Đang ngồi ở chánh đường uống trà, thương lượng chuyện quốc gia đại sự với người của Tuyên gia thì Diên Vương gia đột nhiên nhận được mật chỉ do đích thân Hoàng đế mang tới.
. . . . . .
Nhìn qua là thấy dáng vẻ thanh liêm, thế rốt cuộc móc mật chỉ từ đâu ra vậy?
Vì để giữ thể diện cao cao tại thượng cho Hoàng đế, Diên Vương gia làm bộ quỳ xuống tiếp chỉ, sau đó đến góc phòng len lén đọc.... ..... Nội dung đúng như trong dự liệu, thật là khó nói lên lời.
Diên Vương gia trở lại chỗ ngồi, đưa ly trà của mình cho Hoàng đế.
Hoàng đế nói: Sao trấm có thể uống nước miếng của ngươi được?
Diên Vương gia hỏi: Hoàng huynh có khát hay không?
Dĩ nhiên là khát. Không khát sao phải dùng tới mật chỉ kêu đệ đệ châm trà!
Hoàng đế do dự một chút, nhận lấy ly trà, làm dáng ưu nhã thổi thổi, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Diên Vương gia nhìn trời. Thôi, tương lai Tuyên gia cũng trở thành trụ cột nước nhà, sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Hoàng đế, về sau cũng có thể có nhiều người giúp che giấu hơn.
Hoàng đế uống xong trà thì nấc một cái, thỏa mãn hỏi: Vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì thế?
Diên Vương gia nói: Tuyên tướng quân đã đi phương bắc, Tuyên chỉ huy sứ, Tuyên tiểu tướng quân và thần đệ cũng chuẩn bị lập tức lên đường. Vốn trước đây Tuyên Lạc chính là phó chỉ huy sứ, hắn trực tiếp bỏ chữ phó , cũng là một loại ám hiệu thăng chức quan. Dĩ nhiên, tất cả những điều này cũng phải chờ đến sau khi bình loạn mới có thể thực hiện được.
Tuyên Lạc không có hành động gì. Trước làm phó chỉ huy sứ, ông đã hiểu rõ một nhà Hoàng đế hơn bất kỳ ai, Hoàng đế là đứa trẻ không chịu lớn, ngây thơ tùy hứng đến tàn nhẫn vô tình, bình thường đầu óc của Diên Vương gia cũng thật bình thường, là người chẳng hơn huynh trưởng là bao, vừa gặp vấn đề liên quan đến Hoàng đế, lập tức chân chó không có lập trường dd.dilqd. Nếu bình thường Thao Vương không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, bảo thủ, âm hiểm độc ác, dùng người không khách quan, sưu cao thuế nặng, hội tụ tất cả các đặc điểm của bạo quân thì khi nghe tin tạo phản bọn họ sẽ giơ cả hai tay tán thành. Bây giờ, tướng quân từ biên ải kéo ra, còn Hoàng đế tiếp tục làm Hoàng đế thôi.
Hoàng đế không biết rằng trong lòng trung thần đang suy nghĩ đến mặt lợi mặt hại của việc tạo phản, còn vui vẻ phấn khởi nói: À, vậy các ngươi phái bao nhiêu người đến bảo vệ Trẫm?
. . . . . .
Thời gian yên lặng kéo dài.
Hoàng đế nhìn Diên Vương gia: Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?
Dĩ nhiên là Hoàng huynh đi cùng với chúng ta. Diên Vương gia làm như không nhìn thấy Tuyên Lạc và Tuyên Ngưng đang liều mạng lắc đầu, nhắm mắt nói.
Hoàng đế khoát tay nói: Không cần, Trẫm muốn ở lại phía sau chỉ huy. Chỉ là một Thao Vương mà thôi, không đáng để Trẫm ngự giá thân chinh. Đường xa như vậy, hắn không nên đi, mệt chết đi được.
Bốn chữ ngự
. . . . . .
Nhìn qua là thấy dáng vẻ thanh liêm, thế rốt cuộc móc mật chỉ từ đâu ra vậy?
Vì để giữ thể diện cao cao tại thượng cho Hoàng đế, Diên Vương gia làm bộ quỳ xuống tiếp chỉ, sau đó đến góc phòng len lén đọc.... ..... Nội dung đúng như trong dự liệu, thật là khó nói lên lời.
Diên Vương gia trở lại chỗ ngồi, đưa ly trà của mình cho Hoàng đế.
Hoàng đế nói: Sao trấm có thể uống nước miếng của ngươi được?
Diên Vương gia hỏi: Hoàng huynh có khát hay không?
Dĩ nhiên là khát. Không khát sao phải dùng tới mật chỉ kêu đệ đệ châm trà!
Hoàng đế do dự một chút, nhận lấy ly trà, làm dáng ưu nhã thổi thổi, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Diên Vương gia nhìn trời. Thôi, tương lai Tuyên gia cũng trở thành trụ cột nước nhà, sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Hoàng đế, về sau cũng có thể có nhiều người giúp che giấu hơn.
Hoàng đế uống xong trà thì nấc một cái, thỏa mãn hỏi: Vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì thế?
Diên Vương gia nói: Tuyên tướng quân đã đi phương bắc, Tuyên chỉ huy sứ, Tuyên tiểu tướng quân và thần đệ cũng chuẩn bị lập tức lên đường. Vốn trước đây Tuyên Lạc chính là phó chỉ huy sứ, hắn trực tiếp bỏ chữ phó , cũng là một loại ám hiệu thăng chức quan. Dĩ nhiên, tất cả những điều này cũng phải chờ đến sau khi bình loạn mới có thể thực hiện được.
Tuyên Lạc không có hành động gì. Trước làm phó chỉ huy sứ, ông đã hiểu rõ một nhà Hoàng đế hơn bất kỳ ai, Hoàng đế là đứa trẻ không chịu lớn, ngây thơ tùy hứng đến tàn nhẫn vô tình, bình thường đầu óc của Diên Vương gia cũng thật bình thường, là người chẳng hơn huynh trưởng là bao, vừa gặp vấn đề liên quan đến Hoàng đế, lập tức chân chó không có lập trường dd.dilqd. Nếu bình thường Thao Vương không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, bảo thủ, âm hiểm độc ác, dùng người không khách quan, sưu cao thuế nặng, hội tụ tất cả các đặc điểm của bạo quân thì khi nghe tin tạo phản bọn họ sẽ giơ cả hai tay tán thành. Bây giờ, tướng quân từ biên ải kéo ra, còn Hoàng đế tiếp tục làm Hoàng đế thôi.
Hoàng đế không biết rằng trong lòng trung thần đang suy nghĩ đến mặt lợi mặt hại của việc tạo phản, còn vui vẻ phấn khởi nói: À, vậy các ngươi phái bao nhiêu người đến bảo vệ Trẫm?
. . . . . .
Thời gian yên lặng kéo dài.
Hoàng đế nhìn Diên Vương gia: Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?
Dĩ nhiên là Hoàng huynh đi cùng với chúng ta. Diên Vương gia làm như không nhìn thấy Tuyên Lạc và Tuyên Ngưng đang liều mạng lắc đầu, nhắm mắt nói.
Hoàng đế khoát tay nói: Không cần, Trẫm muốn ở lại phía sau chỉ huy. Chỉ là một Thao Vương mà thôi, không đáng để Trẫm ngự giá thân chinh. Đường xa như vậy, hắn không nên đi, mệt chết đi được.
Bốn chữ ngự
/40
|