Khuôn mặt Tôn Thánh Kiệt nhanh chóng trở nên sưng tấy, hắn ngẩn người nhìn Tô Vỹ, không nói được lời nào.
Trêи thực tế hắn là con cháu của Tôn gia, còn Tô Vỹ chỉ là con cháu của Tô gia, nói thế nào thì hắn cũng lớn hơn Tô Vỹ một bậc.
Nhưng bây giờ, Chu Dương lại là người đứng sau Tô Vỹ!
“Hả? Sao anh không nói nữa? Lúc trước đứng ở địa bàn của Hứa gia, không phải anh rất oai phong kiêu ngạo sao?”, Tô Vỹ lại tát thêm một cái nữa.
“Nói đi, không khuất phục à?”
Tô Vỹ vừa đánh vừa hỏi Tôn Thánh Kiệt.
Tôn Thánh Kiệt bất lực, vì vậy chỉ có thể nhìn về phía Tôn Càn Khôn, hy vọng Tôn Càn Khôn có thể giúp hắn.
Tôn Càn Khôn tỏ vẻ tức giận, lúc này rồi cậu còn nhìn ông đây làm gì!
Ông đây có thể thay cậu xin xỏ sao!
“Chuyện của các người thì các người tự giải quyết đi”, Tôn Càn Khôn chỉ có thể nói: “Tôn gia chúng tôi sẽ không nhúng tay vào”.
“Tương tự, Chu tiên sinh cũng sẽ không nhúng tay vào”.
Đây là quyền hạn lớn nhất mà Tôn Càn Khôn có thể giành lấy cho Tôn Thánh Kiệt.
Thằng nhóc Tôn Thánh Kiệt cũng rất thông minh, nghe được những lời này của Tôn Càn Khôn, thì hắn lập tức hiểu nó có ý gì.
Hắn hoàn toàn có thể đấu lại được bởi vì đây là cuộc đấu tay đôi giữa hắn và Tô Vỹ!
Hắn gầm một tiếng và lao lên, ngay sau đó lại quay trở lại với cái mũi sưng vù, dù gì thì trước đây Tô Vỹ cũng từng học Taekwondo, sau đó còn theo Ngưu Xuyên lâu như vậy, cho nên hắn không thể nào là đối thủ của Tô Vỹ.
Đến lúc này, Tôn Càn Khôn cũng không còn cách nào khác ngoài việc nhìn Tôn Thánh Kiệt bị đánh.
“Nhận thua chưa?”, Tô Vỹ lại hỏi.
“Tôi thua rồi”, cuối cùng Tôn Thánh Kiệt cũng chịu thua.
“Tôi sai rồi, anh Tô, xin hãy tha cho tôi, còn cả anh Chu nữa, tôi thật sự sai rồi, hy vọng anh không chấp nhặt với tôi!”.
Lúc trước, Tôn Thánh Kiệt luôn chế nhạo xem thường Chu Dương, bây giờ cuối cùng cũng chịu cúi đầu xuống.
Không cúi đầu thì sẽ bị đánh!
Lúc này Chu Dương mới thản nhiên đáp lại: “Không liên quan gì đến tôi, từ trước đến nay tôi vẫn không chấp nhặt gì với cậu!”
Chu Dương thật sự là không thèm đếm xỉa đến Tôn Thánh Kiệt, nguyên nhân chính khiến anh làm như vậy là muốn trêu chọc Tôn Thánh Kiệt mà thôi, thứ hai là anh còn có một mục đích khác đó là muốn để Tô gia lên nắm quyền!
Mặc dù Chu Dương đã đánh bại Hứa gia, nhưng khắp thành phố Đông Hải đều công nhận rằng Tôn gia hơn hẳn Tô gia.
Nhưng bây giờ, Chu Dương yêu cầu Tô Vỹ tát Tôn Thánh Kiệt vài cái trước mặt mọi người, mà Tôn gia cũng không dám lên tiếng.
Nhìn bề ngoài thì đây có vẻ là một vấn đề nhỏ nhặt, nhưng trêи thực tế, chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến hai gia tộc.
Cũng bởi chuyện này mà sau này nếu Tôn gia và Tô gia tiếp xúc với nhau thì Tôn gia sẽ luôn phải vô thức cúi đầu trước Tô gia.
Đương nhiên Chu Dương cố ý ủng hộ Tô gia, dù sao thì cũng là đàn em đầu tiên của mình.
Khi Tô Thế Minh nhìn thấy cảnh này, ông ta phấn khích đến mức suýt chút nữa muốn nhảy dựng lên.
Tô gia của bọn họ cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu lên rồi! Cuối cùng họ cũng có thể đè bẹp được Tôn gia!
Tất cả những điều này đều nhờ đi theo Chu Dương!
Đám người Tô gia rất hào hứng, sắc mặt người của Tôn gia thì lại vô cùng khó coi, còn Chu Dương hoàn toàn không quá quan tâm đến chuyện này, không lâu sau anh trở về phòng khách.
Chuyện vừa rồi chỉ là một chuyện vặt vãnh, khi Chu Dương quay trở lại, Hổ gia, Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn cũng theo anh đi vào.
Họ tổ chức một cuộc họp nhỏ như nói chuyện phiếm.
Cuộc họp nhỏ này, theo một khía cạnh nào đó, đã hoàn toàn lập nên một khuôn mẫu kết cấu của thành phố Đông Hải!
Sản nghiệp của Hứa gia đã bị phá hủy gần hết, bởi vì trước đây Chu Dương lợi dụng một vài mối quan hệ để phong tỏa sản nghiệp của Hứa gia.
Bây giờ Hổ gia tiến vào làm chủ Hứa gia, Chu Dương đương nhiên dỡ bỏ những lệnh phong tỏa này.
Hứa gia giữ lại được sản nghiệp của bọn họ ở thành phố Đông Hải, còn Tôn gia được cung cấp một số nguồn hỗ trợ khác.
Cứ như vậy, kết cấu bây giờ của thành phố Đông Hải có lẽ người đứng đầu chính là Chu Dương, Hứa gia trở thành thế lực số một dưới tay Chu Dương, một gia tộc siêu lớn mạnh nắm trong tay hơn bốn mươi tông sư võ giả.
Còn Tô gia, tuy số lượng tông sư võ giả ít hơn Tôn gia hai người, nhưng địa vị lại cao hơn Tôn gia rất nhiều.
Đúng vậy, vẫn là do Tôn Càn Khôn đã đưa ra quyết định sáng suốt cuối cùng là đi theo Chu Dương.
Nếu để tên nhóc Tôn Thánh Kiệt làm chủ mọi chuyện, thì e rằng bây giờ Tôn gia của bọn họ sẽ không còn nữa.
Liệu rằng Tôn gia của bọn họ có thể sống sót khi đối đầu với một tổ hợp thế lực siêu lớn mạnh như vậy hay không?
Giống như gia tộc Đinh gia đứng thứ ba trong số những gia tộc hạng nhất ở thành phố Đông Hải.
Dường như Đinh gia đã bị gạt bỏ hoàn toàn, lần này cũng không nhúng tay vào, không có thay đổi gì, dù là thế mạnh về kinh tế hay thế mạnh khác, cũng không hề suy yếu một chút nào.
Nhưng tương lai của gia tộc này đều có thể dễ dàng nhìn thấy trước.
Tô gia, Tôn gia và Hứa gia về cơ bản đã trở thành một siêu liên minh, bởi vì bọn họ đều là đàn em của Chu Dương.
Còn về Đinh gia, với tư cách là gia tộc cuối cùng còn sót lại của gia tộc hạng nhất, chắc chắn sẽ ngày càng yếu thế đi khi đối mặt với siêu liên minh này, bởi vì nhiều ngành kinh tế trước đây của bọn họ đều trùng lặp với Tô gia và Tôn gia.
Bây giờ, bọn họ sẽ phải từ bỏ hoàn toàn những ngành này, có thể nói Đinh gia sẽ sớm yếu thể trở thành gia tộc hạng hai.
Vài câu nói bình thường của một số người đã thay đổi số phận của vô số người, nhưng không ai thực sự quan tâm đến những chuyện này.
Chu Dương nghỉ ngơi một lát, rồi trở về biệt thự của mình ở thành phố Đông Hải.
Lúc này anh đã hoàn toàn bình phục, bà Chu cũng không nhận thấy trạng thái bất thường nào trêи người anh.
Đương nhiên Chu Dương sẽ không nói ra những chuyện này, anh chỉ nhìn khuôn mặt ngày một già nua của bà Chu, rồi trong lòng thầm nghĩ, có lẽ đã đến lúc trở về Chu gia rồi.
Lúc đầu Chu Dương đã nhận được một thử thách của gia tộc.
Đưa cho anh hai mươi triệu, trong vòng hai năm, phải kiếm được tài sản gấp mười lần số tiền hai mươi triệu, thì anh có thể trở về Chu gia.
Đó cũng chính là khởi đầu cho sự trỗi dậy của Chu Dương.
Bây giờ thời hạn hai năm đang đến gần.
Chu Dương đã kiếm được số tiền hơn mười lần?
Con số đó đã nhiều hơn gấp một nghìn lần!
Bây giờ giá trị tài sản ròng của Chu Dương có thể không nhiều đến con số hai mươi tỷ, nhưng khối tài sản mà anh có thể huy động, khối tài sản bí mật mà anh đang có, đã vượt qua hai mươi tỷ từ lâu!
Vì vậy, không quá khi nói rằng anh đã nhân số tiền hai mươi triệu lên một nghìn lần trong hai năm.
Hơn nữa, anh còn trở thành một hoàng đế võ giả.
Thành tích như vậy chắc có thể trở về Chu gia rồi chứ.
Cũng có thể bắt Chu gia đưa ra một lời giải thích cho mẹ của anh.
Thực ra bây giờ Chu Dương cũng đã không còn hứng thú trở lại Chu gia nữa, dù sao anh cũng không thiếu tiền.
Sở dĩ anh muốn trở về Chu gia chính là muốn để Chu gia trả giá cho mẹ của anh.
Vốn dĩ mẹ anh cũng là một thành viên trong gia tộc siêu mạnh khiến cả thế giới khϊế͙p͙ sợ đó, nhưng lại bị đuổi ra khỏi nhà, một mình tần tảo khổ sở nuôi Chu Dương nhiều năm như vậy.
Điều này rõ ràng là không công bằng với mẹ anh, những năm này, mẹ của anh đã phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ cực?
Chu gia nhất định phải đưa ra một lời giải thích cho mẹ của anh!
Trêи thực tế hắn là con cháu của Tôn gia, còn Tô Vỹ chỉ là con cháu của Tô gia, nói thế nào thì hắn cũng lớn hơn Tô Vỹ một bậc.
Nhưng bây giờ, Chu Dương lại là người đứng sau Tô Vỹ!
“Hả? Sao anh không nói nữa? Lúc trước đứng ở địa bàn của Hứa gia, không phải anh rất oai phong kiêu ngạo sao?”, Tô Vỹ lại tát thêm một cái nữa.
“Nói đi, không khuất phục à?”
Tô Vỹ vừa đánh vừa hỏi Tôn Thánh Kiệt.
Tôn Thánh Kiệt bất lực, vì vậy chỉ có thể nhìn về phía Tôn Càn Khôn, hy vọng Tôn Càn Khôn có thể giúp hắn.
Tôn Càn Khôn tỏ vẻ tức giận, lúc này rồi cậu còn nhìn ông đây làm gì!
Ông đây có thể thay cậu xin xỏ sao!
“Chuyện của các người thì các người tự giải quyết đi”, Tôn Càn Khôn chỉ có thể nói: “Tôn gia chúng tôi sẽ không nhúng tay vào”.
“Tương tự, Chu tiên sinh cũng sẽ không nhúng tay vào”.
Đây là quyền hạn lớn nhất mà Tôn Càn Khôn có thể giành lấy cho Tôn Thánh Kiệt.
Thằng nhóc Tôn Thánh Kiệt cũng rất thông minh, nghe được những lời này của Tôn Càn Khôn, thì hắn lập tức hiểu nó có ý gì.
Hắn hoàn toàn có thể đấu lại được bởi vì đây là cuộc đấu tay đôi giữa hắn và Tô Vỹ!
Hắn gầm một tiếng và lao lên, ngay sau đó lại quay trở lại với cái mũi sưng vù, dù gì thì trước đây Tô Vỹ cũng từng học Taekwondo, sau đó còn theo Ngưu Xuyên lâu như vậy, cho nên hắn không thể nào là đối thủ của Tô Vỹ.
Đến lúc này, Tôn Càn Khôn cũng không còn cách nào khác ngoài việc nhìn Tôn Thánh Kiệt bị đánh.
“Nhận thua chưa?”, Tô Vỹ lại hỏi.
“Tôi thua rồi”, cuối cùng Tôn Thánh Kiệt cũng chịu thua.
“Tôi sai rồi, anh Tô, xin hãy tha cho tôi, còn cả anh Chu nữa, tôi thật sự sai rồi, hy vọng anh không chấp nhặt với tôi!”.
Lúc trước, Tôn Thánh Kiệt luôn chế nhạo xem thường Chu Dương, bây giờ cuối cùng cũng chịu cúi đầu xuống.
Không cúi đầu thì sẽ bị đánh!
Lúc này Chu Dương mới thản nhiên đáp lại: “Không liên quan gì đến tôi, từ trước đến nay tôi vẫn không chấp nhặt gì với cậu!”
Chu Dương thật sự là không thèm đếm xỉa đến Tôn Thánh Kiệt, nguyên nhân chính khiến anh làm như vậy là muốn trêu chọc Tôn Thánh Kiệt mà thôi, thứ hai là anh còn có một mục đích khác đó là muốn để Tô gia lên nắm quyền!
Mặc dù Chu Dương đã đánh bại Hứa gia, nhưng khắp thành phố Đông Hải đều công nhận rằng Tôn gia hơn hẳn Tô gia.
Nhưng bây giờ, Chu Dương yêu cầu Tô Vỹ tát Tôn Thánh Kiệt vài cái trước mặt mọi người, mà Tôn gia cũng không dám lên tiếng.
Nhìn bề ngoài thì đây có vẻ là một vấn đề nhỏ nhặt, nhưng trêи thực tế, chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến hai gia tộc.
Cũng bởi chuyện này mà sau này nếu Tôn gia và Tô gia tiếp xúc với nhau thì Tôn gia sẽ luôn phải vô thức cúi đầu trước Tô gia.
Đương nhiên Chu Dương cố ý ủng hộ Tô gia, dù sao thì cũng là đàn em đầu tiên của mình.
Khi Tô Thế Minh nhìn thấy cảnh này, ông ta phấn khích đến mức suýt chút nữa muốn nhảy dựng lên.
Tô gia của bọn họ cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu lên rồi! Cuối cùng họ cũng có thể đè bẹp được Tôn gia!
Tất cả những điều này đều nhờ đi theo Chu Dương!
Đám người Tô gia rất hào hứng, sắc mặt người của Tôn gia thì lại vô cùng khó coi, còn Chu Dương hoàn toàn không quá quan tâm đến chuyện này, không lâu sau anh trở về phòng khách.
Chuyện vừa rồi chỉ là một chuyện vặt vãnh, khi Chu Dương quay trở lại, Hổ gia, Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn cũng theo anh đi vào.
Họ tổ chức một cuộc họp nhỏ như nói chuyện phiếm.
Cuộc họp nhỏ này, theo một khía cạnh nào đó, đã hoàn toàn lập nên một khuôn mẫu kết cấu của thành phố Đông Hải!
Sản nghiệp của Hứa gia đã bị phá hủy gần hết, bởi vì trước đây Chu Dương lợi dụng một vài mối quan hệ để phong tỏa sản nghiệp của Hứa gia.
Bây giờ Hổ gia tiến vào làm chủ Hứa gia, Chu Dương đương nhiên dỡ bỏ những lệnh phong tỏa này.
Hứa gia giữ lại được sản nghiệp của bọn họ ở thành phố Đông Hải, còn Tôn gia được cung cấp một số nguồn hỗ trợ khác.
Cứ như vậy, kết cấu bây giờ của thành phố Đông Hải có lẽ người đứng đầu chính là Chu Dương, Hứa gia trở thành thế lực số một dưới tay Chu Dương, một gia tộc siêu lớn mạnh nắm trong tay hơn bốn mươi tông sư võ giả.
Còn Tô gia, tuy số lượng tông sư võ giả ít hơn Tôn gia hai người, nhưng địa vị lại cao hơn Tôn gia rất nhiều.
Đúng vậy, vẫn là do Tôn Càn Khôn đã đưa ra quyết định sáng suốt cuối cùng là đi theo Chu Dương.
Nếu để tên nhóc Tôn Thánh Kiệt làm chủ mọi chuyện, thì e rằng bây giờ Tôn gia của bọn họ sẽ không còn nữa.
Liệu rằng Tôn gia của bọn họ có thể sống sót khi đối đầu với một tổ hợp thế lực siêu lớn mạnh như vậy hay không?
Giống như gia tộc Đinh gia đứng thứ ba trong số những gia tộc hạng nhất ở thành phố Đông Hải.
Dường như Đinh gia đã bị gạt bỏ hoàn toàn, lần này cũng không nhúng tay vào, không có thay đổi gì, dù là thế mạnh về kinh tế hay thế mạnh khác, cũng không hề suy yếu một chút nào.
Nhưng tương lai của gia tộc này đều có thể dễ dàng nhìn thấy trước.
Tô gia, Tôn gia và Hứa gia về cơ bản đã trở thành một siêu liên minh, bởi vì bọn họ đều là đàn em của Chu Dương.
Còn về Đinh gia, với tư cách là gia tộc cuối cùng còn sót lại của gia tộc hạng nhất, chắc chắn sẽ ngày càng yếu thế đi khi đối mặt với siêu liên minh này, bởi vì nhiều ngành kinh tế trước đây của bọn họ đều trùng lặp với Tô gia và Tôn gia.
Bây giờ, bọn họ sẽ phải từ bỏ hoàn toàn những ngành này, có thể nói Đinh gia sẽ sớm yếu thể trở thành gia tộc hạng hai.
Vài câu nói bình thường của một số người đã thay đổi số phận của vô số người, nhưng không ai thực sự quan tâm đến những chuyện này.
Chu Dương nghỉ ngơi một lát, rồi trở về biệt thự của mình ở thành phố Đông Hải.
Lúc này anh đã hoàn toàn bình phục, bà Chu cũng không nhận thấy trạng thái bất thường nào trêи người anh.
Đương nhiên Chu Dương sẽ không nói ra những chuyện này, anh chỉ nhìn khuôn mặt ngày một già nua của bà Chu, rồi trong lòng thầm nghĩ, có lẽ đã đến lúc trở về Chu gia rồi.
Lúc đầu Chu Dương đã nhận được một thử thách của gia tộc.
Đưa cho anh hai mươi triệu, trong vòng hai năm, phải kiếm được tài sản gấp mười lần số tiền hai mươi triệu, thì anh có thể trở về Chu gia.
Đó cũng chính là khởi đầu cho sự trỗi dậy của Chu Dương.
Bây giờ thời hạn hai năm đang đến gần.
Chu Dương đã kiếm được số tiền hơn mười lần?
Con số đó đã nhiều hơn gấp một nghìn lần!
Bây giờ giá trị tài sản ròng của Chu Dương có thể không nhiều đến con số hai mươi tỷ, nhưng khối tài sản mà anh có thể huy động, khối tài sản bí mật mà anh đang có, đã vượt qua hai mươi tỷ từ lâu!
Vì vậy, không quá khi nói rằng anh đã nhân số tiền hai mươi triệu lên một nghìn lần trong hai năm.
Hơn nữa, anh còn trở thành một hoàng đế võ giả.
Thành tích như vậy chắc có thể trở về Chu gia rồi chứ.
Cũng có thể bắt Chu gia đưa ra một lời giải thích cho mẹ của anh.
Thực ra bây giờ Chu Dương cũng đã không còn hứng thú trở lại Chu gia nữa, dù sao anh cũng không thiếu tiền.
Sở dĩ anh muốn trở về Chu gia chính là muốn để Chu gia trả giá cho mẹ của anh.
Vốn dĩ mẹ anh cũng là một thành viên trong gia tộc siêu mạnh khiến cả thế giới khϊế͙p͙ sợ đó, nhưng lại bị đuổi ra khỏi nhà, một mình tần tảo khổ sở nuôi Chu Dương nhiều năm như vậy.
Điều này rõ ràng là không công bằng với mẹ anh, những năm này, mẹ của anh đã phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ cực?
Chu gia nhất định phải đưa ra một lời giải thích cho mẹ của anh!
/1181
|