Cách Đế Vương Đoạt Thê

Chương 17 - Chương 8

/28


Trong Đông Noãn các, lặng ngắt như tờ.

Đôi mắt của Tân Thiểu Mẫn không dám nhìn loạn, chỉ có thể dùng ánh sáng trộm dò xét hai nam nhân ở đây.

Tuy rằng bộ dạng của hai nam nhân này giống nhau như đúc, nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau, lại có lẽ bởi vì tính tình khác nhau, cho nên khí chất ở bên ngoài cũng không giống, vậy mới có thể làm cho nàng vừa liếc mắt liền nhận ra nam nhân ở trong ao không phải là đại ca, nhưng nếu cẩn thận xem xét, trên mặt nam nhân này không có vết bỏng, muốn nhận ra hai người này cũng không phải là chuyện khó.

Điều này chứng minh khi nàng nửa tỉnh nửa mê, những gì chuyện nàng nghe được đều không phải ảo giác, ngay cả hai vị đại ca cũng đều chân thật.

Nhưng mà... Hai người nam nhân giống nhau như thế, một người bỏng mặt, một người bỏng thân thể, khiến nàng đột nhiên nhớ đến lời Hà Bích nói hôm qua, Thành Hâm sở dĩ có thể ở trong Ngọc Tuyển cung, là vì trận hỏa hoạn năm đó hắn xả thân cứu Hoàng thượng, sau đó ở trong Ngọc Tuyển cung dưỡng thương nhiều năm, thỉnh thoảng mới đi ra bên ngoài...

Chẳng lẽ, nam nhân này mới chính là Thành Hâm chân chính?

Nàng đang chờ người giải thích, nhưng hai nam nhân giằng co, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng hết sức căng thẳng, khiến nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường.

“Hoàng thượng, ngươi nói có nên giết người diệt khẩu không?”

Tân Thiểu Mẫn nghe vậy, lập tức nhìn qua chỗ khác, chỉ thấy nam nhân đứng đối diện giống hệt như Hạ Hầu Hoan cười cực kỳ tà mị.

“Lui ra.” Hạ Hầu Hoan không kiên nhẫn nói.

“Hoàng thượng, nhưng nàng đã nhìn thấy rõ ta, chẳng lẽ không nên cho ta một lời giải thích sao?” Nói xong liền liếc mắt nhìn Tân Thiểu Mẫn.

“Hoàng thượng, ta không có, ta chỉ nhìn thấy lưng!” Chỗ nào gọi là nhìn rõ.

“Thành Hâm, trẫm nói lui ra.” Hạ Hầu Hoan hơi cáu.

Tân Thiểu Mẫn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, liền đoán rằng nam nhân này mới chính là Thành Hâm thật.

“Chúng ta đều đã đến nơi này, không để ta bắt mạch cho nàng sao? Tuy rằng độc đã được giải, nhưng nếu còn dư, dư độc vẫn có khả năng xâm nhập lục phủ ngũ tạng, đến lúc đó nếu có gì sai xót, đừng tính lên đầu ta.”

Thành Hâm một mặt không hề gì nói, khiến Tân Thiểu Mẫn nhìn ra được hắn hoàn toàn ăn hết Hạ Hầu Hoan. Rốt cuộc hai người này có quan hệ gì, vì sao hắn lại có thể vỗ lễ với Hoàng thượng như vậy?\

Hạ Hầu Hoan nghe vậy, cho dù không muốn cũng chỉ có thể vẫy vẫy tay.

Thành Hâm đi đến bên giường, đưa tay bắt mạch cho nàng, con ngươi đen thằng nhìn chằm chằm nàng.

Tân Thiểu Mẫn cũng nhìn hắn, hình dáng khuôn mặt thật sự rất giống, muốn nói hai người là sonh sinh, nàng cũng không dị nghị.

“Thì ra là ngươi cứu ta, cảm ơn ngươi.” Nàng nói trong lòng. Thạch tín là kịch động, nàng không biết bản thân đã ăn vào bao nhiêu, nhưng nàng nôn ra cả máu, có thể thấy dạ dày nàng đã xuất huyết, nếu ở hiện đại, sẽ phải đến bệnh viện rửa ruột, nhưng ở thời đại này, hắn có thể xử lý tốt như vậy, nàng cảm thấy bản thân mình có vận khí thật tốt.

“Không cần đa lễ, ngay cả cháo ngươi ăn cũng đều là ta nấu.” Thành Hâm nhướng mày đánh giá nàng. Hắn cố ý dẫn nàng đi đến ôn trì này, chính là để nàng phát hiện bí mật của Ngọc Tuyển cung, bức bách Hạ Hầu Hoan nhìn thẳng vào chuyện này.

Khi nàng nhìn thấy hắn, nàng giống như cũng nhận ra hắn không phải là Hạ Hầu Hoan, thậm chí còn có chút đề phòng hắn, một bộ chỉ cần hắn dám có động tác, nàng sẽ lập tức ra tay, cảm giác như vì muốn bảo vệ Hạ Hầu Hoan, điều này làm hắn phải suy ngẫm.

“Thật sự? Thật ra ngươi là đại phu hay là đầu bếp?” Ngươi này thật là giỏi! Không khỏi làm nàng sùng bái hắn thêm vài phần.

Thành Hâm cong môi: “Ngươi nhầm, ta chỉ là thái giám, chỉ biết một ít da lông thôi.”

“Một chút da lông có thể cứu người, da lông này cũng quá giỏi rồi.” Nói chuyện với nhau vài câu, Tân Thiểu Mẫn thật chủ quan cho rằng hắn không phải là người xấu, huống hồ có thể được Hạ Hầu Hoan cho phép đợi ở trong Ngọc Tuyển cung, phải là người có năng lực thế nào?

Thành Hâm xem xét nàng một lúc, hắn còn chưa mở miệng, bên tai đã truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Hạ Hầu Hoan: “Rốt cuộc là có tốt không, ngươi còn muốn bao lâu?”

Thành Hâm nhún vai, buông lỏng tay Tân Thiểu Mẫn: “Trung khí(1) tràn đầy, hai mắt sáng, mạnh tượng ổn định, hẳn là không còn gì đáng ngại, nhưng mà vẫn cần chú ý đồ ăn hàng ngày.”

1.Trung khí: dạ dày.

“Lui xuống.”

“Tuân chỉ.” Thành Hâm nghe lời, liếc mắt nhìn Tân Thiểu Mẫn một cái, sau đó liền đi thẳng.

Thành Hâm vừa đi, trong phút chốc Đông Noãn các an tĩnh trở lại, Hạ Hầu Hoan đứng thật lâu, mới chậm rãi ngồi xuống bên giường, hạ mí mắt suy nghĩ xem nên giải thích với nàng như thế nào.

“Hoàng thượng.”

“Hả?” Hắc liếc mắt nhìn nàng một lại, chống lại ánh mắt trong veo như nước mùa thu của nàng.

“Chuyện hạ độc lần này, ngươi có điều tra không?”

“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ xử lý.” Suy nghĩ thay đổi, cuối cùng hắn cũng mở miệng hỏi: “Ngươi hỏi ta về chuyện Thành Hâm?” Hắn cho rằng nàng sẽ hỏi, không nghĩ tới nàng lại nói chuyện khác.

Tân Thiểu Mẫn trầm ngâm nói: “Hắn là huynh đệ của ngươi?”

Hạ Hầu Hoan sốc, nhếch môi khẽ cười một tiếng: “Ngươi cũng cảm thấy hắn và ta giống như tay chân.”

“Vừa nhìn qua thì thấy rất giống, nhưng khí chất không giống, cho nên liếc mắt một cái là có thể đoán được.”

“'Vậy ngày ấy vì sao ngươi ở trong hồ lại không nhận ra hắn không phải là ta?”

Tân Thiểu Mẫn sửng sốt, nhớ tới ngày ấy, hai người bọn hắn cùng xuất hiện: “Ta chưa gặp qua hắn, nghe giọng nói nên ta cho là ngươi, sau đó lại cảm thấy sao tay ngươi lại biến thành thô ráp rồi... Cho nên là Thành Hâm cố ý muốn xuất hiện trước mặt ta, để ta phát hiện ra hắn?” Hai lần đều là Thành Hâm chủ động hiện thân, nàng không hiểu nổi vì sao hắn lại phải làm như vậy, hơn nữa Thành Hâm còn có chút địch ý với nàng, điểm này càng khiến nàng khó hiểu.

“Ta cảnh cáo hắn, nhưng hắn cứ không nghe.” Hạ Hầu Hoan buồn bực, hiện tại hắn cũng hiểu được vì sao mình lại luôn không đồng ý để nàng biết được bí mật này. Hắn tin tưởng nàng, tính để nàng biết Thành Hâm tồn tại cũng không sao cả, nhưng hắn để ý, hai người bọn họ giống nhau như thế, nhưng mặt Thành Hâm không tỳ vết, hắn (Thành Hâm) còn có bản lĩnh làm cho Tân Thiểu Mẫn vui vẻ, mà hắn... Cái gì cũng không có. Nghĩ đến đây không khỏi cười khẽ một tiếng, không thể không thừa nhận, bản thân mình ghen tỵ mới chính là nguyên nhân chính trong đó.

“Nghe qua thấy ngươi rất dung túng hắn.” Nếu không thì ngày phải ngày đó ở Như Hoa điện chính tai nghe thấy hắn nói chuyện với chư vị đại thần rất có uy nghi của Hoàng thượng, thì nàng gần như cho rằng hắn bị giày vò đến không còn là chí tôn của một quốc gia nữa.

“Hắn đã cứu ta, ta

/28

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status