Cãi xong vài vụ kiện thì số tiền trong tay Ninh Thư dần dần nhiều hơn, cuộc sống cũng sung túc lên. Lúc rảnh rỗi liền lên một trang web luật sư đi làm cố vấn pháp luật miễn phí để tăng danh tiếng cho mình.
Bây giờ là thời kỳ internet, rất nhiều người gặp phải vấn đề, họ đều sẽ tìm đáp án trên mạng thì có luật sư trả lời cho bọn họ.
Các buổi hẹn của văn phòng, Ninh Thư chỉ thỉnh thoảng đi một lần, bên người có một đứa bé làm gì cũng bất tiện, chị Lệ cũng không miễn cưỡng Ninh Thư vì biết Ninh Thư còn phải chăm sóc đứa nhỏ.
Thế nhưng một số buổi gặp gỡ quan trọng, chị Lệ vẫn yêu cầu Ninh Thư phải đi, Ninh Thư sẽ để em bé ở nhà trẻ mấy giờ, đến khi bữa tiệc kết thúc, Ninh Thư sẽ đón con trở về.
Trước kia các vụ án của Ninh Thư là chị Lệ đưa, nhưng sau đó chính cô tìm khách hàng cho mình. Cho nên mỗi lần Ninh Thư tham gia buổi tiệc đều mang rất nhiều danh thiếp, nếu có người muốn mình cố vấn pháp luật, Ninh Thư sẽ hào phóng nói với người đó phương pháp giải quyết, đồng thời tính toán khả năng thắng bại của vụ kiện.
Người ta có đôi khi chỉ muốn cố vấn một chút còn không chắc chắn sẽ chốt, Ninh Thư cũng không để ý, có lẽ lần tiếp theo họ sẽ tìm mình không phải sao.
Bất luận sống ở giới nào cũng không dễ dàng.
Sinh ra rồi sống sót, khác nhau ở chỗ sống được thoải mái hay khó chịu, một công việc không thể mang lại đầy đủ vật chất cũng khiến người ta cảm thấy tinh thần vui vẻ, nếu như không cảm thấy cả hai thứ, công việc này cũng không cần thiết phải tiến hành.
Ngoài thời gian công tác, Ninh Thư đều bầu bạn cùng em bé, bây giờ bé có thể gọi mẹ dễ dàng, dáng vẻ trắng trắng mềm mềm trông vô cùng đáng yêu.
Chị Lệ dường như rất thích bé, mỗi lần tới thăm bé đều sẽ cho bé mang một ít quà nhỏ.
Cuối tuần lúc không có việc gì làm, chị Lệ và Ninh Thư đi dạo phố rồi vào trung tâm thương mại mua đồ, thử mấy bộ y phục, nếu không sẽ mua cho bé, loại trang phục cho bé gái này rất là đáng yêu.
Chị Lệ rất chịu chi tiền, mỗi lần đều mua không ít đồ hàng hiệu, dùng lời của cô để nói, kiếm nhiều tiền như vậy chính là để tiêu.
Ninh Thư khẽ cười, mình cũng tiêu tiền mua quần áo và túi xách đắt tiền tương xứng với hai người, hiện nay cô có thực lực như vậy, thứ hai là cái nghề luật sư này đều tiếp xúc với những người có tiền có thế, quần áo ngăn nắp sạch sẽ là lễ nghi cơ bản.
Mua đồ xong, hai người lại đi thẩm mỹ, tiêu tiền của mình, trải qua những ngày rất thoải mái.
Chị Lệ nói, trông cậy vào việc gả cho một người đàn ông tốt còn không bằng hiện thực kiếm nhiều tiền hơn một chút để thoải mái hưởng thụ.
Ninh Thư đồng ý, đã nói làm cho tốt không bằng gả cho tốt, vấn đề là có gặp được đàn ông tốt hay không.
Rất nhiều phụ nữ luôn gặp phải cặn bã lặp đi lặp lại nhiều lần, bị thương liên tiếp, có đôi khi không thể không nói một câu tàn nhẫn, con người là quần thể họp theo loài, đâu có nhiều người cô độc tịch mịch như vậy, chịu không được tịch mịch mà thôi.
Ninh Thư không phải là luật sư tiếp nhận được nhiều đơn nhất ở công ty, thế nhưng tỷ số lần thắng quả thực lớn nhất, những vụ án tới tay về cơ bản đều có thể thắng.
Có đôi khi chị Lệ cũng giao một vụ án tương đối lớn cho Ninh Thư, sau đó hai người thảo luận nhiều lần.
Kỳ thực văn phòng luật sư kiếm tiền từ một số vụ án thương nghiệp lớn, còn có một ít vụ kiện nhà giàu ly hôn, đó chính là những màn kịch xâu xé lớn.
Ninh Thư tới thành phố này đã hơn hai năm rồi, dần dần đứng vững ở thành phố này.
Thời gian hai năm rất ngắn, Ninh Thư coi như là mới bước vào, tận dụng việc trước kia đã có kỹ năng luật sư, làm tiếp nghề nghiệp luật sư này lại có vẻ quen tay thành thục.
Có điều may mắn bản thân đã học những thứ này, có lẽ có những thứ hiện tại không thấy có ích lợi gì, thế nhưng không biết lúc nào có thể phát huy tác dụng to lớn.
Thật giống như nhiệm vụ này, nếu như mình không có kỹ năng luật sư, chỉ sợ không thể sống yên ổn như thế.
Ninh Thư hiện tại trong túi có không ít tiền, An gia cho cô mười lăm vạn cô còn chưa tiêu hết đây.
Ninh Thư dự định mua nhà ở nơi này, có nhà ở mới xem như an cư lạc nghiệp, thế nhưng muốn mua nhà ở lại có vẻ khó khăn, chuyện mua nhà lại để lại.
Chị Lệ trả trước tiền lương cho Ninh Thư, về sau mỗi một tháng cũng có vẻ tạo điều kiện thoải mái hơn.
Ninh Thư lấy ra hơn mười vạn tiền của An gia cho, cộng với số tiền hơn hai năm qua tự mình kiếm được, tóm lại cũng có thể trả tận tay.
Chị Lệ hỏi Ninh Thư có đủ tiền không, không đủ có thể mượn chị, Ninh Thư khẽ lắc đầu, cô thích một cái chung cư nhỏ, cái chung cư nhỏ này rất bé nhưng đủ cho cô và đứa nhỏ sinh sống.
Tuy là chung cư nhỏ, thế nhưng do vị trí nên giá cả vẫn còn rất cao, Ninh Thư nộp tiền đợt đầu để lấy được giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, hộ tịch của cô cũng chuyển tới thành phố này.
Có nợ nần ở trên người, Ninh Thư càng cố gắng làm việc, mỗi tháng nhận nhiều thêm hai vụ án, dần dần có nhiều khách hàng tìm Ninh Thư để nhờ cãi kiện.
Đối với một số vụ án có tỷ lệ thắng rất thấp, dường như không có tỷ lệ thắng, Ninh Thư sẽ không nhận vì không thể phá hình tượng của chính mình, hơn nữa có những vụ án rõ ràng là không đúng, rõ ràng cho thấy vi phạm pháp luật, không cần thiết phải lãng phí thời gian.
Đã ở thành phố này gần ba năm rồi, Ninh Thư muốn lúc Tết trở về một chuyến.
Thời gian mấy năm qua, Ninh Thư cũng không liên lạc với nhà mẹ đẻ của Trương Ninh, liên lạc lại thì thế nào, đơn giản là phải kéo cô vào sống trong rãnh bùn một lần nữa, mất đi thời gian mấy năm thử thách nỗ lực.
Thời gian rất lâu rồi chưa trở về, nên Ninh Thư vẫn có ý định trở về một chuyến.
Bởi vì sắp sửa mùa xuân, chuyến bay cũng tương đối đông, Ninh Thư rất vất vả mới mua được vé.
Ôm em bé một lần nữa đứng ở thành phố quen thuộc, Ninh Thư thở dài một hơi, sau đó tìm một khách sạn để lại đồ đạc.
Cô đến trung tâm thương mại mua một ít quà tặng rồi mới tới Trương gia.
Ninh Thư một tay mang theo bao lớn bao nhỏ, một tay dắt em bé, bé đã ba tuổi rồi, không lâu nữa là có thể vào vườn trẻ.
Ninh Thư nhấn chuông cửa, gõ nhiều lần cũng không thấy cửa mở ra, Ninh Thư vô cùng nghịch ngợm vẫn ấn ấn chuông cửa.
Tới đây, đòi mạng à. Một phụ nữ trẻ tuổi mở cửa, đầu nàng ta nhuộm mái tóc màu vàng, đầu tóc rối bời, trên người mập mạp đang mặc đồ ngủ, chân mang dép lê.
Đây chắc là em dâu của cô, Ninh Thư nhếch mép một cái.
Ninh Thư đang quan sát đối phương, đối phương cũng đang quan sát Ninh Thư, dường như nàng ta quan sát Ninh Thư một lượt từ trên xuống dưới, càng nhìn ánh mắt càng sáng.
Người phụ nữ này trên người đều là hàng hiệu, ánh mắt của nàng ta vẫn nhìn chằm chặp túi xách của Ninh Thư, rồi ho khan một tiếng mới hỏi: Xin hỏi cô tìm ai?
Ninh Thư không bỏ qua ánh mắt như lang sói của nàng ta, đưa đồ vật cho nàng: Tôi là chị chồng cô, cầm chút đồ hộ cái.
Ninh Thư đi vào cửa rồi cởi giầy, người phụ nữ nhìn chằm chằm vào giày Ninh Thư cởi ra.
Chị chồng? Người phụ nữ sửng sốt một chút, có chút không dám chắc, nàng ta không phải là chưa hề nghe người của Trương gia nói có một phụ nữ, thế nhưng chị ta ly hôn xong liền rời đi và vẫn không có liên hệ gì.
Cái người phụ nữ toàn thân hàng hiệu này là chị của chồng nàng?
Người phụ nữ hưng phấn đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên, trên người nhiều hàng hiệu như vậy, nhất định có rất nhiều tiền.
Bây giờ là thời kỳ internet, rất nhiều người gặp phải vấn đề, họ đều sẽ tìm đáp án trên mạng thì có luật sư trả lời cho bọn họ.
Các buổi hẹn của văn phòng, Ninh Thư chỉ thỉnh thoảng đi một lần, bên người có một đứa bé làm gì cũng bất tiện, chị Lệ cũng không miễn cưỡng Ninh Thư vì biết Ninh Thư còn phải chăm sóc đứa nhỏ.
Thế nhưng một số buổi gặp gỡ quan trọng, chị Lệ vẫn yêu cầu Ninh Thư phải đi, Ninh Thư sẽ để em bé ở nhà trẻ mấy giờ, đến khi bữa tiệc kết thúc, Ninh Thư sẽ đón con trở về.
Trước kia các vụ án của Ninh Thư là chị Lệ đưa, nhưng sau đó chính cô tìm khách hàng cho mình. Cho nên mỗi lần Ninh Thư tham gia buổi tiệc đều mang rất nhiều danh thiếp, nếu có người muốn mình cố vấn pháp luật, Ninh Thư sẽ hào phóng nói với người đó phương pháp giải quyết, đồng thời tính toán khả năng thắng bại của vụ kiện.
Người ta có đôi khi chỉ muốn cố vấn một chút còn không chắc chắn sẽ chốt, Ninh Thư cũng không để ý, có lẽ lần tiếp theo họ sẽ tìm mình không phải sao.
Bất luận sống ở giới nào cũng không dễ dàng.
Sinh ra rồi sống sót, khác nhau ở chỗ sống được thoải mái hay khó chịu, một công việc không thể mang lại đầy đủ vật chất cũng khiến người ta cảm thấy tinh thần vui vẻ, nếu như không cảm thấy cả hai thứ, công việc này cũng không cần thiết phải tiến hành.
Ngoài thời gian công tác, Ninh Thư đều bầu bạn cùng em bé, bây giờ bé có thể gọi mẹ dễ dàng, dáng vẻ trắng trắng mềm mềm trông vô cùng đáng yêu.
Chị Lệ dường như rất thích bé, mỗi lần tới thăm bé đều sẽ cho bé mang một ít quà nhỏ.
Cuối tuần lúc không có việc gì làm, chị Lệ và Ninh Thư đi dạo phố rồi vào trung tâm thương mại mua đồ, thử mấy bộ y phục, nếu không sẽ mua cho bé, loại trang phục cho bé gái này rất là đáng yêu.
Chị Lệ rất chịu chi tiền, mỗi lần đều mua không ít đồ hàng hiệu, dùng lời của cô để nói, kiếm nhiều tiền như vậy chính là để tiêu.
Ninh Thư khẽ cười, mình cũng tiêu tiền mua quần áo và túi xách đắt tiền tương xứng với hai người, hiện nay cô có thực lực như vậy, thứ hai là cái nghề luật sư này đều tiếp xúc với những người có tiền có thế, quần áo ngăn nắp sạch sẽ là lễ nghi cơ bản.
Mua đồ xong, hai người lại đi thẩm mỹ, tiêu tiền của mình, trải qua những ngày rất thoải mái.
Chị Lệ nói, trông cậy vào việc gả cho một người đàn ông tốt còn không bằng hiện thực kiếm nhiều tiền hơn một chút để thoải mái hưởng thụ.
Ninh Thư đồng ý, đã nói làm cho tốt không bằng gả cho tốt, vấn đề là có gặp được đàn ông tốt hay không.
Rất nhiều phụ nữ luôn gặp phải cặn bã lặp đi lặp lại nhiều lần, bị thương liên tiếp, có đôi khi không thể không nói một câu tàn nhẫn, con người là quần thể họp theo loài, đâu có nhiều người cô độc tịch mịch như vậy, chịu không được tịch mịch mà thôi.
Ninh Thư không phải là luật sư tiếp nhận được nhiều đơn nhất ở công ty, thế nhưng tỷ số lần thắng quả thực lớn nhất, những vụ án tới tay về cơ bản đều có thể thắng.
Có đôi khi chị Lệ cũng giao một vụ án tương đối lớn cho Ninh Thư, sau đó hai người thảo luận nhiều lần.
Kỳ thực văn phòng luật sư kiếm tiền từ một số vụ án thương nghiệp lớn, còn có một ít vụ kiện nhà giàu ly hôn, đó chính là những màn kịch xâu xé lớn.
Ninh Thư tới thành phố này đã hơn hai năm rồi, dần dần đứng vững ở thành phố này.
Thời gian hai năm rất ngắn, Ninh Thư coi như là mới bước vào, tận dụng việc trước kia đã có kỹ năng luật sư, làm tiếp nghề nghiệp luật sư này lại có vẻ quen tay thành thục.
Có điều may mắn bản thân đã học những thứ này, có lẽ có những thứ hiện tại không thấy có ích lợi gì, thế nhưng không biết lúc nào có thể phát huy tác dụng to lớn.
Thật giống như nhiệm vụ này, nếu như mình không có kỹ năng luật sư, chỉ sợ không thể sống yên ổn như thế.
Ninh Thư hiện tại trong túi có không ít tiền, An gia cho cô mười lăm vạn cô còn chưa tiêu hết đây.
Ninh Thư dự định mua nhà ở nơi này, có nhà ở mới xem như an cư lạc nghiệp, thế nhưng muốn mua nhà ở lại có vẻ khó khăn, chuyện mua nhà lại để lại.
Chị Lệ trả trước tiền lương cho Ninh Thư, về sau mỗi một tháng cũng có vẻ tạo điều kiện thoải mái hơn.
Ninh Thư lấy ra hơn mười vạn tiền của An gia cho, cộng với số tiền hơn hai năm qua tự mình kiếm được, tóm lại cũng có thể trả tận tay.
Chị Lệ hỏi Ninh Thư có đủ tiền không, không đủ có thể mượn chị, Ninh Thư khẽ lắc đầu, cô thích một cái chung cư nhỏ, cái chung cư nhỏ này rất bé nhưng đủ cho cô và đứa nhỏ sinh sống.
Tuy là chung cư nhỏ, thế nhưng do vị trí nên giá cả vẫn còn rất cao, Ninh Thư nộp tiền đợt đầu để lấy được giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, hộ tịch của cô cũng chuyển tới thành phố này.
Có nợ nần ở trên người, Ninh Thư càng cố gắng làm việc, mỗi tháng nhận nhiều thêm hai vụ án, dần dần có nhiều khách hàng tìm Ninh Thư để nhờ cãi kiện.
Đối với một số vụ án có tỷ lệ thắng rất thấp, dường như không có tỷ lệ thắng, Ninh Thư sẽ không nhận vì không thể phá hình tượng của chính mình, hơn nữa có những vụ án rõ ràng là không đúng, rõ ràng cho thấy vi phạm pháp luật, không cần thiết phải lãng phí thời gian.
Đã ở thành phố này gần ba năm rồi, Ninh Thư muốn lúc Tết trở về một chuyến.
Thời gian mấy năm qua, Ninh Thư cũng không liên lạc với nhà mẹ đẻ của Trương Ninh, liên lạc lại thì thế nào, đơn giản là phải kéo cô vào sống trong rãnh bùn một lần nữa, mất đi thời gian mấy năm thử thách nỗ lực.
Thời gian rất lâu rồi chưa trở về, nên Ninh Thư vẫn có ý định trở về một chuyến.
Bởi vì sắp sửa mùa xuân, chuyến bay cũng tương đối đông, Ninh Thư rất vất vả mới mua được vé.
Ôm em bé một lần nữa đứng ở thành phố quen thuộc, Ninh Thư thở dài một hơi, sau đó tìm một khách sạn để lại đồ đạc.
Cô đến trung tâm thương mại mua một ít quà tặng rồi mới tới Trương gia.
Ninh Thư một tay mang theo bao lớn bao nhỏ, một tay dắt em bé, bé đã ba tuổi rồi, không lâu nữa là có thể vào vườn trẻ.
Ninh Thư nhấn chuông cửa, gõ nhiều lần cũng không thấy cửa mở ra, Ninh Thư vô cùng nghịch ngợm vẫn ấn ấn chuông cửa.
Tới đây, đòi mạng à. Một phụ nữ trẻ tuổi mở cửa, đầu nàng ta nhuộm mái tóc màu vàng, đầu tóc rối bời, trên người mập mạp đang mặc đồ ngủ, chân mang dép lê.
Đây chắc là em dâu của cô, Ninh Thư nhếch mép một cái.
Ninh Thư đang quan sát đối phương, đối phương cũng đang quan sát Ninh Thư, dường như nàng ta quan sát Ninh Thư một lượt từ trên xuống dưới, càng nhìn ánh mắt càng sáng.
Người phụ nữ này trên người đều là hàng hiệu, ánh mắt của nàng ta vẫn nhìn chằm chặp túi xách của Ninh Thư, rồi ho khan một tiếng mới hỏi: Xin hỏi cô tìm ai?
Ninh Thư không bỏ qua ánh mắt như lang sói của nàng ta, đưa đồ vật cho nàng: Tôi là chị chồng cô, cầm chút đồ hộ cái.
Ninh Thư đi vào cửa rồi cởi giầy, người phụ nữ nhìn chằm chằm vào giày Ninh Thư cởi ra.
Chị chồng? Người phụ nữ sửng sốt một chút, có chút không dám chắc, nàng ta không phải là chưa hề nghe người của Trương gia nói có một phụ nữ, thế nhưng chị ta ly hôn xong liền rời đi và vẫn không có liên hệ gì.
Cái người phụ nữ toàn thân hàng hiệu này là chị của chồng nàng?
Người phụ nữ hưng phấn đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên, trên người nhiều hàng hiệu như vậy, nhất định có rất nhiều tiền.
/1471
|