Thứ Hai, ngày 7 tháng giêng. Buổi sáng, thành phố Tân An đón trận tuyết đầu tiên năm 1992. Bầu trời đầy những bông tuyết bay xuống. Chỉ trong nửa tiếng, toàn bộ thành phố đều ngập tràn trong tuyết.
Cũng may là chỉ có tuyết chứ không có gió. Tuyết có rơi thì nhiệt độ cũng không xuống thấp, khiến cho một số người đi đường cảm thấy thoải mái mà thưởng thức tuyết.
Bành Viễn Chinh bước chân nhẹ nhàng đi trong tuyết, băng qua đường cái, bước vào cơ quan.
Hắn hôm nay ăn mặc khá trang trọng. Một bộ đồ tây, cộng với chiếc áo khoác bên ngoài. Đây là bộ đồ Phùng Thiến Như mua cho hắn ở thủ đô. Bác cả Tống Dư Trân và mẹ Mạnh Lâm tặng cho hắn làm quà mừng năm mới.
Buổi sáng hôm nay, cán bộ của cơ quan sẽ bước vào phần thi biện luận.
Căn cứ vào nguyên tắc tôn trọng lãnh đạo chính là tôn trọng chính mình, hắn mặc kệ người khác thấy thế nào. Cho dù ở một số chi tiết dù nhỏ nhưng hắn vẫn cố gắng hoàn thiện nó.
Bước vào văn phòng, Vương Na nhìn thấy Bành Viễn Chinh ăn mặc có phần trang trọng, tinh thần thoải mái thì không khỏi tán thưởng một tiếng:
- Thật không ngờ! Không phát hiện được cậu mặc tây trang lại anh tuấn như vậy. Có phần giống với minh tinh điện ảnh nào đấy nhỉ?
Mã Tự ở một bên cười ha hả:
- Cao Thương Kiện?
- Đi chết đi. Tôi sẽ mặc tây trang hoài cho các người bớt ngạc nhiên.
Bành Viễn Chinh cười mắng.
Gia Cát Cấu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, coi thường không thèm để ý, lại tiếp tục vùi đầu vào tờ báo.
Đối với phần biện luận, y căn bản không để trong lòng. Không phải ai biện luận tốt thì có thể thắng mà còn phụ thuộc vào lãnh đạo thích ai nữa. Lãnh đạo không nghĩ đến việc đề bạt anh, anh cho dù có ba hoa chích chòe cũng không làm nên chuyện.
Phần thi biện luận sẽ chính thức cử hành vào lúc 9h.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đã 8h50’, thì liền đứng dậy chuẩn bị lại bản thảo biện luận của mình, rồi đi đến hội trường Thành ủy. Mã Tự và Vương Na cũng theo sát đằng sau.
Ban tuyên giáo lúc này sắp xếp cuộc thi biện hộ ở hội trường Thành ủy, người đến tham dự không chỉ có người của Ban tuyên giáo, mà còn có người của Ban tổ chức cán bộ và văn phòng. Bởi vì Thành ủy khởi xướng phong trào cán bộ cạnh tranh, và đây là thí điểm đầu tiên, nên thành phố từ trên xuống dưới đều khá chú ý.
Hội trường của Thành ủy đã sớm đầy người.
Đài chủ tịch chính là chỗ ngồi của giám khảo. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thiên Sơn và ba vị Phó trưởng ban, một vị điều tra nghiên cứu viên. Ngoài ra còn có Trưởng phòng nhân sự Ban tuyên giáo tổng cộng là sáu người. Đương nhiên, người có tính quyết định quan trọng là Trưởng ban Trịnh.
Nhưng bởi vì là cạnh tranh công khai, anh cũng không thể nói giám khảo khác chỉ là vật trang trí.
Lần biện luận này, điểm tuyệt đối là 100 điểm. Diễn thuyết chiếm 60 điểm, tư cách nhậm chức là 30 điểm, ấn tượng tại chỗ là 10 điểm. Nói cách khác, diễn thuyết biện luận phát huy thật tốt thì cũng không có nghĩa là sẽ đạt điểm tuyệt đối, bởi vì còn có tư cách nhậm chức và ấn tượng tại chỗ.
Bành Viễn Chinh bước vào, không chú ý đến ánh mắt phức tạp của các cán bộ cơ quan đang chăm chú nhìn hắn, trực tiếp đến chỗ ngồi hàng đầu tiên, ngồi xuống chỗ có tên mình, mắt nhìn phía trước, lẳng lặng chờ đợi. Không bao lâu sau, các cán bộ tham gia biện luận đều trước sau đi vào. Tạ Tiểu Dung ngồi bên phải Bành Viễn Chinh, còn Gia Cát Cấu thì bên trái.
Hai người này nhìn nhau như kẻ thù, rồi xoay sang chỗ khác. Tạ Tiểu Dung còn than thở một câu “Đồ lưu manh không biết xấu hổ”. Đáng tiếc là Gia Cát Cấu không dám phát tác, chỉ cắn răng làm bộ như không nghe thấy gì.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, không chú ý đến hai người này.
Nhưng nhóm giám khảo lại chưa ai xuất hiện.
Tạ Tiểu Dung có chút nôn nóng lấy điện thoại ra nhìn thời gian, thấy đã 9h15 thì không khỏi hướng qua Bành Viễn Chinh nói thầm:
- Tiểu Bành, đã quá thời gian rồi, sao các lãnh đạo còn chưa tới?
Bành Viễn Chinh mỉm cười nói:
- Không biết nữa, chúng ta kiên nhẫn chờ xem.
Đang khi nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm dậy. Bành Viễn Chinh và Tạ Tiểu Dung quay đầu lại nhìn. Các cán bộ ở phía sau đều đứng dậy, một hàng lãnh đạo tiến vào. Đi đằng trước không ngờ là Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham.
Bọn họ cũng khẩn trương đứng dậy, cùng nhau vỗ tay.
Đông Phương Nham nét mặt mỉm cười, bước lên đài chủ tịch.
Đi đằng sau ông ta là Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống Bính Nam, Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thiên Sơn, Trưởng ban thư ký Trần Ngôn Hề. Trần Ngôn Hề sau này được điều đến Ban tuyên giáo làm Phó trưởng ban và nghiên cứu viên điều tra. Còn về phần Trưởng phòng Nhân sự của Ban tuyên giáo, vì thế mà mất đi tư cách lên đài chủ tịch.
Sau khi đám người Đông Phương Nham ổn định chỗ ngồi, Trịnh Thiên Sơn lúc này mới ngồi vào vị trí của ông ta, hướng dưới đài phất tay.
Tiếng vỗ tay như sấm dần dần bình ổn trở lại.
Bí thư Thành ủy không ngờ lại bỏ ra thời gian tham gia cuộc thi biện luận của cán bộ Ban tuyên giáo. Nếu Bí thư Thành ủy tham gia, khẳng định là có phóng viên của thành phố đi theo. Bởi vậy, việc cạnh tranh vị trí của cán bộ Ban tuyên giáo liền trở thành một hoạt động công khai.
- Các đồng chí, xin im lặng một chút. Hôm nay, Ban tuyên giáo chúng ta long trọng cử hành đại hội biện luận cạnh tranh cương vị. Đây là căn cứ tinh thần chỉ thị thành ủy chúng ta, thí điểm phong trào cạnh tranh vị trí cán bộ. Đầu tiên, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Bí thư Thành ủy Đông Phương, Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống và Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần ba vị lãnh đạo đến tham dự.
Trịnh Thiên Sơn dùng tiếng phổ thông vùng Giang Bắc yêu cầu mọi người dừng vỗ tay. Sau đó lại nói tiếp:
- Trước khi phần thi biện luận bắt đầu, xin Bí thư Thành ủy Đông Phương ra chỉ thị quan trọng.
Trịnh Thiên Sơn lời nói vừa dứt thì một tràng vỗ tay lại vang lên.
Đông Phương Nham mỉm cười, hạ thấp người, cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, tôi nhìn thấy ở đây không chỉ có nhân viên của Ban tuyên giáo mà còn có đồng chí của Ban tổ chức cán bộ, hay UBND thành phố. Điều này chứng minh cái gì?
Đông Phương Nham dừng lại một chút:
- Chứng minh các đồng chí đều chú ý cao độ với việc cạnh tranh giữa các cán bộ trẻ tuổi. Từ góc độ này mà nói, tôi và Trưởng ban Tống, hay Trưởng ban thư ký Trần cũng phải đến đây để tham dự và học hỏi.
- Việc cạnh tranh giữa các cán bộ cơ quan của thành phố chúng ta tuy quy mô không lớn, nhưng ý nghĩa rất trọng đại.
Đông Phương Nham nói tới đây thì hơi tạm dừng lại một chút, dương tay chỉ vào đám người Bành Viễn Chinh đang ngồi chờ đợi dưới đài.
Đông Phương Nham giơ ba ngón tay:
- Tôi chỉ xin nói trong vòng ba phút thôi.
- Thứ nhất, chúng ta vì sao phải mở cuộc cạnh tranh cán bộ? Nếu quan sát lại trong quá khứ thì chúng ta có thể phát hiện rằng, phong trào cạnh tranh đã xuất hiện và phát triển. Đây không phải là ngẫu nhiên, và cũng chẳng phải kết quả tâm huyết dâng trào của người nào cả. Nó thật sự là một mảnh đất màu mỡ cho chế độ cải cách cán bộ của quốc gia chúng ta.
- Thứ hai, chúng ta nên bài trừ phân biệt đối xử. Đảm bảo phương châm “tuổi trẻ hóa, tri thức hóa và chuyên nghiệp hóa”.
Đông Phương Nham chậm rãi nói. Lời nói của ông không chỉ khiến cho các cán bộ dưới đài trầm tư suy nghĩ mà còn khiến cho Tống Bính Nam, Trịnh Thiên Sơn và Trần Ngôn Hề đều có những cảm xúc khác nhau.
“Bài trừ phân biệt đối xử” Lời nói của Bí thư Đông Phương dường như còn có ám chỉ khác. Trịnh Thiên Sơn trầm ngâm không nói.
- Được rồi, cuối cùng, tôi xin đề xuất một chút yêu cầu. Tôi hy vọng lần này cạnh tranh có thể bảo đảm công bình, công khai và công chính. Bảo đảm đem năng lực mạnh nhất, cơ sở quần chúng tốt nhất để tuyển ra được những đồng chí ưu tú nhất, có khả năng thích ứng công tác. Vì toàn bộ thành phố mà đẩy mạnh công tác cạnh tranh công bằng. Sau đây, mọi người cứ tiếp tục, ba chúng tôi chỉ là dự thính, không tham gia vào bình thẩm.
Biện luận sẽ có ba phần. Phần thứ nhất là người tham gia cạnh tranh sẽ tự giới thiệu và diễn thuyết về tình huống cá nhân, sau đó là lý giải và nhận thức về cương vị của mình. Và cuối cùng là làm thế nào để làm tốt công tác.
Phần thứ hai là giám khảo sẽ chấm điểm tư cách nhậm chức. Phần thứ ba là xem xét ấn tượng của thí sinh tại hiện trường.
Tổng cộng ba phần đó, điểm sẽ được công bố ngay tại chỗ. Có lẽ trình tự trước đây không nghiêm khắc như vậy, nhưng bởi vì Bí thư Thành ủy và Trưởng ban tổ chức cán bộ, Trưởng ban thư ký thành ủy dắt tay nhau đến, nên phòng Nhân sự Ban tuyên giáo khẩn cấp xin chỉ thị Trịnh Thiên Sơn, tiến hành điều chỉnh trình tự.
Người thứ nhất lên đài biện luận là một Phó chủ nhiệm của phòng Đối ngoại, cạnh tranh cương vị Chủ nhiệm phòng. Người này hơi có chút bối rối, hiển nhiên là chuẩn bị chưa tốt. Đồng thời, cũng không ngờ là có nhiều lãnh đạo Thành ủy đang ngồi trên đài như vậy, nên ít nhiều có sự khẩn trương. Phần tự giới thiệu rất tốt, nhưng khi đến phần trả lời câu hỏi của lãnh đạo thì trả lời không được.
Liên tiếp vài người đều là như thế.
Trịnh Thiên Sơn sắc mặt có chút không nhịn được. Điều này đủ để thuyết minh, việc tổ chức cạnh tranh bất lực, chuẩn bị không đủ. Trịnh Thiên Sơn lặng yên quan sát sắc mặt của Đông Phương Nham. Sau đó hướng nhìn sang bên Trưởng phòng Nhân sự.
Người của phòng Nhân sự khẩn trương đi xuống, căn dặn đám người Bành Viễn Chinh nhất định phải bình tĩnh. Trước mặt lãnh đạo đừng đánh mất mình khiến lãnh đạo khó chịu. Nếu ai khiến cho lãnh đạo mất mặt thì bát cơm của người đó xem như lên đường….
Trên thực tế, vừa thấy vị trí cạnh tranh trở nên nghiêm túc và chính quy. Trên đài lại không ngờ có bốn Ủy viên thường vụ thành ủy, quy cách cao, thì những người tham gia đều cảm thấy rất khẩn trương.
Trên đài chủ tịch, Tống Bính Nam ánh mặt lặng yên nhìn Bành Viễn Chinh, âm thầm lắc đầu.
Không phải là Tống Bính Nam không xem trọng Bành Viễn Chinh. Ông ta khi đến cũng mới phát hiện Bành Viễn Chinh không ngờ cũng tham gia cạnh tranh. Thế mới biết Bành Viễn Chinh cũng muốn tranh chức Trưởng phòng phòng Tin tức.
Hai đối thủ của hắn cũng đều là cán bộ cấp phó phòng.
Cũng may là chỉ có tuyết chứ không có gió. Tuyết có rơi thì nhiệt độ cũng không xuống thấp, khiến cho một số người đi đường cảm thấy thoải mái mà thưởng thức tuyết.
Bành Viễn Chinh bước chân nhẹ nhàng đi trong tuyết, băng qua đường cái, bước vào cơ quan.
Hắn hôm nay ăn mặc khá trang trọng. Một bộ đồ tây, cộng với chiếc áo khoác bên ngoài. Đây là bộ đồ Phùng Thiến Như mua cho hắn ở thủ đô. Bác cả Tống Dư Trân và mẹ Mạnh Lâm tặng cho hắn làm quà mừng năm mới.
Buổi sáng hôm nay, cán bộ của cơ quan sẽ bước vào phần thi biện luận.
Căn cứ vào nguyên tắc tôn trọng lãnh đạo chính là tôn trọng chính mình, hắn mặc kệ người khác thấy thế nào. Cho dù ở một số chi tiết dù nhỏ nhưng hắn vẫn cố gắng hoàn thiện nó.
Bước vào văn phòng, Vương Na nhìn thấy Bành Viễn Chinh ăn mặc có phần trang trọng, tinh thần thoải mái thì không khỏi tán thưởng một tiếng:
- Thật không ngờ! Không phát hiện được cậu mặc tây trang lại anh tuấn như vậy. Có phần giống với minh tinh điện ảnh nào đấy nhỉ?
Mã Tự ở một bên cười ha hả:
- Cao Thương Kiện?
- Đi chết đi. Tôi sẽ mặc tây trang hoài cho các người bớt ngạc nhiên.
Bành Viễn Chinh cười mắng.
Gia Cát Cấu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, coi thường không thèm để ý, lại tiếp tục vùi đầu vào tờ báo.
Đối với phần biện luận, y căn bản không để trong lòng. Không phải ai biện luận tốt thì có thể thắng mà còn phụ thuộc vào lãnh đạo thích ai nữa. Lãnh đạo không nghĩ đến việc đề bạt anh, anh cho dù có ba hoa chích chòe cũng không làm nên chuyện.
Phần thi biện luận sẽ chính thức cử hành vào lúc 9h.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đã 8h50’, thì liền đứng dậy chuẩn bị lại bản thảo biện luận của mình, rồi đi đến hội trường Thành ủy. Mã Tự và Vương Na cũng theo sát đằng sau.
Ban tuyên giáo lúc này sắp xếp cuộc thi biện hộ ở hội trường Thành ủy, người đến tham dự không chỉ có người của Ban tuyên giáo, mà còn có người của Ban tổ chức cán bộ và văn phòng. Bởi vì Thành ủy khởi xướng phong trào cán bộ cạnh tranh, và đây là thí điểm đầu tiên, nên thành phố từ trên xuống dưới đều khá chú ý.
Hội trường của Thành ủy đã sớm đầy người.
Đài chủ tịch chính là chỗ ngồi của giám khảo. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thiên Sơn và ba vị Phó trưởng ban, một vị điều tra nghiên cứu viên. Ngoài ra còn có Trưởng phòng nhân sự Ban tuyên giáo tổng cộng là sáu người. Đương nhiên, người có tính quyết định quan trọng là Trưởng ban Trịnh.
Nhưng bởi vì là cạnh tranh công khai, anh cũng không thể nói giám khảo khác chỉ là vật trang trí.
Lần biện luận này, điểm tuyệt đối là 100 điểm. Diễn thuyết chiếm 60 điểm, tư cách nhậm chức là 30 điểm, ấn tượng tại chỗ là 10 điểm. Nói cách khác, diễn thuyết biện luận phát huy thật tốt thì cũng không có nghĩa là sẽ đạt điểm tuyệt đối, bởi vì còn có tư cách nhậm chức và ấn tượng tại chỗ.
Bành Viễn Chinh bước vào, không chú ý đến ánh mắt phức tạp của các cán bộ cơ quan đang chăm chú nhìn hắn, trực tiếp đến chỗ ngồi hàng đầu tiên, ngồi xuống chỗ có tên mình, mắt nhìn phía trước, lẳng lặng chờ đợi. Không bao lâu sau, các cán bộ tham gia biện luận đều trước sau đi vào. Tạ Tiểu Dung ngồi bên phải Bành Viễn Chinh, còn Gia Cát Cấu thì bên trái.
Hai người này nhìn nhau như kẻ thù, rồi xoay sang chỗ khác. Tạ Tiểu Dung còn than thở một câu “Đồ lưu manh không biết xấu hổ”. Đáng tiếc là Gia Cát Cấu không dám phát tác, chỉ cắn răng làm bộ như không nghe thấy gì.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, không chú ý đến hai người này.
Nhưng nhóm giám khảo lại chưa ai xuất hiện.
Tạ Tiểu Dung có chút nôn nóng lấy điện thoại ra nhìn thời gian, thấy đã 9h15 thì không khỏi hướng qua Bành Viễn Chinh nói thầm:
- Tiểu Bành, đã quá thời gian rồi, sao các lãnh đạo còn chưa tới?
Bành Viễn Chinh mỉm cười nói:
- Không biết nữa, chúng ta kiên nhẫn chờ xem.
Đang khi nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm dậy. Bành Viễn Chinh và Tạ Tiểu Dung quay đầu lại nhìn. Các cán bộ ở phía sau đều đứng dậy, một hàng lãnh đạo tiến vào. Đi đằng trước không ngờ là Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham.
Bọn họ cũng khẩn trương đứng dậy, cùng nhau vỗ tay.
Đông Phương Nham nét mặt mỉm cười, bước lên đài chủ tịch.
Đi đằng sau ông ta là Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống Bính Nam, Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thiên Sơn, Trưởng ban thư ký Trần Ngôn Hề. Trần Ngôn Hề sau này được điều đến Ban tuyên giáo làm Phó trưởng ban và nghiên cứu viên điều tra. Còn về phần Trưởng phòng Nhân sự của Ban tuyên giáo, vì thế mà mất đi tư cách lên đài chủ tịch.
Sau khi đám người Đông Phương Nham ổn định chỗ ngồi, Trịnh Thiên Sơn lúc này mới ngồi vào vị trí của ông ta, hướng dưới đài phất tay.
Tiếng vỗ tay như sấm dần dần bình ổn trở lại.
Bí thư Thành ủy không ngờ lại bỏ ra thời gian tham gia cuộc thi biện luận của cán bộ Ban tuyên giáo. Nếu Bí thư Thành ủy tham gia, khẳng định là có phóng viên của thành phố đi theo. Bởi vậy, việc cạnh tranh vị trí của cán bộ Ban tuyên giáo liền trở thành một hoạt động công khai.
- Các đồng chí, xin im lặng một chút. Hôm nay, Ban tuyên giáo chúng ta long trọng cử hành đại hội biện luận cạnh tranh cương vị. Đây là căn cứ tinh thần chỉ thị thành ủy chúng ta, thí điểm phong trào cạnh tranh vị trí cán bộ. Đầu tiên, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Bí thư Thành ủy Đông Phương, Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống và Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần ba vị lãnh đạo đến tham dự.
Trịnh Thiên Sơn dùng tiếng phổ thông vùng Giang Bắc yêu cầu mọi người dừng vỗ tay. Sau đó lại nói tiếp:
- Trước khi phần thi biện luận bắt đầu, xin Bí thư Thành ủy Đông Phương ra chỉ thị quan trọng.
Trịnh Thiên Sơn lời nói vừa dứt thì một tràng vỗ tay lại vang lên.
Đông Phương Nham mỉm cười, hạ thấp người, cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, tôi nhìn thấy ở đây không chỉ có nhân viên của Ban tuyên giáo mà còn có đồng chí của Ban tổ chức cán bộ, hay UBND thành phố. Điều này chứng minh cái gì?
Đông Phương Nham dừng lại một chút:
- Chứng minh các đồng chí đều chú ý cao độ với việc cạnh tranh giữa các cán bộ trẻ tuổi. Từ góc độ này mà nói, tôi và Trưởng ban Tống, hay Trưởng ban thư ký Trần cũng phải đến đây để tham dự và học hỏi.
- Việc cạnh tranh giữa các cán bộ cơ quan của thành phố chúng ta tuy quy mô không lớn, nhưng ý nghĩa rất trọng đại.
Đông Phương Nham nói tới đây thì hơi tạm dừng lại một chút, dương tay chỉ vào đám người Bành Viễn Chinh đang ngồi chờ đợi dưới đài.
Đông Phương Nham giơ ba ngón tay:
- Tôi chỉ xin nói trong vòng ba phút thôi.
- Thứ nhất, chúng ta vì sao phải mở cuộc cạnh tranh cán bộ? Nếu quan sát lại trong quá khứ thì chúng ta có thể phát hiện rằng, phong trào cạnh tranh đã xuất hiện và phát triển. Đây không phải là ngẫu nhiên, và cũng chẳng phải kết quả tâm huyết dâng trào của người nào cả. Nó thật sự là một mảnh đất màu mỡ cho chế độ cải cách cán bộ của quốc gia chúng ta.
- Thứ hai, chúng ta nên bài trừ phân biệt đối xử. Đảm bảo phương châm “tuổi trẻ hóa, tri thức hóa và chuyên nghiệp hóa”.
Đông Phương Nham chậm rãi nói. Lời nói của ông không chỉ khiến cho các cán bộ dưới đài trầm tư suy nghĩ mà còn khiến cho Tống Bính Nam, Trịnh Thiên Sơn và Trần Ngôn Hề đều có những cảm xúc khác nhau.
“Bài trừ phân biệt đối xử” Lời nói của Bí thư Đông Phương dường như còn có ám chỉ khác. Trịnh Thiên Sơn trầm ngâm không nói.
- Được rồi, cuối cùng, tôi xin đề xuất một chút yêu cầu. Tôi hy vọng lần này cạnh tranh có thể bảo đảm công bình, công khai và công chính. Bảo đảm đem năng lực mạnh nhất, cơ sở quần chúng tốt nhất để tuyển ra được những đồng chí ưu tú nhất, có khả năng thích ứng công tác. Vì toàn bộ thành phố mà đẩy mạnh công tác cạnh tranh công bằng. Sau đây, mọi người cứ tiếp tục, ba chúng tôi chỉ là dự thính, không tham gia vào bình thẩm.
Biện luận sẽ có ba phần. Phần thứ nhất là người tham gia cạnh tranh sẽ tự giới thiệu và diễn thuyết về tình huống cá nhân, sau đó là lý giải và nhận thức về cương vị của mình. Và cuối cùng là làm thế nào để làm tốt công tác.
Phần thứ hai là giám khảo sẽ chấm điểm tư cách nhậm chức. Phần thứ ba là xem xét ấn tượng của thí sinh tại hiện trường.
Tổng cộng ba phần đó, điểm sẽ được công bố ngay tại chỗ. Có lẽ trình tự trước đây không nghiêm khắc như vậy, nhưng bởi vì Bí thư Thành ủy và Trưởng ban tổ chức cán bộ, Trưởng ban thư ký thành ủy dắt tay nhau đến, nên phòng Nhân sự Ban tuyên giáo khẩn cấp xin chỉ thị Trịnh Thiên Sơn, tiến hành điều chỉnh trình tự.
Người thứ nhất lên đài biện luận là một Phó chủ nhiệm của phòng Đối ngoại, cạnh tranh cương vị Chủ nhiệm phòng. Người này hơi có chút bối rối, hiển nhiên là chuẩn bị chưa tốt. Đồng thời, cũng không ngờ là có nhiều lãnh đạo Thành ủy đang ngồi trên đài như vậy, nên ít nhiều có sự khẩn trương. Phần tự giới thiệu rất tốt, nhưng khi đến phần trả lời câu hỏi của lãnh đạo thì trả lời không được.
Liên tiếp vài người đều là như thế.
Trịnh Thiên Sơn sắc mặt có chút không nhịn được. Điều này đủ để thuyết minh, việc tổ chức cạnh tranh bất lực, chuẩn bị không đủ. Trịnh Thiên Sơn lặng yên quan sát sắc mặt của Đông Phương Nham. Sau đó hướng nhìn sang bên Trưởng phòng Nhân sự.
Người của phòng Nhân sự khẩn trương đi xuống, căn dặn đám người Bành Viễn Chinh nhất định phải bình tĩnh. Trước mặt lãnh đạo đừng đánh mất mình khiến lãnh đạo khó chịu. Nếu ai khiến cho lãnh đạo mất mặt thì bát cơm của người đó xem như lên đường….
Trên thực tế, vừa thấy vị trí cạnh tranh trở nên nghiêm túc và chính quy. Trên đài lại không ngờ có bốn Ủy viên thường vụ thành ủy, quy cách cao, thì những người tham gia đều cảm thấy rất khẩn trương.
Trên đài chủ tịch, Tống Bính Nam ánh mặt lặng yên nhìn Bành Viễn Chinh, âm thầm lắc đầu.
Không phải là Tống Bính Nam không xem trọng Bành Viễn Chinh. Ông ta khi đến cũng mới phát hiện Bành Viễn Chinh không ngờ cũng tham gia cạnh tranh. Thế mới biết Bành Viễn Chinh cũng muốn tranh chức Trưởng phòng phòng Tin tức.
Hai đối thủ của hắn cũng đều là cán bộ cấp phó phòng.
/660
|