"Công ty của ông có tồn tại được hay không là việc của ông, còn công ty Danh Dương của chúng tôi có tiếp tục hợp tác với ông hay không, đó cũng là quyền của công ty Danh Dương chúng tôi".
"Ông nói xem, ông rốt cuộc có lý do gì mà nghĩ rằng công ty Danh Dương của chúng tôi nợ ông?"
Chu Dương thực sự bị lão già này chọc giận đến mức bật cười.
Trêи đời sao lại có loại người như vậy?
Bạn cho anh ta ăn một miếng cơm, anh ta lại cắn bạn một phát, sau đó bạn quyết định không cho anh ta ăn cơm nữa, thì anh ta căm ghét bạn rồi quyết định muốn trả đũa.
Nhưng trêи thực tế, những người như vậy trong cuộc sống này thực sự không phải là ít.
Sau khi Chu Dương tức giận, anh cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Đối với một người như vậy, hoàn toàn không cần thiết phải nhiều lời nữa.
"Chu Dương, cậu không cần nói những lời vô nghĩa này với tôi, nếu muốn tôi tha thứ cho các người, thì công ty Danh Dương của cậu phải tiếp tục giao cho tôi 50% quyền đại lý!"
"Nếu không, tôi sẽ không bao giờ buông tha cho các người!"
Lý Trường Hà chửi bới.
Thật sự là như vậy sao? Chu Dương lắc đầu: "Nếu ông đã nói như vậy rồi, thì tôi cũng không muốn nói nhảm với ông nữa”.
“Quyền đại lý ư? Không có đâu".
"Muốn tìm công ty Danh Dương gây rối, tôi lúc nào cũng sẽ tiếp đón ông, chỉ cần ông có thể trả đủ cái giá tương ứng”.
"Ví dụ lần này, tôi sẽ giữ lấy một cánh tay của ông trước đã. Nếu có lần khác, thì tôi sẽ lấy cả hai cánh tay của ông, ông tự suy nghĩ mà làm đi”.
Chu Dương đứng dậy đi ra ngoài, chuyện tiếp theo ắt sẽ có người xử lý.
Nhưng lúc này Lý Trường Hà lại ngăn cản.
"Chu Dương, cậu đứng yên đó cho tôi! Cậu không được làm như vậy! Cậu có biết bố của tôi là ai không! Cậu có biết nhà tôi làm nghề gì không!"
"Cậu nghĩ trước đây tôi đã làm gì để có được quyền đại lý của công ty Danh Dương? Tôi nói cho cậu biết, công ty Danh Dương của cậu nhất định phải giữ thể diện cho tôi, tôi là người mà cậu không bao giờ có thể xúc phạm!"
Nghe vậy, bước chân của Chu Dương thật sự dừng lại.
Tất nhiên không phải vì sợ cái tên Lý Trường Hà này.
Mà Chu Dương nghĩ ra một chuyện rất thú vị.
Đúng vậy, dựa vào tính cách này của Lý Trường Hà, trước đây ông ta làm thế nào để có được quyền đại lý của công ty Danh Dương?
Quyền đại lý của công ty Danh Dương đều có quy chế xét duyệt nghiêm ngặt, không thể để một kẻ cặn bã như Lý Trường Hà trở thành đại lý của công ty Danh Dương được.
Ai dám to gan giao quyền đại lý của công ty Danh Dương cho Lý Trường Hà mà không nói với anh và Thẩm Bích Quân?
“Nào, nói ra xem nào, ông có nội ứng ở công ty Danh Dương sao?”, Chu Dương quay lại, mỉm cười nói.
“Ha ha, nội ứng, ông đây không cần thứ như vậy”, Lý Trường Hà chế nhạo: “Chỉ nói với cậu rằng, ngoại trừ cậu và Thẩm Bích Quân ra, thì về cơ bản toàn bộ quản lý cấp cao của công ty Danh Dương đều là nội ứng của tôi!"
"Bởi vì ông đây có tiền! Tiền có thể thúc đẩy khống chế mọi thứ, cậu hiểu không? Cho dù chuyện này bị các người phát hiện, thì các người cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện, các người hoàn toàn không thể đắc tội với tôi, bởi vì tôi là người mà các người không thể đắc tội được!”
“Thật sao?”, Chu Dương trở nên thích thú, anh không ngờ giọng điệu của Lý Trường Hà hung hăng đến vậy.
Toàn bộ công ty Danh Dương, ngoại trừ anh và Thẩm Bích Quân, tất cả đều là nội ứng của ông ta?
Lúc này Ngưu Xuyên ở một bên giơ tay lên, thành thật nói: "Anh Dương, đừng nghe ông ta nói bậy, em không phải là nội ứng của ông ta".
Chu Minh cũng nói theo: "Tôi cũng không phải!"
Chu Dương liếc nhìn Ngưu Xuyên, hơi cáu kỉnh nói: "Tôi biết".
Tất nhiên Ngưu Xuyên không thể là nội ứng của Lý Trường Hà, cái câu toàn bộ công ty Danh Dương đều là nội ứng của ông ta, chỉ là do ông ta phóng đại lên mà thôi.
Mà lúc này Lý Trường Hà lại nhìn Ngưu Xuyên bằng ánh mắt khó hiểu: "Cậu là ai? Cũng là quản lý cấp cao của công ty Danh Dương sao?"
“Tôi là đội trưởng đội bảo vệ của công ty Danh Dương”, Ngưu Xuyên thẳng thắn nói, thậm chí có chút tự hào trong giọng điệu của cậu ấy.
Chu Minh: "Tôi là đội phó đội bảo vệ!"
"Đội trưởng đội bảo vệ! Mẹ kiếp… tôi mua chuộc hai tên đội trưởng đội bảo vệ các cậu làm cái quái gì, cút ngay cho tôi”.
Ngưu Xuyên và Chu Minh đột nhiên bị coi thường, đứng sững sờ tại chỗ.
Chu Dương tiếp tục nói với Lý Trường Hà: "Thật thú vị, tôi không quan tâm ông đã mua chuộc bao nhiêu người trong công ty chúng tôi, nhưng tôi muốn biết ông giàu cỡ nào?"
“Có khả năng mua chuộc toàn bộ nhân viên của công ty tôi không?”, Chu Dương cười hỏi.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!
Chu Dương hỏi điều này vì anh muốn biết lai lịch thực sự của Lý Trường Hà.
Rất đơn giản, nếu muốn tên Lý Trường Hà này không còn tìm mình gây rối nữa thì phải nhổ ngay các đệm chống lưng của ông ta!
Tại sao Lý Trường Hà lại có thể kiêu ngạo như vậy? Vừa rồi ông ta cũng nói, bởi vì bố của ông ta rất giàu.
Điều gì sẽ xảy ra nếu bố của ông ta không còn tiền nữa, liệu tương lai ông ta còn tìm mình gây rối nữa không?
Câu trả lời là không, Chu Dương đột nhiên hiểu ra một sự thật.
Đôi khi, một người liên tục làm phiền bạn một cách vô lý, ghen ghét bạn, thật đó chỉ là vì bạn quá tốt với anh ta.
Lý Trường Hà không hiểu cái gì là cảm ơn, ông ta cảm thấy rằng chính Chu Dương đã phá hủy công ty của ông ta, cho nên ông ta mới liên tục tìm đến công ty Danh Dương để gây rối.
Nhưng nếu trước đó Chu Dương thẳng thừng ra tay, phá hủy cả công ty của ông ta và bố ông ta, vậy thì hôm nay tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy!
Cho nên, lần này Chu Dương tuyệt đối sẽ không nương tay nữa!
Lúc này Lý Trường Hà không biết Chu Dương đang suy nghĩ gì.
Cho dù biết, thì ông ta cũng sẽ cười nhạo tầm nhìn hạn hẹp của Chu Dương, con trai của Lý gia uy nghiêm lừng lẫy sao có thể bị một người như Chu Dương đánh bại?
“Nếu cậu đã muốn biết như vậy, thì tôi sẽ mở lòng từ bi nói với cậu, nghe xong đừng để chân mềm nhũn”, Lý Trường Hà chế nhạo cười: “Giá trị con người của tôi đáng giá hơn một tỷ!”
"Nhưng cậu có biết bố tôi là ai không? Bố tôi là Lý Đại Hải! Là ông trùm trong lĩnh vực kinh doanh thời trang ở thành phố Đông Hải, được gọi là Lý tam gia người giàu nhất Đông Hải!"
Lý Trường Hà bày ra vẻ mặt tự mãn nói, ông ta cho rằng sau khi Chu Dương nghe cái tên này, chân của anh nhất định sẽ mềm nhũn!
Người giàu nhất Đông Hải! Người đàn ông giàu nhất Đông Hải!
Chu Dương sửng sốt trong chốc lát, liếc nhìn Ngưu Xuyên và Chu Minh: "Còn có người giàu nhất thành phố Đông Hải sao?"
Ngưu Xuyên lắc đầu, Chu Minh nói: "Đừng nhìn tôi, tôi vừa mới tới Đông Hải, nên không biết gì đâu”.
“Nhưng nếu được gọi là người giàu có nhất thì chắc cũng phải rất tài giỏi, nếu không thì sao có thể được gọi là người giàu có nhất được?”
Chu Dương cũng hơi nghi ngờ, cái thành phố Đông Hải này từ lúc nào lại lòi ra một người giàu có nhất?
Lý Đại Hải, kinh doanh thời trang? Có thể giàu có cỡ nào? Lẽ nào còn giàu có hơn gia tộc hạng nhất như Tôn gia và Tô gia?
Nhưng tại sao anh chưa từng nghe nói đến?
/1181
|