Cú đấm này khiến ông ta cảm thấy choáng váng.
Cái quái gì vậy? Rõ ràng ông ta sai tên này đến gây rắc rối cho công ty Danh Dương!
Sao lại đánh ông ta?
“Mày làm gì vậy? Không muốn sống phải không?”, Lý Trường Hà phẫn nộ gầm lên.
“Muốn sống hay không, ông nghĩ ông nói là được sao?”, tên cầm đầu chế nhạo, lại đá vào bụng Lý Trường Hà.
“Ông đây đánh ông thì ông có thể làm gì?”
Lý Trường Hà ngẩng đầu không dám tin.
Đến bây giờ ông ta vẫn không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ông ta mơ hồ nhận ra tên cầm đầu này đang tạo phản.
Nếu hắn tạo phản, thì công ty Danh Dương sẽ gặp rắc rối sao? Thẩm Bích Quân vẫn để ông đưa ra yêu cầu sao?
Đáp án hiển nhiên là phủ định, cuối cùng Lý Trường Hà cũng hiểu ra, mình đã bị lừa, chuyện này căn bản là một cái bẫy.
Rút lui!
Ông ta đơn phương độc mã, bây giờ toàn bộ công ty Danh Dương không có người của ông ta, ông ta đến đây chẳng phải tìm cái chết sao?
“Được, mày dám đánh tao”, Lý Trường Hà uy hϊế͙p͙ một câu và muốn rời đi: “Được, mày đợi đó cho tao!”
“Đừng quên, mày chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó chợ, còn tao là một ông chủ lớn có giá trị bản thân trêи một trăm triệu, đắc tội với tao thì sau này mày đừng hòng sống sót”.
Câu nói của Lý Trường Hà rất có uy lực, tiền mãi mãi là vua trong xã hội này.
Thật ra chủ yếu chia thành hai trường hợp, tiền và võ công là hai thứ bổ trợ cho nhau.
Lúc tiền của bạn đạt đến mức độ nhất định, võ công trở nên vô giá trong mắt bạn, cùng lí do đó, nếu võ công của bạn mạnh mẽ đến cảnh giới nhất định, tiền cũng có dễ như trở bàn tay.
Giống như Thường Uy mà Chu Dương gặp hai ngày trước.
Thường Uy cũng là một tên côn đồ, nhưng ban đầu hắn cho rằng Chu Dương chỉ là một tên phú ông giàu có, hắn không sợ hãi điều gì, thậm chí còn nghĩ cách lấy của cải trong tay Chu Dương.
Đó là vì bè phái của tên côn đồ như hắn rất lớn, bất khả chiến bại trong những người bình thường, đủ để đe dọa một phú ông giàu có.
Nhưng tên cầm đầu trước mặt không giống vậy, trong tay hắn chỉ có hơn chục người, còn Lý Trường Hà là một ông chủ lớn có giá trị bản thân hơn một trăm triệu, vị trí của hai bên đã hoán đổi.
Lý Trường Hà hoàn toàn có thể dùng tiền giết chết tên cầm đầu.
Sau khi nghe lời uy hϊế͙p͙ của Lý Trường Hà, trong mắt của tên cầm đầu cũng hiện lên sự sợ hãi.
Nhưng Chu Dương ở bên đá nhẹ vào hắn, hắn nhanh chóng phản ứng lại.
Giá trị bản thân trêи một trăm triệu? Rất nhiều sao? Ông có biết hai vị đại gia đứng đằng sau tôi bao nhiêu tiền không?
Thật ra ban đầu tên cầm đầu không định ra tay với Lý Trường Hà.
Hắn có thể gọi điện lừa Lý Trường Hà đến đây, mặc dù hai bên có thù hận, nhưng mối thù này có thể giải quyết.
Nhưng nếu tên cầm đầu ra tay đánh Lý Trường Hà, hai bên thật sự lâm vào thế thù hận thâm sâu.
Hắn sợ Lý Trường Hà trả thù, cho nên điều kiện ban đầu chỉ đồng ý lừa Lý Trường Hà qua đây. Sau khi hắn biết được giá trị bản thân của Chu Minh, hắn đột nhiên thay đổi ý định.
Chắc chắn phải ôm đùi hai vị đại gia này! Lý Trường Hà chả là cái thá gì!
Cho nên tên cầm đầu chủ động đưa ra yêu cầu đánh Lý Trường Hà.
“Ông muốn trả thù tôi ư?”, tên cầm đầu hỏi.
“Đúng, thế nào, thằng nhóc như mày dám làm chuyện lật lọng, sau này còn muốn tiếp tục sống sao?”, Lý Trường Hà hỏi ngược lại.
“Mày đợi đó cho tao, tao không tin mày có thể trốn cả đời ở công ty Danh Dương!”
Lý Trường Hà cũng biết, bây giờ mình chắc chắn không phải là đối thủ của tên cầm đầu.
Cho nên sau khi nói xong, ông ta rời đi: “Mày cứ ngoan ngoãn chờ đó cho tao!”
“Hôm nay ông đây không đợi ông thì có làm sao?”
Lý Trường Hà hừ một tiếng.
Tên cầm đầu đá ông ta ngã xuống đất: “Còn muốn trả thù ông đây sao, hôm nay ông có thể bình an vô sự rời khỏi đây rồi hẵng nói!”
Ba người Chu Dương, Ngưu Xuyên và Chu Minh đã quay người rời đi.
Còn tên cầm đầu bên này ấn cánh tay của Lý Trường Hà, kéo ông ta vào công ty Danh Dương.
Cho dù người có tâm nhìn thấy cảnh này hoặc thậm chí quay video thì nhóm người Chu Dương cũng có thể giải thích rằng, tên cầm đầu không liên quan đến công ty Danh Dương.
Thậm chí nói tên cầm đầu còn tấn công công ty Danh Dương.
Hoàn toàn không liên quan đến công ty Danh Dương!
Cứ như vậy, tên cầm đầu kéo Lý Trường Hà vào trong, sau đó vứt vào trong kho, Ngưu Xuyên, Chu Minh và Chu Dương mới xuất hiện.
“Các người, các người muốn làm gì?”, lúc này Lý Trường Hà đã biết sợ: “Tôi cảnh cáo các người đừng qua đây!”
“Tôi đề nghị các người đừng làm những chuyện nguy hiểm, rất nhiều người nhìn thấy chuyện tôi bị kéo vào công ty Danh Dương!”
Ánh mắt của Lý Trường Hà cảnh giác nhìn họ uy hϊế͙p͙.
Chu Dương khẽ cười, không hề phản bác, còn tùy ý tìm một chỗ để làm những việc tiếp theo.
“Thế nào? Bây giờ biết sợ chưa? Đi sớm vậy sao?”, Chu Dương cầm chai nước ngọt, vừa xoay nó trong tay vừa nói.
“Lý tổng, hình như chúng ta không có bất kì mối thù sâu sắc nào, tại sao ông cứ nhằm vào công ty Danh Dương không chịu buông tha?”
“Lúc bắt đầu, ông mưu tính làm khó tôi và Thẩm tổng, không muốn chúng tôi vào trong cuộc hội nghị”.
“Lúc đó, chúng tôi chưa từng đắc tội với ông, sau đó tôi đuổi ông ra khỏi ngành, điều này cũng là chuyện rất đương nhiên, hai chúng ta đã hết nợ rồi, tại sao ông còn muốn gây rắc rối cho chúng tôi?”
Chắc chắn Chu Dương không định buông tha cho Lý Trường Hà, nhưng anh cũng rất muốn biết rốt cuộc Lý Trường Hà ôm tâm trạng thế nào mà lại gây rắc rối cho mình.
Nếu ông ta thành thật thì sự trừng phạt sẽ tương đối nhẹ, còn nếu tên này cứ cương quyết gây rắc rối cho anh, vậy Chu Dương chắc chắn không tha cho ông ta.
“Hai bên rõ ràng?”, Lý Trường Hà chế nhạo: “Chu Dương, cậu dựa vào đâu nói hai chúng ta hết nợ? Cậu biết rằng sau khi tôi bị đá ra khỏi hiệp hội, công ty của tôi bị phá sản không?”
“Tôi chẳng qua chỉ gây khó dễ một chút, cậu lại phá hủy toàn bộ công ty của tôi, cậu nói hai chúng ta rõ ràng rồi sao?”
“Hai chúng ta dựa vào đâu hết nợ, cậu nợ tôi! Cho nên tôi mới tiếp tục gây rắc rối cho công ty Danh Dương!”
Lý Trường Hà dõng dạc nói, như thể đã gánh chịu uất ức rất lớn.
Nhưng Chu Dương bật cười khi nghe những lời vô lí này: “Trước đây công ty của ông dựa vào công ty Danh Dương để phát triển, nên ông không những không cảm kϊƈɦ, ngược lại còn gây khó dễ chúng tôi”.
“Sau này chúng tôi chỉ hủy hợp tác với ông mà thôi, ông tồn tại không được, điều này không liên quan gì đến công ty Danh Dương chúng tôi?”
/1181
|