- “Có vật này thì bang chúng ta chắc ăn rồi. Đoàn dù sao số lượng cũng quá hạn chế, không nâng cấp thành bang thì mãi mãi chẳng thể so với người ta được.”
Tiến kế bên phụ họa cho Đức
- “Kiến bang lệnh đã có, giờ chúng ta dành một số tiền lớn đút lót cho tụi quan phủ nữa là xong.”
Ta nghe thế thắc mắc hỏi
- “Tại sao phải kiếm tiền đút lót?”
- “Mày không biết đó thôi, tạo bang thì dễ nhưng giữ bang phát triển lâu dài thì rất khó. Khi kiến tạo bang quốc gia sẽ cho đưa mày tới một tiểu trấn tùy ý để mày xây dựng trụ sở. Ở đó mày phải có nghĩa vụ bảo vệ thôn làng tránh cho ma thú tập kích, sau mỗi tháng quốc gia sẽ được trích một phần thuế đưa mày coi như thù lao bảo vệ thôn làng. Ngoài ra bang chúng ta có thể đầu tư, bảo kê một số cửa hàng do NPC mở phục vụ mạo hiểm giả để kiếm tiền lời thêm. Mày nghĩ coi nếu bị đưa tới ngôi làng năm xa khuất trong núi thì làm sao thông thương, phát triển đây, tiền không thu vào chỉ có nước chết đói. Điều quan trọng hơn là bãi luyện cấp. Xung quanh ma thú cấp quá thấp bang chúng đi xa luyện cấp tốn thời gian vô ích, truyền tống trận thì lại tốn tiền. Tao nghe nói mấy bang khác khi thành lập đều cúng cho mấy lão quan huyện một số tiền lớn thì mới được thôn trang kha khá, còn không thì chờ đưa tới nơi khỉ ho gà gày chó ỉa mèo kêu đi.”
- “Thì ra thế, nếu vậy tao có thể giúp được tụi bây.”
Ta lại móc từ trong tội ác giới chỉ ra lệnh bài tên Bạch tiểu tử trước khi rời khỏi đưa ta. Đây là thù lao cho việc ta trợ giúp tam công chúa. Ta đã đi tới quan huyện hỏi thăm, mới biết rằng đây là lệnh bài phong thưởng đất đai khi muốn thành lập bang phái. Trong Chân Đế, các khu dân cư được chia thành mười cấp. Cấp một - thôn, bản, ấp.cấp hai – làng, cấp ba - hương, trang ấp, cấp bốn - tiểu trấn, cấp năm – hương trấn, cấp sáu - thành trấn, cấp bảy – châu Thành, cấp tám – phủ thành, cấp chín - vương Thành, cấp mười - đô thành. Đô thành tự nhiên là nơi hoàng đế cùng hoàng tộc cư ngụ. Lệnh bài trong tay nếu đem đến quan huyện lập tức sẽ được cấp cho một mảnh đất tốt ở hương trấn và có vị trí địa lý thuận lợi nhất cho việc phát triển bang phái. Ta bởi vì không thể thành lập bang phái nên khi nghe xong cũng đem việc này quên mất. Hôm nay tụi nó không nói chắc có lẽ ta cũng chẳng đem lệnh bài phong thưởng này ra. Đức Tiến nghe ta nói xong công dụng của lệnh bài, lần này con tim tụi nó chịu quá nhiều kích thích lăn đùng ra xỉu tại chỗ, trước khi ngất đi ta thoáng nghe tụi nó rủa ba chữ “đồ quái vật”.
An bài xong chuyện xây dựng bang phái, hai tụi nó mặt mày tươi rói. Tuy nhiên hai đứa cũng không chạy đi đăng ký lập bang ngay mà chờ đợi. Tiến bảo bát đại bang phái giờ tranh chiến liên miên, liên minh với nhau, nếu giờ đi lập bang chẳng khác gì đưa cổ chờ kẻ khác tới chém. Hai đứa dự định tìm kiếm liên minh bảo hộ trước rồi lập bang sau. Trước thế cục hiện nay, liên minh nào xuất hiện thêm đồng minh tất nhiên sẽ có ưu thế hơn các liên minh còn lại. Bang chủ bọn họ cũng không ngốc đến nỗi đi từ chối viện trợ tiềm năng này. Chính vì thế hai tụi nó rất tự tin trong việc đề nghị liên minh.
Ta cũng chẳng quan tâm việc đó cho lắm. Chỉ cần hai tụi nó đừng liên minh với kẻ đối địch cùng ta là được.
- “Đi gặp đám anh em cũ không?”
Tiến hỏi, nhưng ta khéo léo từ chối
- “Thôi, thân phận tao giờ mẫn cảm lắm. Lòi mặt ra thì liên lụy tới tụi bây.”
- “Mày cũng lạ, chơi gì không chơi lại đi làm ma thú, phải đánh gamer mạo hiểm giả mới lên kinh nghiệm, bị cả server truy sát quả thật đáng lắm.”
Ta gãi gãi đầu nói
- “Số nó thế biết làm sao giờ. Mà giết người riết cũng đâm ra nghiện, giờ mà một ngày không xử vài đứa thì ngủ không ngon.”
- “Trang bị thì tụi tao sẽ trả tiền sau, hiện giờ cũng đang gặp rắc rối một tí, tiền bao nhiêu điều đổ vào trong game, có chút khó tiêu.”
Đức thở ngắn than dài, mặc dù tụi nó gia đình giàu có nhưng sự nghiệp thì không có nên tiền tiêu vặt tất nhiên có hạn. Đừng nghĩ con đại gia ai nấy đều được cho tiền tỷ đi tiêu xài. Những gia đình truyền thống lâu đời như gia đình Đức, Tiến rất chú trọng tới việc bồi dưỡng thế hệ kế tục, và nhất là hai đứa đều là con trưởng trong tộc phải kế thừa gia tộc sau này. Tiền tiêu thì có nhưng nhiều để tụi nó phung phí thì không bao giờ, mà nếu như gia đình phát hiện tụi nó quá ỷ vào tiền có khi lại bị cắt tiền tiêu cũng không chừng.
Tiến bỗng nhiên xoay quay hỏi ta
- “Cái vụ làm ăn hôm bữa mày tính toán tới đâu rồi?”
- “Xa sỉ phẩm vẫn nghiên cứu nhưng tao dự tính thành lập thêm một tập đoàn chuyên cung cấp tiêu hao phẩm cho mạo hiểm giả ví dụ như hồi huyết dược, hồi ma pháp dược, các loại thức ăn, nước uống, nếu có bán thêm vũ khí, trang bị thì càng tốt.”
Đức cười lớn
- “Ý tưởng thì khá đấy nhưng không khả thi đâu mày ơi. Mày cứ nghĩ thế này nếu mày có suy nghĩ như thế chẳng lẽ kẻ khác không có hay sao. Tao biết vài tập đoàn cũng thử đầu tư vào xây dựng các hợp tác xã thuê đất trồng dược liệu chế tạo dược phẩm hay thuê nhân công NPC đi khai khoáng. Kết quả cuối cùng là tiền mất tật mang. Bởi vì NPC tự gọi họ là nguyên trụ dân đối với chúng ta là dị nhân có chút bài xích nên nhân tài ít khi đi làm thuê cho họ, vả lại quốc gia đánh thuế rất cao, sản phẩm làm ra giá thành còn mắc hơn trong dược điếm hay lò rèn bình thường mà chất lượng chưa chắc bằng, thử hỏi ai vào mua đây.”
- “Nhưng tao nghe nói nếu đánh quái thu được thôn trưởng lệnh bài thì sẽ có thôn trang riêng, lúc đó chẳng phải dễ dàng hơn sao.”
- “Như thế còn tệ hơn. Đồng ý một tháng thuế thu vào rất khả quan, nhiều hơn mạo hiểm giả đi đánh quái, làm nhiệm vụ, chỉ là tiền đó đâu phải mày ăn một mình. Phần lớn dành vào kiến thiết thôn trấn. Ta nghe đồn khi làm trưởng thôn xây dựng công trình kiến trúc giá cả mày nhìn là muốn rớt hàm răng ra ngoài luôn. Đồng ý rằng sẽ có đứa phất lên nhờ xây dựng thôn trang nhưng xác suất quá thấp, độ khó mà hệ thống dành cho xây dựng giả cao gấp mấy chục lần mạo hiểm giả. Nào là sơn tặc đánh phá, ma thú tập nhiễu, dịch bệnh, thiên tai nhân họa nghe mà muốn bệnh. Bên server mình thì chưa có ai đánh rớt trưởng thôn lệnh bài nhưng server nước ngoài thì có rồi. Hôm bữa tao đọc thấy có thằng trưởng thôn kia sau một dịch bệnh, thôn dân vốn ba chục người chết gần hết chỉ còn thằng trưởng thôn cùng hai thôn dân khác. Làng coi như tiêu, thằng đó chỉ còn cách chịu sự trừng phạt của triều đình biếm hạ dân thường rớt xuống cấp một luyện lại từ đầu.”
Ta vuốt mồ hôi nặng nhọc nói
- “Có quá đáng đến thế không?”
- “Gạt mày làm chi. Nên nhớ trưởng thôn có quyền lực không khác gì đoàn chủ cấp thấp lại được sự bảo vệ của quốc gia, có thể xây dựng quân đội vũ trang lại có trụ sở phát triển. Không tăng độ khó lên thì gamer đi làm trưởng thôn hết có phải sướng hơn không. Cái gì cũng vậy mày ơi. Khó khăn càng lớn thì thu hoặch càng phong phú.”
Ta không lên tiếng, kế hoặch ban đầu vốn hoàn mỹ bị tan vỡ có chút khó chịu. Tuy nhiên ta không lấy đó phiền lòng, nếu quá dễ dàng thì ai cũng làm được còn đợi ta đến chia bát canh hay sao. Dù sao Chân Đế vẫn là nơi đầy tiềm năng cần khai phát, thuốc nhuộm tóc là minh chứng tốt nhất cho một kẻ không bằng cấp như ta vẫn kiếm được số tiền lớn mặc dù ta chẳng có ra bao nhiêu sức lực.
Hai đứa thấy ta âm trầm không nói, nghĩ rằng ta buồn bởi kế hoặch bị phá sản.Tụi nó kéo ta đi tham quan Thăng Long thành cho khuây khỏa. Đây ít ra chính là thành đô lớn nhất đông huyễn đại lục tất nhiên có rất nhiều thứ thú vị, nếu không đi tham quan mới là có lỗi với bản thân.
Loanh quanh một hồi quanh các khu buôn bán giải trí nổi tiếng ở đô thành, ba đứa ta đi tới Ngọc Long Đấu Gía Thành, là tổ chức đấu giá lớn nhất đại lục. Ở hầu hết các thành thị cấp bảy trở lên đều có một đấu giá thành của bọn họ. Thật ra không phải bọn họ chiếm độc tôn về việc đấu giá, vẫn có vài tập đoàn lớn đứng ra tổ chức nhiều khu đấu giá nhưng trình độ nhỏ lẻ đó so với Ngọc Long Đấu Gía Thành quả là kiến so với voi. Đều đáng nói là Ngọc Long hội trải dài từ nam chí bắc nhưng rất ít kẻ nào dám đụng tới bọn họ kể cả thế gia vọng tộc. Người ta đồn rằng lão bản Ngọc Long hội có quan hệ sâu xa với đương kim hoàng đế nên mới được chiếu cố đến như vậy. Dù sao tin đồn chỉ là tin đồn, không có bằng chứng xác minh quan hệ giữa lão bản với hoàng thất, tuy nhiên quyền lực của Ngọc Long hội không thể không thừa nhận.
- “Chúng ta lần gặp may rồi. Không ngờ lại tới đúng thời gian Ngọc long đấu giá thành tổ chức cuộc đấu giá lớn nhất hàng năm: Tinh ngọc tụ hội. Lần này chắc kiếm chác được chút đồ tốt nha.”
Tiến nghe Đức lả vã lắc đầu buồn bã
- “Mày đừng có mà mơ mộng sớm thế. Biết tinh ngọc tụ hội hôm nay không phải bản thân mình còn có thất đại bang phái, rồi đại biểu các tập đoàn lớn, đó mới là gamer chưa kể NPC cũng sẽ tới, toàn đại gia tộc, có khi người trong hoàng thất cũng tham gia. Đi tranh với bọn họ chỉ có nằm mơ.”
Đức gãi đầu
- “Thử vận mà thôi, nếu không mua được coi như đi mở mang tầm nhìn cũng tốt. Chỉ đáng tiếc ông già tao luôn nói chơi game chỉ tốn thời gian, lão chưa nhìn ra tiềm năng của Chân Đế, nếu không thì chẳng phải cho tao một tí tiền thế này đâu.”
- “Tao cũng vậy thôi. Gia đình tao bắt tao thừa kế sản vật dòng họ tự nhiên không muốn tao đầu tư quá nhiều vào đây. Nếu không thì xin chút vốn phát triển bang chưa chắc thua kém mấy bang hiện nay.”
Ta thuận miệng nói
- “Thế tụi bây làm một bản kế hoặch đưa cho gia đình coi, mặc dù bên trong này buôn bán không được, nhưng quảng cáo marketing thì cũng không phải không được. Chỉ cần bang chúng đeo nhãn hiệu của công ty đó chẳng phải rất có tính tuyên truyền sao. Dù sao nơi này tính truyền cảm so với quảng cáo trên tivi cao hơn một bậc.”
Tiến kế bên phụ họa cho Đức
- “Kiến bang lệnh đã có, giờ chúng ta dành một số tiền lớn đút lót cho tụi quan phủ nữa là xong.”
Ta nghe thế thắc mắc hỏi
- “Tại sao phải kiếm tiền đút lót?”
- “Mày không biết đó thôi, tạo bang thì dễ nhưng giữ bang phát triển lâu dài thì rất khó. Khi kiến tạo bang quốc gia sẽ cho đưa mày tới một tiểu trấn tùy ý để mày xây dựng trụ sở. Ở đó mày phải có nghĩa vụ bảo vệ thôn làng tránh cho ma thú tập kích, sau mỗi tháng quốc gia sẽ được trích một phần thuế đưa mày coi như thù lao bảo vệ thôn làng. Ngoài ra bang chúng ta có thể đầu tư, bảo kê một số cửa hàng do NPC mở phục vụ mạo hiểm giả để kiếm tiền lời thêm. Mày nghĩ coi nếu bị đưa tới ngôi làng năm xa khuất trong núi thì làm sao thông thương, phát triển đây, tiền không thu vào chỉ có nước chết đói. Điều quan trọng hơn là bãi luyện cấp. Xung quanh ma thú cấp quá thấp bang chúng đi xa luyện cấp tốn thời gian vô ích, truyền tống trận thì lại tốn tiền. Tao nghe nói mấy bang khác khi thành lập đều cúng cho mấy lão quan huyện một số tiền lớn thì mới được thôn trang kha khá, còn không thì chờ đưa tới nơi khỉ ho gà gày chó ỉa mèo kêu đi.”
- “Thì ra thế, nếu vậy tao có thể giúp được tụi bây.”
Ta lại móc từ trong tội ác giới chỉ ra lệnh bài tên Bạch tiểu tử trước khi rời khỏi đưa ta. Đây là thù lao cho việc ta trợ giúp tam công chúa. Ta đã đi tới quan huyện hỏi thăm, mới biết rằng đây là lệnh bài phong thưởng đất đai khi muốn thành lập bang phái. Trong Chân Đế, các khu dân cư được chia thành mười cấp. Cấp một - thôn, bản, ấp.cấp hai – làng, cấp ba - hương, trang ấp, cấp bốn - tiểu trấn, cấp năm – hương trấn, cấp sáu - thành trấn, cấp bảy – châu Thành, cấp tám – phủ thành, cấp chín - vương Thành, cấp mười - đô thành. Đô thành tự nhiên là nơi hoàng đế cùng hoàng tộc cư ngụ. Lệnh bài trong tay nếu đem đến quan huyện lập tức sẽ được cấp cho một mảnh đất tốt ở hương trấn và có vị trí địa lý thuận lợi nhất cho việc phát triển bang phái. Ta bởi vì không thể thành lập bang phái nên khi nghe xong cũng đem việc này quên mất. Hôm nay tụi nó không nói chắc có lẽ ta cũng chẳng đem lệnh bài phong thưởng này ra. Đức Tiến nghe ta nói xong công dụng của lệnh bài, lần này con tim tụi nó chịu quá nhiều kích thích lăn đùng ra xỉu tại chỗ, trước khi ngất đi ta thoáng nghe tụi nó rủa ba chữ “đồ quái vật”.
An bài xong chuyện xây dựng bang phái, hai tụi nó mặt mày tươi rói. Tuy nhiên hai đứa cũng không chạy đi đăng ký lập bang ngay mà chờ đợi. Tiến bảo bát đại bang phái giờ tranh chiến liên miên, liên minh với nhau, nếu giờ đi lập bang chẳng khác gì đưa cổ chờ kẻ khác tới chém. Hai đứa dự định tìm kiếm liên minh bảo hộ trước rồi lập bang sau. Trước thế cục hiện nay, liên minh nào xuất hiện thêm đồng minh tất nhiên sẽ có ưu thế hơn các liên minh còn lại. Bang chủ bọn họ cũng không ngốc đến nỗi đi từ chối viện trợ tiềm năng này. Chính vì thế hai tụi nó rất tự tin trong việc đề nghị liên minh.
Ta cũng chẳng quan tâm việc đó cho lắm. Chỉ cần hai tụi nó đừng liên minh với kẻ đối địch cùng ta là được.
- “Đi gặp đám anh em cũ không?”
Tiến hỏi, nhưng ta khéo léo từ chối
- “Thôi, thân phận tao giờ mẫn cảm lắm. Lòi mặt ra thì liên lụy tới tụi bây.”
- “Mày cũng lạ, chơi gì không chơi lại đi làm ma thú, phải đánh gamer mạo hiểm giả mới lên kinh nghiệm, bị cả server truy sát quả thật đáng lắm.”
Ta gãi gãi đầu nói
- “Số nó thế biết làm sao giờ. Mà giết người riết cũng đâm ra nghiện, giờ mà một ngày không xử vài đứa thì ngủ không ngon.”
- “Trang bị thì tụi tao sẽ trả tiền sau, hiện giờ cũng đang gặp rắc rối một tí, tiền bao nhiêu điều đổ vào trong game, có chút khó tiêu.”
Đức thở ngắn than dài, mặc dù tụi nó gia đình giàu có nhưng sự nghiệp thì không có nên tiền tiêu vặt tất nhiên có hạn. Đừng nghĩ con đại gia ai nấy đều được cho tiền tỷ đi tiêu xài. Những gia đình truyền thống lâu đời như gia đình Đức, Tiến rất chú trọng tới việc bồi dưỡng thế hệ kế tục, và nhất là hai đứa đều là con trưởng trong tộc phải kế thừa gia tộc sau này. Tiền tiêu thì có nhưng nhiều để tụi nó phung phí thì không bao giờ, mà nếu như gia đình phát hiện tụi nó quá ỷ vào tiền có khi lại bị cắt tiền tiêu cũng không chừng.
Tiến bỗng nhiên xoay quay hỏi ta
- “Cái vụ làm ăn hôm bữa mày tính toán tới đâu rồi?”
- “Xa sỉ phẩm vẫn nghiên cứu nhưng tao dự tính thành lập thêm một tập đoàn chuyên cung cấp tiêu hao phẩm cho mạo hiểm giả ví dụ như hồi huyết dược, hồi ma pháp dược, các loại thức ăn, nước uống, nếu có bán thêm vũ khí, trang bị thì càng tốt.”
Đức cười lớn
- “Ý tưởng thì khá đấy nhưng không khả thi đâu mày ơi. Mày cứ nghĩ thế này nếu mày có suy nghĩ như thế chẳng lẽ kẻ khác không có hay sao. Tao biết vài tập đoàn cũng thử đầu tư vào xây dựng các hợp tác xã thuê đất trồng dược liệu chế tạo dược phẩm hay thuê nhân công NPC đi khai khoáng. Kết quả cuối cùng là tiền mất tật mang. Bởi vì NPC tự gọi họ là nguyên trụ dân đối với chúng ta là dị nhân có chút bài xích nên nhân tài ít khi đi làm thuê cho họ, vả lại quốc gia đánh thuế rất cao, sản phẩm làm ra giá thành còn mắc hơn trong dược điếm hay lò rèn bình thường mà chất lượng chưa chắc bằng, thử hỏi ai vào mua đây.”
- “Nhưng tao nghe nói nếu đánh quái thu được thôn trưởng lệnh bài thì sẽ có thôn trang riêng, lúc đó chẳng phải dễ dàng hơn sao.”
- “Như thế còn tệ hơn. Đồng ý một tháng thuế thu vào rất khả quan, nhiều hơn mạo hiểm giả đi đánh quái, làm nhiệm vụ, chỉ là tiền đó đâu phải mày ăn một mình. Phần lớn dành vào kiến thiết thôn trấn. Ta nghe đồn khi làm trưởng thôn xây dựng công trình kiến trúc giá cả mày nhìn là muốn rớt hàm răng ra ngoài luôn. Đồng ý rằng sẽ có đứa phất lên nhờ xây dựng thôn trang nhưng xác suất quá thấp, độ khó mà hệ thống dành cho xây dựng giả cao gấp mấy chục lần mạo hiểm giả. Nào là sơn tặc đánh phá, ma thú tập nhiễu, dịch bệnh, thiên tai nhân họa nghe mà muốn bệnh. Bên server mình thì chưa có ai đánh rớt trưởng thôn lệnh bài nhưng server nước ngoài thì có rồi. Hôm bữa tao đọc thấy có thằng trưởng thôn kia sau một dịch bệnh, thôn dân vốn ba chục người chết gần hết chỉ còn thằng trưởng thôn cùng hai thôn dân khác. Làng coi như tiêu, thằng đó chỉ còn cách chịu sự trừng phạt của triều đình biếm hạ dân thường rớt xuống cấp một luyện lại từ đầu.”
Ta vuốt mồ hôi nặng nhọc nói
- “Có quá đáng đến thế không?”
- “Gạt mày làm chi. Nên nhớ trưởng thôn có quyền lực không khác gì đoàn chủ cấp thấp lại được sự bảo vệ của quốc gia, có thể xây dựng quân đội vũ trang lại có trụ sở phát triển. Không tăng độ khó lên thì gamer đi làm trưởng thôn hết có phải sướng hơn không. Cái gì cũng vậy mày ơi. Khó khăn càng lớn thì thu hoặch càng phong phú.”
Ta không lên tiếng, kế hoặch ban đầu vốn hoàn mỹ bị tan vỡ có chút khó chịu. Tuy nhiên ta không lấy đó phiền lòng, nếu quá dễ dàng thì ai cũng làm được còn đợi ta đến chia bát canh hay sao. Dù sao Chân Đế vẫn là nơi đầy tiềm năng cần khai phát, thuốc nhuộm tóc là minh chứng tốt nhất cho một kẻ không bằng cấp như ta vẫn kiếm được số tiền lớn mặc dù ta chẳng có ra bao nhiêu sức lực.
Hai đứa thấy ta âm trầm không nói, nghĩ rằng ta buồn bởi kế hoặch bị phá sản.Tụi nó kéo ta đi tham quan Thăng Long thành cho khuây khỏa. Đây ít ra chính là thành đô lớn nhất đông huyễn đại lục tất nhiên có rất nhiều thứ thú vị, nếu không đi tham quan mới là có lỗi với bản thân.
Loanh quanh một hồi quanh các khu buôn bán giải trí nổi tiếng ở đô thành, ba đứa ta đi tới Ngọc Long Đấu Gía Thành, là tổ chức đấu giá lớn nhất đại lục. Ở hầu hết các thành thị cấp bảy trở lên đều có một đấu giá thành của bọn họ. Thật ra không phải bọn họ chiếm độc tôn về việc đấu giá, vẫn có vài tập đoàn lớn đứng ra tổ chức nhiều khu đấu giá nhưng trình độ nhỏ lẻ đó so với Ngọc Long Đấu Gía Thành quả là kiến so với voi. Đều đáng nói là Ngọc Long hội trải dài từ nam chí bắc nhưng rất ít kẻ nào dám đụng tới bọn họ kể cả thế gia vọng tộc. Người ta đồn rằng lão bản Ngọc Long hội có quan hệ sâu xa với đương kim hoàng đế nên mới được chiếu cố đến như vậy. Dù sao tin đồn chỉ là tin đồn, không có bằng chứng xác minh quan hệ giữa lão bản với hoàng thất, tuy nhiên quyền lực của Ngọc Long hội không thể không thừa nhận.
- “Chúng ta lần gặp may rồi. Không ngờ lại tới đúng thời gian Ngọc long đấu giá thành tổ chức cuộc đấu giá lớn nhất hàng năm: Tinh ngọc tụ hội. Lần này chắc kiếm chác được chút đồ tốt nha.”
Tiến nghe Đức lả vã lắc đầu buồn bã
- “Mày đừng có mà mơ mộng sớm thế. Biết tinh ngọc tụ hội hôm nay không phải bản thân mình còn có thất đại bang phái, rồi đại biểu các tập đoàn lớn, đó mới là gamer chưa kể NPC cũng sẽ tới, toàn đại gia tộc, có khi người trong hoàng thất cũng tham gia. Đi tranh với bọn họ chỉ có nằm mơ.”
Đức gãi đầu
- “Thử vận mà thôi, nếu không mua được coi như đi mở mang tầm nhìn cũng tốt. Chỉ đáng tiếc ông già tao luôn nói chơi game chỉ tốn thời gian, lão chưa nhìn ra tiềm năng của Chân Đế, nếu không thì chẳng phải cho tao một tí tiền thế này đâu.”
- “Tao cũng vậy thôi. Gia đình tao bắt tao thừa kế sản vật dòng họ tự nhiên không muốn tao đầu tư quá nhiều vào đây. Nếu không thì xin chút vốn phát triển bang chưa chắc thua kém mấy bang hiện nay.”
Ta thuận miệng nói
- “Thế tụi bây làm một bản kế hoặch đưa cho gia đình coi, mặc dù bên trong này buôn bán không được, nhưng quảng cáo marketing thì cũng không phải không được. Chỉ cần bang chúng đeo nhãn hiệu của công ty đó chẳng phải rất có tính tuyên truyền sao. Dù sao nơi này tính truyền cảm so với quảng cáo trên tivi cao hơn một bậc.”
/196
|