Chị chờ chút, em đi gọi Trương An. Người phụ nữ vội vã nhìn Ninh Thư, còn ân cần nói thêm: Chị ngồi ở trên ghế sofa, có hoa quả, chị ăn trước đi.
Người phụ nữ vào nhà, vỗ vỗ Trương An còn đang ngủ: Chị của anh đã trở về.
Ai? Trương An ngủ mơ mơ màng màng, hơi nghi hoặc mà hỏi lại.
Chị của anh. Người phụ nữ hưng phấn nói: Đừng ngủ nữa mau dậy đi.
Trở về thì đã trở về rồi, chắc là không sống được ở bên ngoài nữa. Trương An không thèm để ý rồi kéo lấy chăn.
Dốt lắm, trên người chị của anh đều là hàng hiệu, quần áo trên người và túi xách đều đẹp lắm, mau dậy đi. Người phụ nữ kéo Trương An.
Trương An vừa nghe xong, sửng sốt một chút: Làm sao có thể.
Anh dậy là biết.
Trương An vội vàng tỉnh dậy mở cửa nhìn Ninh Thư trong phòng khách, dụi dụi con mắt giống như không dám nhận, người phụ nữ này thật sự là chị của hắn sao?
Người này vốn không phải có được không, cách biệt một trời như thế.
Chị, chị đã trở về rồi. Trương An đi tới chỗ Ninh Thư nói, chứng kiến đứa nhỏ rúc vào trong ngực Ninh Thư, lập tức xuýt xoa một tiếng: Em bé đã lớn như vậy sao, bé à, cậu là cậu của con.
Ninh Thư ừ một tiếng, lãnh đạm lên tiếng hỏi: Cha mẹ đâu?
Mẹ đi mua thức ăn, cha đi tản bộ. Trương An lập tức nói, bị khí thế trên người Ninh Thư chèn ép nên cả người có vẻ vô cùng câu nệ, đánh giá Ninh Thư từ trên xuống dưới.
Chị, mấy năm nay chị đã đi đâu, cả nhà đều tìm chị muốn chết. Trương An nói: Tại sao chị cũng không gọi điện thoại cho mọi người trong nhà?
Ninh Thư lười nói chuyện với hắn, xã hội này chính là như vậy, hiện giờ mi phát đạt, anh chị em đều nịnh bợ mi, nếu như mi không có bản lĩnh, anh chị em đều coi thường mi, không có việc gì cũng đạp lên mi một cái để cảm thấy ưu việt, nịnh trên nạt dưới là nhân tính rồi.
Tình cảm là thứ gì đó thực sự rất đạm bạc.
Ninh Thư chỉ nói chuyện với em bé, vốn không để ý đến hai vợ chồng này.
Em dâu ở bên cạnh nhìn thấy vội vàng nháy mắt với Trương An, vẻ mặt Trương An cũng sốt ruột, cầm lấy trái cây ở đĩa hoa quả trên bàn rồi đưa cho em bé nói: Đến đây, em bé, cậu cho cháu quả táo.
Bé nhìn về phía Ninh Thư, ngước gương mặt nghi ngờ hỏi: Mẹ, chú ấy đúng là cậu của con sao, cậu là cái gì, sao con từ trước tới nay chưa từng gặp qua chú ấy.
Ninh Thư ôn hòa nói: Cậu là em của mẹ, mấy năm nay mẹ đều ở bên ngoài nên chưa gặp lại cậu, con không biết cũng rất bình thường.
Đúng vậy em bé ạ, ta là mợ con. Em dâu lập tức lại gần nói.
Chị, chị khát nước rồi đúng không, hay là em rót cho chị cốc nước. Em dâu hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư khoát tay, Không cần vội vàng, tôi đợi ba mẹ trở về.
Ninh Thư biểu cảm thờ ơ, nếu như hôm nay cô mặc bình thường một chút, hoặc là nghèo túng một chút thì sẽ không được đãi ngộ như thế.
Trương An thấy Ninh Thư vô cùng lạnh nhạt đối với mình, quan sát quần áo trên người của Ninh Thư và em bé đều là quần áo chế tác tinh xảo, mỗi bộ quần áo đều có hình dáng đẹp mắt.
Còn quần áo trên người em bé và giày da nhỏ các thứ, khiến bé con ăn mặc xinh xắn giống như thiên sứ nhỏ.
Trương An lại gần làm quen với Ninh Thư, hỏi: Chị à, chị đã đi đâu vậy?
Không đi đâu. Ninh Thư thản nhiên nói: Gọi điện thoại cho mẹ đi, tôi trở về một chuyến, ở lại không lâu sau sẽ phải đi.
Tại sao đi nhanh như vậy, không ở nhà vài hôm. Trương An lập tức nói: Cha mẹ đều rất nhớ chị, chị chỉ ở nhà vài ngày, mẹ nhớ chị đến mức muốn khóc.
Lời này Ninh Thư nghe qua nhưng hoàn toàn không để ở trong lòng, sắc mặt châm chọc nói rằng: Ở trong nhà còn có chỗ ở cho tôi sao?
Chị ngủ cùng mẹ, cha ngủ cùng em. Trương An nói: Như vậy chị có thể trò chuyện với mẹ, để cho em bé thân thiết với bà ngoại một chút.
Ninh Thư bật cười, nhìn về phía em dâu, nói: Vậy em dâu ở đâu, cũng không thể để cho em dâu ngủ trên sàn nhà được!
Sắc mặt của em dâu rất khó coi, da mặt run rẩy hai cái, nói: Em có thể ngủ ở sô pha.
Ninh Thư nói không rõ ý tứ: Trời lạnh như thế này ngủ sô pha lại không làm cô chết cóng sao, tôi đã đặt gian phòng ở khách sạn nên sẽ không ngủ ở nhà.
Mẹ Trương Ninh mua thức ăn trở về, nhìn thấy Ninh Thư trong phòng khách liền sửng sốt một chút, Ninh Thư gọi mẹ một tiếng, mẹ Trương Ninh có chút không chắc chắn liền gọi: Trương Ninh.
Là con. Ninh Thư nói.
Mẹ Trương Ninh sắc mặt bất ngờ nói: Mày còn trở về để làm gì, không liên lạc với gia đình này…
Mẹ. Trương An nhanh chóng lên tiếng ngăn lại lời nói của mẹ Trương Ninh, chỉ sợ làm Ninh Thư không vui: Chị trở về mua cho mẹ rất nhiều đồ đấy.
Mẹ Trương Ninh nhìn thấy con trai nháy mắt với mình, thở dài một hơi nói rằng: Trở về là tốt rồi, mẹ đi mua thêm vài món ăn.
Mẹ, mẹ mua chút thức ăn chị thích ăn nhé. Em dâu nói với mẹ Trương Ninh: Nói ra đây là lần đầu tiên con nhìn thấy chị đấy.
Ninh Thư nhíu mày, đây là ý muốn tiền lì xì?
Ninh Thư lấy túi xách trên ghế sopha, từ bên trong lấy ra một cái bao lì xì, nói rằng: Hai người kết hôn tôi không trở về được, đây là quà của tôi.
Cảm ơn chị cả. Em dâu vui sướng cất tiền, trên mặt Trương An cũng lộ ra nụ cười.
Em dâu xoay người mở bao lì xì ra nhìn một chút, sắc mặt lập tức liền khó coi, tại sao chỉ cho năm trăm, đúng là cho ăn xin, bộ quần áo với túi xách trên người chị ta hơn vạn đấy, tại sao lại cho một chút tiền như vậy.
Trương An liếc mắt nhìn số tiền trong bao, sắc mặt cũng không tốt, Ninh Thư không nhìn sắc mặt khó coi của hai vợ chồng mà nói chuyện với mẹ Trương Ninh: Mẹ không cần chuẩn bị nhiều, làm một chút thức ăn là được rồi.
Trời lạnh như thế này không cần đi ra ngoài mua thêm thức ăn. Ninh Thư nói.
Một lúc sau, cha của Trương Ninh cũng trở về, cũng trách móc Ninh Thư, nói Ninh Thư cánh đã cứng rắn không nghe lời cha mẹ.
Đoán chừng là do tiền lì xì cho ít, lần này Trương An không hề nói giúp Ninh Thư.
Ninh Thư không nói một lời, liền nghe cha Trương Ninh nói.
Lần này trở về rồi thì đừng đi khắp nơi nữa, ở nhà cho yên ổn. Cha Trương Ninh nói: Tìm một người kha khá sống qua ngày.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: Mấy ngày nữa con phải đi vì trở về đi làm, tạm thời con không muốn tìm ai.
Chị, chị làm công việc gì? Trương An hỏi.
Ninh Thư lãnh đạm nhìn Trương An: Cậu cảm thấy tôi sẽ làm việc gì?
Chị, chị không phải là làm... Biểu cảm của Trương An có chút kỳ lạ.
Biểu cảm của Ninh Thư càng lạnh lùng: Thu lại suy nghĩ xấu xa của cậu đi, tôi làm việc cho một văn phòng luật sư, không bẩn thỉu giống như cậu tưởng tượng.
Trương An vẫn chưa tin, vẻ mặt rất hoài nghi.
Một người phụ nữ không kết hôn như mày thì muốn làm gì, đừng làm bại hoại nề nếp gia phong của Trương gia. Ba Trương Ninh nhịn không được mà nói: Tôi không thể mất mặt như vậy được.
Con đã làm cái gì mà bại hoại nề nếp của Trương gia? Ninh Thư ôm em bé ngây thơ chưa hiểu chuyện hỏi: Cha, tại sao cha nói con gái của mình như thế?
Người phụ nữ vào nhà, vỗ vỗ Trương An còn đang ngủ: Chị của anh đã trở về.
Ai? Trương An ngủ mơ mơ màng màng, hơi nghi hoặc mà hỏi lại.
Chị của anh. Người phụ nữ hưng phấn nói: Đừng ngủ nữa mau dậy đi.
Trở về thì đã trở về rồi, chắc là không sống được ở bên ngoài nữa. Trương An không thèm để ý rồi kéo lấy chăn.
Dốt lắm, trên người chị của anh đều là hàng hiệu, quần áo trên người và túi xách đều đẹp lắm, mau dậy đi. Người phụ nữ kéo Trương An.
Trương An vừa nghe xong, sửng sốt một chút: Làm sao có thể.
Anh dậy là biết.
Trương An vội vàng tỉnh dậy mở cửa nhìn Ninh Thư trong phòng khách, dụi dụi con mắt giống như không dám nhận, người phụ nữ này thật sự là chị của hắn sao?
Người này vốn không phải có được không, cách biệt một trời như thế.
Chị, chị đã trở về rồi. Trương An đi tới chỗ Ninh Thư nói, chứng kiến đứa nhỏ rúc vào trong ngực Ninh Thư, lập tức xuýt xoa một tiếng: Em bé đã lớn như vậy sao, bé à, cậu là cậu của con.
Ninh Thư ừ một tiếng, lãnh đạm lên tiếng hỏi: Cha mẹ đâu?
Mẹ đi mua thức ăn, cha đi tản bộ. Trương An lập tức nói, bị khí thế trên người Ninh Thư chèn ép nên cả người có vẻ vô cùng câu nệ, đánh giá Ninh Thư từ trên xuống dưới.
Chị, mấy năm nay chị đã đi đâu, cả nhà đều tìm chị muốn chết. Trương An nói: Tại sao chị cũng không gọi điện thoại cho mọi người trong nhà?
Ninh Thư lười nói chuyện với hắn, xã hội này chính là như vậy, hiện giờ mi phát đạt, anh chị em đều nịnh bợ mi, nếu như mi không có bản lĩnh, anh chị em đều coi thường mi, không có việc gì cũng đạp lên mi một cái để cảm thấy ưu việt, nịnh trên nạt dưới là nhân tính rồi.
Tình cảm là thứ gì đó thực sự rất đạm bạc.
Ninh Thư chỉ nói chuyện với em bé, vốn không để ý đến hai vợ chồng này.
Em dâu ở bên cạnh nhìn thấy vội vàng nháy mắt với Trương An, vẻ mặt Trương An cũng sốt ruột, cầm lấy trái cây ở đĩa hoa quả trên bàn rồi đưa cho em bé nói: Đến đây, em bé, cậu cho cháu quả táo.
Bé nhìn về phía Ninh Thư, ngước gương mặt nghi ngờ hỏi: Mẹ, chú ấy đúng là cậu của con sao, cậu là cái gì, sao con từ trước tới nay chưa từng gặp qua chú ấy.
Ninh Thư ôn hòa nói: Cậu là em của mẹ, mấy năm nay mẹ đều ở bên ngoài nên chưa gặp lại cậu, con không biết cũng rất bình thường.
Đúng vậy em bé ạ, ta là mợ con. Em dâu lập tức lại gần nói.
Chị, chị khát nước rồi đúng không, hay là em rót cho chị cốc nước. Em dâu hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư khoát tay, Không cần vội vàng, tôi đợi ba mẹ trở về.
Ninh Thư biểu cảm thờ ơ, nếu như hôm nay cô mặc bình thường một chút, hoặc là nghèo túng một chút thì sẽ không được đãi ngộ như thế.
Trương An thấy Ninh Thư vô cùng lạnh nhạt đối với mình, quan sát quần áo trên người của Ninh Thư và em bé đều là quần áo chế tác tinh xảo, mỗi bộ quần áo đều có hình dáng đẹp mắt.
Còn quần áo trên người em bé và giày da nhỏ các thứ, khiến bé con ăn mặc xinh xắn giống như thiên sứ nhỏ.
Trương An lại gần làm quen với Ninh Thư, hỏi: Chị à, chị đã đi đâu vậy?
Không đi đâu. Ninh Thư thản nhiên nói: Gọi điện thoại cho mẹ đi, tôi trở về một chuyến, ở lại không lâu sau sẽ phải đi.
Tại sao đi nhanh như vậy, không ở nhà vài hôm. Trương An lập tức nói: Cha mẹ đều rất nhớ chị, chị chỉ ở nhà vài ngày, mẹ nhớ chị đến mức muốn khóc.
Lời này Ninh Thư nghe qua nhưng hoàn toàn không để ở trong lòng, sắc mặt châm chọc nói rằng: Ở trong nhà còn có chỗ ở cho tôi sao?
Chị ngủ cùng mẹ, cha ngủ cùng em. Trương An nói: Như vậy chị có thể trò chuyện với mẹ, để cho em bé thân thiết với bà ngoại một chút.
Ninh Thư bật cười, nhìn về phía em dâu, nói: Vậy em dâu ở đâu, cũng không thể để cho em dâu ngủ trên sàn nhà được!
Sắc mặt của em dâu rất khó coi, da mặt run rẩy hai cái, nói: Em có thể ngủ ở sô pha.
Ninh Thư nói không rõ ý tứ: Trời lạnh như thế này ngủ sô pha lại không làm cô chết cóng sao, tôi đã đặt gian phòng ở khách sạn nên sẽ không ngủ ở nhà.
Mẹ Trương Ninh mua thức ăn trở về, nhìn thấy Ninh Thư trong phòng khách liền sửng sốt một chút, Ninh Thư gọi mẹ một tiếng, mẹ Trương Ninh có chút không chắc chắn liền gọi: Trương Ninh.
Là con. Ninh Thư nói.
Mẹ Trương Ninh sắc mặt bất ngờ nói: Mày còn trở về để làm gì, không liên lạc với gia đình này…
Mẹ. Trương An nhanh chóng lên tiếng ngăn lại lời nói của mẹ Trương Ninh, chỉ sợ làm Ninh Thư không vui: Chị trở về mua cho mẹ rất nhiều đồ đấy.
Mẹ Trương Ninh nhìn thấy con trai nháy mắt với mình, thở dài một hơi nói rằng: Trở về là tốt rồi, mẹ đi mua thêm vài món ăn.
Mẹ, mẹ mua chút thức ăn chị thích ăn nhé. Em dâu nói với mẹ Trương Ninh: Nói ra đây là lần đầu tiên con nhìn thấy chị đấy.
Ninh Thư nhíu mày, đây là ý muốn tiền lì xì?
Ninh Thư lấy túi xách trên ghế sopha, từ bên trong lấy ra một cái bao lì xì, nói rằng: Hai người kết hôn tôi không trở về được, đây là quà của tôi.
Cảm ơn chị cả. Em dâu vui sướng cất tiền, trên mặt Trương An cũng lộ ra nụ cười.
Em dâu xoay người mở bao lì xì ra nhìn một chút, sắc mặt lập tức liền khó coi, tại sao chỉ cho năm trăm, đúng là cho ăn xin, bộ quần áo với túi xách trên người chị ta hơn vạn đấy, tại sao lại cho một chút tiền như vậy.
Trương An liếc mắt nhìn số tiền trong bao, sắc mặt cũng không tốt, Ninh Thư không nhìn sắc mặt khó coi của hai vợ chồng mà nói chuyện với mẹ Trương Ninh: Mẹ không cần chuẩn bị nhiều, làm một chút thức ăn là được rồi.
Trời lạnh như thế này không cần đi ra ngoài mua thêm thức ăn. Ninh Thư nói.
Một lúc sau, cha của Trương Ninh cũng trở về, cũng trách móc Ninh Thư, nói Ninh Thư cánh đã cứng rắn không nghe lời cha mẹ.
Đoán chừng là do tiền lì xì cho ít, lần này Trương An không hề nói giúp Ninh Thư.
Ninh Thư không nói một lời, liền nghe cha Trương Ninh nói.
Lần này trở về rồi thì đừng đi khắp nơi nữa, ở nhà cho yên ổn. Cha Trương Ninh nói: Tìm một người kha khá sống qua ngày.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: Mấy ngày nữa con phải đi vì trở về đi làm, tạm thời con không muốn tìm ai.
Chị, chị làm công việc gì? Trương An hỏi.
Ninh Thư lãnh đạm nhìn Trương An: Cậu cảm thấy tôi sẽ làm việc gì?
Chị, chị không phải là làm... Biểu cảm của Trương An có chút kỳ lạ.
Biểu cảm của Ninh Thư càng lạnh lùng: Thu lại suy nghĩ xấu xa của cậu đi, tôi làm việc cho một văn phòng luật sư, không bẩn thỉu giống như cậu tưởng tượng.
Trương An vẫn chưa tin, vẻ mặt rất hoài nghi.
Một người phụ nữ không kết hôn như mày thì muốn làm gì, đừng làm bại hoại nề nếp gia phong của Trương gia. Ba Trương Ninh nhịn không được mà nói: Tôi không thể mất mặt như vậy được.
Con đã làm cái gì mà bại hoại nề nếp của Trương gia? Ninh Thư ôm em bé ngây thơ chưa hiểu chuyện hỏi: Cha, tại sao cha nói con gái của mình như thế?
/1471
|