Chu Dương sẽ không bao giờ quên bản thân anh và mẹ đã sống như thế nào trong những năm qua.
Trước khi nhận số tiền hai mươi triệu từ gia tộc, anh như một con chó đi ở rể, mỗi ngày phải trải qua muôn vàn khó khăn để gom góp lại số tiền ít ỏi chữa bệnh cho mẹ.
Còn cái gia tộc lớn mạnh Chu gia đó lại không quan tâm đến chuyện này.
Lẽ nào bọn họ không có một chút trách nhiệm nào sao?
Chu Dương nhớ lại thời thơ ấu của mình, khi một mình mẹ anh phải nuôi anh, thậm chí anh không có dũng khí nói chuyện với người khác, bởi vì những đứa trẻ khác sẽ bắt nạt anh, nói rằng anh là đứa trẻ không có bố.
Tuổi thơ của anh không hề vui vẻ một chút nào!
Ngay lúc Chu Dương hồi tưởng lại quá khứ, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng chuông cửa.
Chu Dương định thần lại, còn chưa kịp nghĩ ra rốt cuộc là ai đến thì đột nhiên có tiếng đập cửa sắt vang lên, kèm theo giọng nói thô bạo: “Chu Dương, đây là nhà của Chu Dương phải không? Mau mở cửa ra!”
“Ai mà hung hăng vậy?”, Chu Dương hơi kinh ngạc.
Bây giờ ở thành phố Đông Hải này, còn có ai dám nói chuyện với anh như thế?
Không phải Chu Dương cảm thấy bản thân mình tài giỏi, không ai có thể chống lại anh, mà là với thân phận bây giờ của anh, thì không ai có thể xúc phạm được!
Hồi nhỏ bị người khác bắt nạt cũng không sao, bây giờ anh cố gắng làm việc nhiều năm, đã đạt được thành tựu và địa vị đáng nể, anh còn phải cắn răng chịu đựng như trước sao?
Chu Dương nhíu mày bước ra ngoài, vừa mở cửa sắt liền nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Cậu là ai?”, Chu Dương hỏi.
Người đàn ông có khuôn mặt hơi lạ hơi quen cũng sửng sốt một hồi, nhìn chằm chằm Chu Dương một lúc.
Sau đó hắn nở một nụ cười khá đắc ý: “Ha ha, Chu Dương!”
“Ôi đúng là thằng nhóc cậu rồi, cậu đã trưởng thành rồi, ông đây suýt chút nữa không nhận ra!”
“Cậu là ai?”, Chu Dương vẫn chưa nhận ra đối phương, anh không vui nói.
“Tôi sao, Lưu Khánh Siêu! Sao nào? Nhóc con, bây giờ tài giỏi rồi, liền không nhận ra người cùng lớn lên hồi còn nhỏ sao?”, Lưu Khánh Siêu hung hăng đẩy Chu Dương: “Cậu không phải người không có nghĩa khí như vậy chứ?”
“Lưu Khánh Siêu …”, lông mày của Chu Dương hơi giãn ra, thản nhiên gật đầu: “Ồ, hóa ra là cậu, cậu đến đây làm gì?”
Chu Dương mở cửa sắt cho hắn vào, sau đó xoay người đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi.
Đúng là anh có quen biết với tên Lưu Khánh Siêu này.
Khi anh còn nhỏ, hắn là người luôn bắt nạt anh.
Với tình hình hiện giờ của Chu Dương, anh sẽ không chấp nhặt trả thù, nhưng anh vẫn không có ấn tượng tốt với loại người này.
Chỉ vì xem hắn như người từng quen biết cho nên mới để hắn vào biệt thự.
Nhưng Lưu Khánh Siêu hoàn toàn không nhận ra, sau khi vào biệt thự liền bắt đầu quan sát xung quanh, không ngừng thốt lên những câu kinh ngạc: “Chà, ngưỡng mộ thật, đúng là quá xa xỉ!”
“Biệt thự lớn này, sân lớn này, xem ra, tin đồn bên ngoài đúng là sự thật! Tên nhóc cậu thật sự phát đạt rồi!”
“Không ngờ hồi bé thằng nhóc cậu chỉ như một con chim nhỏ thế mà giờ lại có ngày có thể sống trong một biệt thự như vậy, chậc chậc chậc”.
“May mắn thôi”, Chu Dương không thèm để ý tới hắn, sau khi đưa hắn vào trong biệt thự, anh hỏi lại lần nữa: “Nói đi, cậu đến đây làm gì?”
“Hỏi tôi đến làm gì là có ý gì? Chu Dương, cậu như vậy là không đúng rồi, hai chúng ta lớn lên với nhau từ bé, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm thì không thể đến đây tìm cậu chơi đùa một chút ư? Cậu nhìn bộ dạng này của cậu đi, từ khi tôi bước vào cậu liền hỏi tôi đến đây làm gì mấy lần rồi đó?”
“Sao nào? Muốn đuổi tôi ư? Phát đạt rồi thì thật sự không nhận người quen nữa à?”
Lưu Khánh Siêu tỏ vẻ không vui nói với Chu Dương.
Chu Dương cũng không nói nên lời khi đối diện với tình huống này.
Lớn lên với nhau từ bé?
Đúng là chúng ta cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ quả thật có chơi cùng nhau.
Nhưng tôi và cậu không phải là bạn bè gì, từ trước đến giờ đều không phải là người cùng đi một con đường.
Không nhận người quen thì đã sao? Ông đây không muốn nhận quen biết với cậu đấy.
Chu Dương không nói ra những lời này, bởi vì cho tới bây giờ, tên Lưu Khánh Siêu này vẫn chưa từng thực sự chọc giận đến anh, chỉ là anh không có ấn tượng tốt với Lưu Khánh Siêu mà thôi, chưa đến mức vừa để cho người vào trong liền đuổi đi ngay.
Lúc này bà Chu cũng đẩy xe lăn đi ra: “Ôi, đây không phải là Khánh Siêu sao? Sao cháu lại đến đây?”
Bà Chu ở trong phòng ngủ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, cũng biết được thân phận của người đến.
Lưu Khánh Siêu ngẩng đầu lên nhìn thấy bà Chu thì sững sờ một lúc: “Góa phụ… Chu, cô Chu đó sao, cô, sao cô lại bị liệt rồi?”
Lưu Khánh Siêu chưa bao giờ gọi bà Chu là cô.
Khi Chu Dương còn nhỏ, bọn họ đều gọi bà ấy là góa phụ Chu.
Lần này gọi là cô Chu thì cảm thấy hơi khó khăn.
Cả Chu Dương và bà Chu đều nghe thấy sự thiếu tôn trọng trong giọng điệu của Lưu Khánh Siêu.
Sắc mặt của bà Chu hơi thay đổi, miễn cưỡng trả lời qua loa: “Ha ha, do sức khỏe không tốt thôi, hai năm trước cô mắc phải vài căn bệnh”.
Lúc này, trên mặt của Chu Dương đã nổi gân xanh.
Nếu tên Lưu Khánh Siêu này đến đây làm khách, mặc dù anh không quá hoan nghênh, nhưng cũng không đến nỗi phải đuổi thẳng người đi.
Nhưng nếu thằng nhóc này dùng thái độ như vậy để nói chuyện.
Vậy thì Chu Dương sẽ không khách sáo nữa.
“Này, cậu đến đây làm gì?”
“Nếu không có chuyện gì, thì bây giờ cút ngay đi cho tôi”, Chu Dương không chút nể nang nói thẳng.
Bà Chu cũng không bênh vực Lưu Khánh Siêu, mà chỉ thản nhiên ngồi ở bên cạnh.
Lưu Khánh Siêu sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Này, sao cậu phải hung dữ như vậy chứ?”
“Cậu tài giỏi rồi nên xem thường người khác có phải không, được thôi, Chu Dương, tôi đã nhận ra cậu là loại người gì rồi”.
“Tôi sẽ nói cho cậu biết hôm nay tôi đến đây là để làm gì, mấy anh em ở quê và tôi dự định hợp tác làm ăn, bây giờ trong tay vẫn thiếu chút vốn”.
“Nghe nói cậu phát đạt rồi, hình như trên người có giá trị tận mấy chục tỷ, nên tôi đến đây tìm cậu để lấy chút tiền chắc không quá đáng chứ”.
Lưu Khánh Siêu nằm dài trên ghế sofa, dùng thái độ như một đại ca nói với Chu Dương: “Đưa tôi một trăm triệu, tôi sẽ quay đầu rời đi, cứ như tôi muốn đến sống ở nhà cậu không bằng, sống trong biệt thự đúng quá tuyệt vời!”
“Cậu đưa tôi một trăm triệu, trở về tôi cũng phải mua một căn!”
Chu Dương sững sờ nhìn hắn.
Chu Dương cho rằng bản thân mình cũng coi như từng nhìn thấy vô số chuyện, bởi vì anh đã lăn lộn khắp nơi cũng nhiều năm.
Có loại người nào mà anh chưa từng gặp? Có sóng to gió lớn nào mà anh chưa va chạm? Thậm chí anh còn chứng kiến sự suy tàn của một gia tộc khổng lồ như Hứa gia, có bao nhiêu người tham gia vào chuyện này?
Chu Dương không dám nói bản thân mình đã trải qua tất cả những chuyện trên thế giới, nhưng ít nhiều thì anh có thể nhìn thấu bản chất của một vài người nào đó.
Nhưng Chu Dương chưa bao giờ phát hiện ra cái tên Lưu Khánh Siêu cùng anh lớn lên hồi nhỏ lại là người không biết xấu hổ đến như vậy!
Mức độ không biết xấu hổ này thực sự vượt xa sức tưởng tượng của anh!
Những lời mà hắn vừa thốt ra là lời nói của một con người sao? Là câu nói của một người muốn xin người ta giúp đỡ ư?
Nói cách khác, một con người bình thường có thể nói ra những điều này sao?
Trước khi nhận số tiền hai mươi triệu từ gia tộc, anh như một con chó đi ở rể, mỗi ngày phải trải qua muôn vàn khó khăn để gom góp lại số tiền ít ỏi chữa bệnh cho mẹ.
Còn cái gia tộc lớn mạnh Chu gia đó lại không quan tâm đến chuyện này.
Lẽ nào bọn họ không có một chút trách nhiệm nào sao?
Chu Dương nhớ lại thời thơ ấu của mình, khi một mình mẹ anh phải nuôi anh, thậm chí anh không có dũng khí nói chuyện với người khác, bởi vì những đứa trẻ khác sẽ bắt nạt anh, nói rằng anh là đứa trẻ không có bố.
Tuổi thơ của anh không hề vui vẻ một chút nào!
Ngay lúc Chu Dương hồi tưởng lại quá khứ, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng chuông cửa.
Chu Dương định thần lại, còn chưa kịp nghĩ ra rốt cuộc là ai đến thì đột nhiên có tiếng đập cửa sắt vang lên, kèm theo giọng nói thô bạo: “Chu Dương, đây là nhà của Chu Dương phải không? Mau mở cửa ra!”
“Ai mà hung hăng vậy?”, Chu Dương hơi kinh ngạc.
Bây giờ ở thành phố Đông Hải này, còn có ai dám nói chuyện với anh như thế?
Không phải Chu Dương cảm thấy bản thân mình tài giỏi, không ai có thể chống lại anh, mà là với thân phận bây giờ của anh, thì không ai có thể xúc phạm được!
Hồi nhỏ bị người khác bắt nạt cũng không sao, bây giờ anh cố gắng làm việc nhiều năm, đã đạt được thành tựu và địa vị đáng nể, anh còn phải cắn răng chịu đựng như trước sao?
Chu Dương nhíu mày bước ra ngoài, vừa mở cửa sắt liền nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Cậu là ai?”, Chu Dương hỏi.
Người đàn ông có khuôn mặt hơi lạ hơi quen cũng sửng sốt một hồi, nhìn chằm chằm Chu Dương một lúc.
Sau đó hắn nở một nụ cười khá đắc ý: “Ha ha, Chu Dương!”
“Ôi đúng là thằng nhóc cậu rồi, cậu đã trưởng thành rồi, ông đây suýt chút nữa không nhận ra!”
“Cậu là ai?”, Chu Dương vẫn chưa nhận ra đối phương, anh không vui nói.
“Tôi sao, Lưu Khánh Siêu! Sao nào? Nhóc con, bây giờ tài giỏi rồi, liền không nhận ra người cùng lớn lên hồi còn nhỏ sao?”, Lưu Khánh Siêu hung hăng đẩy Chu Dương: “Cậu không phải người không có nghĩa khí như vậy chứ?”
“Lưu Khánh Siêu …”, lông mày của Chu Dương hơi giãn ra, thản nhiên gật đầu: “Ồ, hóa ra là cậu, cậu đến đây làm gì?”
Chu Dương mở cửa sắt cho hắn vào, sau đó xoay người đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi.
Đúng là anh có quen biết với tên Lưu Khánh Siêu này.
Khi anh còn nhỏ, hắn là người luôn bắt nạt anh.
Với tình hình hiện giờ của Chu Dương, anh sẽ không chấp nhặt trả thù, nhưng anh vẫn không có ấn tượng tốt với loại người này.
Chỉ vì xem hắn như người từng quen biết cho nên mới để hắn vào biệt thự.
Nhưng Lưu Khánh Siêu hoàn toàn không nhận ra, sau khi vào biệt thự liền bắt đầu quan sát xung quanh, không ngừng thốt lên những câu kinh ngạc: “Chà, ngưỡng mộ thật, đúng là quá xa xỉ!”
“Biệt thự lớn này, sân lớn này, xem ra, tin đồn bên ngoài đúng là sự thật! Tên nhóc cậu thật sự phát đạt rồi!”
“Không ngờ hồi bé thằng nhóc cậu chỉ như một con chim nhỏ thế mà giờ lại có ngày có thể sống trong một biệt thự như vậy, chậc chậc chậc”.
“May mắn thôi”, Chu Dương không thèm để ý tới hắn, sau khi đưa hắn vào trong biệt thự, anh hỏi lại lần nữa: “Nói đi, cậu đến đây làm gì?”
“Hỏi tôi đến làm gì là có ý gì? Chu Dương, cậu như vậy là không đúng rồi, hai chúng ta lớn lên với nhau từ bé, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm thì không thể đến đây tìm cậu chơi đùa một chút ư? Cậu nhìn bộ dạng này của cậu đi, từ khi tôi bước vào cậu liền hỏi tôi đến đây làm gì mấy lần rồi đó?”
“Sao nào? Muốn đuổi tôi ư? Phát đạt rồi thì thật sự không nhận người quen nữa à?”
Lưu Khánh Siêu tỏ vẻ không vui nói với Chu Dương.
Chu Dương cũng không nói nên lời khi đối diện với tình huống này.
Lớn lên với nhau từ bé?
Đúng là chúng ta cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ quả thật có chơi cùng nhau.
Nhưng tôi và cậu không phải là bạn bè gì, từ trước đến giờ đều không phải là người cùng đi một con đường.
Không nhận người quen thì đã sao? Ông đây không muốn nhận quen biết với cậu đấy.
Chu Dương không nói ra những lời này, bởi vì cho tới bây giờ, tên Lưu Khánh Siêu này vẫn chưa từng thực sự chọc giận đến anh, chỉ là anh không có ấn tượng tốt với Lưu Khánh Siêu mà thôi, chưa đến mức vừa để cho người vào trong liền đuổi đi ngay.
Lúc này bà Chu cũng đẩy xe lăn đi ra: “Ôi, đây không phải là Khánh Siêu sao? Sao cháu lại đến đây?”
Bà Chu ở trong phòng ngủ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, cũng biết được thân phận của người đến.
Lưu Khánh Siêu ngẩng đầu lên nhìn thấy bà Chu thì sững sờ một lúc: “Góa phụ… Chu, cô Chu đó sao, cô, sao cô lại bị liệt rồi?”
Lưu Khánh Siêu chưa bao giờ gọi bà Chu là cô.
Khi Chu Dương còn nhỏ, bọn họ đều gọi bà ấy là góa phụ Chu.
Lần này gọi là cô Chu thì cảm thấy hơi khó khăn.
Cả Chu Dương và bà Chu đều nghe thấy sự thiếu tôn trọng trong giọng điệu của Lưu Khánh Siêu.
Sắc mặt của bà Chu hơi thay đổi, miễn cưỡng trả lời qua loa: “Ha ha, do sức khỏe không tốt thôi, hai năm trước cô mắc phải vài căn bệnh”.
Lúc này, trên mặt của Chu Dương đã nổi gân xanh.
Nếu tên Lưu Khánh Siêu này đến đây làm khách, mặc dù anh không quá hoan nghênh, nhưng cũng không đến nỗi phải đuổi thẳng người đi.
Nhưng nếu thằng nhóc này dùng thái độ như vậy để nói chuyện.
Vậy thì Chu Dương sẽ không khách sáo nữa.
“Này, cậu đến đây làm gì?”
“Nếu không có chuyện gì, thì bây giờ cút ngay đi cho tôi”, Chu Dương không chút nể nang nói thẳng.
Bà Chu cũng không bênh vực Lưu Khánh Siêu, mà chỉ thản nhiên ngồi ở bên cạnh.
Lưu Khánh Siêu sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Này, sao cậu phải hung dữ như vậy chứ?”
“Cậu tài giỏi rồi nên xem thường người khác có phải không, được thôi, Chu Dương, tôi đã nhận ra cậu là loại người gì rồi”.
“Tôi sẽ nói cho cậu biết hôm nay tôi đến đây là để làm gì, mấy anh em ở quê và tôi dự định hợp tác làm ăn, bây giờ trong tay vẫn thiếu chút vốn”.
“Nghe nói cậu phát đạt rồi, hình như trên người có giá trị tận mấy chục tỷ, nên tôi đến đây tìm cậu để lấy chút tiền chắc không quá đáng chứ”.
Lưu Khánh Siêu nằm dài trên ghế sofa, dùng thái độ như một đại ca nói với Chu Dương: “Đưa tôi một trăm triệu, tôi sẽ quay đầu rời đi, cứ như tôi muốn đến sống ở nhà cậu không bằng, sống trong biệt thự đúng quá tuyệt vời!”
“Cậu đưa tôi một trăm triệu, trở về tôi cũng phải mua một căn!”
Chu Dương sững sờ nhìn hắn.
Chu Dương cho rằng bản thân mình cũng coi như từng nhìn thấy vô số chuyện, bởi vì anh đã lăn lộn khắp nơi cũng nhiều năm.
Có loại người nào mà anh chưa từng gặp? Có sóng to gió lớn nào mà anh chưa va chạm? Thậm chí anh còn chứng kiến sự suy tàn của một gia tộc khổng lồ như Hứa gia, có bao nhiêu người tham gia vào chuyện này?
Chu Dương không dám nói bản thân mình đã trải qua tất cả những chuyện trên thế giới, nhưng ít nhiều thì anh có thể nhìn thấu bản chất của một vài người nào đó.
Nhưng Chu Dương chưa bao giờ phát hiện ra cái tên Lưu Khánh Siêu cùng anh lớn lên hồi nhỏ lại là người không biết xấu hổ đến như vậy!
Mức độ không biết xấu hổ này thực sự vượt xa sức tưởng tượng của anh!
Những lời mà hắn vừa thốt ra là lời nói của một con người sao? Là câu nói của một người muốn xin người ta giúp đỡ ư?
Nói cách khác, một con người bình thường có thể nói ra những điều này sao?
/1181
|