Tôn Càn Khôn vẫn chưa lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh, nhìn chằm chằm về phía trước.
Sắc mặt của sáu đại vệ sĩ cũng rất bình tĩnh, hoàn toàn không thể nhìn ra được một chút thay đổi nào trêи khuôn mặt của mỗi người.
Ngược lại những vệ sĩ khác và những thành phần cốt lõi đều liếc nhìn nhau, bên này nhìn bên kia, sau đó lại nhìn về phía Tôn Càn Khôn và sáu đại vệ sĩ, trong lòng không ngừng thắc mắc.
Họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên, bị Tôn Càn Khôn triệu tập đến đây, nói là để thảo luận.
Từ sau khi Tôn gia trở thành một gia tộc hạng nhất của Đông Hải, thì đã lâu lắm rồi mới có một cuộc triệu tập đông người như vậy để cùng nhau bàn bạc.
Mặc dù không thể nhìn ra được gì từ sắc mặt của Tôn Càn Khôn và sáu đại vệ sĩ, nhưng mọi người đều biết rằng nhất định là có chuyện lớn gì đó đã xảy ra.
Nếu không có chuyện gì lớn xảy ra mà lại triệu tập nhiều người lại để thảo luận như vậy, thì hẳn sẽ khiến cho rất nhiều người hoảng sợ, thậm chí có thể khiến cả Tôn gia đều hỗn loạn.
Chỉ là, gần đây có chuyện lớn gì xảy ra sao?
Tất cả mọi người đang vắt não suy nghĩ, ở Đông Hải, thậm trí trêи cả nước, dường như không có gì đáng để Tôn gia phải gióng trống khua chiêng tổ chức cuộc họp cả.
Nếu như bắt buộc phải nói, thì cũng chỉ có một chuyện miễn cưỡng có thể tính vào.
Chỉ là…
Tất cả mọi người đều sốc, họ đều nhớ lại mấy ngày trước, ở Thúy Hồ Cư, Chu Dương và Tô gia đã đạt được quan hệ hợp tác cùng nhau tiêu diệt Hứa gia, sau đó, hai bên lại lần nữa gặp nhau ở Thúy Hồ Cư, cũng không ai biết bọn họ bàn bạc những gì ở bên trong.
Nhưng đến khi bọn họ bước ra ngoài, cả hai bên đều không ngừng hành động, như thể đang chuẩn bị cho công cuộc tiêu diệt Hứa gia.
Nếu như nói đến chuyện lớn khiến cho Tôn Càn Khôn mở cuộc họp triệu tập mọi người lại để bàn bạc, e rằng cũng chỉ có mỗi chuyện này mà thôi.
…
Mọi người nhao nhao ngước nhìn Tôn Càn Khôn, chuyện này không phải là chuyện lớn, cũng không phải là chuyện nhỏ, bọn họ hoàn toàn không thể đoán được ý nghĩa thực sự của nó.
Mà Tôn Càn Khôn đã gọi mọi người đến đây rồi, thì ắt hẳn hắn có điều gì muốn nói với mọi người.
Tôn Càn Khôn lạnh lùng nhìn mọi người.
Trêи thực tế, hắn cũng có chút bối rối.
Tôn Càn Khôn cũng không nhớ đã bao lâu rồi hắn không hoang mang như hôm nay.
Vừa nãy, hắn nhận được tin tức Chu Dương và Trần Thế Hào đã trở về.
Chu Dương và Trần Thế Hào đã rời khỏi đây ba ngày, họ đi đâu thì Tôn Càn Khôn cũng biết rất rõ.
Chỉ là hắn không biết Chu Dương và Trần Thế Hào đến đó rốt cuộc có mục đích gì.
Mặc dù hắn không biết nguyên nhân họ đi đến đó, nhưng Tôn Càn Khôn vẫn không muốn đứng yên không làm gì cả.
Với tình hình trước mắt của Chu Dương và Tô gia, xem ra họ đã quyết tâm muốn đấu một trận quyết liệt với Hứa gia thật rồi.
Nếu lúc này Tôn gia không làm gì thì không đúng với địa vị của Tôn gia ở Đông Hải lắm.
Chu Dương và Tô gia liên kết với nhau để tiêu diệt Hứa gia.
Chỉ có thể có hai kết quả sẽ xảy ra.
Trường hợp thứ nhất, Chu Dương và Tô gia thất bại, phần thắng thuộc về Hứa gia.
Trong trường hợp này, Chu Dương và Tô gia có thể hoàn toàn thất bại không thể vực dậy được nữa, thậm chí ngay cả Đông Hải rộng lớn này cũng không có chỗ cho bọn họ, Hứa gia sẽ không bao giờ để bọn họ ở lại Đông Hải chứ đừng nói đến chuyện khôi phục lại thế lực, Hứa gia tuyệt đối sẽ không cho Chu Dương và Tô gia cơ hội như vậy, dù đó chỉ là một cơ hội nho nhỏ.
Kết quả như vậy cũng rất rõ ràng.
Chu Dương và Tô gia muốn tiêu diệt Hứa gia, nhưng nếu không thành công, thì nhất định sẽ chọc giận đến Hứa gia, khiến Hứa gia tức giận và khó chịu.
Mà sau sự thất bại của Chu Dương và Tô gia, cũng không ai biết liệu Hứa gia có nguôi ngoai, có vì tức giận với Chu Dương và Tô gia mà trút sang các gia tộc khác ở Đông Hải hay không.
Vì vậy lúc này, các gia tộc khác ở Đông Hải sẽ phải chịu áp lực rất lớn, và đều nơm nớp nghĩ về một tương lai mơ hồ.
Trường hợp thứ hai, Chu Dương và Tô gia liên kết lại tiêu diệt được Hứa gia.
Trong trường hợp như vậy, danh tiếng của Chu Dương và Tô gia sẽ đạt đến đỉnh cao chưa từng có, làm lu mờ tiếng tăm của Tôn gia, Đinh gia và tất cả các gia tộc khác, bọn họ sẽ đứng ở vị trí hàng đầu đầy uy nghiêm ở Đông Hải.
Đến lúc đó, Hứa gia bị tiêu diệt, tài sản của Hứa gia để lại sẽ trở thành chiến lợi phẩm của Chu Dương và Tô gia, thậm chí bọn họ sẽ dùng sức mạnh tiêu diệt Hứa gia để bành trướng và lớn mạnh hơn nữa ở Đông Hải, vượt qua Tôn gia về mọi mặt.
Mà nếu rơi vào trường hợp đó, thì địa vị của Tôn gia ở Đông Hải sẽ vô cùng khó xử.
Dù sao trước đây Tôn gia đã phao tin đối đầu trực tiếp với Hứa gia.
Nhưng sau khi Chu Dương và Tô gia hợp lực lại để đối đầu với Hứa gia, thì Tôn gia vẫn chưa chịu xuất hiện, cho nên sẽ bị người khác cho rằng Tôn gia nhát gan không dám đối đầu trực tiếp với Hứa gia, lời thề son sắt đối đầu với Hứa gia trước đó, chẳng qua chỉ là lời nói vu vơ.
Cho nên nếu hai trường hợp này xảy ra, thì Tôn gia cũng có hai kết quả.
Thứ nhất, Hứa gia giành chiến thắng, Chu Dương và Tô gia thua cuộc, Tôn gia sẽ phải nhận lấy cơn tức giận của Hứa gia. Dưới sự đàn áp của Hứa gia, thì gia tộc của bọn họ nhất định sẽ gục ngã không còn khả năng vực dậy.
Thứ hai, Hứa gia thua cuộc, Chu Dương và Tô gia giành được chiến thắng, vậy thì Tôn gia của bọn họ cũng sẽ hành động thận trọng dưới sự liên kết của Chu Dương và Tô gia.
Nhưng Tôn gia đều không mong muốn sẽ gặp phải hai kết quả này.
Ít nhất, Tôn Càn Khôn không thể để người khác nói, hắn chỉ là một kẻ to mồm nhát gan.
Còn về Hứa gia, cho dù là một gia tộc ẩn dật, vậy thì cũng chỉ là một gia tộc mà thôi, chẳng lẽ Hứa gia thực sự dám đối đầu với tất cả gia tộc ở Đông Hải?
“Tất cả yên lặng chút đi”.
Tôn Càn Khôn dùng âm thanh trầm thấp của mình chậm rãi nói.
Lúc này, mọi người đều im lặng, ánh mắt mọi người đều nhìn Tôn Càn Khôn, muốn biết hắn triệu tập mọi người lại là có chuyện gì.
“Mọi người, Chu Dương và Tô gia đã hợp sức lại và đe dọa sẽ tiêu diệt Hứa gia, tôi nghĩ mọi người đều đã hay tin rồi, có thể một số người sẽ nghi ngờ chuyện đó, nhưng những thứ mọi người nghe được đều là sự thật, bọn họ quyết định hợp tác với nhau để chuẩn bị tiêu diệt Hứa gia”.
Sắc mặt Tôn Càn Khôn vô cùng nghiêm túc, hơn nữa, còn mang theo một vẻ uy nghiêm hiếm thấy.
Yên tĩnh!
Trong đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, nhưng giây tiếp theo, nó lại bắt đầu bùng nổ.
“Tôi đã nói mà, tên Chu Dương đó và Tô gia thật sự đã liên kết với nhau”.
“Bọn họ lấy đâu ra dũng khí để đối đầu với Hứa gia chứ, lẽ nào bọn họ không nghĩ đến hậu quả sao?”
“Ai biết được, nhưng xét về thực lực hiện tại của bọn họ, cũng được coi là không tệ”.
“Đúng thế, dù sao chỉ tính về số lượng tông sư võ giả cũng đã vượt qua Tôn gia chúng ta nhiều rồi”.
“Nhưng bọn họ có khả năng thắng không?”
“Vậy Tôn gia chúng ta nên làm gì đây, hay là chúng ta cùng phe với bọn họ?”
…
Mọi người sôi nổi thảo luận với nhiều biểu cảm biến đổi khó lường.
Mặc dù trước đó xét trêи nhiều phương diện bọn họ đều đã nhận ra rằng, Chu Dương và Tô gia đúng là có ý định liên kết để đối phó với Hứa gia, nhưng không ai nói cho họ biết chắc chắn, nên trong lòng mọi người cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi.
Nhưng bây giờ, có người đã nói với bọn họ rằng chuyện này là sự thật, hơn nữa người nói ra chuyện này lại chính là Tôn Càn Khôn, đương nhiên mọi người ngay lập tức tin tưởng đây là sự thật.
Ngay sau đó, có một câu hỏi lởn vởn trong đầu mọi người,Tôn gia của bọn họ phải làm sao đây.
/1181
|