Phòng họp vẫn im lặng, tất cả mọi người lặng lẽ nhìn Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
Cảnh này có vẻ hài hòa một chút, không ai từ chối yêu cầu của Thẩm Bích Quân, đây nên được coi là một điều tốt.
Nhưng mà, trong lòng Chu Dương thấy hơi bất an.
Những người này bề ngoài nghe theo lời họ, nhưng trêи thực tế, đây chắc chắn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Mặc dù Chu Dương không làm gì sai, những việc anh làm thực ra cũng không hề quá đáng chút nào.
Nhưng lòng người là một thứ rất phức tạp.
Ngay cả khi bạn là một người bảo vệ quyền lợi bình thường, bạn đang làm mọi việc rất hợp lý, nhưng chỉ cần phương pháp của bạn quá hống hách, người khác chắc chắn sẽ sợ bạn.
Tình hình hiện giờ chính là như vậy.
Những người ngoài cuộc này coi Chu Dương như là bạo chúa, Chu Dương giải thích cái gì cũng không ai quan tâm, bọn họ căn bản không dám phản bác lại.
Ai biết được tiếp theo đây Chu Dương có trở mặt hay không?
Tình huống này nhìn bề ngoài có vẻ như là chuyện tốt, nhưng cùng với sự tích tụ của thời gian, sự bất mãn ẩn sâu trong lòng những người này sẽ ngày càng sâu hơn.
Cuối cùng, giọt nước tràn ly.
Đây là một điều rất đáng sợ, dường như mọi người đều không có ý kiến về kế hoạch của Chu Dương và Thẩm Bích Quân, nhưng sau khi họ không ở đây nữa thì sẽ thế nào?
Có thể những người này sẽ âm thầm liên kết lại với nhau, rồi bí mật nói những điều không hay về Chu Dương sau lưng, hoặc thậm chí vạch ra một số kế sách để phản kháng.
Bề ngoài họ không dám thể hiện nhưng đợi đến khi bùng lên, chính là lúc mà mọi người đều đoàn kết lại với nhau, lúc đó đối với công ty Danh Dương quả là một thảm họa thật sự.
Khi đó, cho dù Chu Dương có lý luận với họ, phân bổ quyền và lợi ích hợp lý cho họ thì họ cũng sẽ không đồng ý.
Bởi vì bọn họ sẽ cảm thấy mình luôn bị Chu Dương và công ty Danh Dương áp chế, cho dù không hề có chuyện như vậy.
Nhưng nếu như họ đã nổi loạn, nhất định sẽ phải chà đạp Chu Dương cho đến chết.
Con người không thể đoán trước được, nhưng đối với những người thông minh, ở một mức độ lớn, có thể đoán được tâm lý của hầu hết những người bình thường.
Loại này được gọi là lề lối.
Đương nhiên Chu Dương là người thông minh như vậy nên anh đã đoán trước hậu quả.
Anh liền ra hiệu ngay với Thẩm Bích Quân.
Bây giờ tính cách của Chu Dương đã được hình thành một cách cố định, đó chính là một bạo chúa.
Đừng gây rối với tôi, gây rối với tôi thì tôi sẽ cho các người xong đời luôn.
Mặc dù anh là một bạo chúa nói lý lẽ, nhưng mọi người bất giác đều sẽ bỏ qua điều này.
Nhưng vẫn còn may, trêи thực tế không phải chỉ có một mình Chu Dương đại diện cho công ty Danh Dương, vậy nên lúc này vẫn còn một cơ hội cứu vãn rất lớn.
Bây giờ cách cứu vãn danh tiếng của công ty Danh Dương chính là để Thẩm Bích Quân ra mặt, anh và Thẩm Bích Quân, một người cứng một người mềm là được rồi.
Sau khi nhận được ánh mắt của Chu Dương, Thẩm Bích Quân gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó lạnh lùng nói với đám người kia: “Tại sao mọi người không nói gì?”
“Điều kiện mà công ty Danh Dương chúng tôi đưa ra có quá đáng không? Mọi người đừng có ý kiến gì nữa được không, công ty Danh Dương chúng tôi thực sự rất có thành ý đó”.
Thẩm Bích Quân cố ý bày ra một chút điệu bộ của phụ nữ, tư thế này, trêи thương trường đồng nghĩa với việc dễ bị bắt nạt.
Thêm vào đó những gì cô ấy nói, hầu như tất cả đều thể hiện sự rất yếu thế, những người bên dưới nhanh chóng tìm lấy lại được sự tự tin.
Đúng vậy, Chu Dương là một tên bạo chúa thì đã làm sao, công ty Danh Dương này không phải do Thẩm Bích Quân nói là được sao!
Và Thẩm Bích Quân này rõ ràng là một người có thể bắt nạt được!
Đầu óc của mọi người bắt đầu tỉnh táo dần lên.
Thực ra họ không hài lòng với kế hoạch vừa rồi.
Bởi vì theo kế hoạch do Thẩm Bích Quân đề xuất, trêи thực tế, cục diện của thành phố Đông Hải không hề thay đổi.
“Thẩm tổng, đúng là tôi có một số ý kiến!”, cuối cùng một người đứng lên nói với Thẩm Bích Quân.
Còn Thẩm Bích Quân tiếp tục tỏ ra yếu đuối: “À, hóa ra là Hứa tổng, ông Hứa xin cứ nói, nếu có chuyện gì mà công ty Danh Dương của chúng tôi làm không tốt, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi!”
Những lời nói này của Thẩm Bích Quân về cơ bản được cho là lời của một công ty rất yếu trêи thương trường.
Điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đàm phán giữa hai công ty? Tất nhiên là khí thế!
Vì vậy, trong tình huống bình thường, khi đàm phán, hai bên về cơ bản đều sẽ không ngừng thể hiện thanh thế của mình, dù có khoe khoang cũng phải làm, nhất định phải phát huy hết khí thế của mình.
Cách nói như Thẩm Bích Quân về cơ bản là đang ở vị trí cầu xin người khác.
Ví dụ, trong cuộc nói chuyện giữa nhà thầu và chủ đầu tư, nhà thầu sẽ sử dụng giọng điệu này để nói chuyện với chủ đầu tư, lý do quá đơn giản, bởi vì bạn đang muốn kiếm miếng ăn từ chỗ người ta!
Nói theo giọng điệu này về cơ bản có nghĩa là bạn thực sự có thể đưa ra các điều kiện theo ý muốn, miễn là nó không quá mức, bên kia sẽ đồng ý.
Và sau khi nghe thấy những lời của Thẩm Bích Quân, Hứa tổng – người đứng lên và đưa ra điều kiện đột nhiên cảm thấy hơi phiêu.
Không ngờ Thẩm Bích Quân của công ty Danh Dương lại dễ ăn hϊế͙p͙ như vậy!
Mình mới vừa mới đứng lên, cô ta đã hoàn toàn hoảng sợ, lại còn bảo mình tùy ý đưa ra điều kiện!
Nếu đã như vậy, mình lại còn không thức thời mà lớn tiếng sao?
Hứa tổng vốn chỉ định đưa ra ý kiến bình thường, đột nhiên đã thay đổi quyết định.
“Thẩm tổng, kế hoạch vừa rồi của cô thật sự là quá đáng. Tôi đề nghị cô nên phân chia 100% quyền đại lý sản phẩm của công ty Danh Dương. Chỉ có như vậy chúng tôi mới kiếm được miếng cơm, thị trường mới được coi là có thể cân bằng được!”
“Ông muốn 100% quyền đại lý ư?”, Thẩm Bích Quân nheo mắt như sắp điên lên.
Đùa gì chứ, Thẩm Bích Quân là một người phụ nữ quật cường đích thực tự đi lên bằng hai bàn tay trắng, làm sao cô có thể là kẻ ngốc khi đàm phán?
Nhưng Chu Dương khẽ ho một tiếng, cô lập tức rút lại lời nói tàn nhẫn.
Sau đó cô mới nhớ ra, mình đang sắm vai một nữ chủ tịch ngọt ngào ngốc nghếch không hiểu chuyện gì, kiểu mặc cả hống hách này đến lúc đó giao cho Chu Dương là xong.
Nếu cô cũng độc đoán như Chu Dương, thì cuộc họp này thật sự không cần thiết phải tiếp tục.
Vì vậy Thẩm Bích Quân lập tức trở lại vẻ mặt yếu ớt, có chút ấm ức nói: “Hứa tổng, chuyện này không hay lắm thì phải”.
“Nếu chúng tôi phân chia hết 100% quyền đại lý đối với sản phẩm này, công ty Danh Dương của chúng tôi còn bán hàng kiểu gì nữa, đổi luôn thành nhà máy cho rồi”.
“Một trăm phần trăm, có phải hơi nhiều không?”, Thẩm Bích Quân nhìn Hứa tổng bằng ánh mắt đau khổ.
Trong lòng Hứa tổng vui mừng khôn xiết, ông ta đã đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, Thẩm Bích Quân còn chưa phát điên sao?
Thậm chí, nghe giọng điệu, dường như còn có kịch hay nữa cơ, thậm chí cô ta còn không biết mặc cả gì mấy!
Vì vậy, ông Hứa cười đắc thắng, ra vẻ sếp lớn, duỗi một ngón tay ra lắc lắc nói: “Không, không, Thẩm tổng, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi”.
“Tôi không chỉ nói đến 100% quyền đại lý đối với sản phẩm hot thế hệ ba, mà là quyền đại lý đối với tất cả các sản phẩm!”
Cảnh này có vẻ hài hòa một chút, không ai từ chối yêu cầu của Thẩm Bích Quân, đây nên được coi là một điều tốt.
Nhưng mà, trong lòng Chu Dương thấy hơi bất an.
Những người này bề ngoài nghe theo lời họ, nhưng trêи thực tế, đây chắc chắn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Mặc dù Chu Dương không làm gì sai, những việc anh làm thực ra cũng không hề quá đáng chút nào.
Nhưng lòng người là một thứ rất phức tạp.
Ngay cả khi bạn là một người bảo vệ quyền lợi bình thường, bạn đang làm mọi việc rất hợp lý, nhưng chỉ cần phương pháp của bạn quá hống hách, người khác chắc chắn sẽ sợ bạn.
Tình hình hiện giờ chính là như vậy.
Những người ngoài cuộc này coi Chu Dương như là bạo chúa, Chu Dương giải thích cái gì cũng không ai quan tâm, bọn họ căn bản không dám phản bác lại.
Ai biết được tiếp theo đây Chu Dương có trở mặt hay không?
Tình huống này nhìn bề ngoài có vẻ như là chuyện tốt, nhưng cùng với sự tích tụ của thời gian, sự bất mãn ẩn sâu trong lòng những người này sẽ ngày càng sâu hơn.
Cuối cùng, giọt nước tràn ly.
Đây là một điều rất đáng sợ, dường như mọi người đều không có ý kiến về kế hoạch của Chu Dương và Thẩm Bích Quân, nhưng sau khi họ không ở đây nữa thì sẽ thế nào?
Có thể những người này sẽ âm thầm liên kết lại với nhau, rồi bí mật nói những điều không hay về Chu Dương sau lưng, hoặc thậm chí vạch ra một số kế sách để phản kháng.
Bề ngoài họ không dám thể hiện nhưng đợi đến khi bùng lên, chính là lúc mà mọi người đều đoàn kết lại với nhau, lúc đó đối với công ty Danh Dương quả là một thảm họa thật sự.
Khi đó, cho dù Chu Dương có lý luận với họ, phân bổ quyền và lợi ích hợp lý cho họ thì họ cũng sẽ không đồng ý.
Bởi vì bọn họ sẽ cảm thấy mình luôn bị Chu Dương và công ty Danh Dương áp chế, cho dù không hề có chuyện như vậy.
Nhưng nếu như họ đã nổi loạn, nhất định sẽ phải chà đạp Chu Dương cho đến chết.
Con người không thể đoán trước được, nhưng đối với những người thông minh, ở một mức độ lớn, có thể đoán được tâm lý của hầu hết những người bình thường.
Loại này được gọi là lề lối.
Đương nhiên Chu Dương là người thông minh như vậy nên anh đã đoán trước hậu quả.
Anh liền ra hiệu ngay với Thẩm Bích Quân.
Bây giờ tính cách của Chu Dương đã được hình thành một cách cố định, đó chính là một bạo chúa.
Đừng gây rối với tôi, gây rối với tôi thì tôi sẽ cho các người xong đời luôn.
Mặc dù anh là một bạo chúa nói lý lẽ, nhưng mọi người bất giác đều sẽ bỏ qua điều này.
Nhưng vẫn còn may, trêи thực tế không phải chỉ có một mình Chu Dương đại diện cho công ty Danh Dương, vậy nên lúc này vẫn còn một cơ hội cứu vãn rất lớn.
Bây giờ cách cứu vãn danh tiếng của công ty Danh Dương chính là để Thẩm Bích Quân ra mặt, anh và Thẩm Bích Quân, một người cứng một người mềm là được rồi.
Sau khi nhận được ánh mắt của Chu Dương, Thẩm Bích Quân gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó lạnh lùng nói với đám người kia: “Tại sao mọi người không nói gì?”
“Điều kiện mà công ty Danh Dương chúng tôi đưa ra có quá đáng không? Mọi người đừng có ý kiến gì nữa được không, công ty Danh Dương chúng tôi thực sự rất có thành ý đó”.
Thẩm Bích Quân cố ý bày ra một chút điệu bộ của phụ nữ, tư thế này, trêи thương trường đồng nghĩa với việc dễ bị bắt nạt.
Thêm vào đó những gì cô ấy nói, hầu như tất cả đều thể hiện sự rất yếu thế, những người bên dưới nhanh chóng tìm lấy lại được sự tự tin.
Đúng vậy, Chu Dương là một tên bạo chúa thì đã làm sao, công ty Danh Dương này không phải do Thẩm Bích Quân nói là được sao!
Và Thẩm Bích Quân này rõ ràng là một người có thể bắt nạt được!
Đầu óc của mọi người bắt đầu tỉnh táo dần lên.
Thực ra họ không hài lòng với kế hoạch vừa rồi.
Bởi vì theo kế hoạch do Thẩm Bích Quân đề xuất, trêи thực tế, cục diện của thành phố Đông Hải không hề thay đổi.
“Thẩm tổng, đúng là tôi có một số ý kiến!”, cuối cùng một người đứng lên nói với Thẩm Bích Quân.
Còn Thẩm Bích Quân tiếp tục tỏ ra yếu đuối: “À, hóa ra là Hứa tổng, ông Hứa xin cứ nói, nếu có chuyện gì mà công ty Danh Dương của chúng tôi làm không tốt, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi!”
Những lời nói này của Thẩm Bích Quân về cơ bản được cho là lời của một công ty rất yếu trêи thương trường.
Điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đàm phán giữa hai công ty? Tất nhiên là khí thế!
Vì vậy, trong tình huống bình thường, khi đàm phán, hai bên về cơ bản đều sẽ không ngừng thể hiện thanh thế của mình, dù có khoe khoang cũng phải làm, nhất định phải phát huy hết khí thế của mình.
Cách nói như Thẩm Bích Quân về cơ bản là đang ở vị trí cầu xin người khác.
Ví dụ, trong cuộc nói chuyện giữa nhà thầu và chủ đầu tư, nhà thầu sẽ sử dụng giọng điệu này để nói chuyện với chủ đầu tư, lý do quá đơn giản, bởi vì bạn đang muốn kiếm miếng ăn từ chỗ người ta!
Nói theo giọng điệu này về cơ bản có nghĩa là bạn thực sự có thể đưa ra các điều kiện theo ý muốn, miễn là nó không quá mức, bên kia sẽ đồng ý.
Và sau khi nghe thấy những lời của Thẩm Bích Quân, Hứa tổng – người đứng lên và đưa ra điều kiện đột nhiên cảm thấy hơi phiêu.
Không ngờ Thẩm Bích Quân của công ty Danh Dương lại dễ ăn hϊế͙p͙ như vậy!
Mình mới vừa mới đứng lên, cô ta đã hoàn toàn hoảng sợ, lại còn bảo mình tùy ý đưa ra điều kiện!
Nếu đã như vậy, mình lại còn không thức thời mà lớn tiếng sao?
Hứa tổng vốn chỉ định đưa ra ý kiến bình thường, đột nhiên đã thay đổi quyết định.
“Thẩm tổng, kế hoạch vừa rồi của cô thật sự là quá đáng. Tôi đề nghị cô nên phân chia 100% quyền đại lý sản phẩm của công ty Danh Dương. Chỉ có như vậy chúng tôi mới kiếm được miếng cơm, thị trường mới được coi là có thể cân bằng được!”
“Ông muốn 100% quyền đại lý ư?”, Thẩm Bích Quân nheo mắt như sắp điên lên.
Đùa gì chứ, Thẩm Bích Quân là một người phụ nữ quật cường đích thực tự đi lên bằng hai bàn tay trắng, làm sao cô có thể là kẻ ngốc khi đàm phán?
Nhưng Chu Dương khẽ ho một tiếng, cô lập tức rút lại lời nói tàn nhẫn.
Sau đó cô mới nhớ ra, mình đang sắm vai một nữ chủ tịch ngọt ngào ngốc nghếch không hiểu chuyện gì, kiểu mặc cả hống hách này đến lúc đó giao cho Chu Dương là xong.
Nếu cô cũng độc đoán như Chu Dương, thì cuộc họp này thật sự không cần thiết phải tiếp tục.
Vì vậy Thẩm Bích Quân lập tức trở lại vẻ mặt yếu ớt, có chút ấm ức nói: “Hứa tổng, chuyện này không hay lắm thì phải”.
“Nếu chúng tôi phân chia hết 100% quyền đại lý đối với sản phẩm này, công ty Danh Dương của chúng tôi còn bán hàng kiểu gì nữa, đổi luôn thành nhà máy cho rồi”.
“Một trăm phần trăm, có phải hơi nhiều không?”, Thẩm Bích Quân nhìn Hứa tổng bằng ánh mắt đau khổ.
Trong lòng Hứa tổng vui mừng khôn xiết, ông ta đã đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, Thẩm Bích Quân còn chưa phát điên sao?
Thậm chí, nghe giọng điệu, dường như còn có kịch hay nữa cơ, thậm chí cô ta còn không biết mặc cả gì mấy!
Vì vậy, ông Hứa cười đắc thắng, ra vẻ sếp lớn, duỗi một ngón tay ra lắc lắc nói: “Không, không, Thẩm tổng, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi”.
“Tôi không chỉ nói đến 100% quyền đại lý đối với sản phẩm hot thế hệ ba, mà là quyền đại lý đối với tất cả các sản phẩm!”
/1181
|