“Nhị gia, Chu Dương đã liên thủ với Tô gia để đối phó Hứa gia, vậy thì Tôn gia chúng ta có cần…”
Một vệ sĩ lên tiếng, còn những người khác cũng nghiêm túc lắng nghe.
Dù sao, nếu Tôn gia muốn ra tay thì tất cả họ đều phải hành động, nếu lúc này không cẩn thân nghe lời Tôn Càn Khôn nói thì đến lúc đó có thể sẽ bị thua thiệt.
“Phải đó, lẽ nào Tôn gia chúng ta thật sự không làm gì mà chỉ ở ngoài xem Chu Dương và Tô gia đối phó với Hứa gia sao?”
“Nếu họ thực sự giành chiến thắng, họ sẽ lập tức vượt qua chúng ta về nhiều mặt”.
“Dựa vào họ mà muốn thắng, đừng đùa chứ”.
…
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, nhưng họ vẫn chú ý xem Tôn gia tiếp theo sẽ làm gì.
“Được rồi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc đầu tôi cũng nghĩ có nên ra tay hay không, nhưng sau đó tôi đã nghĩ thông rồi. Chu Dương và Tô gia hợp lực tiêu diệt Hứa gia, còn Hứa gia là một gia tộc ẩn dật, đương nhiên họ kiêu căng ngạo mạn, chắc chắn không chịu nhẫn nhịn trước sự ngông cuồng của Chu Dương và Tô gia ”.
“Tuy nhiên, chúng ta không biết thực lực của cả hai bên nên rất khó đoán ai thua ai thắng, vì vậy kế hoạch của tôi là lặng yên quan sát tình hình”.
“Ý nghĩa của việc lặng yên quan sát tình hình không phải là chúng ta không làm gì, mà là để họ đánh nhau trước, đợi đến khi cả hai bên thể hiện sức mạnh thực sự của mình, và khi một bên tỏ ra mệt mỏi, lúc đó, Tôn gia chúng ta sẽ dốc toàn lực để hạ gục đối thủ”.
“Như vậy, cho dù kết quả có ra sao, thì Tôn gia chúng ta sẽ không bị rơi vào tình cảnh thất bại, và đây là cách tốt nhất mà tôi có thể nghĩ đến vào lúc này”.
“Tất nhiên, nếu ai có cách nào hay hơn thì cũng có thể nói ra để mọi người cùng nghe và tham khảo”.
Tôn Càn Khôn trầm giọng nói, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, quan sát hết sự thay đổi sắc mặt của mọi người, liền biết rõ thái độ và cảm xúc trong lòng họ.
Tuy nhiên, nếu muốn thực sự tập trung sức mạnh của Tôn gia lại thì vẫn còn phải nỗ lực hơn nữa.
Xét cho cùng, Tôn gia cũng là một gia tộc lớn với nhiều nhánh khác nhau, mối quan hệ quyền lợi bên trong còn lâu mới có thể nói rõ hết được trong chốc lát.
Tuy nhiên, những điều này không quan trọng đối với Tôn Càn Khôn.
Việc hắn cần làm là khi cần đối phó với bên ngoài thì phải đoàn kết người trong Tôn gia lại, không cho phép bất cứ ai có suy nghĩ gì khác.
Vì vậy, lúc này hắn mới gọi mọi người đến đây.
Tôn Càn Khôn muốn xem những người khác trong Tôn gia nghĩ gì về việc Chu Dương và Tô gia liên thủ với nhau chuẩn bị đối phó với Hứa gia.
Sau khi Tôn Càn Khôn nói xong, mọi người đều im lặng.
Thực ra những gì Tôn Càn Khôn nói vừa rồi khiến họ rất ngạc nhiên, đồng thời đột nhiên trong lòng họ cũng cảm thấy kinh hãi.
Mọi người không phải là kẻ ngốc, họ đều có thể nghe hiểu được hàm ý từ những lời vừa rồi của Tôn Càn Khôn.
Đây là một lời nhắc nhở và cũng là lời cảnh cáo!
Mọi người ai nấy đều biết rõ nên không nói nhiều.
Vào lúc này, tốt hơn hết là nên yên lặng, nếu không Tôn Càn Khôn nghi ngờ điều gì thì họ chỉ có nước ngậm bồ hòn làm ngọt, câm nín không than được với ai.
Nhìn thấy đám đông như vậy, Tôn Càn Khôn gật đầu hài lòng.
Gần đây, đặc biệt sau khi tin tức về việc Hứa gia xuất đầu lộ diện được tung ra, hắn cũng phát hiện ra rất nhiều người trong Tôn gia đã có suy nghĩ khác.
Là người đứng đầu hiện tại của Tôn gia, đương nhiên Tôn Càn Khôn muốn bóp chết mầm họa này.
Tuy nhiên, việc cưỡng bức là không nên, vì vậy Tôn Càn Khôn vẫn luôn án binh bất động để tìm cơ hội tấn công.
Có điều, khi Chu Dương và Tô gia hợp lực, và thời gian Hứa gia xuất hiện đang đến gần, thì thời gian còn lại cho Tôn Càn Khôn ngày càng ít đi. Đó là lý do tại sao hôm nay hắn tập hợp mọi người lại với nhau để cảnh báo những kẻ có dã tâm, để họ yên phận hơn.
“Được rồi, mọi người trở về chuẩn bị đi”.
“Sáu vị vệ sĩ, xin nán lại một chút”.
Tôn Càn Khôn yêu cầu những người khác rời đi, chỉ giữ lại sáu vệ sĩ.
Ngay sau đó, chỉ còn lại Tôn Càn Khôn và sáu vệ sĩ trong đại sảnh.
Sáu vệ sĩ đều không nói gì, chỉ lần lượt nhìn Tôn Càn Khôn.
Mặc dù họ là vệ sĩ của Tôn gia, và ai nấy đều đạt cảnh giới tông sư võ giả, nhưng trong sáu người này có bốn người là trưởng bối của Tôn gia.
“Các vị vệ sĩ, vừa rồi mọi người đã nghe tôi nói rồi. Chu Dương và Tô gia hợp lực đối phó với Hứa gia, mọi người cho rằng cơ hội thắng của bọn họ là bao nhiêu?”
Tôn Càn Khôn trầm giọng hỏi.
Trước mắt, chỉ còn lại bảy người họ, Tôn Càn Khôn mới nói về một số chủ đề khá nhạy cảm và quan trọng này.
Vừa rồi có rất nhiều người ở đó, hắn không biết liệu có ai trong số họ có lòng dạ với người ngoài, lan truyền những lời hắn nói. Vậy nên Tôn Càn Khôn không nói gì cả.
“Theo tình hình hiện tại, những gì mà Chu Dương và Tô gia thể hiện ra đã có tám người đạt cảnh giới tông sư võ giả. Chúng ta đều biết Tô gia có bốn người và sẽ không thay đổi, nhưng còn Chu Dương, bên cạnh cậu ta chỉ có bốn tông sư võ giả sao? Điều này không ai biết, cho nên đây mới là biến số lớn nhất. “
Vệ sĩ hạng nhất trầm giọng nói.
Họ đã biết về sự hợp tác của Chu Dương và Tô gia, thậm chí trước đó hai người trong số họ đã cùng Tôn Càn Khôn đến Thúy Hồ Cư, họ cũng đã nhìn thấy bốn vệ sĩ bên cạnh Chu Dương.
“Tình huống của Chu Dương, chúng ta cũng biết, bên cạnh cậu ta làm sao có nhiều tông sư võ giả như vậy? Một tên Ngưu Xuyên chúng ta có thể hiểu được, dù sao hắn đã đi theo Chu Dương từ rất lâu, nhưng ba người kia thì sao? Hình như họ chỉ vừa mới đột ngột xuất hiện, trước đây chúng tôi chưa từng nghe nói về họ”.
“Vì vậy, tôi nghi ngờ rằng phía sau Chu Dương, có thể có một thế lực khác đang âm mưu điều gì đó”.
Vệ sĩ hạng hai cũng lên tiếng, lúc trước ông ta là một trong hai người cùng Tôn Càn Khôn đi đến Thúy Hồ Cư.
Khi Tôn Càn Khôn nghe thấy điều này, đôi mắt hắn đột nhiên nheo lại, trong lòng cũng có phần sáng tỏ.
Quả thực, ban đầu hắn không để ý đến những thứ này lắm.
Nhưng giờ nghĩ lại, bọn họ đều biết tình hình bên phía Chu Dương, một tông sư võ giả Ngưu Xuyên đã đành, nhưng còn ba tông sư võ giả sau này mới đột nhiên xuất hiện kia là như thế nào đây?
Không ai biết.
Nếu thực sự có một thế lực khác đứng sau Chu Dương, bọn họ có thể điều động được ba tông sư võ giả, rất có khả năng cũng có thể điều động được năm, mười, thậm chí càng nhiều tông sư võ giả hơn.
Mà như vậy, Chu Dương và Tô gia liên thủ, về trình độ thực lực cũng không kém quá xa so với Hứa gia.
“Hơn nữa, mấy ngày nay không phải ông đã điều tra được Chu Dương và Trần Thế Hào cùng nhau đi đến rất nhiều nơi sao? Còn có tòa nhà tài chính Thiên Địa và bến cảng Thuấn Thiên, tôi tự hỏi, liệu có phải họ đi tìm viện trợ không, hay là người đứng đằng sau Chu Dương chính là những người đó?”
Một vệ sĩ hỏi, vẻ mặt đầy ẩn ý.
Lúc này Chu Dương không chuẩn bị đối mặt với Hứa gia, mà lại cùng Trần Thế Hào đi nhiều nơi như vậy, đặc biệt một trong hai người bọn họ là sự tồn tại mà ngay cả Tôn gia cũng không thể bỏ qua, chuyện này khó trách sẽ khiến người ta phải suy nghĩ nhiều hơn.
“Rất có thể, nhưng hiện tại tình hình vẫn chưa rõ, chúng ta còn chưa xác định được. Nếu không, Càn Khôn à, ông hãy liên hệ với người của Đinh gia, xem họ có ý kiến gì khác không?”
/1181
|