Một lát sau Trịnh Tuyết Dương mới lên tiếng với vẻ mặt thất vọng: “Chúng ta về thôi.”
Rõ ràng là cô không ngờ khi sự việc đã tiến triển đến mức này rồi mà Bùi Nguyên Minh vẫn cứ lớn giọng, không muốn sống thực tế một chút nào hết.
Trịnh Tuyết Dương vốn dĩ còn cảm thấy hơi áy náy với Bùi Nguyên Minh nhưng bây giờ thì cô chỉ thấy thất vọng đến tột độ.
Tại sao ông chồng gửi rể này của cô ngoài nói dốc ra thì chẳng còn biết làm gì nữa thế này?
Lúc này Bùi Nguyên Minh lại chỉ liếc nhìn khu ngoài của Bạch Vân phía sau lưng rồi nói: “Chúng ta không thể đi, lát nữa ba mẹ còn phải gọi điện đến cầu cứu nữa.”
Trịnh Tuyết Dương ôm mặt, thở dài một hơi và nói: “Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc anh lấy đâu ra sự tự tin đó vậy hả?” “Anh lại định làm gì? Gặp chuyện thì tìm Hạ Vân đến giúp đỡ sao?” “Lẽ nào anh không biết ân tình là thứ mà anh dùng một lần sẽ ít đi một lần à?” “Hơn nữa, anh là một người đàn ông, hễ gặp chuyện là lại tìm người phụ nữ khác giúp đỡ, anh có từng nghĩ đến em không?” “Anh nghĩ em sẽ không mất mặt sao?”. “Thôi vậy, nếu như anh đã quả quyết rằng ba mẹ sẽ gặp chuyện rắc rối vậy thì chúng ta cứ chờ thử xem.”
Ở cổng vào khu ngoài của Bạch Vân.
Lúc này La Vĩnh Toàn mỉm cười và nói: “Bác trai, bác gái, hai bác vừa mới đến Dương Thành nên chắc chưa hiểu về nhà họ La của chúng cháu cho lắm.” “Cháu giới thiệu sơ qua cho hai bác biết, ở Dương Thành, nhà họ La chúng cháu là người bao cân hết toàn bộ việc làm ăn trong ngành ngân hàng và tài chính ở cả Đà Nẵng.” “Có thể nói, hiện nay gần năm mươi phần trăm ngân hàng của Dương Thành đều do nhà họ La chúng cháu nắm giữ cổ phần nhiều nhất.” “Còn cháu, mặc dù cháu không phải là người thừa kế duy nhất của nhà họ La nhưng thân phận của cháu nhà họ La cũng không thấp, bây giờ cháu là giám đốc ngân hàng chi nhánh của ngân hàng Dương
Thành!” “Bác trai bác gái, nếu như hai bác có nhu cầu vay tiền mua nhà hoặc làm ăn thì cứ nói, cháu nhất định sẽ cung cấp chương trình vay ưu đãi nhất cho hai bác.”
Mắt Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều sáng rỡ lên.
Mặc dù ngoại hình của cái cậu La Vĩnh Toàn này không được nổi bật cho lắm.
Nhưng gốc gác, thân phận, địa vị của người ta lại hơn hẳn so với một anh chàng gửi rể như Bùi Nguyên Minh.
Nếu như có được cậu con rể này, cộng thêm việc còn có nhà họ Thanh đứng phía sau ủng hộ thì gia đình bọn họ sẽ không sợ bị người khác bắt nạt nữa.
Đặc biệt là hôm nay, khi bọn họ bị nhà họ Trịnh đuổi ra khỏi cửa thì cả Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều khao khát có thể tìm thấy được một chỗ dựa vững chắc cho mình.
Mà La Vĩnh Toàn trước mặt họ chẳng phải là sự lựa chọn tốt nhất hay sao?
La Vĩnh Toàn cũng là một người thông minh, đương nhiên lúc này anh ta cũng có thể nhìn ra được hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đã động lòng trước điều kiện của anh ta.
Anh ta khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp: “Không giấu gì hai vị trưởng bối!” “Mấy ngày trước, khi cháu đến gặp Lê Văn Hiên ở vịnh Half Moon thì đã vô tình gặp được Tuyết Dương, bắt đầu từ giây phút đó thì cháu đã bị trúng tiếng sét ái tình với cô ấy. Cháu đã thề phải cưới được cô ấy, hơn nữa còn phải cho cô ấy tất cả những thứ mà cháu có thể.” “Chỉ tiếc là hình như Tuyết Dương không muốn gặp cháu!” “Xem ra việc cháu muốn làm con rể của hai bác không phải là chuyện dễ dàng.”
Thanh Linh nghe La Vĩnh Toàn nói như thế thì lập tức thấy mát lòng và nói: “Vĩnh Toàn à, cháu cứ yên tâm đi! Hai bác ủng hộ cháu!” “Còn Tuyết Dương ấy à, trước đây vì quá ngây thơ, không biết ai tốt với nó, ai sẽ hại nó nên nó mới mắc sai lầm.” “Lần này hai bác sẽ chú tâm làm công tác tư tưởng cho nó, nó nhất định sẽ thông suốt thôi.”
Thanh Linh cho rằng sau khi trải qua chuỗi sự việc vịnh Half Moon thì chắc Trịnh Tuyết Dương cũng phần nào có cái nhìn khác về Bùi Nguyên Minh.
Dù sao thì một người bị người khác tạt rượu vang lên khắp người thì có thể giúp ích gì cho sự nghiệp của cô chứ?
Rõ ràng là cô không ngờ khi sự việc đã tiến triển đến mức này rồi mà Bùi Nguyên Minh vẫn cứ lớn giọng, không muốn sống thực tế một chút nào hết.
Trịnh Tuyết Dương vốn dĩ còn cảm thấy hơi áy náy với Bùi Nguyên Minh nhưng bây giờ thì cô chỉ thấy thất vọng đến tột độ.
Tại sao ông chồng gửi rể này của cô ngoài nói dốc ra thì chẳng còn biết làm gì nữa thế này?
Lúc này Bùi Nguyên Minh lại chỉ liếc nhìn khu ngoài của Bạch Vân phía sau lưng rồi nói: “Chúng ta không thể đi, lát nữa ba mẹ còn phải gọi điện đến cầu cứu nữa.”
Trịnh Tuyết Dương ôm mặt, thở dài một hơi và nói: “Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc anh lấy đâu ra sự tự tin đó vậy hả?” “Anh lại định làm gì? Gặp chuyện thì tìm Hạ Vân đến giúp đỡ sao?” “Lẽ nào anh không biết ân tình là thứ mà anh dùng một lần sẽ ít đi một lần à?” “Hơn nữa, anh là một người đàn ông, hễ gặp chuyện là lại tìm người phụ nữ khác giúp đỡ, anh có từng nghĩ đến em không?” “Anh nghĩ em sẽ không mất mặt sao?”. “Thôi vậy, nếu như anh đã quả quyết rằng ba mẹ sẽ gặp chuyện rắc rối vậy thì chúng ta cứ chờ thử xem.”
Ở cổng vào khu ngoài của Bạch Vân.
Lúc này La Vĩnh Toàn mỉm cười và nói: “Bác trai, bác gái, hai bác vừa mới đến Dương Thành nên chắc chưa hiểu về nhà họ La của chúng cháu cho lắm.” “Cháu giới thiệu sơ qua cho hai bác biết, ở Dương Thành, nhà họ La chúng cháu là người bao cân hết toàn bộ việc làm ăn trong ngành ngân hàng và tài chính ở cả Đà Nẵng.” “Có thể nói, hiện nay gần năm mươi phần trăm ngân hàng của Dương Thành đều do nhà họ La chúng cháu nắm giữ cổ phần nhiều nhất.” “Còn cháu, mặc dù cháu không phải là người thừa kế duy nhất của nhà họ La nhưng thân phận của cháu nhà họ La cũng không thấp, bây giờ cháu là giám đốc ngân hàng chi nhánh của ngân hàng Dương
Thành!” “Bác trai bác gái, nếu như hai bác có nhu cầu vay tiền mua nhà hoặc làm ăn thì cứ nói, cháu nhất định sẽ cung cấp chương trình vay ưu đãi nhất cho hai bác.”
Mắt Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều sáng rỡ lên.
Mặc dù ngoại hình của cái cậu La Vĩnh Toàn này không được nổi bật cho lắm.
Nhưng gốc gác, thân phận, địa vị của người ta lại hơn hẳn so với một anh chàng gửi rể như Bùi Nguyên Minh.
Nếu như có được cậu con rể này, cộng thêm việc còn có nhà họ Thanh đứng phía sau ủng hộ thì gia đình bọn họ sẽ không sợ bị người khác bắt nạt nữa.
Đặc biệt là hôm nay, khi bọn họ bị nhà họ Trịnh đuổi ra khỏi cửa thì cả Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều khao khát có thể tìm thấy được một chỗ dựa vững chắc cho mình.
Mà La Vĩnh Toàn trước mặt họ chẳng phải là sự lựa chọn tốt nhất hay sao?
La Vĩnh Toàn cũng là một người thông minh, đương nhiên lúc này anh ta cũng có thể nhìn ra được hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đã động lòng trước điều kiện của anh ta.
Anh ta khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp: “Không giấu gì hai vị trưởng bối!” “Mấy ngày trước, khi cháu đến gặp Lê Văn Hiên ở vịnh Half Moon thì đã vô tình gặp được Tuyết Dương, bắt đầu từ giây phút đó thì cháu đã bị trúng tiếng sét ái tình với cô ấy. Cháu đã thề phải cưới được cô ấy, hơn nữa còn phải cho cô ấy tất cả những thứ mà cháu có thể.” “Chỉ tiếc là hình như Tuyết Dương không muốn gặp cháu!” “Xem ra việc cháu muốn làm con rể của hai bác không phải là chuyện dễ dàng.”
Thanh Linh nghe La Vĩnh Toàn nói như thế thì lập tức thấy mát lòng và nói: “Vĩnh Toàn à, cháu cứ yên tâm đi! Hai bác ủng hộ cháu!” “Còn Tuyết Dương ấy à, trước đây vì quá ngây thơ, không biết ai tốt với nó, ai sẽ hại nó nên nó mới mắc sai lầm.” “Lần này hai bác sẽ chú tâm làm công tác tư tưởng cho nó, nó nhất định sẽ thông suốt thôi.”
Thanh Linh cho rằng sau khi trải qua chuỗi sự việc vịnh Half Moon thì chắc Trịnh Tuyết Dương cũng phần nào có cái nhìn khác về Bùi Nguyên Minh.
Dù sao thì một người bị người khác tạt rượu vang lên khắp người thì có thể giúp ích gì cho sự nghiệp của cô chứ?
/4183
|