Chương 8: Cho tôi xem ngực của cậu đi
Editor: Tlinh + Beta: Linh + Proofreader: Dâu
Lời nói của Nguyên Lân không khác gì một quả bom nguyên tử ném vào lớp học hỗn loạn.
Trong khoảng thời gian ngắn, nụ cười trên mặt mọi người đều cứng lại, bọn họ hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu tự hỏi tại sao Nguyên Lân đột nhiên như vậy.
Bạch Tiểu Đường cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, không phải ai cũng có thể bắt nạt sao?
“Anh Nguyên, hôm nay anh bị sao vậy, tính tình hung dữ thế’’.
Vương Dĩ Tường vừa bị đẩy một cái đến lảo đảo, thật vất vả mới chống đỡ được vào cái bàn phía sau để đứng vững, quan sát vẻ mặt Nguyên Lân đến khi thấy sự tức giận trong mắt anh giảm bớt mới dám tiến lên đáp lời.
‘’Không phải chúng ta đều đang đùa giỡn sao? Mày biết tao ghét nhất là bánh mì mà, nên cho dù có tiền tao cũng đéo ăn’’
Nguyên Lân lười giải thích nhiều, nên đã để lại một lời khó chịu rồi đi thẳng về chỗ ngồi của mình.
“Ồ? Hôm nay có chuyện gì thế, sao lớp học im ắng vậy? ”
Thầy giáo chủ nhiệm phụ trách lớp này là họ Liêu, đã sắp về hưu, ngày nào cũng đội một cái mũ đen trắng, nhìn thấy ai cũng cười ha hả như ông già Noel.
Các giáo viên chủ nhiệm khác đều dùng khuôn mặt lạnh lùng để dọa học sinh, chỉ có vị thầy Liêu này là dựa vào ngôn ngữ —— à, dùng lời của ông ấy mà nói, ông ấy dùng tình yêu thương để tác động đến học sinh.
Vừa thấy chủ nhiệm lớp đến, những người khác đều lập tức thu tâm trạng hóng hớt lập tức giải tán, Bạch Tiểu Đường cũng vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống lại nhịn không được nhìn thoáng qua Nguyên Lân đang nằm ngủ trên bàn học ở góc bên kia lớp học.
Dù là sáng nay hay vừa rồi, tất cả đều là nhờ anh
Tuy rằng người này hơi biến thái… Nhưng cô cảm thấy cũng không tệ.
Buổi trưa, Bạch Tiểu Đường đặc biệt chạy một chuyến siêu thị trong khuôn viên trường, mua một cái bánh mì ruốc đắt nhất, sau đó tìm một vòng trong trường mới tìm được Nguyên Lân ở trên sân thượng.
Nguyên Lân không hề ở một mình, xung quanh anh còn có mấy bạn học nam luôn thích đi theo anh, mấy người cùng nhau ở trên sân thượng hút thuốc.
Lúc Bạch Tiểu Đường vừa lên sân thượng, trên mặt đất đã có mấy mẩu đầu thuốc lá, cô nhìn Vương Dĩ Tường cảm thấy còn có chút sợ hãi, vừa lúc không biết có nên đi qua hay không lại vừa vặn bị bạn học nam bên cạnh Vương Dĩ Tường bắt được
“Ồ, đây không phải là người hầu nhỏ của Vương Dĩ Tường sao? Sáng nay không mời cả lớp ăn bánh mì, bây giờ một mình mang đến cho chúng tôi à? ”
Chuyện Vương Dĩ Tường bắt nạt Bạch Tiểu Đường, trong đám người này ngoại trừ Nguyên Lân không ai không biết, sáng nay Nguyên Lân đấm bục giảng cũng chỉ nghĩ là tâm trạng anh không tốt, vẫn không ai để ý Bạch Tiểu Đường vào mắt.
Thấy bạn học nam bên cạnh Vương Dĩ Tường sảng khoái ném tàn thuốc trên tay đi tới, Bạch Tiểu Đường nhanh chóng cúi người tránh về phía sau nắm chặt tay mình, đôi mắt to sợ hãi mở to: “Tớ… Tớ muốn tìm Nguyên Lân. ”
“À —— hiểu rồi, tìm anh Nguyên à.”
“Cậu có việc gì sao? Bạch Tiểu Đường, anh Nguyên của chúng ta không nhận thư tình đâu nhé.”
“Sáng nay anh Nguyên của chúng ta làm anh hùng cứu mỹ nhân khiến cho Bạch Tiểu Si này rung động rồi.”
Tên Bạch Tiểu Đường là bà nội đặt cho, bà cụ không có văn hóa gì cả, trong lòng chỉ hy vọng đời này cô ngọt ngào như đường, còn cảm thấy cái tên Bạch Đường này quá giống đồ vật, ở giữa thêm một chữ “Tiểu” có vẻ vừa đáng yêu vừa thân thiết một chút.
Kết quả bởi vì tính cách Bạch Tiểu Đường vừa yếu đuối vừa hướng nội nên từ nhỏ đến lớn đều bị đặt đủ loại biệt danh, Bạch Tiểu Si coi như là dễ nghe, còn có cái khác mà cô cũng không muốn nhớ lại
“Tớ, tớ không phải…”
Bạch Tiểu Đường sắc mặt lập tức đỏ bừng, siết chặt bánh mì trên tay giống như bị mấy con chó hoang đẩy vào trong góc giải thích: “Tớ chỉ, tớ chỉ muốn…”
“Được rồi.”
Giọng nói của Nguyên Lân từ một nơi khác mà Bạch Tiểu Đường không nhìn thấy truyền đến, giống như một cây phi tiêu cách đó trăm thước phá phong mà đến cắt đứt lời nói của cô.
“Mấy người đi đi, nhớ rõ chuyện tối nay là được.”
Mấy người sửng sốt một chút, hai mặt nhìn nhau bốn gương mặt tất cả đều là không biết chuyện gì.
Hôm nay anh Nguyên thật sự rất lạ—— anh muốn từ chối Bạch Tiểu Đường cũng không cần đưa mấy người bọn họ đẩy ra chứ, chẳng lẽ còn sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô sao?
Bạch Tiểu Đường nhìn những người đó từ trên sân thượng chậm rãi đi xuống, không biết từ ‘’mấy người’’ trong miệng Nguyên Lân có bao gồm mình không, nhưng suy nghĩ một chút dù sao mình cũng phải đi, vậy nên to gan đi tới.
“Nguyên… Nguyên Lân? ”
Nguyên Lân giờ phút này dựa lưng vào tường, điếu thuốc trong miệng đã hút một nửa.
Khóe mắt anh thoáng nhìn nửa cái đầu Bạch Tiểu Đường, đôi mắt to đen láy giống như một con thỏ thò đầu ra dò xét tình hình địch ở cửa động, một đôi mắt thật cẩn thận nhìn anh
“Ừm “
Trên sân thượng rất lớn, Nguyên Lân đưa tay lấy điếu thuốc xuống, khói trong miệng vừa mới thoát ra đã không còn bóng dáng.
“Có chuyện gì không?”
“Có một chút chuyện…” Giọng nói Bạch Tiểu Đường vẫn nhỏ như muỗi, làm cho Nguyên Lân nghe cũng vất vả.
Anh nhíu nhíu mày, còn chưa kịp hỏi có phải anh sẽ ăn thịt người hay không, đã thấy Bạch Tiểu Đường tiến lên nhét bánh mì đã chuẩn bị vào lòng anh, rồi lại vội vàng lui về phía sau hai bước.
“Sáng nay… Cảm ơn cậu vì chuyện đó”
Cô rất nghiêm túc đang nói lời cảm ơn, nói xong còn nhìn về phía Nguyên Lân cúi chào chín mươi độ một cái, Nguyên Lân thấy vậy khóe miệng lại bắt đầu nhếch lên
“Cảm ơn tôi?” Một tay anh cầm bánh mì, khẽ nghiêng người một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Đường.
‘’Đúng!’
“Vậy một cái bánh mì này cũng không đủ.”
“……”
Bạch Tiểu Đường rụt cổ, kết hợp với phong cách của đàn em Nguyên Lân – Vương Dĩ Tường cũng không tính là ngoài ý muốn: “Tớ cũng không có nhiều tiền. Nếu như cậu muốn gì nữa, có thể chờ tớ tích góp một chút…”
“Tôi không muốn tiền’’
Nguyên Lân trực tiếp ném một nửa điếu thuốc còn sót lại trên mặt đất vươn chân giẫm lên, lông mày nhướng lên giống như đại bàng độc đoán trên không trung.
‘’Hay là cậu cho tôi xem ngực của cậu đi”.
------oOo------
/76
|