Cách ngày dự sinh của Tiêu Tiêu càng gần, Ôn Vãn lại có thể khẩn trương hơn cả cô, sáng sớm đã cùng mẹ Tiêu chuẩn bị tốt đồ để đi sinh, còn mua không ít đồ dùng trẻ con. Phòng cho trẻ con Hạ Uyên đã sớm chuẩn bị tốt, cho nên đồ bọn họ mua cũng chỉ là những thứ lặt vặt thôi.
Ôn Vãn nhìn chằm chằm những thứ đáng yêu này lòng dần dần tan chảy, càng xem lại càng thích, cầm lấy một đôi giày vô cùng dễ thương của trẻ con liền yêu thích không buông tay. Mẹ Tiêu nhìn thấy vậy không ngừng cười: “Ôn Vãn, nếu thích cũng mau chóng sinh một đứa, tuổi con cũng không còn nhỏ.”
Mẹ Tiêu không biết chuyện của cô cùng Hạ Trầm, chỉ mơ hồ nghe nói cô có bạn trai, bà già rồi nên nói chuyện trực tiếp, chưa nhìn qua biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Ôn Vãn nghe xong ngẩn người, khóe môi vẫn giữ nụ cười yếu ớt: “Không vội.”
“Các con đó, khi tuổi còn trẻ cứ nói không vội không vội, chờ khi lớn tuổi hơn đã có thể nguy hiểm.” Bà cụ nói dông dài rồi đi vào nhà bếp, miệng còn đang lẩm bẩm.
Tiêu Tiêu chậm rãi thong thả đỡ bụng đi tới, lay lay cánh tay cô:” Vẫn chưa có tin tức của Hạ Trầm sao?”
Hiện giờ cứ nhắc tới cái tên này là đầu của Ôn Vãn lại đau, cơ thể khẽ dựa ra sofa đằng sau:“Có thể đổi đề tài không?”
Tiêu Tiêu bị cô chọc cho cười: “Thế nào, anh ta không gọi điện nên cậu tức giận như vậy? Mình cũng không biết tiểu Vãn của chúng ta lại dính người như vậy.”
Ôn Vãn đang ngồi sofa bỗng giật bắn người, cắn chặt răng lên án nói: “Dù sao cũng không liên lạc với mình, nếu là cậu thì cậu có biết anh ấy đang làm gì
không?”
Mấy ngày hôm trước hình như nhắc tới tên của người đàn ông này cũng không nóng nảy như vậy, Tiêu Tiêu nhất thời nghẹn lời, khó hiểu hỏi lại: “Để làm gì?”
Ôn Vãn nhớ đến mà đầy đầu hắc tuyến: “Ông già ấy để cho Phùng Tước theo mình đã không nói, đã vậy còn tra xét người xung quanh mình một lần. Chỗ bọn mình có một bác sĩ thực tập mới tới, người ta cùng mình ăn cơm chung ở căng tin hai lần, hôm sau đến chuyện lúc nhỏ tuổi của người ta cũng bị moi ra.”
Ôn Vãn vô cùng uể oải, bây giờ tất cả mọi người khác giới ở bệnh viện đều tránh xa cô, chỉ sợ chính mình có chút không đứng đắn sẽ bị moi chuyện khi còn nhỏ ra. Tuy rằng không tiếp xúc hòa thuận với những người đàn ông này với cô mà nói không có ảnh hưởng gì, nhưng rất ảnh hưởng tới công việc hàng ngày!
Tiêu Tiêu kinh ngạc nhíu mày, Ôn Vãn lại tiếp tục đầy lòng căm phẫn: “Mình đến nhà họ Cố ăn cơm, anh ấy lại có thể để cho A Tước chuẩn bị rất nhiều quà mang qua, còn nói cám ơn người ta đã chiếu cố mình. Cậu nói, người không ở đây, tại sao lại có thể có cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy?”
Tiêu Tiêu nhìn bộ dáng Ôn Vãn tức giận đến hai má phình ra, rốt cuộc không nhịn được “Phụt” bật ra một tiếng cười, nếu không phải bụng cô quá lớn, có lẽ sẽ cười đến tiền phủ hậu ngưỡng. ( đại khái là cười lăn bò ra)
Sau khi bị cô bạn cười nhạo sắc mặt của Ôn Vãn càng ngày càng cứng ngắc, dĩ nhiên cuối cùng vẫn có chút không kiềm chế được mà cười ra tiếng: “Đã lớn tuổi, thật ấu trĩ.”
Chính cô cũng biết, nói những lời trong lúc bực mình, nhưng thật ra trong lòng vẫn thấy rất ngọt ngào, người đàn ông này đang dưỡng thương, nhưng dường như cả trái tim không một giây phút nào không đặt trên người cô.
Cô cũng sẽ không suy nghĩ lung tung làm cho anh phân tâm như trước đây, sau khoảng thời gian lâu dài, cũng tự nhiên bình tĩnh lại. Huống chi có Tiêu Tiêu ở đây, cuộc sống cũng không quá khó khăn như vậy.
-
Tiểu bảo bối rất biết chọn thời gian sinh ra, ngày mà Tiêu Tiêu đau bụng sinh không chịu được đó, vừa lúc là Trung thu. Lúc đó Ôn Vãn cũng vừa mới ăn tết ở nhà họ Tiêu, cảm thấy có chút không thích hợp, lập tức bình tĩnh lái xe đưa người tới bệnh viện.
Việc Tiêu Tiêu sinh không tính là thuận lợi, đau bụng khoảng tám giờ. Toàn bộ quá trình sinh đều được chụp lại, đây là yêu cầu của Hạ Uyên, nghĩ đến mà cũng lòng chua xót, tất cả những gì có liên quan đến đứa nhỏ anh ta đều bỏ lỡ.
Ôn Vãn giúp đỡ quay chụp, trong quá trình chụp không thể không cảm thán phụ nữ đều là những người vĩ đại mà kiên cường, thời khắc mà sinh mệnh bé nhỏ được sinh ra, cũng giống như là đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan.
Mẹ Tiêu ở phòng ngoài phòng sinh tự nhiên khóc, nói đứt quãng: “Lúc dì sinh con bé vẫn còn nhớ rõ tình hình lúc đó, chẳng mấy chốc, vậy mà con bé đã làm mẹ rồi.”
Ôn Vãn nhìn người mẹ già đã tuổi xế chiều, vươn tay ôm đầu vai đơn bạc của bà, mũi đau xót, không nhịn được cũng nghĩ đến Lâm Hữu Trân.
Nghe ba nói qua, năm ấy Lâm Hữu Trân sinh cô cũng đau trong phòng sinh mười mấy giờ, lúc ấy bà kiên trì muốn sinh tự nhiên, chỉ sợ sau khi mổ sẽ ít sữa, tội nghiệp cho đứa nhỏ.
Cô thu lại nỗi lòng, tâm tình lại trở nên phức tạp.
Sau khi sinh xong Tiêu Tiêu mệt mỏi nên ngất đi, Ôn Vãn nhìn tiểu bảo bối
Ôn Vãn nhìn chằm chằm những thứ đáng yêu này lòng dần dần tan chảy, càng xem lại càng thích, cầm lấy một đôi giày vô cùng dễ thương của trẻ con liền yêu thích không buông tay. Mẹ Tiêu nhìn thấy vậy không ngừng cười: “Ôn Vãn, nếu thích cũng mau chóng sinh một đứa, tuổi con cũng không còn nhỏ.”
Mẹ Tiêu không biết chuyện của cô cùng Hạ Trầm, chỉ mơ hồ nghe nói cô có bạn trai, bà già rồi nên nói chuyện trực tiếp, chưa nhìn qua biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Ôn Vãn nghe xong ngẩn người, khóe môi vẫn giữ nụ cười yếu ớt: “Không vội.”
“Các con đó, khi tuổi còn trẻ cứ nói không vội không vội, chờ khi lớn tuổi hơn đã có thể nguy hiểm.” Bà cụ nói dông dài rồi đi vào nhà bếp, miệng còn đang lẩm bẩm.
Tiêu Tiêu chậm rãi thong thả đỡ bụng đi tới, lay lay cánh tay cô:” Vẫn chưa có tin tức của Hạ Trầm sao?”
Hiện giờ cứ nhắc tới cái tên này là đầu của Ôn Vãn lại đau, cơ thể khẽ dựa ra sofa đằng sau:“Có thể đổi đề tài không?”
Tiêu Tiêu bị cô chọc cho cười: “Thế nào, anh ta không gọi điện nên cậu tức giận như vậy? Mình cũng không biết tiểu Vãn của chúng ta lại dính người như vậy.”
Ôn Vãn đang ngồi sofa bỗng giật bắn người, cắn chặt răng lên án nói: “Dù sao cũng không liên lạc với mình, nếu là cậu thì cậu có biết anh ấy đang làm gì
không?”
Mấy ngày hôm trước hình như nhắc tới tên của người đàn ông này cũng không nóng nảy như vậy, Tiêu Tiêu nhất thời nghẹn lời, khó hiểu hỏi lại: “Để làm gì?”
Ôn Vãn nhớ đến mà đầy đầu hắc tuyến: “Ông già ấy để cho Phùng Tước theo mình đã không nói, đã vậy còn tra xét người xung quanh mình một lần. Chỗ bọn mình có một bác sĩ thực tập mới tới, người ta cùng mình ăn cơm chung ở căng tin hai lần, hôm sau đến chuyện lúc nhỏ tuổi của người ta cũng bị moi ra.”
Ôn Vãn vô cùng uể oải, bây giờ tất cả mọi người khác giới ở bệnh viện đều tránh xa cô, chỉ sợ chính mình có chút không đứng đắn sẽ bị moi chuyện khi còn nhỏ ra. Tuy rằng không tiếp xúc hòa thuận với những người đàn ông này với cô mà nói không có ảnh hưởng gì, nhưng rất ảnh hưởng tới công việc hàng ngày!
Tiêu Tiêu kinh ngạc nhíu mày, Ôn Vãn lại tiếp tục đầy lòng căm phẫn: “Mình đến nhà họ Cố ăn cơm, anh ấy lại có thể để cho A Tước chuẩn bị rất nhiều quà mang qua, còn nói cám ơn người ta đã chiếu cố mình. Cậu nói, người không ở đây, tại sao lại có thể có cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy?”
Tiêu Tiêu nhìn bộ dáng Ôn Vãn tức giận đến hai má phình ra, rốt cuộc không nhịn được “Phụt” bật ra một tiếng cười, nếu không phải bụng cô quá lớn, có lẽ sẽ cười đến tiền phủ hậu ngưỡng. ( đại khái là cười lăn bò ra)
Sau khi bị cô bạn cười nhạo sắc mặt của Ôn Vãn càng ngày càng cứng ngắc, dĩ nhiên cuối cùng vẫn có chút không kiềm chế được mà cười ra tiếng: “Đã lớn tuổi, thật ấu trĩ.”
Chính cô cũng biết, nói những lời trong lúc bực mình, nhưng thật ra trong lòng vẫn thấy rất ngọt ngào, người đàn ông này đang dưỡng thương, nhưng dường như cả trái tim không một giây phút nào không đặt trên người cô.
Cô cũng sẽ không suy nghĩ lung tung làm cho anh phân tâm như trước đây, sau khoảng thời gian lâu dài, cũng tự nhiên bình tĩnh lại. Huống chi có Tiêu Tiêu ở đây, cuộc sống cũng không quá khó khăn như vậy.
-
Tiểu bảo bối rất biết chọn thời gian sinh ra, ngày mà Tiêu Tiêu đau bụng sinh không chịu được đó, vừa lúc là Trung thu. Lúc đó Ôn Vãn cũng vừa mới ăn tết ở nhà họ Tiêu, cảm thấy có chút không thích hợp, lập tức bình tĩnh lái xe đưa người tới bệnh viện.
Việc Tiêu Tiêu sinh không tính là thuận lợi, đau bụng khoảng tám giờ. Toàn bộ quá trình sinh đều được chụp lại, đây là yêu cầu của Hạ Uyên, nghĩ đến mà cũng lòng chua xót, tất cả những gì có liên quan đến đứa nhỏ anh ta đều bỏ lỡ.
Ôn Vãn giúp đỡ quay chụp, trong quá trình chụp không thể không cảm thán phụ nữ đều là những người vĩ đại mà kiên cường, thời khắc mà sinh mệnh bé nhỏ được sinh ra, cũng giống như là đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan.
Mẹ Tiêu ở phòng ngoài phòng sinh tự nhiên khóc, nói đứt quãng: “Lúc dì sinh con bé vẫn còn nhớ rõ tình hình lúc đó, chẳng mấy chốc, vậy mà con bé đã làm mẹ rồi.”
Ôn Vãn nhìn người mẹ già đã tuổi xế chiều, vươn tay ôm đầu vai đơn bạc của bà, mũi đau xót, không nhịn được cũng nghĩ đến Lâm Hữu Trân.
Nghe ba nói qua, năm ấy Lâm Hữu Trân sinh cô cũng đau trong phòng sinh mười mấy giờ, lúc ấy bà kiên trì muốn sinh tự nhiên, chỉ sợ sau khi mổ sẽ ít sữa, tội nghiệp cho đứa nhỏ.
Cô thu lại nỗi lòng, tâm tình lại trở nên phức tạp.
Sau khi sinh xong Tiêu Tiêu mệt mỏi nên ngất đi, Ôn Vãn nhìn tiểu bảo bối
/103
|