"Đây..." Quý Thượng Thư cũng rất khó xử: "A nương, thật ra Thất hoàng tử còn trẻ, nếu thực sự có ý... Vị trí kia, sau này cũng không phải ngay cả một phần thắng cũng không có. Hoàng Hậu nương nương là chính cung nương nương, phủ Trang Quốc công hiện giờ ở trong triều cũng chạm tay là bỏng, Tam thiếu Tạ phủ gần gũi Thất hoàng tử, Tạ Thượng Thư cũng là trụ cột trong triều..."
Lão phu nhân người già nhưng lòng không già, trong đầu một mảnh rõ ràng, nói tiếp: "Dù cho thêm vào Quý phủ chúng ta, Thất hoàng tử cũng vẫn thế đơn lực mỏng thôi!"
Quý Thượng Thư bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Cữu cữu ruột thịt của lục tỷ nhi, Thẩm đại nhân sắp được triệu về từ Tứ Xuyên Tây Thục! Hắn ở Tứ Xuyên nhậm chức Tri phủ, là quan viên từ ngũ phẩm. Hắn lưu tại Tứ Xuyên sáu năm, vừa về kinh lần này, Hoàng Thượng chỉ sợ sẽ cho chức Án sát tam phẩm! Người này về sau cũng có thể làm trợ lực cho Thất hoàng tử!"
"Thật sự?"
"Tám chín phần mười. Chỗ trống trong kinh này, cũng chỉ có mấy chức vụ như vậy, Hoàng Thượng thật ra đang lưu trữ lại!"
Lão phu nhân ở tại nội trạch lâu rồi, chút chuyện nội trạch bà suy xét càng nhiều: "Việc quá kế của lục tỷ nhi, nếu bị Thẩm đại nhân biết được..."
Trong lòng Quý Thượng Thư cũng "Băn khoăn" một chút!
Tam đệ tốt của ông không rõ hung hiểm của việc đoạt đích, chỉ biết vinh hoa phú quý trước mắt. Hiện giờ vừa gặp mặt liền ầm ĩ chuyện quá kế Quý Lục với ông, từng tiếng khóc lóc kể lể, chính ông đoạt nữ nhi của hắn, đoạt phú quý của hắn... Mà Thẩm Tri Phủ này chỉ có một muội muội, muội muội gả tới Quý phủ, không nói không bao lâu liền bệnh chết, ngay cả nữ nhi cũng quá kế cho người ta, chuyện này nếu làm ầm ĩ lên... Đừng nói là cùng nhau trợ giúp Thất hoàng tử đoạt đích, không có ngày ngày gặp mặt đánh đến ngươi chết ta sống cũng đã không tồi!
"Chuyện để lục tỷ nhi quá kế này, chúng ta cũng là bất đắc dĩ..." Quý Thượng Thư miệng đầy bất đắc dĩ: "Thẩm Tri Phủ làm người sáng suốt, hẳn sẽ lý giải nỗi khổ bất đắc dĩ của chúng ta."
Trong miệng ông tuy nói vậy, trong lòng lại tự mình lật đổ lời nói của chính mình. Muội muội đều phải không con nối dõi, làm huynh trưởng, nơi nào còn có thể sáng suốt được!
Sáng sớm ngày kế tiếp, trước mắt Hoàng Đế Đại Chiêu liền bày vài phần sổ con.
Người trong lòng chính mình, kiều thê chưa bái đường đã bị ám sát, Ngọc Hành nơi nào sẽ nuốt xuống ngụm ác khí này. Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, về công về tư hắn đều phải bẩm báo việc hành thích này lên Hoàng Đế! Dù cho không thể bắt lấy nhược điểm của Ngọc Lâm, khiến hắn ta lưu lại một cây kim trong lòng Hoàng Đế cũng tốt.
Trên sổ con Thất hoàng tử trình lên thật là từng câu ấm ức, từng chữ hoảng sợ, Hoàng Đế xem đến đều cảm thấy kẻ xấu này thật là quá mức ác độc, vậy mà muốn đôi tình nhân vừa được ban hôn này cách biệt âm dương! Đây cũng là coi rẻ hoàng quyền của Hoàng Đế Đại Chiêu! Hoàng Đế cũng không thể nhẫn nhịn!
Một phần sổ con khác tự nhiên là do Thuận Thiên Phủ viết. Trên sổ con, Thuận Thiên Phủ Doãn thỉnh tội, than thở khóc lóc viết đây là chính mình sơ sẩy cương vị công tác, khiến trong kinh thành thế mà xảy ra chuyện lớn như vậy, lại rành mạch giải thích những thích khách đó tổ chức kỷ luật nghiêm minh, nói người dù đã trói chặt, nhưng đều nuốt độc tự sát, không được đến nửa phần tin tức xác thực!
Còn có một phần sổ con chính là của Tần vũ nhân. Làm một thần côn qua đường bị cuốn vào, ông ta rõ ràng minh bạch viết chính mình gặp được lục nương tử Quý phủ ra sao, trợ giúp tiểu nương tử kia thoát hiểm thế nào, lại gặp được Thất hoàng tử cứu người làm sao, lại khen một lần hai người trai tài gái sắc duyên trời tác hợp.
Hoàng Đế xem xong tất cả sổ con, ném trên ngự án: "Điều tra cho trẫm! Điều tra rõ cho trẫm chuyện thích khách ở dưới chân thiên tử hành thích!" Dừng lại chút, Hoàng Đế lại phân phó Ngự tiền thị vệ: "Việc này toàn bộ giao cho Thái Tử, để Thái Tử điều tra kỹ lưỡng án này!"
Nghĩ đến mẹ đẻ Hoàng Hậu của Ngọc Hành, Hoàng Đế lại bãi giá đến Khôn Hoà Cung. Quả nhiên, ông ở cung Khôn Hoà nhìn thấy Trang Hoàng Hậu rõ ràng đã rơi lệ qua.
"Hoàn Hoàn..." Hoàng Đế thở dài trong lòng, phu thê lâu năm, ngay cả khuê danh của Trang Hoàng Hậu cũng gọi ra.
Trang Hoàng Hậu cùng đủ loại phi tần lục đục với nhau nhiều năm trong cung như vậy, tâm cơ phụ nhân nho nhỏ so với Hoàng Đế Đại Chiêu chỉ nhiều hơn chứ không ít.
Khi Hoàng Đế từ Ngự thư phòng lại đây, nàng tự nhiên sớm đã nhận được tin tức. Trang Hoàng Hậu ngồi trên vị trí Hoàng Hậu nhiều năm như vậy, còn được Hoàng Đế sủng ái, Hậu vị ân sủng củng cố, tự nhiên không phải dựa vào ngày ngày niệm "Đạo Đức Kinh" là có thể có được!
Hốc mắt đỏ bừng này là thật tình lo lắng thay Thất hoàng tử cũng được, hoặc cố ý làm cho Hoàng Đế xem, khiến trong lòng y thương tiếc Thất hoàng tử nhiều hơn cũng được. Dù sao, chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn nào tại hậu cung mà nói, đều là một loại thủ đoạn tốt!
Lập tức, Hoàng Hậu nắm khăn, khẽ nghẹn một tiếng, khi nhún người hành lễ, liền nhịn không được rơi lệ: "Hoàng Thượng..."
Trang Hoàng Hậu qua tuổi ba mươi, chỉ là bảo dưỡng thoả đáng, nhìn vẫn là một đoá hoa thành thục, tuy không có ý ngây ngô, thật sự cũng không phải những hoa cúc tàn hôm qua kia. Hoàng Đế bị bộ dáng hoa lê dính hạt mưa, uất ức lo lắng của nàng làm khuấy đảo một lòng, vươn tay tự mình đỡ nàng lên, đôi tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, thâm tình đau khổ nói: "Ta liền biết nàng nhất định một mình trộm khóc ở chỗ này... Ai, nàng đừng lo lắng, Quý lục nương tử kia không quá đáng ngại. Hôm nay Tần vũ nhân dâng sổ con nói, Thất ca nhi và nương tử Quý phủ kia là duyên trời tác hợp!"
Trang Hoàng Hậu ngẩng đầu, vành mắt ngậm nước: "Cảnh Vương hôm qua mới ở phủ Trưởng công chúa tuyên đọc thánh chỉ, hôm qua liền có thích khách hành thích trên đường lớn. Không đặt vương pháp trong mắt như vậy, nếu sau này không thuận theo xông vào Quý phủ hành thích thì sao... Quý lục nương tử nếu có bất trắc gì, Thất ca nhi ở trong mắt người đời, không phải muốn gánh trên lưng cái danh khắc thê? Thánh chỉ của Hoàng Thượng ngài trong mắt người đời không phải muốn trở thành một đạo bùa đòi mạng?"
Gừng càng già càng cay, đường cong cứu quốc*, vẫn là thổi gió bên gối hữu hiệu nhất.
*Đường cong cứu quốc (thành ngữ): chỉ áp dụng thủ đoạn trực tiếp không đủ để giải quyết vấn đề, đành phải áp dụng hình thức gián tiếp.
(Nguồn: Baike.baidu)
Trái tim Hoàng Đế vốn là kiên định, bị hai câu cùng một cái rớt lệ không tiếng động như vậy của Trang Hoàng Hậu, tiếng nghẹn ngào khóc, nói cho càng thêm kiên định! Kẻ làm chủ phía sau màn đám thích khách này, nhất định phải tìm ra!
Nhị hoàng tử không biết mưu kế tốt "Không hề có nhân chứng vật chứng", "Đánh chết không thừa nhận" của chính mình, vì mấy giọt nước mắt của Trang Hoàng Hậu mà bị phá hư. Khi hắn nhận được tin tức "Hoàng Đế phái Thái Tử đi làm chủ điều tra việc thích khách", hồn phách trong nháy mắt liền bay đi!
Thái Tử đại ca tốt của hắn, bản lĩnh lớn nhất chính là tra tới tra đi, buông tay mặc kệ, hoàn toàn giao cho Thuận Thiên Phủ!
Thuận Thiên Phủ Doãn vô cùng cổ hủ, chỉ trung thành với Hoàng Đế Đại Chiêu. Án này nếu do Thuận Thiên Phủ toàn quyền xử lý, còn không phải nửa vời mà tiếp tục điều tra...
Không được, hắn như thế nào đều phải tự tay tiếp nhận án này đến xử lý!
.........
Ngày từng ngày trôi qua.
Quý Vân Lưu dưỡng vết thương ở tay, cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến, danh chính ngôn thuận không thỉnh an không nghe ma ma dạy quy củ, mỗi ngày ôm sách ở trong phòng đốt lò nhỏ ăn điểm tâm bánh ngọt của Tô Anh. Một ngày mười hai canh giờ, nàng có hơn nửa thời gian đều đang nhai nuốt thức ăn, Cửu Nương chưa từng thấy người này dừng miệng bao giờ! Thời gian mấy ngày, người đều béo một chút.
Cùng ở trong Quý phủ, tứ nương tử lại bệnh đến lợi hại. Trà không nhớ cơm không nghĩ, tuy thương thế trên đầu chuyển biến tốt đẹp từng ngày, người mỗi ngày lại trở nên mảnh khảnh.
Đã nhiều ngày bệnh nặng lợi hại không chỉ có Quý tứ nương tử Quý phủ, ngay cả Quân tam thiếu gia ở ngõ nhỏ Đại Hỉ cũng bệnh không tầm thường.
Tam thiếu Quân gia không giống nữ tử chỉ ngồi hao tổn tinh thần, hắn dùng việc đọc sách tê mỏi chính mình. Chỉ cần vừa đọc sách, hắn mới sẽ không nghĩ đến bất luận chuyện gì... Vì thế, hắn đọc mỗi ngày, đọc hàng đêm, ăn cơm đọc, uống nước đọc... Cả người đều tẩu hoả nhập ma.
Thất hoàng tử sau khi biết được thương thế của Quý Lục không quá đáng ngại, mỗi đêm đều sẽ trèo tường đi gặp một lần, nhưng đến cùng chỉ là gặp mặt. Từ lần trước hai người ôm nhau trên giường súyt nữa ra lửa, Ngọc Thất và Quý Lục thật ra đều trở nên quy củ, chỉ nói vài câu, hoặc sau khi ăn xong cùng nhau dạo vườn, đi một chút mà thôi.
Tạ tam thiếu Tạ Phi Ngang đã nhiều ngày hàng đêm nghỉ lại trong phủ Quỳnh Vương, lấy chút đề thi Thất hoàng tử đưa cho mà hắn không biết, ngày đêm tìm kiếm kinh nghiệm từ lời giải của người đi trước, rồi sau đó kết hợp từ kinh nghiệm cổ nhân, đưa ra sách lược giải thích của chính mình. Sau bữa tối đêm đó do phủ Quỳnh Vương tự đưa qua, Tạ Phi Ngang trực tiếp mang theo nữ đầu bếp trong phủ chính mình qua phủ, mỗi ngày tự mình bỏ tiền mua đồ ăn cho phủ Quỳnh Vương! Cuộc sống này qua đến... Thật là không biết giận!
Lão phu nhân người già nhưng lòng không già, trong đầu một mảnh rõ ràng, nói tiếp: "Dù cho thêm vào Quý phủ chúng ta, Thất hoàng tử cũng vẫn thế đơn lực mỏng thôi!"
Quý Thượng Thư bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Cữu cữu ruột thịt của lục tỷ nhi, Thẩm đại nhân sắp được triệu về từ Tứ Xuyên Tây Thục! Hắn ở Tứ Xuyên nhậm chức Tri phủ, là quan viên từ ngũ phẩm. Hắn lưu tại Tứ Xuyên sáu năm, vừa về kinh lần này, Hoàng Thượng chỉ sợ sẽ cho chức Án sát tam phẩm! Người này về sau cũng có thể làm trợ lực cho Thất hoàng tử!"
"Thật sự?"
"Tám chín phần mười. Chỗ trống trong kinh này, cũng chỉ có mấy chức vụ như vậy, Hoàng Thượng thật ra đang lưu trữ lại!"
Lão phu nhân ở tại nội trạch lâu rồi, chút chuyện nội trạch bà suy xét càng nhiều: "Việc quá kế của lục tỷ nhi, nếu bị Thẩm đại nhân biết được..."
Trong lòng Quý Thượng Thư cũng "Băn khoăn" một chút!
Tam đệ tốt của ông không rõ hung hiểm của việc đoạt đích, chỉ biết vinh hoa phú quý trước mắt. Hiện giờ vừa gặp mặt liền ầm ĩ chuyện quá kế Quý Lục với ông, từng tiếng khóc lóc kể lể, chính ông đoạt nữ nhi của hắn, đoạt phú quý của hắn... Mà Thẩm Tri Phủ này chỉ có một muội muội, muội muội gả tới Quý phủ, không nói không bao lâu liền bệnh chết, ngay cả nữ nhi cũng quá kế cho người ta, chuyện này nếu làm ầm ĩ lên... Đừng nói là cùng nhau trợ giúp Thất hoàng tử đoạt đích, không có ngày ngày gặp mặt đánh đến ngươi chết ta sống cũng đã không tồi!
"Chuyện để lục tỷ nhi quá kế này, chúng ta cũng là bất đắc dĩ..." Quý Thượng Thư miệng đầy bất đắc dĩ: "Thẩm Tri Phủ làm người sáng suốt, hẳn sẽ lý giải nỗi khổ bất đắc dĩ của chúng ta."
Trong miệng ông tuy nói vậy, trong lòng lại tự mình lật đổ lời nói của chính mình. Muội muội đều phải không con nối dõi, làm huynh trưởng, nơi nào còn có thể sáng suốt được!
Sáng sớm ngày kế tiếp, trước mắt Hoàng Đế Đại Chiêu liền bày vài phần sổ con.
Người trong lòng chính mình, kiều thê chưa bái đường đã bị ám sát, Ngọc Hành nơi nào sẽ nuốt xuống ngụm ác khí này. Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, về công về tư hắn đều phải bẩm báo việc hành thích này lên Hoàng Đế! Dù cho không thể bắt lấy nhược điểm của Ngọc Lâm, khiến hắn ta lưu lại một cây kim trong lòng Hoàng Đế cũng tốt.
Trên sổ con Thất hoàng tử trình lên thật là từng câu ấm ức, từng chữ hoảng sợ, Hoàng Đế xem đến đều cảm thấy kẻ xấu này thật là quá mức ác độc, vậy mà muốn đôi tình nhân vừa được ban hôn này cách biệt âm dương! Đây cũng là coi rẻ hoàng quyền của Hoàng Đế Đại Chiêu! Hoàng Đế cũng không thể nhẫn nhịn!
Một phần sổ con khác tự nhiên là do Thuận Thiên Phủ viết. Trên sổ con, Thuận Thiên Phủ Doãn thỉnh tội, than thở khóc lóc viết đây là chính mình sơ sẩy cương vị công tác, khiến trong kinh thành thế mà xảy ra chuyện lớn như vậy, lại rành mạch giải thích những thích khách đó tổ chức kỷ luật nghiêm minh, nói người dù đã trói chặt, nhưng đều nuốt độc tự sát, không được đến nửa phần tin tức xác thực!
Còn có một phần sổ con chính là của Tần vũ nhân. Làm một thần côn qua đường bị cuốn vào, ông ta rõ ràng minh bạch viết chính mình gặp được lục nương tử Quý phủ ra sao, trợ giúp tiểu nương tử kia thoát hiểm thế nào, lại gặp được Thất hoàng tử cứu người làm sao, lại khen một lần hai người trai tài gái sắc duyên trời tác hợp.
Hoàng Đế xem xong tất cả sổ con, ném trên ngự án: "Điều tra cho trẫm! Điều tra rõ cho trẫm chuyện thích khách ở dưới chân thiên tử hành thích!" Dừng lại chút, Hoàng Đế lại phân phó Ngự tiền thị vệ: "Việc này toàn bộ giao cho Thái Tử, để Thái Tử điều tra kỹ lưỡng án này!"
Nghĩ đến mẹ đẻ Hoàng Hậu của Ngọc Hành, Hoàng Đế lại bãi giá đến Khôn Hoà Cung. Quả nhiên, ông ở cung Khôn Hoà nhìn thấy Trang Hoàng Hậu rõ ràng đã rơi lệ qua.
"Hoàn Hoàn..." Hoàng Đế thở dài trong lòng, phu thê lâu năm, ngay cả khuê danh của Trang Hoàng Hậu cũng gọi ra.
Trang Hoàng Hậu cùng đủ loại phi tần lục đục với nhau nhiều năm trong cung như vậy, tâm cơ phụ nhân nho nhỏ so với Hoàng Đế Đại Chiêu chỉ nhiều hơn chứ không ít.
Khi Hoàng Đế từ Ngự thư phòng lại đây, nàng tự nhiên sớm đã nhận được tin tức. Trang Hoàng Hậu ngồi trên vị trí Hoàng Hậu nhiều năm như vậy, còn được Hoàng Đế sủng ái, Hậu vị ân sủng củng cố, tự nhiên không phải dựa vào ngày ngày niệm "Đạo Đức Kinh" là có thể có được!
Hốc mắt đỏ bừng này là thật tình lo lắng thay Thất hoàng tử cũng được, hoặc cố ý làm cho Hoàng Đế xem, khiến trong lòng y thương tiếc Thất hoàng tử nhiều hơn cũng được. Dù sao, chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn nào tại hậu cung mà nói, đều là một loại thủ đoạn tốt!
Lập tức, Hoàng Hậu nắm khăn, khẽ nghẹn một tiếng, khi nhún người hành lễ, liền nhịn không được rơi lệ: "Hoàng Thượng..."
Trang Hoàng Hậu qua tuổi ba mươi, chỉ là bảo dưỡng thoả đáng, nhìn vẫn là một đoá hoa thành thục, tuy không có ý ngây ngô, thật sự cũng không phải những hoa cúc tàn hôm qua kia. Hoàng Đế bị bộ dáng hoa lê dính hạt mưa, uất ức lo lắng của nàng làm khuấy đảo một lòng, vươn tay tự mình đỡ nàng lên, đôi tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, thâm tình đau khổ nói: "Ta liền biết nàng nhất định một mình trộm khóc ở chỗ này... Ai, nàng đừng lo lắng, Quý lục nương tử kia không quá đáng ngại. Hôm nay Tần vũ nhân dâng sổ con nói, Thất ca nhi và nương tử Quý phủ kia là duyên trời tác hợp!"
Trang Hoàng Hậu ngẩng đầu, vành mắt ngậm nước: "Cảnh Vương hôm qua mới ở phủ Trưởng công chúa tuyên đọc thánh chỉ, hôm qua liền có thích khách hành thích trên đường lớn. Không đặt vương pháp trong mắt như vậy, nếu sau này không thuận theo xông vào Quý phủ hành thích thì sao... Quý lục nương tử nếu có bất trắc gì, Thất ca nhi ở trong mắt người đời, không phải muốn gánh trên lưng cái danh khắc thê? Thánh chỉ của Hoàng Thượng ngài trong mắt người đời không phải muốn trở thành một đạo bùa đòi mạng?"
Gừng càng già càng cay, đường cong cứu quốc*, vẫn là thổi gió bên gối hữu hiệu nhất.
*Đường cong cứu quốc (thành ngữ): chỉ áp dụng thủ đoạn trực tiếp không đủ để giải quyết vấn đề, đành phải áp dụng hình thức gián tiếp.
(Nguồn: Baike.baidu)
Trái tim Hoàng Đế vốn là kiên định, bị hai câu cùng một cái rớt lệ không tiếng động như vậy của Trang Hoàng Hậu, tiếng nghẹn ngào khóc, nói cho càng thêm kiên định! Kẻ làm chủ phía sau màn đám thích khách này, nhất định phải tìm ra!
Nhị hoàng tử không biết mưu kế tốt "Không hề có nhân chứng vật chứng", "Đánh chết không thừa nhận" của chính mình, vì mấy giọt nước mắt của Trang Hoàng Hậu mà bị phá hư. Khi hắn nhận được tin tức "Hoàng Đế phái Thái Tử đi làm chủ điều tra việc thích khách", hồn phách trong nháy mắt liền bay đi!
Thái Tử đại ca tốt của hắn, bản lĩnh lớn nhất chính là tra tới tra đi, buông tay mặc kệ, hoàn toàn giao cho Thuận Thiên Phủ!
Thuận Thiên Phủ Doãn vô cùng cổ hủ, chỉ trung thành với Hoàng Đế Đại Chiêu. Án này nếu do Thuận Thiên Phủ toàn quyền xử lý, còn không phải nửa vời mà tiếp tục điều tra...
Không được, hắn như thế nào đều phải tự tay tiếp nhận án này đến xử lý!
.........
Ngày từng ngày trôi qua.
Quý Vân Lưu dưỡng vết thương ở tay, cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến, danh chính ngôn thuận không thỉnh an không nghe ma ma dạy quy củ, mỗi ngày ôm sách ở trong phòng đốt lò nhỏ ăn điểm tâm bánh ngọt của Tô Anh. Một ngày mười hai canh giờ, nàng có hơn nửa thời gian đều đang nhai nuốt thức ăn, Cửu Nương chưa từng thấy người này dừng miệng bao giờ! Thời gian mấy ngày, người đều béo một chút.
Cùng ở trong Quý phủ, tứ nương tử lại bệnh đến lợi hại. Trà không nhớ cơm không nghĩ, tuy thương thế trên đầu chuyển biến tốt đẹp từng ngày, người mỗi ngày lại trở nên mảnh khảnh.
Đã nhiều ngày bệnh nặng lợi hại không chỉ có Quý tứ nương tử Quý phủ, ngay cả Quân tam thiếu gia ở ngõ nhỏ Đại Hỉ cũng bệnh không tầm thường.
Tam thiếu Quân gia không giống nữ tử chỉ ngồi hao tổn tinh thần, hắn dùng việc đọc sách tê mỏi chính mình. Chỉ cần vừa đọc sách, hắn mới sẽ không nghĩ đến bất luận chuyện gì... Vì thế, hắn đọc mỗi ngày, đọc hàng đêm, ăn cơm đọc, uống nước đọc... Cả người đều tẩu hoả nhập ma.
Thất hoàng tử sau khi biết được thương thế của Quý Lục không quá đáng ngại, mỗi đêm đều sẽ trèo tường đi gặp một lần, nhưng đến cùng chỉ là gặp mặt. Từ lần trước hai người ôm nhau trên giường súyt nữa ra lửa, Ngọc Thất và Quý Lục thật ra đều trở nên quy củ, chỉ nói vài câu, hoặc sau khi ăn xong cùng nhau dạo vườn, đi một chút mà thôi.
Tạ tam thiếu Tạ Phi Ngang đã nhiều ngày hàng đêm nghỉ lại trong phủ Quỳnh Vương, lấy chút đề thi Thất hoàng tử đưa cho mà hắn không biết, ngày đêm tìm kiếm kinh nghiệm từ lời giải của người đi trước, rồi sau đó kết hợp từ kinh nghiệm cổ nhân, đưa ra sách lược giải thích của chính mình. Sau bữa tối đêm đó do phủ Quỳnh Vương tự đưa qua, Tạ Phi Ngang trực tiếp mang theo nữ đầu bếp trong phủ chính mình qua phủ, mỗi ngày tự mình bỏ tiền mua đồ ăn cho phủ Quỳnh Vương! Cuộc sống này qua đến... Thật là không biết giận!
/369
|