“Sau này chuyện của mọi người cũng chính là chuyện của cháu!”
“Mặc dù nhà họ La của cháu chỉ là gia tộc hàng đầu nhưng dù là gia tộc đỉnh cấp muốn động đến người của nhà họ La thì cũng phải cân nhắc một hai!”
Trịnh Tuyết Dương muốn nói gì đó nhưng La Vĩnh Toàn lại cười nói tiếp: “Bác trai bác gái, chuyện giữa cháu và Tuyết Dương đã được bà cụ nhà họ Thanh đồng ý. Từ nay về sau, nhà họ La và nhà họ Thanh sẽ là một gia đình!”
“Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau tham dự buổi lễ long trọng này!” “Nhưng mà thư mời này chỉ có ba tấm. Theo cháu thấy, sợ là tên vô dụng này không đủ tư cách tiến vào đâu nhỉ?”
La Vĩnh Toàn chỉ vào Bùi Nguyên Minh, sau đó ôm hai tay với biểu hiện của một người chiến thắng.
Thanh Linh lập tức lạnh lùng nói: “Cậu ta chỉ là một tên vô tích sự. Vừa rồi còn dám tự tiện ký tên bừa bãi, suýt chút nữa đã hại chết cả nhà chúng tôi rồi!” “Đối với người như vậy cứ để cậu ta tự sinh tự diệt, hoàn toàn không cần quan tâm đến cậu ta!” “Tuyết Dương, đi thôi. Chúng ta mau vào trong!” Nhìn thấy Trịnh Tuấn và Thanh Linh đang chuẩn bị vứt bỏ Bùi Nguyên Minh.
Trịnh Tuyết Dương hơi nhíu mày nói: “Ba mẹ, hai người muốn vào thì vào đi. Con không vào, con ở ngoài cùng Bùi Nguyên Minh.”
La Vĩnh Toàn cười nói: “Cô Tuyết Dương, tôi biết cô có tấm lòng bồ tát nên không yên lòng cho tên vô dụng này.” “Không bằng thế này nhé, tôi cũng có thể sắp xếp cho anh ta đi vào nhưng anh ta phải đi lối dành cho người giúp việc!”
Trịnh Tuyết Dương cau mày, mắt thấy cô chuẩn bị nổi giận, Thanh Linh vội vàng nói: “Vĩnh Toàn à, hay là chúng ta vào trước đi! Để Tuyết Dương bình tĩnh suy nghĩ một chút rồi quyết định sau.”
Thanh Linh biết rất rõ tính tình của Trịnh Tuyết Dương, nếu nhất quyết yêu cầu cô vào trong lúc này thì khó có thể tưởng tượng sẽ xảy ra hậu quả gì lắm.
La Vĩnh Toàn thấy thế thì cười khẽ một tiếng, nói: “Được rồi, vậy chúng tôi vào trong trước. Tuyết Dương, nếu cô hối hận thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Trong khi nói chuyện, anh ta đưa cho Trịnh Tuyết Dương một tấm danh thiếp rồi rời đi mà không thèm nhìn Bùi Nguyên Minh.
Rõ ràng theo suy nghĩ của anh ta thì Bùi Nguyên Minh không có chút uy hiếp nào. Anh ta không chỉ có thể lực mà còn nhận được sự ủng hộ của nhà họ Thanh.
Sau một loạt những chuyện trước đó, Trịnh Tuấn và Thanh Linh phải biết lựa chọn như thế nào. Và một khi ba mẹ đã quyết định thì làm sao Trịnh
Tuyết Dương có thể cố chấp được?
La Vĩnh Toàn quay người nhìn lại, vẻ mặt của anh ta đầy vẻ chờ mong.
Đây là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, cô sẽ trở thành người phụ nữ tiếp theo của anh ta. Chuyện này thật đáng mong đợi.
Thấy cả Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều đi cùng với La Vĩnh Toàn.
Bùi Nguyên Minh nãy giờ vẫn chưa nói chuyện, lúc này chỉ thờ ơ nói: “Ba mẹ, nếu trong chốc nữa có gặp phải chuyện gì thì nhớ gọi cho con, con sẽ giúp hai người giải quyết.”
Ban đầu La Vĩnh Toàn không muốn để ý đến Bùi Nguyên Minh nhưng lúc này nghe được lời này thì bật cười ra tiếng: “Có phải anh bị ngốc không vậy? Hai người họ đi cùng tôi thì có thể gặp phiền phức gì chứ?” “Hơn nữa cho dù lùi mười vạn bước nói một câu, nếu họ gặp chuyện mà gọi anh thì có tác dụng gì? Để thêm phiền phức sao?”
Trịnh Tuấn nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt chán ghét, lạnh lùng nói: “Vĩnh Toàn, mặc kệ cậu ta. Cậu ta không có khả năng gì khác ngoài mạnh miệng nói lớn đâu!”
Thanh Linh cũng trợn mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó nói: “Vĩnh Toàn, đừng để ý đến những người tầm thường như vậy. Cháu nên nói chuyện nhà họ La của cháu với bác gái thì hơn. Nói không chừng sau này chúng ta là người một nhà ấy chứ.”
Ba người cười nói vui vẻ cùng nhau rời đi.
Trong sân chỉ còn lại Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương hai mắt nhìn nhau.
“Mặc dù nhà họ La của cháu chỉ là gia tộc hàng đầu nhưng dù là gia tộc đỉnh cấp muốn động đến người của nhà họ La thì cũng phải cân nhắc một hai!”
Trịnh Tuyết Dương muốn nói gì đó nhưng La Vĩnh Toàn lại cười nói tiếp: “Bác trai bác gái, chuyện giữa cháu và Tuyết Dương đã được bà cụ nhà họ Thanh đồng ý. Từ nay về sau, nhà họ La và nhà họ Thanh sẽ là một gia đình!”
“Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau tham dự buổi lễ long trọng này!” “Nhưng mà thư mời này chỉ có ba tấm. Theo cháu thấy, sợ là tên vô dụng này không đủ tư cách tiến vào đâu nhỉ?”
La Vĩnh Toàn chỉ vào Bùi Nguyên Minh, sau đó ôm hai tay với biểu hiện của một người chiến thắng.
Thanh Linh lập tức lạnh lùng nói: “Cậu ta chỉ là một tên vô tích sự. Vừa rồi còn dám tự tiện ký tên bừa bãi, suýt chút nữa đã hại chết cả nhà chúng tôi rồi!” “Đối với người như vậy cứ để cậu ta tự sinh tự diệt, hoàn toàn không cần quan tâm đến cậu ta!” “Tuyết Dương, đi thôi. Chúng ta mau vào trong!” Nhìn thấy Trịnh Tuấn và Thanh Linh đang chuẩn bị vứt bỏ Bùi Nguyên Minh.
Trịnh Tuyết Dương hơi nhíu mày nói: “Ba mẹ, hai người muốn vào thì vào đi. Con không vào, con ở ngoài cùng Bùi Nguyên Minh.”
La Vĩnh Toàn cười nói: “Cô Tuyết Dương, tôi biết cô có tấm lòng bồ tát nên không yên lòng cho tên vô dụng này.” “Không bằng thế này nhé, tôi cũng có thể sắp xếp cho anh ta đi vào nhưng anh ta phải đi lối dành cho người giúp việc!”
Trịnh Tuyết Dương cau mày, mắt thấy cô chuẩn bị nổi giận, Thanh Linh vội vàng nói: “Vĩnh Toàn à, hay là chúng ta vào trước đi! Để Tuyết Dương bình tĩnh suy nghĩ một chút rồi quyết định sau.”
Thanh Linh biết rất rõ tính tình của Trịnh Tuyết Dương, nếu nhất quyết yêu cầu cô vào trong lúc này thì khó có thể tưởng tượng sẽ xảy ra hậu quả gì lắm.
La Vĩnh Toàn thấy thế thì cười khẽ một tiếng, nói: “Được rồi, vậy chúng tôi vào trong trước. Tuyết Dương, nếu cô hối hận thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Trong khi nói chuyện, anh ta đưa cho Trịnh Tuyết Dương một tấm danh thiếp rồi rời đi mà không thèm nhìn Bùi Nguyên Minh.
Rõ ràng theo suy nghĩ của anh ta thì Bùi Nguyên Minh không có chút uy hiếp nào. Anh ta không chỉ có thể lực mà còn nhận được sự ủng hộ của nhà họ Thanh.
Sau một loạt những chuyện trước đó, Trịnh Tuấn và Thanh Linh phải biết lựa chọn như thế nào. Và một khi ba mẹ đã quyết định thì làm sao Trịnh
Tuyết Dương có thể cố chấp được?
La Vĩnh Toàn quay người nhìn lại, vẻ mặt của anh ta đầy vẻ chờ mong.
Đây là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, cô sẽ trở thành người phụ nữ tiếp theo của anh ta. Chuyện này thật đáng mong đợi.
Thấy cả Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều đi cùng với La Vĩnh Toàn.
Bùi Nguyên Minh nãy giờ vẫn chưa nói chuyện, lúc này chỉ thờ ơ nói: “Ba mẹ, nếu trong chốc nữa có gặp phải chuyện gì thì nhớ gọi cho con, con sẽ giúp hai người giải quyết.”
Ban đầu La Vĩnh Toàn không muốn để ý đến Bùi Nguyên Minh nhưng lúc này nghe được lời này thì bật cười ra tiếng: “Có phải anh bị ngốc không vậy? Hai người họ đi cùng tôi thì có thể gặp phiền phức gì chứ?” “Hơn nữa cho dù lùi mười vạn bước nói một câu, nếu họ gặp chuyện mà gọi anh thì có tác dụng gì? Để thêm phiền phức sao?”
Trịnh Tuấn nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt chán ghét, lạnh lùng nói: “Vĩnh Toàn, mặc kệ cậu ta. Cậu ta không có khả năng gì khác ngoài mạnh miệng nói lớn đâu!”
Thanh Linh cũng trợn mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó nói: “Vĩnh Toàn, đừng để ý đến những người tầm thường như vậy. Cháu nên nói chuyện nhà họ La của cháu với bác gái thì hơn. Nói không chừng sau này chúng ta là người một nhà ấy chứ.”
Ba người cười nói vui vẻ cùng nhau rời đi.
Trong sân chỉ còn lại Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương hai mắt nhìn nhau.
/4183
|