Chương 17: Em không thích anh uống rượu mà người khác mời.
Lâm Đạt ngồi gần Phó Tây Thâm, cô ta đang tập trung chú ý anh nên dù giọng nói của Cố Ninh Hoan có nhỏ thì cô ta vẫn nghe thấy được.
Cô gái này dám gọi anh Phó là chồng?
Cô ta chưa bao giờ nghe thấy tin anh Phó lấy vợ mà?
Cô ta chỉ nghe đồn là nhà họ Phó và nhà họ Cố sắp liên hôn, nhưng cũng nghe nói cô cả nhà họ Cố sớm đã có người trong lòng nên chuyện liên hôn này còn chưa rõ ràng. Hơn nữa tuy nhà họ Cố rất hiển hách nhưng vẫn không bằng nhà họ Phó, nếu cô Cố nào đó có mắt không tròng mà không muốn gả cho Phó Tây Thâm thì với tính cách kiêu ngạo của anh, anh chắc chắn sẽ không chấp nhận một cô vợ chưa cưới đã có người khác trong lòng được.
Cho nên anh Phó chắc chắn sẽ không đính hôn với cô Cố, như vậy, người phụ nữ đang ngồi trên đùi anh Phó cũng không khác gì cô ta, đều là loại muốn dùng thủ đoạn để leo lên anh Phó thôi.
Nghĩ vậy, sắc mặt của Lâm Đạt mới hòa hoãn một ít, huống hồ, cách gọi “chồng” này đã sớm không chỉ là cách xưng hô của vợ với chồng rồi.
Nhưng người phụ nữ này cũng mặt dày thật đấy, cô nàng này cũng chỉ là một món đồ chơi mà cư nhiên dám há miệng gọi anh Phó là chồng. Chẳng lẽ cô nàng này cố ý khiêu khích cô ta sao? Nếu là vậy thì cô ta không thể thua được.
Lâm Đạt cầm ly vang trong tay, cười ngọt ngào, “Anh Phó, tôi mời anh.”
Nghe Lâm Đạt nói vậy, Cố Ninh Hoan nhíu mày. Cô nàng Lâm Đạt này vẫn chưa từ bỏ ý định à?
Mặc dù chỉ là một ly rượu, dù Phó Tây Thâm có uống nó cũng không có gì, nhưng cô và cô ta đều là phụ nữ nên sao cô có thể không rõ mục đích của cô ta không phải chỉ là mời rượu anh chứ?
Phó Tây Thâm ngước mắt, lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Đạt rồi thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang phồng má trong lòng mình, không những vậy cô còn dùng ánh mắt lên án nhìn anh nữa chứ, cứ như thể anh đã làm tội ác tày trời gì vậy.
“Sao lại mất hứng?” Phó Tây Thâm trầm mặt, giọng điệu lại mang theo chút sung sướng.
Nghe anh hỏi, má Cố Ninh Hoan càng phồng to. Vốn dĩ mắt cô đã to, bây giờ vừa chu môi vừa phồng má thì trông cô càng giống trẻ con hơn, “Em không thích anh uống rượu mà người khác mời. Anh là của em, sao có thể uống rượu người khác đưa chứ?”
“Nếu theo ý cô thì sau này tôi chỉ có thể uống rượu cô mời à?”
Cố Ninh Hoan do dự một lát mới nói, “Nếu đi xã giao thì có thể uống, nhưng tốt nhất nên uống ít hoặc bỏ luôn vì rượu sẽ có ảnh hưởng không tốt tới dạ dày.”
Lâm Đạt nâng chén rượu một lúc lâu, tay mỏi rã rời, nhưng vì Cố Ninh Hoan ngăn cản nên Phó Tây Thâm vẫn luôn không nhận ly rượu của cô ta.
Ngày hôm nay cô ta bị cô làm hỏng không biết bao nhiêu chuyện tốt cho nên oán hận trong lòng đã sớm tràn ra. Cô ta không nhịn được mở miệng: “Này cô, tính tình của cô ghê ghớm thật đấy. Có phải cô đã quên mất là bản thân cô chỉ là bạn gái của anh Phó rồi không? Rốt cuộc thì cô dựa vào cái gì mà quản chuyện của anh Phó như vậy?”
“Đúng vậy! May là anh Phó tốt bụng nên chiều theo cô đấy. Nếu là người khác mà thấy cô thế này thì đã sớm kéo cô xuống dạy cho một trận rồi. Có cậy sủng mà kiêu thì cũng phải có mức độ!” Cô nàng người mẫu từng nói giúp cho Lâm Đạt lúc trước cũng châm chọc.
Cố Ninh Hoan cong môi, liếc mắt nhìn Lâm Đạt. Thực ra cô không hề có ý ra tay với Lâm Đạt, dù cho cô ta có muốn quyến rũ Phó Tây Thâm ngay trước mặt cô nhưng cô cũng không định nhằm vào cô ta quá nhiều.
Vì sao ư?
Vì cô luôn cảm thấy trong chuyện nam nữ, nếu khó xử phụ nữ thì là một việc vô cùng ngu xuẩn, nhưng điều này không có nghĩa là “tiểu tam” tới tận cửa mà cô vẫn còn nén giận.
/1410
|