Chương 9: Chỉ cần nhìn một tí
Editor: Chao + Beta: Linh + Proofreader: Dâu
Bạch Tiểu Đường có lẽ trong đời chưa bao giờ nghe thấy một lời yêu cầu trần trụi và thẳng thắn như vậy, vết đỏ trên mặt sắp biến mất, rồi bởi vì lời nói của Nguyên Lân thoáng cái hiện lên.
“Tớ… Cậu… Cậu… Cậu đang nói bậy bạ gì đấy!!! ”
Cô cảm thấy đầu óc mình như nổ ầm ầm, giống như có một chiếc xe lửa không nhìn thấy điểm cuối không ngừng chạy qua thần kinh não cô gào thét.
“Không được à?”
Nguyên Lân lại trở lại tư thế dựa lưng vào tường, để lại cho Bạch Tiểu Đường một bên sườn mặt đẹp trai.
“Vậy thì quên đi.” Anh nhìn bầu trời xa xăm, nơi đó có một màu xám xịt, xem ra rất nhanh trời sẽ mưa
Bạch Tiểu Đường thấy anh thật sự không có hành động tiếp theo, thân thể căng thẳng mới thoáng thả lỏng một chút.
Bánh mì ruốc quý giá bị ném lại vào trong ngực cô, Nguyên Lân dựa vào tường lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi một lần nữa lắc lư: “Đúng rồi, mấy tên lưu manh sáng nay có lẽ hôm nay còn có thể trở lại đấy, cậu chú ý một chút. ”
Bạch Tiểu Đường vừa nghe vậy bước chân dừng lại
Tuy rằng bà nội không nói rõ, nhưng gần đây Bạch Tiểu Đường về nhà luôn có thể nhìn thấy trong phòng bếp rất nhiều bánh bao còn sót còn lại được giấu trong tủ lạnh.
Bà cụ vốn đã quen tiết kiệm không nỡ vứt đi. Bạch Tiểu Đường sợ bà không ăn nổi còn cố gắng ăn sẽ làm hỏng dạ dày, sẽ lặng lẽ mang theo bánh bao còn sót lại đến trường cho bữa trưa và bữa tối.
Nhưng càng làm cho bà nội khổ là mỗi ngày bỏ tiền lãng phí nguyên liệu.
Bạch Tiểu Đường đã mấy lần nhìn thấy bà cụ lén lau nước mắt khi chuẩn bị nguyên liệu trong bếp, nhưng cô có thể làm gì bây giờ, cô chỉ có thể hận bản thân là con gái, hận bản thân vừa gầy vừa thấp, hận chính mình sao không thể giống Nguyên Lân có thể đẩy một người đàn ông trưởng thành sang một bên như một đứa trẻ
Trước khi Nguyên Lân hút hết một phần ba điếu thuốc, Bạch Tiểu Đường đã bước tới gần anh một lần nữa.
“Nguyên Lân.”
Cô gọi anh, giọng nói cô run rẩy yếu ớt.
Ngón tay anh ngậm miệng thuốc lá, cúi đầu nhìn cô, một làn sương dày đặc tràn ra khỏi miệng anh.
“Cậu… Cậu có thể giúp tớ một việc được không? ”
Trong giờ học, Bạch Tiểu Đường đã nghe hai người bạn học ở ghế sau nói về lịch sử huy hoàng của Nguyên Lân
Cái gì mà từ hồi cấp 2 đã bắt đầu solo với đàn anh cấp 3 hơn nữa không thất bại, ngày đầu tiên vào cấp 3 đã trực tiếp gạt bỏ kẻ bắt nạt bạn học trước, còn quen biết mấy trăm đại ca xã hội, dù sao đó chỉ là lời đồn, Bạch Tiểu Đường cũng không biết là thật hay giả, nhưng nhìn tình huống buổi sáng kia cảm giác mười phần thì tám chín phần đều là thật.
“Tớ đã báo cảnh sát nhưng vô dụng, bọn họ sẽ không đối đầu trực diện với cảnh sát, cảnh sát đến thì bọn họ bỏ chạy…”
Bạch Tiểu Đường không biết là sợ Nguyên Lân nghi ngờ lời cô nói là giả hay là gì khác, cô đã rất cố gắng để cho Nguyên Lân thấy được sự chân thành của mình, tốc độ nói không tự giác tăng nhanh.
“Tớ biết cậu rất lợi hại, khẳng định cậu rất lợi hại. Cậu có thể… Giúp tớ nghĩ ra cách, nếu cậu muốn tiền… Tuy trong tay tớ không nhiều, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức -’’
“Được, tôi có thể khiến nhóm lưu manh đó không bao giờ dám xuất hiện trên đường phố đó nữa.”
Nguyên Lân không có kiên nhẫn nghe cô nói, điếu thuốc giữa ngón tay anh đã tự cháy được nửa đoạn, tàn thuốc xám trắng run rẩy đứng thẳng trong gió.
“Nhưng vẫn là câu nói kia, tôi không cần tiền.”
Bạch Tiểu Đường nhìn chàng trai cao gầy cao hơn cô một cái đầu, suýt nữa bị khí thế lạnh lẽo của anh ép ra một ảo giác không có chỗ dung thân, lúc theo bản năng mím môi nhưng phát hiện đôi môi đã khô từ lúc nào.
“Nếu, ý tớ là nếu…..’’
Cảm giác nóng rực nhanh chóng thiêu đốt trên gò má trắng nõn của thiếu nữ, cô cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
“Chỉ, chỉ nhìn một chút…..”
------oOo------
/76
|