“Chết, đã chết?”
Sau khi A Tước sững sờ thì chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, thì ra tư duy của người phụ này vẫn không đuổi kịp tiết tấu của anh, khó trách những lời đáp lại đều kì kỳ quái quái. Nhưng mà anh ta không cười, bởi vì những thứ này đủ để nhìn ra Ôn Vãn để ý Hạ Trầm bao nhiêu, thậm chí cảm thấy bộ dáng ngốc nghếch của người phụ nữ này cũng rất đáng yêu.
Anh khụ một tiếng, vô cùng cẩn thận nói: “Tam ca sẽ không chết, bác sĩ Ôn cô suy nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy thì vì cái gì mà ngay cả điện thoại anh ấy cũng không gọi cho tôi?” Lời nói này lộ ra một chút uất ức bên trong.
Môi bạc của A Tước nhếch lên, như thể là những thứ gì có thể lấy ra để bức bách Ôn Vãn đều liều mình mang ra. Cô hung hăng trừng mắt với anh ta, đã vậy người đàn ông xưa nay chất phác này còn nói sang chuyện khác: “Không phải cô muốn đi gặp Lâm phu nhân đó sao, những thứ cần chuẩn bị tôi đều chuẩn bị ổn thỏa hết rồi.”
“......”
“Tam ca nói, cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu, tôi đưa đồ xong thì sẽ rời đi, không quấy rầy các người.”
Tư thế muốn đi gặp mẹ làm cho Ôn Vãn càng không thể nói gì thêm, mọi người không ở nơi này, đi tặng đồ để làm chi? Dùng sức đè lại gân xanh sắp nổ ra trên trán, cô nhẫn nại nói: “Vậy anh nói cho tôi số điện thoại của anh ấy, tôi muốn tự mình gọi điện.”
A Tước khó xử nhíu mi: “Bác sĩ Ôn, cô gọi Tam ca cũng không có cách nào nghe.”
Ôn Vãn hoài nghi nhìn anh ta, cái gì mà gọi không có cách nào nghe, vậy anh ta liên hệ với bọn họ bằng cách nào?
A Tước sống chết cũng không chịu nói thêm điều gì, Ôn Vãn cũng không trông cậy vào anh ta sẽ nói thẳng ra, lời này ít nhiều cũng có tác dụng làm cho cô thoải mái hơn, vì vậy nói: “Đi, dù sao sau này Hạ Trầm ngàn lần đừng thấy hối hận.”
A Tước nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của cô, đáy lòng lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh thay Hạ Trầm, chỉ sợ sau khi anh ta trở về, ngày trôi qua sẽ không quá tốt......
-
Lúc đi gặp Lâm Hữu Trân, tâm tình của Ôn Vãn sau khi rời đi nửa năm đã bình phục rất nhiều, cuối cùng có thể ôn hòa nhã nhặn đối diện với người mẹ đã từng vứt bỏ mình.
Lúc trước Lâm Hữu Trân bỗng nhiên trở về, làm cô chấn động không thể coi là nhỏ, khi đó dù như thế nào cũng đều không thể tha thứ, hơn nữa đoạn thời gian sau khi gặp mặt đó, tâm tình thật sự rất áp lực, đối xử với người khác và công việc đều quá mức gay gắt.
Từ sáng sớm Lâm Hữu Trân biết được tin tức cô về nước, đối với việc cô đến vui sướng không thôi, sau khi ngồi xuống vẫn tiếp đón cô uống trà, trên bàn còn bày đầy trà bánh.
“Những thứ này đều là con thích ăn khi còn bé.” Trên mặt bà rõ ràng có cảm xúc lấy lòng, đáy mắt còn có vài phần vô cùng cẩn thận.
Ôn Vãn nhìn đồ ăn trước mặt, màu sắc rực rỡ vô cùng tốt, trước đây điều kiện trong nhà không tốt, mỗi lần cha mua đồ ăn trở về cô đều kích động ôm hôn ông.
Nhớ tới cha, tâm tình của cô lại nặng nề.
Có lẽ Lâm Hữu Trân cũng đoán được tâm tư của cô, dời trọng tâm câu chuyện đi: “Chuyện của Hiển Thanh, mẹ đã nghe nói.”
Ôn Vãn gật đầu: “Hiện giờ anh ta đang nhận trị liệu, với anh ta mà nói kỳ thật là chuyện tốt.”
Lâm Hữu Trân lại kỳ quái không lập tức nói tiếp, Ôn Vãn hồ nghi nhìn bà một cái, thấy bà ngẩng đầu lên một lần nữa thì đã đỏ hốc mắt: “Tiểu Vãn, mẹ thực sự xin lỗi con. Những lời này mẹ luôn không có mặt mũi nói ra, nhưng mà không nói, có lẽ cả đời con cũng sẽ không tha thứ cho mẹ.”
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm mẹ con hai người nói đến chuyện này một cách công bằng, Ôn Vãn lựa chọn trầm mặc, còn Lâm Hữu Trân lại hơi có chút kích động: “Khi
Sau khi A Tước sững sờ thì chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, thì ra tư duy của người phụ này vẫn không đuổi kịp tiết tấu của anh, khó trách những lời đáp lại đều kì kỳ quái quái. Nhưng mà anh ta không cười, bởi vì những thứ này đủ để nhìn ra Ôn Vãn để ý Hạ Trầm bao nhiêu, thậm chí cảm thấy bộ dáng ngốc nghếch của người phụ nữ này cũng rất đáng yêu.
Anh khụ một tiếng, vô cùng cẩn thận nói: “Tam ca sẽ không chết, bác sĩ Ôn cô suy nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy thì vì cái gì mà ngay cả điện thoại anh ấy cũng không gọi cho tôi?” Lời nói này lộ ra một chút uất ức bên trong.
Môi bạc của A Tước nhếch lên, như thể là những thứ gì có thể lấy ra để bức bách Ôn Vãn đều liều mình mang ra. Cô hung hăng trừng mắt với anh ta, đã vậy người đàn ông xưa nay chất phác này còn nói sang chuyện khác: “Không phải cô muốn đi gặp Lâm phu nhân đó sao, những thứ cần chuẩn bị tôi đều chuẩn bị ổn thỏa hết rồi.”
“......”
“Tam ca nói, cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu, tôi đưa đồ xong thì sẽ rời đi, không quấy rầy các người.”
Tư thế muốn đi gặp mẹ làm cho Ôn Vãn càng không thể nói gì thêm, mọi người không ở nơi này, đi tặng đồ để làm chi? Dùng sức đè lại gân xanh sắp nổ ra trên trán, cô nhẫn nại nói: “Vậy anh nói cho tôi số điện thoại của anh ấy, tôi muốn tự mình gọi điện.”
A Tước khó xử nhíu mi: “Bác sĩ Ôn, cô gọi Tam ca cũng không có cách nào nghe.”
Ôn Vãn hoài nghi nhìn anh ta, cái gì mà gọi không có cách nào nghe, vậy anh ta liên hệ với bọn họ bằng cách nào?
A Tước sống chết cũng không chịu nói thêm điều gì, Ôn Vãn cũng không trông cậy vào anh ta sẽ nói thẳng ra, lời này ít nhiều cũng có tác dụng làm cho cô thoải mái hơn, vì vậy nói: “Đi, dù sao sau này Hạ Trầm ngàn lần đừng thấy hối hận.”
A Tước nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của cô, đáy lòng lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh thay Hạ Trầm, chỉ sợ sau khi anh ta trở về, ngày trôi qua sẽ không quá tốt......
-
Lúc đi gặp Lâm Hữu Trân, tâm tình của Ôn Vãn sau khi rời đi nửa năm đã bình phục rất nhiều, cuối cùng có thể ôn hòa nhã nhặn đối diện với người mẹ đã từng vứt bỏ mình.
Lúc trước Lâm Hữu Trân bỗng nhiên trở về, làm cô chấn động không thể coi là nhỏ, khi đó dù như thế nào cũng đều không thể tha thứ, hơn nữa đoạn thời gian sau khi gặp mặt đó, tâm tình thật sự rất áp lực, đối xử với người khác và công việc đều quá mức gay gắt.
Từ sáng sớm Lâm Hữu Trân biết được tin tức cô về nước, đối với việc cô đến vui sướng không thôi, sau khi ngồi xuống vẫn tiếp đón cô uống trà, trên bàn còn bày đầy trà bánh.
“Những thứ này đều là con thích ăn khi còn bé.” Trên mặt bà rõ ràng có cảm xúc lấy lòng, đáy mắt còn có vài phần vô cùng cẩn thận.
Ôn Vãn nhìn đồ ăn trước mặt, màu sắc rực rỡ vô cùng tốt, trước đây điều kiện trong nhà không tốt, mỗi lần cha mua đồ ăn trở về cô đều kích động ôm hôn ông.
Nhớ tới cha, tâm tình của cô lại nặng nề.
Có lẽ Lâm Hữu Trân cũng đoán được tâm tư của cô, dời trọng tâm câu chuyện đi: “Chuyện của Hiển Thanh, mẹ đã nghe nói.”
Ôn Vãn gật đầu: “Hiện giờ anh ta đang nhận trị liệu, với anh ta mà nói kỳ thật là chuyện tốt.”
Lâm Hữu Trân lại kỳ quái không lập tức nói tiếp, Ôn Vãn hồ nghi nhìn bà một cái, thấy bà ngẩng đầu lên một lần nữa thì đã đỏ hốc mắt: “Tiểu Vãn, mẹ thực sự xin lỗi con. Những lời này mẹ luôn không có mặt mũi nói ra, nhưng mà không nói, có lẽ cả đời con cũng sẽ không tha thứ cho mẹ.”
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm mẹ con hai người nói đến chuyện này một cách công bằng, Ôn Vãn lựa chọn trầm mặc, còn Lâm Hữu Trân lại hơi có chút kích động: “Khi
/103
|