho cô máy chữ, cực kì lạnh nhạt.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy tính tình của anh thật sự không hiểu được, cô rất vô tội mà, cho nên không dỗ anh, mà ngồi dựa vào bên cạnh. Cuối cùng lại vì nhàm chán quá mà càm điện thoại chơi trò chơi chém hoa quả.
Bạch Dạ Kình lườm cô: “Không có dinh dưỡng.”
Cô rầm rì một tiếng cực kì khó chịu: “Em cứ không có dinh dưỡng thế đấy, cũng không phải Bạch tiên sinh mới làn đầu quen em.”
“Thừa nhận bản thân không có dinh dưỡng còn có thể hợp tình hợp lý như vậy, chỉ sợ em là người đầu tiên.”
Hạ Thiên Tinh mặt dày lại gần: “Anh hối hận sao?”
Bạch Dạ Kình nhíu mày: “Còn kịp sao?”
“Không kịp nữa rồi.” cô sờ bụng mình: “Dù em và Đại Bạch cho phép anh đổi ý thì vật nhỏ này cũng không cho phép anh đổi ý.”
Hai câu cuối của cô vừa nói, lúc này gương mặt thối của Bạch Dạ Kình mới tốt lên.
Anh cảm thấy mình thật là dễ dỗ.
Bàn tay đưa qua lại cầm lấy tay cô: “Cất di động đi, ở trên xe đừng chơi nữa, để ý đầu óc choáng váng em lại nôn.”
Đúng là choáng váng thật.
Tuy hiện tại cô không còn nôn nghén nữa nhưng lúc trước mang thai Đại Bạch nôn đến không biết trời đất. Cho nên lần này không dám làm trái mà nhanh chóng cất điện thoại vào túi.
Sau đó mới hỏi: “Cuối cùng chúng ta đi đâu?”
Mới sáng tinh mơ anh đã đón cô đi, nói là hẹn hò nhưng mà lại không nói cho cô rốt cuộc là gì.
“Lúc đi làm cảm thấy em không thích nói chuyện.”
Hạ Thiên Tinh không hiểu ý anh, lúc trước trò chuyện qua điện thoại với Vị Ương, cô đã quên hết rồi, kết quả xe trực tiếp chạy tới trước trụ sở cục dân chính, cô mới giật mình hiểu ra.
Thì ra, anh không nói không nói chuyện thật ra là lấy giấy chứng nhận kết hôn.
“Sao không báo trước với em một tiếng?” Cô kinh ngạc không thôi, nhìn chằm chằm ba chữ cục dân chính, sau đó lúng ta lúng túng tháo dây an toàn.
“Đã nói năm trước rồi, hiện tại còn bảo không nói trước.”
“...”
Hạ Thiên Tinh xuống xe, Bạch Dạ Kình khoác áo lên người cô. Cô nói: “Nhưng mà em căn bản không biết hôm nay sẽ tới chỗ này, cho nên không mang gì đi hết.”
Đừng nói là hộ khẩn, ngay cả chứng minh nhân dân cũng không mang.
Huống hồ đây là hẹn hò gì chứ?
“Có người mang theo là được?” Bạch Dạ Kình nắm tay cô đi vào.
Thời gian vẫn còn rất sớm, cục dân chính vừa có người đi làm. Hôm nay không phải ngày đặc biệt gì hơn nữa vừa là đầu năm cho nên vẫn còn hơi lạnh, người tới lấy giấy chứng nhận không có một ai.
Hai người im lặng đi vào, giống như đôi tình nhân bình thường.
Lúc đi vào, nhân viên cục dân chính vẫn còn ăn sáng, nghe được tiếng bước chân liền tùy ý nhìn nhau nói: “Như thế nào lại...?”
Còn chưa nói ra chữ sớm thì ánh mắt người nọ nhìn quá, nháy mắt bữa sáng bị nghẹn, sặc sụa ho khan nhưng chẳng quan tâm đến việc uống miếng nước, lập tức cung kính chào hỏi: “Tổng Thống tiên sinh.”
Âm thanh này vang lên khiến cho đám nhân viên khác nhao nhao nhìn qua, sau đó có phản ứng giống như người nọ.
Cuối cùng chẳng ai thèm quan tâm đến bữa sáng, nhanh chóng làm chứng cho bọn họ.
Mấy cái thủ tục rườm rà.
“Không tệ, đã có kinh nghiệm rồi, nếu không mấy cái thủ tục này điền vào thật phiền toái.” Cô vừa điền vừa thì thầm.
Bạch Dạ Kình tiếp lời: “Cũng chẳng phải là kinh nghiệm gì tốt.”
Cô không nhịn được nhớ tới lần trước hai người ở cục dân chính, khi đó còn tưởng tất cả đều dã định, cuối cùng bị lão gia tử và lão phu nhân ngăn lại. HIện tại nghĩ lại giống như cách nửa thế kỉ vậy.
“Bạch Dạ Kình.”
‘Ừ.”
“Lần này sẽ không còn ăn ngăn cản chúng ta.” Cô cảm thấy lo lắng.
“Yên tâm mà điền đi, không ai biết đâu.” Anh cầm bút tiêu sái viết xuống ba chữ Bạch Dạ Kình, sau đó nhìn cô: “Chỉ cần em lâm trận không lùi bước thì giấy chứng nhận hôm nay đã định rồi.”
Người này thật phúc hắc.
Cuối cùng Hạ Thiên Tinh cũng hiểu vì sao hôm nay chuyện kết hôn ngay cả cô cũng không lộ ra. Hiển nhiên lần trướ anh có tâm lý bóng mờ. Vì không muốn bại lộ ra mà ngay cả Hạ Đại Bạch anh cũng giữ bí mật.
“Nếu hiện tại em lâm trận lùi bước thì còn có thể lùi được sao?”
“Dù anh và Đại Bạch không ngại nhưng mà vật nhỏ trong bụng em sẽ không cho phép em lùi bước.”
“...” Cái người này, vậy mà lấy lời của cô thành của anh.
Cô cười, không nói nhiều hơn mà nhanh chóng vùi đầu viết. Ừ, quả thật phải nắm chặt thời gian, lần trước lĩnh chứng bị chậm trễ thời gian, sau đó lại ầm ĩ không thành.
“Hai vị, mời để hộ khẩu lên đây, lại tới phòng bên cạnh chụp ảnh.” Viên chức kia cung kính cẩn thận hầu hạ.
Bạch Dạ Kình không biết từ đâu lấy ra hộ khẩu, hơn nữa của hai người còn ở chỗ này.
Hạ Thiên Tinh hoài nghi hôm nay anh đến đây đã tới tiểu lâu một chuyến lấy đi mây thứ này.
Hai người bọn họ tới phòng chụp ảnh, Hạ Thiên Tinh hỏi anh: “Lúc nào anh bắt đầu tính toán chuyện hôm nay hả?”
“Vậy định khi nào thì kết hôn đây?”
“Chúng mình sao?” lúc Hạ Thiên Tinh hỏi vấn đề này theo bản năng ghé mắt nhìn Bạch Dạ Kình. Bạch Dạ Kình là người thông minh đương nhiên biết hai cô gái này đang nói gì, nhưng không hề lên tiếng. Cô nói: “Thật ra mình không rõ lắm, hiện tại bọn mình không đề cập tới vấn đề này.”
“Trước không phải đã nói hết năm liền kết hôn sao? Hiện tại cục dân chính cũng đi làm một tuần rồi.”
“Ừ nhưng mà không cần gấp quá, đều giống nhau thôi.” Hạ Thiên Tinh nghĩ có lẽ Bạch Dạ Kình bận rộn quá, có lẽ tạm thời gác lại chuyện này. Cô không nóng vội mà nói: “Chúng mình chờ hai người mà, mình cảm thấy thật ra thì không kết hôn cũng không có gì tốt mà kết hôn cũng không có gì hay.”
Hiện tại một nhà ba người đều ở cùng một chỗ, hai người bọn họ tuy không chân chính kết hôn nhưng mà ngẫu nhiên vẫn sẽ gọi là Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân, hiện tại trước mặt truyền thông anh đều gọi cô là phu nhân, đám người Lãnh Phi cũng sẽ gọi là Tổng Thống phu nhân, cô không hề cảm thấy không tự nhiên, ngược lại tiếp nhận cực kì thản nhiên.
Cho nên hai người ở cùng một chỗ chỉ cần có tình cảm thật ra một tờ giấy chứng nhận kết hôn cũng không quan trọng.
Nhưng mà trong lòng cô nghĩ như vậy, Bạch tiên sinh ở bên cạnh lại không biết. Chỉ cảm thấy câu cuối cùng không kết hôn cũng không có gì không tốt cực kì không dễ nghe.
Cho nên Hạ Thiên Tinh tắt máy, vừa nhìn liền phát hiện gương mặt Bạch tiên sinh cực kì xấu.
“Làm sao vậy?” cô không hiểu gì.
“Không có gì.” Anh rất khó chịu, chỉ cho cô máy chữ, cực kì lạnh nhạt.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy tính tình của anh thật sự không hiểu được, cô rất vô tội mà, cho nên không dỗ anh, mà ngồi dựa vào bên cạnh. Cuối cùng lại vì nhàm chán quá mà càm điện thoại chơi trò chơi chém hoa quả.
Bạch Dạ Kình lườm cô: “Không có dinh dưỡng.”
Cô rầm rì một tiếng cực kì khó chịu: “Em cứ không có dinh dưỡng thế đấy, cũng không phải Bạch tiên sinh mới làn đầu quen em.”
“Thừa nhận bản thân không có dinh dưỡng còn có thể hợp tình hợp lý như vậy, chỉ sợ em là người đầu tiên.”
Hạ Thiên Tinh mặt dày lại gần: “Anh hối hận sao?”
Bạch Dạ Kình nhíu mày: “Còn kịp sao?”
“Không kịp nữa rồi.” cô sờ bụng mình: “Dù em và Đại Bạch cho phép anh đổi ý thì vật nhỏ này cũng không cho phép anh đổi ý.”
Hai câu cuối của cô vừa nói, lúc này gương mặt thối của Bạch Dạ Kình mới tốt lên.
Anh cảm thấy mình thật là dễ dỗ.
Bàn tay đưa qua lại cầm lấy tay cô: “Cất di động đi, ở trên xe đừng chơi nữa, để ý đầu óc choáng váng em lại nôn.”
Đúng là choáng váng thật.
Tuy hiện tại cô không còn nôn nghén nữa nhưng lúc trước mang thai Đại Bạch nôn đến không biết trời đất. Cho nên lần này không dám làm trái mà nhanh chóng cất điện thoại vào túi.
Sau đó mới hỏi: “Cuối cùng chúng ta đi đâu?”
Mới sáng tinh mơ anh đã đón cô đi, nói là hẹn hò nhưng mà lại không nói cho cô rốt cuộc là gì.
“Lúc đi làm cảm thấy em không thích nói chuyện.”
Hạ Thiên Tinh không hiểu ý anh, lúc trước trò chuyện qua điện thoại với Vị Ương, cô đã quên hết rồi, kết quả xe trực tiếp chạy tới trước trụ sở cục dân chính, cô mới giật mình hiểu ra.
Thì ra, anh không nói không nói chuyện thật ra là lấy giấy chứng nhận kết hôn.
“Sao không báo trước với em một tiếng?” Cô kinh ngạc không thôi, nhìn chằm chằm ba chữ cục dân chính, sau đó lúng ta lúng túng tháo dây an toàn.
“Đã nói năm trước rồi, hiện tại còn bảo không nói trước.”
“...”
Hạ Thiên Tinh xuống xe, Bạch Dạ Kình khoác áo lên người cô. Cô nói: “Nhưng mà em căn bản không biết hôm nay sẽ tới chỗ này, cho nên không mang gì đi hết.”
Đừng nói là hộ khẩn, ngay cả chứng minh nhân dân cũng không mang.
Huống hồ đây là hẹn hò gì chứ?
“Có người mang theo là được?” Bạch Dạ Kình nắm tay cô đi vào.
Thời gian vẫn còn rất sớm, cục dân chính vừa có người đi làm. Hôm nay không phải ngày đặc biệt gì hơn nữa vừa là đầu năm cho nên vẫn còn hơi lạnh, người tới lấy giấy chứng nhận không có một ai.
Hai người im lặng đi vào, giống như đôi tình nhân bình thường.
Lúc đi vào, nhân viên cục dân chính vẫn còn ăn sáng, nghe được tiếng bước chân liền tùy ý nhìn nhau nói: “Như thế nào lại...?”
Còn chưa nói ra chữ sớm thì ánh mắt người nọ nhìn quá, nháy mắt bữa sáng bị nghẹn, sặc sụa ho khan nhưng chẳng quan tâm đến việc uống miếng nước, lập tức cung kính chào hỏi: “Tổng Thống tiên sinh.”
Âm thanh này vang lên khiến cho đám nhân viên khác nhao nhao nhìn qua, sau đó có phản ứng giống như người nọ.
Cuối cùng chẳng ai thèm quan tâm đến bữa sáng, nhanh chóng làm chứng cho bọn họ.
Mấy cái thủ tục rườm rà.
“Không tệ, đã có kinh nghiệm rồi, nếu không mấy cái thủ tục này điền vào thật phiền toái.” Cô vừa điền vừa thì thầm.
Bạch Dạ Kình tiếp lời: “Cũng chẳng phải là kinh nghiệm gì tốt.”
Cô không nhịn được nhớ tới lần trước hai người ở cục dân chính, khi đó còn tưởng tất cả đều dã định, cuối cùng bị lão gia tử và lão phu nhân ngăn lại. HIện tại nghĩ lại giống như cách nửa thế kỉ vậy.
“Bạch Dạ Kình.”
‘Ừ.”
“Lần này sẽ không còn ăn ngăn cản chúng ta.” Cô cảm thấy lo lắng.
“Yên tâm mà điền đi, không ai biết đâu.” Anh cầm bút tiêu sái viết xuống ba chữ Bạch Dạ Kình, sau đó nhìn cô: “Chỉ cần em lâm trận không lùi bước thì giấy chứng nhận hôm nay đã định rồi.”
Người này thật phúc hắc.
Cuối cùng Hạ Thiên Tinh cũng hiểu vì sao hôm nay chuyện kết hôn ngay cả cô cũng không lộ ra. Hiển nhiên lần trướ anh có tâm lý bóng mờ. Vì không muốn bại lộ ra mà ngay cả Hạ Đại Bạch anh cũng giữ bí mật.
“Nếu hiện tại em lâm trận lùi bước thì còn có thể lùi được sao?”
“Dù anh và Đại Bạch không ngại nhưng mà vật nhỏ trong bụng em sẽ không cho phép em lùi bước.”
“...” Cái người này, vậy mà lấy lời của cô thành của anh.
Cô cười, không nói nhiều hơn mà nhanh chóng vùi đầu viết. Ừ, quả thật phải nắm chặt thời gian, lần trước lĩnh chứng bị chậm trễ thời gian, sau đó lại ầm ĩ không thành.
“Hai vị, mời để hộ khẩu lên đây, lại tới phòng bên cạnh chụp ảnh.” Viên chức kia cung kính cẩn thận hầu hạ.
Bạch Dạ Kình không biết từ đâu lấy ra hộ khẩu, hơn nữa của hai người còn ở chỗ này.
Hạ Thiên Tinh hoài nghi hôm nay anh đến đây đã tới tiểu lâu một chuyến lấy đi mây thứ này.
Hai người bọn họ tới phòng chụp ảnh, Hạ Thiên Tinh hỏi anh: “Lúc nào anh bắt đầu tính toán chuyện hôm nay hả?”
/562
|