Rốt cuộc đến Gia Cát Cấu biện luận. Gia Cát Cấu kỳ thật không có khẩn trương, ngược lại còn có bộ dạng nôn nóng muốn thử một chút. Điều này có liên quan đến tính cách của y. Y là người ưa náo động, càng là thời điểm lãnh đạo quan tâm, thì ngược lại càng phát huy dễ dàng. Điều này có ý nghĩa, đây cũng là một loại sở trường, nhất là trong quan trường.
Gia Cát Cấu liếc mắt nhìn Tạ Tiểu Dung, bước chân trầm ổn lên đài biện luận. Chỉ có điều, bởi vì vóc dáng của y quá thấp bé, nên cái sự trầm ổn đó càng làm cho người ta cảm thấy cổ quái.
Tạ Tiểu Dung ở dưới đài không thèm để ý, bĩu môi, quay sang Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Bành, xem y chức quan không lớn nhưng bộ dạng làm quan không nhỏ đâu. Thật đáng tiếc….
- Đáng tiếc cái gì?
Bành Viễn Chinh nhìn Gia Cát Cấu trên đài, nghe tiếng được tiếng mất hỏi lại.
Tạ Tiểu Dung nhẹ nhàng cười, cũng lẩn tránh không đáp, trái lại còn hỏi Bành Viễn Chinh:
- Tiểu Bành à, không phải là chị không nói cậu. Cậu kỳ thật là không nên tranh cương vị này. Chị là muốn tốt cho cậu thôi. Cậu ngẫm lại xem, chị và Gia Cát Cấu đều là cán bộ cấp phó phòng nhiều năm. Còn cậu thì vừa mới được đề bạt. Cậu cùng chúng tôi cạnh tranh như vậy, trên thực tế lại không tốt cho cậu đâu, sẽ khiến cho lãnh đạo ấn tượng không tốt.
- Cậu còn trẻ, cơ hội trong tương lai còn có, làm gì phải nôn nóng nhất thời?
Tạ Tiểu Dung ra vẻ chân thành nói, đôi mắt không giấu được sự băn khoăn trên người Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Cám ơn chị, tôi chỉ giúp vui thôi. Đồng thời cũng là rèn luyện một chút.
- Rèn luyện cũng tốt. Tuy nhiên, Tiểu Bành à, cậu tốt nhất là nên chuẩn bị tư tưởng. Đương nhiên, kỳ thật thì không sao cả, nhưng cậu cũng vẫn là Phó trưởng phòng thôi, cũng không có gì tổn thất. Nói không chừng, tương lai chúng ta còn có cơ hội cộng tác với nhau.
Tạ Tiểu Dung ánh mắt quét Bành Viễn Chinh, đầy thâm ý nói.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, thầm nghĩ sao cô ta nắm chắc như vậy? Tuy nhiên, xem tư thế của Gia Cát Cấu thì dường như so với Tạ Tiểu Dung còn nắm chắc hơn.
Cũng không biết hai người kia nắm chắc đến đâu, tuy nhiên khẳng định là đều làm tốt công tác chuẩn bị.
Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn về phía đài chủ tịch.
Gia Cát Cấu trước cúi đầu chào các vị lãnh đạo trên đài chủ tịch, sau đó bước đến chỗ biện luận, cũng không xem qua bản thảo, bắt đầu tự giới thiệu. Sau khi giới thiệu lý lịch và thành tích công tác, y bắt đầu tỏ thái độ, nói mình nhất định sẽ tăng cường tác phong công tác, đề cao năng lực nghiệp vụ, tranh thủ làm tốt công tác của phòng Tin tức, khiến lãnh đạo hài lòng và an tâm. Đây đều là những lời vô nghĩa và chẳng có gì sáng tạo.
Sau khi diễn thuyết xong, y lẳng lặng đứng chờ ở nơi đó, chờ giám khảo đặt vấn đề.
Bởi vì các Phó trưởng ban đều biết rằng Gia Cát Cấu đã từng là thư ký của Trịnh Thiên Sơn, nên bọn họ đều phải nhìn vào thái độ của ông ta. Bởi vậy, Trưởng ban Trịnh chưa mở miệng thì không ai chủ động lên tiếng cả.
Thấy không khí im lặng, Trịnh Thiên Sơn cảm thấy không xong, liền cầm micro thản nhiên nói:
- Tôi hỏi cậu một vấn đề.
- Trưởng ban Trịnh xin cứ ra chỉ thị.
Gia Cát Cấu cung kính nói.
- Nghiệp vụ của phòng Tin tức, cậu chỉ nói đến thái độ công tác chứ chưa nhắc đến phương pháp công tác. Sau khi lên đến vị trí Trưởng phòng thì cậu sẽ tiến thêm một bước nâng cao nghiệp vụ như thế nào để đảm bảo chất lượng của phòng Tin tức?
Trịnh Thiên Sơn phất tay:
- Không cần nói lời vô nghĩa, đơn giản một chút, nói lời thực tế đi.
Gia Cát Cấu hiển nhiên là định liệu trước. Hẳn là vấn đề mà Trịnh Thiên Sơn đặt ra nằm trong dự kiến của hy và y đã sớm có chuẩn bị.
Y chậm rãi nói làm như thế nào để phát triển phòng Tin tức. Tuy nói là không có lời nói khách sáo, nhưng kỳ thật vẫn là lời nói khách sáo. Bởi vì những gì y nói chẳng thực tế chút nào.
Trịnh Thiên Sơn sắc mặt không thay đổi, gật đầu. Tuy nhiên nhìn không ra là ông ta hài lòng hay không hài lòng.
Trịnh Thiên Sơn mở đầu thì các giám khảo khác cũng bắt đầu đặt vấn đề. Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra rất đơn giản.
Gia Cát Cấu cuối cùng được 95 điểm, xem như là một số điểm cao. Đến hiện tại, y được xem là người có số điểm cao nhất.
Gia Cát Cấu cảm thấy rất mỹ mãn, bước xuống đài, nhìn Tạ Tiểu Dung bằng ánh mắt khiêu khích.
Kỳ thật, Tạ Tiểu Dung trong lòng cảm giác tình thế không ổn. Cô sở dĩ cạnh tranh vị trí Trưởng phòng Tin tức, là bởi vì cô không muốn làm ở phòng Tuyên truyền nữa. Mà nhìn chung, lúc này chỉ có phòng Tin tức là hợp với mình thôi.
Cha chồng của cô là lãnh đạo trước đây của thành phố. Vì chuyện của cô mà xuất đầu lộ diện tìm lãnh đạo thành phố, rồi tìm Trịnh Thiên Sơn. Trịnh Thiên Sơn vì nể mặt nên đồng ý suy xét vấn đề của Tạ Tiểu Dung.
Nguyên nhân chính là vì Trịnh Thiên Sơn tỏ thái độ nên Tạ Tiểu Dung mới có thể nắm chắc. Nhưng biểu hiện của Gia Cát Cấu vừa rồi khiến cho cô ta không khỏi cảm thấy có áp lực.
Tạ Tiểu Dung lấy lại bình tĩnh, bước lên đài.
Cô cũng giới thiệu về lý lịch, thành tích công tác một cách tỉ mỉ, thậm chí cô còn đem việc cô được vinh dự được trình bày luận văn nói ra, chiếm quá nhiều thời gian. Bởi vì thời gian dành cho người tham gia biện luận chỉ có 10’, và cô lại nói hơn 10’ khiến cho giám khảo cảm thấy sốt ruột.
Trịnh Thiên Sơn thì không đặt câu hỏi, chỉ có hai Phó trưởng ban đặt một vài câu hỏi thông thường.
Không thể không nói, phụ nữ vẫn chiếm ưu thế hơn. Tuy rằng Tạ Tiểu Dung biểu hiện không bằng Gia Cát Cấu, nhưng cô cuối cùng không ngờ cũng đạt được ngang bằng điểm với y, 95 điểm.
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay.
Tạ Tiểu Dung cảm thấy mãn nguyện bước xuống đài, ngẩng đầu, ưỡn ngực, bộ ngực phập phồng.
Chỉ cần ngang điểm với Gia Cát Cấu, lại còn có xác định dân chủ và đánh giá, cô tin tưởng mình sẽ tốt hơn so với Gia Cát Cấu. Nếu dân chủ xác định và đánh giá vượt qua Gia Cát Cấu thì cô sẽ là người chiến thắng.
Gia Cát Cấu sắc mặt trở nên khó coi.
Tuy nhiên, y cũng chẳng còn cách nào khác.
Công khai biện luận, Trịnh Thiên Sơn không có khả năng quá mức thiên vị y, bởi vì sự có mặt của Bí thư Thành ủy. Mà cha chồng của Tạ Tiểu Dung cũng là lão lãnh đạo của thành phố. Các lãnh đạo đang ngồi ở đây, đều là cấp dưới của ông, nhiều ít cũng phải cấp cho cha chồng Tạ Tiểu Dung vài phần mặt mũi.
Nhưng như thế không có nghĩa là thất bại. Sau khi dân chủ xác định và đánh giá, cuối cùng quyết định thành bại vẫn là do tổ đảng quyết định. Ai thắng ai thua sẽ do lãnh đạo định đoạt.
Bành Viễn Chinh là người cuối cùng.
Khi Bành Viễn Chinh bước lên đài, có không ít ánh mắt của các cán bộ dưới đài nhìn hắn mà ngay cả trên đài cũng vậy.
Một người trẻ tuổi tham gia công tác chưa lâu, ngay sau khi được đề bạt cấp phó phòng thì đã muốn cạnh tranh lên vị trí cấp trưởng phòng. Nói thật là có chút ngoài dự đoán của mọi người nên khiến cho rất nhiều người chú ý. Thậm chí có lãnh đạo còn cảm thấy người thanh niên này rất không chừng mực.
Bành Viễn Chinh lên đài, hướng trên đài cúi đầu, rồi lại hướng dưới đài. Sau đó thần thái thong dong bước qua, đem những tài liệu biện luận mà mình đã sớm chuẩn bị phát cho mỗi một giám khảo, bao gồm cả Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống Bính Nam và Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần Ngôn Hề.
Mọi người ánh mắt đều sáng ngời.
Nhiều người tham gia như vậy, nhưng chả ai phát tài liệu cho lãnh đạo. Hắn là người đầu tiên. Không phải là những người kia không tôn trọng lãnh đạo, mà là chuẩn bị chưa đủ. Thứ nhất là hoạt động này là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm nhiều. Thứ hai, trong tiềm thức của mỗi người, biện luận chỉ là chạy theo hình thức.
Hành động này đương nhiên không thể quyết định cái gì, nhưng có thể nhìn thấy được tố chất tổng hợp của cá nhân. Nhất là đối với nhóm ba người Đông Phương Nham. Tài liệu của Bành Viễn Chinh không những là đầy đủ, mà còn chứng minh hắn không chỉ thận trọng suy xét mà còn tính tới những tình huống có thể phát sinh.
Một chi tiết nho nhỏ, khiến Bành Viễn Chinh nhận được sự tán thưởng của tất cả các lãnh đạo, và để lại ấn tượng sâu sắc. Nói thật, cho dù là Bành Viễn Chinh cạnh tranh thất bại, thì ấn tượng này đối với tiền đồ của hắn cũng rất có lợi.
Tống Bính Nam hơi trầm tư, trong lòng âm thầm gật đầu. Thiếu gia cũng Phùng gia này quả thật là không bình thường. Bất kể thành bại thì hắn đã là người chiến thắng.
Vốn một số lãnh đạo ban đầu có ác cảm với hắn, nay đều chuyển thành hảo cảm.
Dưới đài, Tạ Tiểu Dung kinh ngạc nói:
- Tiểu tử này quả thật là có ý tưởng không tồi.
Gia Cát Cấu thì coi thường, không thèm để ý bĩu môi, thầm nghĩ, lấy lòng mọi người thì có ích gì?
Trên đài chủ tịch, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham gương mặt chợt nở nụ cười nhưng rồi lập tức biến mất.
Ông ta tuy rằng không biết được thân thế của Bành Viễn Chinh, nhưng ông lại biết Bành Viễn Chinh được Bí thư Tỉnh ủy đặc biệt chú ý. Lần trước, vì chuyện tai nạn của mẹ Bành Viễn Chinh, mà ông ta còn đích thân đến thành phố Tân An một chuyến.
Bành Viễn Chinh bước đến chỗ biện luận, không có bắt đầu biện luận ngay, mà cất cao giọng nói:
- Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị đồng nghiệp. Tôi lúc này đây tham gia cạnh tranh vị trí, chủ yếu là rèn luyện và thử thách bản thân mình. Sau đây tôi xin tự giới thiệu bản thân, đồng thời phát biểu suy nghĩ của mình đối với công tác của phòng Tin tức. Xin lãnh đạo và các đồng chí chỉ ra chỗ sai.
Không thể không nói, lời dạo đầu của Bành Viễn Chinh rất thẳng thắn, thành khẩn nhưng cũng rất có kỹ xảo.
Sau khi im lặng một chút, hắn miêu tả sơ lược những nhân tố có thể sinh ra ảnh hưởng tiêu cực đối với việc cạnh tranh, khiến cho mình và Gia Cát Cấu, Tạ Tiểu Dung đứng ngang hàng với nhau.
Có thể thắng hay không thì không biết, nhưng tối thiểu khởi điểm phải bằng nhau.
Tốc độ biện luận của Bành Viễn Chinh hơi nhanh, chỉ trong ba phút. Bởi vì các giám khảo đều có tài liệu, nên tốc độ nói của hắn mau một chút cũng không gây trở ngại.
Hắn nhấn mạnh trình độ học vấn, bối cảnh và năng lực nghiệp vụ. Đây là điểm mạnh của hắn so với Gia Cát Cấu và Tạ Tiểu Dung.
Tạ Tiểu Dung bằng cấp đại học, Gia Cát Cấu cũng như vậy, nhưng đều là đại học bình thường. Còn bằng cấp của Bành Viễn Chinh là của trường đại học Kinh Hoa, không có bất luận cái gì có thể sánh bằng. Còn về năng lực nghiệp vụ, lúc trước những bài viết của hắn đã từng nhận được sự hưởng ứng mãnh liệt. Đây đều là thành tích thật sự.
Gia Cát Cấu liếc mắt nhìn Tạ Tiểu Dung, bước chân trầm ổn lên đài biện luận. Chỉ có điều, bởi vì vóc dáng của y quá thấp bé, nên cái sự trầm ổn đó càng làm cho người ta cảm thấy cổ quái.
Tạ Tiểu Dung ở dưới đài không thèm để ý, bĩu môi, quay sang Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Bành, xem y chức quan không lớn nhưng bộ dạng làm quan không nhỏ đâu. Thật đáng tiếc….
- Đáng tiếc cái gì?
Bành Viễn Chinh nhìn Gia Cát Cấu trên đài, nghe tiếng được tiếng mất hỏi lại.
Tạ Tiểu Dung nhẹ nhàng cười, cũng lẩn tránh không đáp, trái lại còn hỏi Bành Viễn Chinh:
- Tiểu Bành à, không phải là chị không nói cậu. Cậu kỳ thật là không nên tranh cương vị này. Chị là muốn tốt cho cậu thôi. Cậu ngẫm lại xem, chị và Gia Cát Cấu đều là cán bộ cấp phó phòng nhiều năm. Còn cậu thì vừa mới được đề bạt. Cậu cùng chúng tôi cạnh tranh như vậy, trên thực tế lại không tốt cho cậu đâu, sẽ khiến cho lãnh đạo ấn tượng không tốt.
- Cậu còn trẻ, cơ hội trong tương lai còn có, làm gì phải nôn nóng nhất thời?
Tạ Tiểu Dung ra vẻ chân thành nói, đôi mắt không giấu được sự băn khoăn trên người Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Cám ơn chị, tôi chỉ giúp vui thôi. Đồng thời cũng là rèn luyện một chút.
- Rèn luyện cũng tốt. Tuy nhiên, Tiểu Bành à, cậu tốt nhất là nên chuẩn bị tư tưởng. Đương nhiên, kỳ thật thì không sao cả, nhưng cậu cũng vẫn là Phó trưởng phòng thôi, cũng không có gì tổn thất. Nói không chừng, tương lai chúng ta còn có cơ hội cộng tác với nhau.
Tạ Tiểu Dung ánh mắt quét Bành Viễn Chinh, đầy thâm ý nói.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, thầm nghĩ sao cô ta nắm chắc như vậy? Tuy nhiên, xem tư thế của Gia Cát Cấu thì dường như so với Tạ Tiểu Dung còn nắm chắc hơn.
Cũng không biết hai người kia nắm chắc đến đâu, tuy nhiên khẳng định là đều làm tốt công tác chuẩn bị.
Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn về phía đài chủ tịch.
Gia Cát Cấu trước cúi đầu chào các vị lãnh đạo trên đài chủ tịch, sau đó bước đến chỗ biện luận, cũng không xem qua bản thảo, bắt đầu tự giới thiệu. Sau khi giới thiệu lý lịch và thành tích công tác, y bắt đầu tỏ thái độ, nói mình nhất định sẽ tăng cường tác phong công tác, đề cao năng lực nghiệp vụ, tranh thủ làm tốt công tác của phòng Tin tức, khiến lãnh đạo hài lòng và an tâm. Đây đều là những lời vô nghĩa và chẳng có gì sáng tạo.
Sau khi diễn thuyết xong, y lẳng lặng đứng chờ ở nơi đó, chờ giám khảo đặt vấn đề.
Bởi vì các Phó trưởng ban đều biết rằng Gia Cát Cấu đã từng là thư ký của Trịnh Thiên Sơn, nên bọn họ đều phải nhìn vào thái độ của ông ta. Bởi vậy, Trưởng ban Trịnh chưa mở miệng thì không ai chủ động lên tiếng cả.
Thấy không khí im lặng, Trịnh Thiên Sơn cảm thấy không xong, liền cầm micro thản nhiên nói:
- Tôi hỏi cậu một vấn đề.
- Trưởng ban Trịnh xin cứ ra chỉ thị.
Gia Cát Cấu cung kính nói.
- Nghiệp vụ của phòng Tin tức, cậu chỉ nói đến thái độ công tác chứ chưa nhắc đến phương pháp công tác. Sau khi lên đến vị trí Trưởng phòng thì cậu sẽ tiến thêm một bước nâng cao nghiệp vụ như thế nào để đảm bảo chất lượng của phòng Tin tức?
Trịnh Thiên Sơn phất tay:
- Không cần nói lời vô nghĩa, đơn giản một chút, nói lời thực tế đi.
Gia Cát Cấu hiển nhiên là định liệu trước. Hẳn là vấn đề mà Trịnh Thiên Sơn đặt ra nằm trong dự kiến của hy và y đã sớm có chuẩn bị.
Y chậm rãi nói làm như thế nào để phát triển phòng Tin tức. Tuy nói là không có lời nói khách sáo, nhưng kỳ thật vẫn là lời nói khách sáo. Bởi vì những gì y nói chẳng thực tế chút nào.
Trịnh Thiên Sơn sắc mặt không thay đổi, gật đầu. Tuy nhiên nhìn không ra là ông ta hài lòng hay không hài lòng.
Trịnh Thiên Sơn mở đầu thì các giám khảo khác cũng bắt đầu đặt vấn đề. Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra rất đơn giản.
Gia Cát Cấu cuối cùng được 95 điểm, xem như là một số điểm cao. Đến hiện tại, y được xem là người có số điểm cao nhất.
Gia Cát Cấu cảm thấy rất mỹ mãn, bước xuống đài, nhìn Tạ Tiểu Dung bằng ánh mắt khiêu khích.
Kỳ thật, Tạ Tiểu Dung trong lòng cảm giác tình thế không ổn. Cô sở dĩ cạnh tranh vị trí Trưởng phòng Tin tức, là bởi vì cô không muốn làm ở phòng Tuyên truyền nữa. Mà nhìn chung, lúc này chỉ có phòng Tin tức là hợp với mình thôi.
Cha chồng của cô là lãnh đạo trước đây của thành phố. Vì chuyện của cô mà xuất đầu lộ diện tìm lãnh đạo thành phố, rồi tìm Trịnh Thiên Sơn. Trịnh Thiên Sơn vì nể mặt nên đồng ý suy xét vấn đề của Tạ Tiểu Dung.
Nguyên nhân chính là vì Trịnh Thiên Sơn tỏ thái độ nên Tạ Tiểu Dung mới có thể nắm chắc. Nhưng biểu hiện của Gia Cát Cấu vừa rồi khiến cho cô ta không khỏi cảm thấy có áp lực.
Tạ Tiểu Dung lấy lại bình tĩnh, bước lên đài.
Cô cũng giới thiệu về lý lịch, thành tích công tác một cách tỉ mỉ, thậm chí cô còn đem việc cô được vinh dự được trình bày luận văn nói ra, chiếm quá nhiều thời gian. Bởi vì thời gian dành cho người tham gia biện luận chỉ có 10’, và cô lại nói hơn 10’ khiến cho giám khảo cảm thấy sốt ruột.
Trịnh Thiên Sơn thì không đặt câu hỏi, chỉ có hai Phó trưởng ban đặt một vài câu hỏi thông thường.
Không thể không nói, phụ nữ vẫn chiếm ưu thế hơn. Tuy rằng Tạ Tiểu Dung biểu hiện không bằng Gia Cát Cấu, nhưng cô cuối cùng không ngờ cũng đạt được ngang bằng điểm với y, 95 điểm.
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay.
Tạ Tiểu Dung cảm thấy mãn nguyện bước xuống đài, ngẩng đầu, ưỡn ngực, bộ ngực phập phồng.
Chỉ cần ngang điểm với Gia Cát Cấu, lại còn có xác định dân chủ và đánh giá, cô tin tưởng mình sẽ tốt hơn so với Gia Cát Cấu. Nếu dân chủ xác định và đánh giá vượt qua Gia Cát Cấu thì cô sẽ là người chiến thắng.
Gia Cát Cấu sắc mặt trở nên khó coi.
Tuy nhiên, y cũng chẳng còn cách nào khác.
Công khai biện luận, Trịnh Thiên Sơn không có khả năng quá mức thiên vị y, bởi vì sự có mặt của Bí thư Thành ủy. Mà cha chồng của Tạ Tiểu Dung cũng là lão lãnh đạo của thành phố. Các lãnh đạo đang ngồi ở đây, đều là cấp dưới của ông, nhiều ít cũng phải cấp cho cha chồng Tạ Tiểu Dung vài phần mặt mũi.
Nhưng như thế không có nghĩa là thất bại. Sau khi dân chủ xác định và đánh giá, cuối cùng quyết định thành bại vẫn là do tổ đảng quyết định. Ai thắng ai thua sẽ do lãnh đạo định đoạt.
Bành Viễn Chinh là người cuối cùng.
Khi Bành Viễn Chinh bước lên đài, có không ít ánh mắt của các cán bộ dưới đài nhìn hắn mà ngay cả trên đài cũng vậy.
Một người trẻ tuổi tham gia công tác chưa lâu, ngay sau khi được đề bạt cấp phó phòng thì đã muốn cạnh tranh lên vị trí cấp trưởng phòng. Nói thật là có chút ngoài dự đoán của mọi người nên khiến cho rất nhiều người chú ý. Thậm chí có lãnh đạo còn cảm thấy người thanh niên này rất không chừng mực.
Bành Viễn Chinh lên đài, hướng trên đài cúi đầu, rồi lại hướng dưới đài. Sau đó thần thái thong dong bước qua, đem những tài liệu biện luận mà mình đã sớm chuẩn bị phát cho mỗi một giám khảo, bao gồm cả Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống Bính Nam và Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần Ngôn Hề.
Mọi người ánh mắt đều sáng ngời.
Nhiều người tham gia như vậy, nhưng chả ai phát tài liệu cho lãnh đạo. Hắn là người đầu tiên. Không phải là những người kia không tôn trọng lãnh đạo, mà là chuẩn bị chưa đủ. Thứ nhất là hoạt động này là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm nhiều. Thứ hai, trong tiềm thức của mỗi người, biện luận chỉ là chạy theo hình thức.
Hành động này đương nhiên không thể quyết định cái gì, nhưng có thể nhìn thấy được tố chất tổng hợp của cá nhân. Nhất là đối với nhóm ba người Đông Phương Nham. Tài liệu của Bành Viễn Chinh không những là đầy đủ, mà còn chứng minh hắn không chỉ thận trọng suy xét mà còn tính tới những tình huống có thể phát sinh.
Một chi tiết nho nhỏ, khiến Bành Viễn Chinh nhận được sự tán thưởng của tất cả các lãnh đạo, và để lại ấn tượng sâu sắc. Nói thật, cho dù là Bành Viễn Chinh cạnh tranh thất bại, thì ấn tượng này đối với tiền đồ của hắn cũng rất có lợi.
Tống Bính Nam hơi trầm tư, trong lòng âm thầm gật đầu. Thiếu gia cũng Phùng gia này quả thật là không bình thường. Bất kể thành bại thì hắn đã là người chiến thắng.
Vốn một số lãnh đạo ban đầu có ác cảm với hắn, nay đều chuyển thành hảo cảm.
Dưới đài, Tạ Tiểu Dung kinh ngạc nói:
- Tiểu tử này quả thật là có ý tưởng không tồi.
Gia Cát Cấu thì coi thường, không thèm để ý bĩu môi, thầm nghĩ, lấy lòng mọi người thì có ích gì?
Trên đài chủ tịch, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham gương mặt chợt nở nụ cười nhưng rồi lập tức biến mất.
Ông ta tuy rằng không biết được thân thế của Bành Viễn Chinh, nhưng ông lại biết Bành Viễn Chinh được Bí thư Tỉnh ủy đặc biệt chú ý. Lần trước, vì chuyện tai nạn của mẹ Bành Viễn Chinh, mà ông ta còn đích thân đến thành phố Tân An một chuyến.
Bành Viễn Chinh bước đến chỗ biện luận, không có bắt đầu biện luận ngay, mà cất cao giọng nói:
- Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị đồng nghiệp. Tôi lúc này đây tham gia cạnh tranh vị trí, chủ yếu là rèn luyện và thử thách bản thân mình. Sau đây tôi xin tự giới thiệu bản thân, đồng thời phát biểu suy nghĩ của mình đối với công tác của phòng Tin tức. Xin lãnh đạo và các đồng chí chỉ ra chỗ sai.
Không thể không nói, lời dạo đầu của Bành Viễn Chinh rất thẳng thắn, thành khẩn nhưng cũng rất có kỹ xảo.
Sau khi im lặng một chút, hắn miêu tả sơ lược những nhân tố có thể sinh ra ảnh hưởng tiêu cực đối với việc cạnh tranh, khiến cho mình và Gia Cát Cấu, Tạ Tiểu Dung đứng ngang hàng với nhau.
Có thể thắng hay không thì không biết, nhưng tối thiểu khởi điểm phải bằng nhau.
Tốc độ biện luận của Bành Viễn Chinh hơi nhanh, chỉ trong ba phút. Bởi vì các giám khảo đều có tài liệu, nên tốc độ nói của hắn mau một chút cũng không gây trở ngại.
Hắn nhấn mạnh trình độ học vấn, bối cảnh và năng lực nghiệp vụ. Đây là điểm mạnh của hắn so với Gia Cát Cấu và Tạ Tiểu Dung.
Tạ Tiểu Dung bằng cấp đại học, Gia Cát Cấu cũng như vậy, nhưng đều là đại học bình thường. Còn bằng cấp của Bành Viễn Chinh là của trường đại học Kinh Hoa, không có bất luận cái gì có thể sánh bằng. Còn về năng lực nghiệp vụ, lúc trước những bài viết của hắn đã từng nhận được sự hưởng ứng mãnh liệt. Đây đều là thành tích thật sự.
/660
|