“Này đồ vô dụng, anh lại muốn làm gì?”
Lý Văn Văn lạnh lùng nói. “Anh nói là không thể để tay không đi về, chẳng lẽ anh định mua quà khác cho Trịnh Tuyết Dương sao?” “Được thôi, anh mua đi! Nếu anh có bản lĩnh thì mua hết túi trong cửa hàng này đi!” “Nếu như anh làm được, tôi quỳ xuống dập đầu với anh cho anh xem!”
Lúc này Lý Văn Văn rất ngạo nghễ, theo cô ta thì Bùi Nguyên Minh mua được cái túi gần bảy tỷ kia đã là quá đáng với anh ta lắm rồi.
Làm sao anh ta có thể mua được toàn bộ túi trong cửa hàng được chứ?
Mấy chiếc túi trong này cũng đáng giá vài tỷ? “Chính mồm cô nói đấy.” Bùi Nguyên Minh cười cười, sau đó liếc sang Trịnh Tuyết Dương: “Em cứ nhớ kỹ cho anh.”
Bùi Nguyên Minh nói xong liếc mắt nhìn quản lý cửa hàng, nói: “Phiền cô gái toàn bộ những gì có trong cửa hàng lại cho tôi.”
Mấy nhân viên trong cửa hàng xì xào bàn tán sôi nổi, anh ta thật sự muốn mua hết sao?
Nếu mua hết đồ trong cửa hàng này thì tổng giá trị lên đến gần ba trăm tỷ đó! “Thưa ngài, ngài đang đùa tôi à?” Người quản lý cửa hàng không thể tin được thốt lên. “Đương nhiên là không đùa cô.” Bùi Nguyên Minh nói chắc như định đóng cột.
Quản lý cửa hàng hít thở một hơi, mặc dù cô ta biết Bùi Nguyên Minh rất giàu, nhưng vấn đề là đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người mua đồ kiểu này đấy.
Lúc này, trong đầu cô ta vô cùng mông lung, cô ta cảm thấy mình không kịp phản ứng được với tình huống này.
Còn gương mặt của Lý Văn Văn thì tái mét.
Cô không ngờ Bùi Nguyên Minh thật sự dám mạnh miệng như vậy, đây là cố ý muốn cho cô ta mất hết mặt mũi hay sao? Nhưng vấn đề là, nói thì dễ, thế nhưng liệu anh ta có đủ tiền để trả không?
Ngay cả khi Trịnh Tuyết Dương có trở thành chủ tịch đi chăng nữa thì cô ta cũng không tin rằng Trịnh
Tuyết Dương có mấy trăm tỷ! “Mấy người còn không mau gói đồ lại mau!” Lúc này, Lý Văn Văn nghiến răng nghiến lợi nói.
Giờ phút này thì Lý Văn Văn sắp mất lý trí đến nơi rồi, cô ta không thể chấp nhận được một tên vô dụng bất tài kia lại có thể leo lên đầu cô ta ngồi được.
Còn Lê Văn Hiên đứng bên cạnh cô ta thì cả người đổ mồ hôi lạnh.
Anh ta đã từng gặp rất nhiều người như vậy, nhưng anh ta có thể thấy được rằng Bùi Nguyên Minh bây giờ đang rất bình tĩnh.
Anh ta thực sự rất bình tĩnh, không hề có cảm giác giả vờ chút nào.
Cứ như là mua tất cả những thứ trong cửa hàng này chỉ là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay.
Lúc này trong lòng Lê Văn Hiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Có lẽ nào tên con rể của nhà họ Trịnh thực sự là một nhân vật tầm cỡ?
Hoặc có thể là, công ty nhà họ Trịnh do Trịnh Tuyết Dương đang quản lý nhưng Bùi Nguyên Minh đứng đằng sau thao túng tất cả?
Nếu để nói lý do anh ta thực sự nhiều tiền như vậy, e rằng chỉ có thể dùng lý do này giải thích.
Tiếp theo, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Lý Văn Văn, nhân viên bán hàng bắt đầu gói ghém đồ đạc.
Trên mặt cô có một tia giễu cợt, đợi đến lúc Bùi Nguyên Minh viện cớ không mua được đơn hàng này, cô ta nhất định sẽ xỉa xói Bùi Nguyên Minh nát mặt cho xem.
Nhưng khi thấy Bùi Nguyên Minh thong dong quẹt thẻ, Lý Văn Văn bắt đầu tuyệt vọng. Cô ta gần như mất hết sức lực, ngã nhào xuống đất. Cô muốn lấy lại thể diện đã mất ngày hôm nay, nhưng không ngờ bản thân cô lại tự đánh mất hết thể diện.
Cho dù Lê Văn Hiện có mua chiếc túi bảy tỷ kia cho cô ta thì sao?
Bùi Nguyên Minh đã mua cho Trịnh Tuyết Dương tất cả các túi xách trong cửa hàng!
Lúc này, không chỉ Lý Văn Văn choáng váng mà cả Trịnh Tuấn, Trương Mỹ Lệ và những người khác cũng bị sốc theo.
Nhìn thấy cảnh tiêu tiền như nước trước mắt, bọn họ hoàn toàn không có cảm giác thực chút nào, cứ như đang mơ.
Một lúc lâu sau, Trương Mỹ Lệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Trịnh Tuyết Dương, cháu thật quá đáng! Cháu thật sự cho rằng mình làm tổng giám đốc rồi là có thể bắt nạt người khác như vậy sao?”
Rõ ràng, bà ta vẫn tin chắc rằng Trịnh Tuyết Dương đứng đằng sao giật dây Bùi Nguyên Minh làm việc này và số tiền đó cũng là của Trịnh Tuyết Dương.
Lý Văn Văn lạnh lùng nói. “Anh nói là không thể để tay không đi về, chẳng lẽ anh định mua quà khác cho Trịnh Tuyết Dương sao?” “Được thôi, anh mua đi! Nếu anh có bản lĩnh thì mua hết túi trong cửa hàng này đi!” “Nếu như anh làm được, tôi quỳ xuống dập đầu với anh cho anh xem!”
Lúc này Lý Văn Văn rất ngạo nghễ, theo cô ta thì Bùi Nguyên Minh mua được cái túi gần bảy tỷ kia đã là quá đáng với anh ta lắm rồi.
Làm sao anh ta có thể mua được toàn bộ túi trong cửa hàng được chứ?
Mấy chiếc túi trong này cũng đáng giá vài tỷ? “Chính mồm cô nói đấy.” Bùi Nguyên Minh cười cười, sau đó liếc sang Trịnh Tuyết Dương: “Em cứ nhớ kỹ cho anh.”
Bùi Nguyên Minh nói xong liếc mắt nhìn quản lý cửa hàng, nói: “Phiền cô gái toàn bộ những gì có trong cửa hàng lại cho tôi.”
Mấy nhân viên trong cửa hàng xì xào bàn tán sôi nổi, anh ta thật sự muốn mua hết sao?
Nếu mua hết đồ trong cửa hàng này thì tổng giá trị lên đến gần ba trăm tỷ đó! “Thưa ngài, ngài đang đùa tôi à?” Người quản lý cửa hàng không thể tin được thốt lên. “Đương nhiên là không đùa cô.” Bùi Nguyên Minh nói chắc như định đóng cột.
Quản lý cửa hàng hít thở một hơi, mặc dù cô ta biết Bùi Nguyên Minh rất giàu, nhưng vấn đề là đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người mua đồ kiểu này đấy.
Lúc này, trong đầu cô ta vô cùng mông lung, cô ta cảm thấy mình không kịp phản ứng được với tình huống này.
Còn gương mặt của Lý Văn Văn thì tái mét.
Cô không ngờ Bùi Nguyên Minh thật sự dám mạnh miệng như vậy, đây là cố ý muốn cho cô ta mất hết mặt mũi hay sao? Nhưng vấn đề là, nói thì dễ, thế nhưng liệu anh ta có đủ tiền để trả không?
Ngay cả khi Trịnh Tuyết Dương có trở thành chủ tịch đi chăng nữa thì cô ta cũng không tin rằng Trịnh
Tuyết Dương có mấy trăm tỷ! “Mấy người còn không mau gói đồ lại mau!” Lúc này, Lý Văn Văn nghiến răng nghiến lợi nói.
Giờ phút này thì Lý Văn Văn sắp mất lý trí đến nơi rồi, cô ta không thể chấp nhận được một tên vô dụng bất tài kia lại có thể leo lên đầu cô ta ngồi được.
Còn Lê Văn Hiên đứng bên cạnh cô ta thì cả người đổ mồ hôi lạnh.
Anh ta đã từng gặp rất nhiều người như vậy, nhưng anh ta có thể thấy được rằng Bùi Nguyên Minh bây giờ đang rất bình tĩnh.
Anh ta thực sự rất bình tĩnh, không hề có cảm giác giả vờ chút nào.
Cứ như là mua tất cả những thứ trong cửa hàng này chỉ là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay.
Lúc này trong lòng Lê Văn Hiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Có lẽ nào tên con rể của nhà họ Trịnh thực sự là một nhân vật tầm cỡ?
Hoặc có thể là, công ty nhà họ Trịnh do Trịnh Tuyết Dương đang quản lý nhưng Bùi Nguyên Minh đứng đằng sau thao túng tất cả?
Nếu để nói lý do anh ta thực sự nhiều tiền như vậy, e rằng chỉ có thể dùng lý do này giải thích.
Tiếp theo, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Lý Văn Văn, nhân viên bán hàng bắt đầu gói ghém đồ đạc.
Trên mặt cô có một tia giễu cợt, đợi đến lúc Bùi Nguyên Minh viện cớ không mua được đơn hàng này, cô ta nhất định sẽ xỉa xói Bùi Nguyên Minh nát mặt cho xem.
Nhưng khi thấy Bùi Nguyên Minh thong dong quẹt thẻ, Lý Văn Văn bắt đầu tuyệt vọng. Cô ta gần như mất hết sức lực, ngã nhào xuống đất. Cô muốn lấy lại thể diện đã mất ngày hôm nay, nhưng không ngờ bản thân cô lại tự đánh mất hết thể diện.
Cho dù Lê Văn Hiện có mua chiếc túi bảy tỷ kia cho cô ta thì sao?
Bùi Nguyên Minh đã mua cho Trịnh Tuyết Dương tất cả các túi xách trong cửa hàng!
Lúc này, không chỉ Lý Văn Văn choáng váng mà cả Trịnh Tuấn, Trương Mỹ Lệ và những người khác cũng bị sốc theo.
Nhìn thấy cảnh tiêu tiền như nước trước mắt, bọn họ hoàn toàn không có cảm giác thực chút nào, cứ như đang mơ.
Một lúc lâu sau, Trương Mỹ Lệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Trịnh Tuyết Dương, cháu thật quá đáng! Cháu thật sự cho rằng mình làm tổng giám đốc rồi là có thể bắt nạt người khác như vậy sao?”
Rõ ràng, bà ta vẫn tin chắc rằng Trịnh Tuyết Dương đứng đằng sao giật dây Bùi Nguyên Minh làm việc này và số tiền đó cũng là của Trịnh Tuyết Dương.
/4183
|