Chu Dương đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp gặp mặt Hứa Phụng Thiên.
Không ngờ lại gặp mặt nhau theo cách này.
Lão già này lại trực tiếp tìm đến tận văn phòng của anh!
Anh vẫn chưa sẵn sàng để đối phó với lão già này!
May mắn thay sau một hồi bối rối, anh liền ổn định lại tinh thần, giả vờ không biết Hứa Phụng Thiên.
“Thưa ông, nhìn ông rất lạ mặt, không biết có phải ông đến đây để bàn chuyện hợp tác hay không?”
Chu Dương duỗi một tay ra và nói.
Hứa Phụng Thiên không bắt tay với Chu Dương, ông ta cúi đầu nhìn bàn tay đang chìa ra của Chu Dương, sau đó lại ngẩng lên nhìn sắc mặt của Chu Dương, lộ ra một nụ cười đầy ý vị sâu xa.
“Cậu chính là Chu Dương”.
Hứa Phụng Thiên nói.
Chu Dương nuốt nước bọt.
“Đúng vậy, tôi là Chu Dương, là người phụ trách dự án mới của công ty Danh Dương”.
“Chắc hẳn ông đến đây để bàn chuyện hợp tác trong dự án mới đúng chứ”.
Anh cố gắng thay đổi chủ đề.
“Không không, tôi không phải đến để bàn chuyện hợp tác”.
Hứa Phụng Thiên liếc nhìn quanh văn phòng của anh một lượt, rồi mới bắt tay với Chu Dương: “Nhưng quy mô công ty của anh như này đúng là đã vượt quá sự tưởng tượng của tôi”.
“Công ty Danh Dương không tệ nhỉ”.
Thậm chí còn khen ngợi công ty Danh Dương?
Chu Dương càng lúc càng hoang mang không biết lão già này đến đây để làm gì.
“Ông quá khen rồi”, anh chỉ có thể căng da đầu đáp lại.
“Không phải quá khen, mà đúng là rất tốt, cậu, Chu Dương, và cả công ty Danh Dương này đều đã vượt qua sức tưởng tượng của tôi”, Hứa Phụng Thiên chân thành nói.
Nhưng chỉ có vậy thôi, ban đầu ông ta nghĩ Chu Dương chẳng qua chỉ là một cậu nhóc hoang dã không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào.
Bao gồm cả công ty Danh Dương, Hứa Phụng Thiên nghĩ rằng công ty này cũng chỉ là một công ty nhỏ không đạt tiêu chuẩn mà thôi.
Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, ông ta mới nhận ra bản thân ông ta đã đánh giá thấp Chu Dương.
Cho nên lời khen vừa rồi, chính là lời nói chân thành của ông ta.
Tuy nhiên cũng chỉ thế thôi!
Trong mắt Hứa Phụng Thiên tất cả đều rất nhỏ bé, cho dù là công ty Danh Dương hay Chu Dương.
Tuy rằng ông ta khen ngợi Chu Dương, nhưng cũng không hoàn toàn ngăn cản được sự khinh thường của ông ta dành cho anh.
Điều này giống như khi một người nhìn thấy một con kiến đang nâng một hạt gạo, người đó có thể khen ngợi rằng: “Giỏi quá, vậy mà có thể nâng một vật nặng gấp hàng chục lần cân nặng của bản thân mình!”
Nhưng người đó hoàn toàn không coi trọng lũ kiến.
Đây là thái độ của Hứa Phụng Thiên lúc này, ông ta thoải mái ngồi lên chiếc ghế ông chủ của Chu Dương, nheo mắt nhìn mọi hành động của anh.
“Nếu như ông không đến đây để bàn chuyện hợp tác, vậy xin hỏi rốt cuộc ông đến đây là có chuyện gì?”
Chu Dương không nhẫn nhịn được liền hỏi.
Liên tục bị Hứa Phụng Thiên nhìn chằm chằm, khiến da đầu anh có cảm giác ngứa ran lên.
“Tôi chỉ muốn gặp cậu”.
Hứa Phụng Thiên trả lời.
Sau đó, lại một khoảng lặng ngắn khác.
Dứt lời, ông ta nhìn chằm chằm Chu Dương một hồi, sau đó chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn xem thử, người thiếu niên trẻ lên tiếng nói muốn tiêu diệt Hứa gia của chúng tôi, rốt cuộc có sức mạnh như thế nào!”
Ngay khi lời này của Hứa Phụng Thiên vang lên, bầu không khí trong phòng làm việc lập tức căng thẳng đến cực điểm.
Trêи thực tế nói một cách dễ hiểu hơn, thì hôm nay Hứa Phụng Thiện đến để thăm dò Chu Dương, nhân tiện gây chút áp lực cho anh.
Trước đây, Hứa Phụng Thiên chưa bao giờ thực sự để tâm đến Chu Dương.
Thậm chí toàn bộ Hứa gia, cũng chưa từng chính thức đối mặt với anh.
Cho dù Chu Dương nói rằng, anh hợp tác với Tô gia để tiêu diệt Hứa gia, thì toàn bộ Hứa gia cũng không một ai quan tâm đến điều đó.
Đây cũng là lí do người của Hứa gia vẫn chưa chính thức tiếp xúc với Chu Dương lần nào.
Theo quan điểm của họ, những gì Chu Dương nói chỉ là câu chuyện cười, tại sao bọn họ phải vì một câu chuyện cười mà đích thân đi tìm anh chứ.
Nhưng hôm nay thì khác.
Hứa Phụng Lai đã chết.
Hứa Phụng Thiên đột nhiên nhận ra rằng, Chu Dương – người mà trước đây ông ta chưa từng quan tâm, dường như không hề yếu kém như những gì ông ta nghĩ.
Sự phản bội của Nhậm Phong, cái chết của Hứa Phụng Lai, tất cả những điều này đã nhắc nhở Hứa Phụng Thiên, Chu Dương không hề đơn giản như vậy.
Đặc biệt điều khiến Hứa Phụng Thiên bị sốc là hình vẽ mà Hứa Phụng Lai để lại lúc cận kề cái chết.
Mặc dù bức vẽ rất tả tơi và không đầy đủ, nhưng Hứa Phụng Thiên vẫn nhận ra đó là biểu tượng của Hứa gia.
Điều này có nghĩa là gì? Trong quá trình Hứa Phụng Lai đi theo dõi Chu Dương thì bị giết, nhưng trước khi chết còn để lại dấu tích của Hứa gia!
Lẽ nào cái chết của Hứa Phụng Lai còn có liên quan gì tới Hứa gia?
Hoặc nói theo cách khác, Chu Dương và Hứa gia có quan hệ gì?
Vì lí do này nên Hứa Phụng Thiên mới tìm đến tận cửa để thăm dò Chu Dương.
“Tôi nghĩ cậu cũng không cần giả bộ nữa, chắc hẳn cậu cũng biết tôi là người của Hứa gia”.
Hứa Phụng Thiên nói tiếp: “Tôi rất tò mò, cậu chỉ là cổ đông của công ty Danh Dương nhỏ nhoi này, tại sao lại dám ngang nhiên tuyên bố muốn tiêu diệt Hứa gia chúng tôi?”
“Rốt cuộc cậu lấy đâu ra dũng khí đó”.
Câu hỏi sắc bén của Hứa Phụng Thiên vừa dứt.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng động, có người đẩy cửa vào rồi liếc nhìn quanh phòng: “Chu tổng, xảy ra chuyện gì thế?”
Chu Dương lau mồ hôi lạnh trêи trán, vẫy tay với Diệp Sở Thiến: “Không có gì, để tôi nói chuyện riêng với ông đây là được rồi”.
Sau khi bảo Diệp Sở Thiến ra ngoài, sắc mặt của Chu Dương cũng trở nên nghiêm túc, anh thẳng thắn nhìn chằm chằm Hứa Phụng Thiên một lúc.
Anh nghĩ ra được lý do.
“Lão tiên sinh, trước hết tôi thật sự không biết ông là người của Hứa gia”.
“Thứ hai, đúng là tôi đã từng nói ra ngoài là tôi muốn tiêu diệt Hứa gia”.
“Nhưng đó là do Hứa gia các người khiêu khích tôi trước mà?”
Khoảng thời gian Chu Dương ở Tương Tây, hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với Hứa gia.
Thậm chí còn chưa từng nghe đến cái gọi là gia tộc ẩn dật.
Nhưng khi anh trở lại thành phố Đông Hải, thì công ty liên tiếp gặp hàng loạt sự cố rủi ro.
Sau khi điều tra, đã phát hiện là do Hứa gia giở trò.
Lúc này, Chu Dương đã ổn định tâm lý, không còn quá bối rối khi đối mặt với Hứa Phụng Thiên, anh nói: “Lão tiên sinh, tôi nghĩ rằng Hứa gia các ông làm được những chuyện như vậy, thì tôi có nói ra lời đó cũng là điều rất bình thường thôi”.
“Hứa gia đã muốn tiêu diệt công ty Danh Dương của chúng tôi, tôi muốn báo thù, do đó tôi mới nói muốn tiêu diệt toàn bộ Hứa gia, đây là chuyện rất hợp tình hợp lý”.
“Không phải là tôi có sức mạnh gì, mà là tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói như vậy”.
Chu Dương cười hì hì: “Tất nhiên, nếu bây giờ Hứa gia của các người lên tiếng sẽ không chọc giận công ty Danh Dương của chúng tôi, thì tôi cũng sẽ tuyên bố sẽ không đắc tội với Hứa gia của các ông nữa, ông thấy thế nào?”
Câu này thực chất là một quả bom hẹn giờ.
Đầu tiên, Chu Dương hoàn toàn không tiết lộ bất kỳ thông tin hữu ích và cũng không chỉ ra bất kỳ một con át chủ bài nào cả.
Ngược lại còn bày ra một bộ dạng kinh hãi, cho thấy rằng những lời căm phẫn đó chẳng qua là do bản thân mình bị ép buộc.
Nếu Hứa gia bằng lòng buông tha cho anh, vậy thì anh ắt sẽ đồng ý cúi đầu.
Nhưng trêи thực tế, mọi người đều biết Hứa gia sẽ không buông tha cho Chu Dương.
Bởi vì từ trước tới nay mục đích của Hứa gia đều không phải là công ty Danh Dương.
Mà mục đích của họ chính là viên ngọc trêи người Chu Dương!
Chu Dương đã biết mục đích của Hứa gia, nhưng anh giả vờ như mình không biết.
Sau khi nghe Chu Dương nói vậy, đôi mắt của Hứa Phụng Thiên càng nhíu chặt lại.
“Tôi phải thừa nhận rằng, lá gan của cậu thật sự rất lớn”.
/1181
|