Lúc này, Trịnh Chí Dụng trực tiếp nhảy bật dậy, tức giận ngất trời mở miệng nói.
Trịnh Tuấn tranh thủ cho kịp thời cơ: “Các người không thấy Bùi Nguyên Minh không có ở đây sao? Cậu ta đã sớm tìm đường chạy trốn rồi!”
Ông cụ Trịnh lập tức giận dữ đến mức hét lớn: “Bùi Nguyên Minh! Thằng súc vật này! Để xem tôi có làm thịt cậu không!”
“Đi! Chúng ta đi tìm tên khốn kiếp Bùi Nguyên Minh tính sổ!”
Một đám người hung hăng rời đi.
Đến khi đám người nhà họ Trịnh cũng rời đi, Trịnh Tuấn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Khá tốt là mình thông minh, nếu không mình sẽ thật sự bị đánh chết mất. “Bà xã! May mà còn có bà, nếu không bọn họ sẽ không tin tôi!”
Trịnh Tuấn mặt dày mở miệng nói. “Nếu như không phải là vì cứu ông, tôi sẽ nói như vậy sao?”
“Nhưng mà cái thằng Bùi Nguyên Minh kia chỉ là một tên rác rưởi vô dụng cũng không có ích lợi gì, dùng để chịu oan ức cũng được!”
“Đi thôi, nhanh đi tìm em gái và em rể, đế bọn họ. cho tôi mượn tiền…” “Nếu không không trả nổi tiền, những người này sẽ chặt ngón tay của ông đấy!”
Thanh Linh than thở mở miệng nói.
Bà ta vừa nói ra lời này, Trịnh Tuấn lập tức không nói nhảm nữa mà trực tiếp tìm một ít quà tặng quý giá trong nhà ra.
Hai người nhanh nhanh chóng đến khách sạn của Thanh Nhã, nhanh chóng làm thủ tục vào cửa. “Chị! Anh rể: Sớm như vậy mà hai người đến tìm bọn em có chuyện gì không?”
Hai mắt Thanh Nhã vẫn còn vẻ buồn ngủ mông lung, bà ta mở miệng hỏi. “Em gái! Em rể! Chị có chuyện cần nói thằng nhé, bọn chị muốn mượn hai em ba ngàn năm trăm tỷ đồng, gần đây làm ăn cần tiền.”
“Hai đứa không cần lo lắng là anh chị không trả, chắc hai đứa em biết hạng mục làng du lịch ở núi Bạch Vân chứ? Hạng mục đó trị giá mấy chục ngàn tỉ đồng, chắc chắn hoàn toàn có thể kiếm được ba ngàn năm trăm tỷ đồng!”
Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh mơ miệng đi thẳng vào vấn đề, không hề khách sáo dù chỉ một 1. chút.
Hai người Thanh Nhã và Lữ Lâm cũng hoảng sợ hết hồn vì nghe thấy mấy con số này, nhưng mà cuối cùng vẫn suy nghĩ một chút rồi sau đó nói: “Đế bọn em bàn bạc một chút…”
Sau khi gọi điện thoại suốt ba mươi phút, hai người bọn họ đồng ý cho mượn tiền, nhưng mà cần phải dùng toàn bộ cổ phần của Công ty Bạch Vân. “Không có vấn đề gì! Lát nữa bọn anh sẽ mang đến!” Trịnh Tuấn hưng phấn không thôi. Chỉ cần tiền tới tay thì mình sẽ lập tức an toàn.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại di động của Thanh Nhã reo lên.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của bà ta trở nên vô cùng nghiêm túc, mặc dù cách điện thoại nhưng trên mặt của bà ta vẫn luôn tràn đầy vẻ cung kính: “Ngài có gì dặn dò…” “Không có chuyện gì lớn, chính là muốn nói cho bà một chuyện nhỏ, tránh cho bà bị người ta lừa dối…”
Sau đó đối phương nói mấy câu, lúc đầu sắc mặt của Thanh Nhã còn bình thường, nhưng mà sau khi nghe một chút, sắc mặt của bà ta lập tức thay đổi, cuối cùng sắc mặt tối tăm trợn mắt nhìn hai người Thanh Linh và Trịnh Tuấn. “Vâng vâng vâng vâng! Cảm ơn ngài đã nói cho tôi biết!”
Sau khi cúp điện thoại, Thanh Nhã vô cùng tức giận nói: “Hai người lại dám lừa gạt em à?” “Còn nói cái gì mà làm ăn cần tiền!” “Rõ ràng chính là Trịnh Tuấn đánh bạc thua ba ngàn năm trăm tỷ đồng!”
Lữ Lâm nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ, nhớ đến chuyện vừa rồi Trịnh Tuấn lừa dối mình, không nhịn được mắng: “Cút đi! Lúc nào trả hết nợ thì hãy gặp bọn em!” “Đồ rác rưởi vô dụng! Cái tốt không học là học người ta đánh bạc!”
Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh cứ như vậy bị đuổi ra khỏi cửa, đến lúc ra khỏi phòng, hai người đều trợn tròn mắt.
Mới vừa rồi rõ ràng là hai người kia cũng bằng lòng cho mượn tiền, kết quả là chỉ sau một cú điện thoại thì hai người đó lại đổi ý không cho mượn nữa. “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Trịnh Tuấn sốt ruột đến độ cũng sắp bật khóc rồi, nếu như không trả tiền thì ông ta gặp rắc rối lớn rồi.
Một bên khác, Trịnh Tuyết Dương cũng đang nghĩ cách gom tiền, nhưng mà dù lấy hết tiền trong công quỹ của công ty Bạch Vân cũng chỉ gom được nhiều nhất là một ngàn không trăm năm mươi tỷ đồng, những tiền khác thì không thể lấy ra được.
Nhưng mà vấn đề là một khi lấy mất một ngàn không trăm năm mươi tỷ đồng này, như vậy Công ty Bạch Vân cũng xong rồi, có khi hạng mục làng du lịch núi Bạch Vân cũng bị phá hỏng.
Mà Trịnh Tuyết Dương cô cũng sẽ trở thành đầu sỏi làm nhà họ Trịnh rơi xuống vực sâu!
Trịnh Tuấn tranh thủ cho kịp thời cơ: “Các người không thấy Bùi Nguyên Minh không có ở đây sao? Cậu ta đã sớm tìm đường chạy trốn rồi!”
Ông cụ Trịnh lập tức giận dữ đến mức hét lớn: “Bùi Nguyên Minh! Thằng súc vật này! Để xem tôi có làm thịt cậu không!”
“Đi! Chúng ta đi tìm tên khốn kiếp Bùi Nguyên Minh tính sổ!”
Một đám người hung hăng rời đi.
Đến khi đám người nhà họ Trịnh cũng rời đi, Trịnh Tuấn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Khá tốt là mình thông minh, nếu không mình sẽ thật sự bị đánh chết mất. “Bà xã! May mà còn có bà, nếu không bọn họ sẽ không tin tôi!”
Trịnh Tuấn mặt dày mở miệng nói. “Nếu như không phải là vì cứu ông, tôi sẽ nói như vậy sao?”
“Nhưng mà cái thằng Bùi Nguyên Minh kia chỉ là một tên rác rưởi vô dụng cũng không có ích lợi gì, dùng để chịu oan ức cũng được!”
“Đi thôi, nhanh đi tìm em gái và em rể, đế bọn họ. cho tôi mượn tiền…” “Nếu không không trả nổi tiền, những người này sẽ chặt ngón tay của ông đấy!”
Thanh Linh than thở mở miệng nói.
Bà ta vừa nói ra lời này, Trịnh Tuấn lập tức không nói nhảm nữa mà trực tiếp tìm một ít quà tặng quý giá trong nhà ra.
Hai người nhanh nhanh chóng đến khách sạn của Thanh Nhã, nhanh chóng làm thủ tục vào cửa. “Chị! Anh rể: Sớm như vậy mà hai người đến tìm bọn em có chuyện gì không?”
Hai mắt Thanh Nhã vẫn còn vẻ buồn ngủ mông lung, bà ta mở miệng hỏi. “Em gái! Em rể! Chị có chuyện cần nói thằng nhé, bọn chị muốn mượn hai em ba ngàn năm trăm tỷ đồng, gần đây làm ăn cần tiền.”
“Hai đứa không cần lo lắng là anh chị không trả, chắc hai đứa em biết hạng mục làng du lịch ở núi Bạch Vân chứ? Hạng mục đó trị giá mấy chục ngàn tỉ đồng, chắc chắn hoàn toàn có thể kiếm được ba ngàn năm trăm tỷ đồng!”
Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh mơ miệng đi thẳng vào vấn đề, không hề khách sáo dù chỉ một 1. chút.
Hai người Thanh Nhã và Lữ Lâm cũng hoảng sợ hết hồn vì nghe thấy mấy con số này, nhưng mà cuối cùng vẫn suy nghĩ một chút rồi sau đó nói: “Đế bọn em bàn bạc một chút…”
Sau khi gọi điện thoại suốt ba mươi phút, hai người bọn họ đồng ý cho mượn tiền, nhưng mà cần phải dùng toàn bộ cổ phần của Công ty Bạch Vân. “Không có vấn đề gì! Lát nữa bọn anh sẽ mang đến!” Trịnh Tuấn hưng phấn không thôi. Chỉ cần tiền tới tay thì mình sẽ lập tức an toàn.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại di động của Thanh Nhã reo lên.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của bà ta trở nên vô cùng nghiêm túc, mặc dù cách điện thoại nhưng trên mặt của bà ta vẫn luôn tràn đầy vẻ cung kính: “Ngài có gì dặn dò…” “Không có chuyện gì lớn, chính là muốn nói cho bà một chuyện nhỏ, tránh cho bà bị người ta lừa dối…”
Sau đó đối phương nói mấy câu, lúc đầu sắc mặt của Thanh Nhã còn bình thường, nhưng mà sau khi nghe một chút, sắc mặt của bà ta lập tức thay đổi, cuối cùng sắc mặt tối tăm trợn mắt nhìn hai người Thanh Linh và Trịnh Tuấn. “Vâng vâng vâng vâng! Cảm ơn ngài đã nói cho tôi biết!”
Sau khi cúp điện thoại, Thanh Nhã vô cùng tức giận nói: “Hai người lại dám lừa gạt em à?” “Còn nói cái gì mà làm ăn cần tiền!” “Rõ ràng chính là Trịnh Tuấn đánh bạc thua ba ngàn năm trăm tỷ đồng!”
Lữ Lâm nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ, nhớ đến chuyện vừa rồi Trịnh Tuấn lừa dối mình, không nhịn được mắng: “Cút đi! Lúc nào trả hết nợ thì hãy gặp bọn em!” “Đồ rác rưởi vô dụng! Cái tốt không học là học người ta đánh bạc!”
Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh cứ như vậy bị đuổi ra khỏi cửa, đến lúc ra khỏi phòng, hai người đều trợn tròn mắt.
Mới vừa rồi rõ ràng là hai người kia cũng bằng lòng cho mượn tiền, kết quả là chỉ sau một cú điện thoại thì hai người đó lại đổi ý không cho mượn nữa. “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Trịnh Tuấn sốt ruột đến độ cũng sắp bật khóc rồi, nếu như không trả tiền thì ông ta gặp rắc rối lớn rồi.
Một bên khác, Trịnh Tuyết Dương cũng đang nghĩ cách gom tiền, nhưng mà dù lấy hết tiền trong công quỹ của công ty Bạch Vân cũng chỉ gom được nhiều nhất là một ngàn không trăm năm mươi tỷ đồng, những tiền khác thì không thể lấy ra được.
Nhưng mà vấn đề là một khi lấy mất một ngàn không trăm năm mươi tỷ đồng này, như vậy Công ty Bạch Vân cũng xong rồi, có khi hạng mục làng du lịch núi Bạch Vân cũng bị phá hỏng.
Mà Trịnh Tuyết Dương cô cũng sẽ trở thành đầu sỏi làm nhà họ Trịnh rơi xuống vực sâu!
/4183
|