Ai có thể chống đỡ được chuyện này!
Không thể phủ nhận rằng Thẩm Bích Quân đúng là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa còn ở mức độ tuyệt đẹp.
Cho dù bình thường cô ấy chỉ thể hiện mình là một chủ tịch lạnh lùng, nhưng vẫn có vô số đàn ông theo đuổi cô ấy.
Ngay cả khi cô ấy tỏ thái độ từ chối cách xa hàng nghìn cây số với đối phương, thì vẫn có biết bao người đàn ông phải lòng và mơ ước được qua đêm với cô ấy.
Bây giờ, cô ấy đã thực sự tháo gỡ tất cả sự kiêu ngạo lạnh lùng đó, hoàn toàn biến thành một cô gái bé nhỏ!
Dù âm thanh hay ánh mắt, cử chỉ hay giọng điệu đều khiến trái tim của Chu Dương rung động liên hồi.
Một Thẩm Bích Quân như vậy, thì ai có thể chống đỡ nổi!
Chu Dương vừa rồi còn hạ quyết tâm, thì giờ phút này trái tim gần như sụp đổ.
May mắn thay anh vẫn còn có thể chống lại được, anh kiềm chế nói: “Thẩm tổng, cô tuyệt đối đừng đùa như vậy”.
“Bây giờ quan hệ của chúng ta không thích hợp, tôi hoàn toàn không thể cho cô bất kỳ một danh phận nào cả!”
“Hơn nữa cô cũng biết đấy, tôi cũng đã kết hôn rồi, nếu như chuyện này bị Tạ Linh Ngọc phát hiện, tôi không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì!”
Để chống lại sự mê hoặc của Thẩm Bích Quân, lúc này Chu Dương không còn quan tâm gì nữa mà chỉ nhanh chóng nói ra tất cả những suy nghĩ trong lòng.
Những lời này tất nhiên sẽ khiến trái tim Thẩm Bích Quân tổn thương, nhưng Chu Dương không thể làm khác được.
Đúng như dự đoán, sau khi nghe Chu Dương nói vậy, một tia oán hận mờ nhạt lóe lên trong mắt Thẩm Bích Quân.
Nhưng sự oán giận này nhanh chóng phai đi, cô cố kiềm chế cảm xúc, ổn định lại tinh thần, sau đó nói với Chu Dương: “Ha ha, tôi cũng chỉ muốn đùa với anh một chút thôi”.
“Có rất nhiều người theo đuổi bà đây, sao thế, anh cảm thấy tôi thực sự muốn dính lấy anh, anh thực sự cho rằng rời xa anh thì không có ai cần tôi sao?”
Thẩm Bích Quân mạnh miệng nói, dùng phương pháp này để che giấu sự chột dạ của bản thân.
Chỉ có điều, quần áo cô ấy mặc trêи người đã hoàn toàn để lộ suy nghĩ của cô ấy.
Sau khi tắm xong, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm sau đó đi thẳng đến ngồi bên cạnh Chu Dương.
Kết hợp những gì đã xảy ra giữa hai người và thái độ của Thẩm Bích Quân, đều chứng tỏ rằng cô ấy đã chuẩn bị sẳn sàng mọi thứ!
Chỉ cần Chu Dương không từ chối, thì bây giờ cả hai người đều vui vẻ hưởng thụ!
Nhưng Chu Dương lại từ chối, do đó Thẩm Bích Quân chỉ có thể nói như vậy.
Chu Dương cũng rất biết điều không hề vạch trần cô ấy: “Ha ha, đương nhiên rồi, cô là Thẩm tổng danh tiếng lừng lẫy mà, người đẹp số một Thẩm Bích Quân ở Đông Hải, có ai không biết đến danh tiếng của cô chứ!”
“Là do tôi không có may mắn đó”.
Chu Dương lúng túng nói.
Bầu không khí giữa hai người lại chìm vào im lặng, đột nhiên, Thẩm Bích Quân lại ngẩng đầu lên, tinh nghịch nhìn Chu Dương.
“Mặc dù chưa vượt qua giới hạn, nhưng chúng ta đã ôm nhau rồi, anh nói xem nếu như tôi nói chuyện này với Tạ Linh Ngọc, thì cô ấy sẽ có phản ứng ra sao?”
“Cái gì, Thẩm tổng cô tuyệt đối đừng làm vậy”, Chu Dương đột nhiên nhảy dựng lên.
Đùa kiểu gì vậy chứ! Chuyện này sao có thể để Tạ Linh Ngọc biết được!
Vốn dĩ Tạ Linh Ngọc đã cực kỳ nhạy cảm với mối quan hệ giữa Chu Dương và Thẩm Bích Quân, nếu để cô ấy biết được chuyện này, thì Chu Dương không cần nghĩ nhiều cũng biết kết cục sẽ ra sao.
Ly hôn!
Không nghi ngờ gì nữa, với tính cách của Tạ Linh Ngọc, khi biết chuyện này, cô sẽ không khóc lóc hay gây sự, mà cô nhất định sẽ kiên quyết đòi ly hôn, nhường Chu Dương cho Thẩm Bích Quân.
Đây là chuyện Chu Dương tuyệt đối không muốn nhìn thấy nhất, bởi vì anh biết bản thân mình rất yêu Tạ Linh Ngọc, anh không muốn mất đi Tạ Linh Ngọc.
“Ha ha, tôi đang đùa với anh thôi, sao phải hoảng sợ đến mức đó chứ?”
Thẩm Bích Quân cười lớn rồi nói.
Chỉ là trong tiếng cười này ẩn chứa một chút ưu buồn mà ngay cả bản thân cô ấy cũng không phát hiện ra.
Chu Dương nắm tóc mình, cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại đây thêm nữa, nếu cứ tiếp tục thì thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Tôi sẽ thu xếp cho mẹ tôi đến ở chỗ cô”, Chu Dương đứng dậy bấm số của Ngưu Xuyên.
Để Ngưu Xuyên đưa bà Chu đến ở chỗ Thẩm Bích Quân là chuyện vô cùng thích hợp.
Dù sao bây giờ Hứa gia đã xuất hiện, ít nhất có ba tông sư võ giả đang hoạt động ở bên ngoài, dù ai hộ tống bà Chu thì Chu Dương đều không yên tâm.
Nhưng Ngưu Xuyên, vốn dĩ là một quân nhân, cộng thêm với việc cậu ấy đang ở trình độ đỉnh cao của cảnh giới tông sư võ giả, không ai có thể theo kịp được cậu ấy, do đó Chu Dương tuyệt đối yên tâm.
Sau khi thu xếp xong, anh nhanh chóng rời khỏi nơi ở của Thẩm Bích Quân.
Lần này, anh đến công ty.
Để đối phó với Hứa gia, anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Ví dụ, lôi kéo tòa nhà tài chính Thiên Địa và bến cảng Thuấn Thiên, hơn nữa còn liên kết với Tô gia kìm hãm phương diện kinh tế của Hứa gia.
Nhưng anh vẫn không yên tâm.
Bởi vì những sức mạnh này, không có gì hoàn toàn thực sự thuộc về anh!
Thời đại này, mặc dù tông sư võ giả rất được coi trọng.
Nhưng hai bên giao chiến với nhau, cho dù trình độ cao đến đâu, bọn họ cũng đã sớm thoát khỏi cái thời đại có thể dựa vào vũ lực để trở thành vua!
Dùng tiền mới là cách đánh hiệu quả!
Ở một mức độ nhất định nào đó, cho dù anh không có trong tay một tông sư võ giả nào, nhưng chỉ cần có đủ tiền, thì anh sẽ dễ dàng áp đảo được Hứa gia!
Vì vậy Chu Dương biết rất rõ cho dù làm bất cứ việc gì, thì anh đều bắt buộc phải có đầy đủ thực lực của bản thân.
Mà cách để hoàn thiện thực lực tốt nhất chính là dựa vào nền tảng của công ty Danh Dương.
Chỉ cần công ty Danh Dương lớn mạnh lên, vậy thì thân phận của Chu Dương đương nhiên sẽ lên nhanh như thủy triều.
Sản phẩm chủ lực thứ ba!
Bây giờ anh quay về công ty là chạy đua với thời gian để cho ra mắt sản phẩm mới này.
Bởi vì trước đó anh đã ra mắt thành công hai sản phẩm bán rất chạy trêи thị trường, cho nên đến lần ra mắt sản phẩm thế hệ thứ ba này, tâm lý anh khá thoải mái, về cơ bản không phải lo lắng về phương diện hợp tác nguồn quỹ và thế giới bên ngoài.
“Chu tổng, bên ngoài có người tìm anh”.
Trong lúc Chu Dương đang nghiên cứu tài liệu trong phòng làm việc, Diệp Sở Thiến đẩy cửa bước vào, nhìn Chu Dương bằng ánh mắt kỳ quái rồi nói.
Sở dĩ cô ấy có ánh mắt kỳ lạ này là bởi vì hôm nay Diệp Sở Thiến nghe được chuyện Chu Dương điên cuồng tìm Thẩm Bích Quân.
Sau đó, cô ấy lại nghe có người nói, đã nhìn thấy Chu Dương cõng Thẩm Bích Quân đến biệt thự của Thẩm Bích Quân.
Không phải hai người họ đã làm chuyện đó rồi chứ, Diệp Sở Thiến nghĩ đến điều này khi nhìn Chu Dương, khiến cô ấy không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Ừ, để ông ta vào đi”, nhưng Chu Dương không hề quan tâm đến ánh mắt của Diệp Sở Thiến, anh chỉ tùy ý đáp lại một tiếng.
Anh tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều và cũng chưa nghĩ đến người hôm nay đến tìm là ai.
Anh cho rằng có lẽ chỉ là một doanh nhân bình thường đến hợp tác với công ty Danh Dương.
Nhưng khi người đó bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của Chu Dương, anh kinh ngạc suýt chút nữa đã nhảy lầu xuống!
Một lúc lâu sau, anh mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nghi ngờ nhìn ông già trước mặt.
Hứa Phụng Thiên!
Lão già này lại tìm đến tận đây!
“Chào, chào ông”.
Chu Dương nuốt nước bọt, đưa tay ra giả bộ không quen biết Hứa Phụng Thiên.
/1181
|