Cầu Ma

Chương 282: Giết

/1485


Thời gian trôi qua nửa tiếng đồng hồ, Bạch Tố yên lặng đi ra khỏi nhà, vẫn là bộ dáng dây cỏ đỏ cột mái tóc, bên tai hai bím, mặc áo lông ngắn, trên trán còn dán một ít điểm sáng.

Cô không biết tâm trạng của mình là cái gì, nhưng có thể cảm nhận được nó không giống với trước kia. Trước kia đi gặp Tư Mã Tín, mỗi lần đều là toàn thân ấm áp. Dù chỉ nói vài lời với Tư Mã Tín, đánh bàn cờ, nhưng mỗi ánh nhìn chăm chú của y đều khiến tim cô nhảy loạn như có nai con bên trong.

Nhưng bây giờ không có loại cảm giác này nữa, nhạt rất nhiều. Điều này khiến cô thấy phức tạp và cả mê mang.

Im lặng rời khỏi Thất Phong, đi trên con đường quen thuộc tới Nhất Phong. Nhưng con đường này hôm nay cô đi thấy rất ngắn.

Đối với Nhất Phong, Bạch Tố không mấy quen thuộc. Dù tới vài lần nhưng vẫn chỉ biết đường đến động phủ Tư Mã Tín. Khi cô đi tới ngoài động phủ Tư Mã Tín, nhìn thấy y ngồi trên ghế đá, mặc áo dài, tuấn lãng bất phàm.

Tư Mã Tín vẻ mặt nhu hòa, nụ cười hấp dẫn, mắt như ánh sao nhìn Bạch Tố.

"Tố Tố, tại sao hơn một tháng rồi không đến gặp Tư Mã đại ca?"

"Tư Mã đại ca…" Bạch Tố ngừng bước chân, không biết nên nói gì. Cảm giác dã tính trên người cô chớp mắt biến mất, còn lại là ngoan ngoãn nghe lời và phức tạp.

"Đến đây, ngồi đối diện ta." Tư Mã Tín nhìn Bạch Tố.

Dưới ánh trăng, nụ cười của y càng thêm khiến người si mê, đây là sức hấp dẫn riêng của Tư Mã Tín.

Bạch Tố chậm rãi tới gần, ngồi đối diện Tư Mã Tín, cúi đầu. Bộ dạng như vậy so với khi cô ở Cửu Phong thì hoàn toàn khác biệt, như hai người khác nhau.

Trong đầu Bạch Tố hỗn loạn. Cô không biết vì sao, lần này đến trái tim luôn đập nhanh, nhưng cô biết rõ nhịp đập không nhảy lên vì Tư Mã Tín trước mắt, mà từ sâu trong trái tim mơ hồ nổi lên bất an.

Bất an này cô không tìm thấy căn nguyên, chỉ cảm giác mình không nên tới nơi này.

"Tố Tố, muội làm sao vậy? Sao tinh thần không yên?" Tư Mã Tín sắc mặt thân thiết, tay phải nâng lên định nắm tay Bạch Tố.

Nhưng không đợi y đụng tới thì Bạch Tố như bị điện giật, rút tay lại. Cô ngẩng đầu nhìn Tư Mã Tín, trên mặt lộ ra căng thẳng và thoáng mê mang.

"Không…không có gì…Tư Mã đại ca, ta tốt lắm." Bạch Tố nặn ra nụ cười.

Cô nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Tư Mã Tín, nhưng bây giờ cô chẳng biết tại sao, khi nhìn Tư Mã Tín thì đầu óc hiện ra một người ngồi xếp bằng mặc kệ mình tức thở hổn hển.

"Tố Tố, việc liên quan đến Thiên Hàn Động muội có nói với phụ thân chưa?" Tư Mã Tín không để ý biểu tình và động tác của Bạch Tố, vẻ mặt như thường, dịu dàng hỏi.

Lời nói của y như gió xuân, trong khí trời lạnh lẽo luôn khiến lòng người ấm áp. Ngữ điệu như vậy, nụ cười như vậy, biểu tình như vậy, Tư Mã Tín làm dễ như trở bàn tay, y đã thói quen. Thói quen từng cô gái trong giọng nói như thế, nhìn mình thì ánh mắt biến khác lạ.

Y tin tưởng Bạch Tố cũng sẽ giống thế.

"Gần đây hắn làm sao vậy, đã bảy ngày không thấy mặt, không biết làm cái quỷ gì trong động phủ…chắc không xảy ra chuyện gì chứ…chắc không đâu…" Bạch Tố lại thất thần. Mấy ngày nay trong lòng cô vẫn luôn vấn vương một chuyện, đó là tại sao đã bảy ngày Tô Minh không đi ra khỏi động phủ.

Cô rất thắc mắc điều này, thời gian trôi qua từng ngày, thắc mắc dần thêm chút lo âu.

"Tố Tố!" Tư Mã Tín nhíu mày.

Bạch Tố ngây ra, hồi phục tinh thần, lập tức căng thẳng trở lại bộ dáng ngoan ngoãn.

/1485

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status