Quý Tứ bị hành động này của nàng ấy làm khiếp sợ!
Nàng vốn là tiểu nương tử cực kỳ biết quy củ, ngọc bội không rõ ràng như vậy sao có thể đeo lên ngực nàng!
Nàng, nếu nàng đoán không sai, ngọc này nhất định là người giúp đỡ hôm qua lưu lại... Đeo ngọc của người không thân không thích như vậy, chính là lén lút trao nhận!
Quý Vân Vi theo bản năng muốn tháo ngọc bội trên cổ xuống, nhưng tay vừa đặt tới ngay cổ, nhị phu nhân đã xốc rèm, nóng vội bước nhanh vào: "Tứ tỷ nhi của ta, con cuối cùng đã tỉnh!"
"A nương..." Tứ nương tử nhìn Vương thị từ bên ngoài bước nhanh lại đây, trong mắt ánh nước lập loè, từng đợt nghĩ mà sợ nổi lên.
Nếu lúc ấy chính mình không được người cứu giúp, chết bên trong rừng núi như vậy, hoặc bị sói núi hổ báo ngậm đi, hoặc bị kẻ vô sỉ làm nhục trong sạch... Mẫu thân của nàng hiện tại nên thê thảm đau thương đến thế nào?
Ngọc bội sau khi lay động theo tơ hồng, lại lần nữa treo ở chỗ ngực nàng.
"Khuê nữ ngoan của ta, nữ nhi ngoan của ta..." Nhị phu nhân tiến đến vài bước, sau khi đỡ tứ nương tử đánh giá khắp nơi, nước mắt mới chậm rãi rơi xuống: "Con chịu khổ, con còn đau chỗ nào không? Mời Trương ngự y đến đây nhìn một cái?"
"Không có việc gì, nữ nhi không có việc gì, a nương..." Quý Vân Vi bị Vương thị cảm nhiễm, cũng rớt nước mắt: "A nương..."
"Đứa nhỏ ngốc, đừng khóc, đừng khóc..." Nhị phu nhân vội vàng thấp giọng an ủi: "Con bị thương ở đầu, cũng không thể khóc, bằng không sau này liền mắc phải chứng đau đầu."
Quý Tứ được nhị phu nhân lau nước mắt, vừa nhấc đầu, lại thấy Quý Vân Lưu đã không tiếng động rời ra bên ngoài. Trong phòng hiện giờ chỉ còn hai mẹ con bọn họ. Quý Lục cẩn thận thoả đáng làm trong lòng tứ nương tử sinh ra một luồng ấm áp.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Quý Vân Vi lại hỏi Vương thị, là ai cứu mình trở về. Nói đến cái này, nhị phu nhân cũng rất đáng tiếc nói: "Ai, mọi người trong phủ đều không biết là ai. Khi người gác cổng ra tới, đã không thấy bất luận kẻ nào, ta... Ai, người này tâm tư đơn thuần lương thiện, không quản được mất, dựa vào lương tâm làm việc cứu người, ta thật tình muốn đáp tạ hắn!"
Nhị phu nhân là người ngay thẳng, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo*. Tuy ngày thường này đấu cùng Hà thị tam phòng trong toà nhà đấu đến vô cùng vui sướng, nhưng ân oán phân minh, nếu là ân tình, nàng nhất định không quên. Nàng nhắc mãi vài câu: Người này đáy lòng thiện lương, ta nhất định phải đến trước mặt Tam Thanh đại tiên cảm kích hắn!
*tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: Ân tình nhỏ như giọt nước cũng phải báo đáp bằng một dòng suối lớn.
Quý Vân Vi rũ hai mắt, chỉ nghe Vương thị nói, không hồi đáp một lời. Vương thị cho rằng nàng mệt mỏi, liền để nàng ấy nằm xuống nghỉ ngơi, chính mình dặn dò hai câu, đè lại góc chăn, lúc này mới đi ra ngoài.
Có lẽ thật sự đầu còn choáng váng, tứ nương tử đắp chăn, đôi mắt nặng nề nhắm lại, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi.
Bồng Bồng bưng chén cháo tổ yến tới, thấy cô nương nhà mình đã nhắm mắt ngủ, bưng khay lại lui ra.
Quý Tứ nương tử nằm trên giường, lúc này nàng không phải hôn mê, cho nên bắt đầu nằm mơ. Người trong mộng kia, nàng đã gặp qua. Mày rậm mắt to, mũi thẳng môi đầy đặn, cả người thanh cao anh tuấn, lại giống như tướng công đọc sách, ôn hoà nho nhã. Người nọ ôm nàng, quỳ gối trước viện nhà nông, nói với một lão hán: Người này là nương tử của ta... Cảnh trong mơ giống như ảnh ngược trong kính, chiếu ra từng chút tình cảnh khi nàng hôn mê, nàng còn thấy được quang cảnh chính mình nằm trên giường đất được người đút thuốc.
Người nọ dùng môi hắn, bao trùm môi nàng, chuyển thuốc qua... Đột nhiên, Quý Vân Vi kinh hách mà tỉnh lại. Nàng hé miệng, nhìn màn trên đỉnh đầu, trong nháy mắt, nước mắt từ khoé mắt nàng lăn xuống.
Nàng không biết người cứu giúp là ai, tuy nói người nọ cứu nàng, nhưng ôm nàng, hôn nàng... Nếu hắn cố ý muốn gánh vác thanh danh của nàng, vì sao không lưu lại tên họ? Nếu thật sự không muốn cùng nàng lui tới, không có liên quan, vì sao để lại một khối ngọc bội? Đây là, đây là muốn bức nàng bị gán cho cái danh lén lút trao nhận, khiến nàng đến đạo quan vấn tóc cả đời sao?
Quý Lục trở về Yêu Nguyệt Viện ăm cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, lại thức dậy, liền nghe được Hạ Tịch nói: "Tứ nương tử bệnh trở nặng, Trương ngự y nói, tứ nương tử ước chừng bị thích khách doạ, mắc tâm bệnh."
Quý Vân Lưu thở dài một tiếng, thiên hạ chỉ có chữ tình đứt ruột nhất. Cũng vậy thôi, chỉ cần Quý Vân Vi có lòng với Quân Tử Niệm, sau này chung quy sẽ thành thân thuộc.
Mưa xuân vẫn luôn rơi. Khuê tú phong kiến suốt ngày ở trong phòng thêu hoa vẽ tranh luyện chữ chơi cờ. Mấy thứ này đối với Quý Lục mà nói, tất cả đều không yêu thích. Nguyên chủ tuy biết một chút, thực ra cũng không tinh thông lắm. Không tinh thông liền không tinh thông đi, sau này giúp Thất hoàng tử đoạt vị cũng không phải dựa vào thêu hoa vẽ tranh...
Cầm quyển sách, Quý Lục đầu tiên là ngửa đầu phân phó Tô Anh làm chút điểm tâm mới, sau đó tựa vào trên trường kỷ cẩn thận lật xem "Chiêu Sử".
Gần đây, nàng cho Tô Anh đi chợ tìm mua các thứ như hoa tiêu, ớt cay. Mấy thứ này ở kinh thành vậy mà ít đến đáng thương, đồ tăng vị cay tất cả đều là thù du, dùng nó làm cá hầm ớt, hương vị làm ra luôn quái quái.
Làm khó lục nương tử, muốn ăn cá hầm ớt, cá hầm cải chua chính tông lưu hành khắp Đại Giang Nam Bắc ở thế kỷ hai mươi mốt, đều muốn nhảy giếng xuyên trở lại!
Chỉ là nàng cảm thấy lần nhảy giếng này... Ước chừng khả năng lớn hơn là sẽ xuyên đến chỗ địa phủ Diêm Vương đưa tin, cho nên nàng mới vẫn luôn chậm chạp không động thủ. Vì cá hầm ớt ngược lại phải uống canh Mạnh Bà, vậy thật khôi hài...
Chẳng qua trong chốc lát, phủ Trưởng công chúa phái người tới Quý phủ. Lần này, từng gánh đồ nâng vào trong phủ, lại là tặng đến rất nhiều tơ lụa gấm vóc, trang sức đá quý và dược liệu quý báu.
Ma ma qua phủ sau một hồi trò chuyện với lão phu nhân, lão phu nhân nháy mắt hiểu rõ, Trưởng công chúa vì biết được chuyện thích khách hành thích ở trước phủ của nàng ta, mới tặng lễ an ủi lại đây!
Ma ma của phủ Trưởng công chúa rời đi, lão phu nhân không dám chậm trễ, vội vàng sai người đi mời đại lang của bà, Quý Thượng Thư.
Nhìn Thượng Thư, người duy nhất có kiến thức uyên bác hơn một chút trong phủ, lão phu nhân một lòng âu lo. Khi bốn bề vắng lặng, bà nhẹ giọng hỏi: "Chính ca nhi, hiện giờ, hiện giờ Trưởng công chúa tặng lễ qua phủ, là có ý đứng thành hàng trong triều? Thất hoàng tử có phải thật sự, thật sự có ý với vị trí kia hay không?"
Quý lão phu nhân tuy không phải xuất thân danh môn, nhưng cuối cùng vẫn có chỗ bất phàm. Thượng Thư một đường thăng quan tiến chức, trong nhà được Trần thị xử lý thoả đáng, đồng thời, trong đó làm sao không có một phần công lao của bà bà khai sáng!
Hiện giờ một lời nói trúng việc nhớ nhất trong lòng Thượng Thư, ông cũng không giấu giếm mẫu thân già nhà mình: "Hiện giờ trong triều, lòng người phần lớn vẫn hướng về Thái Tử. Chỉ là Thái Tử suốt ngày trầm mê sắc đẹp, đây... Ai, Hoàng Thượng cũng là mắt nhắm mắt mở. Hiện giờ trong số chư vị hoàng tử, Thất điện hạ ngược lại cũng không hiện ra tâm tư muốn đoạt vị, chúng ta thật ra cũng không cần kinh hoảng như thế... A nương, vô luận thế nào, phủ chúng ta đã cột vào với Thất hoàng tử, là không thể tránh khỏi."
Được làm vua, thua làm giặc.
Nếu sau này Thất hoàng tử thật sự tham dự đoạt đích, thành, Quý phủ bọn họ có công tòng long, ngày sau chính là đại công thần với tân hoàng; bại, vậy phải liên lụy cực rộng tộc họ Quý, có lẽ một mạch này của bọn họ, còn phải xoá tên khỏi gia phả.
"Chính ca nhi, con nói thật cho ta, để lòng ta có chuẩn mực. Nếu Thất hoàng tử thật muốn ngồi lên... Vị trí tối cao kia, phần thắng có bao nhiêu? Trong phủ chúng ta có thể giúp được chuyện gì?" Lão phu nhân lúc này cũng coi như bất cứ giá nào. Bản thân bà đã đến tuổi xế chiều, đã qua năm thiên mệnh*, có thể sống một năm liền tính một năm. Nhưng đường sống của ca nhi tỷ nhi trong phủ, bà luôn muốn lưu một đường cho ngày sau.
*năm thiên mệnh: qua độ tuổi năm mươi.
Nàng vốn là tiểu nương tử cực kỳ biết quy củ, ngọc bội không rõ ràng như vậy sao có thể đeo lên ngực nàng!
Nàng, nếu nàng đoán không sai, ngọc này nhất định là người giúp đỡ hôm qua lưu lại... Đeo ngọc của người không thân không thích như vậy, chính là lén lút trao nhận!
Quý Vân Vi theo bản năng muốn tháo ngọc bội trên cổ xuống, nhưng tay vừa đặt tới ngay cổ, nhị phu nhân đã xốc rèm, nóng vội bước nhanh vào: "Tứ tỷ nhi của ta, con cuối cùng đã tỉnh!"
"A nương..." Tứ nương tử nhìn Vương thị từ bên ngoài bước nhanh lại đây, trong mắt ánh nước lập loè, từng đợt nghĩ mà sợ nổi lên.
Nếu lúc ấy chính mình không được người cứu giúp, chết bên trong rừng núi như vậy, hoặc bị sói núi hổ báo ngậm đi, hoặc bị kẻ vô sỉ làm nhục trong sạch... Mẫu thân của nàng hiện tại nên thê thảm đau thương đến thế nào?
Ngọc bội sau khi lay động theo tơ hồng, lại lần nữa treo ở chỗ ngực nàng.
"Khuê nữ ngoan của ta, nữ nhi ngoan của ta..." Nhị phu nhân tiến đến vài bước, sau khi đỡ tứ nương tử đánh giá khắp nơi, nước mắt mới chậm rãi rơi xuống: "Con chịu khổ, con còn đau chỗ nào không? Mời Trương ngự y đến đây nhìn một cái?"
"Không có việc gì, nữ nhi không có việc gì, a nương..." Quý Vân Vi bị Vương thị cảm nhiễm, cũng rớt nước mắt: "A nương..."
"Đứa nhỏ ngốc, đừng khóc, đừng khóc..." Nhị phu nhân vội vàng thấp giọng an ủi: "Con bị thương ở đầu, cũng không thể khóc, bằng không sau này liền mắc phải chứng đau đầu."
Quý Tứ được nhị phu nhân lau nước mắt, vừa nhấc đầu, lại thấy Quý Vân Lưu đã không tiếng động rời ra bên ngoài. Trong phòng hiện giờ chỉ còn hai mẹ con bọn họ. Quý Lục cẩn thận thoả đáng làm trong lòng tứ nương tử sinh ra một luồng ấm áp.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Quý Vân Vi lại hỏi Vương thị, là ai cứu mình trở về. Nói đến cái này, nhị phu nhân cũng rất đáng tiếc nói: "Ai, mọi người trong phủ đều không biết là ai. Khi người gác cổng ra tới, đã không thấy bất luận kẻ nào, ta... Ai, người này tâm tư đơn thuần lương thiện, không quản được mất, dựa vào lương tâm làm việc cứu người, ta thật tình muốn đáp tạ hắn!"
Nhị phu nhân là người ngay thẳng, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo*. Tuy ngày thường này đấu cùng Hà thị tam phòng trong toà nhà đấu đến vô cùng vui sướng, nhưng ân oán phân minh, nếu là ân tình, nàng nhất định không quên. Nàng nhắc mãi vài câu: Người này đáy lòng thiện lương, ta nhất định phải đến trước mặt Tam Thanh đại tiên cảm kích hắn!
*tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: Ân tình nhỏ như giọt nước cũng phải báo đáp bằng một dòng suối lớn.
Quý Vân Vi rũ hai mắt, chỉ nghe Vương thị nói, không hồi đáp một lời. Vương thị cho rằng nàng mệt mỏi, liền để nàng ấy nằm xuống nghỉ ngơi, chính mình dặn dò hai câu, đè lại góc chăn, lúc này mới đi ra ngoài.
Có lẽ thật sự đầu còn choáng váng, tứ nương tử đắp chăn, đôi mắt nặng nề nhắm lại, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi.
Bồng Bồng bưng chén cháo tổ yến tới, thấy cô nương nhà mình đã nhắm mắt ngủ, bưng khay lại lui ra.
Quý Tứ nương tử nằm trên giường, lúc này nàng không phải hôn mê, cho nên bắt đầu nằm mơ. Người trong mộng kia, nàng đã gặp qua. Mày rậm mắt to, mũi thẳng môi đầy đặn, cả người thanh cao anh tuấn, lại giống như tướng công đọc sách, ôn hoà nho nhã. Người nọ ôm nàng, quỳ gối trước viện nhà nông, nói với một lão hán: Người này là nương tử của ta... Cảnh trong mơ giống như ảnh ngược trong kính, chiếu ra từng chút tình cảnh khi nàng hôn mê, nàng còn thấy được quang cảnh chính mình nằm trên giường đất được người đút thuốc.
Người nọ dùng môi hắn, bao trùm môi nàng, chuyển thuốc qua... Đột nhiên, Quý Vân Vi kinh hách mà tỉnh lại. Nàng hé miệng, nhìn màn trên đỉnh đầu, trong nháy mắt, nước mắt từ khoé mắt nàng lăn xuống.
Nàng không biết người cứu giúp là ai, tuy nói người nọ cứu nàng, nhưng ôm nàng, hôn nàng... Nếu hắn cố ý muốn gánh vác thanh danh của nàng, vì sao không lưu lại tên họ? Nếu thật sự không muốn cùng nàng lui tới, không có liên quan, vì sao để lại một khối ngọc bội? Đây là, đây là muốn bức nàng bị gán cho cái danh lén lút trao nhận, khiến nàng đến đạo quan vấn tóc cả đời sao?
Quý Lục trở về Yêu Nguyệt Viện ăm cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, lại thức dậy, liền nghe được Hạ Tịch nói: "Tứ nương tử bệnh trở nặng, Trương ngự y nói, tứ nương tử ước chừng bị thích khách doạ, mắc tâm bệnh."
Quý Vân Lưu thở dài một tiếng, thiên hạ chỉ có chữ tình đứt ruột nhất. Cũng vậy thôi, chỉ cần Quý Vân Vi có lòng với Quân Tử Niệm, sau này chung quy sẽ thành thân thuộc.
Mưa xuân vẫn luôn rơi. Khuê tú phong kiến suốt ngày ở trong phòng thêu hoa vẽ tranh luyện chữ chơi cờ. Mấy thứ này đối với Quý Lục mà nói, tất cả đều không yêu thích. Nguyên chủ tuy biết một chút, thực ra cũng không tinh thông lắm. Không tinh thông liền không tinh thông đi, sau này giúp Thất hoàng tử đoạt vị cũng không phải dựa vào thêu hoa vẽ tranh...
Cầm quyển sách, Quý Lục đầu tiên là ngửa đầu phân phó Tô Anh làm chút điểm tâm mới, sau đó tựa vào trên trường kỷ cẩn thận lật xem "Chiêu Sử".
Gần đây, nàng cho Tô Anh đi chợ tìm mua các thứ như hoa tiêu, ớt cay. Mấy thứ này ở kinh thành vậy mà ít đến đáng thương, đồ tăng vị cay tất cả đều là thù du, dùng nó làm cá hầm ớt, hương vị làm ra luôn quái quái.
Làm khó lục nương tử, muốn ăn cá hầm ớt, cá hầm cải chua chính tông lưu hành khắp Đại Giang Nam Bắc ở thế kỷ hai mươi mốt, đều muốn nhảy giếng xuyên trở lại!
Chỉ là nàng cảm thấy lần nhảy giếng này... Ước chừng khả năng lớn hơn là sẽ xuyên đến chỗ địa phủ Diêm Vương đưa tin, cho nên nàng mới vẫn luôn chậm chạp không động thủ. Vì cá hầm ớt ngược lại phải uống canh Mạnh Bà, vậy thật khôi hài...
Chẳng qua trong chốc lát, phủ Trưởng công chúa phái người tới Quý phủ. Lần này, từng gánh đồ nâng vào trong phủ, lại là tặng đến rất nhiều tơ lụa gấm vóc, trang sức đá quý và dược liệu quý báu.
Ma ma qua phủ sau một hồi trò chuyện với lão phu nhân, lão phu nhân nháy mắt hiểu rõ, Trưởng công chúa vì biết được chuyện thích khách hành thích ở trước phủ của nàng ta, mới tặng lễ an ủi lại đây!
Ma ma của phủ Trưởng công chúa rời đi, lão phu nhân không dám chậm trễ, vội vàng sai người đi mời đại lang của bà, Quý Thượng Thư.
Nhìn Thượng Thư, người duy nhất có kiến thức uyên bác hơn một chút trong phủ, lão phu nhân một lòng âu lo. Khi bốn bề vắng lặng, bà nhẹ giọng hỏi: "Chính ca nhi, hiện giờ, hiện giờ Trưởng công chúa tặng lễ qua phủ, là có ý đứng thành hàng trong triều? Thất hoàng tử có phải thật sự, thật sự có ý với vị trí kia hay không?"
Quý lão phu nhân tuy không phải xuất thân danh môn, nhưng cuối cùng vẫn có chỗ bất phàm. Thượng Thư một đường thăng quan tiến chức, trong nhà được Trần thị xử lý thoả đáng, đồng thời, trong đó làm sao không có một phần công lao của bà bà khai sáng!
Hiện giờ một lời nói trúng việc nhớ nhất trong lòng Thượng Thư, ông cũng không giấu giếm mẫu thân già nhà mình: "Hiện giờ trong triều, lòng người phần lớn vẫn hướng về Thái Tử. Chỉ là Thái Tử suốt ngày trầm mê sắc đẹp, đây... Ai, Hoàng Thượng cũng là mắt nhắm mắt mở. Hiện giờ trong số chư vị hoàng tử, Thất điện hạ ngược lại cũng không hiện ra tâm tư muốn đoạt vị, chúng ta thật ra cũng không cần kinh hoảng như thế... A nương, vô luận thế nào, phủ chúng ta đã cột vào với Thất hoàng tử, là không thể tránh khỏi."
Được làm vua, thua làm giặc.
Nếu sau này Thất hoàng tử thật sự tham dự đoạt đích, thành, Quý phủ bọn họ có công tòng long, ngày sau chính là đại công thần với tân hoàng; bại, vậy phải liên lụy cực rộng tộc họ Quý, có lẽ một mạch này của bọn họ, còn phải xoá tên khỏi gia phả.
"Chính ca nhi, con nói thật cho ta, để lòng ta có chuẩn mực. Nếu Thất hoàng tử thật muốn ngồi lên... Vị trí tối cao kia, phần thắng có bao nhiêu? Trong phủ chúng ta có thể giúp được chuyện gì?" Lão phu nhân lúc này cũng coi như bất cứ giá nào. Bản thân bà đã đến tuổi xế chiều, đã qua năm thiên mệnh*, có thể sống một năm liền tính một năm. Nhưng đường sống của ca nhi tỷ nhi trong phủ, bà luôn muốn lưu một đường cho ngày sau.
*năm thiên mệnh: qua độ tuổi năm mươi.
/369
|