Giữa ban ngày ban mặt, Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh nhảy qua tường rào.
Tuyên Ngưng đang suy nghĩ xem nên đi như thế nào thì Đoan Tĩnh đã đi phăm phăm như quen thuộc đường. Hắn vội vàng đuổi theo, quẹo trái quẹo phải, không lâu sau đã thấy bóng dàng của Diên Vương gia.
. . . . . .
Chân vị Vương gia này thật ngắn. Bọn họ ăn xong đùi gà mà vẫn có thể đuổi kịp.
Tuyên Ngưng lắc đầu, cùng nấp sau núi giả với Đoan Tĩnh.
Chỉ nghe Diên Vương gia chậm rãi nói: Tảng đá trên núi giả này sắp xếp thật khéo, ta nhớ hình như trong phủ Thao Vương cũng có một khối như vậy. Xem ra ngươi cũng có mắt nhìn, ở xa ngút ngàn lại có thể cùng chung chí hướng.
Tri phủ vội vàng nói: Hạ quan không dám. Hạ quan và Thao Vương giống như đom đom và mặt trăng mặt trời, sao dám đánh đồng.
Diên Vương gia nói: Hôm nào ngươi về kinh báo cáo công tác, ta giúp các ngươi làm quen được không?
Tri phủ ngẩn người, cân nhắc nói: Chỉ sợ miệng lưỡi hạ quan vụng về, làm bẩn mắt Thao Vương.
Diên Vương gia thấy hắn thực sự không biết chuyện Thao Vương gây ra ở kinh thành, liền cười ha hả, cho qua chuyện này. Hai người đi ngang qua núi giả, đi thẳng vào chánh đường. Đoan Tĩnh nói với Tuyên Ngưng: Chúng ta đến hậu viện xem một chút.
Tuyên Ngưng nói: Đến hậu viện làm cái gì?
Họa từ hậu viên. Rất nhiều quan cố chấp giữ bí mật cả đời, rất có thể tiểu thiếp được sủng ái của hắn tùy tùy tiên tiện coi là chuyện phiếm nên nói ra.
... .......Họa từ trong nhà. Hơn nữa sẽ nói bí mật cho tiểu thiếp sao, thế thì cũng không thể cho là cố chấp giữ bí mật cả đời.
Tuyên Ngưng đi theo Đoan Tĩnh đến hậu viện, vừa đúng lúc nhìn thấy tri phủ phu nhân nói quy củ. Tiểu thiếp ngồi chia thành hai bên, nơm nớp lo sợ ngồi nghe nàng khiển trách họ tranh sủng chẳng biết phân biệt tình huống, khiến tri phủ không có tâm tư làm việc.
Đoan Tĩnh nghe đến say sưa, bị Tuyên Ngưng đẩy đẩy sau lưng rất lâu mới lưu luyến không rời trở về tiền viện, vừa đúng lúc nhìn thấy tri phủ đưa Diên Vương gia ra ngoài. Diên Vương gia hỏi một câu: Ngươi cũng biết sơn phỉ núi Vân Hoang?
Tri phủ cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của Vương gia, lại không tránh được ánh mắt theo dõi của Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng. Chợt nghe lời ấy, rõ ràng sắc mặt thay đổi: Sao Vương gia lại nói như vậy?
Diên Vương gia nói: Vài lần Thương Lan quấy nhiễu biên cảnh, Hoàng thượng định thể hiện quốc uy, âm thầm sai khâm sai tới đây. Ta vốn chỉ là tấm bình phong, hắn mới là người chủ chốt.
Tri phủ nghe xong chảy đầy mồ hôi lạnh: Không biết bây giờ vị khâm sai đó ở đâu?
Diên Vương gia cười nói: Đại nhân phải biết rõ hơn ta chứ.
Chân cẳng của tri phủ mềm nhũn, suýt nữa khụy xuống, được Diên Vương gia nâng lên kịp thời. Diên Vương gia nói: Không cần tiễn.
Diên Vương gia đi thẳng ra cửa, đang định thả lòng, chỉ thấy tri phủ hô to đuổi theo.
Chẳng lẽ tri phủ định giết người diệt khẩu?
Từng bị Thao Vương tạo phản, Diên Vương gia có chút nhìn gà hóa cuốc, suýt nữa co cẳng chạy, may sao có mấy người thị vệ chặn đường khiến hắn không có chỗ trốn, chỉ có thể nhắm mắt xoay người.
Được Vương gia chỉ dạy, hạ quan rất cảm kích. Chỉ có điều, không biết hạ quan có thể làm gì đó giúp Vương gia được không? Tri phủ bị lừa vẫn mơ mơ hồ hồ đưa ra đề nghị.
Mặt Diên Vương gia cao thâm khó dò: Ta và ngươi có duyên.
Thời khắc này, Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh đều nhìn thấy sau lưng hắn lóe lên ý
Tuyên Ngưng đang suy nghĩ xem nên đi như thế nào thì Đoan Tĩnh đã đi phăm phăm như quen thuộc đường. Hắn vội vàng đuổi theo, quẹo trái quẹo phải, không lâu sau đã thấy bóng dàng của Diên Vương gia.
. . . . . .
Chân vị Vương gia này thật ngắn. Bọn họ ăn xong đùi gà mà vẫn có thể đuổi kịp.
Tuyên Ngưng lắc đầu, cùng nấp sau núi giả với Đoan Tĩnh.
Chỉ nghe Diên Vương gia chậm rãi nói: Tảng đá trên núi giả này sắp xếp thật khéo, ta nhớ hình như trong phủ Thao Vương cũng có một khối như vậy. Xem ra ngươi cũng có mắt nhìn, ở xa ngút ngàn lại có thể cùng chung chí hướng.
Tri phủ vội vàng nói: Hạ quan không dám. Hạ quan và Thao Vương giống như đom đom và mặt trăng mặt trời, sao dám đánh đồng.
Diên Vương gia nói: Hôm nào ngươi về kinh báo cáo công tác, ta giúp các ngươi làm quen được không?
Tri phủ ngẩn người, cân nhắc nói: Chỉ sợ miệng lưỡi hạ quan vụng về, làm bẩn mắt Thao Vương.
Diên Vương gia thấy hắn thực sự không biết chuyện Thao Vương gây ra ở kinh thành, liền cười ha hả, cho qua chuyện này. Hai người đi ngang qua núi giả, đi thẳng vào chánh đường. Đoan Tĩnh nói với Tuyên Ngưng: Chúng ta đến hậu viện xem một chút.
Tuyên Ngưng nói: Đến hậu viện làm cái gì?
Họa từ hậu viên. Rất nhiều quan cố chấp giữ bí mật cả đời, rất có thể tiểu thiếp được sủng ái của hắn tùy tùy tiên tiện coi là chuyện phiếm nên nói ra.
... .......Họa từ trong nhà. Hơn nữa sẽ nói bí mật cho tiểu thiếp sao, thế thì cũng không thể cho là cố chấp giữ bí mật cả đời.
Tuyên Ngưng đi theo Đoan Tĩnh đến hậu viện, vừa đúng lúc nhìn thấy tri phủ phu nhân nói quy củ. Tiểu thiếp ngồi chia thành hai bên, nơm nớp lo sợ ngồi nghe nàng khiển trách họ tranh sủng chẳng biết phân biệt tình huống, khiến tri phủ không có tâm tư làm việc.
Đoan Tĩnh nghe đến say sưa, bị Tuyên Ngưng đẩy đẩy sau lưng rất lâu mới lưu luyến không rời trở về tiền viện, vừa đúng lúc nhìn thấy tri phủ đưa Diên Vương gia ra ngoài. Diên Vương gia hỏi một câu: Ngươi cũng biết sơn phỉ núi Vân Hoang?
Tri phủ cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của Vương gia, lại không tránh được ánh mắt theo dõi của Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng. Chợt nghe lời ấy, rõ ràng sắc mặt thay đổi: Sao Vương gia lại nói như vậy?
Diên Vương gia nói: Vài lần Thương Lan quấy nhiễu biên cảnh, Hoàng thượng định thể hiện quốc uy, âm thầm sai khâm sai tới đây. Ta vốn chỉ là tấm bình phong, hắn mới là người chủ chốt.
Tri phủ nghe xong chảy đầy mồ hôi lạnh: Không biết bây giờ vị khâm sai đó ở đâu?
Diên Vương gia cười nói: Đại nhân phải biết rõ hơn ta chứ.
Chân cẳng của tri phủ mềm nhũn, suýt nữa khụy xuống, được Diên Vương gia nâng lên kịp thời. Diên Vương gia nói: Không cần tiễn.
Diên Vương gia đi thẳng ra cửa, đang định thả lòng, chỉ thấy tri phủ hô to đuổi theo.
Chẳng lẽ tri phủ định giết người diệt khẩu?
Từng bị Thao Vương tạo phản, Diên Vương gia có chút nhìn gà hóa cuốc, suýt nữa co cẳng chạy, may sao có mấy người thị vệ chặn đường khiến hắn không có chỗ trốn, chỉ có thể nhắm mắt xoay người.
Được Vương gia chỉ dạy, hạ quan rất cảm kích. Chỉ có điều, không biết hạ quan có thể làm gì đó giúp Vương gia được không? Tri phủ bị lừa vẫn mơ mơ hồ hồ đưa ra đề nghị.
Mặt Diên Vương gia cao thâm khó dò: Ta và ngươi có duyên.
Thời khắc này, Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh đều nhìn thấy sau lưng hắn lóe lên ý
/40
|