Sau khi vào sảnh tiệc, người Cố Thanh Bùi quen biết quá nhiều, rất nhanh tiếp khách không xuể.
Thời điểm hắn nhận được thư mời của Liên hội doanh nghiệp, nếu không phải biết vợ chồng Nguyên Lập Giang nhất định sẽ tham dự, hắn kỳ thật cũng rất muốn đến. Đây là một môi trường để liên hệ cùng trao đổi tin tức rất tốt, bởi vì người tham dự đều là những nhân vật có tiếng trong thương giới, cơ hội xã giao như vậy hắn lúc thường sẽ không bỏ qua.
Không ngờ rằng âm soa dương thác, hắn vẫn lại đến đây.
Hắn xốc lại tinh thần, vì công ty của mình mà bắt đầu công tác giao thiệp điêu luyện.
Nguyên Dương cùng Lưu Tư Văn luôn ở gần bên hắn, Cố Thanh Bùi không có chú ý tới, ánh mắt Nguyên Dương thường thường lướt về phía hắn.
Yến tiệc còn chưa có bắt đầu, mọi người qua lại tứ phía, nói chuyện phiếm. Một lát sau, Cố Thanh Bùi nghe được từ xa xa có người gọi hắn, nhìn lại, là Vương Tấn đã đến.
Hắn cầm ly rượu vừa định đi đến, thời điểm bước qua bên cạnh Nguyên Dương liền bị y một phen giữ lại. Nguyên Dương cúi đầu ghé bên tai hắn cảnh cáo nói: "Ông đêm nay đi theo tôi."
Cố Thanh Bùi không dấu vết kéo tay y ra, cười nghênh đón, "Anh Vương, anh đã đến rồi."
Vương Tấn cười vỗ vỗ cánh tay hắn, "Mấy tuần không gặp cậu rồi, nghe nói cậu bận tìm vốn, mời đi dùng bữa cũng không được, thời gian sít sao thế cơ à?"
"Cũng không hẳn vậy. Anh Vương, vị này là?"
"À, đây là tổng giám chiến lược tập đoàn XX, huynh đệ hai ngày trước vừa mới quen được, đặc biệt trượng nghĩa. Trương tổng, đây là tiểu lão đệ của tôi, họ Cố."
Hai người hàn huyên cùng nhau một hồi, trao đổi danh thiếp. Đương trò chuyện, ánh mắt Trương tổng bay tới phía sau Cố Thanh Bùi, trên mặt đổi vẻ tươi cười nhiệt tình, "Ai nha, Nguyên tổng."
Nguyên Dương không biết từ lúc nào đã tiến đến, y cười chào hỏi cùng Trương tổng, "Trương tổng, đã lâu không gặp, tôi cùng Cố tổng có chút chuyện cần thương lượng, xin mượn trước một lúc." Nói xong chẳng buồn nhìn Vương Tấn, tóm Cố Thanh Bùi lôi về, kéo thẳng đến một góc hội trường.
Mặt Cố Thanh Bùi không chút thay đổi hất tay y ra, chỉnh đốn lại tây trang phẳng phiu của mình: "Nguyên Dương, cậu hôm nay rốt cuộc muốn làm gì, chi bằng trước tiên nói rõ ràng. Nếu tôi cảm thấy có lợi, tôi sẽ phối hợp cậu, nhưng nếu cậu muốn đùa giỡn gì đó, tôi khuyên cậu đừng có quá ngây ngô."
Nguyên Dương nhìn hắn vài giây, sau đó cong môi cười, "Tôi sẽ nói cho ông một tin tức nội bộ nhé."
"Nói."
"Liên hội doanh nghiệp hôm nay sẽ tuyên bố một sự kiện, ban trị sự chuẩn bị thành lập một Hợp tác xã tín dụng*, nghe nói giai đoạn phê duyệt đang thông thuận từng tầng, chậm nhất cuối năm có thể được phê duyệt, trên nguyên tắc hội viên đều có cơ hội tham gia cổ phần."
*HTX tín dụng: Một tổ chức chức vay mượn do nhân dân lao động ở nông thôn tự nguyện lập nên, với nhiệm vụ: Điều hòa vốn, xóa bỏ dần tệ nạn vay nặng lãi, hỗ trợ vốn để phát triển sản xuất cho người dân nghèo tại nông thô - wiki.
Trước mắt Cố Thanh Bùi sáng ngời. Loại bộ phận quỹ tín dụng thực hiện chức năng ngân hàng này, chính là một cơ cấu nguồn vốn cỡ lớn, một khi phê duyệt thành công, giá trị không thể đo lường. Đến lúc đó dòng tiền mặt sẽ điên cuồng tuôn vào, ai có cổ phần khống chế quỹ tín dụng này, sau này sẽ khỏi phải lo chuyện tiền bạc. Song loại quỹ tín dụng tư nhân này là tuyệt đối không có khả năng tự thành lập, chỉ có thể lấy danh nghĩa xí nghiệp quốc doanh hoặc hiệp hội thương nghiệp có quan hệ mật thiết với chính phủ, mà Liên hội doanh nghiệp XX chính là đơn vị thích hợp nhất.
Đây quả thật là một tin tức quý giá, ngay cả Cố Thanh Bùi cũng muốn chen một chân vào, song không có tài chính khổng lồ mua cổ phiếu, bản thân chỉ e ngay cả quyền lợi chiếm cổ phần công ty cũng không có. Hắn thấp giọng nói: "Cậu nói tiếp đi."
"Chuyện này là ba tôi triển khai, một khi thành công, có thể nắm giữ nguồn tiền mặt liên tục không ngừng. Nhưng một mình ông ấy vận hành không nổi, hôm nay sẽ công khai chiêu mộ cổ đông, một cổ phiếu bán một ngàn vạn, gom đủ một tỷ sẽ được đăng ký."
Cố Thanh Bùi ngược lại hít một hơi. Vốn khởi động khổng lồ như vậy, chẳng trách quá ít người dám làm, hơn nữa phê duyệt quỹ tín dụng khó khăn trùng trùng, nhất thiết phải có bản lĩnh thông thiên mới dám vung khẩu súng này, cũng chỉ có người có sức ảnh hưởng khổng lồ tại thành Bắc Kinh như Nguyên Lập Giang, mới dám đứng đầu.
Nguyên Dương nhìn về phía bàn chủ tịch, không biết từ khi nào, Nguyên Lập Giang đã muốn dắt Ngô Cảnh Lan lên bục đọc diễn văn, y khẽ nói: "Cổ đông gia nhập ít nhất không thể thấp hơn năm cổ phần, có thể dùng tài sản tốt niêm yết để bù trừ."
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Hiện tại nói thử chút xem, cậu cho tôi biết điều này là muốn làm gì."
Nguyên Dương cười cười, hỏi ngược lại: "Tôi hỏi ông, nếu tôi giúp ông lấy được nguồn vốn cho hơn hai ngàn mẫu đất kia, ông sẽ cảm tạ tôi như thế nào?"
"Tôi sẽ cho cậu một phần cổ phần danh nghĩa."
Nguyên Dương cười nhạo: "Thật là hào phóng."
"Giá trị thổ công ba ngàn vạn, cậu còn ngại ít sao?"
"Ông bất quá là đánh giá quá cao rồi, mảnh đất kia của ông tôi đã khảo sát qua, ba trăm triệu có đồ ngốc mới mua, cho dù có quy đổi*, nhiều nhất cũng chỉ có giá trị hai trăm. Hơn nữa, hiện tại giá thị trường đình trệ như vậy, ông có muốn quy đổi cũng khó, mà bán đi cũng chẳng được giá, không bằng hợp tác cùng tôi, cùng làm cổ đông quỹ tín dụng."
*Nguyên văn: 变现 (biến hiện - Liquidated): Đem tài sản/ chứng khoán có giá trị chuyển đổi sang tiền mặt.
Cố Thanh Bùi xoay chuyển con ngươi, lâm vào trầm tư.
Thanh âm trầm ổn của Nguyên Lập Giang vang lên trong sảnh tiệc, mọi người yên lặng nghe ông đọc diễn văn, thỉnh thoảng lại cho một tràng vỗ tay.
Nguyên Lập Giang cùng Ngô Cảnh Lan nhìn quét một lượt qua hội trường, thực dễ dàng liền thấy được Nguyên Dương cùng Cố Thanh Bùi song song đứng trong góc, hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp.
Nguyên Dương lướt nhìn họ một cái, bất động thanh sắc quay mặt đi, y cố ý vỗ vỗ lưng Cố Thanh Bùi, cúi đầu dán vào lỗ tai hắn, "Ông cần thời gian bao lâu để cân nhắc?" Động tác nhìn qua thực ám muội.
"Còn lâu, tin tức cậu đưa ra quá ít, tôi đầu tiên muốn biết chính là, cậu vì sao lại muốn lôi tôi vào?"
Nguyên Dương lộ ra một nụ cười có đủ dã tâm, "Tôi muốn cổ phần khống chế."
Cố Thanh Bùi cả kinh trong lòng, "Cậu muốn cổ phần khống chế ư?"
"Đúng vậy, tôi cần khối đất kia của ông để lấp kín một phần tiền mặt."
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Thứ nhất, ba cậu không có khả năng cho cậu cổ phần khống chế, thứ hai, trong thương hội này ngọa hổ tàng long, có thể lấy ra được tiền vốn năm trăm triệu, phải có đến mấy người. Cậu có thể bảo đảm những người này không có hứng thú với dự án này, cũng không cạnh tranh với cậu hay sao, đây chính là miếng thịt béo bở đó."
"Tôi sẽ hất cẳng từng kẻ bọn họ một."
Cố Thanh Bùi trầm mặc vài giây, mới nói: "Bao gồm cả ba cậu?"
"Bao gồm cả ba tôi." Nguyên Dương mặt không chút thay đổi nhìn cha mẹ trên bục.
Cố Thanh Bùi nhẫn lại nhịn, cuối cùng vẫn hỏi: "Cậu vì sao lại muốn làm như thế?"
Nguyên Dương thấp giọng nói: "Ông hiện tại không cần phải biết."
Cố Thanh Bùi nheo mắt lại, đối diện với sự cám dỗ quyền lợi cực đại, rất ít người có thể không động tâm, nếu thật sự có thể gia nhập cổ đông quỹ tín dụng này, cổ tức sau này cũng đủ chống đỡ để hắn đi làm bất cứ dự án nào. Với sự xung đột giữa hắn cùng Nguyên Lập Giang, hắn là không có khả năng có phần, chính là Nguyên Dương lại lộ vẻ tự tin tràn đầy, tựa hồ nhất định có thể gia nhập, thậm chí còn muốn có cổ phần khống chế.
Nếu gác mục đích của Nguyên Dương sang một bên không bàn tới, đề nghị này thật sự là mê người vô cùng.
Bất quá, hắn thủy chung vẫn duy trì đầu óc thanh tỉnh, hắn nói: "Nguyên Dương, huênh hoang chớ nên nói quá sớm. Cậu không nói cho tôi biết, cũng được, nhưng nếu là muốn lợi dụng tôi, trước hãy tự xem trọng lượng của mình đi đã."
Nguyên Dương không đáp lời, khóe miệng vẫn treo một tia cười lạnh giá.
Nguyên Lập Giang sau khi kết thúc đọc diễn văn, mấy hội trưởng thường vụ khác cũng đều đi lên nói vài câu, người bên dưới đã muốn vây quanh mấy chiếc bàn tròn, bắt đầu thưởng thức bữa ăn. Không ít người qua lại giữa sảnh tiệc, thiết lập mạng lưới giao thiệp của bản thân.
Lưu Tư Văn cầm một miếng bánh ngọt đi tới, "Hai người nha, sao không đi ăn chút gì đi, cả đêm chỉ toàn uống rượu suông."
Nguyên Dương nhìn xuyên qua phía sau cô, y nói: "Em ra ngoài một lát đi, trong vòng hai mươi phút đừng quay lại."
Lưu Tư Văn ngẩn người, cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, chính là tiếc nuối buông bánh ngọt trong tay xuống, xoay người bước đi.
Cố Thanh Bùi vừa quay đầu, liền thấy Nguyên Lập Giang cùng Ngô Cảnh Lan đi về phía bọn họ. Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nhìn bọn họ, ánh mắt cũng chẳng hề trốn tránh.
Hai người tiến đến, Nguyên Dương ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu, "Ba, mẹ."
Sắc mặt hai vợ chồng đều rất không tốt, Ngô Cảnh Lan nhìn nhìn xung quanh không có người, hạ thấp giọng nói: "Nguyên Dương, con đây là cố ý phải không?"
Nguyên Dương cười nói: "Mẹ, con không biết mẹ là chỉ cái gì."
Ngô Cảnh Lan vừa muốn mở miệng, Nguyên Lập Giang vỗ vỗ tay bà, ngăn lại. Ông nhìn về phía Cố Thanh Bùi, "Cố tổng, đã lâu không gặp."
Cố Thanh Bùi khẽ gật đầu, ngay cả miệng cũng chẳng mở, ân oán giữa hắn cùng Nguyên Lập Giang, làm cho hắn ngay cả lời khách sáo ngoài mặt cũng đều lười.
Nguyên Lập Giang cười cười, "Tôi tưởng rằng cậu không dám xuất hiện ở trước mặt tôi nữa. Sao vậy, là Nguyên Dương mang cậu tới à?"
Cố Thanh Bùi cũng cười, "Câu ‘ không dám ’ này, xin hỏi là nói lên từ đâu vậy?"
Nguyên Lập Giang liếc nhìn Nguyên Dương một cái, mới nói: "Cố tổng nói không giữ lời, người bình thường đều nên cảm thấy không có mặt mũi. Nếu Cố tổng một chút cũng không chột dạ, vậy chứng minh điều gì chứ?"
Cố Thanh Bùi cười lạnh một tiếng, "Tôi nói không giữ lời chỗ nào vậy?"
"Cậu nói không còn liên hệ với Nguyên Dương, trong khoảng thời gian này lại vẫn luôn lui tới, không sai chứ."
Cố Thanh Bùi ha ha cười hai tiếng, "Ngài không quản được con trai mình, để cậu ta lại bám dính tôi như trước, cái này phải trách ai đây."
Sắc mặt ba người Nguyên gia đều biến đổi, nhất là Nguyên Dương, âm thầm xiết chặt nắm tay.
Cố Thanh Bùi nghĩ đến đống hình năm đó khiến hắn mất sạch thể diện, hận ý trong lòng liền đè nén không nổi, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Nguyên Lập Giang, hắn ác ý kích động nói: "Con trai Nguyên đổng không muốn về nhà, tôi thấy rằng dù cho cổng Nguyên gia không quản chặt, thì chung quy cũng không thể bắt cửa sổ nhà người khác cũng phải khóa lại đi."
Ngữ khí của Ngô Cảnh Lan có chút sắc nhọn, "Cố tổng, cậu cố ý gây sự như vậy, có phải bị thứ gì kích động hay không, thế này không hề giống cậu."
Cố Thanh Bùi tao nhã chỉnh lại ca vát, hướng về phía Ngô Cảnh Lan cười, "Ngô tổng, không dám giấu diếm ngài, tôi đối với sự quấy rầy của Nguyên gia các người, thật sự là chịu không nổi nữa. Nếu các người có thể coi chừng Nguyên Dương, để cậu ta đừng có tìm đủ cách làm phiền tôi nữa, tôi quả thực vô cùng cảm kích." Thời điểm Cố Thanh Bùi nói những lời này, vẫn không hề nhìn Nguyên Dương. Hắn không cần dùng mắt để nhìn, cũng có thể cảm giác được làn da mình bị tầm mắt của Nguyên Dương thiêu đốt đau rát.
Hắn biết Nguyên Dương khó chịu, bị nhục nhã thẳng mặt như vậy, tự tôn cao ngạo của Nguyên Dương sao có thể không khó chịu. Hắn cũng bực bội, mỗi một cậu hắn nói tâm đều đau. Bất quá không sao, thứ hắn muốn chính là hiệu quả này, đối với đủ loại hành vi ý nghĩa bất minh của Nguyên Dương, hắn thật sự cảm thấy quá mệt mỏi rồi. Hắn lười phỏng đoán Nguyên Dương sau lưng đến tột cùng là cất giấu mục đích gì, thái độ ám muội không rõ ràng này đến tột cùng là muốn từ chỗ hắn lấy được cái gì. Hắn không muốn đoán, hơn nữa cũng chẳng muốn bị Nguyên Dương đùa giỡn.
Nguyên Dương đã cùng với trước kia như thể hai người. Tiểu chó săn hắn từng thích kia, trong hai năm tôi luyện sớm đã tan thành khói bụi, Nguyên Dương hiện tại, hành vi quái đản, tâm cơ quá nặng, làm cho hắn mệt mỏi ứng phó, hắn chỉ muốn né tránh.
Nếu cha mẹ của Nguyên Dương có thể dựa vào mục đích chung để giúp đỡ hắn, hắn có lẽ có thể được giải thoát rồi.
Lúc này, một cánh tay nặng nề khoác lên vai Cố Thanh Bùi.
Bốn người đứng tại một góc sảnh tiệc, tiếng âm nhạc hội trường không nhỏ, không ai nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Động tác của Nguyên Dương, cũng gần giống như bằng hữu kề vai sát cánh, chỉ có đương sự biết đụng chạm gần gũi này, là mang hàm nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Cố Thanh Bùi thoáng nhìn Nguyên Dương.
Nguyên Dương cười nhìn cha mẹ mình, tinh quang trong mắt chợt hiện, "Ba, mẹ, đối với tình trạng hiện tại của chúng tôi, hai người đã thỏa mãn chưa?"
Nguyên Lập Giang sầm mặt, "Mày có tư cách gì để chỉ trích cha mẹ mình chứ."
"Không dám." Nguyên Dương cười lắc lắc đầu, "Tôi còn phải cám ơn hai người, đã giúp tôi trưởng thành." Y vặn bả vai Cố Thanh Bùi, "Đi thôi, chúng ta còn có chuyện phải thương lượng."
Cố Thanh Bùi cũng không muốn lưu lại lâu, lạnh lùng liếc mắt nhìn cặp vợ chồng kia một cái, xoay người bước đi.
Nguyên Dương bởi vì uống rượu, liền gọi lái xe tới, hai người vừa bước ra khỏi khách sạn, lái xe đã muốn dừng xe tại cửa chờ bọn họ.
Không đợi Cố Thanh Bùi cự tuyệt, Nguyên Dương đã muốn có chút thô bạo mà đem hắn đẩy thẳng vào trong xe.
Cố Thanh Bùi có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của Nguyên Dương, nhưng hắn một chút cũng không hối hận. Nếu một nhà ba người Nguyên gia cảm thấy không thoải mái một chút, tâm hắn liền vui vẻ. Bởi vì tất cả những sự không thoải mái những năm gần đây của Cố Thanh Bùi hắn, đều là do bọn họ tạo thành.
Quả nhiên, vừa lên xe, Nguyên Dương liền ấn Cố Thanh Bùi lên trên cửa, âm lãnh nhìn hắn, "Tôi mang ông đến, không phải để ông ghê tởm tôi ngay trước mặt ba mẹ tôi."
"Hử? Vậy cậu là có mục đích gì? Là cùng cậu ân ái hạnh phúc trước mặt cha mẹ cậu à?"
Nguyên Dương lạnh giọng nói: "Cố Thanh Bùi, sự kiên nhẫn của con người tôi không có nhiều, đối với ông đã muốn đủ khoan dung, ông còn dám kích động tôi, hậu quả tự ông gánh vác."
Cố Thanh Bùi cũng đồng dạng bốc lửa trong mắt, "Hậu quả gì, nói nghe chút xem."
Nguyên Dương nheo mắt lại, thật sâu nhìn Cố Thanh Bùi, sau đó vươn tay gõ lưng ghế lái xe, "Đến căn nhà khu GongTi*."
*GongTi ( 工体): Sân vận động Công nhân Bắc Kinh.
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Nguyên Dương, cậumuốn làm cái gì?"
Nguyên Dương giữ mặt hắn, chóp mũi chọc vào mũi Cố Thanh Bùi, thấp giọng nói: "Nói trắng ra là, tôi hôm nay muốn chơi ông đến hôn mê."
Thời điểm hắn nhận được thư mời của Liên hội doanh nghiệp, nếu không phải biết vợ chồng Nguyên Lập Giang nhất định sẽ tham dự, hắn kỳ thật cũng rất muốn đến. Đây là một môi trường để liên hệ cùng trao đổi tin tức rất tốt, bởi vì người tham dự đều là những nhân vật có tiếng trong thương giới, cơ hội xã giao như vậy hắn lúc thường sẽ không bỏ qua.
Không ngờ rằng âm soa dương thác, hắn vẫn lại đến đây.
Hắn xốc lại tinh thần, vì công ty của mình mà bắt đầu công tác giao thiệp điêu luyện.
Nguyên Dương cùng Lưu Tư Văn luôn ở gần bên hắn, Cố Thanh Bùi không có chú ý tới, ánh mắt Nguyên Dương thường thường lướt về phía hắn.
Yến tiệc còn chưa có bắt đầu, mọi người qua lại tứ phía, nói chuyện phiếm. Một lát sau, Cố Thanh Bùi nghe được từ xa xa có người gọi hắn, nhìn lại, là Vương Tấn đã đến.
Hắn cầm ly rượu vừa định đi đến, thời điểm bước qua bên cạnh Nguyên Dương liền bị y một phen giữ lại. Nguyên Dương cúi đầu ghé bên tai hắn cảnh cáo nói: "Ông đêm nay đi theo tôi."
Cố Thanh Bùi không dấu vết kéo tay y ra, cười nghênh đón, "Anh Vương, anh đã đến rồi."
Vương Tấn cười vỗ vỗ cánh tay hắn, "Mấy tuần không gặp cậu rồi, nghe nói cậu bận tìm vốn, mời đi dùng bữa cũng không được, thời gian sít sao thế cơ à?"
"Cũng không hẳn vậy. Anh Vương, vị này là?"
"À, đây là tổng giám chiến lược tập đoàn XX, huynh đệ hai ngày trước vừa mới quen được, đặc biệt trượng nghĩa. Trương tổng, đây là tiểu lão đệ của tôi, họ Cố."
Hai người hàn huyên cùng nhau một hồi, trao đổi danh thiếp. Đương trò chuyện, ánh mắt Trương tổng bay tới phía sau Cố Thanh Bùi, trên mặt đổi vẻ tươi cười nhiệt tình, "Ai nha, Nguyên tổng."
Nguyên Dương không biết từ lúc nào đã tiến đến, y cười chào hỏi cùng Trương tổng, "Trương tổng, đã lâu không gặp, tôi cùng Cố tổng có chút chuyện cần thương lượng, xin mượn trước một lúc." Nói xong chẳng buồn nhìn Vương Tấn, tóm Cố Thanh Bùi lôi về, kéo thẳng đến một góc hội trường.
Mặt Cố Thanh Bùi không chút thay đổi hất tay y ra, chỉnh đốn lại tây trang phẳng phiu của mình: "Nguyên Dương, cậu hôm nay rốt cuộc muốn làm gì, chi bằng trước tiên nói rõ ràng. Nếu tôi cảm thấy có lợi, tôi sẽ phối hợp cậu, nhưng nếu cậu muốn đùa giỡn gì đó, tôi khuyên cậu đừng có quá ngây ngô."
Nguyên Dương nhìn hắn vài giây, sau đó cong môi cười, "Tôi sẽ nói cho ông một tin tức nội bộ nhé."
"Nói."
"Liên hội doanh nghiệp hôm nay sẽ tuyên bố một sự kiện, ban trị sự chuẩn bị thành lập một Hợp tác xã tín dụng*, nghe nói giai đoạn phê duyệt đang thông thuận từng tầng, chậm nhất cuối năm có thể được phê duyệt, trên nguyên tắc hội viên đều có cơ hội tham gia cổ phần."
*HTX tín dụng: Một tổ chức chức vay mượn do nhân dân lao động ở nông thôn tự nguyện lập nên, với nhiệm vụ: Điều hòa vốn, xóa bỏ dần tệ nạn vay nặng lãi, hỗ trợ vốn để phát triển sản xuất cho người dân nghèo tại nông thô - wiki.
Trước mắt Cố Thanh Bùi sáng ngời. Loại bộ phận quỹ tín dụng thực hiện chức năng ngân hàng này, chính là một cơ cấu nguồn vốn cỡ lớn, một khi phê duyệt thành công, giá trị không thể đo lường. Đến lúc đó dòng tiền mặt sẽ điên cuồng tuôn vào, ai có cổ phần khống chế quỹ tín dụng này, sau này sẽ khỏi phải lo chuyện tiền bạc. Song loại quỹ tín dụng tư nhân này là tuyệt đối không có khả năng tự thành lập, chỉ có thể lấy danh nghĩa xí nghiệp quốc doanh hoặc hiệp hội thương nghiệp có quan hệ mật thiết với chính phủ, mà Liên hội doanh nghiệp XX chính là đơn vị thích hợp nhất.
Đây quả thật là một tin tức quý giá, ngay cả Cố Thanh Bùi cũng muốn chen một chân vào, song không có tài chính khổng lồ mua cổ phiếu, bản thân chỉ e ngay cả quyền lợi chiếm cổ phần công ty cũng không có. Hắn thấp giọng nói: "Cậu nói tiếp đi."
"Chuyện này là ba tôi triển khai, một khi thành công, có thể nắm giữ nguồn tiền mặt liên tục không ngừng. Nhưng một mình ông ấy vận hành không nổi, hôm nay sẽ công khai chiêu mộ cổ đông, một cổ phiếu bán một ngàn vạn, gom đủ một tỷ sẽ được đăng ký."
Cố Thanh Bùi ngược lại hít một hơi. Vốn khởi động khổng lồ như vậy, chẳng trách quá ít người dám làm, hơn nữa phê duyệt quỹ tín dụng khó khăn trùng trùng, nhất thiết phải có bản lĩnh thông thiên mới dám vung khẩu súng này, cũng chỉ có người có sức ảnh hưởng khổng lồ tại thành Bắc Kinh như Nguyên Lập Giang, mới dám đứng đầu.
Nguyên Dương nhìn về phía bàn chủ tịch, không biết từ khi nào, Nguyên Lập Giang đã muốn dắt Ngô Cảnh Lan lên bục đọc diễn văn, y khẽ nói: "Cổ đông gia nhập ít nhất không thể thấp hơn năm cổ phần, có thể dùng tài sản tốt niêm yết để bù trừ."
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Hiện tại nói thử chút xem, cậu cho tôi biết điều này là muốn làm gì."
Nguyên Dương cười cười, hỏi ngược lại: "Tôi hỏi ông, nếu tôi giúp ông lấy được nguồn vốn cho hơn hai ngàn mẫu đất kia, ông sẽ cảm tạ tôi như thế nào?"
"Tôi sẽ cho cậu một phần cổ phần danh nghĩa."
Nguyên Dương cười nhạo: "Thật là hào phóng."
"Giá trị thổ công ba ngàn vạn, cậu còn ngại ít sao?"
"Ông bất quá là đánh giá quá cao rồi, mảnh đất kia của ông tôi đã khảo sát qua, ba trăm triệu có đồ ngốc mới mua, cho dù có quy đổi*, nhiều nhất cũng chỉ có giá trị hai trăm. Hơn nữa, hiện tại giá thị trường đình trệ như vậy, ông có muốn quy đổi cũng khó, mà bán đi cũng chẳng được giá, không bằng hợp tác cùng tôi, cùng làm cổ đông quỹ tín dụng."
*Nguyên văn: 变现 (biến hiện - Liquidated): Đem tài sản/ chứng khoán có giá trị chuyển đổi sang tiền mặt.
Cố Thanh Bùi xoay chuyển con ngươi, lâm vào trầm tư.
Thanh âm trầm ổn của Nguyên Lập Giang vang lên trong sảnh tiệc, mọi người yên lặng nghe ông đọc diễn văn, thỉnh thoảng lại cho một tràng vỗ tay.
Nguyên Lập Giang cùng Ngô Cảnh Lan nhìn quét một lượt qua hội trường, thực dễ dàng liền thấy được Nguyên Dương cùng Cố Thanh Bùi song song đứng trong góc, hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp.
Nguyên Dương lướt nhìn họ một cái, bất động thanh sắc quay mặt đi, y cố ý vỗ vỗ lưng Cố Thanh Bùi, cúi đầu dán vào lỗ tai hắn, "Ông cần thời gian bao lâu để cân nhắc?" Động tác nhìn qua thực ám muội.
"Còn lâu, tin tức cậu đưa ra quá ít, tôi đầu tiên muốn biết chính là, cậu vì sao lại muốn lôi tôi vào?"
Nguyên Dương lộ ra một nụ cười có đủ dã tâm, "Tôi muốn cổ phần khống chế."
Cố Thanh Bùi cả kinh trong lòng, "Cậu muốn cổ phần khống chế ư?"
"Đúng vậy, tôi cần khối đất kia của ông để lấp kín một phần tiền mặt."
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Thứ nhất, ba cậu không có khả năng cho cậu cổ phần khống chế, thứ hai, trong thương hội này ngọa hổ tàng long, có thể lấy ra được tiền vốn năm trăm triệu, phải có đến mấy người. Cậu có thể bảo đảm những người này không có hứng thú với dự án này, cũng không cạnh tranh với cậu hay sao, đây chính là miếng thịt béo bở đó."
"Tôi sẽ hất cẳng từng kẻ bọn họ một."
Cố Thanh Bùi trầm mặc vài giây, mới nói: "Bao gồm cả ba cậu?"
"Bao gồm cả ba tôi." Nguyên Dương mặt không chút thay đổi nhìn cha mẹ trên bục.
Cố Thanh Bùi nhẫn lại nhịn, cuối cùng vẫn hỏi: "Cậu vì sao lại muốn làm như thế?"
Nguyên Dương thấp giọng nói: "Ông hiện tại không cần phải biết."
Cố Thanh Bùi nheo mắt lại, đối diện với sự cám dỗ quyền lợi cực đại, rất ít người có thể không động tâm, nếu thật sự có thể gia nhập cổ đông quỹ tín dụng này, cổ tức sau này cũng đủ chống đỡ để hắn đi làm bất cứ dự án nào. Với sự xung đột giữa hắn cùng Nguyên Lập Giang, hắn là không có khả năng có phần, chính là Nguyên Dương lại lộ vẻ tự tin tràn đầy, tựa hồ nhất định có thể gia nhập, thậm chí còn muốn có cổ phần khống chế.
Nếu gác mục đích của Nguyên Dương sang một bên không bàn tới, đề nghị này thật sự là mê người vô cùng.
Bất quá, hắn thủy chung vẫn duy trì đầu óc thanh tỉnh, hắn nói: "Nguyên Dương, huênh hoang chớ nên nói quá sớm. Cậu không nói cho tôi biết, cũng được, nhưng nếu là muốn lợi dụng tôi, trước hãy tự xem trọng lượng của mình đi đã."
Nguyên Dương không đáp lời, khóe miệng vẫn treo một tia cười lạnh giá.
Nguyên Lập Giang sau khi kết thúc đọc diễn văn, mấy hội trưởng thường vụ khác cũng đều đi lên nói vài câu, người bên dưới đã muốn vây quanh mấy chiếc bàn tròn, bắt đầu thưởng thức bữa ăn. Không ít người qua lại giữa sảnh tiệc, thiết lập mạng lưới giao thiệp của bản thân.
Lưu Tư Văn cầm một miếng bánh ngọt đi tới, "Hai người nha, sao không đi ăn chút gì đi, cả đêm chỉ toàn uống rượu suông."
Nguyên Dương nhìn xuyên qua phía sau cô, y nói: "Em ra ngoài một lát đi, trong vòng hai mươi phút đừng quay lại."
Lưu Tư Văn ngẩn người, cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, chính là tiếc nuối buông bánh ngọt trong tay xuống, xoay người bước đi.
Cố Thanh Bùi vừa quay đầu, liền thấy Nguyên Lập Giang cùng Ngô Cảnh Lan đi về phía bọn họ. Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nhìn bọn họ, ánh mắt cũng chẳng hề trốn tránh.
Hai người tiến đến, Nguyên Dương ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu, "Ba, mẹ."
Sắc mặt hai vợ chồng đều rất không tốt, Ngô Cảnh Lan nhìn nhìn xung quanh không có người, hạ thấp giọng nói: "Nguyên Dương, con đây là cố ý phải không?"
Nguyên Dương cười nói: "Mẹ, con không biết mẹ là chỉ cái gì."
Ngô Cảnh Lan vừa muốn mở miệng, Nguyên Lập Giang vỗ vỗ tay bà, ngăn lại. Ông nhìn về phía Cố Thanh Bùi, "Cố tổng, đã lâu không gặp."
Cố Thanh Bùi khẽ gật đầu, ngay cả miệng cũng chẳng mở, ân oán giữa hắn cùng Nguyên Lập Giang, làm cho hắn ngay cả lời khách sáo ngoài mặt cũng đều lười.
Nguyên Lập Giang cười cười, "Tôi tưởng rằng cậu không dám xuất hiện ở trước mặt tôi nữa. Sao vậy, là Nguyên Dương mang cậu tới à?"
Cố Thanh Bùi cũng cười, "Câu ‘ không dám ’ này, xin hỏi là nói lên từ đâu vậy?"
Nguyên Lập Giang liếc nhìn Nguyên Dương một cái, mới nói: "Cố tổng nói không giữ lời, người bình thường đều nên cảm thấy không có mặt mũi. Nếu Cố tổng một chút cũng không chột dạ, vậy chứng minh điều gì chứ?"
Cố Thanh Bùi cười lạnh một tiếng, "Tôi nói không giữ lời chỗ nào vậy?"
"Cậu nói không còn liên hệ với Nguyên Dương, trong khoảng thời gian này lại vẫn luôn lui tới, không sai chứ."
Cố Thanh Bùi ha ha cười hai tiếng, "Ngài không quản được con trai mình, để cậu ta lại bám dính tôi như trước, cái này phải trách ai đây."
Sắc mặt ba người Nguyên gia đều biến đổi, nhất là Nguyên Dương, âm thầm xiết chặt nắm tay.
Cố Thanh Bùi nghĩ đến đống hình năm đó khiến hắn mất sạch thể diện, hận ý trong lòng liền đè nén không nổi, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Nguyên Lập Giang, hắn ác ý kích động nói: "Con trai Nguyên đổng không muốn về nhà, tôi thấy rằng dù cho cổng Nguyên gia không quản chặt, thì chung quy cũng không thể bắt cửa sổ nhà người khác cũng phải khóa lại đi."
Ngữ khí của Ngô Cảnh Lan có chút sắc nhọn, "Cố tổng, cậu cố ý gây sự như vậy, có phải bị thứ gì kích động hay không, thế này không hề giống cậu."
Cố Thanh Bùi tao nhã chỉnh lại ca vát, hướng về phía Ngô Cảnh Lan cười, "Ngô tổng, không dám giấu diếm ngài, tôi đối với sự quấy rầy của Nguyên gia các người, thật sự là chịu không nổi nữa. Nếu các người có thể coi chừng Nguyên Dương, để cậu ta đừng có tìm đủ cách làm phiền tôi nữa, tôi quả thực vô cùng cảm kích." Thời điểm Cố Thanh Bùi nói những lời này, vẫn không hề nhìn Nguyên Dương. Hắn không cần dùng mắt để nhìn, cũng có thể cảm giác được làn da mình bị tầm mắt của Nguyên Dương thiêu đốt đau rát.
Hắn biết Nguyên Dương khó chịu, bị nhục nhã thẳng mặt như vậy, tự tôn cao ngạo của Nguyên Dương sao có thể không khó chịu. Hắn cũng bực bội, mỗi một cậu hắn nói tâm đều đau. Bất quá không sao, thứ hắn muốn chính là hiệu quả này, đối với đủ loại hành vi ý nghĩa bất minh của Nguyên Dương, hắn thật sự cảm thấy quá mệt mỏi rồi. Hắn lười phỏng đoán Nguyên Dương sau lưng đến tột cùng là cất giấu mục đích gì, thái độ ám muội không rõ ràng này đến tột cùng là muốn từ chỗ hắn lấy được cái gì. Hắn không muốn đoán, hơn nữa cũng chẳng muốn bị Nguyên Dương đùa giỡn.
Nguyên Dương đã cùng với trước kia như thể hai người. Tiểu chó săn hắn từng thích kia, trong hai năm tôi luyện sớm đã tan thành khói bụi, Nguyên Dương hiện tại, hành vi quái đản, tâm cơ quá nặng, làm cho hắn mệt mỏi ứng phó, hắn chỉ muốn né tránh.
Nếu cha mẹ của Nguyên Dương có thể dựa vào mục đích chung để giúp đỡ hắn, hắn có lẽ có thể được giải thoát rồi.
Lúc này, một cánh tay nặng nề khoác lên vai Cố Thanh Bùi.
Bốn người đứng tại một góc sảnh tiệc, tiếng âm nhạc hội trường không nhỏ, không ai nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Động tác của Nguyên Dương, cũng gần giống như bằng hữu kề vai sát cánh, chỉ có đương sự biết đụng chạm gần gũi này, là mang hàm nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Cố Thanh Bùi thoáng nhìn Nguyên Dương.
Nguyên Dương cười nhìn cha mẹ mình, tinh quang trong mắt chợt hiện, "Ba, mẹ, đối với tình trạng hiện tại của chúng tôi, hai người đã thỏa mãn chưa?"
Nguyên Lập Giang sầm mặt, "Mày có tư cách gì để chỉ trích cha mẹ mình chứ."
"Không dám." Nguyên Dương cười lắc lắc đầu, "Tôi còn phải cám ơn hai người, đã giúp tôi trưởng thành." Y vặn bả vai Cố Thanh Bùi, "Đi thôi, chúng ta còn có chuyện phải thương lượng."
Cố Thanh Bùi cũng không muốn lưu lại lâu, lạnh lùng liếc mắt nhìn cặp vợ chồng kia một cái, xoay người bước đi.
Nguyên Dương bởi vì uống rượu, liền gọi lái xe tới, hai người vừa bước ra khỏi khách sạn, lái xe đã muốn dừng xe tại cửa chờ bọn họ.
Không đợi Cố Thanh Bùi cự tuyệt, Nguyên Dương đã muốn có chút thô bạo mà đem hắn đẩy thẳng vào trong xe.
Cố Thanh Bùi có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của Nguyên Dương, nhưng hắn một chút cũng không hối hận. Nếu một nhà ba người Nguyên gia cảm thấy không thoải mái một chút, tâm hắn liền vui vẻ. Bởi vì tất cả những sự không thoải mái những năm gần đây của Cố Thanh Bùi hắn, đều là do bọn họ tạo thành.
Quả nhiên, vừa lên xe, Nguyên Dương liền ấn Cố Thanh Bùi lên trên cửa, âm lãnh nhìn hắn, "Tôi mang ông đến, không phải để ông ghê tởm tôi ngay trước mặt ba mẹ tôi."
"Hử? Vậy cậu là có mục đích gì? Là cùng cậu ân ái hạnh phúc trước mặt cha mẹ cậu à?"
Nguyên Dương lạnh giọng nói: "Cố Thanh Bùi, sự kiên nhẫn của con người tôi không có nhiều, đối với ông đã muốn đủ khoan dung, ông còn dám kích động tôi, hậu quả tự ông gánh vác."
Cố Thanh Bùi cũng đồng dạng bốc lửa trong mắt, "Hậu quả gì, nói nghe chút xem."
Nguyên Dương nheo mắt lại, thật sâu nhìn Cố Thanh Bùi, sau đó vươn tay gõ lưng ghế lái xe, "Đến căn nhà khu GongTi*."
*GongTi ( 工体): Sân vận động Công nhân Bắc Kinh.
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Nguyên Dương, cậumuốn làm cái gì?"
Nguyên Dương giữ mặt hắn, chóp mũi chọc vào mũi Cố Thanh Bùi, thấp giọng nói: "Nói trắng ra là, tôi hôm nay muốn chơi ông đến hôn mê."
/120
|