Cố Thanh Bùi không quay mặt,"Tôi không có rẻ mạt vậy đâu. Tôi không biết cậu có chủ ý gì, nhưng khẳng định không phải là thứ gì tốt lành. Tôi sẽ không cùng cậu đến tiệc mừng, lập tức cho tôi xuống xe mau."
Nguyên Dương hừ cười nói: "Còn chưa xem hợp đồng, sao biết không phải chuyện tốt chứ? Ông đến ngân hàng X thế chấp vay nợ chẳng phải không thành sao? Chi bằng thế chấp đất cho tôi đi."
"Thế chấp cho cậu?" Cố Thanh Bùi nheo mắt, giống như đang nhìn đồ thần kinh, "Hơn hai ngàn mẫu đất của tôi, cậu liền cho vay bốn trăm vạn ư?"
"Vậy nên để ông ký hiệp thương, theo giá thị trường thế chấp cổ phần công ty cho tôi. Ông muốn vay ngân hàng X ba trăm triệu, tôi hiện tại không lấy ra được nhiều như vậy, bất quá, ông giờ chẳng phải chỉ thiếu chút tiền đó thôi sao?" Nguyên Dương rung văn kiện trong tay, "Ông rốt cuộc có xem thử hay không."
Cố Thanh Bùi thoáng do dự, rốt cục lấy qua bản hợp đồng, nhanh chóng lật qua một lần, điều kiện hợp đồng ngắn gọn hợp lý, một chút trá hình cũng không có. Cố Thanh Bùi biết, đây quả thật là biện pháp duy nhất có thể giải quyết cấp bách.
Hắn khép hợp đồng lại, liếc nhìn Nguyên Dương một cái, "Cậu vì sao lại giúp tôi? Không phải là rất hận tôi sao?"
Nguyên Dương lộ ra nụ cười ác liệt, "Tôi vẫn luôn chờ một ngày ông phải cầu xin tôi, cảm giác này thật sự là không tồi."
Cố Thanh Bùi cười lạnh một tiếng, "Ấu trĩ."
Nguyên Dương châm chọc nói: "Anh Vương của ông chín chắn ổn trọng, thời khắc mấu chốt sao lại không thấy hắn giúp ông chứ?"
"Tôi không có tìm anh ta, tự tôi có thể giải quyết."
"Biện pháp giải quyết của ông chính là giả bệnh, trì hoãn ngày ký hợp đồng hở?"
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Sau này đừng có nghe trộm di động của tôi nữa, khốn kiếp."
Nguyên Dương đầy mặt vô lại, "Tôi đã nói, có bản lĩnh thì kiện đi."
Cố Thanh Bùi hung hăng trừng y một cái, quăng hợp đồng lại cho y, "Để tôi cân nhắc đã."
"Cân nhắc cái gì? Sợ tôi hại ông à?"
Cố Thanh Bùi hừ lạnh nói: "Cậu không có IQ đến thế đâu."
Nguyên Dương nheo mắt lại, khẽ cười, "Ông nhất định sẽ ký, yêu cầu của tôi, bất quá là để ông tham dự một tiệc rượu cùng tôi, không quá phận chứ."
Cố Thanh Bùi trầm mặc vài giây, "Được, tôi đi. Nguyên Dương, tôi sẽ xem coi cậu đến tột cùng muốn làm gì."
Nguyên Dương hôn lên mặt hắn một ngụm, cười thấp nói: "Vậy là đúng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Cố tổng, ông hiện tại, đã không còn lợi thế để phản kháng tôi nữa rồi."
Cố Thanh Bùi hơi hơi nghiêng mặt đi, lại bị Nguyên Dương nhìn thấu ý đồ dùng tay giữ lấy cằm, mạnh mẽ hôn một cái.
Tâm tình Nguyên Dương tựa hồ không tồi, một lần nữa khởi động xe, hướng đến khu thương mại.
Y trên đường gọi một cuộc điện thoại, yêu cầu cửa hiệu y thường đến đóng cửa chờ bọn họ.
Thời điểm hai người đến nơi, trong tiệm ngoại trừ tư vấn viên không còn khách hàng khác nữa, trên bàn trà đặt khay trà bánh mới.
Nguyên Dương vỗ vỗ lưng Cố Thanh Bùi, "Chọn cho Cố tổng một bộ quần áo đi."
"Dạ, Nguyên thiếu, xin ngài ngồi chờ tại đây."
Cố Thanh Bùi cười cười với tư vấn viên lễ phép, "Làm phiền rồi."
Cửa hàng này cũng là một trong những nhãn hiệu Cố Thanh Bùi thường mặc, đối với phong cách cùng chất liệu tây trang hắn đều rất quen thuộc, rất nhanh liền chọn được một bộ để thay đổi.
Thời điểm ra khỏi phòng thử đồ, Nguyên Dương đã không còn ngồi tại sofa nữa, mà đứng cạnh gương chờ hắn.
Cố Thanh Bùi mấy năm nay chưa từng có rèn luyện gì, bảo trì vóc dáng tốt là một trong những cách thức sinh hoạt của hắn, bởi vậy bất cứ trang phục nào mặc trên thân hắn, đều phi thường cuốn hút.
Dáng người thon dài rắn chắc của Cố Thanh Bùi phối hợp với sự chín chắn của đàn ông đặc biệt có mị lực, làm cho ánh mắt người không tự giác sẽ đuổi theo hắn, vì phong thái ung dung kia mà say mê khuất phục.
Không chỉ có ánh mắt Nguyên Dương không thể dời khỏi người hắn, mà ngay cả cô bé tư vấn còn chưa đến hai mươi tuổi tim cũng đang đập thình thịch.
Nguyên Dương cảm giác được nơi bụng dưới có một luồng khô nóng, cảm giác này y chẳng hề xa lạ, y đã thèm muốn thân thể này quá lâu rồi, đến ngay cả chính y cũng không thể tin nổi, bản thân có thể nhẫn nại thời gian dài như vậy. Thậm chí người ngay tại trước mắt y, y cũng không có cưỡng đoạt.
Chính là, y còn có thể nhẫn nhịn bao lâu nữa đây......
Không chỉ chịu đựng không chạm vào Cố Thanh Bùi, gồm cả việc Cố Thanh Bùi hiện tại không thuộc về y, y còn có thể nhịn bao lâu......
Cố Thanh Bùi không phải thiếu niên ngây thơ chưa từng trải qua mùi đời, dục vọng không buồn che giấu trong ánh mắt Nguyên Dương, hắn đã thấy rõ ràng. Hắn bất động thanh sắc nhìn thoáng qua gương, "Được rồi, lấy bộ này đi."
"A, Cố tổng, không thử thêm sao? Ngài mặc cái gì cũng đều dễ nhìn cả."
Cố Thanh Bùi cười liếc mắt nhìn cô bé tư vấn một cái, "Được rồi, lấy cho tôi thêm mấy bộ, bất quá tôi lười thử, bộ tây trang này lấy hai màu xanh đen, còn thêm hai kiểu mới nữa, lấy dựa theo số đo của tôi đi. Nếu là nguyên tổng trả tiền, tôi sẽ không khách khí."
Nguyên Dương nhìn nụ cười mang nét chế nhạo trên mặt Cố Thanh Bùi, trong lòng quả thực càng ngứa ngáy. Y hiện tại thật muốn lột sạch Cố Thanh Bùi, đè hắn ngã lên sàn nhà bóng loáng, đối mặt với tấm gương toàn thân hung hăng xâm phạm, để cho hắn có thể tận mắt thấy y là đang hưởng thụ thân thể hắn như thế nào.
Nguyên Dương càng nghĩ càng có chút tâm phiền ý loạn, ánh mắt nhìn Cố Thanh Bùi như con sói đói.
Y năm lần bảy lượt nói với bản thân còn chưa đến lúc, song lý do này càng lúc càng khó có thể ức chế kích thích của y đối với Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi thay quần áo xong, trời cũng đã tối, hai người lái xe đi về hướng khách sạn.
Tới cửa khách sạn, dừng xe lại, Nguyên Dương gọi điện thoại, "Alo, đã đến cổng rồi, đang ở đâu thế?"
"Ừm, nhanh lên một chút."
Trong lòng Cố Thanh Bùi nhiều ít có một tia thấp thỏm, dù sao hắn đã muốn hơn hai năm chưa gặp lại Nguyên Lập Giang, cuộc điện thoại vô cớ khó hiểu lần trước, lại làm cho hắn phỏng đoán không ra Nguyên Lập Giang hiện tại đến tột cùng là có thái độ gì. Nếu hai người gặp mặt, đặc biệt là hắn cùng Nguyên Dương lại cùng dự tiệc, đến tột cùng sẽ phát sinh điều gì, thật sự là không thể đoán được.
Lúc này hắn nghe được Nguyên Dương gọi điện thoại, liền buột miệng, "Cậu đang đợi cha mẹ à?"
Nguyên Dương châm chọc cười, "Ông cảm thấy có khả năng không?"
"À." Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, cũng hiểu được không có khả năng, Nguyên Lập Giang có nói qua Nguyên Dương đó giờ vẫn không trở về nhà.
Một lát sau, xa xa đi tới một cô gái cao gầy xinh đẹp, mặc váy dạ hội màu cam hồng nhạt, phi thường xinh đẹp. Thời điểm Cố Thanh Bùi nhìn thấy cô, sắc mặt cứng đờ, bởi vì thiếu nữ đó, đúng là bạn gái Lưu Tư Văn của Nguyên Dương.
Trong lòng Cố Thanh Bùi bùng lên một ngọn lửa vô danh, hắn hướng mặt về phía Lưu Tư Văn, trên mặt mang nụ cười, thanh âm lại có chút cứng ngắc, "Cậu gọi bạn gái đến."
"Đúng vậy."
Cố Thanh Bùi suýt nữa buột miệng "Vậy mang tôi theo làm cái gì", may sao hắn kịp thời phanh lại, không làm ra chuyện ngu xuẩn. Hắn không nói gì nữa, hắn chán ghét bản thân phạm phải ngu ngốc, dù là suy nghĩ trong lòng cũng không được.
Tâm tư của Nguyên Dương so với trước kia tinh tế hơn không ít, y liếc nhìn Cố Thanh Bùi một cái, thấp giọng cười nói: "Cố tổng không ghen đấy chứ."
Cố Thanh Bùi chậm chạp nói: "Ai với ai chứ?"
Nguyên Dương ác ý tiếp lời: "Cố tổng hẳn là thừa sức lý giải, tôi không mang theo bạn gái trẻ trung xinh đẹp, chẳng lẽ lại ôm một người đàn ông hơn ba mươi tuổi dự tiệc sao?"
Cố Thanh Bùi tỉnh bơ cười cười, "Loại chuyện hoang đường này, cậu đương nhiên sẽ không làm. Còn chuyện hoang đường có bạn gái rồi mà vẫn chòng ghẹo gã đàn ông hơn ba mươi tuổi này, sau này có thể bỏ đi được hay không?"
"Ông có thể kết hôn, lại có thể cùng vợ cũ liếc mắt đưa tình, tôi vì cái gì không thể kết giao bạn gái chứ?"
Cố Thanh Bùi lạnh lùng nhìn y, "Cậu có bạn gái hay không có liên quan gì tới tôi đâu, tôi chỉ hy vọng cậu đừng có đến phiền tôi nữa."
Nguyên Dương vừa định mở miệng, phát hiện Lưu Tư Văn đã chạy tới bên cạnh bọn họ, "Cố tổng, xin chào, lại gặp rồi."
Cố Thanh Bùi lịch thiệp cười, vươn tay bắt tay cùng Lưu Tư Văn, "Lưu tiểu thư đêm nay thật sự là diễm lệ động lòng người."
Lưu Tư Văn che miệng cười, tiến lên khoác tay Nguyên Dương, "Ngại quá để hai người chờ lâu, chúng ta vào đi thôi, buổi tối có chút lạnh nha."
Nguyên Dương liếc nhìn Cố Thanh Bùi thật sâu, "Đi thôi, Cố tổng, đêm nay theo sát chúng tôi, đừng có đi lạc đấy."
Nói xong, hai người xoay người dẫn đầu đi về phía cửa.
Cố Thanh Bùi ở sau lưng nhìn thấy bóng dáng vô cùng đăng đối của hai người, giễu cợt cười cười.
Hắn đêm nay đến tột cùng là tới làm cái gì vậy?
Nguyên Dương hừ cười nói: "Còn chưa xem hợp đồng, sao biết không phải chuyện tốt chứ? Ông đến ngân hàng X thế chấp vay nợ chẳng phải không thành sao? Chi bằng thế chấp đất cho tôi đi."
"Thế chấp cho cậu?" Cố Thanh Bùi nheo mắt, giống như đang nhìn đồ thần kinh, "Hơn hai ngàn mẫu đất của tôi, cậu liền cho vay bốn trăm vạn ư?"
"Vậy nên để ông ký hiệp thương, theo giá thị trường thế chấp cổ phần công ty cho tôi. Ông muốn vay ngân hàng X ba trăm triệu, tôi hiện tại không lấy ra được nhiều như vậy, bất quá, ông giờ chẳng phải chỉ thiếu chút tiền đó thôi sao?" Nguyên Dương rung văn kiện trong tay, "Ông rốt cuộc có xem thử hay không."
Cố Thanh Bùi thoáng do dự, rốt cục lấy qua bản hợp đồng, nhanh chóng lật qua một lần, điều kiện hợp đồng ngắn gọn hợp lý, một chút trá hình cũng không có. Cố Thanh Bùi biết, đây quả thật là biện pháp duy nhất có thể giải quyết cấp bách.
Hắn khép hợp đồng lại, liếc nhìn Nguyên Dương một cái, "Cậu vì sao lại giúp tôi? Không phải là rất hận tôi sao?"
Nguyên Dương lộ ra nụ cười ác liệt, "Tôi vẫn luôn chờ một ngày ông phải cầu xin tôi, cảm giác này thật sự là không tồi."
Cố Thanh Bùi cười lạnh một tiếng, "Ấu trĩ."
Nguyên Dương châm chọc nói: "Anh Vương của ông chín chắn ổn trọng, thời khắc mấu chốt sao lại không thấy hắn giúp ông chứ?"
"Tôi không có tìm anh ta, tự tôi có thể giải quyết."
"Biện pháp giải quyết của ông chính là giả bệnh, trì hoãn ngày ký hợp đồng hở?"
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Sau này đừng có nghe trộm di động của tôi nữa, khốn kiếp."
Nguyên Dương đầy mặt vô lại, "Tôi đã nói, có bản lĩnh thì kiện đi."
Cố Thanh Bùi hung hăng trừng y một cái, quăng hợp đồng lại cho y, "Để tôi cân nhắc đã."
"Cân nhắc cái gì? Sợ tôi hại ông à?"
Cố Thanh Bùi hừ lạnh nói: "Cậu không có IQ đến thế đâu."
Nguyên Dương nheo mắt lại, khẽ cười, "Ông nhất định sẽ ký, yêu cầu của tôi, bất quá là để ông tham dự một tiệc rượu cùng tôi, không quá phận chứ."
Cố Thanh Bùi trầm mặc vài giây, "Được, tôi đi. Nguyên Dương, tôi sẽ xem coi cậu đến tột cùng muốn làm gì."
Nguyên Dương hôn lên mặt hắn một ngụm, cười thấp nói: "Vậy là đúng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Cố tổng, ông hiện tại, đã không còn lợi thế để phản kháng tôi nữa rồi."
Cố Thanh Bùi hơi hơi nghiêng mặt đi, lại bị Nguyên Dương nhìn thấu ý đồ dùng tay giữ lấy cằm, mạnh mẽ hôn một cái.
Tâm tình Nguyên Dương tựa hồ không tồi, một lần nữa khởi động xe, hướng đến khu thương mại.
Y trên đường gọi một cuộc điện thoại, yêu cầu cửa hiệu y thường đến đóng cửa chờ bọn họ.
Thời điểm hai người đến nơi, trong tiệm ngoại trừ tư vấn viên không còn khách hàng khác nữa, trên bàn trà đặt khay trà bánh mới.
Nguyên Dương vỗ vỗ lưng Cố Thanh Bùi, "Chọn cho Cố tổng một bộ quần áo đi."
"Dạ, Nguyên thiếu, xin ngài ngồi chờ tại đây."
Cố Thanh Bùi cười cười với tư vấn viên lễ phép, "Làm phiền rồi."
Cửa hàng này cũng là một trong những nhãn hiệu Cố Thanh Bùi thường mặc, đối với phong cách cùng chất liệu tây trang hắn đều rất quen thuộc, rất nhanh liền chọn được một bộ để thay đổi.
Thời điểm ra khỏi phòng thử đồ, Nguyên Dương đã không còn ngồi tại sofa nữa, mà đứng cạnh gương chờ hắn.
Cố Thanh Bùi mấy năm nay chưa từng có rèn luyện gì, bảo trì vóc dáng tốt là một trong những cách thức sinh hoạt của hắn, bởi vậy bất cứ trang phục nào mặc trên thân hắn, đều phi thường cuốn hút.
Dáng người thon dài rắn chắc của Cố Thanh Bùi phối hợp với sự chín chắn của đàn ông đặc biệt có mị lực, làm cho ánh mắt người không tự giác sẽ đuổi theo hắn, vì phong thái ung dung kia mà say mê khuất phục.
Không chỉ có ánh mắt Nguyên Dương không thể dời khỏi người hắn, mà ngay cả cô bé tư vấn còn chưa đến hai mươi tuổi tim cũng đang đập thình thịch.
Nguyên Dương cảm giác được nơi bụng dưới có một luồng khô nóng, cảm giác này y chẳng hề xa lạ, y đã thèm muốn thân thể này quá lâu rồi, đến ngay cả chính y cũng không thể tin nổi, bản thân có thể nhẫn nại thời gian dài như vậy. Thậm chí người ngay tại trước mắt y, y cũng không có cưỡng đoạt.
Chính là, y còn có thể nhẫn nhịn bao lâu nữa đây......
Không chỉ chịu đựng không chạm vào Cố Thanh Bùi, gồm cả việc Cố Thanh Bùi hiện tại không thuộc về y, y còn có thể nhịn bao lâu......
Cố Thanh Bùi không phải thiếu niên ngây thơ chưa từng trải qua mùi đời, dục vọng không buồn che giấu trong ánh mắt Nguyên Dương, hắn đã thấy rõ ràng. Hắn bất động thanh sắc nhìn thoáng qua gương, "Được rồi, lấy bộ này đi."
"A, Cố tổng, không thử thêm sao? Ngài mặc cái gì cũng đều dễ nhìn cả."
Cố Thanh Bùi cười liếc mắt nhìn cô bé tư vấn một cái, "Được rồi, lấy cho tôi thêm mấy bộ, bất quá tôi lười thử, bộ tây trang này lấy hai màu xanh đen, còn thêm hai kiểu mới nữa, lấy dựa theo số đo của tôi đi. Nếu là nguyên tổng trả tiền, tôi sẽ không khách khí."
Nguyên Dương nhìn nụ cười mang nét chế nhạo trên mặt Cố Thanh Bùi, trong lòng quả thực càng ngứa ngáy. Y hiện tại thật muốn lột sạch Cố Thanh Bùi, đè hắn ngã lên sàn nhà bóng loáng, đối mặt với tấm gương toàn thân hung hăng xâm phạm, để cho hắn có thể tận mắt thấy y là đang hưởng thụ thân thể hắn như thế nào.
Nguyên Dương càng nghĩ càng có chút tâm phiền ý loạn, ánh mắt nhìn Cố Thanh Bùi như con sói đói.
Y năm lần bảy lượt nói với bản thân còn chưa đến lúc, song lý do này càng lúc càng khó có thể ức chế kích thích của y đối với Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi thay quần áo xong, trời cũng đã tối, hai người lái xe đi về hướng khách sạn.
Tới cửa khách sạn, dừng xe lại, Nguyên Dương gọi điện thoại, "Alo, đã đến cổng rồi, đang ở đâu thế?"
"Ừm, nhanh lên một chút."
Trong lòng Cố Thanh Bùi nhiều ít có một tia thấp thỏm, dù sao hắn đã muốn hơn hai năm chưa gặp lại Nguyên Lập Giang, cuộc điện thoại vô cớ khó hiểu lần trước, lại làm cho hắn phỏng đoán không ra Nguyên Lập Giang hiện tại đến tột cùng là có thái độ gì. Nếu hai người gặp mặt, đặc biệt là hắn cùng Nguyên Dương lại cùng dự tiệc, đến tột cùng sẽ phát sinh điều gì, thật sự là không thể đoán được.
Lúc này hắn nghe được Nguyên Dương gọi điện thoại, liền buột miệng, "Cậu đang đợi cha mẹ à?"
Nguyên Dương châm chọc cười, "Ông cảm thấy có khả năng không?"
"À." Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, cũng hiểu được không có khả năng, Nguyên Lập Giang có nói qua Nguyên Dương đó giờ vẫn không trở về nhà.
Một lát sau, xa xa đi tới một cô gái cao gầy xinh đẹp, mặc váy dạ hội màu cam hồng nhạt, phi thường xinh đẹp. Thời điểm Cố Thanh Bùi nhìn thấy cô, sắc mặt cứng đờ, bởi vì thiếu nữ đó, đúng là bạn gái Lưu Tư Văn của Nguyên Dương.
Trong lòng Cố Thanh Bùi bùng lên một ngọn lửa vô danh, hắn hướng mặt về phía Lưu Tư Văn, trên mặt mang nụ cười, thanh âm lại có chút cứng ngắc, "Cậu gọi bạn gái đến."
"Đúng vậy."
Cố Thanh Bùi suýt nữa buột miệng "Vậy mang tôi theo làm cái gì", may sao hắn kịp thời phanh lại, không làm ra chuyện ngu xuẩn. Hắn không nói gì nữa, hắn chán ghét bản thân phạm phải ngu ngốc, dù là suy nghĩ trong lòng cũng không được.
Tâm tư của Nguyên Dương so với trước kia tinh tế hơn không ít, y liếc nhìn Cố Thanh Bùi một cái, thấp giọng cười nói: "Cố tổng không ghen đấy chứ."
Cố Thanh Bùi chậm chạp nói: "Ai với ai chứ?"
Nguyên Dương ác ý tiếp lời: "Cố tổng hẳn là thừa sức lý giải, tôi không mang theo bạn gái trẻ trung xinh đẹp, chẳng lẽ lại ôm một người đàn ông hơn ba mươi tuổi dự tiệc sao?"
Cố Thanh Bùi tỉnh bơ cười cười, "Loại chuyện hoang đường này, cậu đương nhiên sẽ không làm. Còn chuyện hoang đường có bạn gái rồi mà vẫn chòng ghẹo gã đàn ông hơn ba mươi tuổi này, sau này có thể bỏ đi được hay không?"
"Ông có thể kết hôn, lại có thể cùng vợ cũ liếc mắt đưa tình, tôi vì cái gì không thể kết giao bạn gái chứ?"
Cố Thanh Bùi lạnh lùng nhìn y, "Cậu có bạn gái hay không có liên quan gì tới tôi đâu, tôi chỉ hy vọng cậu đừng có đến phiền tôi nữa."
Nguyên Dương vừa định mở miệng, phát hiện Lưu Tư Văn đã chạy tới bên cạnh bọn họ, "Cố tổng, xin chào, lại gặp rồi."
Cố Thanh Bùi lịch thiệp cười, vươn tay bắt tay cùng Lưu Tư Văn, "Lưu tiểu thư đêm nay thật sự là diễm lệ động lòng người."
Lưu Tư Văn che miệng cười, tiến lên khoác tay Nguyên Dương, "Ngại quá để hai người chờ lâu, chúng ta vào đi thôi, buổi tối có chút lạnh nha."
Nguyên Dương liếc nhìn Cố Thanh Bùi thật sâu, "Đi thôi, Cố tổng, đêm nay theo sát chúng tôi, đừng có đi lạc đấy."
Nói xong, hai người xoay người dẫn đầu đi về phía cửa.
Cố Thanh Bùi ở sau lưng nhìn thấy bóng dáng vô cùng đăng đối của hai người, giễu cợt cười cười.
Hắn đêm nay đến tột cùng là tới làm cái gì vậy?
/120
|