“Bây giờ tôi cho các người một ngày để trả tiền lại, nếu không trả tiền, các người biết hậu quả là gì rồi đấy!”
“Đến lúc đó, chỉ có thể mời tất cả người nhà họ Trịnh các người ra đường xin cơm!”
“Ha ha ha…”
Lôi Lão Hổ hung hăng càn quấy xoay người rời đi, kiêu ngạo hết mức.
Sau khi người nhà họ Trịnh tỉnh táo lại, người nào cũng tức giận đến mức phát điên. “Đi… Đi tìm Trịnh Tuấn!”
“Đúng vậy! Chuyện này cần phải có một câu trả lời!” “Ông cụ, đánh chết tên súc sinh này đi..” …
Trời mới tờ mờ sáng, hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh mang hai đôi mắt có quầng thâm ra cửa. “Cốc cốc cốc!” Đúng ngay vào lúc này, tiếng gõ cửa vô cùng dồn dập truyền tới. Trịnh Tuấn mở cửa, lập tức có một đám người từ bên ngoài xông vào, trực tiếp chen chúc kín cả căn phòng.
Dẫn đầu là ông cụ Trịnh, ông ta giơ tay lên, đánh cho Trịnh Tuấn một bạt tai thật mạnh và mặt. “Thằng phá của! Con nói xem, rốt cuộc con đã làm cái gì vậy!”
“Ba con khổ sở vất vả cả đời, khó khăn lắm mới mang cả nhà họ Trịnh đến Dương Thành!”
“Trải qua nhiều khó khăn trắc trở, vất vả cực nhọc như vậy, nhà họ Trịnh chúng ta tốn nhiều công sức như vậy, mắt thấy sắp được thăng quan tiến chức một cách nhanh chóng rồi…”
“Nhưng mà thằng chết tiệt này, chính là con đã hại ba!”
Ông cụ vừa nói vừa vả vào mặt của Trịnh Tuấn thêm mất tát tai. “Ba… Ba ba ba… Ba đều biết hết rồi à?”
Trịnh Tuấn bụm mặt mở miệng nói. “Mới sáng sớm mà người ta suýt nữa đem phá hủy biệt thự nhà họ Trịnh chúng ta, ba có thể không biết sao?”
Ông cụ Trịnh thở hổn hển mở miệng nói.
Sắc mặt Trịnh Tùng tối tăm, ông ta cũng nói: “Chú ba! Chú muốn chết thì cũng không có ai ngăn cản chú đâu…” “Nhưng mà chú kéo mọi người trong nhà chúng ta cùng nhau xuống nước là ý gì vậy?”
“Mày nói xem, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” . Truyện Tiên Hiệp
“Con rể của mày là một tên rác rưởi vô dụng, chẳng lẽ mày cũng là đồ rác rưởi vô dụng sao?”
Ông cụ Trịnh gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Trịnh Tuấn và giận dữ hét lên: “Nếu hôm nay mày không nói rõ ràng chuyện này, tao sẽ chặt tay của mày!”
Trịnh Tuấn lắp ba lắp bắp nhìn Thanh Linh một cái rồi sau đó nói: “Đều là do cái tên Bùi Nguyên Minh kia gây họa!”
“Cái gì? Chuyện xấu xa này còn liên quan đến cái thằng Bùi Nguyên Minh kia à?” Ông cụ Trịnh ngạc nhiên, tình huống gì thế này?
Trên mặt của Trịnh Tuấn đầy vẻ nghiêm túc như cây ngay không sợ chết đứng: “Chứ còn gì nữa, là do cái thằng Bùi Nguyên Minh đó đi đánh bạc thua tiền!” “Bọn họ muốn chém Bùi Nguyên Minh cho nên con mới đi trộm những thứ này.”
Vào giờ phút này, tất cả thành viên của nhà họ Trịnh đều tức giận ngập trời muốn giết người, Trịnh Tuấn cũng biết, nếu như ông ta dám nói thật, chắc chắn ông ta sẽ bị đánh chết!
Cho nên vào giờ phút này ông ta chỉ có thể vứt hết trách nhiệm cho Bùi Nguyên Minh.
Đáng tiếc là vào lúc này, từ đầu đến cuối người nhà họ Trịnh đều không còn tin tưởng vào lời nói của Trịnh Tuấn, tất cả bọn họ đều nhìn qua Thanh Linh.
Thanh Linh cũng biết, nếu giờ phút này bà ta nói thật, hai người bọn họ sẽ thật sự bị mọi người đánh chết.
Bây giờ bà ta chỉ có thể cắn răng nói theo lời của Trịnh Tuấn: “Đúng vậy! Chính là do cái tên khốn nạn
Bùi Nguyên Minh đó!” “Thằng khốn Bùi Nguyên Minh muốn thoát khỏi cái danh tên oắt con vô dụng, muốn để cho nhà họ Trịnh chú ý đến mình, cho nên cậu ta vẫn luôn thường xuyên đánh bạc!”
“Ba! Ba còn nhớ lúc ở Thành phố Hải Dương, có một lần Tuyết Dương đột nhiên có mười bảy tỷ để giải quyết vấn đề của công ty không?”
Ông cụ Trịnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tất nhiên còn nhớ, chẳng lẽ tiền kia là do cậu ta đánh bạc thắng được sao?” “Đúng vậy! Chính là do cậu ta thắng được, mặc dù cậu ta nói là mượn, nhưng mà con biết rằng số tiền đó đều là do cậu ta đánh bạc thắng…”
Giờ phút này, Thanh Linh tạt hết nước bẩn lên người của Bùi Nguyên Minh, thật sự là không bỏ sót bất kỳ một chỗ nào. “Chẳng qua là không nghĩ tới lần này cậu ta lại thua mất ba ngàn năm trăm tỷ đồng!” “Hơn nữa còn gian lận ngay tại chỗ và bị người ta bắt được…”
Thanh Linh nói như vậy, các thành viên trong nhà họ Trịnh nhìn nhau một cái, bọn họ cũng hơi tin tưởng rồi.
Trịnh Tuấn âm thầm thở phào một hơi,còn may mà đầu óc vợ mình lanh lợi, nếu không hôm nay mình xong đời rồi.
Mặc kệ như thế nào, nỗi oan uổng này cứ vứt cho
Bùi Nguyên Minh đi!
Cậu ta không phải là con rể của mình sao? Không nhận cũng phải nhận!
“Đến lúc đó, chỉ có thể mời tất cả người nhà họ Trịnh các người ra đường xin cơm!”
“Ha ha ha…”
Lôi Lão Hổ hung hăng càn quấy xoay người rời đi, kiêu ngạo hết mức.
Sau khi người nhà họ Trịnh tỉnh táo lại, người nào cũng tức giận đến mức phát điên. “Đi… Đi tìm Trịnh Tuấn!”
“Đúng vậy! Chuyện này cần phải có một câu trả lời!” “Ông cụ, đánh chết tên súc sinh này đi..” …
Trời mới tờ mờ sáng, hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh mang hai đôi mắt có quầng thâm ra cửa. “Cốc cốc cốc!” Đúng ngay vào lúc này, tiếng gõ cửa vô cùng dồn dập truyền tới. Trịnh Tuấn mở cửa, lập tức có một đám người từ bên ngoài xông vào, trực tiếp chen chúc kín cả căn phòng.
Dẫn đầu là ông cụ Trịnh, ông ta giơ tay lên, đánh cho Trịnh Tuấn một bạt tai thật mạnh và mặt. “Thằng phá của! Con nói xem, rốt cuộc con đã làm cái gì vậy!”
“Ba con khổ sở vất vả cả đời, khó khăn lắm mới mang cả nhà họ Trịnh đến Dương Thành!”
“Trải qua nhiều khó khăn trắc trở, vất vả cực nhọc như vậy, nhà họ Trịnh chúng ta tốn nhiều công sức như vậy, mắt thấy sắp được thăng quan tiến chức một cách nhanh chóng rồi…”
“Nhưng mà thằng chết tiệt này, chính là con đã hại ba!”
Ông cụ vừa nói vừa vả vào mặt của Trịnh Tuấn thêm mất tát tai. “Ba… Ba ba ba… Ba đều biết hết rồi à?”
Trịnh Tuấn bụm mặt mở miệng nói. “Mới sáng sớm mà người ta suýt nữa đem phá hủy biệt thự nhà họ Trịnh chúng ta, ba có thể không biết sao?”
Ông cụ Trịnh thở hổn hển mở miệng nói.
Sắc mặt Trịnh Tùng tối tăm, ông ta cũng nói: “Chú ba! Chú muốn chết thì cũng không có ai ngăn cản chú đâu…” “Nhưng mà chú kéo mọi người trong nhà chúng ta cùng nhau xuống nước là ý gì vậy?”
“Mày nói xem, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” . Truyện Tiên Hiệp
“Con rể của mày là một tên rác rưởi vô dụng, chẳng lẽ mày cũng là đồ rác rưởi vô dụng sao?”
Ông cụ Trịnh gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Trịnh Tuấn và giận dữ hét lên: “Nếu hôm nay mày không nói rõ ràng chuyện này, tao sẽ chặt tay của mày!”
Trịnh Tuấn lắp ba lắp bắp nhìn Thanh Linh một cái rồi sau đó nói: “Đều là do cái tên Bùi Nguyên Minh kia gây họa!”
“Cái gì? Chuyện xấu xa này còn liên quan đến cái thằng Bùi Nguyên Minh kia à?” Ông cụ Trịnh ngạc nhiên, tình huống gì thế này?
Trên mặt của Trịnh Tuấn đầy vẻ nghiêm túc như cây ngay không sợ chết đứng: “Chứ còn gì nữa, là do cái thằng Bùi Nguyên Minh đó đi đánh bạc thua tiền!” “Bọn họ muốn chém Bùi Nguyên Minh cho nên con mới đi trộm những thứ này.”
Vào giờ phút này, tất cả thành viên của nhà họ Trịnh đều tức giận ngập trời muốn giết người, Trịnh Tuấn cũng biết, nếu như ông ta dám nói thật, chắc chắn ông ta sẽ bị đánh chết!
Cho nên vào giờ phút này ông ta chỉ có thể vứt hết trách nhiệm cho Bùi Nguyên Minh.
Đáng tiếc là vào lúc này, từ đầu đến cuối người nhà họ Trịnh đều không còn tin tưởng vào lời nói của Trịnh Tuấn, tất cả bọn họ đều nhìn qua Thanh Linh.
Thanh Linh cũng biết, nếu giờ phút này bà ta nói thật, hai người bọn họ sẽ thật sự bị mọi người đánh chết.
Bây giờ bà ta chỉ có thể cắn răng nói theo lời của Trịnh Tuấn: “Đúng vậy! Chính là do cái tên khốn nạn
Bùi Nguyên Minh đó!” “Thằng khốn Bùi Nguyên Minh muốn thoát khỏi cái danh tên oắt con vô dụng, muốn để cho nhà họ Trịnh chú ý đến mình, cho nên cậu ta vẫn luôn thường xuyên đánh bạc!”
“Ba! Ba còn nhớ lúc ở Thành phố Hải Dương, có một lần Tuyết Dương đột nhiên có mười bảy tỷ để giải quyết vấn đề của công ty không?”
Ông cụ Trịnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tất nhiên còn nhớ, chẳng lẽ tiền kia là do cậu ta đánh bạc thắng được sao?” “Đúng vậy! Chính là do cậu ta thắng được, mặc dù cậu ta nói là mượn, nhưng mà con biết rằng số tiền đó đều là do cậu ta đánh bạc thắng…”
Giờ phút này, Thanh Linh tạt hết nước bẩn lên người của Bùi Nguyên Minh, thật sự là không bỏ sót bất kỳ một chỗ nào. “Chẳng qua là không nghĩ tới lần này cậu ta lại thua mất ba ngàn năm trăm tỷ đồng!” “Hơn nữa còn gian lận ngay tại chỗ và bị người ta bắt được…”
Thanh Linh nói như vậy, các thành viên trong nhà họ Trịnh nhìn nhau một cái, bọn họ cũng hơi tin tưởng rồi.
Trịnh Tuấn âm thầm thở phào một hơi,còn may mà đầu óc vợ mình lanh lợi, nếu không hôm nay mình xong đời rồi.
Mặc kệ như thế nào, nỗi oan uổng này cứ vứt cho
Bùi Nguyên Minh đi!
Cậu ta không phải là con rể của mình sao? Không nhận cũng phải nhận!
/4183
|